Vương Cẩn đánh giá trên dưới Triệu Đại Thành một lượt, rồi quay sang hỏi Chu Hoài Sơn: "Chu huynh, vị này là?"
Chu Hoài Sơn liền đáp: "Huynh đệ của ta."
Ánh mắt Vương Cẩn lập tức lộ ra vẻ ghen ghét. Có thể được Chu Hoài Sơn gọi là huynh đệ, hai người này cảm tình rất tốt a.
Triệu Đại Thành bày ra vẻ mặt đắc ý, gật đầu tỏ ý chào hỏi Vương Cẩn. Bộ dáng kia giống như hắn không phải là huynh đệ của Chu Hoài Sơn, mà là huynh đệ của hoàng đế bệ hạ kìa.
Ta kiêu ngạo!
Hết lần này tới lần khác, Vương Cẩn lại không thể làm gì, còn phải vô cùng khách khí cung kính cười cười đáp lễ. So ra chuyến này, giữa hai người họ rõ ràng đã phân chia thứ bậc là lượt rồi. Công tử là lượt càng cao cấp hơn, lại càng được người ta tôn kính.
Vinh Dương Hầu hai mươi năm trước, chính là vị đồng lứa mẫu mực của cha hắn, cho nên Vinh Dương Hầu chính là công tử là lượt đệ nhất kinh thành. Bây giờ, tới lượt một Chu Hoài Sơn trùng tên trùng họ.
Không tiếp xúc không biết, vừa tiếp xúc liền phải giật mình. Người này không chỉ biết cách chơi đủ loại dế cao cấp, càng đáng chết là, người ta còn đi Quốc tử giám đọc sách! Làm một là lượt bắt đầu nghiêm túc đọc sách, hơn nữa thành tích lại còn rất nổi bật, điều này có ý nghĩa gì! Nghĩa là vị công tử lượt này chính là một viên trân bảo! Tổ tông! Xứng đáng được người người cúng bái! Giới công tử là lượt bọn họ, phải mất bao nhiêu năm mới có thể xuất hiện một người toàn năng như vậy cơ chứ!
Ba người bọn họ đang nói chuyện, Chu Thanh đã tiến tới chào hỏi Triệu Đại Thành, tiếp đó lại quay sang gọi Chu Hoài Sơn: "Cha."
Chu Hoài Sơn xua xua tay, nói: "Ta không sao, không có chuyện gì đâu, con nên làm gì thì làm cái đó đi."
Chu Thanh liền yên lặng liếc nhìn cái sọt sách Lý Nhị đang cõng trên lưng, hỏi: "Bài tập về nhà trong đó không sao chứ?"
Chu Hoài Sơn lập tức giậm chân.
"Con có phải là con gái ruột của ta không đấy, sao có thể thốt ra câu hỏi táng tận thiên lương như vậy hả!"
Nói xong, hắn chợt bất giác ý thức được cái gì, lập tức vỗ mạnh vào gáy mình một cái.
"Mẹ nó, nếu ta sớm biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện này, thì đên hôm qua còn tự giày vò mình làm cái gì! Hành hạ cả đêm!"
Hai mắt Vương Cẩn lập tức sáng rực, hỏi: "Chu huynh, hôm qua ngươi vì hoàn thành bài tập, vậy mà lại thức đêm sao?"
Vẻ mặt ngưỡng mộ kia thật giống như hắn vừa nhìn thấy một vị đại anh hùng trong truyền thuyết vậy.
Chu Hoài Sơn nâng cằm, bày ra vẻ mặt gợi đòn: "Phải."
"Chu huynh thực sự là thật lợi hại, là tấm gương của chúng ta." Vương Cẩn nhanh nhẹn duỗi ra ngón tay cái.
Chu Thanh.. Đám là lượt các ngươi có phải đầu óc đều có vấn đề không.
Lời này vừa mơi lóe lên trong đầu Chu Thanh, Triệu Đại Thành đứng bên cạnh liền nói: "Đương nhiên, Sơn ca học hành khắc khổ chăm chỉ nổi tiếng cả huyện Thanh Hà của chúng ta, trước kia lúc bị người hãm hại vào tù, ở trong ấy cũng vẫn đọc nửa rương sách cơ đấy!"
Chu Thanh thực sự nghe không nổi nữa, trợn trắng mắt quay đầu bỏ đi. Nàng vừa đi, nhóm phu tử Quốc Tử giám cũng đi ra, xua đám học sinh đang ăn dưa hóng chuyện ở bên ngoài nhanh chóng vào học.
Triệu Đại Thành tiễn Chu Hoài Sơn đến cổng lớn Quốc Tử, đến khi không thể bước vào trong được nữa, mới lưu luyến đứng lại.
"Sơn ca, tối nay ta mời ngươi ăn cơm."
Không đợi Chu Hoài Sơn đáp lại, Vương Cẩn liền nói: "Ta cũng đi."
Nói xong, còn yếu ớt hỏi: "Có được không?"
Triệu Đại Thành bày ra dáng vẻ trượng nghĩa, vỗ ngực đáp: "Không thành vấn đề, nhiều người càng náo nhiệt, vậy ta đến Định Nguyệt lâu đặt bàn."
Chu Hoài Sơn muốn nói lại thôi, lườm Vương Cẩn một cái, tùy ý khoát khoát tay, sau đó chặp hai tay sau lưng thủng thẳng đi vào. Lý Nhị ở bên trái, cõng sọt sách đi theo hắn. Vương Cẩn theo bên phải, vừa tỏ vẻ hâm mộ vừa lải nhải nói không ngừng.
Triệu Đại Thành nhìn bóng lưng Chu Hoài Sơn đến khi hắn đi khuất, hít mũi một cái, đáy mắt có chút phiếm hồng. Rầu rĩ thở ra một hơi, rồi mới quay đầu rời đi.
Tế tửu Quốc Tử giám rời khỏi Quốc Tử giám, trực tiếp tiến cung.
Lúc ông ta vào cung, hoàng thượng còn đang thượng triều. Trên triều đình, vì chuyện giao thông đường thủy, mà căng thẳng đến túi bụi. Bắt đầu thương nghị chuyện thuỷ vận từ năm ngoái, năm nay đã sắp sẽ vào hạ, còn chưa có chút tiến triển nào. Vừa nhắc đến, chính là cãi nhau. Cãi tới cãi lui, mãi không dứt được. Hoàng thượng đau đầu muốn nứt bãi triều, ngồi trong ngự thư phòng, liền uống ba chén trà hạ họa mới có thể thở ra được một hơi.
"Sáng sớm, sao ngươi lại tới đây?"
Sau khi hành lễ vấn an, tế tửu Quốc Tử giám liền đem xảy ra ở cổng Quốc Tử sáng nay cho Hoàng thượng nghe.
Không đợi ông ta nói xong, sắc mặt hoàng thượng liền trở nên vô cùng khó coi.
"Người sao rồi?"
"Đã bị bắt lại.."
Hoàng thượng trực tiếp ngắt lời tế tửu Quốc Tử giám: "Trẫm hỏi, là Chu Hoài Sơn sao rồi?"
Tế tửu Quốc Tử giám lập tức nghĩ đến hình ảnh Chu Hoài Sơn bị một nam nhân ôm chặt ngang ôm, giương nanh múa vuốt muốn xông lên đánh người. Khóe miệng khẽ giật mấy cái.
"Không có gì đáng ngại, chỉ là chịu chút kinh hãi, lúc đó đang giờ nhập học, rất nhiều học sinh đều có mặt, hẳn là bị chấn kinh không nhẹ."
Hoàng thượng nặng nề hừ một tiếng, nói: "Dám đến tận Quốc Tử giám nháo sự, chuyện này nhất định phải nghiêm tra! Nếu người đã bị Thẩm Lệ mang đi, vậy thì dứt khoát để cho ảnh vệ tra xét."
Nội thị tổng quản đứng ở một bên, lập tức đáp dạ đi truyền lệnh.
Hoàng thượng lại nhìn về phía tế tửu Quốc Tử giám hỏi: "Sáng sớm ngươi chuyên môn chạy tới, chính là vì muốn nói cùng trẫm chuyện này sao?"
Tế tửu bị nhìn thấu, đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, thần tiến cung còn vì một chuyện khác. Mắt thấy sắp tới thọ đàn của Thái hậu nương nương, dựa theo lệ cũ, Quốc Tử giám muốn dâng tặng một bản sao kinh Phật. Danh sách học trò sao chép, thần đã định ra rồi."
Nói đoạn, ông ta lấy ra một cuốn sổ con, đẩy tới. Hoàng Thượng nhìn thấy trên sổ con có tên của Chu Hoài Sơn. Có thể sao chép kinh Phật cho Thái hậu, đó là vinh hạnh, những năm qua rất nhiều học sinh vì danh ngạch này, đều phải nghĩ hết biện pháp tranh thủ cơ hội. Nhưng Chu Hoài Sơn..
Mặc dù Hoàng thượng muốn xem Chu Hoài Sơn đọc sách, nhưng mà ông lại không muốn để cho Chu Hoài Sơn thay thái hậu chép kinh.
Suy nghĩ một lát, hoàng thượng mới lên tiếng: "Chu Hoài Sơn thì không cần, hắn vừa mới tới, không hiểu cái gì, đổi thành.."
Hơi ngừng lời một chút, hoàng thượng hỏi: "Con trai Hình Bộ Thượng Thư, cũng học ở chỗ ngươi đúng không?"
Tế tửu lập tức nói: "Vâng."
"Vậy thì đổi thành hắn đi."
"Vâng ạ."
Tế tửu lĩnh mệnh, đang chuẩn bị cáo lui, lại nghe thấy hoàng thượng hỏi: "Trẫm nghe nói, hôm qua các ngươi giao bài tập cho học trò, là về thuỷ vận?"
Tế tửu vội vàng chắp tay ôm quyền, đáp: "Vâng, bây giờ thuỷ vận là đại sự trong triều, thần suy nghĩ, những học sinh này, cũng là nhân tài nổi bật của đất nước, có lẽ trong đó thật sự sẽ có một người siêu quần xuất chúng, có thể thay bệ hạ phân ưu."
"Ngươi có lòng, đem bài của Chu Hoài Sơn đến đây, trẫm muốn nhìn một chút."
Hoàng thượng trực tiếp điểm danh Chu Hoài Sơn, phần ân sủng này, không có chút che giấu nào.
Tế tửu vội đáp: "Vâng, thần lập tức cho người đưa tới."
Tế tửu hành lễ cáo lui, thẳng đến khi trở về thư viện, liền cho người tới truyền lời, gọi Chu Hoài Sơn cùng con trai Hình Bộ Thượng Thư tới. Hai người này, đều được bệ hạ đặc biệt gọi tên.
Chu Hoài Sơn đang cùng Vương Cẩn thương lượng xem buổi tối ăn cái gì, chợt thấy tế tửu đại nhân truyền kiến, cả người đều phát ngốc. Đang yên đàng lành, tế tửu đại nhân gọi hắn tới làm cái gì. Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của hắn sáng nay ở cổng Quốc tử giám gây ra ảnh hưởng quá lớn, cho nên phải khai trừ hắn? Còn có loại chuyện tốt này nữa à?
Chu Hoài Sơn đầy mặt khó hiểu đi tới phòng của tế tửu đại nhân, đến cửa ra vào vừa hay đụng phải con trai của Hình bộ thượng thư, Dương Nhiên.
Dương Nhiên liếc nhìn Chu Hoài Sơn một cái, thời khắc nhấc chân bước vào cửa, khóe miệng giật giật.
Chu Hoài Sơn mắt sắc, liếc thấy, lập tức kéo y phục Dương Nhiên hỏi: "Ngươi mắng ta đấy à?"
Chu Hoài Sơn liền đáp: "Huynh đệ của ta."
Ánh mắt Vương Cẩn lập tức lộ ra vẻ ghen ghét. Có thể được Chu Hoài Sơn gọi là huynh đệ, hai người này cảm tình rất tốt a.
Triệu Đại Thành bày ra vẻ mặt đắc ý, gật đầu tỏ ý chào hỏi Vương Cẩn. Bộ dáng kia giống như hắn không phải là huynh đệ của Chu Hoài Sơn, mà là huynh đệ của hoàng đế bệ hạ kìa.
Ta kiêu ngạo!
Hết lần này tới lần khác, Vương Cẩn lại không thể làm gì, còn phải vô cùng khách khí cung kính cười cười đáp lễ. So ra chuyến này, giữa hai người họ rõ ràng đã phân chia thứ bậc là lượt rồi. Công tử là lượt càng cao cấp hơn, lại càng được người ta tôn kính.
Vinh Dương Hầu hai mươi năm trước, chính là vị đồng lứa mẫu mực của cha hắn, cho nên Vinh Dương Hầu chính là công tử là lượt đệ nhất kinh thành. Bây giờ, tới lượt một Chu Hoài Sơn trùng tên trùng họ.
Không tiếp xúc không biết, vừa tiếp xúc liền phải giật mình. Người này không chỉ biết cách chơi đủ loại dế cao cấp, càng đáng chết là, người ta còn đi Quốc tử giám đọc sách! Làm một là lượt bắt đầu nghiêm túc đọc sách, hơn nữa thành tích lại còn rất nổi bật, điều này có ý nghĩa gì! Nghĩa là vị công tử lượt này chính là một viên trân bảo! Tổ tông! Xứng đáng được người người cúng bái! Giới công tử là lượt bọn họ, phải mất bao nhiêu năm mới có thể xuất hiện một người toàn năng như vậy cơ chứ!
Ba người bọn họ đang nói chuyện, Chu Thanh đã tiến tới chào hỏi Triệu Đại Thành, tiếp đó lại quay sang gọi Chu Hoài Sơn: "Cha."
Chu Hoài Sơn xua xua tay, nói: "Ta không sao, không có chuyện gì đâu, con nên làm gì thì làm cái đó đi."
Chu Thanh liền yên lặng liếc nhìn cái sọt sách Lý Nhị đang cõng trên lưng, hỏi: "Bài tập về nhà trong đó không sao chứ?"
Chu Hoài Sơn lập tức giậm chân.
"Con có phải là con gái ruột của ta không đấy, sao có thể thốt ra câu hỏi táng tận thiên lương như vậy hả!"
Nói xong, hắn chợt bất giác ý thức được cái gì, lập tức vỗ mạnh vào gáy mình một cái.
"Mẹ nó, nếu ta sớm biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện này, thì đên hôm qua còn tự giày vò mình làm cái gì! Hành hạ cả đêm!"
Hai mắt Vương Cẩn lập tức sáng rực, hỏi: "Chu huynh, hôm qua ngươi vì hoàn thành bài tập, vậy mà lại thức đêm sao?"
Vẻ mặt ngưỡng mộ kia thật giống như hắn vừa nhìn thấy một vị đại anh hùng trong truyền thuyết vậy.
Chu Hoài Sơn nâng cằm, bày ra vẻ mặt gợi đòn: "Phải."
"Chu huynh thực sự là thật lợi hại, là tấm gương của chúng ta." Vương Cẩn nhanh nhẹn duỗi ra ngón tay cái.
Chu Thanh.. Đám là lượt các ngươi có phải đầu óc đều có vấn đề không.
Lời này vừa mơi lóe lên trong đầu Chu Thanh, Triệu Đại Thành đứng bên cạnh liền nói: "Đương nhiên, Sơn ca học hành khắc khổ chăm chỉ nổi tiếng cả huyện Thanh Hà của chúng ta, trước kia lúc bị người hãm hại vào tù, ở trong ấy cũng vẫn đọc nửa rương sách cơ đấy!"
Chu Thanh thực sự nghe không nổi nữa, trợn trắng mắt quay đầu bỏ đi. Nàng vừa đi, nhóm phu tử Quốc Tử giám cũng đi ra, xua đám học sinh đang ăn dưa hóng chuyện ở bên ngoài nhanh chóng vào học.
Triệu Đại Thành tiễn Chu Hoài Sơn đến cổng lớn Quốc Tử, đến khi không thể bước vào trong được nữa, mới lưu luyến đứng lại.
"Sơn ca, tối nay ta mời ngươi ăn cơm."
Không đợi Chu Hoài Sơn đáp lại, Vương Cẩn liền nói: "Ta cũng đi."
Nói xong, còn yếu ớt hỏi: "Có được không?"
Triệu Đại Thành bày ra dáng vẻ trượng nghĩa, vỗ ngực đáp: "Không thành vấn đề, nhiều người càng náo nhiệt, vậy ta đến Định Nguyệt lâu đặt bàn."
Chu Hoài Sơn muốn nói lại thôi, lườm Vương Cẩn một cái, tùy ý khoát khoát tay, sau đó chặp hai tay sau lưng thủng thẳng đi vào. Lý Nhị ở bên trái, cõng sọt sách đi theo hắn. Vương Cẩn theo bên phải, vừa tỏ vẻ hâm mộ vừa lải nhải nói không ngừng.
Triệu Đại Thành nhìn bóng lưng Chu Hoài Sơn đến khi hắn đi khuất, hít mũi một cái, đáy mắt có chút phiếm hồng. Rầu rĩ thở ra một hơi, rồi mới quay đầu rời đi.
Tế tửu Quốc Tử giám rời khỏi Quốc Tử giám, trực tiếp tiến cung.
Lúc ông ta vào cung, hoàng thượng còn đang thượng triều. Trên triều đình, vì chuyện giao thông đường thủy, mà căng thẳng đến túi bụi. Bắt đầu thương nghị chuyện thuỷ vận từ năm ngoái, năm nay đã sắp sẽ vào hạ, còn chưa có chút tiến triển nào. Vừa nhắc đến, chính là cãi nhau. Cãi tới cãi lui, mãi không dứt được. Hoàng thượng đau đầu muốn nứt bãi triều, ngồi trong ngự thư phòng, liền uống ba chén trà hạ họa mới có thể thở ra được một hơi.
"Sáng sớm, sao ngươi lại tới đây?"
Sau khi hành lễ vấn an, tế tửu Quốc Tử giám liền đem xảy ra ở cổng Quốc Tử sáng nay cho Hoàng thượng nghe.
Không đợi ông ta nói xong, sắc mặt hoàng thượng liền trở nên vô cùng khó coi.
"Người sao rồi?"
"Đã bị bắt lại.."
Hoàng thượng trực tiếp ngắt lời tế tửu Quốc Tử giám: "Trẫm hỏi, là Chu Hoài Sơn sao rồi?"
Tế tửu Quốc Tử giám lập tức nghĩ đến hình ảnh Chu Hoài Sơn bị một nam nhân ôm chặt ngang ôm, giương nanh múa vuốt muốn xông lên đánh người. Khóe miệng khẽ giật mấy cái.
"Không có gì đáng ngại, chỉ là chịu chút kinh hãi, lúc đó đang giờ nhập học, rất nhiều học sinh đều có mặt, hẳn là bị chấn kinh không nhẹ."
Hoàng thượng nặng nề hừ một tiếng, nói: "Dám đến tận Quốc Tử giám nháo sự, chuyện này nhất định phải nghiêm tra! Nếu người đã bị Thẩm Lệ mang đi, vậy thì dứt khoát để cho ảnh vệ tra xét."
Nội thị tổng quản đứng ở một bên, lập tức đáp dạ đi truyền lệnh.
Hoàng thượng lại nhìn về phía tế tửu Quốc Tử giám hỏi: "Sáng sớm ngươi chuyên môn chạy tới, chính là vì muốn nói cùng trẫm chuyện này sao?"
Tế tửu bị nhìn thấu, đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, thần tiến cung còn vì một chuyện khác. Mắt thấy sắp tới thọ đàn của Thái hậu nương nương, dựa theo lệ cũ, Quốc Tử giám muốn dâng tặng một bản sao kinh Phật. Danh sách học trò sao chép, thần đã định ra rồi."
Nói đoạn, ông ta lấy ra một cuốn sổ con, đẩy tới. Hoàng Thượng nhìn thấy trên sổ con có tên của Chu Hoài Sơn. Có thể sao chép kinh Phật cho Thái hậu, đó là vinh hạnh, những năm qua rất nhiều học sinh vì danh ngạch này, đều phải nghĩ hết biện pháp tranh thủ cơ hội. Nhưng Chu Hoài Sơn..
Mặc dù Hoàng thượng muốn xem Chu Hoài Sơn đọc sách, nhưng mà ông lại không muốn để cho Chu Hoài Sơn thay thái hậu chép kinh.
Suy nghĩ một lát, hoàng thượng mới lên tiếng: "Chu Hoài Sơn thì không cần, hắn vừa mới tới, không hiểu cái gì, đổi thành.."
Hơi ngừng lời một chút, hoàng thượng hỏi: "Con trai Hình Bộ Thượng Thư, cũng học ở chỗ ngươi đúng không?"
Tế tửu lập tức nói: "Vâng."
"Vậy thì đổi thành hắn đi."
"Vâng ạ."
Tế tửu lĩnh mệnh, đang chuẩn bị cáo lui, lại nghe thấy hoàng thượng hỏi: "Trẫm nghe nói, hôm qua các ngươi giao bài tập cho học trò, là về thuỷ vận?"
Tế tửu vội vàng chắp tay ôm quyền, đáp: "Vâng, bây giờ thuỷ vận là đại sự trong triều, thần suy nghĩ, những học sinh này, cũng là nhân tài nổi bật của đất nước, có lẽ trong đó thật sự sẽ có một người siêu quần xuất chúng, có thể thay bệ hạ phân ưu."
"Ngươi có lòng, đem bài của Chu Hoài Sơn đến đây, trẫm muốn nhìn một chút."
Hoàng thượng trực tiếp điểm danh Chu Hoài Sơn, phần ân sủng này, không có chút che giấu nào.
Tế tửu vội đáp: "Vâng, thần lập tức cho người đưa tới."
Tế tửu hành lễ cáo lui, thẳng đến khi trở về thư viện, liền cho người tới truyền lời, gọi Chu Hoài Sơn cùng con trai Hình Bộ Thượng Thư tới. Hai người này, đều được bệ hạ đặc biệt gọi tên.
Chu Hoài Sơn đang cùng Vương Cẩn thương lượng xem buổi tối ăn cái gì, chợt thấy tế tửu đại nhân truyền kiến, cả người đều phát ngốc. Đang yên đàng lành, tế tửu đại nhân gọi hắn tới làm cái gì. Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của hắn sáng nay ở cổng Quốc tử giám gây ra ảnh hưởng quá lớn, cho nên phải khai trừ hắn? Còn có loại chuyện tốt này nữa à?
Chu Hoài Sơn đầy mặt khó hiểu đi tới phòng của tế tửu đại nhân, đến cửa ra vào vừa hay đụng phải con trai của Hình bộ thượng thư, Dương Nhiên.
Dương Nhiên liếc nhìn Chu Hoài Sơn một cái, thời khắc nhấc chân bước vào cửa, khóe miệng giật giật.
Chu Hoài Sơn mắt sắc, liếc thấy, lập tức kéo y phục Dương Nhiên hỏi: "Ngươi mắng ta đấy à?"
/374
|