_Em cám ơn anh nhiều nhé, tạm biệt_Nó chào tạm biệt anh quản lý, rồi đến dìu Bin, nhưng khổ nỗi người cậu thì to lớn hơn nó vì vậy việc dìu cậu đi rất khó khăn, nó thầm tự hỏi không hiểu sao cậu lại uống nhiều rượi đến như vậy, hắn thấy vậy đến gạt tay nó ra rồi dìu Bin lên xe, vì hắn thấy cực kì khó chịu khi nó cứ gần gũi, quan tâm Bin quá mức, điều đó làm hắn muốn điên lên
_Thầy đưa em đến đường XXY nhé_Nó nói với hắn, không chờ câu trả lời của hắn nó lại chăm chú, chăm sóc cho Bin.
_Bin..Bin..Bin.. cậu tỉnh lại đi Bin..Bin_Nó không ngừng vỗ nhẹ vào mặt Bin để gọi Bin tĩnh
_Ưm..ưm B...i..Bi..à..l...à..là...c...ậ..u.. cậu...à_Bin khó khăn nói
_Ừ tớ đây, cậu làm sao mà lại uống nhiều như vậy_Nó khẽ đỡ Bin ngồi dậy
_Tớ...ức..ức ....đau..đau lắm...chỗ này * chỉ vào tim *...đau lắm..B...i..Bi à_Bin nói mà nước mắt rơi, vừa nói vừa chỉ vào lồng ngực cậu, còn nó nhìn thấy cậu như vậy không khỏi xót xa, lần đầu tiên cậu thấy Bin khóc, nó biết đã có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm nên Bin mới như vậy.
_Không sao...nói tớ nghe có chuyện gì_Nó nói, còn Bin chỉ biết lắc đầu nước mắt vẫn rơi rồi bất ngờ cậu ngã cả người vào nó. Còn nó khẽ bất ngờ nhưng rồi nghe thấy tiếng thở đều đều của Bin thì nó biết cậu đã ngủ mất rồi, khẽ chỉnh người Bin lại nó muốn cậu dễ ngủ hơn, nó đâu biết hắn đã nhìn thấy tất cả những hành động nó làm với Bin chứ, cơn giận lại càng dâng trao, nhưng hắn chẳng thể làm gì ngoài việc im lặng cắn răng và chịu đựng.
_Đồ ngốc này, có chuyện gì mà cậu lại như vậy chứ, sao lại khóc, sao lại yếu đuối vậy cơ chứ_Nó vừa nói vừa lau những giọt nước mắt còn vương trên mi mắt cậu
_Bun....Bun...Đừng..đi..đừng đi_Bin không ngừng gọi tên Bun, còn nó như vừa hiểu ra chuyện gì đó, lấy điện thoại gọi cho Bun nhưng chẳng ai bắt máy cả Đúng rồi, sao không nghĩ ra cơ chứ, chắc chắn Bin với Bun có chuyện, con nhỏ này mai phải đến cho nó một trận mới được, giám làm Bin nhà ta khóc, ngươi đừng mong sống sót khẽ mỉm cười vì bây giờ nó đã biết vì sao Bin lại như vậy rồi, khẽ thở phào nhẹ nhỏm, nó thôi không nghĩ nhiều nữa. Sau khi chăm sóc Bin đến tận nữa đêm thì nó và hắn mệt mỏi trở về, nó trên đường về nhà vì mệt quá nên ngủ quên lúc nào không hay vì vậy hắn lại phải bế nó lên phòng.
_Em tại sao phải khiến tôi mệt mỏi như vậy chứ, tại sao lại khiến tôi lo lắng, khiến tôi trở nên hay ghen tuông, rồi lại khiến tôi trở nên hay ích kỉ như vậy chứ_Hắn khẽ than thở độc thoại khi nhìn ngắm khuôn mặt nó lúc ngủ, không hiểu sao khi nhìn nó ngủ mọi muộn phiền, ghen tức điều tan biến, tâm trạng lại trở nên thanh thản, nhẹ nhỏm hơn đi rất nhiều
_Em biết không, em thật sự đã chiếm giữ trái tim tôi mất rồi, em có biết mỗi khi em quan tâm, hay thân mật với một người con trai khác là lúc ấy tôi rất tức giận, rất khó chịu, những lúc như vậy tôi cảm thấy như trái tim của tôi như ai đó bóp chặt lấy, em có biết không hả_Hắn nắm lấy bàn tay nó khẻ mỉm cười rồi nhẹ nhàng hôn lên đó.
_Em biết không, tôi yêu em mất rồi ngốc à, hiểu cho những gì tôi đã nói với em nhé_Đặt lên môi nó một nụ hôn nhẹ hắn nhẹ nhàng ra về, còn nó thật sự ra nó đâu có ngủ đâu, nó chỉ vờ ngủ mà thôi. Khi nghe những lời hắn nói, nó thật sự bất ngờ nhưng rất vui và hạnh phúc, bây giờ thì nó đã hiểu tại sao hắn lại khó chịu khi nó quan tâm đến Bin rồi, trái tim vô thức lỗi nhịp khi nghe những lời nói đó của hắn niềm hạnh phúc không khỏi dâng tràn, thế là cả đêm hôm đó nó chẳng thể nào ngủ được vì bây giờ nó đã hiểu được cái cảm giác yêu một người là như thế nào rồi. *Sáng hôm sau*
_Em đêm hôm qua không ngủ được hay sao mà thấy em mệt mỏi vậy_Hắn quan tâm lo lắng hỏi nó
_Haizzzz chắc là vậy ạ_Nó mắt nhắm mắt mở, lười biếng lên tiếng, vừa nói vừa ngáp, ngái ngủ nói
_Làm sao lại không ngủ_Hắn khẽ nhíu mày hỏi không phải là lo cho thằng nhóc kia nữa chứ (lại ghen
_Trời vẫn còn mặt mũi để đến trường ư_ Học sinh 1
_Đúng là đồ mặt dày mà, đồ hồ li tinh_Học sinh 2
_Bạn thân với nhau mà cũng cướp người yêu của bạn đúng thật là trơ trẽn_ Học sinh 3, khi vừa thấy nó vào trường mọi người không ngừng bàn tán, khinh bỉ, soi mói nó, còn nó tức lắm nhưng nó biết phải có chuyện gì đó thì họ mới như vậy, nên thôi đành ngậm đắng nuốt cay, mà lặng lẽ rời đi
_Bun..Bun..đợi tớ với_Nó gọi khi thấy bóng Bun ở phía trước, không hiểu sao nó gọi mãi nhưng Bun vẫn không đứng lại chờ nó.
_*Bốp* cậu làm gì đi nhanh quá vậy, sao tớ gọi mà không nghe, còn nữa hôm qua cậu làm gì mà Bin vậy, hai người cải nhau à_Nó chạy nhanh đến chỗ Bun khẽ vỗ vai cô, rồi luyên thuyên đủ điều
_Cậu đừng giả nai nữa_Bun chán ghét nhìn nó, nói xong rồi cô bỏ đi, còn nó nghe và thấy biểu hiện của cô như vậy thì không khỏi đơ người vì quá bất ngờ
_Này, cậu nói gì vậy hả, giả nai gì cơ_Nó như bừng tĩnh chạy nhanh đến kéo tay cô lại
_*Chát* cậu quá đáng lắm, cậu có biết cậu càng giả vờ ngây thơ, càng giả vờ vô tội, là tôi cảm thấy kinh tởm cậu lắm không, thôi cái bộ mặt đó đi, cậu đúng là đồ trơ trẽn_Bun tức giận không kìm được mà đánh nó, còn nó chỉ biết chết trân với hành động và lời nói của cô, nó chỉ biết chết lặng mà nhìn cô
_Đáng đời_Học sinh 1
_Đánh hay lắm, tiếp đi_Học sinh 2, cứ thế hàng loạt lời khinh miệt lên tiếng
_Các người biến hết đi_Cậu tức giân quát lớn lên tiếng xua đuổi mọi người
_Bun cô biết cô vừa làm gì không, tại sao lại đi đánh Bi chứ_Cậu tức giận nói
_Cậu cũng nên tĩnh người đi_Ném cho cậu một câu nói, cô khinh khỉnh nhìn nó với cậu rồi rời đi.
_Em không sao chứ, có đau lắm không_Cậu lo lắng khi thấy biểu hiện của nó, nó dường như mất cảm xúc với tất cả, cái tát của Bun làm khóe môi nó bị rỉ máu, điều đó làm cậu rất tức giận, nhưng chẳng làm được gì, cậu chỉ biết dìu nó lên phòng y tế
_Anh có thể giúp tôi, hỏi xem hôm qua đã có chuyện gì xảy ra được không_Nó vô hồn nói
_Ừk anh hiểu rồi, lát anh sẽ quay lại, em nằm đó nghĩ ngơi đi_Cậu mỉm cười nói rồi rời đi, nó cứ ngồi đó thẫn người chẳng hiểu gì cả, đầu nó cứ rối tung lên, vì sao Bun lại đánh nó, vì sao Bun lại mắng nó là giải nai, vì sao Bun lại bảo nó trơ trẽn, cứ thế hàng loạt câu hỏi vì sao vây quanh lấy tâm trí nó mà chẳng có được câu trả lời, *Cạch* cậu bước vào ánh mắt buồn bã nhìn nó
_Đã tìm hiểu được chuyện gì chưa_Nó ngước đôi mắt vô hồn nhìn cậu
_Là vì tấm ảnh này_Cậu vừa nói vừa chìa tấm ảnh nó và Bin đang ôm nhau đưa cho nó xem. Còn nó giờ thì đã hiểu mọi chuyện, vì sao Bun lại tức giận như vậy, khuôn mặt nhanh chóng thay đổi, sự lạnh lẽo bao quanh lấy nó, nó nhanh chóng đi ra khỏi phòng y tế.
_Em đi đâu vây, đứng lại, Bi..Bi..._Cậu đứng đó không ngừng gọi tên nó, nhưng không nó chẳng màng đến cậu nó cứ thế nó bỏ đi, cả người nó toát lên một vẻ lạnh lùng một cách đáng sợ.
_Thầy đưa em đến đường XXY nhé_Nó nói với hắn, không chờ câu trả lời của hắn nó lại chăm chú, chăm sóc cho Bin.
_Bin..Bin..Bin.. cậu tỉnh lại đi Bin..Bin_Nó không ngừng vỗ nhẹ vào mặt Bin để gọi Bin tĩnh
_Ưm..ưm B...i..Bi..à..l...à..là...c...ậ..u.. cậu...à_Bin khó khăn nói
_Ừ tớ đây, cậu làm sao mà lại uống nhiều như vậy_Nó khẽ đỡ Bin ngồi dậy
_Tớ...ức..ức ....đau..đau lắm...chỗ này * chỉ vào tim *...đau lắm..B...i..Bi à_Bin nói mà nước mắt rơi, vừa nói vừa chỉ vào lồng ngực cậu, còn nó nhìn thấy cậu như vậy không khỏi xót xa, lần đầu tiên cậu thấy Bin khóc, nó biết đã có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm nên Bin mới như vậy.
_Không sao...nói tớ nghe có chuyện gì_Nó nói, còn Bin chỉ biết lắc đầu nước mắt vẫn rơi rồi bất ngờ cậu ngã cả người vào nó. Còn nó khẽ bất ngờ nhưng rồi nghe thấy tiếng thở đều đều của Bin thì nó biết cậu đã ngủ mất rồi, khẽ chỉnh người Bin lại nó muốn cậu dễ ngủ hơn, nó đâu biết hắn đã nhìn thấy tất cả những hành động nó làm với Bin chứ, cơn giận lại càng dâng trao, nhưng hắn chẳng thể làm gì ngoài việc im lặng cắn răng và chịu đựng.
_Đồ ngốc này, có chuyện gì mà cậu lại như vậy chứ, sao lại khóc, sao lại yếu đuối vậy cơ chứ_Nó vừa nói vừa lau những giọt nước mắt còn vương trên mi mắt cậu
_Bun....Bun...Đừng..đi..đừng đi_Bin không ngừng gọi tên Bun, còn nó như vừa hiểu ra chuyện gì đó, lấy điện thoại gọi cho Bun nhưng chẳng ai bắt máy cả Đúng rồi, sao không nghĩ ra cơ chứ, chắc chắn Bin với Bun có chuyện, con nhỏ này mai phải đến cho nó một trận mới được, giám làm Bin nhà ta khóc, ngươi đừng mong sống sót khẽ mỉm cười vì bây giờ nó đã biết vì sao Bin lại như vậy rồi, khẽ thở phào nhẹ nhỏm, nó thôi không nghĩ nhiều nữa. Sau khi chăm sóc Bin đến tận nữa đêm thì nó và hắn mệt mỏi trở về, nó trên đường về nhà vì mệt quá nên ngủ quên lúc nào không hay vì vậy hắn lại phải bế nó lên phòng.
_Em tại sao phải khiến tôi mệt mỏi như vậy chứ, tại sao lại khiến tôi lo lắng, khiến tôi trở nên hay ghen tuông, rồi lại khiến tôi trở nên hay ích kỉ như vậy chứ_Hắn khẽ than thở độc thoại khi nhìn ngắm khuôn mặt nó lúc ngủ, không hiểu sao khi nhìn nó ngủ mọi muộn phiền, ghen tức điều tan biến, tâm trạng lại trở nên thanh thản, nhẹ nhỏm hơn đi rất nhiều
_Em biết không, em thật sự đã chiếm giữ trái tim tôi mất rồi, em có biết mỗi khi em quan tâm, hay thân mật với một người con trai khác là lúc ấy tôi rất tức giận, rất khó chịu, những lúc như vậy tôi cảm thấy như trái tim của tôi như ai đó bóp chặt lấy, em có biết không hả_Hắn nắm lấy bàn tay nó khẻ mỉm cười rồi nhẹ nhàng hôn lên đó.
_Em biết không, tôi yêu em mất rồi ngốc à, hiểu cho những gì tôi đã nói với em nhé_Đặt lên môi nó một nụ hôn nhẹ hắn nhẹ nhàng ra về, còn nó thật sự ra nó đâu có ngủ đâu, nó chỉ vờ ngủ mà thôi. Khi nghe những lời hắn nói, nó thật sự bất ngờ nhưng rất vui và hạnh phúc, bây giờ thì nó đã hiểu tại sao hắn lại khó chịu khi nó quan tâm đến Bin rồi, trái tim vô thức lỗi nhịp khi nghe những lời nói đó của hắn niềm hạnh phúc không khỏi dâng tràn, thế là cả đêm hôm đó nó chẳng thể nào ngủ được vì bây giờ nó đã hiểu được cái cảm giác yêu một người là như thế nào rồi. *Sáng hôm sau*
_Em đêm hôm qua không ngủ được hay sao mà thấy em mệt mỏi vậy_Hắn quan tâm lo lắng hỏi nó
_Haizzzz chắc là vậy ạ_Nó mắt nhắm mắt mở, lười biếng lên tiếng, vừa nói vừa ngáp, ngái ngủ nói
_Làm sao lại không ngủ_Hắn khẽ nhíu mày hỏi không phải là lo cho thằng nhóc kia nữa chứ (lại ghen
_Trời vẫn còn mặt mũi để đến trường ư_ Học sinh 1
_Đúng là đồ mặt dày mà, đồ hồ li tinh_Học sinh 2
_Bạn thân với nhau mà cũng cướp người yêu của bạn đúng thật là trơ trẽn_ Học sinh 3, khi vừa thấy nó vào trường mọi người không ngừng bàn tán, khinh bỉ, soi mói nó, còn nó tức lắm nhưng nó biết phải có chuyện gì đó thì họ mới như vậy, nên thôi đành ngậm đắng nuốt cay, mà lặng lẽ rời đi
_Bun..Bun..đợi tớ với_Nó gọi khi thấy bóng Bun ở phía trước, không hiểu sao nó gọi mãi nhưng Bun vẫn không đứng lại chờ nó.
_*Bốp* cậu làm gì đi nhanh quá vậy, sao tớ gọi mà không nghe, còn nữa hôm qua cậu làm gì mà Bin vậy, hai người cải nhau à_Nó chạy nhanh đến chỗ Bun khẽ vỗ vai cô, rồi luyên thuyên đủ điều
_Cậu đừng giả nai nữa_Bun chán ghét nhìn nó, nói xong rồi cô bỏ đi, còn nó nghe và thấy biểu hiện của cô như vậy thì không khỏi đơ người vì quá bất ngờ
_Này, cậu nói gì vậy hả, giả nai gì cơ_Nó như bừng tĩnh chạy nhanh đến kéo tay cô lại
_*Chát* cậu quá đáng lắm, cậu có biết cậu càng giả vờ ngây thơ, càng giả vờ vô tội, là tôi cảm thấy kinh tởm cậu lắm không, thôi cái bộ mặt đó đi, cậu đúng là đồ trơ trẽn_Bun tức giận không kìm được mà đánh nó, còn nó chỉ biết chết trân với hành động và lời nói của cô, nó chỉ biết chết lặng mà nhìn cô
_Đáng đời_Học sinh 1
_Đánh hay lắm, tiếp đi_Học sinh 2, cứ thế hàng loạt lời khinh miệt lên tiếng
_Các người biến hết đi_Cậu tức giân quát lớn lên tiếng xua đuổi mọi người
_Bun cô biết cô vừa làm gì không, tại sao lại đi đánh Bi chứ_Cậu tức giận nói
_Cậu cũng nên tĩnh người đi_Ném cho cậu một câu nói, cô khinh khỉnh nhìn nó với cậu rồi rời đi.
_Em không sao chứ, có đau lắm không_Cậu lo lắng khi thấy biểu hiện của nó, nó dường như mất cảm xúc với tất cả, cái tát của Bun làm khóe môi nó bị rỉ máu, điều đó làm cậu rất tức giận, nhưng chẳng làm được gì, cậu chỉ biết dìu nó lên phòng y tế
_Anh có thể giúp tôi, hỏi xem hôm qua đã có chuyện gì xảy ra được không_Nó vô hồn nói
_Ừk anh hiểu rồi, lát anh sẽ quay lại, em nằm đó nghĩ ngơi đi_Cậu mỉm cười nói rồi rời đi, nó cứ ngồi đó thẫn người chẳng hiểu gì cả, đầu nó cứ rối tung lên, vì sao Bun lại đánh nó, vì sao Bun lại mắng nó là giải nai, vì sao Bun lại bảo nó trơ trẽn, cứ thế hàng loạt câu hỏi vì sao vây quanh lấy tâm trí nó mà chẳng có được câu trả lời, *Cạch* cậu bước vào ánh mắt buồn bã nhìn nó
_Đã tìm hiểu được chuyện gì chưa_Nó ngước đôi mắt vô hồn nhìn cậu
_Là vì tấm ảnh này_Cậu vừa nói vừa chìa tấm ảnh nó và Bin đang ôm nhau đưa cho nó xem. Còn nó giờ thì đã hiểu mọi chuyện, vì sao Bun lại tức giận như vậy, khuôn mặt nhanh chóng thay đổi, sự lạnh lẽo bao quanh lấy nó, nó nhanh chóng đi ra khỏi phòng y tế.
_Em đi đâu vây, đứng lại, Bi..Bi..._Cậu đứng đó không ngừng gọi tên nó, nhưng không nó chẳng màng đến cậu nó cứ thế nó bỏ đi, cả người nó toát lên một vẻ lạnh lùng một cách đáng sợ.
/36
|