Sau khi Huyền Nga về được một lát thì có trực thăng xuất hiện ở biệt thự. Bước xuống là một cặp vợ chồng trung niên. Cả hai người mặc dù ăn mặc đơn giản nhưng vẫn tỏa ra lại khí chất quý tộc cao quý. Người đàn ông mặc quần âu, áo sơ mi lam nhạt, khuôn mặt góc cạnh, tạo cho người khác cảm giác nể sợ xen lẫn kính phục. Người phụ nữ thì lại có khuôn mặt hiền từ, dễ khiến người khác liên tưởng tới bồ tát đại từ đại bi. Người đàn ông, không nói cũng biết chính là chủ tịch Tập Đoàn Hoàn Vũ – Hạ Đại Sơn, còn người phụ nữ chính là nữ ca sĩ diễn viên Hoàng Mộc Miên 19 tuổi đã đạt giải thưởng điện ảnh kèm theo vô số giải thưởng âm nhạc.
Rất nhanh, hai người đã bước vào phòng khách. Thấy hai người vào, Hồng Ngọc lập tức từ phòng ăn chạy ra, vui vẻ chào hỏi:
- Con chào hai bác!
- Hanah hả con, dạo này khỏe không? – Hoàng Mộc Miên mỉm cười nhìn Hồng Ngọc
- Con bây giờ xinh hơn mẹ con hồi trước rồi đấy! – Hạ Đại Sơn xoa đầu Hồng Ngọc vui vẻ nói.
- Dạ, con cảm ơn. À mà hai bác lên tầng đi, Addy đang ở trên phòng đấy ạ!
Hai người mỉm cười gật đầu rồi cùng nhau bước lên phòng.
Hồng Ngọc thấy hai người lên tầng rồi thì quay người bước về phòng ăn. Thấy Hồng Ngọc đi vào, Vũ Kiệt liền hỏi:
- Bọn họ lên phòng thăm "tiểu bảo bối" của họ rồi hả?
- Dạ. Nhưng mà em đoán sau khi hai bác thăm hỏi xong sẽ xuống đây nổi bão với anh đấy.
- Anh quen rồi, không quan tâm! – Vũ Kiệt nhún vai thờ ơ nói rồi quay sang giục vợ tương lai – Như Phong, dọn thức ăn lên đi để lát nữa hai người kia xuống có cho vào bụng.
- Anh lo bố mẹ bị đói à? – Như Phong mỉm cười, vừa nói vừa nhanh tay dọn thức ăn lên bàn, Thiên Vũ, Nhật Anh và Hồng Ngọc cũng giúp một tay.
Nghe Như Phong hỏi, Vũ Kiệt liền bĩu môi, nói:
- Không phải đâu. Anh chuẩn bị để lát nữa họ nổi bão với anh xong sẽ có cái để nạp năng lượng thôi.
Nghe Vũ Kiệt nói, Nhật Anh liền bật cười còn Thiên Vũ thì hơi nhíu mày nhìn anh, cố gắng nuốt thắc mắc trong lòng xuống.
Thức ăn vừa dọn xong thì bố mẹ Trúc Nhã cũng đi vào nhưng Trúc Nhã thì không thấy đâu.
Vừa bước vào phòng ăn Hạ Đại Sơn đã đen mặt, dùng ngón trỏ chỉ Vũ Kiệt. Đến khi anh nhìn thấy thì ngoắc ngoắc. Khóe miệng Vũ Kiệt rút hai cái – ông già này xem mình là chó con à?. Tuy nghĩ thế nhưng anh vẫn ngoan ngoãn chạy lại. Đợi anh đến vừa tầm chủ tịch Hạ liền vươn tay, xách tai anh, miệng nói:
- Thằng trời đánh này, mày trông em thế đấy hả?
- Ai nha, ai nha. "Phu quân của mẹ tôi" à, buông tay ra được không. Quân tử động khẩu không động thủ nha! – Vũ Kiệt kêu lên rồi gỡ tay bố mình ra, nhanh chóng chạy về phía "mẫu thân".
Chủ tịch Hạ trợn mắt nhìn đứa con trai làm trò hề. Thấy ông có vẻ sắp nổi điên đến nơi, Vũ Kiệt liền kêu lên oan ức:
- "Phu quân của mẹ" ăn nói vô lí quá! Bé Nhã to như cái bồ rồi ấy, nhỏ nhắn gì nữa mà trông với chả nom chứ!
- Thằng nghịch tử này, hôm nay tao lột da mày – Chủ tịch Hạ nổi bão, xắn tay áo quát lên.
- "Phu quân của mẹ" à, trời đánh còn tránh miếng ăn mà.
- Tao không phải trời, tao đánh mày không cần trốn tránh cái gì hết – Chủ tịch Hạ thở hắt ra, xông về phía Vũ Kiệt.
- A, chết rồi! – Vũ Kiệt ôm ngực, bày ra vẻ mặt sợ hãi, lay lay tay mẹ mình nói – "Phu nhân của bố" à, mau ngăn lại đi. Xảy ra án mạng thật đó.
Bà Miên thở dài, ngăn Chủ tịch Hạ đang nổi bão lại, an ủi mấy câu. Chủ tịch Hạ dường như vẫn chưa hết giận, chỉ thằng con bất hiếu hét lên:
- Thằng trời đánh kia. Mày gọi một tiếng bố không được à, cái gì mà "phu quân của mẹ"chứ hả? Tao tống mày lên chùa tu bây giờ.
Vũ Kiệt bĩu môi không nói gì, giận dỗi ngồi phịch xuống bàn ăn, miệng lầm bầm: "Phu quân của mẹ thiên vị, suốt ngày đòi lột da con trai của mẹ.".
Chủ tịch Hạ thở dốc, Hoàng Mộc Miên thấy ông sắp tức chết tới nơi rồi liền quay sang quát:
- Thằng trời đánh kia. Xin lỗi bố mau – vừa quát vừa ra sức nháy mắt ra hiệu
- Dạ vâng – Vũ Kiệt ỉu xìu nói, ngoan ngoãn đi về phía Chủ tịch Hạ, khoanh tay lại, cúi người "lễ phép" nói – Thằng trời đánh xin lỗi phu quân của mẹ.
Dứt lời, dùng tốc độ ánh sáng vọt ra cửa chuồn mất. Thiên Vũ với Nhật Anh đỡ trán – nhà này đủ loạn nha!, Hồng Ngọc thì nghiêng đầu nhìn về phía cửa sau đó tò mò nhìn Như Phong – anh Kiệt biết khinh công ạ?.
Như Phong bất đắc dĩ cười cười – không thấy anh ấy luyện qua.
Hồng Ngọc liền mở to mắt, ý nói – chị đoán là Như ảnh tùy hình của Bạch Ngọc Đường hay là Yến tử phi của Triển Chiêu.
Như Phong liền sờ cằm – chị nghĩ là Lăng ba vi bộ của Đoàn Dự. =.=
Hoàng Mộc Miên nhìn về phía cửa, thở dài, bảo Hồng Ngọc đem cho chồng mình cốc nước.
Lát sau, 6 người quây quần trên bàn ăn, tiếng nói cười vui vẻ vang lên không dứt.
Gắp cho Thiên Vũ một ít thức ăn, mẹ Trúc Nhã vui vẻ nói:
- Cháu là Lâm Thiên Vũ hả?
- Dạ, là cháu. Bác có gì dặn dò ạ? – Thiên Vũ hơi run hỏi lại, lòng thầm nghĩ :đây có được xem như gặp mặt bố mẹ vợ không nhỉ?
- Ha ha, cháu hiểu lầm rồi. Bác chỉ hơi tò mò một chút thôi, Hồng Ngọc cũng đã kể qua cho bác về cháu.
- Hì hì, vậy bác thấy cậu ấy thế nào? – Hồng Ngọc cười cười hỏi
Hai vị phụ mẫu nhìn nhau rồi cũng đồng thanh:
- RẤT DŨNG CẢM!!!!
Nhật Anh không nhìn được bật cười, nói:
- Cháu cũng thấy thế đấy ạ!
- Cháu là.... – chủ tịch Hạ nháy mắt, hỏi Nhật Anh
- Cháu là Ngô Nhật Anh, bạn trai của Hồng Ngọc ạ. – Nhật Anh vui vẻ trả lời.
Nhật Anh vừa dứt lời, hai vị phụ mẫu liền nhíu mày nhìn nhau, trên mặt hiện ra sự lo lắng. Cũng may Hồng Ngọc nhanh trí, cười ha ha hai tiếng, nói:
- Hai bác ăn nhiều vào ạ. Đồ ăn này là con dâu tương lai của hai bác nấu đấy
- Ồ, là Như Phong nấu hả? – Hoàng phu nhân mỉm cười, điều chỉnh cảm xúc, hỏi con dâu
- Dạ đúng ạ! Bố mẹ thấy có vừa miệng không ạ?
- Rất ngon. – Hoàng phu nhân gật đầu khen
- Tay nghề của con rất khá. Thằng con bác lấy được con thật có phúc. – chủ tịch Hạ cũng lên tấm tắc hai câu làm khuôn mặt Như Phong đỏ bừng lên.
Không khí bỗng chóc trở nên thoải mái hơn nhiều.
Đang vui vẻ, bà Miên đột nhiên thở dài, nhìn Thiên Vũ nói:
- Mà nói đi cũng phải nói lại, làn trước lấy hôn nhân của thằng Kiệt để ép Trúc Nhã đi xem mắt. Ai ngờ, nó lại dọa vị thiếu gia kia chạy mất. May mà có cháu chịu được tính cách của nó chứ hai bác cũng hết cách với nó rồi.
- Bác quá lời rồi, cháu không vĩ đại đến mức đó đâu! – Thiên Vũ sờ sờ đầu, lúng túng trả lời
- Xì! Bình thường ăn to nói lớn, giờ lại "e thẹn" như vậy. Cậu bệnh à? – Hồng Ngọc phì cười, tranh thủ đâm Thiên Vũ một nhát
Thiên Vũ cũng không chịu thua, phản thủ:
- Hanah à, có phải cậu nên tỏ ra thùy mị một chút không, ha chạy mất bây giờ.
- Thôi nào hai đứa! – bà Miên cười hiền, nhanh chóng cắt đứt chiến tranh – ăn nhanh đi, đồ ăn nguội rồi kìa!
- Dạ! – Hồng Ngọc híp mắt cười – Mà hai bác định ở lại đến bao giờ ạ?
- Ừmhhhh, sắp đến sinh nhật Addy rồi, với lại tháng sau là đám cưới thằng Kiệt. Hai bác định ở lại đến sau đám cưới thằng Kiệt rồi trở lại New York – chủ tịch Hạ chậm rãi nói.
- Bác nói là sắp đến sinh nhật Addy ạ? – Thiên Vũ mở to mắt hỏi lại
- Ừ, ngày 24/5. Sao? Cháu đã có ý tưởng gì cho món quà chưa? – bà Miên gật đầu, mỉm cười nói
- Bây giờ chưa có nhưng chắc chắn sẽ có ạ? – Thiên Vũ hào hứng nói, 1 ý tưởng nhen nhóm trong đầu cậu.
Rất nhanh, hai người đã bước vào phòng khách. Thấy hai người vào, Hồng Ngọc lập tức từ phòng ăn chạy ra, vui vẻ chào hỏi:
- Con chào hai bác!
- Hanah hả con, dạo này khỏe không? – Hoàng Mộc Miên mỉm cười nhìn Hồng Ngọc
- Con bây giờ xinh hơn mẹ con hồi trước rồi đấy! – Hạ Đại Sơn xoa đầu Hồng Ngọc vui vẻ nói.
- Dạ, con cảm ơn. À mà hai bác lên tầng đi, Addy đang ở trên phòng đấy ạ!
Hai người mỉm cười gật đầu rồi cùng nhau bước lên phòng.
Hồng Ngọc thấy hai người lên tầng rồi thì quay người bước về phòng ăn. Thấy Hồng Ngọc đi vào, Vũ Kiệt liền hỏi:
- Bọn họ lên phòng thăm "tiểu bảo bối" của họ rồi hả?
- Dạ. Nhưng mà em đoán sau khi hai bác thăm hỏi xong sẽ xuống đây nổi bão với anh đấy.
- Anh quen rồi, không quan tâm! – Vũ Kiệt nhún vai thờ ơ nói rồi quay sang giục vợ tương lai – Như Phong, dọn thức ăn lên đi để lát nữa hai người kia xuống có cho vào bụng.
- Anh lo bố mẹ bị đói à? – Như Phong mỉm cười, vừa nói vừa nhanh tay dọn thức ăn lên bàn, Thiên Vũ, Nhật Anh và Hồng Ngọc cũng giúp một tay.
Nghe Như Phong hỏi, Vũ Kiệt liền bĩu môi, nói:
- Không phải đâu. Anh chuẩn bị để lát nữa họ nổi bão với anh xong sẽ có cái để nạp năng lượng thôi.
Nghe Vũ Kiệt nói, Nhật Anh liền bật cười còn Thiên Vũ thì hơi nhíu mày nhìn anh, cố gắng nuốt thắc mắc trong lòng xuống.
Thức ăn vừa dọn xong thì bố mẹ Trúc Nhã cũng đi vào nhưng Trúc Nhã thì không thấy đâu.
Vừa bước vào phòng ăn Hạ Đại Sơn đã đen mặt, dùng ngón trỏ chỉ Vũ Kiệt. Đến khi anh nhìn thấy thì ngoắc ngoắc. Khóe miệng Vũ Kiệt rút hai cái – ông già này xem mình là chó con à?. Tuy nghĩ thế nhưng anh vẫn ngoan ngoãn chạy lại. Đợi anh đến vừa tầm chủ tịch Hạ liền vươn tay, xách tai anh, miệng nói:
- Thằng trời đánh này, mày trông em thế đấy hả?
- Ai nha, ai nha. "Phu quân của mẹ tôi" à, buông tay ra được không. Quân tử động khẩu không động thủ nha! – Vũ Kiệt kêu lên rồi gỡ tay bố mình ra, nhanh chóng chạy về phía "mẫu thân".
Chủ tịch Hạ trợn mắt nhìn đứa con trai làm trò hề. Thấy ông có vẻ sắp nổi điên đến nơi, Vũ Kiệt liền kêu lên oan ức:
- "Phu quân của mẹ" ăn nói vô lí quá! Bé Nhã to như cái bồ rồi ấy, nhỏ nhắn gì nữa mà trông với chả nom chứ!
- Thằng nghịch tử này, hôm nay tao lột da mày – Chủ tịch Hạ nổi bão, xắn tay áo quát lên.
- "Phu quân của mẹ" à, trời đánh còn tránh miếng ăn mà.
- Tao không phải trời, tao đánh mày không cần trốn tránh cái gì hết – Chủ tịch Hạ thở hắt ra, xông về phía Vũ Kiệt.
- A, chết rồi! – Vũ Kiệt ôm ngực, bày ra vẻ mặt sợ hãi, lay lay tay mẹ mình nói – "Phu nhân của bố" à, mau ngăn lại đi. Xảy ra án mạng thật đó.
Bà Miên thở dài, ngăn Chủ tịch Hạ đang nổi bão lại, an ủi mấy câu. Chủ tịch Hạ dường như vẫn chưa hết giận, chỉ thằng con bất hiếu hét lên:
- Thằng trời đánh kia. Mày gọi một tiếng bố không được à, cái gì mà "phu quân của mẹ"chứ hả? Tao tống mày lên chùa tu bây giờ.
Vũ Kiệt bĩu môi không nói gì, giận dỗi ngồi phịch xuống bàn ăn, miệng lầm bầm: "Phu quân của mẹ thiên vị, suốt ngày đòi lột da con trai của mẹ.".
Chủ tịch Hạ thở dốc, Hoàng Mộc Miên thấy ông sắp tức chết tới nơi rồi liền quay sang quát:
- Thằng trời đánh kia. Xin lỗi bố mau – vừa quát vừa ra sức nháy mắt ra hiệu
- Dạ vâng – Vũ Kiệt ỉu xìu nói, ngoan ngoãn đi về phía Chủ tịch Hạ, khoanh tay lại, cúi người "lễ phép" nói – Thằng trời đánh xin lỗi phu quân của mẹ.
Dứt lời, dùng tốc độ ánh sáng vọt ra cửa chuồn mất. Thiên Vũ với Nhật Anh đỡ trán – nhà này đủ loạn nha!, Hồng Ngọc thì nghiêng đầu nhìn về phía cửa sau đó tò mò nhìn Như Phong – anh Kiệt biết khinh công ạ?.
Như Phong bất đắc dĩ cười cười – không thấy anh ấy luyện qua.
Hồng Ngọc liền mở to mắt, ý nói – chị đoán là Như ảnh tùy hình của Bạch Ngọc Đường hay là Yến tử phi của Triển Chiêu.
Như Phong liền sờ cằm – chị nghĩ là Lăng ba vi bộ của Đoàn Dự. =.=
Hoàng Mộc Miên nhìn về phía cửa, thở dài, bảo Hồng Ngọc đem cho chồng mình cốc nước.
Lát sau, 6 người quây quần trên bàn ăn, tiếng nói cười vui vẻ vang lên không dứt.
Gắp cho Thiên Vũ một ít thức ăn, mẹ Trúc Nhã vui vẻ nói:
- Cháu là Lâm Thiên Vũ hả?
- Dạ, là cháu. Bác có gì dặn dò ạ? – Thiên Vũ hơi run hỏi lại, lòng thầm nghĩ :đây có được xem như gặp mặt bố mẹ vợ không nhỉ?
- Ha ha, cháu hiểu lầm rồi. Bác chỉ hơi tò mò một chút thôi, Hồng Ngọc cũng đã kể qua cho bác về cháu.
- Hì hì, vậy bác thấy cậu ấy thế nào? – Hồng Ngọc cười cười hỏi
Hai vị phụ mẫu nhìn nhau rồi cũng đồng thanh:
- RẤT DŨNG CẢM!!!!
Nhật Anh không nhìn được bật cười, nói:
- Cháu cũng thấy thế đấy ạ!
- Cháu là.... – chủ tịch Hạ nháy mắt, hỏi Nhật Anh
- Cháu là Ngô Nhật Anh, bạn trai của Hồng Ngọc ạ. – Nhật Anh vui vẻ trả lời.
Nhật Anh vừa dứt lời, hai vị phụ mẫu liền nhíu mày nhìn nhau, trên mặt hiện ra sự lo lắng. Cũng may Hồng Ngọc nhanh trí, cười ha ha hai tiếng, nói:
- Hai bác ăn nhiều vào ạ. Đồ ăn này là con dâu tương lai của hai bác nấu đấy
- Ồ, là Như Phong nấu hả? – Hoàng phu nhân mỉm cười, điều chỉnh cảm xúc, hỏi con dâu
- Dạ đúng ạ! Bố mẹ thấy có vừa miệng không ạ?
- Rất ngon. – Hoàng phu nhân gật đầu khen
- Tay nghề của con rất khá. Thằng con bác lấy được con thật có phúc. – chủ tịch Hạ cũng lên tấm tắc hai câu làm khuôn mặt Như Phong đỏ bừng lên.
Không khí bỗng chóc trở nên thoải mái hơn nhiều.
Đang vui vẻ, bà Miên đột nhiên thở dài, nhìn Thiên Vũ nói:
- Mà nói đi cũng phải nói lại, làn trước lấy hôn nhân của thằng Kiệt để ép Trúc Nhã đi xem mắt. Ai ngờ, nó lại dọa vị thiếu gia kia chạy mất. May mà có cháu chịu được tính cách của nó chứ hai bác cũng hết cách với nó rồi.
- Bác quá lời rồi, cháu không vĩ đại đến mức đó đâu! – Thiên Vũ sờ sờ đầu, lúng túng trả lời
- Xì! Bình thường ăn to nói lớn, giờ lại "e thẹn" như vậy. Cậu bệnh à? – Hồng Ngọc phì cười, tranh thủ đâm Thiên Vũ một nhát
Thiên Vũ cũng không chịu thua, phản thủ:
- Hanah à, có phải cậu nên tỏ ra thùy mị một chút không, ha chạy mất bây giờ.
- Thôi nào hai đứa! – bà Miên cười hiền, nhanh chóng cắt đứt chiến tranh – ăn nhanh đi, đồ ăn nguội rồi kìa!
- Dạ! – Hồng Ngọc híp mắt cười – Mà hai bác định ở lại đến bao giờ ạ?
- Ừmhhhh, sắp đến sinh nhật Addy rồi, với lại tháng sau là đám cưới thằng Kiệt. Hai bác định ở lại đến sau đám cưới thằng Kiệt rồi trở lại New York – chủ tịch Hạ chậm rãi nói.
- Bác nói là sắp đến sinh nhật Addy ạ? – Thiên Vũ mở to mắt hỏi lại
- Ừ, ngày 24/5. Sao? Cháu đã có ý tưởng gì cho món quà chưa? – bà Miên gật đầu, mỉm cười nói
- Bây giờ chưa có nhưng chắc chắn sẽ có ạ? – Thiên Vũ hào hứng nói, 1 ý tưởng nhen nhóm trong đầu cậu.
/86
|