Đúng ba giờ chiều, Thiên Vũ và Nhật Anh xuất hiện ở biệt thự Hoa hồng đen. Vừa vào đến phòng khách Thiên Vũ đã nhanh miệng nói:
- Addy, cảm ơn cậu đã nhận lời với tớ. Chúng ta đi được chưa.
- Đi thôi. – Trúc Nhã gật đầu, cảm thấy bộ dạng của Thiên Vũ rất buồn cười nên sau khi nói còn khuyến mại thêm một nụ cười nữa.
- A! – Thiên Vũ hít sâu một hơi, cảm thán một tiếng, đưa tay ôm tim, khó nhọc mở lời – nhưng trước khi đi cậu để tớ bịt mắt cậu lại được không?
- Này! – Hồng Ngọc dang tay ôm lấy Trúc Nhã, híp mắt nhìn Thiên Vũ nói – không phải cậu định bán Addy sang Trung Quốc đó chứ?
"Phụt" – Nhật Anh đứng bên không nhịn được bưng mặt cười. Thiên Vũ thì đen mặt nhìn Hồng Ngọc:
- Bệnh hoang tưởng của cậu càng ngày càng nặng đó!
- Này này, ý gì vậy?
- Ý gì? Nếu tôi bắt cóc Addy thì với quyền lực của cậu, chẳng lẽ không tìm ra. Chưa kể tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó. Cậu lo lắng cái gì?
Hồng Ngọc cong môi "hứ" một tiếng sau đó mới chịu thả Trúc Nhã ra.
Sau khi tạm biệt, Thiên Vũ và Trúc Nhã lên xe phóng đi, tất nhiên là Trúc Nhã đã bịt mắt bằng một mảnh vải đen. Thiên Vũ chuyên tâm lái xe, trong lòng chỉ nghĩ đến cảnh tượng sắp xảy ra mà không hề để ý đến chiếc xe đang đi cách họ 500m.
Ngồi trên chiếc xe đó là ai? Đương nhiên Hồng Ngọc với Nhật Anh, còn ai vào đây nữa chứ!!
Còn mục đích đi theo của họ là gì à? – Rình trộm chứ còn gì nữa? =.=. Cơ hội tốt như vậy đời nào Hồng Ngọc chịu bỏ lỡ ?!
Đi được một lúc thì Thiên Vũ dừng xe sau đó dắt Trúc Nhã đi theo. Trong khi đó Hồng Ngọc với Nhật Anh cũng chỉ còn cách đó 300m thôi.
Đi được vài bước, Thiên Vũ dừng lại, sau đó đưa tay tháo khăn bịt mắt cho Trúc Nhã. Cô mất 10s để làm quen với ánh sáng. Đến khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô sững người lại. Trước mắt cô là khu trò chơi Stars đã được Thiên Vũ cho người trang hoàng lại. Thật sự rất lộng lẫy.
Thế nhưng ngược lại với mong muốn của Thiên Vũ, Trúc Nhã không hề tỏ ra vui vẻ mà ngược lại, cô dùng hai tay ôm đầu, móng tay cào cả vào da đầu. Thét lên một tiếng, Trúc Nhã lùi về phía sau, trên mặt là sự đau đớn tột cùng. Cơn đau đầu ập đến, những cảnh tượng rời rạc xuất hiện trong đầu cô.
Thiên Vũ còn đang luống cuống thì Hồng Ngọc đã xuất hiện, cô hét lên:
- Nhanh! Đưa Addy về! Cậu hại cậu ấy rồi!
Tiếng hét của Hồng Ngọc rất lớn nhưng Trúc Nhã bây giờ đã không nghe được gì nữa cả. Đúng lúc đó, một chiếc xe cứu thương chạy vụt qua, tiếng còi xe đập vào tai cô khiến đầu cô như muốn nổ tung, những hình ảnh rời rạc dần trở nên rõ nét....
"Trước cổng công viên Stars, một đôi kim đồng ngọc nữ đang đùa giỡn với nhau. Người con gái đẹp rực rỡ như mặt trời chói lòa trong khi người con trai lại đẹp dịu dàng như mặt trăng thanh thuần. Nụ cười của cô tràn đầy năng lượng còn nụ cười của anh tươi mát như một dòng suối.
- Anh Quân ~~~~~~! – Trúc Nhã bám lấy cánh tay Minh Quân, kéo dài giọng – Đằng kia có bán mấy quả cầu thủy tinh xinh lắm, anh mua cho em nhé!
- Ừ, tất cả nghe theo em. – Minh Quân mỉm cười, bẹo má Trúc Nhã, ân cần nói
Sau đó hai người đi đến sạp hàng trước cổng công viên Stars. Vừa nhìn thấy quả cầu mà Trúc Nhã chỉ, Minh Quân liền bật cười, búng trán cô trêu chọc:
- Addy ngốc! Đó không phải quả cầu thủy tinh. Đó là bóng nảy làm bằng nhựa cứng.
- Mặc kệ nó là cái gì. Mua cho em đi! – Trúc Nhã đỏ mặt, giở trò bắt nạt Minh Quân.
Minh Quân cười cười, lắc đầu hết cách – anh chưa bao giờ có cách đối phó với Trúc Nhã cả.
Đưa quả bóng cho cô, anh mỉm cười khi thấy cô chơi bóng như một đứa trẻ. Đột nhiên quả bóng trên tay cô vuột ra ngoài tầm với của cô, nảy lên rồi lăn xuống đường. "Không!" – Trúc Nhã kêu lên một tiếng rồi vội vàng đuổi theo lấy bóng mà không hề để ý đến chiếc xe đang lao về phía này.
Minh Quân tái mặt, vừa thét tên cô vừa lao ra ngoài.
"KÍTTTTT........RẦMMMMMM" – hàng loạt tiếng động chói tai vang lên. Đợi đến khi Trúc Nhã hiểu ra thì Minh Quân đã nằm đó, máu từ vết thương tuôn trào, nhuộm đỏ lòng đường. Hoảng hốt ôm lấy anh, cô điên cuồng gào thét kêu cứu.
- Anh Quân! Cố gắng lên, một chút nữa thôi. Cố lên anh. Em xin lỗi! – Trúc Nhã vừa khóc vừa lay lay Minh Quân
Thấy cô khóc Minh Quân liền nở một nụ cười dịu dàng, đưa tay lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng nói:
- Addy đừng khóc, khóc sẽ xấu, anh muốn thấy em cười. – từ khóe miệng anh trào ra một dòng máu đỏ tươi, hơi thở anh trở nên gấp gáp nhưng anh vẫn mỉm cười nói tiếp – Em....cười...cho anh xem!
- Anh Quân! – Trúc Nhã cắn chặt môi nén tiếng khóc sau đó nặn ra một nụ cười, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra – Em....cười...cười rồi, cười...theo ý anh, anh nhất định không được bỏ em. Không được.....
- Addy của anh....ngoan lắm. Sau này em cũng hãy cười như vậy nhé! Hứa nhé!
- Em hứa! Em hứa mà! – Trúc Nhã cười mà nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi – Sau này em sẽ cười thật nhiều, sẽ không bắt nạt anh nữa, sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ nấu cho anh ăn. Aanh cũng phải hứa với em, hứa sẽ không bỏ em, hứa đi! ANH HỨA ĐI!
- Anh..... hứa..... – Minh Quân gắng gượng nở một nụ cười rồi buông thõng hai tay.
"KHÔNGGGGGGGG" – Trúc Nhã gào lên trong tuyệt vọng, thế giới của cô sụp đổ, xung quanh cô chỉ còn một màu đen u ám, mặt trời trong cô tắt lịm.
Tiếng xe cứu thương vang lên, tiếng mọi người la hét, tiếng bác sĩ gấp gáp đều trở nên vô nghĩa. Trúc Nhã cảm thấy trái tim mình đã chết theo Minh Quân rồi! Cô sẽ không bao giờ được anh cốc đầu cô nói rằng "Addy ngốc!", sẽ không được ăn món ăn anh làm, sẽ không được anh ôm trong vòng tay ấm áp. Tất cả hết rồi, hết rồi......"
- Addy, cảm ơn cậu đã nhận lời với tớ. Chúng ta đi được chưa.
- Đi thôi. – Trúc Nhã gật đầu, cảm thấy bộ dạng của Thiên Vũ rất buồn cười nên sau khi nói còn khuyến mại thêm một nụ cười nữa.
- A! – Thiên Vũ hít sâu một hơi, cảm thán một tiếng, đưa tay ôm tim, khó nhọc mở lời – nhưng trước khi đi cậu để tớ bịt mắt cậu lại được không?
- Này! – Hồng Ngọc dang tay ôm lấy Trúc Nhã, híp mắt nhìn Thiên Vũ nói – không phải cậu định bán Addy sang Trung Quốc đó chứ?
"Phụt" – Nhật Anh đứng bên không nhịn được bưng mặt cười. Thiên Vũ thì đen mặt nhìn Hồng Ngọc:
- Bệnh hoang tưởng của cậu càng ngày càng nặng đó!
- Này này, ý gì vậy?
- Ý gì? Nếu tôi bắt cóc Addy thì với quyền lực của cậu, chẳng lẽ không tìm ra. Chưa kể tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó. Cậu lo lắng cái gì?
Hồng Ngọc cong môi "hứ" một tiếng sau đó mới chịu thả Trúc Nhã ra.
Sau khi tạm biệt, Thiên Vũ và Trúc Nhã lên xe phóng đi, tất nhiên là Trúc Nhã đã bịt mắt bằng một mảnh vải đen. Thiên Vũ chuyên tâm lái xe, trong lòng chỉ nghĩ đến cảnh tượng sắp xảy ra mà không hề để ý đến chiếc xe đang đi cách họ 500m.
Ngồi trên chiếc xe đó là ai? Đương nhiên Hồng Ngọc với Nhật Anh, còn ai vào đây nữa chứ!!
Còn mục đích đi theo của họ là gì à? – Rình trộm chứ còn gì nữa? =.=. Cơ hội tốt như vậy đời nào Hồng Ngọc chịu bỏ lỡ ?!
Đi được một lúc thì Thiên Vũ dừng xe sau đó dắt Trúc Nhã đi theo. Trong khi đó Hồng Ngọc với Nhật Anh cũng chỉ còn cách đó 300m thôi.
Đi được vài bước, Thiên Vũ dừng lại, sau đó đưa tay tháo khăn bịt mắt cho Trúc Nhã. Cô mất 10s để làm quen với ánh sáng. Đến khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô sững người lại. Trước mắt cô là khu trò chơi Stars đã được Thiên Vũ cho người trang hoàng lại. Thật sự rất lộng lẫy.
Thế nhưng ngược lại với mong muốn của Thiên Vũ, Trúc Nhã không hề tỏ ra vui vẻ mà ngược lại, cô dùng hai tay ôm đầu, móng tay cào cả vào da đầu. Thét lên một tiếng, Trúc Nhã lùi về phía sau, trên mặt là sự đau đớn tột cùng. Cơn đau đầu ập đến, những cảnh tượng rời rạc xuất hiện trong đầu cô.
Thiên Vũ còn đang luống cuống thì Hồng Ngọc đã xuất hiện, cô hét lên:
- Nhanh! Đưa Addy về! Cậu hại cậu ấy rồi!
Tiếng hét của Hồng Ngọc rất lớn nhưng Trúc Nhã bây giờ đã không nghe được gì nữa cả. Đúng lúc đó, một chiếc xe cứu thương chạy vụt qua, tiếng còi xe đập vào tai cô khiến đầu cô như muốn nổ tung, những hình ảnh rời rạc dần trở nên rõ nét....
"Trước cổng công viên Stars, một đôi kim đồng ngọc nữ đang đùa giỡn với nhau. Người con gái đẹp rực rỡ như mặt trời chói lòa trong khi người con trai lại đẹp dịu dàng như mặt trăng thanh thuần. Nụ cười của cô tràn đầy năng lượng còn nụ cười của anh tươi mát như một dòng suối.
- Anh Quân ~~~~~~! – Trúc Nhã bám lấy cánh tay Minh Quân, kéo dài giọng – Đằng kia có bán mấy quả cầu thủy tinh xinh lắm, anh mua cho em nhé!
- Ừ, tất cả nghe theo em. – Minh Quân mỉm cười, bẹo má Trúc Nhã, ân cần nói
Sau đó hai người đi đến sạp hàng trước cổng công viên Stars. Vừa nhìn thấy quả cầu mà Trúc Nhã chỉ, Minh Quân liền bật cười, búng trán cô trêu chọc:
- Addy ngốc! Đó không phải quả cầu thủy tinh. Đó là bóng nảy làm bằng nhựa cứng.
- Mặc kệ nó là cái gì. Mua cho em đi! – Trúc Nhã đỏ mặt, giở trò bắt nạt Minh Quân.
Minh Quân cười cười, lắc đầu hết cách – anh chưa bao giờ có cách đối phó với Trúc Nhã cả.
Đưa quả bóng cho cô, anh mỉm cười khi thấy cô chơi bóng như một đứa trẻ. Đột nhiên quả bóng trên tay cô vuột ra ngoài tầm với của cô, nảy lên rồi lăn xuống đường. "Không!" – Trúc Nhã kêu lên một tiếng rồi vội vàng đuổi theo lấy bóng mà không hề để ý đến chiếc xe đang lao về phía này.
Minh Quân tái mặt, vừa thét tên cô vừa lao ra ngoài.
"KÍTTTTT........RẦMMMMMM" – hàng loạt tiếng động chói tai vang lên. Đợi đến khi Trúc Nhã hiểu ra thì Minh Quân đã nằm đó, máu từ vết thương tuôn trào, nhuộm đỏ lòng đường. Hoảng hốt ôm lấy anh, cô điên cuồng gào thét kêu cứu.
- Anh Quân! Cố gắng lên, một chút nữa thôi. Cố lên anh. Em xin lỗi! – Trúc Nhã vừa khóc vừa lay lay Minh Quân
Thấy cô khóc Minh Quân liền nở một nụ cười dịu dàng, đưa tay lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng nói:
- Addy đừng khóc, khóc sẽ xấu, anh muốn thấy em cười. – từ khóe miệng anh trào ra một dòng máu đỏ tươi, hơi thở anh trở nên gấp gáp nhưng anh vẫn mỉm cười nói tiếp – Em....cười...cho anh xem!
- Anh Quân! – Trúc Nhã cắn chặt môi nén tiếng khóc sau đó nặn ra một nụ cười, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra – Em....cười...cười rồi, cười...theo ý anh, anh nhất định không được bỏ em. Không được.....
- Addy của anh....ngoan lắm. Sau này em cũng hãy cười như vậy nhé! Hứa nhé!
- Em hứa! Em hứa mà! – Trúc Nhã cười mà nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi – Sau này em sẽ cười thật nhiều, sẽ không bắt nạt anh nữa, sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ nấu cho anh ăn. Aanh cũng phải hứa với em, hứa sẽ không bỏ em, hứa đi! ANH HỨA ĐI!
- Anh..... hứa..... – Minh Quân gắng gượng nở một nụ cười rồi buông thõng hai tay.
"KHÔNGGGGGGGG" – Trúc Nhã gào lên trong tuyệt vọng, thế giới của cô sụp đổ, xung quanh cô chỉ còn một màu đen u ám, mặt trời trong cô tắt lịm.
Tiếng xe cứu thương vang lên, tiếng mọi người la hét, tiếng bác sĩ gấp gáp đều trở nên vô nghĩa. Trúc Nhã cảm thấy trái tim mình đã chết theo Minh Quân rồi! Cô sẽ không bao giờ được anh cốc đầu cô nói rằng "Addy ngốc!", sẽ không được ăn món ăn anh làm, sẽ không được anh ôm trong vòng tay ấm áp. Tất cả hết rồi, hết rồi......"
/86
|