_Con chào bố mẹ, con chào papi..mami, con đi học về_Nó vui vẻ chạy vào nhà
_Sao con không chào tiểu Phong_Mẹ nó nhắc nhở
_Hì con không thấy, em chào thầy ạ_Nó gãi đầu cười hì hì đáng yêu nói
_Ở nhà con không nhất quyết phải gọi tiểu Phong là thầy đâu, cứ gọi là anh Phong là được_Bố mẹ hắn nói, còn nó nghe như vậy thì không khỏi lúng túng
_Ơ làm sao được ạ, con quen miệng rồi không gọi như vậy được đâu_Nó nũng nỉu với bố mẹ hắn
_Con gái con nữa lớn rồi sắp lấy chồng rồi mà cứ như trẻ con ấy, nhõng nhẽo hoài à_Bố mẹ nó lắc đầu ngao ngán
_Hì hì, mà sao hôm nay mọi người lại có mặt đông đủ ở đây vậy ạ, có chuyện gì sao_Nó hỏi
_Bộ đến đây ăn cơm, thăm con không được à_Mẹ hắn nói
_Đâu có đâu, chỉ là con thấy mọi người hình như có chuyện gì muốn nói thì phải_Nó cười tươi nói
_Con đi vào thay đồ đi, rồi xuống nhà ăn cơm_Mẹ nó nhắc nhở
_Vậy con xin phép lên phòng ạ_Nó nói rồi chạy nhanh lên phòng để thay đồ
_Trời , thầy thật là làm em giật hết cả mình_Nó giật mình khi mở cửa ra là khuôn mặt đằng đằng sát khí của hắn
_Làm gì mà giật mình, đã làm chuyện gì xấu hay sao mà giật mình_Hắn lạnh giọng nói
_Thầy lại bắt đầu lên cơn đấy à, nói bóng nói gió chi bằng thầy nói thẳng ra đi_Nó khá là khó chịu khi nghe hắn nói vậy
_Chuyện em làm thì em tự biết, còn nữa sao sáng nay em nghĩ học_Hắn vẫn giữ nguyên thái độ
_Em..em..em có việc ạ_Nó lúng túng nói
_Có việc gì, hay là bận đi hẹn hò với bạn trai_Hắn nhếch mép khinh khỉnh nhìn nó
_Thầy quá đáng vừa thôi, đừng có giở giọng nói cái điệu bộ đó với em, em làm gì thì mặc em, có liên quan đến thầy à, còn nữa đừng bao giờ suy bụng ta ra bụng người_Nó trừng mắt nhìn hắn, nó rất bực mình với lời nói của hắn, nói rồi nó xuống nhà với cái đầu bốc khói, nó không muốn hôm nay tâm trạng vui vẻ lại bị hắn phá hủy đi, vì vậy bỏ đi là cách tốt nhất đối với nó và hắn vào lúc này
_Ơ hai đứa sao thế kia, mặt đứa nào đứa nấy sao như mất hũ gạo thế kia_Bố mẹ hắn lên tiến nói
_Không có gì đâu ạ, tại hôm nay con hơi mệt thôi, bố mẹ, papi...mami ăn cơm_Nó lấy lại tinh thần giả vờ vui vẻ
_Hôm nay họp mặt đầy đủ, chúng ta muốn nói cho các con về chuyện này_Bố nó
_Bố cứ nói đi, chúng con đang nghe mà_Nó vừa ăn vừa cười cười nói
_Thật ra con và tiểu Phong cả hai đã có hôn ước từ nhỏ_Mẹ nó nói
_*Rầm* Khụ ...khụ ..khụ..._Nó vừa bỏ một lát thịt vào miệng nghe lời mẹ nó vừa nói xong thì nó mắc nghẹn ho sặc sụa liên tục, lời mẹ nói cứ như tiếng sét ngang tai đối với nó và hắn
_Con không sao chứ, uống nước đi_Bố mẹ nó và bố mẹ hắn lo lắng nói
_Khụ..khụ...con xin lỗi...tại tại..khụ ...khụ_Nó vẫn không thôi ho khan
_Cái con bé này thật là, lớn rồi sao mà hậu đậu thế không biết, có cần phải thể hiện rõ thái độ vui mừng vậy không chứ_Bố mẹ nó mỉm cười trêu chọc
_Con..con.. không có, mà bố mẹ đang đùa đúng không_Nó
_Là thật, chúng ta dự định cuối năm nay sẽ cho hai con đính hôn_ Bố mẹ hắn và bố mẹ nó đồng thanh
_Ơ sao vội vậy ạ_Nó và hắn đồng thanh, các vị phụ huynh thấy thế thì không khỏi mỉm cười thích thú, nó thì hỗn độn với một mớ cảm xúc khi chuyện này lại đến một cách bất ngờ, mặc dù tiểu Phong đối với nó rất quan trọng, là người nó rất yêu thương, với lại nó biết bản thân cũng có tình cảm với hắn, nhưng đối với chuyện hôn ước này, nó vẫn không khỏi tránh được sự lo lắng, rối bời. Còn hắn nghe vậy thì rất vui, sự hạnh phúc lan tỏa khắp người hắn, nhất là trái tim hắn không ngừng nhảy múa vì chuyện này, đã từ rất lâu hắn đã không ngừng lo lắng, vì hắn không biết vị hôn thê của hắn là ai và như thế nào, nhưng đến hôm nay khi nghe được nó chính là vị hôn thê của mình, người mà hắn đã thầm yêu thì không khỏi hạnh phúc, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ, tuy bên ngoài tỏ vẻ ngạc nhiên khi việc đính hôn đến sớm, nhưng trong lòng lại muốn thời gian trôi qua thật nhanh để hắn sớm được ở bên nó.
_Nhanh gì nữa, con cũng đã đủ tuổi lấy chồng rồi, người ta có câu: Trai khôn lấy vợ, gái lớn gả chồng là chuyện đương nhiên thôi, hai đứa cứ từ từ chuẩn bị đi nhé_Mẹ nó khẻ cười nói
_Nhưng mà chúng con.....
_Còn mắc cỡ gì nữa, mami biết còn với tiểu Phong đang yêu nhau mà, hôm đó thằng Phong nó đã nói con là bạn gái của nó rồi còn gì_Mẹ hắn mỉm cười trấn an
_Ơ chuyện đó............_ *Reng Reng Reng* nó đang định lên tiếng giải thích thì chuông điện thoại nó reo lên
_Con xin phép ạ_Nó đứng dậy xin phép các bậc phụ huynh rồi ra ngoài nghe điện thoại
_Alo, Bin có chuyện gì vậy_Nó bắt máy khi thấy số điện thoại hiện lên là Bin gọi
.....
_Chỗ đó là đâu ạ_Nó lo lắng hỏi
......
_Vâng, phiền anh trông chừng giúp bạn tôi, lát tôi sẽ đến ngay_Nó tắt máy
_Con có chuyện gấp, con ra một lát ạ_Nó chạy vội lấy cái áo khoác rồi nói với bố mẹ nó và bố mẹ hắn
_Có chuyện gì vậy_Các bậc phụ huynh lên tiếng lo lắng hỏi khi thấy sự vội vàng của nó
_Bin có chuyện con phải đến giúp cậu ấy, nhà cậu ấy hình như không có ai hết ạ_Nó vừa nói vừa mang giày vào
_Trời cũng tối rồi con đi một mình không ổn, để Tiểu Phong đưa con đi_Bố mẹ hắn lên tiếng nói
_Nhưng..._Nó khó khăn để nói vì lúc nãy nó vừa mới cải nhau với hắn, nên nó còn hơi ngại
_Thôi không nói nhiều, tiểu Phong con đi cùng bé Bi giúp cô chú_Bố mẹ nó nói, hắn chỉ mỉm cười gật đầu thay lời nói, rồi cùng nó đi.
_Mỗi khi nghe bạn trai có chuyện, là em lại như vậy à_Hắn nhếch môi nói, khi thấy điệu bộ lo lắng của nó
_Alo anh ạ, bạn em anh giữ chân cậu ấy giúp em nhé, đừng để cậu ấy uống thêm rượu giúp em nhé_Nó mặc những lời nói xỏ xiên của hắn, mà gọi điện thoại
......
_Vâng em gần đến rồi ạ, anh giúp giùm em_Nó mỉm cười nói, còn hắn thấy thái độ của nó như vậy thì không khỏi tức giận, nó vì vẫn còn giận hắn nên cứ coi như hắn không tồn tại, khuôn mặt lạnh như tiền, nó không thèm để ý đến hắn, dù chỉ một cái liếc mắt.
_Sao con không chào tiểu Phong_Mẹ nó nhắc nhở
_Hì con không thấy, em chào thầy ạ_Nó gãi đầu cười hì hì đáng yêu nói
_Ở nhà con không nhất quyết phải gọi tiểu Phong là thầy đâu, cứ gọi là anh Phong là được_Bố mẹ hắn nói, còn nó nghe như vậy thì không khỏi lúng túng
_Ơ làm sao được ạ, con quen miệng rồi không gọi như vậy được đâu_Nó nũng nỉu với bố mẹ hắn
_Con gái con nữa lớn rồi sắp lấy chồng rồi mà cứ như trẻ con ấy, nhõng nhẽo hoài à_Bố mẹ nó lắc đầu ngao ngán
_Hì hì, mà sao hôm nay mọi người lại có mặt đông đủ ở đây vậy ạ, có chuyện gì sao_Nó hỏi
_Bộ đến đây ăn cơm, thăm con không được à_Mẹ hắn nói
_Đâu có đâu, chỉ là con thấy mọi người hình như có chuyện gì muốn nói thì phải_Nó cười tươi nói
_Con đi vào thay đồ đi, rồi xuống nhà ăn cơm_Mẹ nó nhắc nhở
_Vậy con xin phép lên phòng ạ_Nó nói rồi chạy nhanh lên phòng để thay đồ
_Trời , thầy thật là làm em giật hết cả mình_Nó giật mình khi mở cửa ra là khuôn mặt đằng đằng sát khí của hắn
_Làm gì mà giật mình, đã làm chuyện gì xấu hay sao mà giật mình_Hắn lạnh giọng nói
_Thầy lại bắt đầu lên cơn đấy à, nói bóng nói gió chi bằng thầy nói thẳng ra đi_Nó khá là khó chịu khi nghe hắn nói vậy
_Chuyện em làm thì em tự biết, còn nữa sao sáng nay em nghĩ học_Hắn vẫn giữ nguyên thái độ
_Em..em..em có việc ạ_Nó lúng túng nói
_Có việc gì, hay là bận đi hẹn hò với bạn trai_Hắn nhếch mép khinh khỉnh nhìn nó
_Thầy quá đáng vừa thôi, đừng có giở giọng nói cái điệu bộ đó với em, em làm gì thì mặc em, có liên quan đến thầy à, còn nữa đừng bao giờ suy bụng ta ra bụng người_Nó trừng mắt nhìn hắn, nó rất bực mình với lời nói của hắn, nói rồi nó xuống nhà với cái đầu bốc khói, nó không muốn hôm nay tâm trạng vui vẻ lại bị hắn phá hủy đi, vì vậy bỏ đi là cách tốt nhất đối với nó và hắn vào lúc này
_Ơ hai đứa sao thế kia, mặt đứa nào đứa nấy sao như mất hũ gạo thế kia_Bố mẹ hắn lên tiến nói
_Không có gì đâu ạ, tại hôm nay con hơi mệt thôi, bố mẹ, papi...mami ăn cơm_Nó lấy lại tinh thần giả vờ vui vẻ
_Hôm nay họp mặt đầy đủ, chúng ta muốn nói cho các con về chuyện này_Bố nó
_Bố cứ nói đi, chúng con đang nghe mà_Nó vừa ăn vừa cười cười nói
_Thật ra con và tiểu Phong cả hai đã có hôn ước từ nhỏ_Mẹ nó nói
_*Rầm* Khụ ...khụ ..khụ..._Nó vừa bỏ một lát thịt vào miệng nghe lời mẹ nó vừa nói xong thì nó mắc nghẹn ho sặc sụa liên tục, lời mẹ nói cứ như tiếng sét ngang tai đối với nó và hắn
_Con không sao chứ, uống nước đi_Bố mẹ nó và bố mẹ hắn lo lắng nói
_Khụ..khụ...con xin lỗi...tại tại..khụ ...khụ_Nó vẫn không thôi ho khan
_Cái con bé này thật là, lớn rồi sao mà hậu đậu thế không biết, có cần phải thể hiện rõ thái độ vui mừng vậy không chứ_Bố mẹ nó mỉm cười trêu chọc
_Con..con.. không có, mà bố mẹ đang đùa đúng không_Nó
_Là thật, chúng ta dự định cuối năm nay sẽ cho hai con đính hôn_ Bố mẹ hắn và bố mẹ nó đồng thanh
_Ơ sao vội vậy ạ_Nó và hắn đồng thanh, các vị phụ huynh thấy thế thì không khỏi mỉm cười thích thú, nó thì hỗn độn với một mớ cảm xúc khi chuyện này lại đến một cách bất ngờ, mặc dù tiểu Phong đối với nó rất quan trọng, là người nó rất yêu thương, với lại nó biết bản thân cũng có tình cảm với hắn, nhưng đối với chuyện hôn ước này, nó vẫn không khỏi tránh được sự lo lắng, rối bời. Còn hắn nghe vậy thì rất vui, sự hạnh phúc lan tỏa khắp người hắn, nhất là trái tim hắn không ngừng nhảy múa vì chuyện này, đã từ rất lâu hắn đã không ngừng lo lắng, vì hắn không biết vị hôn thê của hắn là ai và như thế nào, nhưng đến hôm nay khi nghe được nó chính là vị hôn thê của mình, người mà hắn đã thầm yêu thì không khỏi hạnh phúc, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ, tuy bên ngoài tỏ vẻ ngạc nhiên khi việc đính hôn đến sớm, nhưng trong lòng lại muốn thời gian trôi qua thật nhanh để hắn sớm được ở bên nó.
_Nhanh gì nữa, con cũng đã đủ tuổi lấy chồng rồi, người ta có câu: Trai khôn lấy vợ, gái lớn gả chồng là chuyện đương nhiên thôi, hai đứa cứ từ từ chuẩn bị đi nhé_Mẹ nó khẻ cười nói
_Nhưng mà chúng con.....
_Còn mắc cỡ gì nữa, mami biết còn với tiểu Phong đang yêu nhau mà, hôm đó thằng Phong nó đã nói con là bạn gái của nó rồi còn gì_Mẹ hắn mỉm cười trấn an
_Ơ chuyện đó............_ *Reng Reng Reng* nó đang định lên tiếng giải thích thì chuông điện thoại nó reo lên
_Con xin phép ạ_Nó đứng dậy xin phép các bậc phụ huynh rồi ra ngoài nghe điện thoại
_Alo, Bin có chuyện gì vậy_Nó bắt máy khi thấy số điện thoại hiện lên là Bin gọi
.....
_Chỗ đó là đâu ạ_Nó lo lắng hỏi
......
_Vâng, phiền anh trông chừng giúp bạn tôi, lát tôi sẽ đến ngay_Nó tắt máy
_Con có chuyện gấp, con ra một lát ạ_Nó chạy vội lấy cái áo khoác rồi nói với bố mẹ nó và bố mẹ hắn
_Có chuyện gì vậy_Các bậc phụ huynh lên tiếng lo lắng hỏi khi thấy sự vội vàng của nó
_Bin có chuyện con phải đến giúp cậu ấy, nhà cậu ấy hình như không có ai hết ạ_Nó vừa nói vừa mang giày vào
_Trời cũng tối rồi con đi một mình không ổn, để Tiểu Phong đưa con đi_Bố mẹ hắn lên tiếng nói
_Nhưng..._Nó khó khăn để nói vì lúc nãy nó vừa mới cải nhau với hắn, nên nó còn hơi ngại
_Thôi không nói nhiều, tiểu Phong con đi cùng bé Bi giúp cô chú_Bố mẹ nó nói, hắn chỉ mỉm cười gật đầu thay lời nói, rồi cùng nó đi.
_Mỗi khi nghe bạn trai có chuyện, là em lại như vậy à_Hắn nhếch môi nói, khi thấy điệu bộ lo lắng của nó
_Alo anh ạ, bạn em anh giữ chân cậu ấy giúp em nhé, đừng để cậu ấy uống thêm rượu giúp em nhé_Nó mặc những lời nói xỏ xiên của hắn, mà gọi điện thoại
......
_Vâng em gần đến rồi ạ, anh giúp giùm em_Nó mỉm cười nói, còn hắn thấy thái độ của nó như vậy thì không khỏi tức giận, nó vì vẫn còn giận hắn nên cứ coi như hắn không tồn tại, khuôn mặt lạnh như tiền, nó không thèm để ý đến hắn, dù chỉ một cái liếc mắt.
/36
|