Chật vật mãi Trúc Nhã mới chịu ngủ, Hồng Ngọc mệt mỏi bước ra phòng khách, nơi Thiên Vũ và Nhật Anh đang chờ.
Vừa thấy Hồng Ngọc xuất hiện, Thiên Vũ liền nhào đến định hỏi thăm. Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, Hồng Ngọc đã bất ngờ túm cổ áo cậu, sau đó dí sát mặt mình vào mặt cậu, gằn giọng:
- Cậu làm cái quái gì vậy hả?
- .........
- Cậu có biết suýt nữa thì cậu đã giết chết cậu ấy không hả? – Hồng Ngọc hét vào mặt cậu, khuôn mặt đỏ bừng tức giận, đôi mắt đã xuất hiện vài tia máu
Thiên Vũ hơi hoảng, dùng sức giật tay Hồng Ngọc ra, hít vài cái cho thông khí rồi hỏi:
- Rốt cuộc thì tại sao lại như vậy? Khu trò chơi đó có vấn đề à?
- Rất có vấn đề là đằng khác.
Hồng Ngọc chán nản đi về phía so-fa rồi thả phịch người ghế. Đưa tay xoa mi tâm, một lát sau Hồng Ngọc lại chậm rãi nói tiếp:
- Nơi đó là nơi Minh Quân bị tai nạn.
Thiên Vũ nghe xong thì á khẩu không nói được gì. Thật lâu sau mới nghẹn ra một câu:
- Sao cậu không nói cho tôi biết?
- Hmmmmmm – Hồng Ngọc thở dài, trưng ra vẻ mặt rất vô tội nói – gần đây tôi hơi đãng trí.
Nghe Hồng Ngọc nói Thiên Vũ chợt có xung động muốn bóp chết Hồng Ngọc. Chỉ là Nhật Anh vẫn đang đứng đó nhìn cậu chằm chằm, ý nói "có ngon thì cứ nhào vào đi, xem tớ có đem cậu băm nhỏ làm thịt viên không?" cho nên cậu vẫn quyết định ngoan ngoãn ngồi một chỗ.
Phòng khách đột nhiên trở nên tĩnh lặng đến mức khó chịu. Trong khi bầu không khí đang trở nên nặng nề hơn thì "RẦM" một tiếng – từ trên tầng hai phát ra một tiếng động chói tai làm cả ba người giật mình.
1s sau Hồng Ngọc hốt hoảng kêu lên : "Phòng Addy" rồi chạy về phía thang máy. Thiên Vũ và Nhật Anh lập tức bám theo.
Khi ba người lên đến nơi thì phòng của Trúc Nhã đã bị phá tan hoang, đồ đạc vứt khắp nơi và người đang đập phá chính là Trúc Nhã. Vừa ném đồ cô vừa gào thét những từ ngữ vô nghĩa. Hồng Ngọc đưa tay bịt miệng ngăn không cho mình khóc. Rồi đột nhiên Trúc Nhã ngừng gào thét rồi lao về phía chiếc tủ đầu giường. Hồng Ngọc lập tức xanh mặt, nắm lấy tay áo Thiên Vũ thét lên:
- Nhanh! Chặn cậu ấy lại! Ngăn tủ đó có súng!
Thiên Vũ nghe xong lập tức phi thân về phía Trúc Nhã. Khoảnh khắc nòng súng chạm vào thái dương Trúc Nhã cánh tay Thiên Vũ đã vươn ra, giữ chặt lấy tay cô ngăn cô bóp cò. Vừa giữ chặt tay cô cậu vừa cầu xin cô:
- Đừng, Addy. Nghe tớ, buông ra!
Trúc Nhã ra sức giật lại tay, gào lên:
- Buông ra! Buông tôi ra!
- Addy! Nhìn tớ! Nhìn tớ này. Cậu không được phép bóp cò.
Trúc Nhã vẫn liều mạng giãy dụa, đem lời nói của Thiên Vũ bỏ ngoài tai. Cuối cùng Thiên Vũ hét lên một tiếng "ADDY!" sau đó dùng sức nắm vai Trúc Nhã bắt cô nhìn mình:
- Cậu bình tĩnh lại đi! Cậu có nghe tớ nói không hả?
Trúc Nhã mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn Thiên Vũ. Khoảnh khắc mắt cô chạm vào khuôn mặt Thiên Vũ ánh mắt đột nhiên thay đổi. Ban đầu chính là ngỡ ngàng sau đó là sự dịu dàng vô hạn.
"Cạch" môt tiếng, khẩu súng rơi xuống đất. Thiên Vũ còn chưa kịp thở phào thì bàn tay của Trúc Nhã đã đặt lên má cậu, trong mắt cô tràn ngập sự yêu thương. Khi Thiên Vũ còn đang ngơ ngẩn thì Trúc Nhã đã mấp máy miệng thì thào:
- Rốt cuộc anh cũng về rồi. Có phải anh không nỡ nhìn em ngày ngày nhớ anh đến phát điên nên đã chịu tha thứ cho em phải không?
Thiên Vũ sững sờ hồi lâu, đến khi tỉnh lại thì Trúc Nhã đã dựa vào lòng cậu, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ nói tiếp:
- Anh Quân, em biết sai rồi! Em sẽ không bắt bạt anh nữa, sẽ ngày ngày nấu cho anh ăn. Anh trở về bên em đi. Em biết sai rồi, em biết sai rồi, em biết......
Trúc Nhã sẽ tiếp tục chuỗi từ ngữ đó nếu Hồng Ngọc không bước lại đánh ngất cô.
Thiên Vũ lặng người nhìn Hồng Ngọc đưa Trúc Nhã sang phòng khác, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt. Từ khi sinh ra đến giờ cậu chưa từng thua ai trong bất kì cuộc đua nào nhưng lần này cậu đã thất bại hoàn toàn rồi, lại còn là bại dưới tay một người đã chết 2 năm trước. Nở một nụ cười cay đắng, cậu đứng dậy, vô thanh vô tức trở về nhà.
Vừa thấy Hồng Ngọc xuất hiện, Thiên Vũ liền nhào đến định hỏi thăm. Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, Hồng Ngọc đã bất ngờ túm cổ áo cậu, sau đó dí sát mặt mình vào mặt cậu, gằn giọng:
- Cậu làm cái quái gì vậy hả?
- .........
- Cậu có biết suýt nữa thì cậu đã giết chết cậu ấy không hả? – Hồng Ngọc hét vào mặt cậu, khuôn mặt đỏ bừng tức giận, đôi mắt đã xuất hiện vài tia máu
Thiên Vũ hơi hoảng, dùng sức giật tay Hồng Ngọc ra, hít vài cái cho thông khí rồi hỏi:
- Rốt cuộc thì tại sao lại như vậy? Khu trò chơi đó có vấn đề à?
- Rất có vấn đề là đằng khác.
Hồng Ngọc chán nản đi về phía so-fa rồi thả phịch người ghế. Đưa tay xoa mi tâm, một lát sau Hồng Ngọc lại chậm rãi nói tiếp:
- Nơi đó là nơi Minh Quân bị tai nạn.
Thiên Vũ nghe xong thì á khẩu không nói được gì. Thật lâu sau mới nghẹn ra một câu:
- Sao cậu không nói cho tôi biết?
- Hmmmmmm – Hồng Ngọc thở dài, trưng ra vẻ mặt rất vô tội nói – gần đây tôi hơi đãng trí.
Nghe Hồng Ngọc nói Thiên Vũ chợt có xung động muốn bóp chết Hồng Ngọc. Chỉ là Nhật Anh vẫn đang đứng đó nhìn cậu chằm chằm, ý nói "có ngon thì cứ nhào vào đi, xem tớ có đem cậu băm nhỏ làm thịt viên không?" cho nên cậu vẫn quyết định ngoan ngoãn ngồi một chỗ.
Phòng khách đột nhiên trở nên tĩnh lặng đến mức khó chịu. Trong khi bầu không khí đang trở nên nặng nề hơn thì "RẦM" một tiếng – từ trên tầng hai phát ra một tiếng động chói tai làm cả ba người giật mình.
1s sau Hồng Ngọc hốt hoảng kêu lên : "Phòng Addy" rồi chạy về phía thang máy. Thiên Vũ và Nhật Anh lập tức bám theo.
Khi ba người lên đến nơi thì phòng của Trúc Nhã đã bị phá tan hoang, đồ đạc vứt khắp nơi và người đang đập phá chính là Trúc Nhã. Vừa ném đồ cô vừa gào thét những từ ngữ vô nghĩa. Hồng Ngọc đưa tay bịt miệng ngăn không cho mình khóc. Rồi đột nhiên Trúc Nhã ngừng gào thét rồi lao về phía chiếc tủ đầu giường. Hồng Ngọc lập tức xanh mặt, nắm lấy tay áo Thiên Vũ thét lên:
- Nhanh! Chặn cậu ấy lại! Ngăn tủ đó có súng!
Thiên Vũ nghe xong lập tức phi thân về phía Trúc Nhã. Khoảnh khắc nòng súng chạm vào thái dương Trúc Nhã cánh tay Thiên Vũ đã vươn ra, giữ chặt lấy tay cô ngăn cô bóp cò. Vừa giữ chặt tay cô cậu vừa cầu xin cô:
- Đừng, Addy. Nghe tớ, buông ra!
Trúc Nhã ra sức giật lại tay, gào lên:
- Buông ra! Buông tôi ra!
- Addy! Nhìn tớ! Nhìn tớ này. Cậu không được phép bóp cò.
Trúc Nhã vẫn liều mạng giãy dụa, đem lời nói của Thiên Vũ bỏ ngoài tai. Cuối cùng Thiên Vũ hét lên một tiếng "ADDY!" sau đó dùng sức nắm vai Trúc Nhã bắt cô nhìn mình:
- Cậu bình tĩnh lại đi! Cậu có nghe tớ nói không hả?
Trúc Nhã mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn Thiên Vũ. Khoảnh khắc mắt cô chạm vào khuôn mặt Thiên Vũ ánh mắt đột nhiên thay đổi. Ban đầu chính là ngỡ ngàng sau đó là sự dịu dàng vô hạn.
"Cạch" môt tiếng, khẩu súng rơi xuống đất. Thiên Vũ còn chưa kịp thở phào thì bàn tay của Trúc Nhã đã đặt lên má cậu, trong mắt cô tràn ngập sự yêu thương. Khi Thiên Vũ còn đang ngơ ngẩn thì Trúc Nhã đã mấp máy miệng thì thào:
- Rốt cuộc anh cũng về rồi. Có phải anh không nỡ nhìn em ngày ngày nhớ anh đến phát điên nên đã chịu tha thứ cho em phải không?
Thiên Vũ sững sờ hồi lâu, đến khi tỉnh lại thì Trúc Nhã đã dựa vào lòng cậu, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ nói tiếp:
- Anh Quân, em biết sai rồi! Em sẽ không bắt bạt anh nữa, sẽ ngày ngày nấu cho anh ăn. Anh trở về bên em đi. Em biết sai rồi, em biết sai rồi, em biết......
Trúc Nhã sẽ tiếp tục chuỗi từ ngữ đó nếu Hồng Ngọc không bước lại đánh ngất cô.
Thiên Vũ lặng người nhìn Hồng Ngọc đưa Trúc Nhã sang phòng khác, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt. Từ khi sinh ra đến giờ cậu chưa từng thua ai trong bất kì cuộc đua nào nhưng lần này cậu đã thất bại hoàn toàn rồi, lại còn là bại dưới tay một người đã chết 2 năm trước. Nở một nụ cười cay đắng, cậu đứng dậy, vô thanh vô tức trở về nhà.
/86
|