1 tuần sau, khi đang ngồi trong lớp thì Trúc Nhã bất ngờ nhận được điện thoại của Tiến Nguyên. Cô khẽ cau mày – Tiến Nguyên gọi cho cô nhất định là có chuyện quan trọng. Trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác bất an – cầu trời không phải là những điều cô đang nghĩ.
Do dự mấy giây, cuối cùng cô đứng lên, chậm rãi bước ra ngoài. Khi đã có khoảng cách an toàn, cô nhấn nút nghe, lòng thấp thỏm không yên.
- Cô chủ! Có chuyện không hay rồi!
- Chuyện gì? – Trúc Nhã cảm thấy giọng mình đang run lên
- Không hiểu sao dạo gần đây Phan Quốc Viễn gần như lục tung Hà Nội, cho người ráo riết tìm kiếm cô Hồng Ngọc ở. Tôi lo....
- Làm sao hắn tìm được Hanah chứ? – Trúc Nhã gần như hét lên
Tiến Nguyên bối rồi không nói được gì, sự im lặng kéo dài khiến cho Trúc Nhã nghẹt thở. Không nói lời nào, cô dập máy. Chậm rãi đi vào lớp, vừa vào đến chỗ ngồi, thấy Hồng Ngọc đang vui vẻ cười với Nhật Anh, Trúc Nhã lén thở dài một hơi. Đây là lần thứ 2 cô cảm thấy mình thật vô dụng. Lần thứ nhất là khi cô đã vô tâm để cho Hồng Ngọc bị Phan Quốc Viễn hành hạ và lần này cô còn thấy tệ hơn khi dường như cô không thể bảo vệ Hồng Ngọc thêm nữa. Nhìn Hồng Ngọc vui vẻ cùng Nhật Anh, lần đầu tiên trong đời cô cầu nguyện phật tổ phù hộ để hắn không tìm được Hồng Ngọc, nếu không cô rất sợ, sợ Hồng Ngọc sẽ điên mất. Nếu cái viễn cảnh địa ngục kia xảy ra lần nữa thì nhất định Hồng Ngọc sẽ biến thành ác quỷ thật sự, một ác quỷ giết người không gớm tay.
Vẻ lo lắng của Trúc Nhã lọt vào mắt Thiên Vũ, cậu lo lắng hỏi:
- Addy, cậu bệnh à?
- Gì? – Trúc Nhã vẫn chưa thể quen với cách gọi của Thiên Vũ nên hơi giật mình nhưng chỉ mấy giây sau cô đã bình tĩnh lại, khẽ lắc đầu nói – Tôi không sao.
Thiên Vũ dường như vẫn chưa tin lắm, đang định hỏi lại thì Trúc Nhã đột nhiên quay sang, chậm rãi nói:
- Bảo Nhật Anh thời gian tới nên chú ý tới Hồng Ngọc một chút. Cố gắng đừng ra ngoài, nếu hẹn hò thì đến biệt thự, càng ít ló mặt ra ngoài càng tốt, nhất là Hồng Ngọc.
Dứt lời, Trúc Nhã đứng dậy – đi về, bỏ lại Thiên Vũ đang rối rắm vì lời nói của cô.
**************************************
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi đi, bên Phan Quốc Viễn vẫn chưa tìm thấy Hồng Ngọc nên Trúc Nhã đã bớt lo lắng nhiều. Và bây giờ cũng đã gần đến ngày sinh nhật của Addy.
Ngày mai đã là sinh nhật Trúc Nhã rồi, Thiên Vũ không khỏi cảm thấy sốt ruột. Qùa cậu đã chuẩn bị xong, cái cậu lo là liệu Trúc Nhã có nhận không. Nỗi lo lắng của Thiên Vũ lại trở thành đề tài để Hồng Ngọc và Nhật Anh buôn.
- Này, cậu nghĩ Thiên Vũ sẽ tặng cái gì? – Hồng Ngọc mở đầu cuộc buôn dưa lê
- Chịu thôi, thằng lỏi đó giấu kĩ lắm.
- Mà tớ thấy cậu ta lo lắng thái quá đấy, chỉ là quà sinh nhật thôi mà!
- Xì! – Nhật Anh bĩu môi – Lần này cậu ta lo tới mức chỉ thiếu nước bị táo bón thôi! Suốt ngày giam mình trong phòng, hỏi thì bảo đang diễn tập. Hỏi kĩ hơn thì nó quay mông, đóng sập cửa lại, không nói thêm một chữ nào nữa.
- Diễn tập? OA, cái này thú vị nha! Cậu nghĩ cậu ấy diễn tập cái gì?
- Cái này..... – Nhật Anh xoa cằm, mấy giây sau mắt cậu sáng lên, vỗ đùi bảo – A, hay là nó định cầu hôn luôn.
Hồng Ngọc mở to mắt nhìn Nhật Anh – trí tưởng tượng phong phú thật. Nhưng không phải không có khả năng. Hồng Ngọc híp mắt, sờ cằm, mấy giây sau mới mở miệng nói, ra vẻ thần bí:
- Muốn biết sự thật chỉ có một cách thôi!
- Cách gì? – Nhật Anh hứng thú hỏi lại
- Rất đơn giản! – Hồng Ngọc cười xấu xa – RÌNH TRỘM!
- Cách này hình như hơi......đê tiện thì phải
- Vậy cậu có muốn biết sự thật không? – Hồng Ngọc lườm Nhật Anh một cái
- Tất nhiên là .....có – Nhật Anh ỉu xìu
- Vậy thì chấp nhận sự thật đi. Chuyện này chỉ có tớ với cậu biết, đê tiện một chút cũng có sao!! =.=
Nhật Anh trầm mặc 2s, đột nhiên nhận ra mình yêu nhầm phải lưu manh rồi. A-di-đà-phật.
Do dự mấy giây, cuối cùng cô đứng lên, chậm rãi bước ra ngoài. Khi đã có khoảng cách an toàn, cô nhấn nút nghe, lòng thấp thỏm không yên.
- Cô chủ! Có chuyện không hay rồi!
- Chuyện gì? – Trúc Nhã cảm thấy giọng mình đang run lên
- Không hiểu sao dạo gần đây Phan Quốc Viễn gần như lục tung Hà Nội, cho người ráo riết tìm kiếm cô Hồng Ngọc ở. Tôi lo....
- Làm sao hắn tìm được Hanah chứ? – Trúc Nhã gần như hét lên
Tiến Nguyên bối rồi không nói được gì, sự im lặng kéo dài khiến cho Trúc Nhã nghẹt thở. Không nói lời nào, cô dập máy. Chậm rãi đi vào lớp, vừa vào đến chỗ ngồi, thấy Hồng Ngọc đang vui vẻ cười với Nhật Anh, Trúc Nhã lén thở dài một hơi. Đây là lần thứ 2 cô cảm thấy mình thật vô dụng. Lần thứ nhất là khi cô đã vô tâm để cho Hồng Ngọc bị Phan Quốc Viễn hành hạ và lần này cô còn thấy tệ hơn khi dường như cô không thể bảo vệ Hồng Ngọc thêm nữa. Nhìn Hồng Ngọc vui vẻ cùng Nhật Anh, lần đầu tiên trong đời cô cầu nguyện phật tổ phù hộ để hắn không tìm được Hồng Ngọc, nếu không cô rất sợ, sợ Hồng Ngọc sẽ điên mất. Nếu cái viễn cảnh địa ngục kia xảy ra lần nữa thì nhất định Hồng Ngọc sẽ biến thành ác quỷ thật sự, một ác quỷ giết người không gớm tay.
Vẻ lo lắng của Trúc Nhã lọt vào mắt Thiên Vũ, cậu lo lắng hỏi:
- Addy, cậu bệnh à?
- Gì? – Trúc Nhã vẫn chưa thể quen với cách gọi của Thiên Vũ nên hơi giật mình nhưng chỉ mấy giây sau cô đã bình tĩnh lại, khẽ lắc đầu nói – Tôi không sao.
Thiên Vũ dường như vẫn chưa tin lắm, đang định hỏi lại thì Trúc Nhã đột nhiên quay sang, chậm rãi nói:
- Bảo Nhật Anh thời gian tới nên chú ý tới Hồng Ngọc một chút. Cố gắng đừng ra ngoài, nếu hẹn hò thì đến biệt thự, càng ít ló mặt ra ngoài càng tốt, nhất là Hồng Ngọc.
Dứt lời, Trúc Nhã đứng dậy – đi về, bỏ lại Thiên Vũ đang rối rắm vì lời nói của cô.
**************************************
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi đi, bên Phan Quốc Viễn vẫn chưa tìm thấy Hồng Ngọc nên Trúc Nhã đã bớt lo lắng nhiều. Và bây giờ cũng đã gần đến ngày sinh nhật của Addy.
Ngày mai đã là sinh nhật Trúc Nhã rồi, Thiên Vũ không khỏi cảm thấy sốt ruột. Qùa cậu đã chuẩn bị xong, cái cậu lo là liệu Trúc Nhã có nhận không. Nỗi lo lắng của Thiên Vũ lại trở thành đề tài để Hồng Ngọc và Nhật Anh buôn.
- Này, cậu nghĩ Thiên Vũ sẽ tặng cái gì? – Hồng Ngọc mở đầu cuộc buôn dưa lê
- Chịu thôi, thằng lỏi đó giấu kĩ lắm.
- Mà tớ thấy cậu ta lo lắng thái quá đấy, chỉ là quà sinh nhật thôi mà!
- Xì! – Nhật Anh bĩu môi – Lần này cậu ta lo tới mức chỉ thiếu nước bị táo bón thôi! Suốt ngày giam mình trong phòng, hỏi thì bảo đang diễn tập. Hỏi kĩ hơn thì nó quay mông, đóng sập cửa lại, không nói thêm một chữ nào nữa.
- Diễn tập? OA, cái này thú vị nha! Cậu nghĩ cậu ấy diễn tập cái gì?
- Cái này..... – Nhật Anh xoa cằm, mấy giây sau mắt cậu sáng lên, vỗ đùi bảo – A, hay là nó định cầu hôn luôn.
Hồng Ngọc mở to mắt nhìn Nhật Anh – trí tưởng tượng phong phú thật. Nhưng không phải không có khả năng. Hồng Ngọc híp mắt, sờ cằm, mấy giây sau mới mở miệng nói, ra vẻ thần bí:
- Muốn biết sự thật chỉ có một cách thôi!
- Cách gì? – Nhật Anh hứng thú hỏi lại
- Rất đơn giản! – Hồng Ngọc cười xấu xa – RÌNH TRỘM!
- Cách này hình như hơi......đê tiện thì phải
- Vậy cậu có muốn biết sự thật không? – Hồng Ngọc lườm Nhật Anh một cái
- Tất nhiên là .....có – Nhật Anh ỉu xìu
- Vậy thì chấp nhận sự thật đi. Chuyện này chỉ có tớ với cậu biết, đê tiện một chút cũng có sao!! =.=
Nhật Anh trầm mặc 2s, đột nhiên nhận ra mình yêu nhầm phải lưu manh rồi. A-di-đà-phật.
/86
|