Ở trong phòng, Trúc Nhã tự hỏi không biết mình làm vậy có đúng không. Thực ra lúc đó cô chỉ nghĩ Hồng Ngọc nghe lén cô nhất định là có lí do. Mà lí do đó thì cô biết quá rõ. 1 năm nay, muc tiêu duy nhất của Hồng Ngọc là tìm cho Trúc Nhã một người bạn trai để cô có thể quên Minh Quân. Nhưng bao cố gắng của Hồng Ngọc chỉ là muối bỏ biển. Cuối cùng Hồng Ngọc nghĩ ra một kế. Cô ép Trúc Nhã đi học.
Trúc Nhã biết những việc Hồng Ngọc làm có ý nghĩa j` nên vừa rồi cô đã cố tình để Hồng Ngọc nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Thiên Vũ, lại nói với Thiên Vũ câu: "cứ gọi tôi là Addy nếu muốn". Mục đích là để làm yên lòng Hồng Ngọc. Giờ nghĩ lại cô thấy mình dại quá. Nhưng mà kệ, chuyện cũng xảy ra rồi, lời đã nói ra thì không thể rút lại. Đành để mặc nó trôi đến đâu thì đến.
**************
Trong lúc đó, ở phòng Hồng Ngọc, cô cứ liên tục lặp đi lặp lại câu "gọi tôi là Addy nếu muốn". Cả khi Thiên Vũ đã vào phòng cô vẫn không ngừng lặp lại câu nói đó với vẻ mặt thẫn thờ. Thiên Vũ thấy vậy thì khó chịu vô cùng, trực tiếp hét thẳng vào mặt Hồng Ngọc: "YA! Cô gọi tôi đến thì phải nói j` đi chứ". Tiếng hét của Thiên Vũ tỏ ra có hiệu quả, Hồng Ngọc ngừng lẩm bẩm, chuyển sang nhìn chằm chằm vào mặt Thiên Vũ. Khi Thiên Vũ chuẩn bị hét lên lần nữa thì Hồng Ngọc bất ngờ lên tiếng:
- "Cứ gọi tôi là Addy", cậu có biết câu nói đó nghĩa là j` không?
- Cô nghe trộm à? – Thiên Vũ trợn mắt nhìn Hồng Ngọc
- Trả lời câu hỏi của tôi trước đi – Hồng Ngọc thản nhiên trả lời
- Thì nghĩa là tôi có thể gọi Trúc Nhã là Addy chứ j`. Hỏi thừa
- Vớ vẩn – Hồng Ngọc nhăn mặt nói rồi đột nhiên quát lên – CẬU CHẲNG HIỂU CÁI QUÁI J` CẢ?
- CÓ CẦN PHẢI HÉT LÊN NHƯ THẾ KHÔNG? – Thiên Vũ cũng hét lại
Nhật Anh thấy tình hình có vẻ căng liền nhấn Thiên Vũ xuống ghế, miệng nói "bình tĩnh". Hồng Ngọc không thèm để ý đến sự bực tức của Thiên Vũ, cô tiếp tục nói:
- Bây giờ tôi hỏi cậu một câu. Cậu phải trả lời thật lòng.
- được thôi. Cậu hỏi đi.
- Cậu.....có yêu Addy thật lòng không?
-......... – Thiên Vũ trợn mắt nhìn Hồng Ngọc rồi quay sang nhìn Nhật Anh. Cuối cùng cậu trả lời bằng cái giọng bất đắc dĩ – có.
- Không phải giống như những cô gái trước đây chứ.
- Cậu hỏi kiểu j` vậy. Muốn j` thì nói thẳng ra
- Trả lời tôi – Hồng Ngọc gần như gằn giọng nói với Thiên Vũ
- Thì dĩ nhiên là khác rồi. Tôi yêu Addy thật lòng. Những cô gái kia chỉ là trò chơi của tôi thôi.
- Vậy để tôi nói cho cậu biết một điều nhé! "Addy" không phải là cái tên ai muốn gọi thì gọi. Trên thế giới này chỉ có 5 người được phép gọi như vậy thôi, không tính cậu. Bởi vì chỉ những người cô ấy trân trọng, yêu thương mới được gọi như vậy.
- 4 người đó....là ai? – Thiên Vũ không cảm thấy khó chịu nữa mà cậu cảm thấy tò mò. Cậu linh cảm Hồng Ngọc sắp nói cho cậu biết những bí mật động trời.
- Là bác Sơn – bố Addy, cô Miên – mẹ Addy, anh Kiệt, tôi và......TRỊNH MINH QUÂN.
- Trịnh Minh Quân? Cậu ta là ai.
- Người đó là mối tình đầu của Addy.
- Sao cơ? – Thiên Vũ và Nhật Anh đồng thanh kêu lên
- Im lặng. Đừng ngắt lời tôi. Bây giờ tôi sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện. Cậu hãy lắng nghe thật kĩ, đừng xen lời, đừng thắc mắc. Tôi chỉ kể một lần thôi. Sẽ không có lần thứ hai. Nếu cậu thật sự yêu Addy thì hãy làm như tôi nói.
- Tôi nhớ rồi
- Ừm, chuyện này phải bắt đầu từ hai năm trước, khi Addy học lớp 10 tại trường Idol School. Lúc mới đến Trúc Nhã rất khó chịu vì suốt ngày bị những nam sinh của trường bao quanh. Cậu ấy luôn tìm cách tránh khỏi đám rắc rồi ấy. Một ngày, khi cậu ấy lên sân thượng để trốn thì bắt gặp một chàng trai đag nằm ngủ ở đó. Hồi đó cậu ấy không lạnh lùng khép kín như bây giờ mà cậu ấy vui tươi, nhí nhảnh lắm. Giống như tôi bây giờ vậy. Thấy có người thì cậu ấy tò mò bước lại gần rồi bị thu hút bởi khuôn mặt của người con trai đó.....
" – Đẹp trai thật! – Trúc Nhã lẩm bẩm. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một khuôn mặt hoàn mĩ đến như vậy.
Đột nhiên người con trai mở bừng mắt. Trúc Nhã giật mình, lùi lại, mặt đỏ lên. Ai ngờ người con trai đó không giận mà chỉ cười nhẹ:
-Bùng tiết hả?
-Dạ.
-Sao vậy? Nhìn em không giống học sinh cá biệt
-Gì chứ. Anh cũng đang cúp học đây thôi – Trúc Nhã cong môi – nhìn anh cũng đâu có giống học sinh cá biệt
-À, anh không phải học sinh cá biệt mà là học sinh đặc biệt.
-Là sao?
-Nghĩa là anh không cần phải lên lớp đầy đủ.
-Thật bất công. – Trúc Nhã hứ một cái, bất mãn nói
-Nghĩa là sao?
-Tại sao anh có thể là học sinh đặc biệt còn em thì lại không thể chứ. Em cũng muốn làm học sinh đặc biệt.
-Sao thế, có chuyện j`?
-Gì cái gì mà gì. Cái đám ruồi bu đó phiền chết đi được. – Trúc Nhã dậm dậm chân, trề môi nói
-Ruồi bu? …….hahahahaha – chàng trai nhăn mặt lặp lại rồi bật cười ha hả như thể đã hiểu ra vấn đề - hóa ra là vậy. Vây là anh em mình cùng cảnh ngộ rồi.
-Anh cũng bị đeo bám hả? Mà cũng phải thôi. Anh đẹp trai như vậy mà. Tỉ lệ khuôn mặt rất chuẩn, dáng người cân đối, không quá gầy cũng không quá béo. Mái tóc cũng....
-Phì – người con trai bật cười – xem ra em quan sát anh rất kĩ.
-Đâu....đâu có. Chỉ là thói quen thôi.
-Thói quen à? – người con trai kia đã đứng dậy. – em làm j` mà lại có thói quen lạ thế
-Chỉ là em yêu thích kiến trúc thôi. Kiến trúc thường phải chú ý đến tỉ lệ mà.
-Ồ, ra vậy – người con trai gật gù. Anh quay lưng về phía Trúc Nhã, hai tay đặt trên lan can – còn anh thì thích kinh tế. Những con số, những kế hoạch rồi những thành công. Và cả những thất bại nữa. Chúng cuốn hút anh.
-Anh thích kinh doanh sao? – Trúc Nhã tiến lên đứng ngang hàng với nam sinh kia. – em thấy nó thật khô khan
-Chỉ là sở thích của anh thôi. Cũng như em mê kiến trúc vậy. – người con trai so vai nói, quay người lại, dựa vào lan can. Rồi đột nhiên anh quay sang Trúc Nhã nói – mà em tên j` nhỉ?
-Em tên là Hoàng Trúc Nhã. Còn anh?
-Anh là Trịnh Minh Quân. Anh thấy chúng ta khá hợp đấy. Sau này chúng ta thường xuyên gặp nhau hơn nhé!
-Được thôi. Nói chuyện với anh rất thú vị. Khác hẳn với đám sắc lang kia.
-Sắc lang à? Vốn từ của em phong phú thật đó.
-Anh đang khen em hay đang mát mẻ em đấy – Trúc Nhã nhìn Minh Quân với đôi mắt hình viên đạn
-Tùy em nghĩ thôi – Minh Quân khẽ cười – nhưng anh nghĩ là nghiêng về cái thứ hai hơn. He he
-Anh dám!!!!!
Trúc Nhã hét lên rồi giang tay đấm vào vai Minh Quân. Sân thượng rộn rã hẳn lên. Chim chóc đua nhau hót véo von tạo thành một khung cảnh thật vui nhộn".
Trúc Nhã biết những việc Hồng Ngọc làm có ý nghĩa j` nên vừa rồi cô đã cố tình để Hồng Ngọc nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Thiên Vũ, lại nói với Thiên Vũ câu: "cứ gọi tôi là Addy nếu muốn". Mục đích là để làm yên lòng Hồng Ngọc. Giờ nghĩ lại cô thấy mình dại quá. Nhưng mà kệ, chuyện cũng xảy ra rồi, lời đã nói ra thì không thể rút lại. Đành để mặc nó trôi đến đâu thì đến.
**************
Trong lúc đó, ở phòng Hồng Ngọc, cô cứ liên tục lặp đi lặp lại câu "gọi tôi là Addy nếu muốn". Cả khi Thiên Vũ đã vào phòng cô vẫn không ngừng lặp lại câu nói đó với vẻ mặt thẫn thờ. Thiên Vũ thấy vậy thì khó chịu vô cùng, trực tiếp hét thẳng vào mặt Hồng Ngọc: "YA! Cô gọi tôi đến thì phải nói j` đi chứ". Tiếng hét của Thiên Vũ tỏ ra có hiệu quả, Hồng Ngọc ngừng lẩm bẩm, chuyển sang nhìn chằm chằm vào mặt Thiên Vũ. Khi Thiên Vũ chuẩn bị hét lên lần nữa thì Hồng Ngọc bất ngờ lên tiếng:
- "Cứ gọi tôi là Addy", cậu có biết câu nói đó nghĩa là j` không?
- Cô nghe trộm à? – Thiên Vũ trợn mắt nhìn Hồng Ngọc
- Trả lời câu hỏi của tôi trước đi – Hồng Ngọc thản nhiên trả lời
- Thì nghĩa là tôi có thể gọi Trúc Nhã là Addy chứ j`. Hỏi thừa
- Vớ vẩn – Hồng Ngọc nhăn mặt nói rồi đột nhiên quát lên – CẬU CHẲNG HIỂU CÁI QUÁI J` CẢ?
- CÓ CẦN PHẢI HÉT LÊN NHƯ THẾ KHÔNG? – Thiên Vũ cũng hét lại
Nhật Anh thấy tình hình có vẻ căng liền nhấn Thiên Vũ xuống ghế, miệng nói "bình tĩnh". Hồng Ngọc không thèm để ý đến sự bực tức của Thiên Vũ, cô tiếp tục nói:
- Bây giờ tôi hỏi cậu một câu. Cậu phải trả lời thật lòng.
- được thôi. Cậu hỏi đi.
- Cậu.....có yêu Addy thật lòng không?
-......... – Thiên Vũ trợn mắt nhìn Hồng Ngọc rồi quay sang nhìn Nhật Anh. Cuối cùng cậu trả lời bằng cái giọng bất đắc dĩ – có.
- Không phải giống như những cô gái trước đây chứ.
- Cậu hỏi kiểu j` vậy. Muốn j` thì nói thẳng ra
- Trả lời tôi – Hồng Ngọc gần như gằn giọng nói với Thiên Vũ
- Thì dĩ nhiên là khác rồi. Tôi yêu Addy thật lòng. Những cô gái kia chỉ là trò chơi của tôi thôi.
- Vậy để tôi nói cho cậu biết một điều nhé! "Addy" không phải là cái tên ai muốn gọi thì gọi. Trên thế giới này chỉ có 5 người được phép gọi như vậy thôi, không tính cậu. Bởi vì chỉ những người cô ấy trân trọng, yêu thương mới được gọi như vậy.
- 4 người đó....là ai? – Thiên Vũ không cảm thấy khó chịu nữa mà cậu cảm thấy tò mò. Cậu linh cảm Hồng Ngọc sắp nói cho cậu biết những bí mật động trời.
- Là bác Sơn – bố Addy, cô Miên – mẹ Addy, anh Kiệt, tôi và......TRỊNH MINH QUÂN.
- Trịnh Minh Quân? Cậu ta là ai.
- Người đó là mối tình đầu của Addy.
- Sao cơ? – Thiên Vũ và Nhật Anh đồng thanh kêu lên
- Im lặng. Đừng ngắt lời tôi. Bây giờ tôi sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện. Cậu hãy lắng nghe thật kĩ, đừng xen lời, đừng thắc mắc. Tôi chỉ kể một lần thôi. Sẽ không có lần thứ hai. Nếu cậu thật sự yêu Addy thì hãy làm như tôi nói.
- Tôi nhớ rồi
- Ừm, chuyện này phải bắt đầu từ hai năm trước, khi Addy học lớp 10 tại trường Idol School. Lúc mới đến Trúc Nhã rất khó chịu vì suốt ngày bị những nam sinh của trường bao quanh. Cậu ấy luôn tìm cách tránh khỏi đám rắc rồi ấy. Một ngày, khi cậu ấy lên sân thượng để trốn thì bắt gặp một chàng trai đag nằm ngủ ở đó. Hồi đó cậu ấy không lạnh lùng khép kín như bây giờ mà cậu ấy vui tươi, nhí nhảnh lắm. Giống như tôi bây giờ vậy. Thấy có người thì cậu ấy tò mò bước lại gần rồi bị thu hút bởi khuôn mặt của người con trai đó.....
" – Đẹp trai thật! – Trúc Nhã lẩm bẩm. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một khuôn mặt hoàn mĩ đến như vậy.
Đột nhiên người con trai mở bừng mắt. Trúc Nhã giật mình, lùi lại, mặt đỏ lên. Ai ngờ người con trai đó không giận mà chỉ cười nhẹ:
-Bùng tiết hả?
-Dạ.
-Sao vậy? Nhìn em không giống học sinh cá biệt
-Gì chứ. Anh cũng đang cúp học đây thôi – Trúc Nhã cong môi – nhìn anh cũng đâu có giống học sinh cá biệt
-À, anh không phải học sinh cá biệt mà là học sinh đặc biệt.
-Là sao?
-Nghĩa là anh không cần phải lên lớp đầy đủ.
-Thật bất công. – Trúc Nhã hứ một cái, bất mãn nói
-Nghĩa là sao?
-Tại sao anh có thể là học sinh đặc biệt còn em thì lại không thể chứ. Em cũng muốn làm học sinh đặc biệt.
-Sao thế, có chuyện j`?
-Gì cái gì mà gì. Cái đám ruồi bu đó phiền chết đi được. – Trúc Nhã dậm dậm chân, trề môi nói
-Ruồi bu? …….hahahahaha – chàng trai nhăn mặt lặp lại rồi bật cười ha hả như thể đã hiểu ra vấn đề - hóa ra là vậy. Vây là anh em mình cùng cảnh ngộ rồi.
-Anh cũng bị đeo bám hả? Mà cũng phải thôi. Anh đẹp trai như vậy mà. Tỉ lệ khuôn mặt rất chuẩn, dáng người cân đối, không quá gầy cũng không quá béo. Mái tóc cũng....
-Phì – người con trai bật cười – xem ra em quan sát anh rất kĩ.
-Đâu....đâu có. Chỉ là thói quen thôi.
-Thói quen à? – người con trai kia đã đứng dậy. – em làm j` mà lại có thói quen lạ thế
-Chỉ là em yêu thích kiến trúc thôi. Kiến trúc thường phải chú ý đến tỉ lệ mà.
-Ồ, ra vậy – người con trai gật gù. Anh quay lưng về phía Trúc Nhã, hai tay đặt trên lan can – còn anh thì thích kinh tế. Những con số, những kế hoạch rồi những thành công. Và cả những thất bại nữa. Chúng cuốn hút anh.
-Anh thích kinh doanh sao? – Trúc Nhã tiến lên đứng ngang hàng với nam sinh kia. – em thấy nó thật khô khan
-Chỉ là sở thích của anh thôi. Cũng như em mê kiến trúc vậy. – người con trai so vai nói, quay người lại, dựa vào lan can. Rồi đột nhiên anh quay sang Trúc Nhã nói – mà em tên j` nhỉ?
-Em tên là Hoàng Trúc Nhã. Còn anh?
-Anh là Trịnh Minh Quân. Anh thấy chúng ta khá hợp đấy. Sau này chúng ta thường xuyên gặp nhau hơn nhé!
-Được thôi. Nói chuyện với anh rất thú vị. Khác hẳn với đám sắc lang kia.
-Sắc lang à? Vốn từ của em phong phú thật đó.
-Anh đang khen em hay đang mát mẻ em đấy – Trúc Nhã nhìn Minh Quân với đôi mắt hình viên đạn
-Tùy em nghĩ thôi – Minh Quân khẽ cười – nhưng anh nghĩ là nghiêng về cái thứ hai hơn. He he
-Anh dám!!!!!
Trúc Nhã hét lên rồi giang tay đấm vào vai Minh Quân. Sân thượng rộn rã hẳn lên. Chim chóc đua nhau hót véo von tạo thành một khung cảnh thật vui nhộn".
/86
|