Quan Bảng

Chương 228 - Kết Thù

/1590


Chương 218: Kết thù

Không muốn uống nên không uống. Tề Thiếu Kiệt nhìn bộ dạng Diêm Sùng, nghe lý do đó, ngực nghẹn lại. Ý gì đây? Muốn ta chơi cứng phải không? Tề đại thiếu gia đã nói đến mức này mà ngươi qua loa vậy sao? Không cho ta chút mặt mũi nào?

Tề Thiếu Kiệt lạnh lùng hỏi:

- Diêm Sùng, ngươi nói câu đó là có ý gì?

Diêm Sùng liếc Tề Thiếu Kiệt, thản nhiên nói:

- Có ý gì? Ngươi vẫn không nghe hiểu? Ta nói không uống tức là không, hay Tề Thiếu Kiệt nhà ngươi hiểu theo nghĩa khác?

Diêm Sùng và Tề Thiếu Kiệt vốn quen nhau nhưng quan hệ luôn căng thẳng, thuộc loại đụng mặt thì chào nhưng tuyệt đối không chơi thân. Nhất là sau khi xảy ra sự kiện Diêm Sùng thầm ghét Tề Thiếu Kiệt, nếu không phải chưa có lý do tốt thì gã sớm xuống tay, đâu đến nỗi để Tề Thiếu Kiệt tiếp tục vênh váo thế này.

Hôm nay rõ ràng là Tô Mộc muốn gây sự, Diêm Sùng không có lý nào nể mặt Tề Thiếu Kiệt. Đừng nói sau lưng Tô Mộc có đại nhân vật Ngô Thanh Nguyên, dù hắn không có thì Diêm Sùng tuyệt đối không đứng chung phe với Tề Thiếu Kiệt.

Đây là thái độ của Diêm Sùng.

Tô Mộc ngạc nhiên thầm nghĩ:

- Tề Thiếu Kiệt, là người này?

Thế giới thật nhỏ bé, chẳng ngờ gặp lại người quen. Sáng nay Tô Mộc còn muốn nhìn mặt người nào dám lái xe nghênh ngang như thế, chẳng ngờ buổi trưa gặp lại.

Đổi lại ai cầu tình chuyện này thì Tô Mộc cũng không chịu bỏ qua, càng đừng nói Doãn Hùng kéo thuyết khách đến là Tề Thiếu Kiệt, người suýt đâm chết Tô Mộc.

Thú vị thật.

Tô Mộc nhếch mép cười nhạt, ngồi yên không nhúc nhích, mặc cho Diêm Sùng nổi giận. Tô Mộc không rõ bối cảnh của Diêm Sùng nhưng hắn biết nếu Tề Thiếu Kiệt chỉ dựa vào chú làm trong trường Đảng mà muốn đè đầu Diêm Sùng thì gã nằm mơ.

Quan Bảng trong đầu Tô Mộc hơi ngừng lại rồi tiếp tục xoay nhanh, nhưng Quan Bảng tạm dừng một lúc khiến lòng Tô Mộc máy động.

Đến bây giờ Quan Bảng chỉ có thể hiện ra tên tuổi, chức vụ, yêu thích, độ thân mật, thăng chức. Nếu Quan Bảng tiếp tục nuốt nhiều năng lượng ngọc thạch hơn, có khi nào sẽ mang lại thay đổi khác?

Nghĩ vậy làm Tô Mộc nôn nóng muốn rời khỏi đây đi tiệm ngọc thạch ngay.

Nhưng không khí bây giờ khác lạ.

Tề Thiếu Kiệt nghe Diêm Sùng nói, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Mới rồi Tề Thiếu Kiệt ngồi trong phòng riêng Doãn Hùng chiêu đãi, hưởng thụ đãi ngộ khách quý, gã còn vỗ ngực bảo đảm. Hiện giờ Diêm Sùng không nể mặt, làm sao Tề Thiếu Kiệt nhịn nổi?

Tề Thiếu Kiệt lạnh lùng nói:

- Diêm Sùng, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đừng quên chúng ta cùng nhau qua ba tháng học tập. Không lẽ ngươi muốn quan hệ căng thẳng, lúc ấy ngẩng đầu cúi đầu gặp nhau sẽ lúng túng biết bao?

Diêm Sùng tiếp tục khinh thường nói:

- Lúng túng? Ai bảo với ngươi là ta sẽ lúng túng? Người lúng túng là ngươi mới đúng.

- Chuyện hôm nay ai gây ra thì là lỗi của kẻ đó. Đúng, Tô Mộc đánh Doãn Hải Đào, nhưng hắn tự vệ. Nếu các người bắt chặt lý do này gây sự thì ta theo tới cùng.

- Nếu các người không muốn gây sự thì như Tô Mộc đã nói, Doãn Hải Đào, Doãn Hùng, hai cha con các người tự uống hết một chai rượu rồi xin lỗi Từ Lâm Giang, ta xem như chuyện này chưa xảy ra. Nếu không chúng ta vứt hết tất cả chơi tới cùng xem, để coi ai hơn ai?

Một câu bắn trúng hồng tâm.

Diêm Sùng không cho Doãn Hùng đường cò kè mặc cả, gã nói thẳng ra. Doãn Hùng nhìn sắc mặt Tề Thiếu Kiệt đen như lọ nồi, luống cuống không biết làm sao.

Nếu Doãn Hùng đồng ý thì Tề Thiếu Kiệt mất mặt. Còn nếu không đồng ý, Tề Thiếu Kiệt không giải quyết được việc này, Doãn Hải Đào và Doãn Hùng sẽ gặp rắc rối to.

Mới rồi vì một cú điện thoại của Tô Mộc mà bây giờ Dược liệu Tam Vị đã bị Tập đoàn dược liệu Nam Thạch cắt đứt quan hệ hợp tác. Nếu Tập đoàn dược liệu Nam Thạch lên tiếng thì e rằng Dược liệu Tam Vị đừng mơ có chỗ đứng trong Thành phố Thịnh Kinh.

Chết tiệt, Doãn Hải Đào, chờ về nhà lão tử tính sổ với ngươi!

Doãn Hùng lơ ngơ không biết chuyện này rốt cuộc là sao nhưng gã đoán được chắc chắn quan hệ đến nữ nhân bên cạnh Doãn Hải Đào. Nếu không tại Hồ Lỵ thì sao Doãn Hải Đào biết mấy người này?

Kỹ nữ, ngươi chờ đi, nếu đúng là tại ngươi báo hại Dược liệu Tam Vị của ta bỗng dưng bị đốt lửa thì ta không để yên cho ngươi!

Tề Thiếu Kiệt hăm dọa:

- Diêm Sùng, ngươi giỏi. Nhưng ngươi nhớ kỹ, trong thời gian học tập ở trường Đảng ta sẽ 'chăm sóc' ngươi.

Tề Thiếu Kiệt hầm hầm ra khỏi phòng.

- Tề xử, Tề xử!

Tề Thiếu Kiệt không dừng lại, bỏ lại một câu cho Doãn Hùng vẻ mặt sốt ruột:

- Doãn tổng tự giải quyết đi.

Tề Thiếu Kiệt biến mất sau góc rẽ.

Hôm nay kết thù.

Tô Mộc cảm giác lửa giận khi Tề Thiếu Kiệt rời đi và mắt gã bùng cháy hung tàn. Trong vòng ba tháng sắp tới Tề Thiếu Kiệt sẽ gây rối ký túc xá của Tô Mộc, nhưng hắn không sợ chút nào. Cho dù Diêm Sùng không ra mặt thì tự Tô Mộc giải quyết được. Khiến Tô Mộc bất ngờ là vẻ mặt Từ Lâm Giang, Khương Đào lo âu giây lát rồi bình tĩnh lại.

Đúng là vật họp theo loài, người phân theo đàn.

Tô Mộc mỉm cười nói:

- Doãn tổng thấy sao?

- Ta uống!

Doãn Hùng có quyết đoán, gã không chút do dự chộp chai rượu trắng uống ừng ực. Rất nhanh mặt Doãn Hùng đỏ rực, nhìn là biết tửu lượng của gã không lớn.

Tô Mộc nghiền ngẫm hỏi:

- Doãn Hải Đào, còn ngươi thì sao?

Doãn Hải Đào còn làm sao được? Dù Doãn Hải Đào muôn vàn không muốn nhưng gã biết đã đạp phải đinh, bố còn phải uống, gã làm được gì? Doãn Hải Đào chộp chai rượu trắng uống ừng ực.

Hồ Lỵ trợn mắt há hốc mồm đứng nhìn.

Hồ Lỵ không ngờ vụ việc thay đổi đảo ngược, cứ nghĩ là chuyện nắm chắc thế nhưng trở thành mộ chôn nàng, còn là nàng tự tay đào.

Hồ Lỵ thẫn thờ lẩm bẩm:

- Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Tô Mộc khinh thuường cười khẩy nói:

- Nữ nhân ánh mắt thiển cận, đáng thương đáng buồn.

Tô Mộc không có chút hảo cảm với loại nữ nhân như thế, thế giới này là như vậy, không ai làm sai mà không cần gánh trách nhiệm.

Từ Lâm Giang nhìn cảnh này, nhìn khuôn mặt Hồ Lỵ thẫn thờ, trong lòng gã sung sướng vì được trả thù. Cảm giác này làm toàn thân Từ Lâm Giang thoải mái.

Tô Mộc và Diêm Sùng trao đổi ánh mắt, ý là đã lấy lại mặt mũi đầy đủ, giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất, không cần thiết cá chết lưới rách.

Diêm Sùng nhìn hai cha con uống cnạ hai chai rượu, lạnh nhạt nói:

- Được rồi, các ngươi đi đi!

Rầm bịch!

Doãn Hải Đào uống hết nguyên chai rượu trắng, gã đã xỉn từ trước, không chống nổi nữa nằm ngửa ra đất không biết trời trăng.

Doãn Hùng cố chống một hơi, gã biết hôm nay nói cái gì cũng đã muộn, không phải lúc nói chuyện, từ từ gắn lại quan hệ với Tô Mộc sau.

- Các vị, chuyện hôm nay là lỗi của khuyển tử. Từ tiên sinh đúng không? Ta xin lỗi tiên sinh thay hắn. Bữa cơm này tính phần ta, đừng giành với ta. Không quấy rầy các vị lãnh đạo ăn cơm, ta đi đây.

Doãn Hùng nói xong hàng loạt lời khách sáo, cố nén dạ dày khó chịu, vội kêu tài xế đứng bên ngoài nâng Doãn Hải Đào dậy ra khỏi phòng sở đào.

Gian phòng mới rồi còn ồn ào bỗng chốc yên lặng lại.

********************************

Chương 219: Bước đầu lộ ra dữ tợn

Căn phòng không yên lặng lâu, đúng hơn là chỉ giây lát. Từ Lâm Giang nhìn chằm chằm Tô Mộc, Khương Đào, Diêm Sùng, bưng lên ly rượu đặt ở trước mắt, rượu rót đầy ly. Từ Lâm Giang luôn lạc quan lúc này mắt ngấn lệ, nếu gã không cố gắng kiềm nén có lẽ đã khóc thành tiếng.

Rất hiếm thấy cảnh này trên người lăn lộn trong thể chế, càng đừng nói người như Từ Lâm Giang. Tô Mộc, Diêm Sùng, Khương Đào cảm giác được gã không diễn kịch, Từ Lâm Giang thật sự bị cảm động.

Từ Lâm Giang nói:

- Các huynh đệ, không nói nhiều, tất cả trong rượu, chúng ta cạn đi. Các người tùy ý, ta uống trước!

Từ Lâm Giang ngửa cổ uống hết ly rượu đầy.

Cái này ít nhất cỡ hai lượng.

- Cạn!

Việc qua đi, không ai để bụng. Tô Mộc và Diêm Sùng không sợ Tề Thiếu Kiệt, Khương Đào thì không lo sẽ bị gã tính sổ. Dù gì Khương Đào và Tề Thiếu Kiệt chẳng liên quan gì đến nhau.

Lúc tàn tiệc Từ Lâm Giang đã say, Khương Đào cũng uống khá nhiều, Diêm Sùng hơi choáng. Người tỉnh táo duy nhất là Tô Mộc, tại vì tửu lượng của hắn tốt.

Bốn người mà về trường Đảng có lẽ không qua cổng trường đã bị chặn lại. Tô Mộc gọi điện thoại cho Đỗ Phẩm Thượng. Tiểu tử này vừa nghe Tô Mộc gọi điện là chạy ra đại học Giang Nam ngay, gã trốn khóa giáo dục tư tưởng chính trị đang giảng bài.

Đỗ Phẩm Thượng xuất hiện trong nhà hàng Đế Hào khiến nhiều người hét lên:

- Đỗ thiếu gia!

Làm việc trong hội sở ngươi có thể không biết người khác nhưng có một người phải nhớ kỹ, Đỗ Phẩm Thượng là ai? Là trên đầu Đỗ Triển, bọn họ.

Con trai duy nhất của ông chủ, nếu bọn họ chọc giận Đỗ Phẩm Thượng thì xui xẻo.

Đỗ Phẩm Thượng mặt đầy mồ hôi chạy vào hội sở, hét lên:

- Dẫn ta đi phòng sở đào!

Nhâm Tùng vội nói:

- Vâng, xin Đỗ thiếu gia theo ta.

Từ xa Tô Mộc đã nghe Đỗ Phẩm Thượng la lên:

- Lão sư, em đến rồi!

Tô Mộc bất đắc dĩ nói:

- Im miệng, mau lăn qua đây!

Rất nhanh Đỗ Phẩm Thượng cười toe chạy đến.

- Lão sư, chuyện gì vậy? Ui chao, hay bọn họ muốn khiêu khích lão sư kết quả bị lão sư uống gục? Thật tình, các người uống rượu bình thường là được, khiêu chiến với lão sư của ta làm chi? Không biết sức chiến đấu của lão sư rất mạnh sao? Tiểu Gia Cát ta đây phong lưu phóng khoáng, lượng rượu bao la còn không uống lại, các người . . .

Đỗ Phẩm Thượng còn định trêu chọc tiếp nhưng Tô Mộc quát ngăn lại:

- Anh Diêm, giờ Anh Khương và Anh Từ đã uống say, anh Diêm cũng uống khá nhiều. Theo em thấy ở lại chỗ này giải rượu đi. Dù sao nghi thức khai giảng trường Đảng không phải hôm nay. Anh Diêm thấy sao? Chờ tỉnh rượu rồi về trường Đảng.

Diêm Sùng cười nói:

- Cậu sắp xếp đi.

Khi nhìn Đỗ Phẩm Thượng, ánh mắt Diêm Sùng toát ra nghiền ngẫm.

- Được rồi.

Tô Mộc xoay người nói:

- Đứng đó làm gì? Mau kêu người dìu hai người này về phòng. Nhớ kỹ, bọn họ là bạn học trường Đảng của ta, chung một ký túc xá, hãy chăm sóc cho đàng hoàng.

- Rõ!

Đỗ Phẩm Thượng cười nói:

- Lão Nhâm còn đứng ngây ra làm gì, mau dìu bạn học của lão sư vào phòng, nhớ kỹ, chọn phòng tốt vào.

Nhâm Tùng vội đáp:

- Vâng!

Diêm Sùng, Từ Lâm Giang, Khương Đào đều ra khỏi phòng. Tô Mộc ngồi trước bàn liếc hướng Nhâm Tùng đứng trước mắt.

Tô Mộc nhếch môi:

- Anh là quản lý của hội sở này?

Nhâm Tùng đáp ngay:

- Vâng, tôi tên Nhâm Tùng!

Nhâm Tùng không dám lơ là, đừng thấy người trước mắt còn trẻ tuổi nhưng gã chính mắt thấy cảnh vừa rồi trong phòng. Người không thèm để công tử Tề Thiếu Kiệt vào mắt, Nhâm Tùng làm sao dám sơ sẩy? Càng đừng nói con trai của đại lãnh đạo hiện giờ ở trước mặt người ta cũng cười toe toét. Nói Tô Mộc chỉ là một người đơn giản có đánh chết Nhâm Tùng cũng không tin.

Nhâm Tùng không hiểu Tô Mộc giữ gã lại để làm gì.

Tô Mộc cười nói:

- Nhâm tổng giám đốc, hội sở Đế Hào là đứng đầu giới ăn uống Thành phố Thịnh Kinh, ta nghĩ Nhâm tổng giám đốc hiểu kinh doanh nó hơn ta. Nhưng ta có chút ý kiến nhỏ, coi như là đề nghị của vị khách đến đây ăn cơm, không biết Nhâm tổng giám đốc có muốn nghe không?

Nhâm Tùng nói ngay:

- Xin cứ nói.

Tô Mộc cười nói:

- Chuyện mới xảy ra trong phòng ta nghĩ không cần ta nói thì Nhâm tổng giám đốc cũng biết. Người đến chỗ này ăn cơm không chỉ vì đồ ăn ngon, quan trọng nhất là chất lượng phục vụ.

- Hôm nay là ta, nếu đổi lại người khác đang ăn cơm đột nhiên cửa phòng bị người đá văng ra, trong lòng khách ăn sẽ nghĩ sao?

- Còn nữa, từ lúc cửa bị đá ra đến bây giờ không có một nhân viên phục vụ của hội sở Đế Hào ra mặt, như vậy không tốt chút nào. Nhâm tổng giám đốc, cái này là đề nghị của ta cho hội sở, có chấp nhận ý kiến hay không là chuyện của các người. Được rồi, điều nên nói ta đã nói hết, ta đi đây.

- Vâng vâng, là chúng tôi không làm tròn công tác, chúng tôi sẽ cải tiến.

Trán Nhâm Tùng ướt đẫm mồ hôi, tim đập nhanh, căng thẳng hết sức.

Từ lúc Tô Mộc nói chuyện Đỗ Phẩm Thượng luôn giữ im lặng, thấy hắn đi ra cửa thì lạnh nhạt nói:

- Lão sư ở bên ngoài chờ em một lúc.

Mới rồi Đỗ Phẩm Thượng còn cười toe bây giờ gã toát ra uy nghiêm làm người ta khó mà nhìn thẳng.

Tô Mộc không xoay lại, chỉ gật đầu.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Đỗ Phẩm Thượng thản nhiên liếc qua Nhâm Tùng:

- Lát nữa ta muốn thấy báo cáo kỹ càng về ngọn nguồn từ đầu đến đuôi vụ việc. Nhâm Tùng, tiền thưởng sẽ bị trừ nửa năm, cho ngươi lập công chuộc tội tiếp tục quản lý hội sở này. Về sau còn xảy ra chuyện tương tự thì cuốn gói cút xéo ngay.

Nhâm Tùng sợ teo tim nói:

- Vâng thưa Đỗ thiếu gia!

Nhâm Tùng biết lời của Đỗ Phẩm Thượng trong tập đoàn Cự Nhân có uy lực hơn Đỗ Triển, vì đừng thấy gã chỉ là sinh viên, nhưng từ nhỏ gã theo Đỗ Triển tiếp xúc làm ăn vô hình trung rèn luyện ra khí thế bề trên, không giả tạo được.

Nghe nói Đỗ Phẩm Thượng đã có thuộc hạ trong tập đoàn Cự Nhân, không ít hơn Đỗ Triển, mỗi thuộc hạ đều ngồi trên vị trí thực quyền trong tập đoàn. Nhâm Tùng là quản lý một trong bốn nhà hàng Đế Hào, biết rõ ràng địa vị của Đỗ Phẩm Thượng.

Đỗ Phẩm Thượng thản nhiên ra lệnh xong bước ra khỏi phòng. Chân vừa bước ra ngoài, vẻ nghiêm túc trên mặt Đỗ Phẩm Thượng biến mất, thay thế là bộ dạng cợt nhả.

Tô Mộc bất đắc dĩ nhìn Đỗ Phẩm Thượng, cười nói:

- Đi đi.

Đỗ Phẩm Thượng lót tót theo đuôi:

- Đi, lão sư!

Mọi người nhìn Đỗ Phẩm Thượng như tiểu đệ theo đuôi hớn hở cùng Tô Mộc ra ngoài.

********************************

Chương 220: Nghiên cứu học vấn

Thành phố Thịnh Kinh buổi chiều ánh nắng chiếu trên người ấm áp, ngồi trên ghế gỗ ven đường tắm trong ánh nắng làm người ta bất giác buồn ngủ. Tô Mộc và Đỗ Phẩm Thượng hút thuốc nhìn xe chạy tới chạy lui. Tô Mộc dựa lưng vào ghế, thoải mái phun ra vòng khói.

Tô Mộc thản nhiên hỏi:

- Không trách lão sư làm điều thừa?

Đỗ Phẩm Thượng cười tủm tỉm:

- Lão sư nói kỳ vậy, em biết lão sư làm vậy vì tốt cho em, sợ cấp dưới ảnh hưởng danh dự của Đế Hào, hủy đi cơ nghiệp bố em khó khăn tích lũy, đúng không?

- Đúng vậy! Ta đúng là có ý này.

Tô Mộc cười nói:

- Cách giải quyết của ngươi vừa co vừa giãn, không có gì không ổn. Nhưng ta vẫn giữ câu cũ, tập đoàn Cự Nhân muốn đột phá giới hạn khu vực tỉnh Giang Nam thì phải bắt tay vào từ chuyện nhỏ. Chi tiết là ma quỷ, có khi một chi tiết nhỏ sẽ làm nguyên tòa nhà chọc trời sụp đổ ngay.

Có mối quan hệ với Đỗ Phẩm Thượng, Tô Mộc không muốn nhìn tập đoàn Cự Nhân bị sụp đổ. Tô Mộc biết Đỗ Triển lập nghiệm có nhiều sắc đen và xám nhưng điều đó không có ý nghĩa gì với hắn. Tô Mộc biết rằng Đỗ Phẩm Thượng lọt qua vòng, phẩm hạnh của gã đáng tin thì hắn không ngại nâng đỡ tập đoàn Cự Nhân.

Đỗ Phẩm Thượng chớp mắt kinh ngạc hỏi:

- Không nói mấy chuyện này nữa. Mới rồi nghe lão sư nói hình như đang học ở trường Đảng Thành phố Thịnh Kinh? Có chuyện gì vậy? Chẳng phải lão sư làm bí thư trấn ủy Hắc Sơn trấn sao? Hay là . . . Không thể nào, lão sư bị cắt chức cuốn gói đến trường Đảng học? Đây là giáng chức? Khoan, dù giáng chức cũng không cần biếm đến trường Đảng tỉnh ủy.

Đỗ Phẩm Thượng biết Tô Mộc sẽ không hại gã chuyện tập đoàn Cự Nhân, hai người trải qua nhiều chuyện trong bốn năm qua, không phải ai muốn châm ngòi cũng thành công được.

Đỗ Phẩm Thượng tôn sùng Tô Mộc đến mù quáng, nếu không gã đường đường là thiếu gia tập đoàn Cự Nhân làm gì tán nhảm với Tô Mộc khi ấy là một sinh viên đại học Giang Nam?

Tô Mộc mỉm cười nói:

- Đúng vậy! Hiện tại ta không phải là bí thư trấn ủy Hắc Sơn trấn, bị đuổi đến trường Đảng tỉnh ủy học tập ba tháng.

Mắt Đỗ Phẩm Thượng sáng rỡ:

- Ba tháng? Ha ha ha, vậy là em có thể chơi với lão sư, a không, là học tập.

Tô Mộc nói:

- Tiểu tử bớt gây rắc rối cho ta đi. Ta đến huấn luyện học tập, không phải để chơi với ngươi. Nhưng nếu rảnh có thể tâm sự với ngươi.

Đỗ Phẩm Thượng cười nham nhở:

- Vâng, có câu này của lão sư là đủ rồi. Hì hì, chờ học thêm mấy chiêu với lão sư, trở về tập đoàn Cự Nhân ta sẽ cho đám già tự phụ kia nhìn xem ai bắt được ai.

Tô Mộc không từ chối:

- Ngươi thật là!

Tô Mộc không ngại làm việc giúp đỡ Đỗ Phẩm Thượng, cứ xem như chôn một quân cờ cho mình đi. Muốn bước xa trên con đường quan trường, trong tay không có mấy lá bài tẩy thì không được.

Chiều hoàng hôn, tổng bộ Dược liệu Tam Vị Thành phố Thịnh Kinh.

Rầm!

Doãn Hùng đập mạnh điện thoại, sắc mặt âm trầm. Văn phòng đèn đuốc sáng trưng nhưng lòng Doãn Hùng tối tăm. Sau khi ra khỏi nhà hàng Đế Hào, Doãn Hùng đưa Doãn Hải Đào đi bệnh viện rửa ruột ngay. Qua bảy tiếng đồng hồ Doãn Hải Đào đã tỉnh táo lại.

Nhưng càng tỉnh táo thì bây giờ Doãn Hải Đào càng nóng nảy hơn.

Doãn Hải Đào sốt ruột hỏi:

- Bố, Ôn Hữu Đạo nói sao?

Doãn Hùng chửi um lên:

- Ngu ngốc, đều tại ngươi làm chuyện khốn kiếp! Nếu không tại ngươi thì sao Dược liệu Tam Vị mất đi sự ủng hộ của Tập đoàn dược liệu Nam Thạch? Biết không, mới rồi Ôn Hữu Đạo chẳng những từ chối ta còn ám chỉ trong tỉnh Giang Nam sẽ không có chỗ đứng cho Dược liệu Tam Vị. Ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không? Nghĩa là cha con chúng ta sắp thành chuột chạy qua đường.

Ầm!

Sét đánh ngang tai, Doãn Hải Đào nằm mơ cũng không ngờ sự việc sẽ biến chuyển thế này. Doãn Hải Đào quen thói kiêu căng, nếu mất Dược liệu Tam Vị chống lưng, những người gã từng đắc tội sẽ đến tìm gã tính sổ. Dù bọn họ không đến thì Doãn Hải Đào quen sống sung sướng đâu chịu sống nghèo khổ?

Doãn Hùng giận run người chửi:

- Vì một nữ nhân làm ra chuyện ngu xuẩn đẩy xí nghiệp vào cảnh khốn khó. Doãn Hải Đào, giỏi, ngươi giỏi lắm!

Doãn Hải Đào vội nói:

- Bố đừng mắng con nữa, bây giờ nên làm sao? Bên Tề Thiếu Kiệt không giúp được gì sao? Chúng ta đưa tiền cho Tề Thiếu Kiệt, nhờ hắn dàn xếp mấy người kia đi. Cùng lắm ta tìm Từ Lâm Giang, xin hắn giơ cao đánh khẽ tha cho Dược liệu Tam Vị chúng ta, vậy đã được chưa?

Doãn Hùng ngập ngừng:

- Bên Tề Thiếu Kiệt đừng mơ mộng, hắn không nói được gì. Lần này Ôn Hữu Đạo rất kiên quyết, tỏ rõ trừ phi Tô Mộc lên tiếng nếu không chúng ta hết đường. Nhưng . . .

Doãn Hải Đào vội hỏi:

- Nhưng sao?

Doãn Hùng hét lên:

- Nhưng nếu làm như ngươi nói thì có cơ hội cứu vãn. Vậy đi Hải Đào, ngươi đưa Hồ Lỵ đi xin Từ Lâm Giang ngay. Nhớ kỹ, miễn là bọn họ đồng ý không truy cứu, có bị uất ức cách mấy cũng ráng nhịn.

- Hiểu rồi, con đi làm ngay!

Doãn Hải Đào vội vàng chạy đi.

Doãn Hùng ngồi phịch xuống ghế, mặt xám xịt nhỏ giọng nói:

- Hy vọng cách này được.

Nghi thức khai giảng kết thúc, cuộc sống trong trường Đảng tỉnh ủy cũng mở màn. Ngày khai giảng Tô Mộc gặp lại Diệp An Bang, nói sao thì gã là hiệu trưởng trường Đảng tỉnh ủy, gã xuất hiện trong trường hợp này không có gì lạ. Diệp An Bang không muốn lộ ra quan hệ giữa mình và Tô Mộc, gã nghiêm túc chờ nghi thức khai giảng kết thúc thì đi.

Lúc hết lễ khai giảng, Tề Thiếu Kiệt vênh váo lượn lờ trước mắt Tô Mộc, Từ Lâm Giang, Diêm Sùng, Khương Đào.

Tề Thiếu Kiệt cố ý đứng trước mặt Diêm Sùng, nhếch mép cười nhạt:

- Diêm Sùng, có biết lớp trưởng của lớp chúng ta là ai không?

Diêm Sùng mỉm cười hỏi lại:

- Không lẽ là ngươi?

Tề Thiếu Kiệt tự tin nói:

- Ta không nói vậy, nhưng nếu ta trở thành lớp trưởng thì chắc chắn sẽ đề cử ngươi làm lớp phó.

Diêm Sùng thản nhiên nói:

- Vậy sao? Cảm ơn.

Tề Thiếu Kiệt cười to bảo:

- Còn ngươi, Tô Mộc, có phải cũng muốn kiếm một chức vị? Nếu thuộc ban cán bộ trong trường Đảng thì lời bình khi tốt nghiệp sẽ tăng thêm nhiều điều, chẳng lẽ ngươi không muốn lời bình tốt nghiệp của mình tốt hơn sao?

Không ai ngờ Tô Mộc trả lời là:

- Xin lỗi, ta đến nghiên cứu học vấn.

Tề Thiếu Kiệt ngây người.

- Ha ha ha ha ha ha! Nghiên cứu học vấn? Tốt, vậy ngươi cứ nghiên cứu học vấn đi.

Tề Thiếu Kiệt kinh ngạc qua đi cười càn rỡ:

- Tề chủ nhiệm còn có chuyện sai ta làm, sau này chúng ta nói chuyện tiếp.

Tề Thiếu Kiệt nghênh ngang đi hướng chủ nhiệm bộ giáo vụ Tề Lộ Minh.

Khương Đào khinh thường nói:

- Tiểu nhân đắc chí!

Từ Lâm Giang cáu kỉnh nói:

- Giận loại người đó làm chi? Không đáng. Nhưng nếu Tề Thiếu Kiệt thông qua quan hệ với chú của hắn rất có thể sẽ làm lớp trưởng được, để người như vậy làm lớp trưởng thật khó chịu. Không được Diêm Sùng, ta sẽ tìm cách giành lấy lớp trưởng cho ngươi. Dù sao quy định bầu lớp trưởng do học viên trong lớp bình chọn, ta không tin Tề Lộ Minh dám làm trái quy định.

Diêm Sùng hờ hững nói:

- Thôi, việc này không quan trọng gì.

Từ Lâm Giang trầm giọng nói:

- Không thể cho qua được!

Từ Lâm Giang nghĩ đến Tề Thiếu Kiệt nhằm vào Diêm Sùng là do gã mà ra, Từ Lâm Giang không thể khoanh tay đứng nhìn. Hiện giờ bốn người chơi rất thân, gã không cho phép ai coi thường.

Tô Mộc nói:

- Được rồi, đã hết lễ khai giảng, nên làm gì thì tùy ý đi. Mặc kệ các anh, em thật sự muốn tìm mấy cuốn sách nghiên cứu, đi trước.

Tô Mộc cất bước rời đi.

/1590

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status