Cuối cùng thì cái ngày thần thánh kia cũng tới, Thiên Vũ lo đến phát khóc, từ 6h sáng đã mò dậy sửa soạn.
Vừa bước vào lớp, thấy Trúc Nhã đang nói chuyện với Hồng Ngọc, Thiên Vũ liền lao đến. Sau khi vứt lại một câu: "Đi với tớ" thì kéo Trúc Nhã chạy đi, để lại một Hồng Ngọc ngơ ngác còn Nhật Anh thì tủm tỉm cười, nói:
- Nếu cậu ta là bạch tuộc thì xúc tu đã quấn hết thành một cục rồi!
Trong khi đó, ở phòng hội trưởng hội HS, Trúc Nhã đang đứng giữa phòng nhìn Thiên Vũ, bực bội nói:
- Hình như tôi đã quá dễ dãi với cậu rồi thì phải. Từ bao giờ cậu cho mình cái quyền thích lôi tôi đi đâu thì lôi vậy?
- Tớ xin lỗi. Tại tớ hơi căng thẳng. – Thiên Vũ luống cuống
- Nói đi, chuyện gì? – Trúc Nhã cũng không bắt bẻ thêm, hỏi thẳng
- À thì, hôm nay là sinh nhật cậu còn gì? Tớ muốn tặng quà cho cậu.
- Không tặng trong lớp được sao?
Thiên Vũ cứng họng, mấp máy môi định nói nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Thời gian chậm chạp trôi qua. Nửa phút sau, Thiên Vũ lấy ra một hộp quà từ ngăn kéo bàn làm việc, sau đó thù hết dũng khí nói:
- Addy, chúc mừng sinh nhật cậu!
Trúc Nhã đưa mắt nhìn Thiên Vũ rồi lại nhìn hộp quà, cuối cùng vẫn đưa tay cầm lấy món quà. Thiên Vũ thấy cô đã lấy quà liền nói tiếp:
- Cậu......mở ra đi!
Trúc Nhã im lặng làm theo. Hộp quà được mở ra, bên trọng là một sợi dây chuyền. Nhìn vào sợi dây chuyền, cố chắc chắn nó không có giá trị cao nhưng mặt dây chuyền lại thu hút ánh mắt cô.. Đó là hình một nửa trái tìm, bên trên có hình chiếc chìa khóa bị khuyết cũng chữ "I LOVE". Khó hiểu nhìn Thiên Vũ, cô đang định hỏi thì cậu đã nói trước:
- Thực ra tớ mua một cặp. 1 cái tặng cậu, một cái tớ giữ. – Thiên Vũ vừa nói vừa thò tay lôi ra mặt dây chuyền từ trong cổ áo, trên mặt chiếc dây chuyền là hình chìa khóa và chữ "YOU" – tớ biết cậu chưa thể quên Trịnh Minh Quân nhưng không sao cả. Tớ cũng không ép cậu phải đeo nó ngay bây giờ. Tớ chỉ muốn là người giữ chìa khóa trái tim cậu. Cho nên, khi nào cậu đã sẵn sang thì hãy đeo nó vào. Được chứ?
- ................. – Trúc Nhã im lặng không đáp, nhìn sợi dây chuyền thật lâu, sau đó ngẩng mặt, nhẹ nhàng nói một câu – Vì tôi là người thừa kế Tập Đoàn Hoàn Vũ sao?
- Cái gì? – Thiên Vũ nhíu mày
- Cậu yêu tôi vì tôi là người thừa kế Tập Đoàn Hoàn Vũ sao? – Trúc Nhã kiên nhẫn lặp lại câu hỏi
- Cậu hiểu lầm rồi! – Thiên Vũ cười khổ, lắc đầu – tớ mặc dù không quyền lực như cậu nhưng tớ đã thỏa mãn với Diamol rồi, tớ cũng không có tham vọng trở thành số 1 thế giới. Vị trí càng cao ngã càng đau, trách nhiệm cũng rất lớn.
- ......................Tôi tin cậu! giờ tôi ra ngoài được chưa?
- Dĩ....dĩ nhiên là được! – Thiên Vũ lúng túng gãi đầu.
Sau đó, hai người bước ra ngoài, mà không hề biết rằng, ở bức tường cách đó không xa đang có một người run lẩy bẩy, lẩm bẩm:
- Tập...tập....đoàn.....Hoàn.....Hoàn.....Vũ! Cậu ấy......cậu ấy.....
Khi Thiên Vũ và Trúc Nhã đang trên dường trở về lớp học thì tại phòng học lớp 12A1, Hồng Ngọc và Nhật Anh đang tám rôm rả. Đang nói chuyện rất đắc ý thì đột nhiên Hồng Ngọc vỗ bàn, kêu lên:
- Thôi chết!
- Sao thế? – Nhật Anh giật mình, hỏi
Hồng Ngọc liền bày ra vẻ mặt đưa đám, mếu máo trả lời:
- Quên rình trộm rồi!!!!!!!!!
Nhật Anh đỡ trán, hết cách nhìn Hồng Ngọc, nói đi nói lại hóa ra là vì việc này. Đang than thở thì Nhật Anh có cảm giác bị lôi kéo, hóa ra Hồng Ngọc đang kéo tay cậu, hưng phấn nói:
- Không sao, giờ đi vẫn còn kịp.
- Muộn rồi, cậu nhìn kìa! – Nhật Anh lắc đầu, chỉ tay về phía xa.
Hồng Ngọc theo bản năng nhìn về phía ấy, nước mắt liền dâng lên – "Hai người kia về đến nơi rồi!!!!". Chán nản thả người xuống ghế, Hồng Ngọc lôi từ ngọc hoàng đến thổ địa, hà bà ra mà thăm hỏi một lượt, đến khi hai người nào đó vào lớp mới chịu dừng lại.
Không thể rình trộm, Hồng Ngọc cũng không buồn hỏi, cắm mặt vào sách và bắt đầu ngủ.
Tiết học im lặng trôi qua, cuối cùng chuông giải lao cũng reo, Hồng Ngọc mở mắt, rất mất hình tượng mà ngáp một cái. Sau đó vươn vai, đang định rủ Nhật Anh xuống can-teen thì ở phía cửa lớp xuất hiện 2 người đàn ông mặc một bộ đồ đen từ trong ra ngoài. Cô liền lay lay Trúc Nhã, sau đó chỉ ra phía cửa:
- Ai vậy?
Trúc Nhã cau mày nhìn 2 người đàn ông lạ sau đó lắc đầu. Mà lúc này hai người đó cũng đã đến gần cô. Khi còn cách bàn cô nửa mét thì họ dừng lại, sau đó một người dặt một gói quà to vật vã lên bàn cô.
Trúc Nhã ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai người kia. Mấy giây sau, một người mở miệng:
- Cậu chủ chúng tôi nói chúng tôi đưa đến cho cô. Bảo là tặng sinh nhật cô.
- Cậu chủ các anh là ai? – Trúc Nhã hỏi ngược
- Cô mở quà ra sẽ rõ.
Trúc Nhã nhìn hai người kia thêm một chút sau đó đứng dậy, mở hộp quà kia ra. Ngay khi nặp hộp được mở ra, tiếng nhạc sinh nhật vang lên, bốn mặt bên của hộp quà đồng loạt hạ xuống, bên trong là một hộp quà khác cùng một chiếc Ipad.
Trong khi tất cả còn đang mơ hồ thì màn hình Ipad bật sáng, một đoạn video được phát. Mà nội dung của nó khiến người khác giật mình.
Vì sao à? Vì người xuất hiện trong video chính là Trịnh Minh Quân. Anh đang nở nụ cười rất tươi, sau đó nói:
- Addy à, bây giờ chắc em đang ngồi đến phát ngốc ở một chỗ nào đó đúng không, và còn đang nhớ anh nữa. – hơi dừng lại một chút, anh điểm một nụ cười rồi lại tiếp tục nói – Chắc là em đang ngạc nhiên lắm phải không? Hì, chẳng phải anh đã hứa khi sinh nhật 18 tuổi của em tới sẽ tặng em món quà độc nhất vô nhị sao? Đây chính là món quà đó.
Khi anh nói đến đó, Trúc Nhã ở bên ngoài đã bật khóc, hai bàn tay cô chặn miệng để không phát ra tiếng khóc lớn.
Video vẫn đang tiếp tục phát. Lúc này, Minh Quân đã quỳ xuống, đưa ra một chiếc hộp nhung, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo, hoàn mỹ. Anh chậm rãi nói:
- Addy, làm vợ anh nhé!
Video dừng lại ở hình ảnh này, hộp quà nhỏ kia bật mở, bên trong là bánh sinh nhật. Điểm đáng chú ý chính là trên đỉnh chiếc bánh là hai chú gấu đang nâng một chiếc nhẫn. Đó là chiếc nhẫn trong video!
giây phút chiếc nhẫn xuất hiện, tất cả đều sững sờ. Trúc Nhã cắn chặt răng cố nén nước mắt. Thật lâu sau, cô run rẩy vươn tay về phía chiếc nhẫn. Khi ngón tay cô chỉ còn cách chiếc nhẫn 1cm thì giọng nói của Hồng Ngọc bất ngờ vang lên:
- Vậy còn tớ thì sao? – Hồng Ngọc lúc này cũng đã ướt đãm hai bên má, hai tay cô nắm chặt đến bật máu. Tại sao? Tại sao khi cô đã sắp thành công thì hắn lại xuất hiện, phá vỡ tất cả. Cô nghiến răng, bật từng chữ - Chẳng lẽ công sức tớ bỏ ra 2 năm qua đều đổ sông đổ biển, chẳng lẽ trong mắt cậu, nỗ lực của tớ còn không bằng cả một câu nói của một kẻ đã chết 2 năm trước.
Bàn tay Trúc Nhã run lên theo lời nói của Hồng Ngọc. Chỉ một chút nữa thôi, cô sẽ chạm tới chiếc nhẫn, nhưng cô không thể nào vươn tay ra nữa.
Hồng Ngọc gạt nước mắt, lạnh lùng nói:
- Được! Cậu làm đi, đeo chiếc nhẫn đó đi, ôm lấy hình bóng cậu đã tưởng tượng bao lâu nay đi. Nhưng nếu cậu chạm vào nó, thì tình bạn 13 năm trời của chúng ta sẽ chấm hết. Chạm vào nó, cậu sẽ không bao giờ được gặp lại tớ nữa. KHÔNG!BAO!GIỜ!
Trúc Nhã lặng người đi, cuối cùng cô buông thõng hai tay, thẫn thờ buông một câu với hai người đàn ông kia:
- Đem về đi!
Hai người khó xử nhìn nhau, Trúc Nhã liền hét lên: "TÔI NÓI ĐEM VỀ!" sau đó cô chạy vụt đi.
Cô đi rồi, không khí liền trở nên quỷ dị. Bất thình lình, Hồng Ngọc đưa tay hất tung hộp quà lớn.
- Tại sao? Tại sao anh cứ như âm hồn bất tán, bám riết lấy Addy. Tại sao anh không im miệng đi và để cho cậu ấy được yên ổn.
Bánh sinh nhật và Ipad bay lên tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp rồi đáp xuống mặt đất. Chiếc bánh vỡ tan nhưng chiếc nhẫn thì lại va đập, tiếp tục nảy lên lần nữa, rồi rơi xuống màn hình Ipad. Lập tức đoạn video vừa rồi phát lại lần nữa.
Hồng Ngọc nổi điên, vơ bút trên bàn ném vè phía Ipad, gào lên:
- TÔI NÓI ANH IM MIỆNG ĐI!
Chiếc bút vùn vụt lao về phía Ipad, trong giây lát, màn hình vỡ tung gây nên một thứ âm thanh sắc bén, như một con dao, cắt vào tim Thiên Vũ.
Những mảnh vụn bay lên, rơi xuống đất, tạo nên những âm thanh nhỏ nhưng lại rất chói tai, báo hiệu những điều không may sắp kéo đến.
Vừa bước vào lớp, thấy Trúc Nhã đang nói chuyện với Hồng Ngọc, Thiên Vũ liền lao đến. Sau khi vứt lại một câu: "Đi với tớ" thì kéo Trúc Nhã chạy đi, để lại một Hồng Ngọc ngơ ngác còn Nhật Anh thì tủm tỉm cười, nói:
- Nếu cậu ta là bạch tuộc thì xúc tu đã quấn hết thành một cục rồi!
Trong khi đó, ở phòng hội trưởng hội HS, Trúc Nhã đang đứng giữa phòng nhìn Thiên Vũ, bực bội nói:
- Hình như tôi đã quá dễ dãi với cậu rồi thì phải. Từ bao giờ cậu cho mình cái quyền thích lôi tôi đi đâu thì lôi vậy?
- Tớ xin lỗi. Tại tớ hơi căng thẳng. – Thiên Vũ luống cuống
- Nói đi, chuyện gì? – Trúc Nhã cũng không bắt bẻ thêm, hỏi thẳng
- À thì, hôm nay là sinh nhật cậu còn gì? Tớ muốn tặng quà cho cậu.
- Không tặng trong lớp được sao?
Thiên Vũ cứng họng, mấp máy môi định nói nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Thời gian chậm chạp trôi qua. Nửa phút sau, Thiên Vũ lấy ra một hộp quà từ ngăn kéo bàn làm việc, sau đó thù hết dũng khí nói:
- Addy, chúc mừng sinh nhật cậu!
Trúc Nhã đưa mắt nhìn Thiên Vũ rồi lại nhìn hộp quà, cuối cùng vẫn đưa tay cầm lấy món quà. Thiên Vũ thấy cô đã lấy quà liền nói tiếp:
- Cậu......mở ra đi!
Trúc Nhã im lặng làm theo. Hộp quà được mở ra, bên trọng là một sợi dây chuyền. Nhìn vào sợi dây chuyền, cố chắc chắn nó không có giá trị cao nhưng mặt dây chuyền lại thu hút ánh mắt cô.. Đó là hình một nửa trái tìm, bên trên có hình chiếc chìa khóa bị khuyết cũng chữ "I LOVE". Khó hiểu nhìn Thiên Vũ, cô đang định hỏi thì cậu đã nói trước:
- Thực ra tớ mua một cặp. 1 cái tặng cậu, một cái tớ giữ. – Thiên Vũ vừa nói vừa thò tay lôi ra mặt dây chuyền từ trong cổ áo, trên mặt chiếc dây chuyền là hình chìa khóa và chữ "YOU" – tớ biết cậu chưa thể quên Trịnh Minh Quân nhưng không sao cả. Tớ cũng không ép cậu phải đeo nó ngay bây giờ. Tớ chỉ muốn là người giữ chìa khóa trái tim cậu. Cho nên, khi nào cậu đã sẵn sang thì hãy đeo nó vào. Được chứ?
- ................. – Trúc Nhã im lặng không đáp, nhìn sợi dây chuyền thật lâu, sau đó ngẩng mặt, nhẹ nhàng nói một câu – Vì tôi là người thừa kế Tập Đoàn Hoàn Vũ sao?
- Cái gì? – Thiên Vũ nhíu mày
- Cậu yêu tôi vì tôi là người thừa kế Tập Đoàn Hoàn Vũ sao? – Trúc Nhã kiên nhẫn lặp lại câu hỏi
- Cậu hiểu lầm rồi! – Thiên Vũ cười khổ, lắc đầu – tớ mặc dù không quyền lực như cậu nhưng tớ đã thỏa mãn với Diamol rồi, tớ cũng không có tham vọng trở thành số 1 thế giới. Vị trí càng cao ngã càng đau, trách nhiệm cũng rất lớn.
- ......................Tôi tin cậu! giờ tôi ra ngoài được chưa?
- Dĩ....dĩ nhiên là được! – Thiên Vũ lúng túng gãi đầu.
Sau đó, hai người bước ra ngoài, mà không hề biết rằng, ở bức tường cách đó không xa đang có một người run lẩy bẩy, lẩm bẩm:
- Tập...tập....đoàn.....Hoàn.....Hoàn.....Vũ! Cậu ấy......cậu ấy.....
Khi Thiên Vũ và Trúc Nhã đang trên dường trở về lớp học thì tại phòng học lớp 12A1, Hồng Ngọc và Nhật Anh đang tám rôm rả. Đang nói chuyện rất đắc ý thì đột nhiên Hồng Ngọc vỗ bàn, kêu lên:
- Thôi chết!
- Sao thế? – Nhật Anh giật mình, hỏi
Hồng Ngọc liền bày ra vẻ mặt đưa đám, mếu máo trả lời:
- Quên rình trộm rồi!!!!!!!!!
Nhật Anh đỡ trán, hết cách nhìn Hồng Ngọc, nói đi nói lại hóa ra là vì việc này. Đang than thở thì Nhật Anh có cảm giác bị lôi kéo, hóa ra Hồng Ngọc đang kéo tay cậu, hưng phấn nói:
- Không sao, giờ đi vẫn còn kịp.
- Muộn rồi, cậu nhìn kìa! – Nhật Anh lắc đầu, chỉ tay về phía xa.
Hồng Ngọc theo bản năng nhìn về phía ấy, nước mắt liền dâng lên – "Hai người kia về đến nơi rồi!!!!". Chán nản thả người xuống ghế, Hồng Ngọc lôi từ ngọc hoàng đến thổ địa, hà bà ra mà thăm hỏi một lượt, đến khi hai người nào đó vào lớp mới chịu dừng lại.
Không thể rình trộm, Hồng Ngọc cũng không buồn hỏi, cắm mặt vào sách và bắt đầu ngủ.
Tiết học im lặng trôi qua, cuối cùng chuông giải lao cũng reo, Hồng Ngọc mở mắt, rất mất hình tượng mà ngáp một cái. Sau đó vươn vai, đang định rủ Nhật Anh xuống can-teen thì ở phía cửa lớp xuất hiện 2 người đàn ông mặc một bộ đồ đen từ trong ra ngoài. Cô liền lay lay Trúc Nhã, sau đó chỉ ra phía cửa:
- Ai vậy?
Trúc Nhã cau mày nhìn 2 người đàn ông lạ sau đó lắc đầu. Mà lúc này hai người đó cũng đã đến gần cô. Khi còn cách bàn cô nửa mét thì họ dừng lại, sau đó một người dặt một gói quà to vật vã lên bàn cô.
Trúc Nhã ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai người kia. Mấy giây sau, một người mở miệng:
- Cậu chủ chúng tôi nói chúng tôi đưa đến cho cô. Bảo là tặng sinh nhật cô.
- Cậu chủ các anh là ai? – Trúc Nhã hỏi ngược
- Cô mở quà ra sẽ rõ.
Trúc Nhã nhìn hai người kia thêm một chút sau đó đứng dậy, mở hộp quà kia ra. Ngay khi nặp hộp được mở ra, tiếng nhạc sinh nhật vang lên, bốn mặt bên của hộp quà đồng loạt hạ xuống, bên trong là một hộp quà khác cùng một chiếc Ipad.
Trong khi tất cả còn đang mơ hồ thì màn hình Ipad bật sáng, một đoạn video được phát. Mà nội dung của nó khiến người khác giật mình.
Vì sao à? Vì người xuất hiện trong video chính là Trịnh Minh Quân. Anh đang nở nụ cười rất tươi, sau đó nói:
- Addy à, bây giờ chắc em đang ngồi đến phát ngốc ở một chỗ nào đó đúng không, và còn đang nhớ anh nữa. – hơi dừng lại một chút, anh điểm một nụ cười rồi lại tiếp tục nói – Chắc là em đang ngạc nhiên lắm phải không? Hì, chẳng phải anh đã hứa khi sinh nhật 18 tuổi của em tới sẽ tặng em món quà độc nhất vô nhị sao? Đây chính là món quà đó.
Khi anh nói đến đó, Trúc Nhã ở bên ngoài đã bật khóc, hai bàn tay cô chặn miệng để không phát ra tiếng khóc lớn.
Video vẫn đang tiếp tục phát. Lúc này, Minh Quân đã quỳ xuống, đưa ra một chiếc hộp nhung, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo, hoàn mỹ. Anh chậm rãi nói:
- Addy, làm vợ anh nhé!
Video dừng lại ở hình ảnh này, hộp quà nhỏ kia bật mở, bên trong là bánh sinh nhật. Điểm đáng chú ý chính là trên đỉnh chiếc bánh là hai chú gấu đang nâng một chiếc nhẫn. Đó là chiếc nhẫn trong video!
giây phút chiếc nhẫn xuất hiện, tất cả đều sững sờ. Trúc Nhã cắn chặt răng cố nén nước mắt. Thật lâu sau, cô run rẩy vươn tay về phía chiếc nhẫn. Khi ngón tay cô chỉ còn cách chiếc nhẫn 1cm thì giọng nói của Hồng Ngọc bất ngờ vang lên:
- Vậy còn tớ thì sao? – Hồng Ngọc lúc này cũng đã ướt đãm hai bên má, hai tay cô nắm chặt đến bật máu. Tại sao? Tại sao khi cô đã sắp thành công thì hắn lại xuất hiện, phá vỡ tất cả. Cô nghiến răng, bật từng chữ - Chẳng lẽ công sức tớ bỏ ra 2 năm qua đều đổ sông đổ biển, chẳng lẽ trong mắt cậu, nỗ lực của tớ còn không bằng cả một câu nói của một kẻ đã chết 2 năm trước.
Bàn tay Trúc Nhã run lên theo lời nói của Hồng Ngọc. Chỉ một chút nữa thôi, cô sẽ chạm tới chiếc nhẫn, nhưng cô không thể nào vươn tay ra nữa.
Hồng Ngọc gạt nước mắt, lạnh lùng nói:
- Được! Cậu làm đi, đeo chiếc nhẫn đó đi, ôm lấy hình bóng cậu đã tưởng tượng bao lâu nay đi. Nhưng nếu cậu chạm vào nó, thì tình bạn 13 năm trời của chúng ta sẽ chấm hết. Chạm vào nó, cậu sẽ không bao giờ được gặp lại tớ nữa. KHÔNG!BAO!GIỜ!
Trúc Nhã lặng người đi, cuối cùng cô buông thõng hai tay, thẫn thờ buông một câu với hai người đàn ông kia:
- Đem về đi!
Hai người khó xử nhìn nhau, Trúc Nhã liền hét lên: "TÔI NÓI ĐEM VỀ!" sau đó cô chạy vụt đi.
Cô đi rồi, không khí liền trở nên quỷ dị. Bất thình lình, Hồng Ngọc đưa tay hất tung hộp quà lớn.
- Tại sao? Tại sao anh cứ như âm hồn bất tán, bám riết lấy Addy. Tại sao anh không im miệng đi và để cho cậu ấy được yên ổn.
Bánh sinh nhật và Ipad bay lên tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp rồi đáp xuống mặt đất. Chiếc bánh vỡ tan nhưng chiếc nhẫn thì lại va đập, tiếp tục nảy lên lần nữa, rồi rơi xuống màn hình Ipad. Lập tức đoạn video vừa rồi phát lại lần nữa.
Hồng Ngọc nổi điên, vơ bút trên bàn ném vè phía Ipad, gào lên:
- TÔI NÓI ANH IM MIỆNG ĐI!
Chiếc bút vùn vụt lao về phía Ipad, trong giây lát, màn hình vỡ tung gây nên một thứ âm thanh sắc bén, như một con dao, cắt vào tim Thiên Vũ.
Những mảnh vụn bay lên, rơi xuống đất, tạo nên những âm thanh nhỏ nhưng lại rất chói tai, báo hiệu những điều không may sắp kéo đến.
/86
|