Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 9 - Chương 9

/59


Giấy mực được bày ra, Đào Hoa đứng mài mực mà trong lòng thấp thỏm bất an, nàng đợi ở Lưu Ly viện cũng không ít năm, trước đây, khi Đại cô nương còn chưa đi Liên Hoa Am, nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy Đại cô nương viết chữ.

Về phần Đỗ Phúc Hề, nàng nghĩ thầm nếu muốn làm thơ, đương nhiên phải thỉnh xuất thơ của Thi tiên Lý Bạch mới đáng xem, nàng không tin sẽ có người nói thơ Lý Bạch không hay.

Nàng giả vờ suy tư một hồi, cảm thấy bầu không khí xung quanh như đang nín thở chờ đợi, nàng cầm bút chấm mực, ung dung viết xuống Thanh Bình điều một trong ba bài thơ hay nhất của Lý Bạch:

Vân tưởng y thường hoa tưởng dung

Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.

Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến

Hội hướng dao thai nguyệt hạ phùng.

(Tưởng mây là áo, mặt là hoa

Gió xuân lất phất giọt sương sa.

Ví không được thấy nơi Quần Ngọc

Thì chốn Dao Đài gặp dưới trăng.)

Bài thơ vốn ví dung mạo Dương Quý phi như hoa như tiên, dùng nó để hình dung vị Vương phi trước mắt này như tiên nữ cũng không quá đáng.

Đỗ Thải Liên không nén được tò mò, không để ý cấp bậc lễ nghĩa đứng dậy nhìn qua, vừa nhìn thấy, sắc mặt nàng ta liền thay đổi liên tục, không thể tin nổi trong một thời gian ngắn như vậy, Đỗ Phúc Hề lại có thể làm ra một bài thơ hay tuyệt diệu đến như vậy.

Đỗ Tự Trân cũng rất khẩn trương, chỉ sợ Đỗ Phúc Hề viết ra cái gì không vừa mắt sẽ làm mất mặt Tướng phủ, vội vàng nói với Đỗ Thải Liên: Mang đến đây cho vi phụ xem nào, đừng để Vương phi chê cười.

Đỗ Thải Liên bất đắc dĩ cầm sang, Đỗ Tự Trân nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, nhưng trái tim đang lơ lửng cũng từ từ hạ xuống, ông nở nụ cười thỏa mãn.

Có lẽ hai năm qua, Phúc Hề ở trong am học đọc sách viết chữ và đánh đàn, bài thơ này thật sự làm cũng không tệ, hắn ra hiệu cho nha hoàn hầu hạ bên cạnh trình lên cho Vương phi. Tiểu nữ bêu xấu, mong Vương phi đừng chê cười.

Nét chữ của Đỗ Phúc Hề xinh đẹp tinh tế, Vương phi vừa nhìn đã có ba phần thích, lại nhìn ý tứ trong bài thơ, hẳn là hình dung bà như Cửu Thiên Tiên Nữ rồi.

Bà trịnh trọng thu tờ giấy lại, hành động này đại biểu bà tương đối hài lòng với nàng dâu tương lai này.

Sau khi Vương phi trở về không bao lâu, cửa hàng kinh doanh cầm tốt nhất Thượng Kinh đã đưa tới một cây cầm thượng hạng, chỉ đích danh là Vương phi muốn tặng cho Đại cô nương Tướng phủ, điều này đã khiến Đỗ Tự Trân không còn mặt mũi, liền trút hết bực bội lên người Hàn thị, sau đó bỏ vào thư phòng nửa ngày không thấy trở ra.

Hàn thị đành ôm một bụng ấm ức nhưng không có chỗ phát tác, liền gọi Đỗ Thải Liên, Đỗ Thải Hà tới dạy dỗ một trận, nếu không phải bọn họ sinh sự, sao bà lại bị trượng phu trách mắng chứ? Còn tạo cơ hội cho con nha đầu Đỗ Phúc Hề đáng chết kia thể hiện trước mặt Vương phi?

Thải Vân bị lạnh nhạt ở Lưu Ly viện, một lòng muốn đòi lại, liền hiến kế cho Hàn thị: Nhìn thấy hôn kỳ sắp đến, không bằng mời ma ma giáo tập đến dạy quy cũ cho Đại cô nương, để Đại cô nương chép nữ huấn, nữ giới hai ba chục lần một ngày, nàng ta chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt thôi, có miệng cũng không thể nói . . .

Thải Vân còn chưa nói hết câu, Hàn thị đã tức giận nạt lại: Câm cái miệng của ngươi lại! Không thấy Vương phi đối với nha đầu chết tiệt đó rất hài lòng hay sao, tương lai nàng ta có khả năng sẽ trở thành Thế Tử phi một cách đường đường chính chính. Thể diện củaTướng phủ còn phải dựa vào nàng ta đó, tâng bốc nàng ta còn không kịp, ngươi lại dám cho nàng ta mang giầy chật , ngươi không có mắt nhìn xa thì tai cũng phải dài một chút chứ?

Thải Vân bị mắng mặt đen sạm như tro, bản thân càng mất mặt, lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

------

Trong Lan Dương Vương phủ, Vương phi lấy bài thơ Đỗ Phúc Hề đã làm nhìn tới nhìn lui vài lần, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, trong lòng bà tràn đầy mong đợi, không lâu nữa, bà có thể nhìn thấy nhi tử và nàng dâu hòa thuận mĩ mãn sống qua ngày, bà sẽ không còn yêu cầu gì nữa.

Thúy Nhi thuật lại những gì nàng nghe được trong lúc đứng đợi bên ngoài Lưu Ly viện cho Vương phi nghe, mặc dù tuổi nàng còn nhỏ, nhưng trước mặt Vương phi rất cơ trí, thuật lại lời nói của Đỗ Phúc Hề không sót một chữ.

Vương phi nghe xong vừa mừng vừa sợ: Đều nói trưởng nữ Tướng phủ là một người ngớ ngẩn, xem ra tin đồn và sự thật khác nhau rất xa!

Thúy Nhi cười nói: Theo nô tỳ thấy thì không hề ngớ ngẩn một chút nào, Thế Tử phi và nhóm nô tỳ của nàng ấy cười cười nói nói vô cùng bình dị và gần gũi, mặc dù nô tỳ chỉ nghe được một lát, nhưng lại có cảm giác như được tắm gió xuân vậy.

Vương phi được trấn an không dứt: Được được, như vậy thật tốt quá, trong phòng của Ngọc Nhi rất nặng nề ngột ngạt, đúng là đang cần một người vui vẻ như vậy.

Bà nhìn Đỗ Phúc Hề này cũng cực kì hài lòng. Lúc trước, khi quốc sư chỉ đích danh trưởng thiên kim của Tả Tướng gia, bà đã có một phen sửng sốt, sau đó liền lo lắng không thôi.

Trưởng thiên kim này, từ nhỏ đã mất mẹ, hai năm qua cũng không ở trong kinh thành, mà đến một am ni cô xa xôi ở thành trấn, âm thầm cầu phúc cho mẹ ruột. Đều nói chính nàng nguyện ý muốn đi, nhưng người sáng suốt đều biết rõ là Hàn thị không muốn nhìn thấy, nên cứng rắn tống nàng đi, như vậy từ nhỏ đã phải chịu biết bao uất ức và lạnh nhạt, tâm tính của một đứa trẻ mồ côi bị bóp méo thành như thế nào, bà thật sự rất lo lắng!

Bà vẫn muốn tự mình gặp con dâu tương lai một lần, nhưng lại thấy không phù hợp lắm. Lần trước Vương Gia đến Tướng phủ để nghị thân,

/59

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status