Thiên Vũ vừa đi thì ở trên tầng, Hồng Ngọc đã tỉnh lại. Mở mắt ra cô liền vôi vàng ngồi dậy thì bị choáng, một tay chống xuống giường, một tay ôm đầu, mặt nhăn lại. Thấy vậy Nhật Anh liền đỡ lưng cô rồi nhẹ nhàng bảo:
-Cậu mới tỉnh, cứ nằm nghỉ đi.
-Đừng động vào tôi – Hồng Ngọc khẽ gắt, dùng tay đang ôm đầu gạt tay Nhật Anh ra.
-Ơ. … - Nhật Anh bối rối – Xin…xin lỗi. Chỉ là tớ…..À đúng rồi, tớ phải báo cho Trúc Nhã đã. Lúc nãy cậu ấy nói mà quên mất. Đợi tớ một lát – Nhật Anh vỗ trán rồi quay người định chạy đi thì Hồng Ngọc lên tiếng:
-Cậu đến đây làm j`?
-…… - Nhật Anh cứng đơ người, từ từ quay lại, nhìn Hồng Ngọc. Nếu cậu ko nhầm thì hình như Hồng Ngọc vừa nói vs cậu. Nhưng rồi cậu nhận ra sự thiếu kiên nhẫn đag hiện lên trên khuôn mặt cô. Hoảng hồn cậu vội vàng đáp – Tớ…Trúc Nhã nói cho tớ biết nơi này. Tớ đến đây để…để giải thích.
-Giải! Thích!
-Ơ, ừ. Vì cậu hiểu lầm nên….
-Hiểu lầm? - Hồng Ngọc hừ lạnh, khoanh tay trước ngực nói tiếp – Xin lỗi. Quan hệ giữa chúng ta chưa đến mức có thể hiểu lầm.
-Hồng Ngọc. Tớ….tớ xin lỗi. Tớ ko cố ý làm cậu tổn thương. Tớ chỉ…
-Ko cố ý? – Hồng Ngọc lại một lần nữa ngắt lời Nhật Anh – Vậy là cố tình đúng ko?
-Ko, ko phải vậy. Chỉ là tớ…. - Nhật Anh ngập ngừng rồi đột nhiên mắt cậu lóe sáng. Cậu quyết định rồi, cơ hội chỉ đến một lần, cậu phải nói hết những j` cậu giữ trong lòng – Hồng Ngọc, TỚ YÊU CẬU. Lúc xin ảnh anh Kiệt từ cậu, mục đích của tớ là tìm hiểu về anh ta. Bởi vì yêu cậu, bởi vì ghen vs Vũ Kiệt tớ đã nói dối cậu. Nếu tớ biết việc làm đó có thể khiến cậu căm ghét tớ thì tớ tuyệt đối, tuyệt đối ko bao giờ làm như vậy. Hồng Ngọc, tớ thực sự xin lỗi cậu.
-……Tôi…. sẽ cho cậu một cơ hội. Làm đc thì tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện j` xảy ra.
-Đc cậu nói đi. Chỉ cần trong khả năng của tớ à ko, dù ngoài khả năng tớ cũng sẽ làm bằng đc.
-Cách đây 1km có tiệm gà rán rất nổi tiếng là tiệm Phương Thanh. Tôi muốn ăn. Và cậu có 15p, ko đc dùng bất kì phương tiện j` mà phải chạy bộ, thời gian tính từ bây giờ đến lúc cậu đứng trước mặt tôi.
Hồng Ngọc vừa dứt lời thì Nhật Anh liền lập tức chạy đi. Cậu vừa ra khỏi phòng thì Hồng Ngọc cũng bước xuống giường, đi ra khỏi phòng rồi xuống phòng khách. Vừa vào bếp đã thấy Trúc Nhã đứng bên cạnh bàn ăn, mỉm cười vs cô nói:
-Cậu xuống rồi à? Tớ đang định đi gọi. Mau lại đây đi. Tớ làm xong hết rồi.
-Từ từ đã. Đợi 15p đc ko?
-Dĩ nhiên. Mà cậu đã bắt đầu tính giờ chưa.
Hồng Ngọc ko đáp mà chỉ gật nhẹ đầu rồi cùng bước ra phòng khách vs Trúc Nhã.
-Cậu mới tỉnh, cứ nằm nghỉ đi.
-Đừng động vào tôi – Hồng Ngọc khẽ gắt, dùng tay đang ôm đầu gạt tay Nhật Anh ra.
-Ơ. … - Nhật Anh bối rối – Xin…xin lỗi. Chỉ là tớ…..À đúng rồi, tớ phải báo cho Trúc Nhã đã. Lúc nãy cậu ấy nói mà quên mất. Đợi tớ một lát – Nhật Anh vỗ trán rồi quay người định chạy đi thì Hồng Ngọc lên tiếng:
-Cậu đến đây làm j`?
-…… - Nhật Anh cứng đơ người, từ từ quay lại, nhìn Hồng Ngọc. Nếu cậu ko nhầm thì hình như Hồng Ngọc vừa nói vs cậu. Nhưng rồi cậu nhận ra sự thiếu kiên nhẫn đag hiện lên trên khuôn mặt cô. Hoảng hồn cậu vội vàng đáp – Tớ…Trúc Nhã nói cho tớ biết nơi này. Tớ đến đây để…để giải thích.
-Giải! Thích!
-Ơ, ừ. Vì cậu hiểu lầm nên….
-Hiểu lầm? - Hồng Ngọc hừ lạnh, khoanh tay trước ngực nói tiếp – Xin lỗi. Quan hệ giữa chúng ta chưa đến mức có thể hiểu lầm.
-Hồng Ngọc. Tớ….tớ xin lỗi. Tớ ko cố ý làm cậu tổn thương. Tớ chỉ…
-Ko cố ý? – Hồng Ngọc lại một lần nữa ngắt lời Nhật Anh – Vậy là cố tình đúng ko?
-Ko, ko phải vậy. Chỉ là tớ…. - Nhật Anh ngập ngừng rồi đột nhiên mắt cậu lóe sáng. Cậu quyết định rồi, cơ hội chỉ đến một lần, cậu phải nói hết những j` cậu giữ trong lòng – Hồng Ngọc, TỚ YÊU CẬU. Lúc xin ảnh anh Kiệt từ cậu, mục đích của tớ là tìm hiểu về anh ta. Bởi vì yêu cậu, bởi vì ghen vs Vũ Kiệt tớ đã nói dối cậu. Nếu tớ biết việc làm đó có thể khiến cậu căm ghét tớ thì tớ tuyệt đối, tuyệt đối ko bao giờ làm như vậy. Hồng Ngọc, tớ thực sự xin lỗi cậu.
-……Tôi…. sẽ cho cậu một cơ hội. Làm đc thì tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện j` xảy ra.
-Đc cậu nói đi. Chỉ cần trong khả năng của tớ à ko, dù ngoài khả năng tớ cũng sẽ làm bằng đc.
-Cách đây 1km có tiệm gà rán rất nổi tiếng là tiệm Phương Thanh. Tôi muốn ăn. Và cậu có 15p, ko đc dùng bất kì phương tiện j` mà phải chạy bộ, thời gian tính từ bây giờ đến lúc cậu đứng trước mặt tôi.
Hồng Ngọc vừa dứt lời thì Nhật Anh liền lập tức chạy đi. Cậu vừa ra khỏi phòng thì Hồng Ngọc cũng bước xuống giường, đi ra khỏi phòng rồi xuống phòng khách. Vừa vào bếp đã thấy Trúc Nhã đứng bên cạnh bàn ăn, mỉm cười vs cô nói:
-Cậu xuống rồi à? Tớ đang định đi gọi. Mau lại đây đi. Tớ làm xong hết rồi.
-Từ từ đã. Đợi 15p đc ko?
-Dĩ nhiên. Mà cậu đã bắt đầu tính giờ chưa.
Hồng Ngọc ko đáp mà chỉ gật nhẹ đầu rồi cùng bước ra phòng khách vs Trúc Nhã.
/86
|