Sau đó họ thường xuyên gặp nhau hơn, thỉnh thoảng tôi cũng đi cùng Addy và tôi nhận ra họ rất hợp nhau, nói chuyện rất ăn ý. Gặp nhau một thời gian thì Addy và Minh Quân nảy sinh tình cảm với nhau. Họ bắt đầu hẹn hò, đi chơi với nhau. Phải nhìn thấy Addy lúc đó thì cậu mới biết được cậu ấy đã hạnh phúc như thế nào. Cô ấy cười gần như suốt ngày. Ngày nào cậu ấy cũng kể về Minh Quân, ngay cả lúc ngủ cậu ấy cũng gọi tên Minh Quân. Nhưng dường như ông trời ganh tị với hạnh phúc của cậu ấy nên vào mùa hè hết lớp 10, Minh Quân gặp tai nạn rồi mất. Cậu không tưởng tượng nổi lúc đó Addy đã đau khổ thế nào đâu. Suốt ngày cậu ấy giam mình trong phòng mà khóc. Cậu ấy trở nên điên loạn, đập phá tất cả đồ đạc trong phòng, khóc cả ngày lẫn đêm mà không ăn uống j` cả. Cả ngày cậu ấy chỉ ngồi khóc và gọi tên Minh Quân. Bệnh tình cậu ấy ngày càng nặng và có dấu hiệu của chứng tâm thần phân liệt, cậu ấy tìm mọi cách để tự tử. Đầu tiên là dùng dao lam, sau đó là dùng ghế đập vỡ cửa kính rồi dùng mảnh kính vỡ để cửa cổ tay. Tôi liền nghỉ học để ở nhà điều trị cho cậu ấy, lúc đó tôi đã phải dùng đến biện pháp trói cậu ấy lại, không để cậu ấy làm điều dại dột. Ròng rã 6 tháng trời, cuối cùng cậu ấy cũng thôi không khóc và tự tử nữa. Nhưng từ đó cậu ấy rơi vào trầm cảm, không nói, không cười, sống như một con robot. Tôi và anh Kiệt lại mất 6 tháng trời để đưa cậu ấy ra khỏi tình trạng ấy. Vậy là chúng tôi đã mất 1 năm để đưa cậu ấy trở lại là con người. Nhưng từ đó cậu ấy thay đổi hoàn toàn, không còn là một nữ sinh vui tươi nhí nhảnh nữa mà trở thành một người lạnh lùng khép kín, bị ám ảnh bởi cái chết của Minh Quân. Addy cứ nghĩ cậu ấy là nguyên nhân gây ra cái chết của Minh Quân. Vậy là tôi ra sức chế tạo một loại thuốc có thể làm Addy quên đi cái chết của Minh Quân rồi ngày nào tôi cũng tìm cách đưa loại thuốc vào người cậu ấy bằng cách này hoặc cách khác mà không để Addy biết. Tuy nhiên loại thuốc đó chưa hoàn chỉnh nên bất cứ lúc nào Addy cũng có thể nhớ lại kí ức kinh hoàng đó. Sau một thời gian tôi quyết định cho cậu ấy đi học vì tôi nghĩ trường học sẽ giúp cậu ấy vui hơn. Thế đấy, đó là toàn bộ câu chuyện. – Hồng Ngọc kết thúc hồi ức bằng một nụ cười buồn.
- Tôi không tin. – Thiên Vũ đau khổ lắc đầu lia lịa nói – tôi không tin cô ấy yêu Minh Quân đến thế. Có lẽ chỉ là.....
- ước mơ! – Hồng Ngọc nhanh chóng ngắt lời Thiên Vũ – vì Minh Quân, cậu ấy đã chấp nhận vứt bỏ ước mơ của mình. Ban đầu, Addy say mê kiến trúc và cậu ấy cũng rất có tài. Tòa nhà này cũng là do một tay cậu ấy thiết kế. Trong khi đó Minh Quân thì yêu thích kinh doanh – thứ mà Addy cho là khô khan và ghét cay ghét đắng. Vậy mà vì Minh Quân, cách đây hai tháng, cậu ấy đã đồng ý tiếp nhận Tập Đoàn Hoàn Vũ, cậu ấy muốn thay Minh Quân thực hiện ước mơ của cậu ta.
- Tôi không hiểu
- Thực ra trước khi Addy gặp Minh Quân, bác Sơn đã không biết bao nhiêu lần năn nỉ cậu ấy tiếp nhận Tập Đoàn. Bởi vì nếu khách quan mà nói thì Addy có khả năng kinh doanh thiên bẩm, hơn cả anh Kiệt. Chính vì vậy nên khi Addy nói câu đồng ý, bác Sơn đã gật đầu không do dự, anh Kiệt vì muốn tự thành lập công ty nên không phản đối việc này.
Hồng Ngọc dứt lời, căn phòng rơi vào im lặng. Rất lâu sau Thiên Vũ mới nặng nề nói:
-Cậu nói cho tôi biết những chuyện này để làm j`.
- Bởi vì tôi muốn cậu thay thế Minh Quân. Tôi không muốn Addy cứ mãi nhớ nhung hình bóng của một người không có mặt trên thế gian.
- Nói vậy thì là cậu lợi dụng tôi rồi.- Thiên Vũ nhếch môi
- Sai. – Hồng Ngọc nghiêm mặt – Tôi không lợi dụng cậu. Tôi chỉ muốn cho cậu một cơ hội và cũng muốn cho Addy một cơ hội nữa.
- Cậu sẽ giúp tôi chứ. Bởi vì tôi chẳng hiểu j` về Addy cả.
- Tất nhiên tôi sẽ giúp nhưng bản thân cậu cũng phải cố gắng. Và tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám làm Addy đau khổ như Minh Quân đã từng làm thì chính tay tôi sẽ kết thúc mạng sống của cậu. Tôi nói được thì sẽ làm được.
- Cậu không cần nói thế. Nếu Addy phải rơi nước mắt vì tôi thì tôi sẽ tự kết liễu mình, không cần đến cậu – Thiên Vũ cười khổ lắc đầu.
- Tôi tin cậu – Hồng Ngọc mỉm cười nói
Cuộc trò chuyện kết thúc, Hồng Ngọc đứng lên định xuống nhà thì Thiên Vũ lại lên tiếng:
- Nhưng tôi vẫn còn thắc mắc một điều. Rốt cuộc thì các cậu là ai. Và rõ ràng Hạ Vũ Kiệt và Addy, một người họ Hạ một người họ Hoàng, làm sao có thể là anh em ruột được.
- Trước tiên là câu hỏi thứ hai. Chuyện là, lúc cô Miên sinh Trúc Nhã, bác Sơn thấy cô đáng yêu giống hệt mẹ cô nên đã lấy họ của cô Miên làm họ của Trúc Nhã. Còn về câu hỏi thứ nhất thì.....cậu hãy hỏi Nhật Anh ấy. Tôi xuống trước đây.
Nói rồi Hồng Ngọc quay người đi để lại cho Nhật Anh một trái bom nổ chậm.
- Tôi không tin. – Thiên Vũ đau khổ lắc đầu lia lịa nói – tôi không tin cô ấy yêu Minh Quân đến thế. Có lẽ chỉ là.....
- ước mơ! – Hồng Ngọc nhanh chóng ngắt lời Thiên Vũ – vì Minh Quân, cậu ấy đã chấp nhận vứt bỏ ước mơ của mình. Ban đầu, Addy say mê kiến trúc và cậu ấy cũng rất có tài. Tòa nhà này cũng là do một tay cậu ấy thiết kế. Trong khi đó Minh Quân thì yêu thích kinh doanh – thứ mà Addy cho là khô khan và ghét cay ghét đắng. Vậy mà vì Minh Quân, cách đây hai tháng, cậu ấy đã đồng ý tiếp nhận Tập Đoàn Hoàn Vũ, cậu ấy muốn thay Minh Quân thực hiện ước mơ của cậu ta.
- Tôi không hiểu
- Thực ra trước khi Addy gặp Minh Quân, bác Sơn đã không biết bao nhiêu lần năn nỉ cậu ấy tiếp nhận Tập Đoàn. Bởi vì nếu khách quan mà nói thì Addy có khả năng kinh doanh thiên bẩm, hơn cả anh Kiệt. Chính vì vậy nên khi Addy nói câu đồng ý, bác Sơn đã gật đầu không do dự, anh Kiệt vì muốn tự thành lập công ty nên không phản đối việc này.
Hồng Ngọc dứt lời, căn phòng rơi vào im lặng. Rất lâu sau Thiên Vũ mới nặng nề nói:
-Cậu nói cho tôi biết những chuyện này để làm j`.
- Bởi vì tôi muốn cậu thay thế Minh Quân. Tôi không muốn Addy cứ mãi nhớ nhung hình bóng của một người không có mặt trên thế gian.
- Nói vậy thì là cậu lợi dụng tôi rồi.- Thiên Vũ nhếch môi
- Sai. – Hồng Ngọc nghiêm mặt – Tôi không lợi dụng cậu. Tôi chỉ muốn cho cậu một cơ hội và cũng muốn cho Addy một cơ hội nữa.
- Cậu sẽ giúp tôi chứ. Bởi vì tôi chẳng hiểu j` về Addy cả.
- Tất nhiên tôi sẽ giúp nhưng bản thân cậu cũng phải cố gắng. Và tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám làm Addy đau khổ như Minh Quân đã từng làm thì chính tay tôi sẽ kết thúc mạng sống của cậu. Tôi nói được thì sẽ làm được.
- Cậu không cần nói thế. Nếu Addy phải rơi nước mắt vì tôi thì tôi sẽ tự kết liễu mình, không cần đến cậu – Thiên Vũ cười khổ lắc đầu.
- Tôi tin cậu – Hồng Ngọc mỉm cười nói
Cuộc trò chuyện kết thúc, Hồng Ngọc đứng lên định xuống nhà thì Thiên Vũ lại lên tiếng:
- Nhưng tôi vẫn còn thắc mắc một điều. Rốt cuộc thì các cậu là ai. Và rõ ràng Hạ Vũ Kiệt và Addy, một người họ Hạ một người họ Hoàng, làm sao có thể là anh em ruột được.
- Trước tiên là câu hỏi thứ hai. Chuyện là, lúc cô Miên sinh Trúc Nhã, bác Sơn thấy cô đáng yêu giống hệt mẹ cô nên đã lấy họ của cô Miên làm họ của Trúc Nhã. Còn về câu hỏi thứ nhất thì.....cậu hãy hỏi Nhật Anh ấy. Tôi xuống trước đây.
Nói rồi Hồng Ngọc quay người đi để lại cho Nhật Anh một trái bom nổ chậm.
/86
|