Trong khi Hồng Ngọc đang vô cùng áy náy thì tại phòng Thiên Vũ, hai hotboy đang đờ mặt ra nhìn màn hình lúc này đã trắng xóa – trang web mà các cậu tìm kiếm đột nhiên bị hack và thứ duy nhất các cậu kịp nhìn thấy là nghề nghiệp và chức vụ của Vũ Kiệt. Nhật Anh vẫn chưa hết shock, cậu thẫn thờ lẩm bẩm:
-Tổng giám đốc TĐ Phong Nhã, tổng giảm đốc TĐ phong Nhã,….
-NHẢM NHÍ! – Thiên Vũ đột nhiên hét lên – ko thể nào! Làm sao thằng đó có thể là tổng giám đốc của tập đoàn lớn thứ 3 TG đc chứ. Nhất định là mắt tao có vấn đề rồi. Phải đi khám thôi.
-Vô ích! Ko thể có chuyện trùng hợp tao và mày hỏng mắt cùng lúc đc.
1p trôi qua trong im lặng, cuối cùng Nhật Anh cũng lên tiếng phá vỡ bầu ko khí căng thẳng:
-Nhưng tại sao trang web lại bị hack nhỉ và làm thế nào mà Hồng Ngọc lại có thể quen đc TGĐ của tập đoàn Phong Nhã chứ?
Thiên Vũ ngã ra giường, im lặng ko trả lời câu hỏi của Nhật Anh vì chính cậu cũng đang muốn hỏi câu đó. Hàng loạt ý nghĩ chạy qua đầu cậu rồi lại bị cậu tự phủ nhận. Chết tiệt. Quá nhiều dữ liệu. Đầu cậu sắp nổ tung rồi.
Trong giây lát hình ảnh của Hồng Ngọc xuất hiện rồi biến mất, nhường chỗ cho hình ảnh của Vũ Kiệt, cuối cùng hình ảnh của Trúc Nhã xuất hiện và suy nghĩ của cậu dừng lại ở đó.
Như một thước phim quay chậm, hình ảnh Trúc Nhã ở vườn hoa hiện lên trong tâm trí cậu. Nụ cười của cô ám ảnh cậu. Thịch….thịch…thịch… - tim cậu đập như trống trận khi khuôn mặt với nụ cười trên môi của Trúc Nhã hiện lên trước mặt cậu. Tim cậu đập loạn xạ, nhanh và mạnh, mạch máu trong người cậu căng cứng như muốn nổ tung. Khốn kiếp. Tim cậu bị hỏng thật rồi. Sao lại đập nhanh đến vậy chứ.
Đứng bật dậy, Thiên Vũ định lao ra ngoài nhưng bị Nhật Anh cản lại:
-Đi đâu vậy?
-Đi khám – Thiên Vũ thở hổn hển. Cậu đang dần dần bình tĩnh lại nhưng hình ảnh của Trúc Nhã vẫn ko ngừng hiện ra làm cậu khó thở. Chẳng lẽ đến cả phổi cậu cũng bị hư sao?
-Vô ích! – Nhật Anh lắc đầu – Tớ nói rồi, mắt chúng ta…
-Không – Thiên Vũ cướp lời – Là khám tim. Cả phổi nữa.
-Cậu nói gì vậy? – Nhật Anh trợn mắt lên nhìn Thiên Vũ – Sao lại có cả tim với phổi ở đây
-Chưa đủ! Phải khám cả não nữa. Chắc chắn là đã thiếu mất một vài dây thần kinh rồi. Chắc chắn là thiếu rồi
-Này cậu ổn chứ - Nhật Anh bắt đầu lo lắng
-Ko! Ko ổn một chút nào – Thiên Vũ vẫn tiếp tục lảm nhảm, rồi đột nhiên cậu hét lên – KHỐN KIẾP! Rốt cuộc thì mình bị làm sao chứ.
-Thiên Vũ! Bình tĩnh lại! Cậu làm sao vậy! – Nhật Anh hốt hoảng thật sự.
-Tao ….tao điên rồi – Thiên Vũ thở hồng hộc – Ko hiểu sao đầu tao chỉ ghi nhận hình ảnh của Trúc Nhã còn tim thì đập liên hồi, mạch máu căng cứng, lí trí ra lệnh ko đc nghĩ đến nữa nhưng đại não vẫn bất tuân, tuôn ra hàng đống hình ảnh của cô ấy. Nhật Anh! Rốt cuộc tao…bị bệnh gì vậy? – Thiên Vũ khổ sở tuôn ra một tràng.
-Tổng giám đốc TĐ Phong Nhã, tổng giảm đốc TĐ phong Nhã,….
-NHẢM NHÍ! – Thiên Vũ đột nhiên hét lên – ko thể nào! Làm sao thằng đó có thể là tổng giám đốc của tập đoàn lớn thứ 3 TG đc chứ. Nhất định là mắt tao có vấn đề rồi. Phải đi khám thôi.
-Vô ích! Ko thể có chuyện trùng hợp tao và mày hỏng mắt cùng lúc đc.
1p trôi qua trong im lặng, cuối cùng Nhật Anh cũng lên tiếng phá vỡ bầu ko khí căng thẳng:
-Nhưng tại sao trang web lại bị hack nhỉ và làm thế nào mà Hồng Ngọc lại có thể quen đc TGĐ của tập đoàn Phong Nhã chứ?
Thiên Vũ ngã ra giường, im lặng ko trả lời câu hỏi của Nhật Anh vì chính cậu cũng đang muốn hỏi câu đó. Hàng loạt ý nghĩ chạy qua đầu cậu rồi lại bị cậu tự phủ nhận. Chết tiệt. Quá nhiều dữ liệu. Đầu cậu sắp nổ tung rồi.
Trong giây lát hình ảnh của Hồng Ngọc xuất hiện rồi biến mất, nhường chỗ cho hình ảnh của Vũ Kiệt, cuối cùng hình ảnh của Trúc Nhã xuất hiện và suy nghĩ của cậu dừng lại ở đó.
Như một thước phim quay chậm, hình ảnh Trúc Nhã ở vườn hoa hiện lên trong tâm trí cậu. Nụ cười của cô ám ảnh cậu. Thịch….thịch…thịch… - tim cậu đập như trống trận khi khuôn mặt với nụ cười trên môi của Trúc Nhã hiện lên trước mặt cậu. Tim cậu đập loạn xạ, nhanh và mạnh, mạch máu trong người cậu căng cứng như muốn nổ tung. Khốn kiếp. Tim cậu bị hỏng thật rồi. Sao lại đập nhanh đến vậy chứ.
Đứng bật dậy, Thiên Vũ định lao ra ngoài nhưng bị Nhật Anh cản lại:
-Đi đâu vậy?
-Đi khám – Thiên Vũ thở hổn hển. Cậu đang dần dần bình tĩnh lại nhưng hình ảnh của Trúc Nhã vẫn ko ngừng hiện ra làm cậu khó thở. Chẳng lẽ đến cả phổi cậu cũng bị hư sao?
-Vô ích! – Nhật Anh lắc đầu – Tớ nói rồi, mắt chúng ta…
-Không – Thiên Vũ cướp lời – Là khám tim. Cả phổi nữa.
-Cậu nói gì vậy? – Nhật Anh trợn mắt lên nhìn Thiên Vũ – Sao lại có cả tim với phổi ở đây
-Chưa đủ! Phải khám cả não nữa. Chắc chắn là đã thiếu mất một vài dây thần kinh rồi. Chắc chắn là thiếu rồi
-Này cậu ổn chứ - Nhật Anh bắt đầu lo lắng
-Ko! Ko ổn một chút nào – Thiên Vũ vẫn tiếp tục lảm nhảm, rồi đột nhiên cậu hét lên – KHỐN KIẾP! Rốt cuộc thì mình bị làm sao chứ.
-Thiên Vũ! Bình tĩnh lại! Cậu làm sao vậy! – Nhật Anh hốt hoảng thật sự.
-Tao ….tao điên rồi – Thiên Vũ thở hồng hộc – Ko hiểu sao đầu tao chỉ ghi nhận hình ảnh của Trúc Nhã còn tim thì đập liên hồi, mạch máu căng cứng, lí trí ra lệnh ko đc nghĩ đến nữa nhưng đại não vẫn bất tuân, tuôn ra hàng đống hình ảnh của cô ấy. Nhật Anh! Rốt cuộc tao…bị bệnh gì vậy? – Thiên Vũ khổ sở tuôn ra một tràng.
/86
|