Khánh Vương vội vàng rời đi, mà Hiên Vương đi vài bước, đột nhiên cảm giác được tim đau đớn, giống như bị người cắt một miếng thịt!
Chuyện gì xảy ra? Thật ra cho tới bây giờ hắn chưa từng cảm thấy đau như vậy? Chẳng lẽ. . . . . .
Chẳng lẽ là Lộ Nhi?
Nhớ tới ngày đó, lúc Lộ Nhi nổi giận với hắn, đã từng nói công chúa. . . . . .
Là Hoàng thái hậu nói với Lộ Nhi, nhưng sau đó nàng cũng không nhắc lại, tại sao mẫu hậu lại nói với Lộ Nhi như vậy?
Chẳng lẽ chỉ nói cho nàng biết công chúa sắp tới sao?
Mẫu hậu sẽ không đơn giản như vậy, mà lúc này trong lòng hắn bất an, vậy. . . . . .
Không được, hay là trước tiên cứ trở về gặp Lộ Nhi rồi tính sau!
————
Một xe ngựa nhỏ màu lam không phải là rất lớn, bài trí cũng rất đơn giản, rất thuận lợi ra khỏi Hiên Vương phủ, nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài. . . . . .
Ra ngoài Hiên Vương phủ, nha đầu kia cầm một cái bình đến chóp mũi Lộ Nhi, một mùi thối khó ngửi bay đến, Lộ Nhi thiếu chút nữa liền ói ra ngoài.
“Đây là gì vậy? Thật là thối. . . . . .”
Lộ Nhi không vui nhăn mày, nàng không biết bọn họ đưa mình đi đâu, đoán chừng sẽ nhanh chóng rời khỏi kinh thành?
“Giải dược! Một lúc sau cô sẽ khỏe hơn. . . . . .”
Mồ hôi, không trách được cảm giác không đúng lắm, thì ra bọn họ lại dám hạ dược nàng!
Nàng là phụ nữ mang thai nha, bọn họ không biết, hạ dược đối với phụ nữ mang thai là rất không nhân đạo sao?
Nếu như vì vậy mà làm hại đến đứa nhỏ, vậy. . . . . .
“Cô nương yên tâm, thuốc này đối với người không có hại gì, đối với hài tử cũng thế. . . . . .”
Nha đầu kia thấy Lộ Nhi tức giận, vội vàng giải thích.
“Vậy cô muốn dẫn ta tới chỗ nào?”
Nói muốn rời khỏi Hiên Vương phủ chính là nàng, nhưng khi thật sự đi, trong lòng cảm thấy bất an cũng là nàng!
Mọi người nói, phụ nữ luôn là khẩu thị tâm phi**, có phải nàng cũng là một phụ nữ như vậy hay không?
**miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo
Chuyện gì xảy ra? Thật ra cho tới bây giờ hắn chưa từng cảm thấy đau như vậy? Chẳng lẽ. . . . . .
Chẳng lẽ là Lộ Nhi?
Nhớ tới ngày đó, lúc Lộ Nhi nổi giận với hắn, đã từng nói công chúa. . . . . .
Là Hoàng thái hậu nói với Lộ Nhi, nhưng sau đó nàng cũng không nhắc lại, tại sao mẫu hậu lại nói với Lộ Nhi như vậy?
Chẳng lẽ chỉ nói cho nàng biết công chúa sắp tới sao?
Mẫu hậu sẽ không đơn giản như vậy, mà lúc này trong lòng hắn bất an, vậy. . . . . .
Không được, hay là trước tiên cứ trở về gặp Lộ Nhi rồi tính sau!
————
Một xe ngựa nhỏ màu lam không phải là rất lớn, bài trí cũng rất đơn giản, rất thuận lợi ra khỏi Hiên Vương phủ, nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài. . . . . .
Ra ngoài Hiên Vương phủ, nha đầu kia cầm một cái bình đến chóp mũi Lộ Nhi, một mùi thối khó ngửi bay đến, Lộ Nhi thiếu chút nữa liền ói ra ngoài.
“Đây là gì vậy? Thật là thối. . . . . .”
Lộ Nhi không vui nhăn mày, nàng không biết bọn họ đưa mình đi đâu, đoán chừng sẽ nhanh chóng rời khỏi kinh thành?
“Giải dược! Một lúc sau cô sẽ khỏe hơn. . . . . .”
Mồ hôi, không trách được cảm giác không đúng lắm, thì ra bọn họ lại dám hạ dược nàng!
Nàng là phụ nữ mang thai nha, bọn họ không biết, hạ dược đối với phụ nữ mang thai là rất không nhân đạo sao?
Nếu như vì vậy mà làm hại đến đứa nhỏ, vậy. . . . . .
“Cô nương yên tâm, thuốc này đối với người không có hại gì, đối với hài tử cũng thế. . . . . .”
Nha đầu kia thấy Lộ Nhi tức giận, vội vàng giải thích.
“Vậy cô muốn dẫn ta tới chỗ nào?”
Nói muốn rời khỏi Hiên Vương phủ chính là nàng, nhưng khi thật sự đi, trong lòng cảm thấy bất an cũng là nàng!
Mọi người nói, phụ nữ luôn là khẩu thị tâm phi**, có phải nàng cũng là một phụ nữ như vậy hay không?
**miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo
/1138
|