Như thường lệ, vừa vào học hai cô nàng nhà ta vừa vào học đã gục xuống bàn ngủ, thêm nữa giờ toán nên cả lớp càng yên lặng hơn khiến hai cô ngủ say hơn.
"Grừưưư. Hoàng Trúc Nhã, cô giỏi lắm, dám choi tôi" - Thiên Vũ thầm nghĩ, hai tay nắm chặt lại.
Rồi cậu quay phắt sang chỗ Trúc Nhã định rủa cô vài câu thì đập vào mắt cậu lúc này là khuôn mặt thiên thần của Trúc Nhã. Lúc ngủ trông cô thật hiền, thật dịu dàng, vì vậy mà cô càng trở nên đẹp hơn. Nhìn thấy khuôn mặt đó mọi tức giận của Thiên Vũ tự nhiên bay đâu mất. Cậu quay đầu về chỗ cũ, mặt nòng dần lên. 1s...2s...3s và... Bốp, cậu tự tát mình một cái, nghĩ thầm:"Lâm Thiên Vũ. Mày đang nghĩ cái quái gì thế? Đúng là điên mà! Mày nên nhớ nó là kẻ thù ko đội trời chung của mày. Việc mày cần làm bây giwof là nghĩ kế để trả thù". Và như thể muốn giúp Thiên Vũ "trả thù rửa hận", thầy Hưng - thầy dạy toán - sau khi tia thấy Trúc Nhã đang ngủ ngon lành trong giờ học của mình liên nói to:" Hoàng Trúc Nhã! Lên bảng giải bài này cho tôi". Trúc Nhã chưa tỉnh Hồng Ngọc đã tỉnh trước, thấy thầy đang cố gọi Trúc Nhã dậy liên xua tay liên tục, mặt rất "hình sự" nói:
- Đừng! Đừng! Thầy ơi! Thầy gọi nữa là có chuyện đó.
-Em nói thế là có ý gì? Tôi đã dạy ở trường này mấy chục năm rồi, chưa ai dám ngủ trong giờ học của tôi. Vậy mà...- thầy Hưng tức đến nghẹn họng
"Lần này thì cô chết chắc rồi, Hoàng Trúc Nhã ạ" - Thiên Vũ hoan hỉ nghĩ thầm khi thấy sắc mặt thầy Hưng ngày càng khó coi.
Không thèm để ý đến lời nói của Hồng Ngọc, thầy Hưng bật volume tối đa:
- HOÀNG TRÚC NHÃ! LÊN BẢNG LÀM BÀI NÀY CHO TÔI!
Thầy vừa dứt lời thì ... Vèooooo.........Phập.
Theo quán tính tất cả hs hướng mắt lên bảng. Lập tức tiếng xì xào nổi lên:
- Kinh khủng quá!
- Ừ! Thầy Hưng có vẻ sắp xỉu đến nơi.
- Con nhỏ đó lợi hại thiệt!
Trong khi hs xì xào ở dười thì trên bảng, hồn phách của "Tử thần đại nhân" sớm đã bay khắp nơi. Thì ra, mấy tiếng động vừa rồi là do Trúc Nhã phi cây bút lên bảng và bây giờ nó đang nằm chễm chệ ngay phía trên đầu thầy Hưng.
Và tình hình bây giờ là, thầy Hưng vẫn chưa hết shock,đang đứng chôn chân trên bảng mồ hôi thì vã ra như tắm. Còn đám hs thì im lặng một cách khó tin.
Cuối cùng vẫn là Hồng Ngọc lên tiếng phá vỡ bầu ko khí:
- Em đã nói rồi! Đừng gọi nó dậy. thầy ko nghe! Thầy có biết là thầy đang cố đánh thức một con sư tử đang ngủ ko? Trước đây cũng từng có một thầy giáo cũng cố gọi nó dậy mặc kệ lời khuyên của em. Và kết quả là phải nằm viện hai tháng.
Hồng Ngọc nói xong, lớp học vốn đã im phăng phắc nay còn im hơn đến mức ko nghe thấy tiếng hít thở. Gì chứ mà nằm viện hai tháng chứ. Có phải là quá khoa trương rồi ko.Nhưng nghĩ đến trận chiến ngày nhập học rồi nhìn lên cái bút đang cắn sâu 3 phân trên bẳng. Tất cả đều phải rùng mình chấp nhận sự thật rằng:" Đụng đến Trúc Nhã thì thà nhảy từ tầng 60 xuồng còn dễ chịu hơn".
Sau gần 3p, thầy Hưng mới bắt đầu lắp bắp:" Chúng ....chúng ta...tiếp....tục... bài.. họccccc."
Buổi học trôi qua nhanh cho đến khi hết giờ.Tiếng trống vừa vang lên, đám hs như ong vỡ tổ, thi nhau ùa ra khỏi lớp. Trong lớp chỉ còn lại 1 vài hs và hai nàng nhà ta. Hồng Ngọc thấy Trúc Nhã vẫn đang ngủ thì liền nhẹ giọng gọi:
- Addy! Hết giờ rồi! Dậy phụ tớ dọn dẹp chiến lợi phẩm đi.
- .........
-DẬYYYYYY- ko thấy Trúc Nhã trả lời, Hồng Ngọc bực quá hét lên.
-Cậu định GIẾT tớ à? - đến nước này thì Trúc Nhã ko thể nán thêm một chút nào nữa.
- Ha! Cậu nói đúng rồi đấy! Tớ đang muốn giết cậu đấy.! Ai bảo cậu dám để mặc tớ vật lộn vs đống kẹo này chứ.
- À! Mình quên mất! Sorry nha!
- Bỏ cái trò nịnh nọt đó đi. giúp tớ mau lên - dám lớn tiếng như thế vs Trúc Nhã đảm bảo trên đời này chỉ có Hồng Ngọc.
1p sau, hai cô đàng hoàng bước ra khỏi lớp vs 1 đống kẹo trên tay. Vừa ra khỏi lớp thì 1 giọng nữ thanh cất lên:
- Trên đời này có nhiều chuyện lạ thật đấy. Qùa của anh Thiên Vũ thì ko thèm liếc mắt còn quà của mấy đứa "ăn mày" thì lại coi như báu vật.
"Grừưưư. Hoàng Trúc Nhã, cô giỏi lắm, dám choi tôi" - Thiên Vũ thầm nghĩ, hai tay nắm chặt lại.
Rồi cậu quay phắt sang chỗ Trúc Nhã định rủa cô vài câu thì đập vào mắt cậu lúc này là khuôn mặt thiên thần của Trúc Nhã. Lúc ngủ trông cô thật hiền, thật dịu dàng, vì vậy mà cô càng trở nên đẹp hơn. Nhìn thấy khuôn mặt đó mọi tức giận của Thiên Vũ tự nhiên bay đâu mất. Cậu quay đầu về chỗ cũ, mặt nòng dần lên. 1s...2s...3s và... Bốp, cậu tự tát mình một cái, nghĩ thầm:"Lâm Thiên Vũ. Mày đang nghĩ cái quái gì thế? Đúng là điên mà! Mày nên nhớ nó là kẻ thù ko đội trời chung của mày. Việc mày cần làm bây giwof là nghĩ kế để trả thù". Và như thể muốn giúp Thiên Vũ "trả thù rửa hận", thầy Hưng - thầy dạy toán - sau khi tia thấy Trúc Nhã đang ngủ ngon lành trong giờ học của mình liên nói to:" Hoàng Trúc Nhã! Lên bảng giải bài này cho tôi". Trúc Nhã chưa tỉnh Hồng Ngọc đã tỉnh trước, thấy thầy đang cố gọi Trúc Nhã dậy liên xua tay liên tục, mặt rất "hình sự" nói:
- Đừng! Đừng! Thầy ơi! Thầy gọi nữa là có chuyện đó.
-Em nói thế là có ý gì? Tôi đã dạy ở trường này mấy chục năm rồi, chưa ai dám ngủ trong giờ học của tôi. Vậy mà...- thầy Hưng tức đến nghẹn họng
"Lần này thì cô chết chắc rồi, Hoàng Trúc Nhã ạ" - Thiên Vũ hoan hỉ nghĩ thầm khi thấy sắc mặt thầy Hưng ngày càng khó coi.
Không thèm để ý đến lời nói của Hồng Ngọc, thầy Hưng bật volume tối đa:
- HOÀNG TRÚC NHÃ! LÊN BẢNG LÀM BÀI NÀY CHO TÔI!
Thầy vừa dứt lời thì ... Vèooooo.........Phập.
Theo quán tính tất cả hs hướng mắt lên bảng. Lập tức tiếng xì xào nổi lên:
- Kinh khủng quá!
- Ừ! Thầy Hưng có vẻ sắp xỉu đến nơi.
- Con nhỏ đó lợi hại thiệt!
Trong khi hs xì xào ở dười thì trên bảng, hồn phách của "Tử thần đại nhân" sớm đã bay khắp nơi. Thì ra, mấy tiếng động vừa rồi là do Trúc Nhã phi cây bút lên bảng và bây giờ nó đang nằm chễm chệ ngay phía trên đầu thầy Hưng.
Và tình hình bây giờ là, thầy Hưng vẫn chưa hết shock,đang đứng chôn chân trên bảng mồ hôi thì vã ra như tắm. Còn đám hs thì im lặng một cách khó tin.
Cuối cùng vẫn là Hồng Ngọc lên tiếng phá vỡ bầu ko khí:
- Em đã nói rồi! Đừng gọi nó dậy. thầy ko nghe! Thầy có biết là thầy đang cố đánh thức một con sư tử đang ngủ ko? Trước đây cũng từng có một thầy giáo cũng cố gọi nó dậy mặc kệ lời khuyên của em. Và kết quả là phải nằm viện hai tháng.
Hồng Ngọc nói xong, lớp học vốn đã im phăng phắc nay còn im hơn đến mức ko nghe thấy tiếng hít thở. Gì chứ mà nằm viện hai tháng chứ. Có phải là quá khoa trương rồi ko.Nhưng nghĩ đến trận chiến ngày nhập học rồi nhìn lên cái bút đang cắn sâu 3 phân trên bẳng. Tất cả đều phải rùng mình chấp nhận sự thật rằng:" Đụng đến Trúc Nhã thì thà nhảy từ tầng 60 xuồng còn dễ chịu hơn".
Sau gần 3p, thầy Hưng mới bắt đầu lắp bắp:" Chúng ....chúng ta...tiếp....tục... bài.. họccccc."
Buổi học trôi qua nhanh cho đến khi hết giờ.Tiếng trống vừa vang lên, đám hs như ong vỡ tổ, thi nhau ùa ra khỏi lớp. Trong lớp chỉ còn lại 1 vài hs và hai nàng nhà ta. Hồng Ngọc thấy Trúc Nhã vẫn đang ngủ thì liền nhẹ giọng gọi:
- Addy! Hết giờ rồi! Dậy phụ tớ dọn dẹp chiến lợi phẩm đi.
- .........
-DẬYYYYYY- ko thấy Trúc Nhã trả lời, Hồng Ngọc bực quá hét lên.
-Cậu định GIẾT tớ à? - đến nước này thì Trúc Nhã ko thể nán thêm một chút nào nữa.
- Ha! Cậu nói đúng rồi đấy! Tớ đang muốn giết cậu đấy.! Ai bảo cậu dám để mặc tớ vật lộn vs đống kẹo này chứ.
- À! Mình quên mất! Sorry nha!
- Bỏ cái trò nịnh nọt đó đi. giúp tớ mau lên - dám lớn tiếng như thế vs Trúc Nhã đảm bảo trên đời này chỉ có Hồng Ngọc.
1p sau, hai cô đàng hoàng bước ra khỏi lớp vs 1 đống kẹo trên tay. Vừa ra khỏi lớp thì 1 giọng nữ thanh cất lên:
- Trên đời này có nhiều chuyện lạ thật đấy. Qùa của anh Thiên Vũ thì ko thèm liếc mắt còn quà của mấy đứa "ăn mày" thì lại coi như báu vật.
/86
|