Lúc học thêm, cả trường chỉ có khối 12, tâm lý mọi người ít nhiều vẫn có chút thoải mái chơi đùa. Khi chính thức khai giảng, nhịp điệu của khối 12 cũng bắt đầu.
Cuộc sống căng thẳng ôn tập khiến người ta điên cuồng và ngột ngạt vô cùng, đường conic, dao động cơ học, Khuyến học của Tuần Tử, nguyên phân và giảm phân... Các học sinh đều sắp phân liệt, ở trong một trạng thái căng thẳng từ sáng đến tối. Hơn nữa, lớp thực nghiệm cách xa toà nhà dạy học, khiến bọn họ giống như một đám thế ngoại cao nhân ngăn cách với đời. Lúc ăn cơm gặp những bạn học lớp thường, người ta đều trêu chọc bọn học: "Các đại tiên rời núi rồi à?"
Không biết hoạt động tâm lý của các đại tiên khác như thế nào, nhưng Tống đại tiên và Khúc đại tiên có lẽ là hai "thánh học" có biểu hiện ung dung nhất lớp.
Tống Dã không cần phải nói, thói quen học tập và vốn tích luỹ lâu năm đã dung nhập vào xương máu hắn, gần như có thể nói hắn và việc học là một rồi.
Còn Khúc Liệu Nguyên mấy năm nay được Tống Dã dẫn dắt, vô tình cũng hình thành một bộ phương pháp học tập theo nhịp điệu riêng của mình. Ngoài việc Tống Dã buộc cậu phát triển thói quen quan trọng là nghiêm túc nghe giảng, chăm chỉ học tập và đặt câu hỏi, bản thân cậu cũng khá thông minh, trước kia nền tảng yếu, bây giờ đã vững, ở các môn Toán Lý Hoá thì tốc độ học một biết mười, đôi lúc còn nhanh hơn Tống Dã mấy phần.
Điều quan trọng hơn chính là, hai người bọn họ ở bên nhau. Trong môi trường áp lực lớn, vận dụng trí óc nhiều, việc có một người có thể đồng hành cùng nhau thực sự rất quan trọng.
Trong kỳ thi tháng đầu tiên sau khai giảng, Tống Dã thất bại trong kỳ thi học kỳ cuối cùng của lớp 11 đã trở lại vị trí hạng nhất, Khúc Liệu Nguyên cũng bảo vệ được vị trí top 10 khối, lần này thi được hạng 7, xếp thứ 4 trong lớp.
Khi công bố thành tích, Khúc Liệu Nguyên kéo Tống Dã vào phòng giáo vụ xem thứ hạng của cả khối. Hai người đều ở vị trí đầu của tờ thứ nhất, rất dễ tìm.
"Cũng được, lần sau giữ vững." Tống Dã nhét hai tay trong áo đồng phục, nhỏ giọng nói, "Xem xong chưa? Lại lén nhìn điểm của Trương Ngọc à?"
Trương Ngọc xếp hạng 6 cả khối, tổng điểm cao hơn Khúc Liệu Nguyên 2.5 điểm.
Khúc Liệu Nguyên giật mình, xấu hổ nói: "Xem xong rồi... Đi thôi đi thôi."
Tống Dã vốn là đang trêu cậu, thấy phản ứng này của cậu, hoá ra là bị mình nói trúng, sau khi đi ra khỏi phòng giáo vụ mới nói cậu: "Tổ tiên nhà họ Khúc của cậu chuyển đến từ Sơn Tây hả? Đây là ngâm trong giấm không định ra à?"
"Cậu còn nói tớ?" Khúc Liệu Nguyên ngạc nhiên nói, "Sao cậu còn không biết xấu hổ mà nói tớ? Đi 50 bước cười 100 bước."
Tống Dã khoác vai cậu, nói: "Đi vệ sinh không?"
"Không đi..." Khúc Liệu Nguyên hiểu ngay, sửa lời nói, "Đi."
Thi tốt, có thể hôn nhau rồi!
Tháng 10, kết quả thi viết của cuộc thi tuyển cảnh sát mà Thường Kiện tham gia được công bố, anh đã vượt qua bài thi viết.
Chọn thời gian hoạt động ngoại khoá vào buổi chiều, Thường Kiện tới Nhất Trung một chuyến, lái xe Jeep Bắc Kinh, lấy từ trong xe ra một túi đồ ăn vặt thật to cho Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên, ngoài ra còn đưa riêng cho Tống Dã một hộp quà được gói cẩn thận.
"Anh Kiện," Khúc Liệu Nguyên rất vui cho anh, hỏi, "Vậy có phải anh sẽ được làm cảnh sát không?"
Thường Kiện nói: "Chưa được đâu, trước tiên phải kiểm tra thể lực, sau đó còn có phỏng vấn."
Khúc Liệu Nguyên lạc quan nói: "Thể lực của anh chắc chắn không thành vấn đề, phỏng vấn cũng không sao, anh đẹp trai vậy mà! Thực sự mong cuối cùng anh có thể thi đậu, như thế thì em có một anh trai làm cảnh sát rồi!"
Thường Kiện buồn cười, nói: "Nếu anh được làm cảnh sát thật, thì em tuyệt đối đừng vi phạm pháp luật, nếu không em sẽ là người đầu tiên bị bắt tống vào tù."
Khúc Liệu Nguyên vội liếc nhìn Tống Dã, nhắc nhở Thường Kiện: "Anh Kiện..."
Thường Kiện kịp phản ứng lại chuyện ba Tống Dã, tính cách anh cũng rất ngay thẳng, lập tức giải thích với Tống Dã: "Em tuyệt đối đừng nghĩ nhiều, anh không có ý gì khác."
"Em biết." Tống Dã cười nói, "Nhưng Tiểu Khúc thì vi phạm được luật pháp gì chứ, cảnh sát quan tâm xem có làm bài tập không à? Thế thì bắt nó lại đi, em đỡ phải ngày ngày để ý đến nó."
Cả ba người cùng cười.
Thường Kiện biết lớp 12 học hành căng thẳng, sợ làm hai người bọn họ muộn tiết tự học buổi tối, nên chỉ gọi hai người đến cổng trường gặp mặt, nói mấy câu, đưa đồ cho cả hai, chào tạm biệt rồi đi, giao hẹn nếu cuối cùng được nhận vào hàng ngũ cảnh sát thì nhất định sẽ mời hai người ăn tiệc lớn.
Chờ anh đi rồi, Khúc Liệu Nguyên cầm túi đồ ăn vặt, Tống Dã cầm hộp quà đẹp kia, định về ký túc xá cất đồ trước.
"Anh Kiện tặng cậu gì đấy?" Khúc Liệu Nguyên nhớ ra hỏi Tống Dã, nhìn kích cỡ hộp, suy đoán nói, "Có phải bút máy không? Anh Kiện thích tặng bút máy, tớ với Văn Thông đều được tặng bút máy rồi, còn là loại rất đắt ấy."
Tống Dã nói: "Bút máy? Sao chưa thấy cậu dùng bao giờ?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Bị mẹ tớ thu lại, mẹ sợ tớ làm hỏng, chờ lên đại học trả lại tớ."
Tống Dã gật gật đầu, nói: "Cái của tớ không phải bút máy, giống đồ điện tử hơn, điện thoại hoặc là MP4, MP5."
Khúc Liệu Nguyên: "... Không thể nào?!"
Tống Dã đã áng chừng cái hộp kia, nói: "Tớ nghĩ là đúng."
"Thế mà cậu còn dám nhận?" Khúc Liệu Nguyên muốn quay trở về, nói, "Nhanh nhanh nhanh, tranh thủ thời gian gọi anh Kiện bảo ảnh quay lại lấy đi, đồ đắt như thế này sao mà được? Nhất định không thể nhận."
Tống Dã lại nói: "Không sao, nhận thì nhận rồi, ảnh cũng không để ý chút tiền đó, bọn mình không nhận cái này, hôm sau ảnh lại phải đến đưa cái khác. Cậu không nghe lúc nãy ảnh nói nếu thi đậu thì sẽ mời đến Tiểu Bồng Lai ăn cơm à, ăn bữa cơm ở Tiểu Bồng Lai cũng phải 1000 một người."
Khúc Liệu Nguyên chưa từng đến Tiểu Bồng Lai, hỏi: "Nhà hàng đó đắt vậy hả? Ăn ngon không?"
"Không ngon, đắt ở tiền trang trí và phục vụ thôi. Có một năm ăn cơm tất niên ở đó, dở chết đi được. Hồi đó trong nhà hàng nuôi một bể cá rồng, to thế này này," Tống Dã khoa tay múa chân một cái, nói, "Muốn đi xem cá không? Muốn đi thì để Thường Kiện đãi."
Khúc Liệu Nguyên vội nói: "Không muốn không muốn. Nhưng anh Kiện còn chưa phỏng vấn, nếu phỏng vấn bị loại thì sao?"
Tống Dã nói: "Loại ai cũng không loại ảnh, lính xuất ngũ có thể vượt qua bài thi viết này không nhiều đâu, chính sách của cuộc thi nói là, điểm bằng nhau thì ưu tiên tuyển quân nhân xuất ngũ."
Về ký túc xá, vừa mở hộp quà ra nhìn thì bên trong quả thực là một cái điện thoại, iPhone 3G.
Khúc Liệu Nguyên không nhận ra, nói: "Đây là MP5 à? Cũng đẹp quá nhỉ."
Tống Dã: "..."
"Cái này đắt không?" Khúc Liệu Nguyên thấy sắc mặt hắn không bình thường lắm, hỏi: "Không đắt lắm hả?"
Tống Dã nói: "Giá cả là phụ. Ở đại lục chưa bán đâu, nếu mua thì phải mua từ nước ngoài, hoặc là Hồng Kông."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Ồ... Thế rốt cuộc nó là cái gì?"
Tống Dã giới thiệu qua về Jobs, Apple, và sản phẩm của Apple, cuối cùng nói: "Lần gặp nhau ở nhà Văn Thông có nói đến cái này."
Khi đó Thường Kiện nói muốn nhờ người đi Hồng Kông mua cái này, hắn nói một câu mua về cũng không dùng được 3G ở đại lục. Thường Kiện không hiểu 3G là gì, bọn họ còn thảo luận một phen. Có lẽ Thường Kiện nghĩ hắn có hứng thú với đồ điện tử, nên mới đặc biệt mua cái này về để cảm ơn.
"Em nói đúng, anh đồng ý với ý kiến lúc nãy của em." Tống Dã cũng thấy tặng cái này hơi khoa trương quá, nói với Khúc Liệu Nguyên, "Gọi điện cho Thường Kiện, trả cái này cho ảnh đi."
"Tớ gọi à?" Khúc Liệu Nguyên gợi ý, "Tớ nghĩ là cậu gọi thì thích hợp hơn, đây là chuyện của hai người mà."
Tống Dã: "... Cũng đúng, là tớ nghĩ không chu đáo."
Vì trải nghiệm lúc nhỏ, Tống Dã mắc chứng ám ảnh sợ xã hội không rõ ràng. Nhìn bề ngoại thì không thấy gì, nhưng khi gặp vấn đề phải chủ động giao tiếp với người khác, phản ứng đầu tiên trong lòng hắn là rút lui theo thói quen, và theo bản năng mong muốn Khúc Liệu Nguyên am hiểu xã giao đến giải quyết. Bị Khúc Liệu Nguyên nhắc nhở, hắn đột nhiên phát hiện mình như vậy rất không ổn.
Bình thường hàng ngày giao tiếp với các học sinh cùng tuổi nên chưa cảm nhận được, vì bản thân Tống Dã đủ xuất sắc, hầu hết những người xung quanh đều ngưỡng mộ hắn. Cho dù hắn lạnh lùng không để ý đến người khác, mọi người cũng thấy rất bình thường, dẫn đến chính hắn cũng không có cảm giác gì quá nổi bật. Vừa tiếp xúc với "người ngoài xã hội" như Thường Kiện, vấn đề trong quan hệ giữa người với người trở nên rõ ràng. Cái gọi là lạnh lùng hoàn toàn không phải là lạnh lùng thực sự, mà là một lớp nguỵ trang trong tiềm thức để tránh lộ ra sự rụt rè của mình.
Như vậy khi còn là học sinh ngược lại cũng không tạo ra ảnh hưởng quá tiêu cực, nhưng sau này khi bước vào xã hội, như vậy là tuyệt đối không được.
Hắn ghen tị với Khúc Liệu Nguyên. Trong việc giao tiếp với mọi người, Khúc Liệu Nguyên quả thực là một thiên tài.
Tống Dã suy xét giọng điệu và cách diễn đạt một chút, rồi gọi điện cho Thường Kiện, tỏ ý món quà này quá đắt tiền, không nhận được.
Thường Kiện nói trong điện thoại: "Đắt tiền cái gì? Ở ngoài đăng ký một lớp đào tạo thi công chức, chỉ có mấy tiết đã hết mấy vạn tiền học rồi. Em nhận đi, nghe nói đến cuối năm nay hoặc đầu năm sau là bên chúng ta mở 3G rồi, cũng chỉ hơn 2 tháng nữa."
Tống Dã vẫn muốn từ chối, Thường Kiện nói: "Nói nữa là anh giận đó, coi anh là anh thì cứ nhận đi, đừng đẩy tới đẩy lui lằng nhằng. Nếu em không nhận thì đưa cho Tiểu Khúc, coi như là anh tặng nó."
Tống Dã chỉ đành thôi, nói cảm ơn với anh rồi nhận.
Cứ như vậy, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên đã cùng nhau sở hữu chiếc điện thoại thông minh đầu tiên trong đời. Nhưng vì trong nước tạm thời vẫn chưa thể dùng internet 3G, trường học cũng không có Wifi, nên Tống Dã tạm thời cất chiếc điện thoại này đi.
Nửa tháng sau, quả nhiên Thường Kiện đã vượt qua kỳ thi tuyển cảnh sát một cách thuận lợi.
Vòng ôn tập đầu tiên của lớp 12 thực nghiệm ban tự nhiên đã kết thúc, vòng thứ 2 đang diễn ra đầy khí thế. Những học sinh khác xung quanh gần như cả ngày đều ủ rũ không tươi cười, tuy Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên cũng thấy rất mệt mỏi, nhưng vẫn luôn tươi tỉnh hơn người khác một chút.
Nhất là Khúc Liệu Nguyên, cậu thường xuyên sẽ cảm thấy, nếu không có Tống Dã, cậu hoàn toàn không thể chống đỡ đến bây giờ. Lớp 11 là tiến độ học tập vượt xa lớp thường, lớp 10 là cuộc chiến vào lớp thực nghiệm, hồi tốt nghiệp cấp 2 là cuộc thi chuyển cấp ... Nếu không có Tống Dã, cậu đã bị loại bỏ khỏi từng lần cạnh tranh từ lâu rồi.
Thu qua đông tới, sau lần tuyết rơi đầu tiên của năm nay, Tống Dã đến tỉnh lị thăm ba, tặng cái chăn bông mới, và cả cái bảo vệ đầu gối bằng lông cừu mà hắn và Khúc Liệu Nguyên cùng lên mạng chọn.
Trời vừa lạnh, bệnh khớp của Tống Chí Quốc liền nặng hơn, lúc đi bộ cũng thấy không quá tự nhiên.
"Sao con đến một mình?" Tống Chí Quốc vẫn rất vui mừng khi gặp con trai, hỏi hắn, "Sao không dẫn Tiểu Khúc đến cùng?"
Tống Dã nói: "Nó chờ con bên ngoài, nó không được vào."
Theo quy định, Khúc Liệu Nguyên không như Tống Dã là người thân trực hệ, giấy tờ đến thăm ba của Tống Dã khá đơn giản, nhưng nếu là Khúc Liệu Nguyên thì thủ tục khá phiền toái. Nhưng vài lần đến trước đó, quản giáo thấy cậu là đứa nhóc nên làm theo thủ tục bình thường, để Tống Dã dẫn cậu cùng vào.
"Nó cao to rồi, quản giáo nói nó là người lớn, không cho con dẫn nó." Tống Dã vừa nói vừa cười, "Ban đầu không cho nó vào, nó còn giận, kết quả người ta vừa nói nó là người lớn, nó lại vui."
Tống Chí Quốc cũng cười lắc đầu, nói: "Trước giờ nó vẫn luôn có tính trẻ con."
Tống Dã nói: "Con gửi sách lên rồi, đã mua đủ hết, ở trên mạng cũng mua được... Chờ ba đi ra là biết, bây giờ mua sắm qua mạng tiện lắm."
Tống Chí Quốc gật đầu, nói: "Ba đọc trên báo rồi, hay thật."
Nói đến hai thế giới bên trong và bên ngoài, trong lòng hai cha con khó tránh thở dài một trận, cả hai đều buồn, im lặng chốc lát.
"Học kỳ này sắp kết thúc rồi, đã nghĩ xong năm sau chọn ngành gì chưa?" Tống Chí Quốc nói, "Vẫn muốn học tự động hoá à?"
Tống Dã nói: "Vâng."
Tống Chí Quốc nói: "Vẫn thích Thanh Hoa?"
Tống Dã không có gì cần giả vờ trước mặt ông, nói thẳng: "Cũng không phải thích hay không, con chỉ muốn chọn trường tốt nhất thôi."
Tống Chí Quốc nhìn hắn chốc lát, không biết suy nghĩ gì, nói: "Thực ra ba có một đề nghị khác, con về tìm hiểu xem, cũng suy nghĩ một chút."
Tống Dã nói: "Muốn nói trường cũ của ba à? Ba, con không muốn đến Thượng Hải học, mùa đông lạnh lắm, còn không có hệ thống sưởi."
"Không, ngành tự động hoá ở trường cũ của ba không tốt lắm." Tống Chí Quốc nói, "Ba muốn nói là, tự động hoá của Đại học Hồng Kông không tệ, môi trường bên kia cũng tốt hơn, có những thuận lợi nhất định cho việc ra nước ngoài sau này. Không biết con còn nhớ không? Ba có một người bạn cùng lớp làm việc ở Đại học Hồng Kông."
"Còn nhớ, ba đã nói từ lâu, khi đó ba nói Hồng Kông sớm muộn sẽ bị trong nước vượt qua." Tống Dã rất bất ngờ với đề nghị này của ông, nói, "Con không đến Hồng Kông, con muốn đến Bắc Kinh."
Cuộc sống căng thẳng ôn tập khiến người ta điên cuồng và ngột ngạt vô cùng, đường conic, dao động cơ học, Khuyến học của Tuần Tử, nguyên phân và giảm phân... Các học sinh đều sắp phân liệt, ở trong một trạng thái căng thẳng từ sáng đến tối. Hơn nữa, lớp thực nghiệm cách xa toà nhà dạy học, khiến bọn họ giống như một đám thế ngoại cao nhân ngăn cách với đời. Lúc ăn cơm gặp những bạn học lớp thường, người ta đều trêu chọc bọn học: "Các đại tiên rời núi rồi à?"
Không biết hoạt động tâm lý của các đại tiên khác như thế nào, nhưng Tống đại tiên và Khúc đại tiên có lẽ là hai "thánh học" có biểu hiện ung dung nhất lớp.
Tống Dã không cần phải nói, thói quen học tập và vốn tích luỹ lâu năm đã dung nhập vào xương máu hắn, gần như có thể nói hắn và việc học là một rồi.
Còn Khúc Liệu Nguyên mấy năm nay được Tống Dã dẫn dắt, vô tình cũng hình thành một bộ phương pháp học tập theo nhịp điệu riêng của mình. Ngoài việc Tống Dã buộc cậu phát triển thói quen quan trọng là nghiêm túc nghe giảng, chăm chỉ học tập và đặt câu hỏi, bản thân cậu cũng khá thông minh, trước kia nền tảng yếu, bây giờ đã vững, ở các môn Toán Lý Hoá thì tốc độ học một biết mười, đôi lúc còn nhanh hơn Tống Dã mấy phần.
Điều quan trọng hơn chính là, hai người bọn họ ở bên nhau. Trong môi trường áp lực lớn, vận dụng trí óc nhiều, việc có một người có thể đồng hành cùng nhau thực sự rất quan trọng.
Trong kỳ thi tháng đầu tiên sau khai giảng, Tống Dã thất bại trong kỳ thi học kỳ cuối cùng của lớp 11 đã trở lại vị trí hạng nhất, Khúc Liệu Nguyên cũng bảo vệ được vị trí top 10 khối, lần này thi được hạng 7, xếp thứ 4 trong lớp.
Khi công bố thành tích, Khúc Liệu Nguyên kéo Tống Dã vào phòng giáo vụ xem thứ hạng của cả khối. Hai người đều ở vị trí đầu của tờ thứ nhất, rất dễ tìm.
"Cũng được, lần sau giữ vững." Tống Dã nhét hai tay trong áo đồng phục, nhỏ giọng nói, "Xem xong chưa? Lại lén nhìn điểm của Trương Ngọc à?"
Trương Ngọc xếp hạng 6 cả khối, tổng điểm cao hơn Khúc Liệu Nguyên 2.5 điểm.
Khúc Liệu Nguyên giật mình, xấu hổ nói: "Xem xong rồi... Đi thôi đi thôi."
Tống Dã vốn là đang trêu cậu, thấy phản ứng này của cậu, hoá ra là bị mình nói trúng, sau khi đi ra khỏi phòng giáo vụ mới nói cậu: "Tổ tiên nhà họ Khúc của cậu chuyển đến từ Sơn Tây hả? Đây là ngâm trong giấm không định ra à?"
"Cậu còn nói tớ?" Khúc Liệu Nguyên ngạc nhiên nói, "Sao cậu còn không biết xấu hổ mà nói tớ? Đi 50 bước cười 100 bước."
Tống Dã khoác vai cậu, nói: "Đi vệ sinh không?"
"Không đi..." Khúc Liệu Nguyên hiểu ngay, sửa lời nói, "Đi."
Thi tốt, có thể hôn nhau rồi!
Tháng 10, kết quả thi viết của cuộc thi tuyển cảnh sát mà Thường Kiện tham gia được công bố, anh đã vượt qua bài thi viết.
Chọn thời gian hoạt động ngoại khoá vào buổi chiều, Thường Kiện tới Nhất Trung một chuyến, lái xe Jeep Bắc Kinh, lấy từ trong xe ra một túi đồ ăn vặt thật to cho Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên, ngoài ra còn đưa riêng cho Tống Dã một hộp quà được gói cẩn thận.
"Anh Kiện," Khúc Liệu Nguyên rất vui cho anh, hỏi, "Vậy có phải anh sẽ được làm cảnh sát không?"
Thường Kiện nói: "Chưa được đâu, trước tiên phải kiểm tra thể lực, sau đó còn có phỏng vấn."
Khúc Liệu Nguyên lạc quan nói: "Thể lực của anh chắc chắn không thành vấn đề, phỏng vấn cũng không sao, anh đẹp trai vậy mà! Thực sự mong cuối cùng anh có thể thi đậu, như thế thì em có một anh trai làm cảnh sát rồi!"
Thường Kiện buồn cười, nói: "Nếu anh được làm cảnh sát thật, thì em tuyệt đối đừng vi phạm pháp luật, nếu không em sẽ là người đầu tiên bị bắt tống vào tù."
Khúc Liệu Nguyên vội liếc nhìn Tống Dã, nhắc nhở Thường Kiện: "Anh Kiện..."
Thường Kiện kịp phản ứng lại chuyện ba Tống Dã, tính cách anh cũng rất ngay thẳng, lập tức giải thích với Tống Dã: "Em tuyệt đối đừng nghĩ nhiều, anh không có ý gì khác."
"Em biết." Tống Dã cười nói, "Nhưng Tiểu Khúc thì vi phạm được luật pháp gì chứ, cảnh sát quan tâm xem có làm bài tập không à? Thế thì bắt nó lại đi, em đỡ phải ngày ngày để ý đến nó."
Cả ba người cùng cười.
Thường Kiện biết lớp 12 học hành căng thẳng, sợ làm hai người bọn họ muộn tiết tự học buổi tối, nên chỉ gọi hai người đến cổng trường gặp mặt, nói mấy câu, đưa đồ cho cả hai, chào tạm biệt rồi đi, giao hẹn nếu cuối cùng được nhận vào hàng ngũ cảnh sát thì nhất định sẽ mời hai người ăn tiệc lớn.
Chờ anh đi rồi, Khúc Liệu Nguyên cầm túi đồ ăn vặt, Tống Dã cầm hộp quà đẹp kia, định về ký túc xá cất đồ trước.
"Anh Kiện tặng cậu gì đấy?" Khúc Liệu Nguyên nhớ ra hỏi Tống Dã, nhìn kích cỡ hộp, suy đoán nói, "Có phải bút máy không? Anh Kiện thích tặng bút máy, tớ với Văn Thông đều được tặng bút máy rồi, còn là loại rất đắt ấy."
Tống Dã nói: "Bút máy? Sao chưa thấy cậu dùng bao giờ?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Bị mẹ tớ thu lại, mẹ sợ tớ làm hỏng, chờ lên đại học trả lại tớ."
Tống Dã gật gật đầu, nói: "Cái của tớ không phải bút máy, giống đồ điện tử hơn, điện thoại hoặc là MP4, MP5."
Khúc Liệu Nguyên: "... Không thể nào?!"
Tống Dã đã áng chừng cái hộp kia, nói: "Tớ nghĩ là đúng."
"Thế mà cậu còn dám nhận?" Khúc Liệu Nguyên muốn quay trở về, nói, "Nhanh nhanh nhanh, tranh thủ thời gian gọi anh Kiện bảo ảnh quay lại lấy đi, đồ đắt như thế này sao mà được? Nhất định không thể nhận."
Tống Dã lại nói: "Không sao, nhận thì nhận rồi, ảnh cũng không để ý chút tiền đó, bọn mình không nhận cái này, hôm sau ảnh lại phải đến đưa cái khác. Cậu không nghe lúc nãy ảnh nói nếu thi đậu thì sẽ mời đến Tiểu Bồng Lai ăn cơm à, ăn bữa cơm ở Tiểu Bồng Lai cũng phải 1000 một người."
Khúc Liệu Nguyên chưa từng đến Tiểu Bồng Lai, hỏi: "Nhà hàng đó đắt vậy hả? Ăn ngon không?"
"Không ngon, đắt ở tiền trang trí và phục vụ thôi. Có một năm ăn cơm tất niên ở đó, dở chết đi được. Hồi đó trong nhà hàng nuôi một bể cá rồng, to thế này này," Tống Dã khoa tay múa chân một cái, nói, "Muốn đi xem cá không? Muốn đi thì để Thường Kiện đãi."
Khúc Liệu Nguyên vội nói: "Không muốn không muốn. Nhưng anh Kiện còn chưa phỏng vấn, nếu phỏng vấn bị loại thì sao?"
Tống Dã nói: "Loại ai cũng không loại ảnh, lính xuất ngũ có thể vượt qua bài thi viết này không nhiều đâu, chính sách của cuộc thi nói là, điểm bằng nhau thì ưu tiên tuyển quân nhân xuất ngũ."
Về ký túc xá, vừa mở hộp quà ra nhìn thì bên trong quả thực là một cái điện thoại, iPhone 3G.
Khúc Liệu Nguyên không nhận ra, nói: "Đây là MP5 à? Cũng đẹp quá nhỉ."
Tống Dã: "..."
"Cái này đắt không?" Khúc Liệu Nguyên thấy sắc mặt hắn không bình thường lắm, hỏi: "Không đắt lắm hả?"
Tống Dã nói: "Giá cả là phụ. Ở đại lục chưa bán đâu, nếu mua thì phải mua từ nước ngoài, hoặc là Hồng Kông."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Ồ... Thế rốt cuộc nó là cái gì?"
Tống Dã giới thiệu qua về Jobs, Apple, và sản phẩm của Apple, cuối cùng nói: "Lần gặp nhau ở nhà Văn Thông có nói đến cái này."
Khi đó Thường Kiện nói muốn nhờ người đi Hồng Kông mua cái này, hắn nói một câu mua về cũng không dùng được 3G ở đại lục. Thường Kiện không hiểu 3G là gì, bọn họ còn thảo luận một phen. Có lẽ Thường Kiện nghĩ hắn có hứng thú với đồ điện tử, nên mới đặc biệt mua cái này về để cảm ơn.
"Em nói đúng, anh đồng ý với ý kiến lúc nãy của em." Tống Dã cũng thấy tặng cái này hơi khoa trương quá, nói với Khúc Liệu Nguyên, "Gọi điện cho Thường Kiện, trả cái này cho ảnh đi."
"Tớ gọi à?" Khúc Liệu Nguyên gợi ý, "Tớ nghĩ là cậu gọi thì thích hợp hơn, đây là chuyện của hai người mà."
Tống Dã: "... Cũng đúng, là tớ nghĩ không chu đáo."
Vì trải nghiệm lúc nhỏ, Tống Dã mắc chứng ám ảnh sợ xã hội không rõ ràng. Nhìn bề ngoại thì không thấy gì, nhưng khi gặp vấn đề phải chủ động giao tiếp với người khác, phản ứng đầu tiên trong lòng hắn là rút lui theo thói quen, và theo bản năng mong muốn Khúc Liệu Nguyên am hiểu xã giao đến giải quyết. Bị Khúc Liệu Nguyên nhắc nhở, hắn đột nhiên phát hiện mình như vậy rất không ổn.
Bình thường hàng ngày giao tiếp với các học sinh cùng tuổi nên chưa cảm nhận được, vì bản thân Tống Dã đủ xuất sắc, hầu hết những người xung quanh đều ngưỡng mộ hắn. Cho dù hắn lạnh lùng không để ý đến người khác, mọi người cũng thấy rất bình thường, dẫn đến chính hắn cũng không có cảm giác gì quá nổi bật. Vừa tiếp xúc với "người ngoài xã hội" như Thường Kiện, vấn đề trong quan hệ giữa người với người trở nên rõ ràng. Cái gọi là lạnh lùng hoàn toàn không phải là lạnh lùng thực sự, mà là một lớp nguỵ trang trong tiềm thức để tránh lộ ra sự rụt rè của mình.
Như vậy khi còn là học sinh ngược lại cũng không tạo ra ảnh hưởng quá tiêu cực, nhưng sau này khi bước vào xã hội, như vậy là tuyệt đối không được.
Hắn ghen tị với Khúc Liệu Nguyên. Trong việc giao tiếp với mọi người, Khúc Liệu Nguyên quả thực là một thiên tài.
Tống Dã suy xét giọng điệu và cách diễn đạt một chút, rồi gọi điện cho Thường Kiện, tỏ ý món quà này quá đắt tiền, không nhận được.
Thường Kiện nói trong điện thoại: "Đắt tiền cái gì? Ở ngoài đăng ký một lớp đào tạo thi công chức, chỉ có mấy tiết đã hết mấy vạn tiền học rồi. Em nhận đi, nghe nói đến cuối năm nay hoặc đầu năm sau là bên chúng ta mở 3G rồi, cũng chỉ hơn 2 tháng nữa."
Tống Dã vẫn muốn từ chối, Thường Kiện nói: "Nói nữa là anh giận đó, coi anh là anh thì cứ nhận đi, đừng đẩy tới đẩy lui lằng nhằng. Nếu em không nhận thì đưa cho Tiểu Khúc, coi như là anh tặng nó."
Tống Dã chỉ đành thôi, nói cảm ơn với anh rồi nhận.
Cứ như vậy, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên đã cùng nhau sở hữu chiếc điện thoại thông minh đầu tiên trong đời. Nhưng vì trong nước tạm thời vẫn chưa thể dùng internet 3G, trường học cũng không có Wifi, nên Tống Dã tạm thời cất chiếc điện thoại này đi.
Nửa tháng sau, quả nhiên Thường Kiện đã vượt qua kỳ thi tuyển cảnh sát một cách thuận lợi.
Vòng ôn tập đầu tiên của lớp 12 thực nghiệm ban tự nhiên đã kết thúc, vòng thứ 2 đang diễn ra đầy khí thế. Những học sinh khác xung quanh gần như cả ngày đều ủ rũ không tươi cười, tuy Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên cũng thấy rất mệt mỏi, nhưng vẫn luôn tươi tỉnh hơn người khác một chút.
Nhất là Khúc Liệu Nguyên, cậu thường xuyên sẽ cảm thấy, nếu không có Tống Dã, cậu hoàn toàn không thể chống đỡ đến bây giờ. Lớp 11 là tiến độ học tập vượt xa lớp thường, lớp 10 là cuộc chiến vào lớp thực nghiệm, hồi tốt nghiệp cấp 2 là cuộc thi chuyển cấp ... Nếu không có Tống Dã, cậu đã bị loại bỏ khỏi từng lần cạnh tranh từ lâu rồi.
Thu qua đông tới, sau lần tuyết rơi đầu tiên của năm nay, Tống Dã đến tỉnh lị thăm ba, tặng cái chăn bông mới, và cả cái bảo vệ đầu gối bằng lông cừu mà hắn và Khúc Liệu Nguyên cùng lên mạng chọn.
Trời vừa lạnh, bệnh khớp của Tống Chí Quốc liền nặng hơn, lúc đi bộ cũng thấy không quá tự nhiên.
"Sao con đến một mình?" Tống Chí Quốc vẫn rất vui mừng khi gặp con trai, hỏi hắn, "Sao không dẫn Tiểu Khúc đến cùng?"
Tống Dã nói: "Nó chờ con bên ngoài, nó không được vào."
Theo quy định, Khúc Liệu Nguyên không như Tống Dã là người thân trực hệ, giấy tờ đến thăm ba của Tống Dã khá đơn giản, nhưng nếu là Khúc Liệu Nguyên thì thủ tục khá phiền toái. Nhưng vài lần đến trước đó, quản giáo thấy cậu là đứa nhóc nên làm theo thủ tục bình thường, để Tống Dã dẫn cậu cùng vào.
"Nó cao to rồi, quản giáo nói nó là người lớn, không cho con dẫn nó." Tống Dã vừa nói vừa cười, "Ban đầu không cho nó vào, nó còn giận, kết quả người ta vừa nói nó là người lớn, nó lại vui."
Tống Chí Quốc cũng cười lắc đầu, nói: "Trước giờ nó vẫn luôn có tính trẻ con."
Tống Dã nói: "Con gửi sách lên rồi, đã mua đủ hết, ở trên mạng cũng mua được... Chờ ba đi ra là biết, bây giờ mua sắm qua mạng tiện lắm."
Tống Chí Quốc gật đầu, nói: "Ba đọc trên báo rồi, hay thật."
Nói đến hai thế giới bên trong và bên ngoài, trong lòng hai cha con khó tránh thở dài một trận, cả hai đều buồn, im lặng chốc lát.
"Học kỳ này sắp kết thúc rồi, đã nghĩ xong năm sau chọn ngành gì chưa?" Tống Chí Quốc nói, "Vẫn muốn học tự động hoá à?"
Tống Dã nói: "Vâng."
Tống Chí Quốc nói: "Vẫn thích Thanh Hoa?"
Tống Dã không có gì cần giả vờ trước mặt ông, nói thẳng: "Cũng không phải thích hay không, con chỉ muốn chọn trường tốt nhất thôi."
Tống Chí Quốc nhìn hắn chốc lát, không biết suy nghĩ gì, nói: "Thực ra ba có một đề nghị khác, con về tìm hiểu xem, cũng suy nghĩ một chút."
Tống Dã nói: "Muốn nói trường cũ của ba à? Ba, con không muốn đến Thượng Hải học, mùa đông lạnh lắm, còn không có hệ thống sưởi."
"Không, ngành tự động hoá ở trường cũ của ba không tốt lắm." Tống Chí Quốc nói, "Ba muốn nói là, tự động hoá của Đại học Hồng Kông không tệ, môi trường bên kia cũng tốt hơn, có những thuận lợi nhất định cho việc ra nước ngoài sau này. Không biết con còn nhớ không? Ba có một người bạn cùng lớp làm việc ở Đại học Hồng Kông."
"Còn nhớ, ba đã nói từ lâu, khi đó ba nói Hồng Kông sớm muộn sẽ bị trong nước vượt qua." Tống Dã rất bất ngờ với đề nghị này của ông, nói, "Con không đến Hồng Kông, con muốn đến Bắc Kinh."
/106
|