Sáng ngày 9-4, học viên học viện Royal hóa đá tập thể khi nhìn thấy cảnh Thiên Vũ lẽo đẽo theo sau Trúc Nhã, cầm cặp hộ cô lại còn cười cười như 1 thằng "trốn trại". Nhật Anh và Hồng Ngọc đi bên cạnh thở dài, liếc nhau một cái – sao tới giờ này mà bệnh viện tâm thân vẫn chưa đến nhỉ???
4 người đang đi thì đột nhiên, từ phía bên trái, 1 viên gạch 6 lỗ thẳng hướng Trúc Nhã bay đến. Trúc Nhã còn chưa kịp làm gì thì từ phía sau Thiên Vũ đã vụt lên bắt lấy viên gạch 1 cách ngoạn mục. Ném viên gạch xuống đất, Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn vào nhóm người đứng bên trái, lạnh giọng hỏi: "Là ai ném?". Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt vằn tia máu của Thiên Vũ làm những học viên kia bắt đầu không rét mà run. Hồng Ngọc và Nhật Anh kinh ngạc nhìn nhau – Oa! Không ngờ Thiên Vũ không những tâm thần mà còn đa nhân cách nữa. Đáng chú ý! Đáng chú ý!!!!
Vài giây im lặng trôi qua, ánh mắt lạnh lẽo chết chóc của Thiên Vũ vẫn không ngừng quét lên nhóm người ở bên trái dọa vài học viên nữ ngất xỉu. Đột nhiên, Thiên Vũ cảm thấy ống tay áo bị ai đó giật một cái. Quay người lại thì thấy Trúc Nhã đang nhìn mình khẽ lắc đầu, ý nói: "Bỏ qua đi!". Lập tức, ánh mắt Thiên Vũ dịu đi rồi cậu nở một nụ cười chói lóa nói: "Tất cả nghe theo cậu". Tất cả mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh – Hoàng Trúc Nhã kia chắc chắn là quái vật, chỉ một cái lắc đầu đã thu phục được Thiên Vũ đang xù lông kia.
Hình như Thiên Vũ còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, quay sang Nhật Anh cười cười: "Nhật Anh, cằm cậu sắp rớt rồi kìa!!!" sau đó "lon ton" chạy theo Trúc Nhã.
Nhật Anh cấm ngữ - Thiên Vũ kia chắc chắn là đồ giả
Ở bên cạnh, Hồng Ngọc sờ cằm – có phải dây thần kinh xấu hổ chập với dây thần kinh yêu thành dây thần kinh điên không nhỉ???
**********************
Trúc Nhã và Thiên Vũ đã vào lớp, ở ngoài, mọi người vẫn chưa hết shock. Học viên nam có ý với Trúc Nhã thì thở dài lắc đầu – Thiên Vũ nhảy vào, hết cơ hội rồi, còn học viên nữ thì ra sức dối mình dối người: "Thiên Vũ chắc chỉ chơi đùa thôi" mặc dù trong lòng gào thét 1 nghìn lần rằng: " Tại sao lại ân cần tới mức phát ói như vậy chứ?".
Trong khi đó, ở khu vực viên gạch lúc nãy bay ra, Huyền Nga đang đứng đó, hai tay nắm lại, ngón tay đâm vào da – bật máu còn đôi mắt thì ngập tràn ghen tức – "Hoàng Trúc Nhã! Mày dám cướp Thiên Vũ của tao, tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận. Nhất định!".
Nhìn Trúc Nhã đang thoăn thoắt làm việc, Thiên Vũ ngập ngừng, định nói rồi lại thôi. Trúc Nhã dường như cảm nhận được gì đó liền ngừng tay, ngẩng mặt nhìn Thiên Vũ hói:
-Cậu có chuyện gì muốn nói à?
-À...ừ, chẳng là tớ muốn mời cậu đi chơi chiều nay. Cậu có thể.....
Thấy Thiên Vũ hàng ngày hô mưa gọi gió đột nhiên ngập ngừng như vậy, Trúc Nhã không nhịn được nở một nụ cười. Chỉ là một nụ cười thoáng qua thôi nhưng đủ để khiến Thiên Vũ bất động hoàn toàn.
Nhiều giây trôi qua, Trúc Nhã hắng giọng một cái, Thiên Vũ liền bừng tỉnh, căng thẳng nhìn cô:
- Chiều nay sao? Tôi có việc bận rồi. Có lẽ....
- Addy à, chiều nay cậu bận cái gì chứ - Hồng Ngọc híp mắt nhìn Trúc Nhã – chỉ bàn giao chút công việc, 30p là xong chứ mấy. Đi đi kẻo phụ lòng NGƯỜI TA.
- Vậy..... – Thiên Vũ ngập ngừng
- Hmmmm, vậy chiều nay cậu đợi tôi ở quán cà phê Nắng, xong việc tôi sẽ đến.
Thiên Vũ ngay ngốc nhìn Trúc Nhã, lắp bắp hỏi lại: "cậu...cậu sẽ đi...thật à?"
Trúc Nhã nghiêng đầu: "Vậy tại sao tôi không thể đi?" – "Không không, cậu dĩ nhiên là có thể đi. Vậy tớ đợi cậu chiều này. Nhớ nhé!", khóe môi Thiên Vũ cong lên, hớn ha hớn hở nói rồi nhanh chóng ngồi nghiêm túc trên ghế.
Ở phía trên bên phải cách Thiên Vũ một bàn, Huyền Nga nghe thấy toàn bộ đoạn đối thoại kia, một kế hoạch nhanh chóng được hình thành.
- Mẹ ơi! Anh kia bị kiến cắn mông hả mẹ? – trong quán cà phê, 1 đứa bé hỏi mẹ mình
- Sao con lại hỏi thế? – người mẹ nhịn cười hỏi lại
- Tại anh kia cứ nhấp nha nhấp nhổm trên ghế nên con nghĩ thế
Đứa bé ngây thơ trả lời, bàn tay nhỏ bé chỉ về phía một chàng trai đẹp như vẽ ở phía bên phải. Người mẹ nghe con nói thì phì cười không nói gì còn chàng trai kia thì xấu hổ, mặt đỏ bừng.
Chàng trai kia chính là Thiên Vũ. Cậu đến đây từ lúc 2h rồi cứ thế ngồi đợi Trúc Nhã. Cậu chờ 20p rồi nên có phần sốt ruột cứ 5s lại đứng lên ngóng ra đường, đến khi nghe đứa bé kia nói mới bừng tỉnh, ép mình dán mông lên ghế, trong đầu lặp đi lặp lại 2 ngàn lần – cô ấy sẽ đến, sẽ đến, .......
Giải quyết xong công việc ở công ty, Trúc Nhã rảo bước về phía "Cà phê Nắng". Hôm nay cô quần bò bó sát màu trắng, áo sơ mi cũng trắng nốt, lại thêm khi chất tao nhã trời cho, mỗi động tác nhấc tay nhấc chân đều rất thanh tao, quý phải khiến bất kì ai đi ngang qua cũng phải trầm trồ.
Khi còn cách quán khoảng 150m thì đột nhiên Huyền Nga xuất hiện, chắn trước mặt cô. Trúc Nhã khẽ cau mày, im lặng nhìn Huyền Nga. Cô ta cũng không đợi cô nói, hách dịch nói:
- Tôi có chuyện muốn nói!
- ..............
- Nếu không đi cô sẽ hối hận đấy! – thấy Trúc Nhã không để ý đến mình, Huyền Nga tức điên người nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn
- Tôi không rảnh
Trúc Nhã than nhiên phun ra ba từ rồi lách người đi qua Huyền Nga. Đi chưa ddc ba bước thì giọng Huyền Nga lại vang lên:
- Chuyện này liên quan đến người cô yêu thương đấy.
Câu nói này tỏ ra có hiệu quả, Trúc Nhã dừng bước, quay đầu nhìn Huyền Nga. Thấy câu nói của mình gây dc sự chú ý, Huyền Nga liền đắc chí cười lớn nói:
- Cô suy nghĩ cho kĩ! Đừng để sau này phải hối hận.
Nói rồi Huyền Nga quay người bước đi. Phía sau, Trúc Nhã thoáng do dự rồi cũng bước đi theo Huyền Nga. Cô không nghĩ cô nàng kia biết về Minh Quân nhưng cô không thể ngăn mình tò mò, cô sợ Huyền Nga cũng biết gì đó về Minh Quân, cô không muốn sau này phải hối hận.
4 người đang đi thì đột nhiên, từ phía bên trái, 1 viên gạch 6 lỗ thẳng hướng Trúc Nhã bay đến. Trúc Nhã còn chưa kịp làm gì thì từ phía sau Thiên Vũ đã vụt lên bắt lấy viên gạch 1 cách ngoạn mục. Ném viên gạch xuống đất, Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn vào nhóm người đứng bên trái, lạnh giọng hỏi: "Là ai ném?". Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt vằn tia máu của Thiên Vũ làm những học viên kia bắt đầu không rét mà run. Hồng Ngọc và Nhật Anh kinh ngạc nhìn nhau – Oa! Không ngờ Thiên Vũ không những tâm thần mà còn đa nhân cách nữa. Đáng chú ý! Đáng chú ý!!!!
Vài giây im lặng trôi qua, ánh mắt lạnh lẽo chết chóc của Thiên Vũ vẫn không ngừng quét lên nhóm người ở bên trái dọa vài học viên nữ ngất xỉu. Đột nhiên, Thiên Vũ cảm thấy ống tay áo bị ai đó giật một cái. Quay người lại thì thấy Trúc Nhã đang nhìn mình khẽ lắc đầu, ý nói: "Bỏ qua đi!". Lập tức, ánh mắt Thiên Vũ dịu đi rồi cậu nở một nụ cười chói lóa nói: "Tất cả nghe theo cậu". Tất cả mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh – Hoàng Trúc Nhã kia chắc chắn là quái vật, chỉ một cái lắc đầu đã thu phục được Thiên Vũ đang xù lông kia.
Hình như Thiên Vũ còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, quay sang Nhật Anh cười cười: "Nhật Anh, cằm cậu sắp rớt rồi kìa!!!" sau đó "lon ton" chạy theo Trúc Nhã.
Nhật Anh cấm ngữ - Thiên Vũ kia chắc chắn là đồ giả
Ở bên cạnh, Hồng Ngọc sờ cằm – có phải dây thần kinh xấu hổ chập với dây thần kinh yêu thành dây thần kinh điên không nhỉ???
**********************
Trúc Nhã và Thiên Vũ đã vào lớp, ở ngoài, mọi người vẫn chưa hết shock. Học viên nam có ý với Trúc Nhã thì thở dài lắc đầu – Thiên Vũ nhảy vào, hết cơ hội rồi, còn học viên nữ thì ra sức dối mình dối người: "Thiên Vũ chắc chỉ chơi đùa thôi" mặc dù trong lòng gào thét 1 nghìn lần rằng: " Tại sao lại ân cần tới mức phát ói như vậy chứ?".
Trong khi đó, ở khu vực viên gạch lúc nãy bay ra, Huyền Nga đang đứng đó, hai tay nắm lại, ngón tay đâm vào da – bật máu còn đôi mắt thì ngập tràn ghen tức – "Hoàng Trúc Nhã! Mày dám cướp Thiên Vũ của tao, tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận. Nhất định!".
Nhìn Trúc Nhã đang thoăn thoắt làm việc, Thiên Vũ ngập ngừng, định nói rồi lại thôi. Trúc Nhã dường như cảm nhận được gì đó liền ngừng tay, ngẩng mặt nhìn Thiên Vũ hói:
-Cậu có chuyện gì muốn nói à?
-À...ừ, chẳng là tớ muốn mời cậu đi chơi chiều nay. Cậu có thể.....
Thấy Thiên Vũ hàng ngày hô mưa gọi gió đột nhiên ngập ngừng như vậy, Trúc Nhã không nhịn được nở một nụ cười. Chỉ là một nụ cười thoáng qua thôi nhưng đủ để khiến Thiên Vũ bất động hoàn toàn.
Nhiều giây trôi qua, Trúc Nhã hắng giọng một cái, Thiên Vũ liền bừng tỉnh, căng thẳng nhìn cô:
- Chiều nay sao? Tôi có việc bận rồi. Có lẽ....
- Addy à, chiều nay cậu bận cái gì chứ - Hồng Ngọc híp mắt nhìn Trúc Nhã – chỉ bàn giao chút công việc, 30p là xong chứ mấy. Đi đi kẻo phụ lòng NGƯỜI TA.
- Vậy..... – Thiên Vũ ngập ngừng
- Hmmmm, vậy chiều nay cậu đợi tôi ở quán cà phê Nắng, xong việc tôi sẽ đến.
Thiên Vũ ngay ngốc nhìn Trúc Nhã, lắp bắp hỏi lại: "cậu...cậu sẽ đi...thật à?"
Trúc Nhã nghiêng đầu: "Vậy tại sao tôi không thể đi?" – "Không không, cậu dĩ nhiên là có thể đi. Vậy tớ đợi cậu chiều này. Nhớ nhé!", khóe môi Thiên Vũ cong lên, hớn ha hớn hở nói rồi nhanh chóng ngồi nghiêm túc trên ghế.
Ở phía trên bên phải cách Thiên Vũ một bàn, Huyền Nga nghe thấy toàn bộ đoạn đối thoại kia, một kế hoạch nhanh chóng được hình thành.
- Mẹ ơi! Anh kia bị kiến cắn mông hả mẹ? – trong quán cà phê, 1 đứa bé hỏi mẹ mình
- Sao con lại hỏi thế? – người mẹ nhịn cười hỏi lại
- Tại anh kia cứ nhấp nha nhấp nhổm trên ghế nên con nghĩ thế
Đứa bé ngây thơ trả lời, bàn tay nhỏ bé chỉ về phía một chàng trai đẹp như vẽ ở phía bên phải. Người mẹ nghe con nói thì phì cười không nói gì còn chàng trai kia thì xấu hổ, mặt đỏ bừng.
Chàng trai kia chính là Thiên Vũ. Cậu đến đây từ lúc 2h rồi cứ thế ngồi đợi Trúc Nhã. Cậu chờ 20p rồi nên có phần sốt ruột cứ 5s lại đứng lên ngóng ra đường, đến khi nghe đứa bé kia nói mới bừng tỉnh, ép mình dán mông lên ghế, trong đầu lặp đi lặp lại 2 ngàn lần – cô ấy sẽ đến, sẽ đến, .......
Giải quyết xong công việc ở công ty, Trúc Nhã rảo bước về phía "Cà phê Nắng". Hôm nay cô quần bò bó sát màu trắng, áo sơ mi cũng trắng nốt, lại thêm khi chất tao nhã trời cho, mỗi động tác nhấc tay nhấc chân đều rất thanh tao, quý phải khiến bất kì ai đi ngang qua cũng phải trầm trồ.
Khi còn cách quán khoảng 150m thì đột nhiên Huyền Nga xuất hiện, chắn trước mặt cô. Trúc Nhã khẽ cau mày, im lặng nhìn Huyền Nga. Cô ta cũng không đợi cô nói, hách dịch nói:
- Tôi có chuyện muốn nói!
- ..............
- Nếu không đi cô sẽ hối hận đấy! – thấy Trúc Nhã không để ý đến mình, Huyền Nga tức điên người nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn
- Tôi không rảnh
Trúc Nhã than nhiên phun ra ba từ rồi lách người đi qua Huyền Nga. Đi chưa ddc ba bước thì giọng Huyền Nga lại vang lên:
- Chuyện này liên quan đến người cô yêu thương đấy.
Câu nói này tỏ ra có hiệu quả, Trúc Nhã dừng bước, quay đầu nhìn Huyền Nga. Thấy câu nói của mình gây dc sự chú ý, Huyền Nga liền đắc chí cười lớn nói:
- Cô suy nghĩ cho kĩ! Đừng để sau này phải hối hận.
Nói rồi Huyền Nga quay người bước đi. Phía sau, Trúc Nhã thoáng do dự rồi cũng bước đi theo Huyền Nga. Cô không nghĩ cô nàng kia biết về Minh Quân nhưng cô không thể ngăn mình tò mò, cô sợ Huyền Nga cũng biết gì đó về Minh Quân, cô không muốn sau này phải hối hận.
/86
|