Trúc Nhã đi rồi còn lại một mình Hồng Ngọc nơi bậc thềm. Ngẩn người nhìn vào trong nhà rồi lại nhìn trái tim kết bằng hoa hồng kia, khóe miệng Hồng Ngọc nâng lên thành một đường cong tuyệt mỹ: "Phải nói với Nhật Anh chuẩn bị xem kịch hay mới được" – cô lẩm bẩm rồi duyên dáng đi lên phòng.
Trong khi đó, Trúc Nhã đang ngồi thẫn thờ trong phòng thiết kế của cô ở tầng ba với đôi mắt vô hồn. Nhìn giá vẽ trước mắt, tay cô vô thức cầm lấy bút vẽ. Những nét vẽ đầu tiên xuất hiện trên tờ giấy trắng xóa. 20p sau, cô buông bút rồi giật mình nhìn vào bức tranh cô vừa vẽ xong. Trong phút chốc, ánh mắt Trúc Nhã trở nên hoảng hốt. Người trong hình...là ai vậy? Người đó có cái mũi của Minh Quân nhưng miệng lại của Thiên Vũ. Còn đôi mắt, cô không phân biệt nổi đó là mắt của Minh Quân hay của Thiên Vũ nữa. Cô điên thật rồi.
Và đột nhiên, ánh mắt Trúc Nhã trở nên hoang dại, cô điên cuồng xé nát bức tranh vừa vẽ. Dường như còn chưa thỏa mãn, cô lao ra khỏi phòng, đi xuống sân cỏ nơi đang đặt "trái tim" lúc nãy rồi dùng đôi tay thon dài vơ túm các bông hồng lại rồi nhổ, vứt không thương tiếc. Cứ như thế, gai hồng cào rách tay cô, nhuộm đỏ bàn tay cô. "Cô chủ! Cô chủ! Đừng! Cô chủ" - một số người làm đang đứng gần đó thấy vậy liền chạy vội đến vừa dùng hết sức kéo cô ra vừa luôn miệng gọi cô. "Tránh ra! Các người tránh ra cho tôi! TRÁNH RAAA!" – Trúc Nhã vừa hét vừa vùng vẫy để thoát khỏi sự kìm kẹp.
Trong lúc đám giúp việc bất lực đứng một bên, Hồng Ngọc xuất hiện, hốt hoảng chạy lại kéo Trúc Nhã ra xa những bông hồng. Ngồi bệt trên cỏ, Trúc Nhã bật khóc. Vai cô run lên từng đợt một, hai bàn tay đầy máu úp lên khuôn mặt thanh lệ của cô. Trong tiếng nấc nghẹn ngào, thanh âm cô vang lên đứt quãng: "Tớ...hức...thật sự...rất....hức....nhớ anh Quân, rất...hức...nhớ. Tại sao ông trời lại cho tớ những thứ....hức...tớ không cần... rồi...hức...cướp đi...hức...thứ quan trọng nhất của tớ?"
Hồng Ngọc ngồi bên cạnh, nhìn Trúc Nhã vì Minh Quân mà tự hành hạ bản thân, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác oán hận Trịnh Minh Quân, nước mắt cũng vì thế mà lăn dài trên má. Ôm lấy Trúc Nhã, Hồng Ngọc vô cùng không cam tâm, tự hứa với lòng sẽ khiến Trúc Nhã quên hoàn toàn cái tên đáng chết kia để bắt đầu một tình yêu mới, một cuộc sống mới.
Trong khi đó, Trúc Nhã đang ngồi thẫn thờ trong phòng thiết kế của cô ở tầng ba với đôi mắt vô hồn. Nhìn giá vẽ trước mắt, tay cô vô thức cầm lấy bút vẽ. Những nét vẽ đầu tiên xuất hiện trên tờ giấy trắng xóa. 20p sau, cô buông bút rồi giật mình nhìn vào bức tranh cô vừa vẽ xong. Trong phút chốc, ánh mắt Trúc Nhã trở nên hoảng hốt. Người trong hình...là ai vậy? Người đó có cái mũi của Minh Quân nhưng miệng lại của Thiên Vũ. Còn đôi mắt, cô không phân biệt nổi đó là mắt của Minh Quân hay của Thiên Vũ nữa. Cô điên thật rồi.
Và đột nhiên, ánh mắt Trúc Nhã trở nên hoang dại, cô điên cuồng xé nát bức tranh vừa vẽ. Dường như còn chưa thỏa mãn, cô lao ra khỏi phòng, đi xuống sân cỏ nơi đang đặt "trái tim" lúc nãy rồi dùng đôi tay thon dài vơ túm các bông hồng lại rồi nhổ, vứt không thương tiếc. Cứ như thế, gai hồng cào rách tay cô, nhuộm đỏ bàn tay cô. "Cô chủ! Cô chủ! Đừng! Cô chủ" - một số người làm đang đứng gần đó thấy vậy liền chạy vội đến vừa dùng hết sức kéo cô ra vừa luôn miệng gọi cô. "Tránh ra! Các người tránh ra cho tôi! TRÁNH RAAA!" – Trúc Nhã vừa hét vừa vùng vẫy để thoát khỏi sự kìm kẹp.
Trong lúc đám giúp việc bất lực đứng một bên, Hồng Ngọc xuất hiện, hốt hoảng chạy lại kéo Trúc Nhã ra xa những bông hồng. Ngồi bệt trên cỏ, Trúc Nhã bật khóc. Vai cô run lên từng đợt một, hai bàn tay đầy máu úp lên khuôn mặt thanh lệ của cô. Trong tiếng nấc nghẹn ngào, thanh âm cô vang lên đứt quãng: "Tớ...hức...thật sự...rất....hức....nhớ anh Quân, rất...hức...nhớ. Tại sao ông trời lại cho tớ những thứ....hức...tớ không cần... rồi...hức...cướp đi...hức...thứ quan trọng nhất của tớ?"
Hồng Ngọc ngồi bên cạnh, nhìn Trúc Nhã vì Minh Quân mà tự hành hạ bản thân, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác oán hận Trịnh Minh Quân, nước mắt cũng vì thế mà lăn dài trên má. Ôm lấy Trúc Nhã, Hồng Ngọc vô cùng không cam tâm, tự hứa với lòng sẽ khiến Trúc Nhã quên hoàn toàn cái tên đáng chết kia để bắt đầu một tình yêu mới, một cuộc sống mới.
/86
|