Khi Hồng Ngọc xuống thì Trúc Nhã đã ngủ rồi. Đứng nhìn Trúc Nhã ngủ, Hồng Ngọc thầm mong Thiên Vũ sẽ làm được điều cô mong muốn. Nhìn Trúc Nhã đau khổ như vậy, Hồng Ngọc thật sự không muốn cô yêu lần nữa nhưng biết sao được, đây là cách duy nhất và tốt nhất. Cô không còn sự lựa chọn nào khác, cô muốn lại được nhìn thấy một Hoàng Trúc Nhã vui tươi của ngày nào.
Ở trong phòng một lát thì Hồng Ngọc bước ra. Cô còn một việc phải giải quyết: trừng phạt Hắc Long – kẻ đã khiến Trúc Nhã bị thương. Nghĩ là làm, cô nhanh chóng chạy lên phòng. Bước vào phòng, đập vào mắt cô là cảnh Nhật Anh đang ôm bụng nằm dưới sàn trong khi Thiên Vũ thì mặt hằm hằm đầy sát khí. Hồng Ngọc thở dài, cô đã quên mất Nhật Anh. Tội nghiệp, chắc chắn đã bị nội thương trầm trọng rồi. Lại gần đỡ Nhật Anh dậy, cô nhẹ nhàng hỏi han mấy câu rồi quay sang nói với Thiên Vũ:
- Cậu đừng trách Nhật Anh, là tôi ép cậu ấy giữ bí mật với cậu
- Sao cậu làm vậy? Tôi tưởng chúng ta cùng chiến tuyến
- Đó là chuyện của ngày hôm nay còn tôi nói cho Nhật Anh biết điều này từ mấy hôm trước rồi.
- Hừ, tại sao việc j` tôi cũng là người biết cuối cùng vậy.
- Muộn còn hơn không. Thôi, các cậu ra ngoài đi, tôi phải thay đồ. Nếu muốn các cậu có thể bảo bác Rei dẫn đi tham quan biệt thự.
- Được rồi, tôi biết rồi.
Thiên Vũ hậm hực đứng dậy rồi cũng Nhật Anh đi ra khỏi phòng.
******************
Bước vào tòa cao ốc của Tập Đoàn Online, Hồng Ngọc hiên ngang bước vào thang máy dành riêng cho giám đốc. Chẳng có ai ngăn cản cô cả vì Tiến Nguyên đã báo cho lễ tân biết trước.
Ngồi trên sopha, Hồng Ngọc lên tiếng:
-Anh xử lí hắn ra sao rồi?
-Trước mắt tôi mới chỉ cho quân tiêu diệt trụ sở của chúng và bắt giữ Hắc Long rồi giam hắn lại. Tôi nghĩ nên để cô trực tiếp xử lí hắn.
-Em cũng có ý đó. Anh dẫn em đến chỗ giam giữ đi.
5p sau, Hồng Ngọc đã đứng trước mặt Hắc Long. Mặc dù đã bị bắt trói nhưng hắn ta vẫn cười ngạo nghễ, tỏ ra khinh thường Hồng Ngọc:
-Trên đời thật không thiếu chuyện lạ. Chúng mày mù hết hay sao mà lại đi cung phụng một con ranh vắt mũi chưa sạch thế này.
-Chattttttttt – Hồng Ngọc tức giận tát Hắc Long một cái nảy lửa.
Cái tát của Hồng Ngọc làm Hắc Long ngã ra phía sau. Phun ra một búng máu, hắn ta cười cười nói:
-Rốt cuộc mày cũng chỉ được đến thế này thôi sao. Thật đáng thất vọng
-Ồ, vậy sao. Hình như mày quá coi thường tao rồi đó – Hồng Ngọc nhếch mép khinh bỉ nói rồi dùng một chân giẫm mạnh lên ngực Hắc Long, cúi người nói tiếp – vẫn còn tiết mục đặc sắc đang chờ mày phía trước đấy. Trong tay tao đang nắm giữ bằng chứng phạm tội của mày, với những tội danh này, mày dựa cột là cái chắc. Tuy nhiên, trước khi giao mày cho cảnh sát, tao sẽ chơi với mày.
-Mày định làm j`? – Hắc Long gằn giọng
-Cũng không có j` to tát. Chẳng là dạo này tao rảnh rỗi không có việc j` làm nên đã bỏ chút thời gian nghiên cứu độc dược. Gần đây tao đã chế ra một loại độc dược thượng hảo hạng nhưng vẫn chưa được thử nghiệm trên người. Ừm, theo như nghiên cứu của tao thì loại độc dược này khi xâm nhập vào cơ thể sẽ khiến người trúng độc đau đớn như bị moi tim vậy. Cùng một lúc kẻ đó sẽ phải hứng chịu cảm giác lạnh giá của băng và nóng bỏng của lửa, ruột gan sẽ như bị vò xé, bị đốt cháy. Độc này khiến cho người trúng độc cảm thấy bị dày vò từng ngóc ngách trên cơ thể, đến mức chỉ muốn chết.
-Cái j`, mày....mày... – Hắc Long giờ đã không còn giữ được thái độ cao ngạo như ban đầu nữa, thay vào đó là cảm giác sợ hãi tột cùng. Mặt hắn trắng bệch
-Yên tâm, yên tâm. Tuy độc nhưng nó sẽ không giết chết mày ngay đâu mà nó sẽ chỉ đau từng cơn một thôi. Càng ngày thời gian phát bệnh càng tăng. Sau khi chơi chán tao sẽ giao mày cho cảnh sát rồi tìm một luật sư thật giỏi, giữ cho mày không bị tử hình mà sẽ là án chung thân. Tao muốn mày phải chịu đựng sự đau đớn về thể xác mà không thể tự tử để giải thoát cho mình.
-Mày dám sao, tao sẽ giết mày. Ranh con.
-Haha, nhìn mày sợ hãi kia. Anh Nguyên, tiêm thuốc đi.
Cuối cùng, liều độc dược kia cũng được tiêm vào người Hắc Long. 1p sau, sự hành hạ bắt đầu. Hắn lăn lộn dưới đất, gào thét những từ vô nghĩa, đau đớn tới mức tự cào mặt mình, dùng cả hai tay đấm xuống đất. Tất cả những người chứng kiến cảnh đó đều rợn tóc gáy, riêng Hồng Ngọc thì không hề biểu hiện một chút thương xót nào cả, cô hoàn toàn biến thành một con người khác – lạnh lùng, tàn nhẫn đến đáng sợ. Rồi dường như không chịu nổi đau đớn, Hắc Long nhào về phía Hồng Ngọc, ôm lấy chân cô mà khóc lóc van xin:
-Làm ơn tha cho tôi. Tôi nguyện làm trâu bò cho cô. Xin cô cho tôi thuốc giải. Van xin cô
-Anh Nguyên, kéo hắn ra. Phiền quá! – Hồng Ngọc cau mặt, dùng chân hất mạnh Hắc Long ra rồi lạnh giọng nói – giờ mới van xin thì đã muộn rồi bởi vì thứ thuốc đó không có thuốc giải. Chính xác là tôi chưa chế thuốc giải. Vậy nên,........thành thật xin lỗi ông nhé, hơn nữa tôi cũng không muốn có một tay sai như ông. Chào
Sau khi ném cho Hắc Long một nụ cười mai mỉa, Hồng Ngọc quay người bước đi, không hề cảm thấy áy náy một chút nào. Phía sau, Hắc Long vẫn ra sức gào thét trong đau đớn.
Ở trong phòng một lát thì Hồng Ngọc bước ra. Cô còn một việc phải giải quyết: trừng phạt Hắc Long – kẻ đã khiến Trúc Nhã bị thương. Nghĩ là làm, cô nhanh chóng chạy lên phòng. Bước vào phòng, đập vào mắt cô là cảnh Nhật Anh đang ôm bụng nằm dưới sàn trong khi Thiên Vũ thì mặt hằm hằm đầy sát khí. Hồng Ngọc thở dài, cô đã quên mất Nhật Anh. Tội nghiệp, chắc chắn đã bị nội thương trầm trọng rồi. Lại gần đỡ Nhật Anh dậy, cô nhẹ nhàng hỏi han mấy câu rồi quay sang nói với Thiên Vũ:
- Cậu đừng trách Nhật Anh, là tôi ép cậu ấy giữ bí mật với cậu
- Sao cậu làm vậy? Tôi tưởng chúng ta cùng chiến tuyến
- Đó là chuyện của ngày hôm nay còn tôi nói cho Nhật Anh biết điều này từ mấy hôm trước rồi.
- Hừ, tại sao việc j` tôi cũng là người biết cuối cùng vậy.
- Muộn còn hơn không. Thôi, các cậu ra ngoài đi, tôi phải thay đồ. Nếu muốn các cậu có thể bảo bác Rei dẫn đi tham quan biệt thự.
- Được rồi, tôi biết rồi.
Thiên Vũ hậm hực đứng dậy rồi cũng Nhật Anh đi ra khỏi phòng.
******************
Bước vào tòa cao ốc của Tập Đoàn Online, Hồng Ngọc hiên ngang bước vào thang máy dành riêng cho giám đốc. Chẳng có ai ngăn cản cô cả vì Tiến Nguyên đã báo cho lễ tân biết trước.
Ngồi trên sopha, Hồng Ngọc lên tiếng:
-Anh xử lí hắn ra sao rồi?
-Trước mắt tôi mới chỉ cho quân tiêu diệt trụ sở của chúng và bắt giữ Hắc Long rồi giam hắn lại. Tôi nghĩ nên để cô trực tiếp xử lí hắn.
-Em cũng có ý đó. Anh dẫn em đến chỗ giam giữ đi.
5p sau, Hồng Ngọc đã đứng trước mặt Hắc Long. Mặc dù đã bị bắt trói nhưng hắn ta vẫn cười ngạo nghễ, tỏ ra khinh thường Hồng Ngọc:
-Trên đời thật không thiếu chuyện lạ. Chúng mày mù hết hay sao mà lại đi cung phụng một con ranh vắt mũi chưa sạch thế này.
-Chattttttttt – Hồng Ngọc tức giận tát Hắc Long một cái nảy lửa.
Cái tát của Hồng Ngọc làm Hắc Long ngã ra phía sau. Phun ra một búng máu, hắn ta cười cười nói:
-Rốt cuộc mày cũng chỉ được đến thế này thôi sao. Thật đáng thất vọng
-Ồ, vậy sao. Hình như mày quá coi thường tao rồi đó – Hồng Ngọc nhếch mép khinh bỉ nói rồi dùng một chân giẫm mạnh lên ngực Hắc Long, cúi người nói tiếp – vẫn còn tiết mục đặc sắc đang chờ mày phía trước đấy. Trong tay tao đang nắm giữ bằng chứng phạm tội của mày, với những tội danh này, mày dựa cột là cái chắc. Tuy nhiên, trước khi giao mày cho cảnh sát, tao sẽ chơi với mày.
-Mày định làm j`? – Hắc Long gằn giọng
-Cũng không có j` to tát. Chẳng là dạo này tao rảnh rỗi không có việc j` làm nên đã bỏ chút thời gian nghiên cứu độc dược. Gần đây tao đã chế ra một loại độc dược thượng hảo hạng nhưng vẫn chưa được thử nghiệm trên người. Ừm, theo như nghiên cứu của tao thì loại độc dược này khi xâm nhập vào cơ thể sẽ khiến người trúng độc đau đớn như bị moi tim vậy. Cùng một lúc kẻ đó sẽ phải hứng chịu cảm giác lạnh giá của băng và nóng bỏng của lửa, ruột gan sẽ như bị vò xé, bị đốt cháy. Độc này khiến cho người trúng độc cảm thấy bị dày vò từng ngóc ngách trên cơ thể, đến mức chỉ muốn chết.
-Cái j`, mày....mày... – Hắc Long giờ đã không còn giữ được thái độ cao ngạo như ban đầu nữa, thay vào đó là cảm giác sợ hãi tột cùng. Mặt hắn trắng bệch
-Yên tâm, yên tâm. Tuy độc nhưng nó sẽ không giết chết mày ngay đâu mà nó sẽ chỉ đau từng cơn một thôi. Càng ngày thời gian phát bệnh càng tăng. Sau khi chơi chán tao sẽ giao mày cho cảnh sát rồi tìm một luật sư thật giỏi, giữ cho mày không bị tử hình mà sẽ là án chung thân. Tao muốn mày phải chịu đựng sự đau đớn về thể xác mà không thể tự tử để giải thoát cho mình.
-Mày dám sao, tao sẽ giết mày. Ranh con.
-Haha, nhìn mày sợ hãi kia. Anh Nguyên, tiêm thuốc đi.
Cuối cùng, liều độc dược kia cũng được tiêm vào người Hắc Long. 1p sau, sự hành hạ bắt đầu. Hắn lăn lộn dưới đất, gào thét những từ vô nghĩa, đau đớn tới mức tự cào mặt mình, dùng cả hai tay đấm xuống đất. Tất cả những người chứng kiến cảnh đó đều rợn tóc gáy, riêng Hồng Ngọc thì không hề biểu hiện một chút thương xót nào cả, cô hoàn toàn biến thành một con người khác – lạnh lùng, tàn nhẫn đến đáng sợ. Rồi dường như không chịu nổi đau đớn, Hắc Long nhào về phía Hồng Ngọc, ôm lấy chân cô mà khóc lóc van xin:
-Làm ơn tha cho tôi. Tôi nguyện làm trâu bò cho cô. Xin cô cho tôi thuốc giải. Van xin cô
-Anh Nguyên, kéo hắn ra. Phiền quá! – Hồng Ngọc cau mặt, dùng chân hất mạnh Hắc Long ra rồi lạnh giọng nói – giờ mới van xin thì đã muộn rồi bởi vì thứ thuốc đó không có thuốc giải. Chính xác là tôi chưa chế thuốc giải. Vậy nên,........thành thật xin lỗi ông nhé, hơn nữa tôi cũng không muốn có một tay sai như ông. Chào
Sau khi ném cho Hắc Long một nụ cười mai mỉa, Hồng Ngọc quay người bước đi, không hề cảm thấy áy náy một chút nào. Phía sau, Hắc Long vẫn ra sức gào thét trong đau đớn.
/86
|