Ngoài cửa đã đã chuẩn bị xe sẵn sàng cho nghi thức, đó là kiệu đỉnh vàng óng ánh tám người khiêng, thêu hình tú phượng, bên cạnh là thất phượng hoàng uốn lượn, hai bên là một đôi long tinh phượng sáp
Sau khi lên kiệu,đi tới hướng Thái Miếu. Có hai thái giám đang cầm hương châu, tú khăn, sấu vu, phất trần đi theo ở phía sau. Cũng có cả văn võ đại thần trong triều đứng nghiêm trang một bên.
Tế cáo Thái Miếu, nhận Kim bảo [*Ấn của vua và hoàng hậu] cùng kim sách,những lễ nghi phiền phức, tuần tự diễn ra không thể sai lệch, lâu đến cả ngày trời. Sau đó lại phải tới Côn Dụ điện tạ ơn.
Quan lễ bộ cao giọng tuyên đọc sắc phong văn:
"Trẫm bình trị thiên hạ, hóa hiệp gia bang, luôn lấy xã tắc làm trọng, ký ứng phù mà chỉ xứng, nghi chính vị lấy cư tôn. Ngọc Thực Phù quý phi, khi vào cung được phong là sườn phi. Mấy năm nay, bản tính ôn hoà,cư xử nhu mì,làm tròn bổn phận,am hiểu lễ giáo, tài đức hiếm có.Để ý nội chính, ân hiệp đồng vi, thích hợp trở thành mẫu nghi thiên hạ. Ký trăn tức cát chi kì, nghi chính giữa cung vị. Kính tuân từ mệnh, tái khảo di chương, phong Ngọc Thực Phù quý phi làm hoàng hậu. Cho lấy hiệp tán khôn nghi, theo gia tường cho lan dịch."
Liên Khôn Cung
Cung của hoàng hậu, lần đầu tiên được mở ra ở Long Hiên Hướng
Sau điện,ánh vào mắt là Bích tuyền trì, đông ấm hạ lạnh, hoa nở bốn mùa chẳng khi nào tàn
Hoa mà không lệ, tinh mà không xa, đơn giản mà đẹp đẽ, có một chút cảm giác thiết kế giản lược như ở hiện đại vậy.
"Nô tỳ thỉnh an hoàng hậu nương nương." Cung nữ và thái giám trong cung quỳ xuống hành lễ, hai người đứng đầu không ai khác chính là Bích Ngô, Làm Ảnh mất tích đã lâu
"Nương nương." Vừa mới được kéo dậy, mặt Làm Ảnh đã đẫm nước mắt.
Hỏi kỹ mới biết từ sau lần cải trang ra khỏi cung trở về, Làm Ảnh và Bích Ngô đã bị phái đến Liên Khôn Cung túc trực.
Làm Ảnh tinh tế kể rõ mọi việc: "Vạn công công rõ ràng đã nói chỉ ba ngày, nương nương sẽ hồi cung mà."
Niềm vui sướng sảng khoái khi gặp đã xoá sạch vẻ mặt lạnh lùng của Bích Ngô Làm Ảnh khi ly biệt,họ cũng chỉ nghe theo hoàng quyền mà thôi, Phù Lạc cảm thấy không có lý do gì để phải trách móc nặng nề.
Niềm vui gặp lại cuối cùng đã bị một câu của Bích Ngô phá hỏng hoàn toàn
Theo tổ quy, hoàng hậu trong đêm tân hôn phải sao chép một trăm lần “Thánh tổ gia huấn”.
Đây rõ ràng là ra oai phủ đầu, đây rõ ràng là ghen tị, ghen tị đêm tân hôn của người ta mà
Phù Lạc cảm thấy nàng cùng Thánh tổ này hoàn toàn là kết thù chuốc oán.
Nhưng vận mệnh quả thực là trêu ngươi.
Thời khắc mấu chốt trước đó,Long Hiên đế lại phái người đưa bản thảo đến cho Phù Lạc sao chép trên xe ngựa
Mặc kệ Long Hiên đế vì quyền lợi đêm tân hôn của hắn hay là vì cái gì, Phù Lạc lần đầu tiên cảm tạ hắn tự đáy lòng. Khuôn mặt nàng hồng lên sau tấm chúc Long Phượng
Hỷ phục màu đỏ cũng là do Tuyết Phù Dung chế thành, Phù Lạc đau lòng xót xa, bộ y phục chỉ mặc có một lần mà cũng dùng loại vải đẹp như vậy để dệt,thật quá lãng phí.
Nghe tiếng bước chân trầm ổn của hắn chậm rãi tới gần mình, nàng đột nhiên có cảm giác khẩn trương của một cô dâu mới cưới
Trong một khắc chiếc khăn được nhấc lên,Phù Lạc đã nghĩ nàng có thể cười thật tươi, cứ như vậy mỉm cười cùng nam nhân nắm trong tay tất cả mọi thứ của mình
Đáng tiếc nước mắt vẫn không nhịn được mà rơi xuống
Nhịn không được, thua mà không thể nhận thua.
Hắn cầm lấy chiếc kéo vàng mà thị nữ đã chuẩn bị, hắn cắt tóc của mình trước, rồi sau đó cắt tóc của Phù Lạc.Phù Lạc kinh ngạc nhìn hắn, tuy rằng nàng cũng chẳng có quyền gì, nhưng tư tưởng cho rằng thân thể là thứ được cha mẹ ban cho,không thể dễ dàng huỷ bỏ của nàng vẫn rất nghiêm túc
Nhìn hắn cầm lấy hai lọn tóc,ngây ngô kết lại,thoạt nhìn chẳng thấy hình thù gì,nhưng cuối cùng cũng giống khuôn giống dạng tạo thành hình một vòng tròn đồng tâm
Đây là phong tục dân gian của Viêm Hạ khi vợ chồng động phòng, kết thành một vòng tròn đồng tâm, có ý chúc trăm năm đồng lòng.
Giờ khắc này,Phù Lạc có chút không dám nhìn ánh mắt của Long Hiên đế.
Ở trong hoàng cung này, không yêu có lẽ chính là hạnh phúc lớn nhất.
Hắn hung hăng giữ chặt lấy gương mặt nàng,buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn ánh mắt ấy từ sáng ngời chuyển thành âm u,Phù Lạc cũng không hiểu,hắn đã nhìn thấy gì trong mắt nàng nữa
"Long bội mà Trẫm đã tặng cho ngươi đâu? Trẫm chưa từng thấy ngươi đeo?"
"Long bội?" Phù Lạc mơ hồ, giây lát lại nghĩ,chẳng lẽ là cái vòng ngọc bội đó, nhưng không phải hắn đã thu hồi lại lúc vứt bỏ nàng ở nơi hoang sơ đó sao?
"Ngươi đã thu hồi lại rồi mà?"
"Trẫm thu hồi lại khi nào?” Trong mắt Long Hiên đế xuất hiện nỗi lo lắng mơ hồ.
Sau đó gọi Làm Ảnh và Bích Ngô tới, mới biết thì ra hai nha đầu này vụng trộm khâu trên đai lưng của bộ quần áo thô lậu kia, toàn ở giữa khấu, còn Long Hiên đế thì mở một con mắt, nhắm một con mắt, cũng không hề nói sẽ tịch thu miếng ngọc bội đó.
Long Hiên đế lấy từ trong người ra một miếng ngọc bội hình Long nho nhỏ.Phù Lạc lần đầu tiên nhìn thấy Long bội và Phượng bội cùng một chỗ, đem Phượng bội đặt vào giữa Long bội, đầu Phượng quay về bên phải,vừa vặn không một kẽ hở,Long Phượng tướng ấn, bội danh là "Phượng khóa Long tâm".
Hai miếng ngọc bội khác nhau, không hiểu tại sao lại có thể kết hợp thành một khối.
Bích Ngô mang một tấm lụa vàng đến, đem ngọc bội đặt lên trên.
Long Hiên đế tự mình đem Long bội đeo lên thắt lưng Phù Lạc, hắn thì ngược lại,đeo Phượng bội, toàn bộ Long Phượng điên đảo.
Rượu giao bôi đương nhiên phải uống,nhưng không biết vì sao nàng lại muốn uống nhiều như vậy.
Chỉ có thể nhìn hắn khiển thị nữ lui xuống, từng ly từng ly được rót ra, cái này gọi là “nhất túy giải ngàn sầu” [*Một ly rượu giải được trăm ngàn mối sầu], Phù Lạc cũng không cự tuyệt, rượu ngon cung đình, trong veo mà không cay độc,quả nhiên là hảo tư vị.
Nhìn khuôn mặt hắn dần dần hoảng hốt, một phân thành hai.
Nghe thấy hắn nhẹ nhàng nói:"Lạc Nhi,ngươi có điều gì muốn nói với ta không?"
Nước mắt không kìm nén được,cứ thế chảy ra.
Nhưng chỉ nức nở, không thể phát thành tiếng.
Hắn tái mặt nhìn Phù Lạc rót đầy rượu,nàng ngây ngốc lắc lắc đầu: "Ta muốn uống rượu."
Hắn đem chén rượu đặt bên môi nàng, nửa bắt buộc nửa ôn nhu để nàng uống thêm một ly
"Ta không muốn ở lại nơi này." Phù Lạc mắt say lờ đờ, nhập nhèm nói, căn bản đã quên người trước mắt là ai.
"Ta muốn về nhà." Nàng mở to hai mắt, nhìn Long Hiên đế,dường như sợ hắn không tin, nên còn gật đầu khẳng định.
"Hoàng đế thối, không cho ta về nhà." Nàng đột nhiên cực kỳ ủy khuất kể ra
"Hắn không phải đã cho ngươi về nhà sao?" Long Hiên đế đáp.
"Ta bí mật nói với ngươi nhé" Phù Lạc xem xét bốn phía "Kia không phải nhà của ta, nhà của ta ở một nơi khác. Chỉ cần Hoàng đế thối kia nói với ta câu ‘ta yêu ngươi’,thì ta có thể về nhà."
Nàng rất vui vẻ, không biết rằng mình đã tiết lộ bí mật lớn nhất
Người trước mắt biến sắc, giống như đang nhớ tới điều gì đó, nắm chặt lấy cổ tay Phù Lạc,không tự chủ tăng thêm lực đạo.
"Ngươi làm đau ta." Phù Lạc thấp giọng kêu khóc.
"Thì ra ngươi vẫn luôn lừa gạt trẫm."
Phù Lạc chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề,người trước mắt dường như rất giống Long Hiên đế
Nàng nhanh chóng đứng lên: "Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng."
Chợt đứng thẳng không xong,nàng ngã ngồi bên mép giường: "Tạ Hoàng thượng long ân." Nàng ngây ngốc nở nụ cười.
Long hiên đế mờ mịt.
Phù lạc chỉ chỉ lên đỉnh đầu mình, bảo Long Hiên đế nhìn xem, hắn vẫn mơ hồ không hiểu
“Trên đầu nô tỳ có rất nhiều nón xanh mà Hoàng Thượng ban cho." [*Ý tỷ là đã bị Long Hiên đế ‘cắm sừng’]
Sắc mặt Long Hiên đế khiến người ta không cách nào hình dung nổi.
Đã vậy nàng còn cầm lấy bầu rượu tu ừng ực,tự độc thoại: "Không có tiền đồ, không tiền đồ...".
Long Hiên đế muốn ngăn nàng cuồng ẩm, kết quả bị Phù Lạc "Bốp" một tiếng đánh lại. Cái này xem như uống đúng chỗ,ngay cả Hổ cũng dám trêu
"Thối hoàng đế " Phù Lạc nhéo nhéo lỗ tai Long Hiên đế "Có bản lĩnh thì ngươi theo ta về nhà đi, xem ta ngược chết ngươi, cho ngươi ‘làm’ đến chết, muốn chết ngươi, muốn chết ngươi."
Phù Lạc cảm thấy như vậy vẫn chưa hết giận, điên cuồng cắn hắn một phen, liếm liếm miệng, cuối cùng mới định bỏ ra.
"Tiểu Áo, ngươi hôm nay thực ôn nhu." Phù Lạc vỗ vỗ mặt hắn, từ trong ngực lôi ra một xấp ngân phiếu, lao tới cởi ngoại bào của Long Hiên đế, ôm chặt thắt lưng hắn "Cái này thưởng cho ngươi, liệu mà hầu hạ cô nãi nãi đây cho tốt." [*Mỗ đang: Ta không biết thì ra nàng vẫn còn mang theo ngân phiếu, có lẽ là do thiếu cảm giác an toàn chăng?]
Phù Lạc uống thêm một ly rượu.Rồi bỗng nhiên ngửa đầu vọng ra ngoài cửa sổ:
"Ta là một ngươì xuyên không,vậy mà giờ lại ra nông nỗi này, muốn người thương không có người thương, muốn người yêu không có người yêu, ngay cả nam chủ cũng không cho ta." Phù Lạc kiên quyết phủ nhận Long Hiên đế là nam chủ.Nàng ảo tưởng hắn chỉ là một nam xứng,còn nam chủ của nàng phải biết cưỡi mây đạp gió, cùng Long Hiên đế đại chiến ba trăm hiệp, cuối cùng thắng cuộc nghênh ngang đem nàng đi.
Cuộc đời này người đó sẽ chỉ thương yêu một mình nàng.Nàng bảo hắn đi hướng Tây thì hắn không dám đi hướng Đông, từ nay về sau không cho phép nhìn mỹ nữ, không cho phép ngắm soái ca, mỗi ngày phải ở nhà giặt quần áo,nấu cơm. Ở trên giường phải cực lực phối hợp, tuyệt đối không thể xảy ra tình trạng mỗi tháng mới đến một lần.Nàng muốn SM hắn mới được SM, tuyệt đối không thể động tay động chân hay yêu cầu nàng trước.
Dù là ca hát,khiêu vũ,hay thổi tiêu hắn đều phải là đệ nhất thiên hạ.May quần áo,thêu hài phải giỏi hơn trình độ của tú nữ cung đình.Quan trọng là, vẻ ngoài phải đẹp trai hơn Long Hiên đế, lợi hại hơn, tinh lực tràn đầy hơn, hòa ái dễ gần hơn, phong độ hơn, tao nhã hơn...
Phù Lạc sám hối với ông trời, nếu có thể trở lại lúc trước,nàng sẽ không bao giờ si mê “Băng sơn nam” nữa
Sẽ không diễu võ dương oai, tùy ý đùa bỡn với nam nhân ở hiện đại nữa
Cuối cùng nàng còn ngại không đủ thành ý,liền đem bầu rượu uống cạn, có ý tứ "Nếu làm trái lời thề sẽ chết chìm trong men rượu" vậy
Rồi đột nhiên như nhớ tới gì đó, Phù Lạc cầm lấy chiếc kéo vàng ở bên cạnh: "Nếu ta thật sự có thể trở về, ta nhất định sẽ đem cái này về luôn, có vẻ bảo đảm."
Nàng xiêu xiêu vẹo vẹo sờ đến chỗ tiết khố của Long Hiên đế, không lưu tình chút nào định cầm kéo đâm xuống
Long Hiên đế hít một ngụm khí lạnh,nhanh chóng nghiêng người, đoạt lấy chiếc kéo kia, đem Phù Lạc ái muội đặt dưới thân.
Phù Lạc ngây ngốc,khó hiểu phong tình ngẩng đầu nhìn Long Hiên đế.
"Ngươi sao lại muốn giết ta?" Phù Lạc oa oa khóc lên, giống như một đứa trẻ
Hắn không trả lời, chỉ xoa xoa mái tóc của nàng.
"Vì sao không muốn sinh hài tử của ta?"
Phù Lạc rất ngạc nhiên khi được hỏi.
"Sinh con đau lắm." Nước mắt của nàng tràn ngập trong ánh mắt hắn
Một câu mà bao hàm cả thiên ngôn vạn ngữ.
[* Mỗ đang ở bên cạnh vỗ tay:Sau khi say rượu sao chỉ số thông minh lại có thể trở nên cao như vậy chứ?]
Không rõ là nàng đang nói thật hay nói dối, Long Hiên đế chỉ có thể siết chặt vòng ôm hơn
"Vì sao lại cứu ta, ta tình nguyện để ngươi không cứu ta, để chúng ta vĩnh viễn không liên quan tới nhau nữa?" Phù Lạc né tránh cái ôm của hắn.
"Nếu ta có thể không cứu..." Long Hiên đế không nói hết câu
Hắn gục đầu lên xương quai xanh của nàng,dần dần bức tiến.
Phù Lạc cố gắng vươn một tay lên,giống như đệ tử giơ tay để hỏi bài
"Hỏi đi." Long Hiên đế bất đắc dĩ.
"Thái tổ vì sao muốn giết Liên Nguyệt hoàng hậu?"
"Hắn không có, là Liên Nguyệt hoàng hậu dùng ảo thuật mê hoặc tiên đế,khiến hắn cả đời đắm chìm trong nỗi thống khổ đã giết chết nàng "
Phù Lạc líu lưỡi,quả nhiên khí phách.
"Cho nên hắn mới viết ‘Tuyệt tình khí yêu’ sao?"
Long Hiên đế thở dài, nghiêng mình qua, nằm bên cạnh Phù Lạc.
"Không phải thái tổ viết, mà là cao tổ sau này.Sau khi Liên Nguyệt hoàng hậu qua đời, thái tổ thương tâm quá độ, không lâu sau thì ốm rồi mất.Vì không có con, cho nên truyền ngôi cho Cao tổ. Là Cao tổ biết được chuyện xưa của bọn họ, nên mới viết chương cuối cùng ấy, từ đó về sau Viêm Hạ toàn tộc cấm tiệt vu thuật."
Phù Lạc mơ mơ màng màng ngủ, hắn nhẹ nhàng khiêu khích mới tỉnh lại
Giống như đêm đầu tiên nàng xuyên qua
Hắn cùng nàng đã bên nhau như vậy.
"Ngươi rất đẹp." Phù Lạc há miệng, mút lấy đôi bạc môi của hắn.
Trong lúc kích động, nàng vong tình nức nở:
"Ta yêu ngươi."
Trong lòng giống như vừa buông xuống một gánh nặng gì đó, trống rỗng nhưng trong suốt.
Hắn tạm dừng, sau đó, lại càng cố gắng hơn.
Cuối cùng Phù Lạc ngủ trong sự yêu thương của hắn.Điều duy nhất nàng nghĩ đến là,thế này, có lẽ là lần đầu tiên hắn ‘làm’ sau khi chứng kiến nàng thực sự trút bỏ mọi đau khổ của mình
Trong mơ hồ, nàng nhìn thấy một thân ảnh tựa như đoá Bạch Liên đang vẫy gọi mình:
"Ta rốt cục cũng đợi được ngươi."...
Sau khi lên kiệu,đi tới hướng Thái Miếu. Có hai thái giám đang cầm hương châu, tú khăn, sấu vu, phất trần đi theo ở phía sau. Cũng có cả văn võ đại thần trong triều đứng nghiêm trang một bên.
Tế cáo Thái Miếu, nhận Kim bảo [*Ấn của vua và hoàng hậu] cùng kim sách,những lễ nghi phiền phức, tuần tự diễn ra không thể sai lệch, lâu đến cả ngày trời. Sau đó lại phải tới Côn Dụ điện tạ ơn.
Quan lễ bộ cao giọng tuyên đọc sắc phong văn:
"Trẫm bình trị thiên hạ, hóa hiệp gia bang, luôn lấy xã tắc làm trọng, ký ứng phù mà chỉ xứng, nghi chính vị lấy cư tôn. Ngọc Thực Phù quý phi, khi vào cung được phong là sườn phi. Mấy năm nay, bản tính ôn hoà,cư xử nhu mì,làm tròn bổn phận,am hiểu lễ giáo, tài đức hiếm có.Để ý nội chính, ân hiệp đồng vi, thích hợp trở thành mẫu nghi thiên hạ. Ký trăn tức cát chi kì, nghi chính giữa cung vị. Kính tuân từ mệnh, tái khảo di chương, phong Ngọc Thực Phù quý phi làm hoàng hậu. Cho lấy hiệp tán khôn nghi, theo gia tường cho lan dịch."
Liên Khôn Cung
Cung của hoàng hậu, lần đầu tiên được mở ra ở Long Hiên Hướng
Sau điện,ánh vào mắt là Bích tuyền trì, đông ấm hạ lạnh, hoa nở bốn mùa chẳng khi nào tàn
Hoa mà không lệ, tinh mà không xa, đơn giản mà đẹp đẽ, có một chút cảm giác thiết kế giản lược như ở hiện đại vậy.
"Nô tỳ thỉnh an hoàng hậu nương nương." Cung nữ và thái giám trong cung quỳ xuống hành lễ, hai người đứng đầu không ai khác chính là Bích Ngô, Làm Ảnh mất tích đã lâu
"Nương nương." Vừa mới được kéo dậy, mặt Làm Ảnh đã đẫm nước mắt.
Hỏi kỹ mới biết từ sau lần cải trang ra khỏi cung trở về, Làm Ảnh và Bích Ngô đã bị phái đến Liên Khôn Cung túc trực.
Làm Ảnh tinh tế kể rõ mọi việc: "Vạn công công rõ ràng đã nói chỉ ba ngày, nương nương sẽ hồi cung mà."
Niềm vui sướng sảng khoái khi gặp đã xoá sạch vẻ mặt lạnh lùng của Bích Ngô Làm Ảnh khi ly biệt,họ cũng chỉ nghe theo hoàng quyền mà thôi, Phù Lạc cảm thấy không có lý do gì để phải trách móc nặng nề.
Niềm vui gặp lại cuối cùng đã bị một câu của Bích Ngô phá hỏng hoàn toàn
Theo tổ quy, hoàng hậu trong đêm tân hôn phải sao chép một trăm lần “Thánh tổ gia huấn”.
Đây rõ ràng là ra oai phủ đầu, đây rõ ràng là ghen tị, ghen tị đêm tân hôn của người ta mà
Phù Lạc cảm thấy nàng cùng Thánh tổ này hoàn toàn là kết thù chuốc oán.
Nhưng vận mệnh quả thực là trêu ngươi.
Thời khắc mấu chốt trước đó,Long Hiên đế lại phái người đưa bản thảo đến cho Phù Lạc sao chép trên xe ngựa
Mặc kệ Long Hiên đế vì quyền lợi đêm tân hôn của hắn hay là vì cái gì, Phù Lạc lần đầu tiên cảm tạ hắn tự đáy lòng. Khuôn mặt nàng hồng lên sau tấm chúc Long Phượng
Hỷ phục màu đỏ cũng là do Tuyết Phù Dung chế thành, Phù Lạc đau lòng xót xa, bộ y phục chỉ mặc có một lần mà cũng dùng loại vải đẹp như vậy để dệt,thật quá lãng phí.
Nghe tiếng bước chân trầm ổn của hắn chậm rãi tới gần mình, nàng đột nhiên có cảm giác khẩn trương của một cô dâu mới cưới
Trong một khắc chiếc khăn được nhấc lên,Phù Lạc đã nghĩ nàng có thể cười thật tươi, cứ như vậy mỉm cười cùng nam nhân nắm trong tay tất cả mọi thứ của mình
Đáng tiếc nước mắt vẫn không nhịn được mà rơi xuống
Nhịn không được, thua mà không thể nhận thua.
Hắn cầm lấy chiếc kéo vàng mà thị nữ đã chuẩn bị, hắn cắt tóc của mình trước, rồi sau đó cắt tóc của Phù Lạc.Phù Lạc kinh ngạc nhìn hắn, tuy rằng nàng cũng chẳng có quyền gì, nhưng tư tưởng cho rằng thân thể là thứ được cha mẹ ban cho,không thể dễ dàng huỷ bỏ của nàng vẫn rất nghiêm túc
Nhìn hắn cầm lấy hai lọn tóc,ngây ngô kết lại,thoạt nhìn chẳng thấy hình thù gì,nhưng cuối cùng cũng giống khuôn giống dạng tạo thành hình một vòng tròn đồng tâm
Đây là phong tục dân gian của Viêm Hạ khi vợ chồng động phòng, kết thành một vòng tròn đồng tâm, có ý chúc trăm năm đồng lòng.
Giờ khắc này,Phù Lạc có chút không dám nhìn ánh mắt của Long Hiên đế.
Ở trong hoàng cung này, không yêu có lẽ chính là hạnh phúc lớn nhất.
Hắn hung hăng giữ chặt lấy gương mặt nàng,buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn ánh mắt ấy từ sáng ngời chuyển thành âm u,Phù Lạc cũng không hiểu,hắn đã nhìn thấy gì trong mắt nàng nữa
"Long bội mà Trẫm đã tặng cho ngươi đâu? Trẫm chưa từng thấy ngươi đeo?"
"Long bội?" Phù Lạc mơ hồ, giây lát lại nghĩ,chẳng lẽ là cái vòng ngọc bội đó, nhưng không phải hắn đã thu hồi lại lúc vứt bỏ nàng ở nơi hoang sơ đó sao?
"Ngươi đã thu hồi lại rồi mà?"
"Trẫm thu hồi lại khi nào?” Trong mắt Long Hiên đế xuất hiện nỗi lo lắng mơ hồ.
Sau đó gọi Làm Ảnh và Bích Ngô tới, mới biết thì ra hai nha đầu này vụng trộm khâu trên đai lưng của bộ quần áo thô lậu kia, toàn ở giữa khấu, còn Long Hiên đế thì mở một con mắt, nhắm một con mắt, cũng không hề nói sẽ tịch thu miếng ngọc bội đó.
Long Hiên đế lấy từ trong người ra một miếng ngọc bội hình Long nho nhỏ.Phù Lạc lần đầu tiên nhìn thấy Long bội và Phượng bội cùng một chỗ, đem Phượng bội đặt vào giữa Long bội, đầu Phượng quay về bên phải,vừa vặn không một kẽ hở,Long Phượng tướng ấn, bội danh là "Phượng khóa Long tâm".
Hai miếng ngọc bội khác nhau, không hiểu tại sao lại có thể kết hợp thành một khối.
Bích Ngô mang một tấm lụa vàng đến, đem ngọc bội đặt lên trên.
Long Hiên đế tự mình đem Long bội đeo lên thắt lưng Phù Lạc, hắn thì ngược lại,đeo Phượng bội, toàn bộ Long Phượng điên đảo.
Rượu giao bôi đương nhiên phải uống,nhưng không biết vì sao nàng lại muốn uống nhiều như vậy.
Chỉ có thể nhìn hắn khiển thị nữ lui xuống, từng ly từng ly được rót ra, cái này gọi là “nhất túy giải ngàn sầu” [*Một ly rượu giải được trăm ngàn mối sầu], Phù Lạc cũng không cự tuyệt, rượu ngon cung đình, trong veo mà không cay độc,quả nhiên là hảo tư vị.
Nhìn khuôn mặt hắn dần dần hoảng hốt, một phân thành hai.
Nghe thấy hắn nhẹ nhàng nói:"Lạc Nhi,ngươi có điều gì muốn nói với ta không?"
Nước mắt không kìm nén được,cứ thế chảy ra.
Nhưng chỉ nức nở, không thể phát thành tiếng.
Hắn tái mặt nhìn Phù Lạc rót đầy rượu,nàng ngây ngốc lắc lắc đầu: "Ta muốn uống rượu."
Hắn đem chén rượu đặt bên môi nàng, nửa bắt buộc nửa ôn nhu để nàng uống thêm một ly
"Ta không muốn ở lại nơi này." Phù Lạc mắt say lờ đờ, nhập nhèm nói, căn bản đã quên người trước mắt là ai.
"Ta muốn về nhà." Nàng mở to hai mắt, nhìn Long Hiên đế,dường như sợ hắn không tin, nên còn gật đầu khẳng định.
"Hoàng đế thối, không cho ta về nhà." Nàng đột nhiên cực kỳ ủy khuất kể ra
"Hắn không phải đã cho ngươi về nhà sao?" Long Hiên đế đáp.
"Ta bí mật nói với ngươi nhé" Phù Lạc xem xét bốn phía "Kia không phải nhà của ta, nhà của ta ở một nơi khác. Chỉ cần Hoàng đế thối kia nói với ta câu ‘ta yêu ngươi’,thì ta có thể về nhà."
Nàng rất vui vẻ, không biết rằng mình đã tiết lộ bí mật lớn nhất
Người trước mắt biến sắc, giống như đang nhớ tới điều gì đó, nắm chặt lấy cổ tay Phù Lạc,không tự chủ tăng thêm lực đạo.
"Ngươi làm đau ta." Phù Lạc thấp giọng kêu khóc.
"Thì ra ngươi vẫn luôn lừa gạt trẫm."
Phù Lạc chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề,người trước mắt dường như rất giống Long Hiên đế
Nàng nhanh chóng đứng lên: "Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng."
Chợt đứng thẳng không xong,nàng ngã ngồi bên mép giường: "Tạ Hoàng thượng long ân." Nàng ngây ngốc nở nụ cười.
Long hiên đế mờ mịt.
Phù lạc chỉ chỉ lên đỉnh đầu mình, bảo Long Hiên đế nhìn xem, hắn vẫn mơ hồ không hiểu
“Trên đầu nô tỳ có rất nhiều nón xanh mà Hoàng Thượng ban cho." [*Ý tỷ là đã bị Long Hiên đế ‘cắm sừng’]
Sắc mặt Long Hiên đế khiến người ta không cách nào hình dung nổi.
Đã vậy nàng còn cầm lấy bầu rượu tu ừng ực,tự độc thoại: "Không có tiền đồ, không tiền đồ...".
Long Hiên đế muốn ngăn nàng cuồng ẩm, kết quả bị Phù Lạc "Bốp" một tiếng đánh lại. Cái này xem như uống đúng chỗ,ngay cả Hổ cũng dám trêu
"Thối hoàng đế " Phù Lạc nhéo nhéo lỗ tai Long Hiên đế "Có bản lĩnh thì ngươi theo ta về nhà đi, xem ta ngược chết ngươi, cho ngươi ‘làm’ đến chết, muốn chết ngươi, muốn chết ngươi."
Phù Lạc cảm thấy như vậy vẫn chưa hết giận, điên cuồng cắn hắn một phen, liếm liếm miệng, cuối cùng mới định bỏ ra.
"Tiểu Áo, ngươi hôm nay thực ôn nhu." Phù Lạc vỗ vỗ mặt hắn, từ trong ngực lôi ra một xấp ngân phiếu, lao tới cởi ngoại bào của Long Hiên đế, ôm chặt thắt lưng hắn "Cái này thưởng cho ngươi, liệu mà hầu hạ cô nãi nãi đây cho tốt." [*Mỗ đang: Ta không biết thì ra nàng vẫn còn mang theo ngân phiếu, có lẽ là do thiếu cảm giác an toàn chăng?]
Phù Lạc uống thêm một ly rượu.Rồi bỗng nhiên ngửa đầu vọng ra ngoài cửa sổ:
"Ta là một ngươì xuyên không,vậy mà giờ lại ra nông nỗi này, muốn người thương không có người thương, muốn người yêu không có người yêu, ngay cả nam chủ cũng không cho ta." Phù Lạc kiên quyết phủ nhận Long Hiên đế là nam chủ.Nàng ảo tưởng hắn chỉ là một nam xứng,còn nam chủ của nàng phải biết cưỡi mây đạp gió, cùng Long Hiên đế đại chiến ba trăm hiệp, cuối cùng thắng cuộc nghênh ngang đem nàng đi.
Cuộc đời này người đó sẽ chỉ thương yêu một mình nàng.Nàng bảo hắn đi hướng Tây thì hắn không dám đi hướng Đông, từ nay về sau không cho phép nhìn mỹ nữ, không cho phép ngắm soái ca, mỗi ngày phải ở nhà giặt quần áo,nấu cơm. Ở trên giường phải cực lực phối hợp, tuyệt đối không thể xảy ra tình trạng mỗi tháng mới đến một lần.Nàng muốn SM hắn mới được SM, tuyệt đối không thể động tay động chân hay yêu cầu nàng trước.
Dù là ca hát,khiêu vũ,hay thổi tiêu hắn đều phải là đệ nhất thiên hạ.May quần áo,thêu hài phải giỏi hơn trình độ của tú nữ cung đình.Quan trọng là, vẻ ngoài phải đẹp trai hơn Long Hiên đế, lợi hại hơn, tinh lực tràn đầy hơn, hòa ái dễ gần hơn, phong độ hơn, tao nhã hơn...
Phù Lạc sám hối với ông trời, nếu có thể trở lại lúc trước,nàng sẽ không bao giờ si mê “Băng sơn nam” nữa
Sẽ không diễu võ dương oai, tùy ý đùa bỡn với nam nhân ở hiện đại nữa
Cuối cùng nàng còn ngại không đủ thành ý,liền đem bầu rượu uống cạn, có ý tứ "Nếu làm trái lời thề sẽ chết chìm trong men rượu" vậy
Rồi đột nhiên như nhớ tới gì đó, Phù Lạc cầm lấy chiếc kéo vàng ở bên cạnh: "Nếu ta thật sự có thể trở về, ta nhất định sẽ đem cái này về luôn, có vẻ bảo đảm."
Nàng xiêu xiêu vẹo vẹo sờ đến chỗ tiết khố của Long Hiên đế, không lưu tình chút nào định cầm kéo đâm xuống
Long Hiên đế hít một ngụm khí lạnh,nhanh chóng nghiêng người, đoạt lấy chiếc kéo kia, đem Phù Lạc ái muội đặt dưới thân.
Phù Lạc ngây ngốc,khó hiểu phong tình ngẩng đầu nhìn Long Hiên đế.
"Ngươi sao lại muốn giết ta?" Phù Lạc oa oa khóc lên, giống như một đứa trẻ
Hắn không trả lời, chỉ xoa xoa mái tóc của nàng.
"Vì sao không muốn sinh hài tử của ta?"
Phù Lạc rất ngạc nhiên khi được hỏi.
"Sinh con đau lắm." Nước mắt của nàng tràn ngập trong ánh mắt hắn
Một câu mà bao hàm cả thiên ngôn vạn ngữ.
[* Mỗ đang ở bên cạnh vỗ tay:Sau khi say rượu sao chỉ số thông minh lại có thể trở nên cao như vậy chứ?]
Không rõ là nàng đang nói thật hay nói dối, Long Hiên đế chỉ có thể siết chặt vòng ôm hơn
"Vì sao lại cứu ta, ta tình nguyện để ngươi không cứu ta, để chúng ta vĩnh viễn không liên quan tới nhau nữa?" Phù Lạc né tránh cái ôm của hắn.
"Nếu ta có thể không cứu..." Long Hiên đế không nói hết câu
Hắn gục đầu lên xương quai xanh của nàng,dần dần bức tiến.
Phù Lạc cố gắng vươn một tay lên,giống như đệ tử giơ tay để hỏi bài
"Hỏi đi." Long Hiên đế bất đắc dĩ.
"Thái tổ vì sao muốn giết Liên Nguyệt hoàng hậu?"
"Hắn không có, là Liên Nguyệt hoàng hậu dùng ảo thuật mê hoặc tiên đế,khiến hắn cả đời đắm chìm trong nỗi thống khổ đã giết chết nàng "
Phù Lạc líu lưỡi,quả nhiên khí phách.
"Cho nên hắn mới viết ‘Tuyệt tình khí yêu’ sao?"
Long Hiên đế thở dài, nghiêng mình qua, nằm bên cạnh Phù Lạc.
"Không phải thái tổ viết, mà là cao tổ sau này.Sau khi Liên Nguyệt hoàng hậu qua đời, thái tổ thương tâm quá độ, không lâu sau thì ốm rồi mất.Vì không có con, cho nên truyền ngôi cho Cao tổ. Là Cao tổ biết được chuyện xưa của bọn họ, nên mới viết chương cuối cùng ấy, từ đó về sau Viêm Hạ toàn tộc cấm tiệt vu thuật."
Phù Lạc mơ mơ màng màng ngủ, hắn nhẹ nhàng khiêu khích mới tỉnh lại
Giống như đêm đầu tiên nàng xuyên qua
Hắn cùng nàng đã bên nhau như vậy.
"Ngươi rất đẹp." Phù Lạc há miệng, mút lấy đôi bạc môi của hắn.
Trong lúc kích động, nàng vong tình nức nở:
"Ta yêu ngươi."
Trong lòng giống như vừa buông xuống một gánh nặng gì đó, trống rỗng nhưng trong suốt.
Hắn tạm dừng, sau đó, lại càng cố gắng hơn.
Cuối cùng Phù Lạc ngủ trong sự yêu thương của hắn.Điều duy nhất nàng nghĩ đến là,thế này, có lẽ là lần đầu tiên hắn ‘làm’ sau khi chứng kiến nàng thực sự trút bỏ mọi đau khổ của mình
Trong mơ hồ, nàng nhìn thấy một thân ảnh tựa như đoá Bạch Liên đang vẫy gọi mình:
"Ta rốt cục cũng đợi được ngươi."...
/71
|