Quá Khứ Và Anh, Em Chọn Ai

Chương 54

/86


Vũ Kiệt dường như chỉ đợi có thế liền ôm chầm lấy Hồng Ngọc mà cười. Hai anh em ôm nhau cười mà nước mắt cứ thế lăn dài. Một lát sau Như Phòng đột nhiên "e hèm" một cái rồi nói:

- Dù hai người là anh em nhưng mà em vẫn ghen đấy nhé! Đã ngửi thấy mùi dấm chua chưa? Hi` hi`.

- Chị Như Phong – Hồng Ngọc buông Vũ Kiệt ra, kêu lên ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển giọng, cười khúc khích nói – có, em ngửi thấy mùi dấm chua rồi. Nồng nặc luôn. hehe

- Con bé này. Vừa mới khóc đó đã cười rồi – Như Phong bật cười, xoa đầu Hồng Ngọc.

Rồi tất cả những người có mặt ở đó cùng bật cười. Đột nhiên Thiên Vũ lảo đảo, phải vịn vai Nhật Anh mới đứng vững được. Thấy vậy Hồng Ngọc liền ngừng cười, nói với Nhật Anh:

- Thiên Vũ phải tiếp máu cho Addy nên hơi choáng chút thôi. Cậu đưa cậu ấy lên tầng hai nhé. Tớ đã dặn người làm chuẩn bị phòng rồi.

- Cảm ơn cậu nhé!

- Ơn nghĩa j`, cậu ấy đã cứu Addy mà.

Nghe Hồng Ngọc nói vậy, Nhật Anh không nói thêm nữa, đỡ Thiên Vũ đi về phía thang máy. Khi chỉ còn lại ba người Vũ Kiệt mới lên tiếng:

- Em nói là cậu nhóc đó đã cứu Addy hả?

- Vâng. Addy mất máu mà máu dự trữ lại hết, may có cậu ấy cùng nhóm máu với Addy nên không sao.

- Ồ, trùng hợp nhỉ? – Như Phong nháy nháy mắt nói – có lẽ hai người đó có duyên đấy.

- Cho anh xin đi. Anh sợ lắm rồi. Lần trước..... – đang nói thì Vũ Kiệt khựng lại.

Cậu nói của Vũ Kiệt làm không khí chùng xuống. Cuối cùng vẫn là Như Phong lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề:

- Thôi, chuyện đó nói sau. Giờ muộn rồi, chúng ta nên đi nghỉ thôi.

Chỉ đợi có thế, Hồng Ngọc lập tức chúc hai người ngủ ngon rồi tót lên lầu.

*********************

Sáng hôm sau, khi đã ăn sáng xong Hồng Ngọc chạy vào phòng bệnh kiểm tra rồi đi ra.

- Cậu ấy sao rồi?

- Ổn rồi. Lát nữa cậu ấy sẽ tỉnh.

- Vậy tôi vào thăm được chứ

- Dĩ nhiên. Nhưng cậu không đi học à? – Hồng Ngọc tò mò hỏi

- Nghỉ học một bữa cũng chẳng ảnh hưởng j`.

Thiên Vũ phẩy tay nói với vẻ bất cần rồi nhanh chóng lách người chạy vào phòng bệnh. Nhìn thái độ của Thiên Vũ Hồng Ngọc nghi ngờ ngoắc Nhật Anh lại rồi thì thầm vào tai cậu. Nhật Anh hơi sửng sốt rồi cũng thì thầm lại. Nghe Nhật Anh nói xong, Hồng Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi kéo Nhật Anh lại thì thầm gì đó. Chỉ thấy Nhật Anh càng nghe càng cau mày. Cuối cùng cậu lắc đầu quầy quậy: "không nên đâu" – "được mà. Không sao đâu. Có j` tớ chịu trách nhiệm". Dường như Nhật Anh bị câu nói này làm xiêu lòng, cậu miễn cưỡng gật đầu.

Ở trong phòng, Thiên Vũ ngồi trên ghế ngắm nhìn khuôn mặt đẹp không tì vết của Trúc Nhã. Trong lòng cậu như thể có một bông hoa đang nở vậy. Giây phút cậu nhận ra mình đã cứu sống Trúc Nhã – thề có Chúa chứng giám – cậu đã vui mừng tột độ, chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên reo hò thôi. Giờ đây ngắm nhìn Trúc Nhã đang nằm ngủ cậu xúc động vô cùng. Khuôn mặt cô vẫn còn hơi nhợt nhạt nhưng cậu biết cô đã an toàn rồi.

Đag miên man suy nghĩ chợt cậu giật mình khi Trúc Nhã khẽ cựa mình – cô đã tỉnh. Cậu vội vàng đỡ cô ngồi dậy rồi không đợi cô nói cậu chạy đi lấy nước. Nhìn Thiên Vũ lăng xăng trong phòng, trái tim Trúc Nhã đột nhiên khẽ rung lên. Nhẹ thôi, nhẹ đến mức chính cô cũng không cảm nhận được. Uống nước xong, cô ngả người lên thành giường nói:

- Hanah đâu rồi?

- Cậu ấy đag ngồi ngoài kia. Để tớ ra gọi cậu ấy.

- Được rồi, không cần. Mà cậu không đi học sao?

- À, tớ...tớ... Mà thôi, Addy...à quên.... Trúc Nhã nằm nghỉ đi.

Trúc Nhã im lặng không nói, định nằm xuống thì mắt cô lướt qua khe cửa phía dưới, cô nhận ra trước cửa phòng đang có người nghe lén. Mà người dám nghe lén cô thì trên đời này chỉ có một. Chính là Tôn Nữ Hồng Ngọc. Suy nghĩ nửa giây, cô nói:

- Cứ gọi tôi là Addy nếu muốn.

- Sao cơ? – Thiên Vũ đang định đi ra thì quay phắt người lại, không tin nổi vào tai của mình – cậu vừa nói là....

- Nếu không muốn thì tôi không ép.

- Không, không. Muốn chứ- Thiên Vũ hốt hoảng xua tay lia lia rồi như nhận ra mình hớ liền lấp liếm – ý tôi là, nếu được, thì tôi không từ chối. Thôi tôi ra ngoài, cậu nghỉ đi.

Bước ra khỏi phòng, Thiên Vũ thở dồn dập. Cậu còn chưa kịp bình tĩnh lại thì Nhật Anh đã túm áo cậu lôi đi sau khi buông một câu gọn lỏn: "Hồng Ngọc muốn gặp cậu".

/86

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status