Thứ nhất tiểu nha hoàn đó có thể là do Vương phi phái tới nghe ngóng, thứ hai là nàng cũng không muốn để Vương phi có ảo tưởng với nàng, đối phương còn thành thật nói tình huống hiện tại của Thế tử, nàng cũng không muốn đóng giả làm chính nữ được sủng ái đi xuất giá, cái đó gọi là lừa đảo và lừa gạt hôn nhân.
A Chỉ hơi sững sờ, tuy trong lòng còn nghi vấn, nhưng nàng biết chủ tử của mình khác với lúc trước, trong lòng nàng tự có định kiến của mình, nàng chỉ nghe theo thôi. Nô tỳ đã rõ, nếu nàng ấy có hỏi, nô tỳ sẽ nói theo lời của đại tiểu thư.
A Chỉ đi rồi, Phượng ma ma liền căng thẳng lên. Vương phi đã đến, không chừng sẽ kêu đại tiểu thư đi, hay đại tiểu thư đi trang điểm thay y phục lại đi, nếu có người kêu đi sẽ không làm mất thể diện.
Đỗ Phúc Hề cúi đầu xem xét bản thân mình một lần, một chiếc áo lụa mỏng màu hồng cánh sen với áo cánh bên ngoài thêu những bông hoa màu tím nhạt, một chiếc váy gấm bằng lông chim màu trắng, búi tóc hồ điệp kế, trang điểm nhạt, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Nàng cười cười với Phượng ma ma. Không cần đâu, ta mặc như vậy là được rồi, hơn nữa cũng không phải là Vương phi đến gặp ta, nếu thật có kêu ta đi, thì chắc Vương phi thấy ta cố ý ăn mặc như vậy bất quá chỉ hết hồn thôi.
Phượng ma ma hơi sửng sờ nói: Hồn... Hồn cái gì?
Hết hồn. Đỗ Phúc Hề nở một nụ cười xinh đẹp rồi lặp lại câu nói ấy một lần nữa, ngụ giáo vu nhạc mà giải thích, Chính là mình làm chuyện cảm thấy xấu hổ và thẹn thùng.
Đỗ Phúc Hề nhẹ phe phẩy cay quạt trong tay, tỏ ra rất an nhàn dễ chịu, cũng không nói các loại bất tiện như tắm gội và nhà xí, bầu không khí ở cổ đại này rất là mới mẻ.
Nàng lại dạy Đào Hoa, Lục Nhi vài câu thơ, sau đó có đại nha hoàn Thải Vân ở bên cạnh Hàn Thị đến đây, hành lễ với Đỗ Phúc Hề và nói: Lan Dương Vương phi đến rồi, phu nhân cho mời đại tiểu thư đến đó.
Đỗ Phúc Hề đang có ý định gây khó dễ với Thải Vân, nô tỳ này rất được Hàn Thị sủng ái, cũng không ít lần chó cậy gần nhà mà ức hiếp nguyên chủ, mà mấy ngày nữa nàng sẽ gả vào Vương phủ, sau này Tướng phủ và nàng cũng không còn bất cứ quan hệ nào, nàng cũng không cần phải lấy lòng ai.
Ngươi chờ một chút, ta đi thay quần áo. Nàng gật gật đầu, sau đó kêu Đào Hoa và Lục Nhi đi theo nàng vào trong thay y phục, còn Phượng ma ma thì được nàng sai đi lấy điểm tâm, nhất thời trong phòng hiện tại không có người, để cho một mình Thải Vân đứng ở đó chờ.
Đi vào trong phòng, Đào Hoa che miệng lại cười nói: Đại tiểu thư, lần này có thể Thải Vân sẽ tức tiên lên, trước mặt phu nhân nàng ta rất là khôn lanh, còn nghênh ngang đi ở trong phủ, ai cũng muốn lấy lòng nàng ta, hôm nay chắc nàng ta sẽ ở nơi này mà tức giận, chắc chắn sẽ đi mách lại với phu nhân.
Đỗ Phúc Hề cũng không nghĩ tới suy nghĩ của Đào Hoa lại linh hoạt như vậy, một thoáng là đã nhìn thấy kế hoạch của nàng, nàng cười cười nói: Cứ để cho nàng ta đi mách đi! Ta chuẩn bị làm Thế tử phi ai mà không muốn lấy lòng ta, Đào Hoa rất thông minh.
Đại tiểu thư nói đúng lắm! Đào Hoa lại nở nụ cười tươi.
Lục Nhi cũng không hiểu hai người nói gì, chỉ tò mò nghe, nàng cũng không có nhiều chuyện, chỉ đứng ở bên cạnh học cách chải đầu, so với A Chỉ, Đào Hoa chải đầu rất đẹp, vì thế nàng cũng phải cố gắng học hỏi, để sau này có thể chải đầu cho chủ tử của mình.
Dù sao Vương phi cũng đang chờ, Đỗ Phúc Hề cũng không muốn chậm trễ, sau khi đổi y phục và chải đầu xong liền đi ra ngoài.
A Chỉ còn chưa trở lại, Lục Nhi cũng không hiểu phép tắc gì, nên Đỗ Phúc Hề liền dẫn Đào Hoa đi theo.
Lan Dương Vương Phi đang ngồi đợi ở trong phòng, còn có Đỗ lão phu nhân, Đỗ Tự Trân và Hàn Thị ở đó.
Nhìn thấy Đỗ Thải Liên, Đỗ Thải Hà cũng ở đó, hai người tỷ muội này ăn mặc rất là xinh đẹp, còn đeo một bộ trang sức ở trên cổ, rất nhanh Đỗ Phúc Hề cũng đã hiểu rõ một việc đó chính là Hàn Thị cố ý gọi các nàng tới để Vương phi nhìn thấy.
Ngoại trừ bệnh đang ở giai đoạn cuối của Thế tử, trong Vương phủ còn có những nam nhân tuấn kiệt đến tuổi lấy vợ, điều Hàn Thị muốn chính là để khuê nữ của mình có thể được Vương phi coi trọng.
Sau đó, tầm mắt của nàng liền dời đến trên người Vương phi, khuôn mặt đẹp như một bức tranh, dáng vẻ xinh đẹp mười phân vẹn mười, động tác giơ tay nhấc chân rất là quý phái trang trọng, đôi mắt rất có thần thái, ánh mắt ôn hòa, ấm áp dễ gần, có dáng vẻ yếu đuối mỏng manh, nàng nhìn liền thích, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng cỡ 37 38 tuổi, nhưng phong cách của Hàn Thị còn kém hơn Vương phi.
Phúc nương, mau tới bái kiến Vương phi đi. Đỗ lão phu nhân kêu nàng đi lên với một khuôn mặt rất là vui vẻ.
Đỗ Phúc Hề từ từ tiến về phía trước, tự nhiên mà thoải mái hành lễ với Vương phi. Phúc Hề bái kiến Vương phi.
Chỉ còn mấy ngày nữa thì nàng đã xuất giá, trước đó Lan Dương Vương phi đã đến đây một lần, chính là đến bàn chuyện đại sự, hôm nay Vương phi tự mình đến đây, tuy trước đó đã nói đến uống trà, nhưng thực ra là
A Chỉ hơi sững sờ, tuy trong lòng còn nghi vấn, nhưng nàng biết chủ tử của mình khác với lúc trước, trong lòng nàng tự có định kiến của mình, nàng chỉ nghe theo thôi. Nô tỳ đã rõ, nếu nàng ấy có hỏi, nô tỳ sẽ nói theo lời của đại tiểu thư.
A Chỉ đi rồi, Phượng ma ma liền căng thẳng lên. Vương phi đã đến, không chừng sẽ kêu đại tiểu thư đi, hay đại tiểu thư đi trang điểm thay y phục lại đi, nếu có người kêu đi sẽ không làm mất thể diện.
Đỗ Phúc Hề cúi đầu xem xét bản thân mình một lần, một chiếc áo lụa mỏng màu hồng cánh sen với áo cánh bên ngoài thêu những bông hoa màu tím nhạt, một chiếc váy gấm bằng lông chim màu trắng, búi tóc hồ điệp kế, trang điểm nhạt, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Nàng cười cười với Phượng ma ma. Không cần đâu, ta mặc như vậy là được rồi, hơn nữa cũng không phải là Vương phi đến gặp ta, nếu thật có kêu ta đi, thì chắc Vương phi thấy ta cố ý ăn mặc như vậy bất quá chỉ hết hồn thôi.
Phượng ma ma hơi sửng sờ nói: Hồn... Hồn cái gì?
Hết hồn. Đỗ Phúc Hề nở một nụ cười xinh đẹp rồi lặp lại câu nói ấy một lần nữa, ngụ giáo vu nhạc mà giải thích, Chính là mình làm chuyện cảm thấy xấu hổ và thẹn thùng.
Đỗ Phúc Hề nhẹ phe phẩy cay quạt trong tay, tỏ ra rất an nhàn dễ chịu, cũng không nói các loại bất tiện như tắm gội và nhà xí, bầu không khí ở cổ đại này rất là mới mẻ.
Nàng lại dạy Đào Hoa, Lục Nhi vài câu thơ, sau đó có đại nha hoàn Thải Vân ở bên cạnh Hàn Thị đến đây, hành lễ với Đỗ Phúc Hề và nói: Lan Dương Vương phi đến rồi, phu nhân cho mời đại tiểu thư đến đó.
Đỗ Phúc Hề đang có ý định gây khó dễ với Thải Vân, nô tỳ này rất được Hàn Thị sủng ái, cũng không ít lần chó cậy gần nhà mà ức hiếp nguyên chủ, mà mấy ngày nữa nàng sẽ gả vào Vương phủ, sau này Tướng phủ và nàng cũng không còn bất cứ quan hệ nào, nàng cũng không cần phải lấy lòng ai.
Ngươi chờ một chút, ta đi thay quần áo. Nàng gật gật đầu, sau đó kêu Đào Hoa và Lục Nhi đi theo nàng vào trong thay y phục, còn Phượng ma ma thì được nàng sai đi lấy điểm tâm, nhất thời trong phòng hiện tại không có người, để cho một mình Thải Vân đứng ở đó chờ.
Đi vào trong phòng, Đào Hoa che miệng lại cười nói: Đại tiểu thư, lần này có thể Thải Vân sẽ tức tiên lên, trước mặt phu nhân nàng ta rất là khôn lanh, còn nghênh ngang đi ở trong phủ, ai cũng muốn lấy lòng nàng ta, hôm nay chắc nàng ta sẽ ở nơi này mà tức giận, chắc chắn sẽ đi mách lại với phu nhân.
Đỗ Phúc Hề cũng không nghĩ tới suy nghĩ của Đào Hoa lại linh hoạt như vậy, một thoáng là đã nhìn thấy kế hoạch của nàng, nàng cười cười nói: Cứ để cho nàng ta đi mách đi! Ta chuẩn bị làm Thế tử phi ai mà không muốn lấy lòng ta, Đào Hoa rất thông minh.
Đại tiểu thư nói đúng lắm! Đào Hoa lại nở nụ cười tươi.
Lục Nhi cũng không hiểu hai người nói gì, chỉ tò mò nghe, nàng cũng không có nhiều chuyện, chỉ đứng ở bên cạnh học cách chải đầu, so với A Chỉ, Đào Hoa chải đầu rất đẹp, vì thế nàng cũng phải cố gắng học hỏi, để sau này có thể chải đầu cho chủ tử của mình.
Dù sao Vương phi cũng đang chờ, Đỗ Phúc Hề cũng không muốn chậm trễ, sau khi đổi y phục và chải đầu xong liền đi ra ngoài.
A Chỉ còn chưa trở lại, Lục Nhi cũng không hiểu phép tắc gì, nên Đỗ Phúc Hề liền dẫn Đào Hoa đi theo.
Lan Dương Vương Phi đang ngồi đợi ở trong phòng, còn có Đỗ lão phu nhân, Đỗ Tự Trân và Hàn Thị ở đó.
Nhìn thấy Đỗ Thải Liên, Đỗ Thải Hà cũng ở đó, hai người tỷ muội này ăn mặc rất là xinh đẹp, còn đeo một bộ trang sức ở trên cổ, rất nhanh Đỗ Phúc Hề cũng đã hiểu rõ một việc đó chính là Hàn Thị cố ý gọi các nàng tới để Vương phi nhìn thấy.
Ngoại trừ bệnh đang ở giai đoạn cuối của Thế tử, trong Vương phủ còn có những nam nhân tuấn kiệt đến tuổi lấy vợ, điều Hàn Thị muốn chính là để khuê nữ của mình có thể được Vương phi coi trọng.
Sau đó, tầm mắt của nàng liền dời đến trên người Vương phi, khuôn mặt đẹp như một bức tranh, dáng vẻ xinh đẹp mười phân vẹn mười, động tác giơ tay nhấc chân rất là quý phái trang trọng, đôi mắt rất có thần thái, ánh mắt ôn hòa, ấm áp dễ gần, có dáng vẻ yếu đuối mỏng manh, nàng nhìn liền thích, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng cỡ 37 38 tuổi, nhưng phong cách của Hàn Thị còn kém hơn Vương phi.
Phúc nương, mau tới bái kiến Vương phi đi. Đỗ lão phu nhân kêu nàng đi lên với một khuôn mặt rất là vui vẻ.
Đỗ Phúc Hề từ từ tiến về phía trước, tự nhiên mà thoải mái hành lễ với Vương phi. Phúc Hề bái kiến Vương phi.
Chỉ còn mấy ngày nữa thì nàng đã xuất giá, trước đó Lan Dương Vương phi đã đến đây một lần, chính là đến bàn chuyện đại sự, hôm nay Vương phi tự mình đến đây, tuy trước đó đã nói đến uống trà, nhưng thực ra là
/59
|