Chủ nhân của lời nói đó ko ai khác ngoài hotgirl Huyền Nga. Hơi dừng một chút, cô ta nói tiếp:
- Í! Mà đống quà trên tay cô có phải cô moi lại từ trong thùng rác ko vậy! Sao tôi nghe có mùi thum thủm của thùng rác vậy.
Huyền Nga vừa nói xong thì đám nữ sinh đứng sau lập tức cười rộ lên. Nhưng họ đã quên mất rằng người mà họ đang trêu chọc ko phải người hiền lành. Vừa nghe Huyền Nga nói xong thì Hồng Ngọc liền thản nhiên nói:
- Ủa! Tôi tưởng số kẹo đó cô đã lấy hết rồi chứ!
- Cô...
- Mà lúc nãy cô có tranh đc miếng nào ko? Ý tôi là sô cô la của "anh Thiên Vũ" ấy - Hồng Ngọc cố tình nhấn mạnh chữ "anh Thiên Vũ" để trêu tức Huyền Nga.
-Cô....- Huyền Nga tức đến ói máu nhưng ko thể đá lại nổi một câu. Khổ nhất vẫn là đám đàn em đứng đằng sau, buồn cười mà ko dám cười, cứ đứng cắm mặt xuống đất.
- Hanah! Điếc tai quá - tiếng Trúc Nhã vang lên
- Ý cậu là sao? - Hồng Ngọc ngơ ngác hỏi
- Ý tớ là chó sủa điếc tai quá! Cậu ko nghe thấy sao?
- HẢ! À ờ! Tớ ko để ý! Con chó này đúng là mất dạy thật! Hôm trước thì cắn trộm cậu, hôm nay lại sủa ầm ĩ ! Cái trường này thật là, sao lại để thú bốn chân đi lại trong trường này tự do vậy chứ.
-....Các cô dám nói tôi là chó sao? - sau một thoáng im lặng để tiêu hóa lời của Hồng Ngọc, nhận ra là cô nàng đang chửi xéo mình,Huyền Nga tức tối hét lên
- Ủa? Là cô tự nhận đó nha? Chúng tôi đâu có nói vậy.- Hồng Ngọc cười sung sướng vì Huyền Nga đã sập bẫy.
Lúc này thì Huyền Nga đã tức đến mức ko nói nổi nữa còn đám đàn em đằng sau thì càng thê thảm hơn, mặt đứa nào đứa nấy đỏ như gấc chín vì phải nhịn cười.
Nhìn thấy bộ dạng của đám người đứng trước mặt, Hồng Ngọc suýt nữa thì cười phá lên còn Trúc Nhã thì miệng đã hơi cong lên, khóe môi giật giật.
Cuối cùng Huyền Nga cũng thốt lên đc 1 câu:
- Cứ đợi đấy! Rồi các cô sẽ phải hối hận vì dám xúc phạm tôi.
Nói xong Huyền Nga quay gót bỏ đi. Thấy vậy hai cô gái cũng ra về, trong đầu chả có tí khái niệm nào về lời đe dọa của Huyền Nga.
*Nhà Thiên Vũ:
Reng….reng…reng…
“Bốppppp” – chiếc đồng hồ thứ n bị ném ko thương tiếc vào tường vì dám chen ngang giấc ngủ ngàn vàng của Thiên Vũ thiếu gia.
Tiếp theo đó là hình ảnh hai anh chàng cao to, đẹp trai, mặc quần đùi, áo nhiều lỗ, mặt thì ngu ngu (mới ngủ dậy), đầu tóc bù xù. Và dù nhà có đến 3 WC nhưng hai con người kia vẫn cứ tranh nhau vào cái WC trong phòng ngủ.
-Để tao vào trước! – Thiên Vũ năn nỉ
-Ko! Để tao vào trước đi! – Nhật Anh nỉ non
-Nhưng đây là phòng tao
-Đây cũng là phòng tao mà
-Vậy thì oẳn tù tì.
-Đc.Thua ráng chịu – Nhật Anh mạnh miệng
Và dù có vẻ chắc thắng nhưng người thua lại là Nhật Anh.
5p sau, Thiên Vũ hí hửng đi ra, nói:
-Đc rồi đó! Vào đi.
-Số mình sao khổ vậy trời – Nhật Anh uất ức than thở
*Nhà Trúc Nhã:
-Dậy đi Hanah! Sao hôm nay cậu ham ngủ vậy.
-Z…z….z
-Nếu cậu ko dậy thì đừng trách tớ vô tình.
-OK OK! Tớ dậy rồi đây!
-Ừ! Cậu sửa soạn nhanh lên rồi xuống nhà ăn sáng! Hôm nay tớ muốn đến trường sớm một chút.
-Ừ! Tớ biết rồi mà! Cậu xuống đi. – Hồng Ngọc giục
Trúc Nhã vừa ra khỏi phòng, Hồng Ngọc lập tức hét lên:
- SỐ MÌNH SAO KHỔ VẬY TRỜI! (câu này nghe wen wen, hình như anh Nhật Anh cũng nói câu này thì phải. Có khi nào hai người này nói cùng lúc ko ta)
*Tại trường:
Trên sân trường xuất hiện hai dáng người anh tuấn.
-Nè! Nhật Anh! Sao hôm nay trường vắng vậy nhỉ? Cũng ko thấy đám nữ sinh thường ngày nữa? – Thiên Vũ nhìn quanh quất, hỏi Nhật Anh
-Mày khùng hả thằng kia! Mày có biết bây giờ là mấy giờ ko? 6h15’ đó trong khi 7h15’ mới vào học. Mày nghĩ là sẽ có ai ở đây
-À ờ ha, tao quên mất.
-Ngốc tử!
-Mày nói gì đó?
-À! Không! Không! Tao có nói gì đâu.
-Bỏ đi! Tao đi vệ sinh chút! Mày vào lớp trước đi!
-Lúc nãy ở nhà mày chưa giải quyết à
-Kệ tao! Tò mò!
Dứt lời Thiên Vũ đi luôn. Thật ra là Thiên Vũ chưa muốn vào lớp bây giờ, muốn đi loanh quanh trong trường cho khuây khỏa nhưng lại ko muốn Nhật Anh đi cùng nên mới bịa đại lí do như vậy.
Đi đc một lát thì bước chân của Thiên Vũ dừng lại trước vườn hoa của trường. Trước đây trường này là do 1 tay bố của Thiên Vũ – chủ tịch Lâm Nhật Nam - xây dựng để cậu con trai của mình có một môi trường tốt để học. Nhưng ko hiểu sao cách đây một tuần ông lại quyết định mua lại và người mua lại chính là TĐ Hoàn Vũ. Về chuyện này Thiên Vũ có đôi chút khó hiểu nhưng cậu cũng ko hỏi ông Nam vì cậu biết bố mình ko bao giờ làm việc mà ko có mục đích. Từ sau vụ mua bán đó thì vườn hoa của trường liền bị khóa lại và trở thành khu vực cấm, ko ai đc phép vào. Vậy mà bây giờ Thiên Vũ lại nghe loáng thoáng có tiếng con gái. “hay là vườn hoa có ma” – ý nghĩ thoáng qua đó làm Thiên Vũ sởn gai ốc, nhưng cậu trấn tĩnh lại ngay. “ko thể nào! Chắc là có ai đó đến sớm rồi lẻn vào đây” – Thiên Vũ tự trấn an bản thân. Nghĩ vậy Thiên Vũ liền từ từ bước vào trong.
* tg: vườn hoa này nằm ở đằng sau trường nên đường đi vào vườn hoa nằm giữa hai dãy nhà => đi vào vườn hoa giống như đi trong một con hẻm rồi ra đường lớn vậy. Thêm nữa vườn hoa giống như một cái nhà ươm vậy, bị che bốn phía nên chỉ có thể nhìn thấy những thứ bên trong từ cửa vào vườn hoa. Tuy nhiên, bao bọc vườn hoa là 1 loại kính đặc biệt, nhìn thì giống như trong suốt nhưng nếu nhìn từ bên ngoài nhìn vào thì sẽ ko thấy đc những thứ bên trong còn nếu đứng ở trong thì nhìn thấy rất rõ mọi vật ở ngoài. Nhờ đó ánh mặt trời vẫn có thể chiếu vào để nuôi cây mà những chuyện diễn ra ở bên trong thì đều đc giữ bí mật.
Bản tính tò mò trỗi dậy đẩy Thiên Vũ đi về phía vườn hoa. Đứng nép vào 1 bên tường, ThiênVũ đưa mắt nhìn vào bên trong. Và những gì cậu thấy khiến cậu phải kinh ngạc. Bên trong là Hồng Ngọc và Trúc Nhã đang cười đùa vs nhau. Hồng Ngọc thì ko nói làm gì nhưng còn Trúc Nhã…. Cô ấy đang CƯỜI – 1 nụ cười thực sự chứa ko phải một nụ cười thể hiện sự khinh bỉ. Thiên Vũ ko thể tin nổi những điều cậu đang tận mắt chứng kiến. Khuôn mặt lạnh như băng rồi ánh mắt thờ ơ mọi ngày biến mất ko một chút vết tích. Nhìn vào Trúc Nhã bây giờ ai dám bảo cô là 1 con người lạnh lùng vs cả tỉ khối băng bao quanh chứ.
Thiên Vũ còn đang thần mặt ra nhìn Trúc Nhã thì từ đằng sau một bàn tay vươn đến, đập bộp một cái vào vai. Thiên Vũ giật mình quay lại định thủ thế tấn công thì nhận ra người đó là Nhật Anh. Cậu chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Nhật Anh đã hỏi:
- Mày làm cái quái gì mà lâu thế! Mà đang ngắm cái gì vậy, tao ngắm vs – nói rồi đẩy Thiên Vũ qua một bên để nhìn vào bên trong. Thiên Vũ hoảng hốt định ngăn ko cho Nhật Anh nhìn vào nhưng ko kịp nữa. Đập vào mắt Nhật Anh lúc này là khuôn mặt tựa thiên thần của Hồng Ngọc cộng thêm nụ cười tỏa nắng cùng một vòng kết bằng hoa ngự trên đầu khiến cô trở nên rực rỡ hơn dười ánh mặt trời. Trông cô lúc này chẳng khác nào “thần tiên tỉ tỉ” Vương Ngữ Yên.
Và… Đùngggg – sét ái tình nhằm vào Nhật Anh mà lao thẳng tới. Kết quả là Nhật Anh ngang nhiên trở thành Đoàn Dự, bị Hồng Ngọc cướp mất hồn.
Thấy Nhật Anh cứ đứng ngây ra như người mất hồn Thiên Vũ liền đập vào vai Nhật Anh , nói nhỏ:
-Này! Đi thôi kẻo bị phát hiện giờ.
-…..
-Mày có nghe ko vậy?
-…..
Thấy Nhật Anh vẫn ko có phản ứng Thiên Vũ bực quá liền dùng tay bịt miệng Nhật Anh lại đề phòng anh chàng kêu lên vì giật mình rồi sau đó cứ thế kéo ngược ra xa vườn hoa mặc kệ Nhật Anh cực lực phản đối bằng cả tứ chi: tay cào chân đá loạn xạ.Đến khi tạo đc khoảng cách an toàn vs vườn hoa rồi Thiên Vũ ms buông Nhật Anh ra. Vừa đc giải thoát Nhật Anh liền lập tức rảo bước về phía vườn hoa định … ngắm tiếp. Nhưng vừa đi có hai bước đã bị Thiên Vũ kéo lại:
-Mày TRÚNG TÀ à thằng kia! Sao tao gọi mà ko nghe.
-Hả? À xin lỗi nhé.Tao thấy hơi bất ngờ nên...
-Ờ ! Tao cũng thấy bât ngờ ! Ko ngờ cô ta cũng có thể có biểu cảm đó.
Đang gật gù thì chợt Thiên Vũ nhớ ra 1 chuện quan trọng mà cậu thắc mắc nãy giờ. Cậu liền quay qua nói vs Nhật Anh :
- Mà Nhật Anh này ! Tao thấy lạ lắm mày ạ !
- Lạ ? Lạ chuyện gì ?
- Rõ ràng sau khi trường này đc mua lại thì ông hiệu trưởng đã cho khóa cửa vườn hoa rồi mà sau hai đứa nó lại vào đc nhỉ?
Nghe Thiên Vũ nói vậy Nhật Anh ms ngớ người ra 2s rồi quay sang Thiên Vũ, nói:
-Ừ nhỉ! Mày nói tao ms nhớ. Nhưng mà chắc là hai cô nàng đó chôm đc chìa khóa từ chỗ ông Hiệu Trưởng.
-Ờ! Chắc vậy! – hơi ngừng lại một chút, Thiên Vũ tiếp – Tao lại suy nghĩ nhiều quá rồi.
Nói xong Thiên Vũ tặc lưỡi bỏ đi cùng Nhật Anh. Hai cậu kết thúc sự tò mò của mình ở đây mà ko để ý đến một câu hỏi khác lớn hơn là: Trường này do Hoàn Vũ mua lại, đóng cửa vườn hoa cũng do Hoàn Vũ yêu cầu thì chìa khóa phải đc Hoàn Vũ cất chứ ko phải ông hiệu trưởng. Vậy thì làm sao Trúc Nhã và Hồng Ngọc lại có thể chôm đc chìa khóa chứ?????. Riêng Thiên Vũ vần cảm thấy lòng cậu đang có vướng mắc nhưng cậu lại ko thể lí giải đc vướng mắc đó là gì. Cuối cùng cậu nhanh chóng quên đi điều đó vì đám sắc nữ trong trường đã bắt đầu đông dần lên. Ở ngoài vườn hoa, hai cô gái đã đi khỏi từ lúc nào.
- Í! Mà đống quà trên tay cô có phải cô moi lại từ trong thùng rác ko vậy! Sao tôi nghe có mùi thum thủm của thùng rác vậy.
Huyền Nga vừa nói xong thì đám nữ sinh đứng sau lập tức cười rộ lên. Nhưng họ đã quên mất rằng người mà họ đang trêu chọc ko phải người hiền lành. Vừa nghe Huyền Nga nói xong thì Hồng Ngọc liền thản nhiên nói:
- Ủa! Tôi tưởng số kẹo đó cô đã lấy hết rồi chứ!
- Cô...
- Mà lúc nãy cô có tranh đc miếng nào ko? Ý tôi là sô cô la của "anh Thiên Vũ" ấy - Hồng Ngọc cố tình nhấn mạnh chữ "anh Thiên Vũ" để trêu tức Huyền Nga.
-Cô....- Huyền Nga tức đến ói máu nhưng ko thể đá lại nổi một câu. Khổ nhất vẫn là đám đàn em đứng đằng sau, buồn cười mà ko dám cười, cứ đứng cắm mặt xuống đất.
- Hanah! Điếc tai quá - tiếng Trúc Nhã vang lên
- Ý cậu là sao? - Hồng Ngọc ngơ ngác hỏi
- Ý tớ là chó sủa điếc tai quá! Cậu ko nghe thấy sao?
- HẢ! À ờ! Tớ ko để ý! Con chó này đúng là mất dạy thật! Hôm trước thì cắn trộm cậu, hôm nay lại sủa ầm ĩ ! Cái trường này thật là, sao lại để thú bốn chân đi lại trong trường này tự do vậy chứ.
-....Các cô dám nói tôi là chó sao? - sau một thoáng im lặng để tiêu hóa lời của Hồng Ngọc, nhận ra là cô nàng đang chửi xéo mình,Huyền Nga tức tối hét lên
- Ủa? Là cô tự nhận đó nha? Chúng tôi đâu có nói vậy.- Hồng Ngọc cười sung sướng vì Huyền Nga đã sập bẫy.
Lúc này thì Huyền Nga đã tức đến mức ko nói nổi nữa còn đám đàn em đằng sau thì càng thê thảm hơn, mặt đứa nào đứa nấy đỏ như gấc chín vì phải nhịn cười.
Nhìn thấy bộ dạng của đám người đứng trước mặt, Hồng Ngọc suýt nữa thì cười phá lên còn Trúc Nhã thì miệng đã hơi cong lên, khóe môi giật giật.
Cuối cùng Huyền Nga cũng thốt lên đc 1 câu:
- Cứ đợi đấy! Rồi các cô sẽ phải hối hận vì dám xúc phạm tôi.
Nói xong Huyền Nga quay gót bỏ đi. Thấy vậy hai cô gái cũng ra về, trong đầu chả có tí khái niệm nào về lời đe dọa của Huyền Nga.
*Nhà Thiên Vũ:
Reng….reng…reng…
“Bốppppp” – chiếc đồng hồ thứ n bị ném ko thương tiếc vào tường vì dám chen ngang giấc ngủ ngàn vàng của Thiên Vũ thiếu gia.
Tiếp theo đó là hình ảnh hai anh chàng cao to, đẹp trai, mặc quần đùi, áo nhiều lỗ, mặt thì ngu ngu (mới ngủ dậy), đầu tóc bù xù. Và dù nhà có đến 3 WC nhưng hai con người kia vẫn cứ tranh nhau vào cái WC trong phòng ngủ.
-Để tao vào trước! – Thiên Vũ năn nỉ
-Ko! Để tao vào trước đi! – Nhật Anh nỉ non
-Nhưng đây là phòng tao
-Đây cũng là phòng tao mà
-Vậy thì oẳn tù tì.
-Đc.Thua ráng chịu – Nhật Anh mạnh miệng
Và dù có vẻ chắc thắng nhưng người thua lại là Nhật Anh.
5p sau, Thiên Vũ hí hửng đi ra, nói:
-Đc rồi đó! Vào đi.
-Số mình sao khổ vậy trời – Nhật Anh uất ức than thở
*Nhà Trúc Nhã:
-Dậy đi Hanah! Sao hôm nay cậu ham ngủ vậy.
-Z…z….z
-Nếu cậu ko dậy thì đừng trách tớ vô tình.
-OK OK! Tớ dậy rồi đây!
-Ừ! Cậu sửa soạn nhanh lên rồi xuống nhà ăn sáng! Hôm nay tớ muốn đến trường sớm một chút.
-Ừ! Tớ biết rồi mà! Cậu xuống đi. – Hồng Ngọc giục
Trúc Nhã vừa ra khỏi phòng, Hồng Ngọc lập tức hét lên:
- SỐ MÌNH SAO KHỔ VẬY TRỜI! (câu này nghe wen wen, hình như anh Nhật Anh cũng nói câu này thì phải. Có khi nào hai người này nói cùng lúc ko ta)
*Tại trường:
Trên sân trường xuất hiện hai dáng người anh tuấn.
-Nè! Nhật Anh! Sao hôm nay trường vắng vậy nhỉ? Cũng ko thấy đám nữ sinh thường ngày nữa? – Thiên Vũ nhìn quanh quất, hỏi Nhật Anh
-Mày khùng hả thằng kia! Mày có biết bây giờ là mấy giờ ko? 6h15’ đó trong khi 7h15’ mới vào học. Mày nghĩ là sẽ có ai ở đây
-À ờ ha, tao quên mất.
-Ngốc tử!
-Mày nói gì đó?
-À! Không! Không! Tao có nói gì đâu.
-Bỏ đi! Tao đi vệ sinh chút! Mày vào lớp trước đi!
-Lúc nãy ở nhà mày chưa giải quyết à
-Kệ tao! Tò mò!
Dứt lời Thiên Vũ đi luôn. Thật ra là Thiên Vũ chưa muốn vào lớp bây giờ, muốn đi loanh quanh trong trường cho khuây khỏa nhưng lại ko muốn Nhật Anh đi cùng nên mới bịa đại lí do như vậy.
Đi đc một lát thì bước chân của Thiên Vũ dừng lại trước vườn hoa của trường. Trước đây trường này là do 1 tay bố của Thiên Vũ – chủ tịch Lâm Nhật Nam - xây dựng để cậu con trai của mình có một môi trường tốt để học. Nhưng ko hiểu sao cách đây một tuần ông lại quyết định mua lại và người mua lại chính là TĐ Hoàn Vũ. Về chuyện này Thiên Vũ có đôi chút khó hiểu nhưng cậu cũng ko hỏi ông Nam vì cậu biết bố mình ko bao giờ làm việc mà ko có mục đích. Từ sau vụ mua bán đó thì vườn hoa của trường liền bị khóa lại và trở thành khu vực cấm, ko ai đc phép vào. Vậy mà bây giờ Thiên Vũ lại nghe loáng thoáng có tiếng con gái. “hay là vườn hoa có ma” – ý nghĩ thoáng qua đó làm Thiên Vũ sởn gai ốc, nhưng cậu trấn tĩnh lại ngay. “ko thể nào! Chắc là có ai đó đến sớm rồi lẻn vào đây” – Thiên Vũ tự trấn an bản thân. Nghĩ vậy Thiên Vũ liền từ từ bước vào trong.
* tg: vườn hoa này nằm ở đằng sau trường nên đường đi vào vườn hoa nằm giữa hai dãy nhà => đi vào vườn hoa giống như đi trong một con hẻm rồi ra đường lớn vậy. Thêm nữa vườn hoa giống như một cái nhà ươm vậy, bị che bốn phía nên chỉ có thể nhìn thấy những thứ bên trong từ cửa vào vườn hoa. Tuy nhiên, bao bọc vườn hoa là 1 loại kính đặc biệt, nhìn thì giống như trong suốt nhưng nếu nhìn từ bên ngoài nhìn vào thì sẽ ko thấy đc những thứ bên trong còn nếu đứng ở trong thì nhìn thấy rất rõ mọi vật ở ngoài. Nhờ đó ánh mặt trời vẫn có thể chiếu vào để nuôi cây mà những chuyện diễn ra ở bên trong thì đều đc giữ bí mật.
Bản tính tò mò trỗi dậy đẩy Thiên Vũ đi về phía vườn hoa. Đứng nép vào 1 bên tường, ThiênVũ đưa mắt nhìn vào bên trong. Và những gì cậu thấy khiến cậu phải kinh ngạc. Bên trong là Hồng Ngọc và Trúc Nhã đang cười đùa vs nhau. Hồng Ngọc thì ko nói làm gì nhưng còn Trúc Nhã…. Cô ấy đang CƯỜI – 1 nụ cười thực sự chứa ko phải một nụ cười thể hiện sự khinh bỉ. Thiên Vũ ko thể tin nổi những điều cậu đang tận mắt chứng kiến. Khuôn mặt lạnh như băng rồi ánh mắt thờ ơ mọi ngày biến mất ko một chút vết tích. Nhìn vào Trúc Nhã bây giờ ai dám bảo cô là 1 con người lạnh lùng vs cả tỉ khối băng bao quanh chứ.
Thiên Vũ còn đang thần mặt ra nhìn Trúc Nhã thì từ đằng sau một bàn tay vươn đến, đập bộp một cái vào vai. Thiên Vũ giật mình quay lại định thủ thế tấn công thì nhận ra người đó là Nhật Anh. Cậu chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Nhật Anh đã hỏi:
- Mày làm cái quái gì mà lâu thế! Mà đang ngắm cái gì vậy, tao ngắm vs – nói rồi đẩy Thiên Vũ qua một bên để nhìn vào bên trong. Thiên Vũ hoảng hốt định ngăn ko cho Nhật Anh nhìn vào nhưng ko kịp nữa. Đập vào mắt Nhật Anh lúc này là khuôn mặt tựa thiên thần của Hồng Ngọc cộng thêm nụ cười tỏa nắng cùng một vòng kết bằng hoa ngự trên đầu khiến cô trở nên rực rỡ hơn dười ánh mặt trời. Trông cô lúc này chẳng khác nào “thần tiên tỉ tỉ” Vương Ngữ Yên.
Và… Đùngggg – sét ái tình nhằm vào Nhật Anh mà lao thẳng tới. Kết quả là Nhật Anh ngang nhiên trở thành Đoàn Dự, bị Hồng Ngọc cướp mất hồn.
Thấy Nhật Anh cứ đứng ngây ra như người mất hồn Thiên Vũ liền đập vào vai Nhật Anh , nói nhỏ:
-Này! Đi thôi kẻo bị phát hiện giờ.
-…..
-Mày có nghe ko vậy?
-…..
Thấy Nhật Anh vẫn ko có phản ứng Thiên Vũ bực quá liền dùng tay bịt miệng Nhật Anh lại đề phòng anh chàng kêu lên vì giật mình rồi sau đó cứ thế kéo ngược ra xa vườn hoa mặc kệ Nhật Anh cực lực phản đối bằng cả tứ chi: tay cào chân đá loạn xạ.Đến khi tạo đc khoảng cách an toàn vs vườn hoa rồi Thiên Vũ ms buông Nhật Anh ra. Vừa đc giải thoát Nhật Anh liền lập tức rảo bước về phía vườn hoa định … ngắm tiếp. Nhưng vừa đi có hai bước đã bị Thiên Vũ kéo lại:
-Mày TRÚNG TÀ à thằng kia! Sao tao gọi mà ko nghe.
-Hả? À xin lỗi nhé.Tao thấy hơi bất ngờ nên...
-Ờ ! Tao cũng thấy bât ngờ ! Ko ngờ cô ta cũng có thể có biểu cảm đó.
Đang gật gù thì chợt Thiên Vũ nhớ ra 1 chuện quan trọng mà cậu thắc mắc nãy giờ. Cậu liền quay qua nói vs Nhật Anh :
- Mà Nhật Anh này ! Tao thấy lạ lắm mày ạ !
- Lạ ? Lạ chuyện gì ?
- Rõ ràng sau khi trường này đc mua lại thì ông hiệu trưởng đã cho khóa cửa vườn hoa rồi mà sau hai đứa nó lại vào đc nhỉ?
Nghe Thiên Vũ nói vậy Nhật Anh ms ngớ người ra 2s rồi quay sang Thiên Vũ, nói:
-Ừ nhỉ! Mày nói tao ms nhớ. Nhưng mà chắc là hai cô nàng đó chôm đc chìa khóa từ chỗ ông Hiệu Trưởng.
-Ờ! Chắc vậy! – hơi ngừng lại một chút, Thiên Vũ tiếp – Tao lại suy nghĩ nhiều quá rồi.
Nói xong Thiên Vũ tặc lưỡi bỏ đi cùng Nhật Anh. Hai cậu kết thúc sự tò mò của mình ở đây mà ko để ý đến một câu hỏi khác lớn hơn là: Trường này do Hoàn Vũ mua lại, đóng cửa vườn hoa cũng do Hoàn Vũ yêu cầu thì chìa khóa phải đc Hoàn Vũ cất chứ ko phải ông hiệu trưởng. Vậy thì làm sao Trúc Nhã và Hồng Ngọc lại có thể chôm đc chìa khóa chứ?????. Riêng Thiên Vũ vần cảm thấy lòng cậu đang có vướng mắc nhưng cậu lại ko thể lí giải đc vướng mắc đó là gì. Cuối cùng cậu nhanh chóng quên đi điều đó vì đám sắc nữ trong trường đã bắt đầu đông dần lên. Ở ngoài vườn hoa, hai cô gái đã đi khỏi từ lúc nào.
/86
|