Nhưng Hiên Vương không nói, không nói gì, chỉ là chăm chú nhìn Lộ Nhi, qua một lúc lâu mới thở dài nói:
“Là mẫu hậu ta, rất hiền lành, nàng không cần lo lắng. Ta sẽ luôn bên cạnh nàng, không có việc gì!”
Hoàng thái hậu, nàng sẽ phải gặp Hoàng thái hậu sao? Có phải cũng sẽ thuận tiện gặp đương kim Hoàng thượng hay không?
Trời ạ, đây cũng thật là khó tưởng tượng đi?
Tại sao có thể như vậy, làm sao có thể như vậy chứ?
Nàng tưởng rằng Hiên Vương đối xử tốt với nàng, nàng có thể yên tâm, có thể thật yên lặng thanh thản sống qua ngày, nhưng bây giờ xem ra giống như không phải như vậy.
Ở bên cạnh hắn, trái tim vẫn phải khỏe mạnh!
Nhưng Lộ Nhi cũng không hy vọng trái tim của mình tốt như vậy, nàng tình nguyện hi vọng, nàng có thể oanh oanh liệt liệt mà ngất đi.
Nhưng nàng không ngất đi, mà Hiên Vương vẫn đang nhìn nàng, Lộ Nhi thở dài, nhẹ giọng nói:
“Lúc nào thì đi?”
“Hiện tại chuẩn bị, chúng ta qua đó dùng ngọ thiện. . . . . .”
Đi ngay bây giờ, còn phải cùng nhau dùng bữa sao?
Lộ Nhi nháy mắt mấy cái, bất an hỏi:
“Vậy, ta không đi có sao không?”
Nàng là một phụ nữ mang thai, là người cần được bảo vệ, có thể không tiếp nhận được nhiều kích thích như vậy.
“Lộ Nhi, đi, đi thôi! Có ta ở đây bên cạnh nàng, không có việc gì. . . . . .”
Xem ra thật sự phải đi rồi, Lộ Nhi thở dài nói:
“Vậy Hoàng thái hậu hỏi chuyện của chúng ta, nói thế nào?”
Cũng không thể nói, đứa bé này mang thai ba năm chứ? Nếu như nói như vậy, có thể. . . . . .
Nói không chừng, nàng bị biến thành yêu quái mất!
Haiz, Bảo Bảo a Bảo Bảo, con hại mẹ con thật đúng là thảm!
“Lộ Nhi, việc này, ta tự nói là được. Nàng không cần nói nhiều. . . . . .”
Hiên Vương đỏ mặt, nói đến chuyện này, trong lòng của hắn vẫn không rõ ngọn nguồn.
“Là mẫu hậu ta, rất hiền lành, nàng không cần lo lắng. Ta sẽ luôn bên cạnh nàng, không có việc gì!”
Hoàng thái hậu, nàng sẽ phải gặp Hoàng thái hậu sao? Có phải cũng sẽ thuận tiện gặp đương kim Hoàng thượng hay không?
Trời ạ, đây cũng thật là khó tưởng tượng đi?
Tại sao có thể như vậy, làm sao có thể như vậy chứ?
Nàng tưởng rằng Hiên Vương đối xử tốt với nàng, nàng có thể yên tâm, có thể thật yên lặng thanh thản sống qua ngày, nhưng bây giờ xem ra giống như không phải như vậy.
Ở bên cạnh hắn, trái tim vẫn phải khỏe mạnh!
Nhưng Lộ Nhi cũng không hy vọng trái tim của mình tốt như vậy, nàng tình nguyện hi vọng, nàng có thể oanh oanh liệt liệt mà ngất đi.
Nhưng nàng không ngất đi, mà Hiên Vương vẫn đang nhìn nàng, Lộ Nhi thở dài, nhẹ giọng nói:
“Lúc nào thì đi?”
“Hiện tại chuẩn bị, chúng ta qua đó dùng ngọ thiện. . . . . .”
Đi ngay bây giờ, còn phải cùng nhau dùng bữa sao?
Lộ Nhi nháy mắt mấy cái, bất an hỏi:
“Vậy, ta không đi có sao không?”
Nàng là một phụ nữ mang thai, là người cần được bảo vệ, có thể không tiếp nhận được nhiều kích thích như vậy.
“Lộ Nhi, đi, đi thôi! Có ta ở đây bên cạnh nàng, không có việc gì. . . . . .”
Xem ra thật sự phải đi rồi, Lộ Nhi thở dài nói:
“Vậy Hoàng thái hậu hỏi chuyện của chúng ta, nói thế nào?”
Cũng không thể nói, đứa bé này mang thai ba năm chứ? Nếu như nói như vậy, có thể. . . . . .
Nói không chừng, nàng bị biến thành yêu quái mất!
Haiz, Bảo Bảo a Bảo Bảo, con hại mẹ con thật đúng là thảm!
“Lộ Nhi, việc này, ta tự nói là được. Nàng không cần nói nhiều. . . . . .”
Hiên Vương đỏ mặt, nói đến chuyện này, trong lòng của hắn vẫn không rõ ngọn nguồn.
/1138
|