Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi

Chương 105 - W & Hoa thêu trên gấm

/106


Tối đó, để đưa cho Thường Kiện lời khuyên chuẩn xác hơn, Tống Dã lại làm thêm bài tập về nhà, lên mạng xem thử các đề thực tế và điều kiện đậu trong kỳ thi tuyển cảnh sát địa phương mấy năm gần đây. Bản thân còn thử làm vài câu rồi mới rút ra một vài suy nghĩ về đề trắc nghiệm và bài luận, chủ yếu là về mẹo làm đề thế nào để lấy điểm hiệu quả, sau đó gửi tài liệu vào email của Thường Kiện, theo phép lịch sự mà add bạn bè QQ với Thường Kiện, hai người khách sáo vài câu.

Khúc Liệu Nguyên cũng add Thường Kiện. Thường Kiện chỉ nói vài câu cảm ơn xã giao với Tống Dã, tuy rằng rất chân thành, nhưng dù sao hai người cũng không quen nhau lắm. Nhạt nhẽo xong thì gửi emoji “tạm biệt,“ nói “886” cho nhau, anh lại bắt đầu nói chuyện với Khúc Liệu Nguyên ở khung chat khác.

Thường Tam Đa:【đầu óc Tống Dã ổn áp quá, sau này chắc chắn không phải người bình thường】

Tinh hoả:【nó thông minh mà, còn biết cách thi cử, vô cùng lợi hại】

Thường Tam Đa:【anh nghe Văn Thông bảo thành tích bây giờ của em cũng là nhờ Tống Dã dạy kèm à?】

Tinh hoả:【đúng, nó là thầy giáo nhỏ của em】

Thường Tam Đa:【ghen tị em quá, trước đây anh mà có thầy giáo nhỏ như thế thì đã không đi lính rồi】

Tinh hoả:【đi lính tốt mà, em muốn đi cũng không đi được】

Thường Tam Đa:【anh cũng thích quân đội, được làm lính cả đời thì tốt rồi, tiếc là anh học văn hoá kém quá, không thi đậu trường quân đội, nếu thi đậu là được ở lại】

Tinh hoả:【】

Thường Tam Đa:【em muốn thi thì chắc chắn thi đậu, có điều nếu thi được điểm vào Bắc Đại mà vẫn vào trường quân đội thì tiếc quá, đến khi em vào được Bắc Đại, không chỉ ba mẹ em tự hào, cả xưởng 407 chúng ta đều tự hào vì em】

Tinh hoả:【em sẽ học thật giỏi】

Thường Tam Đa:【anh cũng phải học thật giỏi, hi vọng lần này có thể thi đậu cảnh sát】

Tinh hoả:【anh Kiện cố lên】

Tống Dã cần mở Office chỉnh sửa văn bản, vì netbook không cài được nên hắn dùng máy tính để bàn. Bây giờ gửi email xong thì mở trang web Google, lên mạng đọc tin tức về Olympic Bắc Kinh và những bình luận của dân mạng nước ngoài, không quá thân thiện với Trung Quốc, nhưng có một số quan điểm vẫn khá thú vị, nhân tiện còn học được cách diễn đạt bằng tiếng Anh.

Khúc Liệu Nguyên được giao cho chiếc netbook. Lúc nãy khi Tống Dã chỉnh sửa văn bản, cậu tìm phim của Châu Tinh Trì, đeo tai nghe xem, sau đó bắt đầu nói chuyện với Thường Kiện, tạm dừng phim, tập trung tán dóc.

Tống Dã nghe thấy cậu gõ bàn phím đánh chữ, đặc biệt đi sang nhìn thử, biết cậu nói chuyện cùng Thường Kiện thì không quan tâm nữa. Sau một lần gặp Thường Kiện mấy năm không thấy, lòng thù địch khi còn bé đã phai nhạt đi nhiều.

Thường Kiện dùng giọng điệu anh trai căn dặn Khúc Liệu Nguyên học tập cho giỏi xong thì nói người nhà gọi anh có việc, avatar có thêm một cái dấu “vắng mặt.”

Khúc Liệu Nguyên vốn định xem Châu Tinh Trì tiếp thì lại có người add bạn bè với cậu. Cậu thấy là người lạ, ấn “từ chối,“ tài khoản QQ kia lập tức gửi lại yêu cầu kết bạn, lần này kèm theo tin nhắn yêu cầu:【add tớ】

Khúc Liệu Nguyên lại ấn “từ chối,“ lý do từ chối viết【cậu là ai】

Đối phương gửi ngay một yêu cầu kết bạn khác,【cậu đoán xem】

Khúc Liệu Nguyên vẫn từ chối, lý do là【tớ không đoán, cậu biết tớ à?】

Đối phương gửi yêu cầu lần thứ n,【cậu là Khúc Liệu Nguyên】

Lần này thì Khúc Liệu Nguyên biết là người quen rồi, không nhịn được tò mò, ấn mở tab profile của người này. Nick name của người này là “Maverick W.” [1] Cậu nhớ ra lần trước người này từng add cậu rồi bị cậu từ chối. Cấp độ của tài khoản này là hai sao, cấp độ thấp thế này thì chắc chắn là tài khoản mới. Nhưng bây giờ phần lớn tài khoản đều có 9 số, mà tài khoản mới này lại chỉ có 7, ở giữa còn có 3 số “7” liền nhau, bên cạnh số QQ có một chữ “đẹp.” Những tài khoản số đẹp đặc biệt thế này đều cần phải bỏ tiền mua.

[1]: Gốc là “特立独行的W.” Cụm 特立独行 ở đầu dịch ra là những người không theo số đông, độc đáo khác biệt, còn W là tên cháu Vọng theo pinyin. Nếu dịch thô ra tiếng Việt thì sẽ là “W độc đáo khác biệt không theo số đông,“ cơ mà nghe nó không đủ trẻ trâu orz. Khi google nghĩa của từ này thì tôi thấy dịch ra tiếng Anh là “maverick,“ tôi thấy nghĩa của từ này cũng bao hàm đủ ý nghĩa của cụm 特立独行 (̶v̶à̶ ̶đ̶ọ̶c̶ ̶l̶ê̶n̶ ̶c̶ũ̶n̶g̶ ̶c̶ó̶ ̶m̶ộ̶t̶ ̶s̶ự̶ ̶t̶r̶ẩ̶u̶ ̶n̶h̶ấ̶t̶ ̶đ̶ị̶n̶h̶)̶ nên tôi mạn phép chế tên acc của Vọng baby thành “Maverick W” luôn, mong các bác đừng ném đá – =͟͟͞͞ =͟͟͞͞ ヘ( 'Д')ノ



Maverick? W? Bỏ tiền như rác đi mua tài khoản số đẹp? Hình như...

Khúc Liệu Nguyên nhấn “đồng ý.” Lúc này QQ chỉ cho phép người dùng là bạn bè của nhau nhìn thấy avatar của đối phương. “Maverick W” dùng ảnh đầu lâu đội mũ rơm vàng làm avatar.

Maverick W:【️】

Tinh hoả:【Diêu Vọng?】

W:【đoán đúng rồi, có thưởng】

Tinh hoả:【mày vẫn ở Bắc Kinh? Ngày mai Olympic Bắc Kinh bế mạc rồi, có về không?】

W:【mày chờ tao về à?】

Tinh hoả:【mày chuyển trường thật không?】

W:【.】

Khúc Liệu Nguyên nhíu mày nhìn dấu chấm này, đây là Diêu Vọng thừa nhận rồi.

Thực ra Diêu Vọng đến Bắc Kinh học rõ ràng là chuyện tốt. Nền tảng của cậu ta không tốt lắm, thành tích vẫn luôn ở mức trên trung bình, hiệu quả cố gắng không lớn. Nếu thi đại học ở đây, sang năm cùng lắm chỉ có thể vào trường đại học hạng 2 hơi hơi tốt. Nhưng nếu thi đại học ở Bắc Kinh thì lại khác rồi.

Khúc Liệu Nguyên cũng hi vọng bạn bè mình đều có thể có một tương lai tưới sáng tốt đẹp hơn, nhưng lại thấy hơi khó xử. Một là học sinh hộ khẩu Bắc Kinh học dự thính ở nơi khác là có phần cạnh tranh không công bằng, hai là Diêu Vọng trước khi đi không tiết lộ chút nào, lại còn lừa cậu nói là đến Bắc Kinh xem thế vận hội Olympic.

W:【xin lỗi, không nói với mày】

W:【hôm đưa mày về vốn định nói với mày, sau đó lại không nói ra được】

Tinh hoả:【tao đâu có nói với người khác, miệng tao kín nhất】

W:【tao biết, không phải sợ mày nói cho người khác, là vì tao không thích nói tạm biệt】

Tinh hoả:【vì sao?】

W:【tao xui xẻo, tất cả những người tao từng nói tạm biệt đều không gặp lại nữa】

Tinh hoả:【 thật hay đùa đấy?】

W:【thật】

“Sao cậu vẫn còn nói chuyện với Thường Kiện thế?” Tống Dã nghe thấy Khúc Liệu Nguyên vẫn đang đánh chữ, cuối cùng cũng hơi ghen rồi, nói, “Tớ phát hiện ra một video hay lắm, cậu muốn xem không?”

Đúng lúc netbook cũng sắp hết pin, Khúc Liệu Nguyên liền nhanh chóng gõ bàn phím đánh câu【không nói nữa, tao có việc】gửi cho “Maverick W,“ rồi đóng netbook lại, tháo tai nghe ra, nói: “Tớ xem tớ xem, gì đấy?”

Cậu lại đây xem video cùng Tống Dã, là một bộ phim ngắn “Where the hell is Matt” trên Youtube. Một người đàn ông tên Matt đã dùng hơn một năm để đi du lịch vòng quanh thế giới đến hơn 40 quốc gia, và mời người dân bản địa cùng nhảy một đoạn nhảy rất gây nghiện trước camera, rất có sức cuốn hút. Xem đến cuối, Khúc Liệu Nguyên cũng không kìm đươc mà vung cánh tay, bắt chước theo động tác nhảy kia.

Mãi cho đến lúc tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, cậu đứng trước giường huơ tay múa chân nhảy lại lần nữa, tự chọc mình cười ha ha.

“Đừng chơi nữa, đi ngủ.” Tống Dã hỏi cậu, “Ngủ một mình? Hay ngủ cùng anh?”



Khúc Liệu Nguyên cảm giác được trong giọng điệu hắn có ý muốn cái đó, nói: “Hôm nay đã sang ngày thứ 3 rồi à?”

“Không biết,“ Tống Dã trêu chọc cậu, “Tớ đâu có tạo ghi nhớ.”

Nhưng hôm nay Khúc Liệu Nguyên không có tinh thần đó đó lắm, ban ngày ra ngoài bị phơi nắng cả buổi thấy hơi mệt, nghe Tống Dã cười nhạo cậu cũng ấm ức, nói: “Thế tớ ngủ một mình, còn mát hơn một tí, đúng lúc đi ngủ thì tắt điều hoà đi, mở cả đêm tốn điện lắm.”

Tống Dã nhìn cậu, nghĩ đêm nay chưa kết thúc ở đây, nói: “Được.”

Tống Dã tắt điều hoà, Khúc Liệu Nguyên tắt đèn, hai người cùng tự nằm xuống đi ngủ.

Nghỉ mấy ngày nay, ngày nào cũng ngủ chung, ngủ trưa cũng chen chúc trên một cái giường, Khúc Liệu Nguyên bỗng không quen ngủ một mình, buồn ngủ muốn chết, nhưng lại không ngủ nổi, lật qua lật lại hồi lâu thì buồn bực xuống giường, đến bên chỗ Tống Dã.

“Tiểu Dã,“ Cậu biết Tống Dã chắc chắn chưa ngủ, nói, “Tớ muốn ngủ với cậu.”

Điều này không nằm ngoài dự đoán của Tống Dã, Tống Dã còn ra vẻ ghét bỏ nói: “Sao lại qua đây? Không sợ nóng à?”

“Nóng,“ Khúc Liệu Nguyên buồn ngủ choáng đầu, sụp đổ nói, “Tớ không ngủ một mình được, cậu nhường chỗ cho tớ.”

Tống Dã lùi vào trong nhường một chút, bất đắc dĩ nói: “Lên đây đi.”

Khúc Liệu Nguyên nằm lên. Giường nhỏ, hai người kề sát nhau, cảm nhận được nhiệt độ thân thể đối phương một cách rõ ràng, hô hấp cũng xen kẽ vào nhau.

“Bà xã, anh đối xử với em tốt không?” Tống Dã bụng dạ khó lường ám chỉ, “Em có yêu anh không?”

Nhưng Khúc Liệu Nguyên vừa đổi sang giường bên này thì lập tức buồn ngủ không mở nổi mắt, qua loa lấy lệ nói: “Có, yêu cậu, không cho chịch, muốn ngủ.”

Tống Dã: “...”

Trước đây hắn luôn lo lắng Khúc Liệu Nguyên sẽ đắm chìm trong sự vui sướng do tình dục mang lại mà bỏ bê “việc nghiêm túc,“ ảnh hưởng cái này, cản trở cái kia.

Nhưng Khúc Liệu Nguyên rõ ràng đơn giản hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, hoặc có lẽ vốn việc này không giống trong tưởng tượng của hắn. Hắn tưởng sẽ phải cần tự kiềm chế chặt chẽ giống hắn mới có thể chống lại loại cám dỗ này.

Ham muốn của con người vừa đơn giản vừa phức tạp. Theo một góc độ và mức độ nào đó mà nói, tình dục và ăn uống không khác gì nhau. Ngoại trừ một số ít người mắc chứng chán ăn và háu ăn tâm thần ra, phần lớn người đã ăn no sẽ không điên cuồng nhớ thương thức ăn.

Tương tự, cách làm chính xác đối với sức cám dỗ của yêu sớm, game, tình dục với thanh thiếu niên luôn luôn là ngăn cản không bằng khai thông.

Sau khi Tống Dã nhận ra điểm này thì nhanh chóng hiểu ra, là hắn đã xem thường Khúc Liệu Nguyên.

Đối với thanh thiếu niên như Khúc Liệu Nguyên, cậu có trạng thái tâm lý và thói quen sinh hoạt lành mạnh, đồng thời nhận được tình yêu và sự quan tâm từ gia đình. Trải nghiệm tình yêu và tình dục đối với cậu là hoa thêu trên gấm mà cuộc sống dành tặng cho cậu. Cậu sẽ quý trọng, nhưng sẽ không mê muội mất kiểm soát.

Không như một số chàng trai cô gái vị thành niên thời kỳ nổi loạn, ý nghĩa của việc yêu sớm đối với họ là gỗ nổi gặp được khi chết chìm. Thứ họ gặp được và yêu không phải tình yêu, mà chỉ là một đống bong bóng ảo mộng trong tuổi trẻ mơ màng.

Ngày 1 tháng 9 chính thức khai giảng.

Vào đầu mỗi học kỳ luôn có một khoảng thời gian của sự xốc nổi.

Lớp thực nghiệm khối 12 bị cách ly trong toà nhà thực nghiệm, cũng tách khỏi giai đoạn xốc nổi kia ở trường.

Điều khiến Tống Dã hài lòng hơn cả chính là, vị trí và cấu tạo đặc biệt của toà nhà thực nghiệ khiến các đàn em nữ khối 10 muốn đến gặp “Khúc Liệu Nguyên lừng lẫy nổi danh” đều tự giác dừng lại bên ngoài toà nhà, xấu hổ không dám bước vào.

/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status