Nhưng hắn lại vẫn cảm giác được đau, là tâm, rất đau rất đau !
Văn Văn, tiểu muội từ nhỏ hắn cực kỳ thương yêu, lúc này đang quỳ gối bên ngoài, hơn nữa đã quỳ gần hai canh giờ!
“Điện hạ, công chúa nàng. . . . . .”
Công công há mồm, vừa muốn nói chuyện, Hướng Quân đã khoát khoát tay, ý bảo hắn lui ra!
Hắn đột nhiên đứng dậy, đi tới phía trước cửa sổ, xuyên thấu qua giường sa, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, vẻ mặt kiên quyết!
Nàng vẫn luôn quật cường như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác, điều cần nhất trong cung này không phải là quật cường!
“Aiz. . . . . .”
Hắn duỗi duỗi cánh tay, đột nhiên thở dài, nữ tử ngoài cửa sổ đang quỳ trên hành lang đột nhiên xoay đầu lại, hai mắt quật cường nhìn thẳng hắn!
“. . . . . .”
Nàng há mồm, trề đôi môi khô khốc, một câu cũng không nói ra. . . . . .
Vành mắt đỏ bừng, tâm, cũng bởi vì ca ca cự tuyệt không gặp, đau đớn rất nhiều, cũng thanh tỉnh rất nhiều.
Xoay người, lại lần nữa ngồi xuống, Hướng Quân đột nhiên ngoắc ngoắc tay, phân phó nói:
“Cho nàng vào đi!”
Hai canh giờ, không phải là rất dài, cũng không phải là rất ngắn, đoán chừng Văn Văn cũng nên hiểu rõ ràng mọi chuyện . . . . . .
“Hoàng huynh. . . . . .”
Thời gian quỳ quá lâu, chân của nàng cũng có chút tê tê.
Là hai cung nữ đỡ nàng tiến vào, hai chân tê rần, vừa bước đi liền đau muốn chết.
Ánh mắt buồn bã nhìn Thái tử, đi đứng khó chịu khiến cho nàng không nhịn được nhăn lại đôi mi thanh tú.
Hai cung nữ đỡ Văn Văn ngồi xong, Hướng Quân phất tay một cái, các nàng cũng lui ra ngoài.
“Văn Văn, muội cũng biết tính khí hoàng huynh, vì sao phải cố chấp như vậy ?”
Giương mắt, nhìn đôi mi thanh tú quen thuộc nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng là thống khổ.
“Hoàng huynh, muội. . . . . .”
Thật sự đau!
Thì ra lúc quỳ cũng không cảm thấy đau như thế, có lẽ từ trên đất bò dậy, nàng mới cảm thấy, tại sao lại đau như vậy chứ?
Văn Văn, tiểu muội từ nhỏ hắn cực kỳ thương yêu, lúc này đang quỳ gối bên ngoài, hơn nữa đã quỳ gần hai canh giờ!
“Điện hạ, công chúa nàng. . . . . .”
Công công há mồm, vừa muốn nói chuyện, Hướng Quân đã khoát khoát tay, ý bảo hắn lui ra!
Hắn đột nhiên đứng dậy, đi tới phía trước cửa sổ, xuyên thấu qua giường sa, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, vẻ mặt kiên quyết!
Nàng vẫn luôn quật cường như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác, điều cần nhất trong cung này không phải là quật cường!
“Aiz. . . . . .”
Hắn duỗi duỗi cánh tay, đột nhiên thở dài, nữ tử ngoài cửa sổ đang quỳ trên hành lang đột nhiên xoay đầu lại, hai mắt quật cường nhìn thẳng hắn!
“. . . . . .”
Nàng há mồm, trề đôi môi khô khốc, một câu cũng không nói ra. . . . . .
Vành mắt đỏ bừng, tâm, cũng bởi vì ca ca cự tuyệt không gặp, đau đớn rất nhiều, cũng thanh tỉnh rất nhiều.
Xoay người, lại lần nữa ngồi xuống, Hướng Quân đột nhiên ngoắc ngoắc tay, phân phó nói:
“Cho nàng vào đi!”
Hai canh giờ, không phải là rất dài, cũng không phải là rất ngắn, đoán chừng Văn Văn cũng nên hiểu rõ ràng mọi chuyện . . . . . .
“Hoàng huynh. . . . . .”
Thời gian quỳ quá lâu, chân của nàng cũng có chút tê tê.
Là hai cung nữ đỡ nàng tiến vào, hai chân tê rần, vừa bước đi liền đau muốn chết.
Ánh mắt buồn bã nhìn Thái tử, đi đứng khó chịu khiến cho nàng không nhịn được nhăn lại đôi mi thanh tú.
Hai cung nữ đỡ Văn Văn ngồi xong, Hướng Quân phất tay một cái, các nàng cũng lui ra ngoài.
“Văn Văn, muội cũng biết tính khí hoàng huynh, vì sao phải cố chấp như vậy ?”
Giương mắt, nhìn đôi mi thanh tú quen thuộc nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng là thống khổ.
“Hoàng huynh, muội. . . . . .”
Thật sự đau!
Thì ra lúc quỳ cũng không cảm thấy đau như thế, có lẽ từ trên đất bò dậy, nàng mới cảm thấy, tại sao lại đau như vậy chứ?
/1138
|