Quan Bảng

Chương 227 - Quê Quá Hóa Khùng

/1590


Chương 215: Quê quá hóa khùng

Doãn Hùng là một thương nhân thành công, nói vậy là vì gã làm việc luôn cẩn thận, tuyệt đối không phạm một chút sai sót. Doãn Hùng chưa bao giờ keo kiệt, bung tiền như nước chảy mà không chớp mắt cái nào. Vì Doãn Hùng biết làm như vậy mới có càng nhiều tiền chảy ồ ạt vào hầu bao.

Doãn Hùng là bố của Doãn Hải Đào, đổng sự trưởng Dược liệu Tam Vị, nguồn cung cấp chủ yếu là cho Tập đoàn dược liệu Nam Thạch. Có thể nói Dược liệu Tam Vị và Tập đoàn dược liệu Nam Thạch quen biết rất thân. Mấy năm nay Doãn Hùng dựa vào buôn bán dược liệu kiếm được nhiều tiền.

Như Doãn Hải Đào nói, trong Thành phố Thịnh Kinh tuy Doãn gia không là gia tộc hạng nhất nhưng cũng có chút bản lĩnh, gia đình giàu có đúng chuẩn.

Doãn Hùng lớn tuổi có con, mỗi mình Doãn Hải Đào để nối dòng dõi nên rất cưng yêu gã. Doãn Hải Đào muốn gì là có cái đó, nhà cửa, xe, tiền, miễn gã mở miệng là Doãn Hùng đưa ngay.

Không khoa trương khi nói trong các điểm yếu trí mạng của Doãn Hùng thì Doãn Hải Đào là số một.

Doãn Hùng đang cùng một thanh niên ăn cơm, nếu Tô Mộc có mặt sẽ nhận ra ngay. Thanh niên này là người lúc sáng suýt đụng trúng hắn, Tề Thiếu Kiệt, cháu của chủ nhiệm bộ giáo vụ trường chính trị tỉnh.

Doãn Hùng cười nói:

- Tề xử, chuyện lần trước rất cảm ơn Tề xử. Nếu không nhờ có Tề xử thì xe Dược liệu Tam Vị của chúng ta sẽ bị hủy. Không nói nhiều, ta kính Tề xử ly này.

Vóc dáng Doãn Hải Đào và Doãn Hùng là hai cực đoan. Doãn Hùng rất gầy, ốm tong teo một cơn gió có thể thổi bay gã. Nếu Doãn Hải Đào đứng bên cạnh Doãn Hùng thì Doãn Hải Đào to bằng ba Doãn Hùng. Trên khuôn mặt gầy gò của Doãn Hùng đầy vẻ tinh ranh, mắt xoe tròn lọc lõi.

Tề Thiếu Kiệt kiêu ngạo nói:

- Doãn tổng khách sáo quá, chỉ tiện tay.

Tề Thiếu Kiệt cụng ly với Doãn Hùng, nhấp môi rồi đặt ly xuống. Ở đây Tề Thiếu Kiệt lớn nhất, gã không muốn uống thì không ai ép gã được.

Tề Thiếu Kiệt nắm chắc mối quan hệ với Doãn Hùng rất có chừng mực, xem Doãn Hùng là máy rút tiền tự động, mặt ngoài thì gã rất nhiệt tình. Trưa nay Tề Thiếu Kiệt nể mặt Doãn Hùng đi nhà hàng Đế Hào gần trường Đảng nhất để ăn cơm.

Doãn Hùng nói với mấy người bên cạnh:

- Đối với Tề xử là tiện tay còn với Tam Vị chúng tôi thì là ơn tái tạo. Tề xử, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Mấy người nghe đây, phải hầu hạ Tề xử cho tốt!

Ngồi ở đây toàn là thân tín của Doãn Hùng, ai nấy là nữ nhân xinh đẹp quyến rũ, bị gã dùng làm công cụ thăng tiến. Rượu ngon gái đẹp, Doãn Hùng rất quen thuộc trò này. Dù sao bốn nữ nhân treo danh hiệu bộ công quan, không ai nói gì được.

- Tề xử, em kính Tề xử một ly!

- Tề xử uống với người ta đi.

- Nghe nói Tề xử đang tiến tu trong trường Đảng, sau khi đi ra sẽ thăng quan. Tiểu muội kính Tề xử một ly, chúc mừng Tề xử từng bước thăng tiến.

Tề Thiếu Kiệt không có yêu thích gì khác ngoài háo sắc, chọt trúng chỗ ngứa thì rất dễ nịnh gã. Doãn Hùng dùng tấn công chiêu này rất chính xác, đúng bệnh hốt thuốc, Tề Thiếu Kiệt ngoan ngoãn nghe theo ngay. Vẻ mặt Tề Thiếu Kiệt hưởng thụ cùng các mỹ nữ uống rượu, dưới bàn thì tay sờ chỗ này vuốt chỗ kia. Trong gian phòng oanh yến ríu rít.

Doãn Hùng bận rộn nịnh bợ Tề Thiếu Kiệt, ai kêu người ta là người có quyền, quản lý cục giao thông? Dược liệu Tam Vị vận chuyển theo đường cao tốc, nếu Tề Thiếu Kiệt hỗ trợ đánh tiếng thì Doãn Hùng bớt tốn số tiền lớn, quan trọng nhất là tránh khỏi bị kiếm chuyện.

May mắn ở chung với Tề Thiếu Kiệt lâu Doãn Hùng đã thăm dò được sở thích của gã, lần nào cũng trăm trận trăm thắng. Ví dụ bây giờ không khí trong gian phòng rất tốt, hầu hạ Tề Thiếu Kiệt thỏa mãn rồi chuyện gì gã cũng gật. Mười chiếc xe dược liệu của Doãn Hùng sẽ bình yên vận chuyển vào Thành phố Thịnh Kinh, khi đó gã sẽ lời vố lớn.

- Hì hì . . .

Doãn Hùng vui vẻ cười gian, chợt có điện thoại Doãn Hải Đào gọi. Doãn Hùng bắt máy, nét mặt sa sầm, đứng bật dậy suýt đụng ngã cái bàn.

- Ngươi nói đang ở đâu? Cũng trong nhà hàng Đế Hào . . . Phòng sở đào . . . Được rồi, biết, ta đi qua ngay.

Tề Thiếu Kiệt thấy Doãn Hùng sốt ruột thì cười hỏi:

- Doãn tổng bận công chuyện?

Doãn Hùng nóng nảy nói:

- Tề xử, là con trai không nên thân của ta bị người đánh, ta phải đi qua xem.

Tề Thiếu Kiệt đứng lên:

- Là ai mà dám đánh con trai của Doãn tổng? Đi, ta theo Doãn tổng đi xem thử.

Bắt người tay ngắn, ăn người miệng mềm. Tề Thiếu Kiệt không thể cứ ăn của Doãn Hùng mà không giúp chuyện gì.

Trong mắt Tề Thiếu Kiệt không nghĩ vụ Doãn Hải Đào bị đánh nghiêm trọng tới đâu, chắc là đánh lộn ra oai. Việc nhỏ này Tề Thiếu Kiệt ra mặt giải quyết thoáng cái là xong, lại được nhân tình lớn, cớ sao không làm?

- Cảm ơn, cảm ơn, có Tề xử ra mặt thì không còn gì tuyệt vời hơn. Tề xử, chúng ta đi qua ngay đi. Bọn họ ở dưới lầu, chờ xong chuyện chúng ta lại quay về uống tiếp. Ta sẽ kêu khuyển tử kính Tề xử mấy ly.

Tề Thiếu Kiệt nói:

- Đi!

Tề Thiếu Kiệt, Doãn Hùng đến phòng riêng.

Doãn Hải Đào ở trong phòng sở đào hung tợn hét to:

- Dám đánh ta? Các ngươi chờ xem, bố của ta đến sẽ xử các ngươi. Có biết bố của ta xưng huynh gọi đệ với ai không? Toàn là cấp trên trực tiếp của các ngươi. Lần này các ngươi tàn đời rồi, chờ bị đuổi việc đi!

Hồ Lỵ hùa theo:

- Đúng rồi, Dược liệu Tam Vị toàn quen quyền quý, đám tiểu nhân vật các ngươi chết chắc. Từ Lâm Giang, nhất là ngươi, dám xúi giục người ta đánh Anh Đào, ngươi tiêu đời!

Từ Lâm Giang cao giọng quát:

- Ngậm miệng lại!

Ánh mắt Từ Lâm Giang cực kỳ tức giận nhìn Hồ Lỵ.

Hồ Lỵ giật bắn người, hét to:

- Ngươi dám hét với ta?

Mặc dù hai người đã chia tay nhưng Từ Lâm Giang chưa từng lớn tiếng với Hồ Lỵ, ai ngờ bây giờ gã to gan vì mấy nam nhân này mà quát nạt nàng. Hồ Lỵ thấy nhục nhã, ý gì đây? Chẳng lẽ địa vị của nàng ở trong lòng Từ Lâm Giang không bằng mấy nam nhân này?

Từ Lâm Giang không khách sáo nói:

- Hét với ngươi rồi sao? Còn dám la nữa có tin là ta cho bạt tai không?

Từ Lâm Giang hoàn toàn giải phóng khỏi tình cảm với Hồ Lỵ, dù sau này gặp lại gã cũng sẽ không dao động, xem nàng như người qua đường xa lạ.

Hồ Lỵ nhìn Từ Lâm Giang như sư tử tức giận thì không dám la nữa:

- Ngươi . . .!

Từ Lâm Giang xoay lại nhìn ba người, trầm giọng nói:

- Khương Đào, Diêm Sùng, Tô Mộc, Từ Lâm Giang ta rất may mắn quen các người, được các người xem như huynh đệ. Chuyện hôm nay do ta gây ra, các người yên tâm, nếu bị trách tội thì một mình ta gánh chịu, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng các người.

Khương Đào nói ngay:

- Vớ vẩn, Từ Lâm Giang, gì mà ngươi một mình gánh chịu? Ngươi nói vậy có còn xem chúng ta là huynh đệ không? Đúng vậy, chúng ta chỉ mới quen biết nhưng thế thì sao? Mọi người chung ký túc xá trong trường Đảng, sao có thể vứt bỏ cùng trường được? Tính ta một phần!

Không phải Khương Đào thật sự có nghĩa khí. Như Khương Đào nói, mới quen nhau một ngày, có cần móc ruột móc gan ra không? Chẳng ai ngốc và làm như vậy.

Lý do khiến Khương Đào nói câu này là vì Diêm Sùng, Tô Mộc. Trực giác cho Khương Đào biết bối cảnh của hai người này không đơn giản, muốn xử lý một cậu ấm không khó khăn gì. Trừ phi Khương Đào bị váng đầu mới lùi bước.

****************************************

Chương 216: Ngươi muốn chết đừng kéo theo ta

Diêm Sùng khinh thường hừ lạnh một tiếng:

- Lời của Khương Đào cũng là điều chúng ta muốn nói. Doãn Hải Đào có gì mà sợ? Dù lão tử của hắn đến thì sao? Dược liệu Tam Vị? Hừ.

Tô Mộc nói:

- Anh Từ, em đánh người, Anh Từ cứ yên tâm, xảy ra chuyện gì do em gánh vác.

Từ Lâm Giang vỗ ngực nói:

- Anh không biết nên nói cái gì, không nói nhiều, vẫn câu cũ, xảy ra chuyện gì thì anh gánh chịu.

Rầm!

Từ Lâm Giang mới dứt lời, cánh cửa đóng kín bị đá văng ra. Khuôn mặt Doãn Hùng sốt ruột chạy vào.

Doãn Hải Đào mới nghe Từ Lâm Giang nói câu đó liền hét to:

- Ngươi gánh? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi gánh nổi không?

Doãn Hải Đào sốt ruột nói:

- Bố, con ở đây!

Doãn Hùng chạy tới vuốt sờ Doãn Hải Đào từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi:

- A Đào, thấy sao rồi? Có khó chịu gì không? Có muốn đi bệnh viện khám không?

Doãn Hùng lớn tuổi mới có mỗi đứa con Doãn Hải Đào, gã không thể để Doãn Hải Đào bị gì.

Doãn Hải Đào tức giận quát:

- Bố, con không sao, nhưng mấy tên kia dám nhục nhã con. Người tên Tô Mộc đã đánh con, Từ Lâm Giang cũng đừng hòng chạy thoát. Tên này, tên kia đều có phần. Bố phải trút giận cho con, bắt hết bọn chúng lại. Con muốn bọn họ bị đuổi việc, quỳ trước mặt con van xin con tha cho bọn họ!

- Rồi rồi, bố chiều con hết.

Doãn Hùng liếc qua Hồ Lỵ, lạnh lùng nói:

- Lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi sau, bây giờ lo chăm sóc A Đào đi.

Hồ Lỵ vôi nâng Doãn Hải Đào, nàng không sợ ai chỉ sợ Doãn Hùng nhất. Hồ Lỵ biết tiền Doãn gia đều nằm trong tay lão gia tử Doãn Hùng, nếu nàng muốn theo Doãn Hải Đào tiếp tục ăn sung mặc sướng thì không được làm trái lời Doãn Hùng.

Doãn Hùng dàn xếp xong, xoay người nhìn trong phòng. Doãn Hùng cẩn thận đánh giá bốn người trước mắt, gã bản năng thấy kỳ kỳ. Trong bốn người trừ Từ Lâm Giang bộc lộ tức giận ra Khương Đào im lặng, hai người khác vẻ mặt không thay đổi, như thể đây là chuyện nhỏ.

Khiến Doãn Hùng e ngại nhất là kinh nghiệm nhìn người cho gã biết hai người này tuyệt đối không đơn giản.

Doãn Hải Đào ơi là Doãn Hải Đào, sao ngươi không có ánh mắt, dám đắc tội bất cứ ai?

Nếu là trước kia, miễn người bị ăn hiếp không phải Doãn Hải Đào thì Doãn Hùng cho qua, xem như chuyện không xảy ra. Nhưng hiện tại không được, con trai bảo bối bị người đánh, Doãn Hùng không dám hó hé câu nào, đồn ra ngoài thì gã còn mặt mũi nào? Hơn nữa Doãn Hùng không làm được thì bên ngoài còn có đại nhân vật đứng đợi.

Doãn Hùng đe dọa:

- Các ngươi là ai? Thôi, ta không cần biết. Dám đánh người trước công chúng, chỉ một điều này các ngươi đừng hòng trốn thoát. Các ngươi cũng nghe lời con trai của ta nói, nếu các ngươi chủ động làm theo thì có lẽ ta sẽ bỏ qua. Nếu các ngươi không muốn làm, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt với các ngươi!

Nghe Doãn Hùng hăm dọa, Tô Mộc cười phá lên:

- Xì!

Doãn Hùng lạnh lùng hỏi:

- Ngươi cười cái gì? Rất buồn cười sao?

Tô Mộc lạnh lùng cười:

- Buồn cười, cười chết người. Nói thật là ta lớn như vậy lần đầu tiên nghe lời buồn cười đến thế. Cho hỏi ngươi là bộ tổ chức? Hay bộ tổ chức do nhà ngươi mở?

Doãn Hùng chỉ vào Từ Lâm Giang:

- Hừ! Đừng lẻo mép, ta đã thấy nhiều loại người như ngươi. Ỷ vào mình ở trong khoa thất nhỏ thì tự phụ, cho rằng mình cao hơn người một bậc, đi ra nghênh ngang muốn làm gì thì làm phải không? Nhìn tuổi của ngươi chắc là cái đuôi của hắn, đi theo hắn lăn lộn chứ gì? Lãnh đạo chưa lên tiếng mà ngươi đã cười trước, không biết lễ phép, thật càn rỡ.

Theo đuôi? Diêm Sùng, Từ Lâm Giang, Khương Đào nghe Doãn Hùng nói thì lắc đầu bất đắc dĩ. Cứ tưởng tiểu tử mắt mù, không ngờ lão già đến càng ngu xuẩn hơn. Có ai thấy theo đuôi mà phong độ hơn lãnh đạo không? Ánh mắt kiểu gì vậy? Loại người như vậy còn dám buông lời ngông cuồng, đúng là không biết sống chết.

Diêm Sùng mở miệng hỏi:

- Tô Mộc, có cần anh lên tiếng không?

Tô Mộc cười nói:

- Anh Diêm, ban đầu là em đứng ra vậy cứ để em giải quyết đi. Chỉ một cú điện thoại chứ có gì, em gọi được rồi. Anh Diêm đánh thì hắn rất có mặt mũi.

Diêm Sùng nhún vai nói:

- Rồi, vậy em gọi điện thoại đi.

Doãn Hải Đào đứng một bên, toàn thân gã đau nhức tức giận quát:

- Vớ vẩn, hai ngươi đang hát đệm sao? Gọi đến gọi đi, ta muốn xem các ngươi gọi điện thoại cho ai được! Bố, bọn họ chỉ đang hù người. Chiêu này con dùng nhiều rồi. Bố mau gọi cảnh sát bắt hết cả đám đi.

- Hy vọng chút nữa ngươi cũng sẽ cuồng như vậy.

Tô Mộc lười giải thích, trực tiếp móc điện thoại ra. Đầu dây bên kia phát ra tiếng chào kính cẩn.

Tô Mộc mỉm cười nói:

- Ôn tổng phải không? Đương nhiên có chuyện mới gọi điện thoại cho Ôn tổng. Tôi biết chuyện kia đã giải quyết, không liên quan gì tôi. Đúng đúng, gọi điện thoại cho Ôn tổng là muốn hỏi có phải Tập đoàn dược liệu Nam Thạch các người cùng một nhà . . . Tên gì ta. Này Doãn Hải Đào, xí nghiệp nhà ngươi tên gì?

Doãn Hải Đào vênh váo nói:

- Dược liệu Tam Vị!

Doãn Hùng nhìn bộ dạng của Tô Mộc, nghe hắn nói chuyện, trực giác bất an càng lúc càng mãnh liệt. Ôn tổng? Chẳng lẽ thanh niên này gọi điện cho Ôn Hữu Đạo Ôn tổng tài Tập đoàn dược liệu Nam Thạch?

Tô Mộc thản nhiên nói:

- Đúng rồi, là Dược liệu Tam Vị đó. Cũng không có gì, người ta la hét đòi cắt chức tôi, kêu tôi chủ động đi từ chứ crồi quỳ xuống cầu xin. Cái gì? Ôn tổng nói giao cho người giải quyết? Được, hy vọng Ôn tổng sẽ xử lý tốt, nếu không được thì tôi không miễn cưỡng. Rồi, cứ vậy đi.

Tô Mộc dứt khoát cúp máy, xoay xoay di động, nhướng đuôi mày nhìn đôi cha con trước mắt mình.

- Bố của Doãn Hải Đào đúng không? Nhận điện thoại đi.

- Bà nội ngươi nói vớ vẩn, ngươi nghĩ mình là ai? Kêu bố của ta nhận điện thoại thì bố ta sẽ nhận sao? Ngươi . . .!

Ring ring ring!!!

Doãn Hải Đào chưa chửi bậy xong thì di động của Doãn Hùng reo chuông chói tia. Từ lúc Tô Mộc cúp máy đến Doãn Hải Đào mới mắng vài câu, ai ngờ di động của Doãn Hùng thật sự reo chuông. Khi Doãn Hùng nhìn tên trên di động là ai thì cánh tay run rẩy.

Không phải chứ? Không phải khoa trương vậy đi? Chẳng lẽ gã đã đoán trúng?

Giật mình thì giật mình, Doãn Hùng không dám do dự, gã bắt máy ngay. Doãn Hùng mới chào tiếng Ôn tổng, chưa kịp nói gì khác thì ống loa phát ra tiếng rống tức giận của Ôn Hữu Đạo.

- Doãn Hùng, ngươi muốn chết làm ơn đừng kéo theo ta! Khỏi nói gì hết, từ giờ trở đi Dược liệu Tam Vị các ngươi không liên quan đến Tập đoàn dược liệu Nam Thạch chúng ta! Chúng ta sẽ không lấy một chút dược liệu nào của các ngươi. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!

Cạch!

Ôn Hữu Đạo mạnh mẽ cúp máy, tiếng rít gào vang rõ to trong phòng. Nghe tiếng gầm tức giận của Ôn Hữu Đạo, đám người hóa đá.

****************************************

Chương 217: Mất hết mặt mũi

Như sét đánh, đơ như cây cờ (^.^) là câu miêu tả Doãn Hải Đào, Doãn Hùng. Hai cha con không ngờ lần này đạp trúng đinh. Cứ nghĩ Tô Mộc chỉ là nhân viên công tác bình thường, ai ngờ một cú điện thoại khiến Ôn Hữu Đạo ra mặt, không tiếc cắt đứt quan hệ nhiều năm, dứt khoát tuyên bố Dược liệu Tam Vị và Tập đoàn dược liệu Nam Thạch chấm dứt hợp đồng.

Ôn Hữu Đạo ra quyết định cứng rắn này như tiếng sét giữa trời xanh với Dược liệu Tam Vị. Tập đoàn dược liệu Nam Thạch làm ăn lớn, nhà cung ứng dược liệu không chỉ một mình Dược liệu Tam Vị. Nếu gạt bỏ Dược liệu Tam Vị thì những nhà cung ứng dược liệu khác sẽ vỗ tay hoan hô, còn Dược liệu Tam Vị bị đả kích trí mạng. Rất có thể Dược liệu Tam Vị sẽ sụp đổ, thậm chí phá sản.

Khốn kiếp, Doãn Hải Đào đã chọc phải người gì thế này?

Khương Đào, Từ Lâm Giang cũng rất rung động. Hai người không ngờ Tô Mộc gọi cú điện thoại khiến tổng tài Tập đoàn dược liệu Nam Thạch ra mặt, tự mình giải trừ hiệp ước với Dược liệu Tam Vị. Nên biết Tập đoàn dược liệu Nam Thạch là xí nghiệp số một số hai trong tỉnh Giang Nam, lãnh đạo cấp sở muốn gặp tổng tài Tập đoàn dược liệu Nam Thạch cũng khó khăn.

Giờ thì sao?

Tô Mộc gọi điện một cái là giải quyết.

Chuyện này thật kỳ lạ.

Doãn Hùng thầm chửi Doãn Hải Đào xối xả. Doãn Hùng tỉnh táo khỏi kinh hoàng, mặt trắng bệch nhìn Tô Mộc. Gọi điện thoại lại cho Ôn Hữu Đạo năn nỉ? Doãn Hùng biết chắc Ôn Hữu Đạo tuyệt đối không nghe. Muốn giải quyết việc này thì cởi nút cần kiếm người thắt nút, vẫn phải nhờ vào Tô Mộc.

Doãn Hùng cẩn thận thăm dò:

- Xin hỏi người là . . .?

Tô Mộc lạnh nhạt nói:

- Tô Mộc, cán bộ hương trấn.

Thiếu gia, ta kêu ngươi là thiếu gia được chưa? Nếu ngươi là cán bộ hương trấn thì ta là tên ăn mày. Không chơi người kiểu này, còn cho người ta sống không?

Doãn Hùng nhỏ nhẹ nói:

- Tô tiên sinh, chuyện hôm nay có chút hiểu lầm, ta kêu khuyển tử đến xin lỗi tiên sinh, tiên sinh làm ơn bỏ qua cho chúng ta được không?

Nghe Doãn Hùng nói, Doãn Hải Đào rất bất mãn. Đầu óc Doãn Hải Đào vốn không tỉnh táo, nghe nói Tập đoàn dược liệu Nam Thạch cắt đứt làm ăn với nhà mình thì gã đổ hết lỗi vào người Tô Mộc. Khi Doãn Hùng kêu Doãn Hùng đến xin lỗi thì gã bùng nổ.

Doãn Hải Đào đẩy Hồ Lỵ sang bên cạnh, chỉ vào mũi Tô Mộc chửi:

- Tiểu tử, đừng quá đáng! Cho rằng có chút quan hệ với Tập đoàn dược liệu Nam Thạch là có thể bóp chết Dược liệu Tam Vị chúng ta sao? Nói thật cho ngươi biết, dù không có Tập đoàn dược liệu Nam Thạch thì Dược liệu Tam Vị chúng ta cũng sẽ không chết đói. Còn ngươi, về sau đừng nói thăng chức, ngươi sẽ chết già tại chỗ này!

Doãn Hùng đột nhiên xoay người tát mặt Doãn Hải Đào:

- Câm miệng!

Doãn Hùng sắc mặt âm trầm nói:

- Nghiệt tử, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện, câm mồm cút sang một bên!

Doãn Hải Đào giật mình kêu lên:

- Bố . . .!

Doãn Hùng mắng:

- Lảm nhảm cái gì, im!

Doãn Hùng tức giận chưa từng có, gã nạt Doãn Hải Đào ngây người, không dám nói câu nào, men say bay biến một ít.

Tô Mộc lạnh nhạt nói:

- Doãn tổng, không cần diễn kịch. Muốn giáo dục con trai như thế nào là chuyện của Doãn tổng, mấy người chúng ta còn muốn ăn cơm. Nếu Doãn tổng không có việc gì thì đi phòng bên cạnh giáo dục đi.

Khương Đào lạnh nhạt nói:

- Đúng vậy! Mang theo con trai rời khỏi đây!

Từ Lâm Giang giận dữ nói:

- Cút đi!

Người hả hê nhất là Từ Lâm Giang.

Doãn Hùng biến sắc mặt, mắt lóe tia tàn nhẫn nhưng giây lát biến mất.

Doãn Hùng trầm giọng hỏi Tô Mộc:

- Như thế nào? Tô tiên sinh không định cho ta mặt mũi phải không?

Tô Mộc lạnh lùng cười:

- Cho ngươi mặt mũi? Ngươi cũng xứng?

Doãn Hùng hét hướng ngoài cửa:

- Ngươi . . . Giỏi, giỏi lắm. Không biết ngươi không cho ta mặt mũi hay không nể mặt Tề xử? Tề xử!

Tề Thiếu Kiệt đứng ở bên ngoài nghe bên trong đối thoại, gã thong thả bước vào trong, mặt tươi cười. Tề Thiếu Kiệt há mồm định nói chuyện nhưng nhìn thấy người ngồi cạnh bàn thì nuốt ngược lại lời sắp nói.

Tề Thiếu Kiệt cười toe:

- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Diêm xử. Sao Diêm xử ở đây?

Không bao nhiêu người khiến Tề Thiếu Kiệt tươi cười thân thiện, Diêm Sùng nằm trong số đó. Tề Thiếu Kiệt dựa vào quan hệ chú của mình ngồi vào vị trí này, còn sau lưng Diêm Sùng thì sao? Diêm Sùng có thể trở thành phó trưởng phòng trẻ tuổi nhất sở tài chính, nói gã không có chút bối cảnh nào thì đánh chết Tề Thiếu Kiệt không tin.

Tề Thiếu Kiệt không biết bối cảnh của Diêm Sùng là gì, nhưng gã tin nếu không cần đắc tội thì tốt nhất là không nên làm. Trong lòng Tề Thiếu Kiệt còn có ý tưởng là trở thành lớp trưởng trong ban huấn luyện trường Đảng lần này. Nếu làm lớp trưởng thì Tề Thiếu Kiệt có nhiều cơ hội tiếp xúc cấp trên hơn, không chừng sẽ được gặp quản lý lớn nhất trường Đảng, hiệu trưởng Diệp An Bang.

Nếu được Diệp An Bang nhớ mặt thì càng tuyệt, trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy, nghĩ thôi đã làm người ta da đầu tê dại.

Mục tiêu hàng đầu của Tề Thiếu Kiệt là quan hệ tốt với bạn học. Hơn nữa người có thể ăn cơm chung với Diêm Sùng, Tề Thiếu Kiệt đoán đại khái thân phận của ba người chắc cũng là học viên huấn luyện chung. Bốn người này có lẽ cùng một ký túc xá. Nhóm học viên đợt này chỉ khoảng ba mươi người, nếu thâu tóm được một phòng ký túc xá thì xác suất thắng của Tề Thiếu Kiệt biến to hơn.

Doãn Hùng kinh ngạc hỏi:

- Tề xử? Các người quen nhau?

Tề Thiếu Kiệt cười nói:

- Doãn tổng thật tình, không nhận ra ai nhưng phải biết Diêm xử mới phải. Diêm xử là phó trưởng phòng trẻ tuổi nhất sở tài chính của tỉnh chúng ta. Sau đợt huấn luyện trường Đảng lần này chắc chắn Diêm xử sẽ được đề bạt trở thành chính xử. Nào nào, mau qua đây kính rượu Diêm xử, xin lỗi đi.

Doãn Hùng trải đời nhiều rèn luyện khả năng nhìn mặt biết lòng người, nghe Tề Thiếu Kiệt nói gã liền hiểu ý.

Doãn Hùng lập tức bưng rượu kính Diêm Sùng:

- Đúng đúng, Diêm xử, tôi xin kính người.

Khiến Tề Thiếu Kiệt tức giận là Diêm Sùng không thèm nhìn hai người cái nào, ngồi yên không nhúc nhích. Đừng nói uống rượu, Diêm Sùng không mở miệng xã giao một tiếng, hoàn toàn phớt lờ Tề Thiếu Kiệt, Doãn Hùng.

Mất hết mặt mũi.

Tức quá!

Đã bao giờ Tề Thiếu Kiệt bị người nhục nhã như vậy? Vừa rồi Tề Thiếu Kiệt đã nhún nhường, không ngờ Diêm Sùng chẳng nể tình. Ý gì đây? Ngươi nghĩ mình mạnh hơn ta sao? Đừng quên học tập ba tháng trong trường Đảng, chủ nhiệm bộ giáo vụ là chú ruột của ta, muốn ngáng chân ngươi dễ như trở bàn tay.

Chẳng lẽ các ngươi không sợ không thể tốt nghiệp trường Đảng?

Nghĩ đến đây mặt Tề Thiếu Kiệt lạnh lùng hỏi:

- Diêm Sùng, ngươi làm vậy là sao?

Diêm Sùng nhướng mí mắt lên liếc qua Tề Thiếu Kiệt, thản nhiên nói:

- Không muốn uống.

Không muốn uống thì không uống, lý do trực tiếp và vô địch, dánh gục Tề Thiếu Kiệt trong một giây.

/1590

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status