Sáng hôm sau, Hồng Ngọc đem theo tâm trạng vui vẻ, tung tăng tới trường cùng Trúc Nhã. Vừa bước vào sân trường cô suýt nữa bị dọa vỡ tim khi hàng trăm nam sinh của học viện Royal đồng thanh hét to tên của cô và Trúc Nhã cùng với một đám băng rôn khẩu hiệu. Hồng Ngọc mặc dù cảm thấy hơi khó chịu nhưng vẫn nở một nụ cười xã giao rồi đi cùng Nhật Anh vào lớp. Bên cạnh, Trúc Nhã đã nhíu mày chặt đến nỗi có thể kẹp chết con ruồi. Đang định hét lên bảo mọi người tránh ra thì đột nhiên cổ tay cô bị ai đó nắm chặt, người đó là Thiên Vũ. Cậu nắm tay cô rồi kéo cô chạy như bay về phía phòng hội trưởng hội học sinh– nơi chỉ có cậu được vào.
Chạy đến nơi, Thiên Vũ khóa trái cửa rồi bắt đầu thở dồn dập. Sau khi điều hòa được hơi thở cậu liền quay sang định nói gì đó với Trúc Nhã thì chạm phải ánh mắt giết người của cô. Giật mình, Thiên Vũ cố gắng giữ bình tĩnh nói:
- Tớ thấy cậu có vẻ khó chịu nên muốn giúp cậu thoát khỏi đám ruồi bu đó. Cậu không giận chứ?
- Lâm Thiên Vũ! Cậu làm thế là có ý gì. Chẳng phải tôi đã bảo cậu tránh xa tôi ra hay sao?
- Cậu thật sự không biết sao?
-................
- Vậy để tớ nói cho cậu biết nhé!
Vừa nói Thiên Vũ vừa kéo Trúc Nhã ngồi xuống rồi lôi trong cặp ra một khối rubik 4x4. Cậu bắt đầu xoay khối rubik. "Khi chưa gặp cậu, trái tim tớ giống như khối rubik này vậy" – vừa xoay cậu vừa nói – "rất hỗn loạn". Bên cạnh, Trúc Nhã vẫn im lặng nhìn Thiên Vũ xoay rubik. Cậu xoay rất nhanh. Thoáng chốc đã xoay gần xong. Khi sắp xong, cậu lại nói tiếp: "Thời gian đó trái tim tớ dường như mất phương hướng, mãi mà không thể tìm được đáp án cuối cùng. Mãi đến khi cậu xuất hiện. Và..." – giờ thì khối rubik đã hoàn thiện, trừ hai mặt ở trên và ở dưới, các mặt còn lại đều có một chữ cái màu trắng nổi bật, bốn chữ đó lần lượt là A,D,D,Y – "...cậu chính là đáp án cuối cùng" – vừa hoàn thành câu nói Thiên Vũ vừa đặt khối rubik vào lòng bàn tay Trúc Nhã.
Xoay tròn khối rubik, Trúc Nhã vẫn chỉ im lặng. Rất lâu sau cô mới từ tốn nói: "Rất tốt! Ngày mai tôi sẽ đem đến một khối rubik 11x11. Nếu cậu có thể xếp thành tên tôi thì tôi sẽ đồng ý để cậu theo đuổi" – "Thật chứ!", mắt Thiên Vũ sáng lên. Tuy nhiên Trúc Nhã không đáp lại mà thản nhiên đứng dậy và đi về phía cửa. Thiên Vũ ngốc, cậu học cách nghi ngờ lời nói của cô từ khi nào vậy.
Ngẩn người nhìn theo Trúc Nhã, mãi đến khi bóng cô đã khuất cậu mới sực nhớ ra một vấn đề: cậu chưa từng thử xoay rubik 11x11. "Chết rồi! Chết rồi! Làm sao đây?" – Thiên Vũ vò đầu, khổ sở nghĩ thầm. "Hay là...."-Thiên Vũ chợt nghĩ ra một cách – "đành vậy".
Rồi cậu cũng rời khỏi phòng và đi xuống phòng hiệu trưởng. Cậu phải xin nghỉ buổi hôm nay để lên mạng học cách xoay rubik 11x11 mới được.
Chạy đến nơi, Thiên Vũ khóa trái cửa rồi bắt đầu thở dồn dập. Sau khi điều hòa được hơi thở cậu liền quay sang định nói gì đó với Trúc Nhã thì chạm phải ánh mắt giết người của cô. Giật mình, Thiên Vũ cố gắng giữ bình tĩnh nói:
- Tớ thấy cậu có vẻ khó chịu nên muốn giúp cậu thoát khỏi đám ruồi bu đó. Cậu không giận chứ?
- Lâm Thiên Vũ! Cậu làm thế là có ý gì. Chẳng phải tôi đã bảo cậu tránh xa tôi ra hay sao?
- Cậu thật sự không biết sao?
-................
- Vậy để tớ nói cho cậu biết nhé!
Vừa nói Thiên Vũ vừa kéo Trúc Nhã ngồi xuống rồi lôi trong cặp ra một khối rubik 4x4. Cậu bắt đầu xoay khối rubik. "Khi chưa gặp cậu, trái tim tớ giống như khối rubik này vậy" – vừa xoay cậu vừa nói – "rất hỗn loạn". Bên cạnh, Trúc Nhã vẫn im lặng nhìn Thiên Vũ xoay rubik. Cậu xoay rất nhanh. Thoáng chốc đã xoay gần xong. Khi sắp xong, cậu lại nói tiếp: "Thời gian đó trái tim tớ dường như mất phương hướng, mãi mà không thể tìm được đáp án cuối cùng. Mãi đến khi cậu xuất hiện. Và..." – giờ thì khối rubik đã hoàn thiện, trừ hai mặt ở trên và ở dưới, các mặt còn lại đều có một chữ cái màu trắng nổi bật, bốn chữ đó lần lượt là A,D,D,Y – "...cậu chính là đáp án cuối cùng" – vừa hoàn thành câu nói Thiên Vũ vừa đặt khối rubik vào lòng bàn tay Trúc Nhã.
Xoay tròn khối rubik, Trúc Nhã vẫn chỉ im lặng. Rất lâu sau cô mới từ tốn nói: "Rất tốt! Ngày mai tôi sẽ đem đến một khối rubik 11x11. Nếu cậu có thể xếp thành tên tôi thì tôi sẽ đồng ý để cậu theo đuổi" – "Thật chứ!", mắt Thiên Vũ sáng lên. Tuy nhiên Trúc Nhã không đáp lại mà thản nhiên đứng dậy và đi về phía cửa. Thiên Vũ ngốc, cậu học cách nghi ngờ lời nói của cô từ khi nào vậy.
Ngẩn người nhìn theo Trúc Nhã, mãi đến khi bóng cô đã khuất cậu mới sực nhớ ra một vấn đề: cậu chưa từng thử xoay rubik 11x11. "Chết rồi! Chết rồi! Làm sao đây?" – Thiên Vũ vò đầu, khổ sở nghĩ thầm. "Hay là...."-Thiên Vũ chợt nghĩ ra một cách – "đành vậy".
Rồi cậu cũng rời khỏi phòng và đi xuống phòng hiệu trưởng. Cậu phải xin nghỉ buổi hôm nay để lên mạng học cách xoay rubik 11x11 mới được.
/86
|