Có người không thể nhịn được nữa, một chiếc giầy bay đến giáng thẳng vào đầu luật sư đối Phương. Đó tượng trưng cho sự công bằng, bộ tóc giả của chính nghĩa bị đập văng ra ngoài.
Y ôm đầu, quay người nhìn đám người đang phẫn nộ đằng sau,
- Ai đã ném tôi?
Thấy nhiễu loạn, quan tòa không ngừng gõ mặt bàn quát “Im lặng, im lặng!”
Im con mẹ mày! Lại một chiếc giầy nữa lao tới.
Quan tòa né người tránh, chiếc giầy bay xượt qua tai. Y giận điên người, cầm cây búa gõ mạnh xuống bàn, gầm gè quát: “Im lặng, im lặng!”
- Cảnh sát đâu, cảnh sát đâu rồi, đuổi hết bọn họ ra ngoài cho tôi. Tòa tạm nghỉ, tạm nghỉ!
Quan tòa ném xuống cây búa, đùng đùng bỏ đi. Những thành viên trong đoàn bồi thẩm khác cũng lục tục cầm tài liệu ra về.
Mười mấy cảnh sát tiến vào, dẹp hết đám người nổi loạn.
Phiên tòa lại phải tạm hoãn, một bồi thẩm viên đi vào thông báo bản án này tạm thời ngừng thẩm tra xử lý, ba ngày sau tiếp tục xét xử.
Ô Cương bị tạm giam, những người khác cũng đành tạm ra về.
Phiên tòa hôm nay, Ô Dật Long cảm thấy bản thân mang tiếng là một thị trưởng, đường đường là một đấng nam nhi đại trượng phu, ko ngờ phải khoanh tay trước việc này, lòng không tránh khỏi cảm giác bất lực, chán nản.
Nếu ở trong nước, y còn có cách dàn xếp, nhưng ở Mĩ xa xôi vạn dặm thế này, y cũng đành lực bất tòng tâm. Càng đáng tiếc hơn là người ta nói gì y nghe cũng không hiểu, cũng may là có người bên cạnh chậm chậm phiên dịch cho y.
Ôn Nhã từ tòa án đi ra, thở dài, cô nói với Đồng Tiểu Phàm:
- việc này không đơn giản như tôi nghĩ, muốn khống chế Michael, e rằng hơi quá khó.
Có người dìu bạn gái Ô Cương đi ra, vẻ mặt cô tiều tụy và xấu hổ. Sự việc này xảy ra, dù là đối với ai cũng đều không dễ dàng. Cô nhìn thấy vợ chồng Ô Dật Long, đến đầu cũng không dám ngẩng lên, giống như bản thân mình làm chuyện đáng xấu hổ vậy.
Đồng Tiểu Phàm thấy vậy, nói với mọi người:
- Hãy đối xử tốt với cô ấy, cô ấy mới chính là mấu chốt của vụ án.
Michael dưới sự bảo vệ của một nhóm người, vênh váo đi ra, y nhìn mọi người cười khẩy, một vài người cũng dán mắt nhìn theo y.
Michael nói:
- Trợ lý của tôi không thể chết một cách vô nghĩa như vậy! Thằng Ô Cương đó, tôi sẽ cho hắn xuống địa ngục.
- Mày
Có người muốn xông lên đánh y, nhưng bị cả đám người kéo lại. Ô Dật Long sắc mặt xám lại, xiết chặt hai nắm đấm, vẻ như sắp không thể kiềm chế nổi nữa. Một số học sinh mắt cũng trừng lên giận dữ, nhưng không ai dám làm gì Michael.
Ôn Nhã khuyên nhủ:
- Chúng ta không nên quá kích động, nếu kích động, chúng ta sẽ trúng kế của chúng. Mọi người đi thôi!
Không ngờ Michael một tý liêm sỉ cũng không có, tiến đến trước Đồng Tiểu Phàm và Ôn Nhã, nhìn hai người bằng nửa con mắt nói:
- Đây chính là người nối nghiệp của Iomega sao? Không sai, không sai, tiểu thư Tiểu Phàm xinh đẹp, tôi nhớ cô rồi. Cẩn thận đấy, không biết chừng chính cô và Iomega của cô sẽ là mục tiêu kế tiếp của tôi. Cả hai tôi đều rất có hứng thú! Ha ha…
Đồng Tiểu Phàm vẻ mặt nghiêm túc:
- Đừng quá đắc ý, chúng ta nhất định sẽ đưa anh lên tòa!
- Cứ chờ xem!
Michael cười hiểm ác nhìn Đồng Tiểu Phàm,
- Mày cũng cố mà gữi lấy thân. Ha ha…
- Chúng ta đi thôi!
Đồng Tiểu Phàm giận dữ xoay người, chui vào trong xe.
Đoàn người lần lượt lên xe, rời tòa án.
Ở trên xe, Ôn Nhã nói phải đi tìm một người, liên lạc với mọi người sau.
Trương Nhất Phàm ở Vĩnh Lâm, nhận được điện thoại của Đồng Tiểu Phàm, sau khi nghe Đồng Tiểu Phàm kể hết sự việc, hắn đập bàn giận dữ đập bàn quát: “Thằng khốn kiếp! Bố nhất định giết chết mày!”
Đồng Tiểu Phàm nói: “Anh kích động cái gì? Bản án còn chưa xét xử xong mà”.
Trương Nhất Phàm tức tối vô cùng, thằng súc sinh, không ngờ nó dám kiêu căng phách lối như thế, biết trước thế này ta đã giết chết nó từ lần trước rồi.
“Anh không sợ làm dấy lên sự bất hòa Quốc Tế hay sao? Âu Phi là công ty dầu lửa lớn nhất thế giới, ảnh hưởng rất sâu rộng”
Trương Nhất Phàm nói, tôi không cần biết, tôi muốn y phá sản, muốn cho y xong đời. Mọi người hãy nghĩ cách, nếu lần xét xử này của tòa án không làm cho y ngồi tù được, tôi sẽ phát động một cuộc chiến tranh kinh tế đối với Âu Phi.
Đồng Tiểu Phàm nói, điều này làm sao có thể được? Phát động một cuộc chiến kinh tế đối với Âu Phi cần phải có nguồn tài chính lớn, anh có không?
Tuy nói là mười tỉ, nhưng có thể không đến mười tỉ, vài tỉ là cùng. Trong số tiền lần này còn bao gồm cả cổ phần của công ty, cho nên nguồn vốn lưu động thật sự có thể rút ra chỉ khoảng hơn một tỉ thôi.
Hơn nữa, dù tôi muốn lấy số tiền đó đi để trừng trị bọn, cũng phải thông qua hội đồng quản trị. Một công ty đa quốc gia lớn như Âu Phi dù nói thế nào cũng phải có gần ba mươi tỉ, anh có nuốt nổi không? Dạ dày anh to quá nhỉ?
Trương Nhất Phàm nói tôi nuốt không trôi cục tức này, thằng khốn này quá ngạo mạn, Tiêu Tiêu đâu? Tiêu Tiêu còn ở Mỹ không?
Cô ấy còn, Nhất Phàm, em khuyên anh không nên thể hiện, không đáng. Chỉ cần đưa được Ô Cương ra khỏi tù, việc này coi như được giải quyết xong. Còn muốn khiến cho Michael ngồi tù có vẻ không thực tế lắm.
Không nói đến cậu ta chỉ là một lưu học sinh, cho dù là có giết người, y cũng hoàn toàn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Chính sách của Mỹ anh không hiểu.
Nếu xét trên phương diện chính trị, kết quả sẽ không giống thế. Sự đấu tranh giữa các đối thủ chính trị có muôn phương nghìn kiểu, có chiêu nào dùng được, họ nhất định sẽ dùng. Michael không phải chính khách, sẽ rất khó làm được.
Trương Nhất Phàm nghe vợ nói xong, trong lòng không khỏi thầm than. Người Mỹ thật quá ngang ngược, phách lối, Mấy thằng nhật chó này làm việc quả thật như một lũ cầm thú.
Bọn họ không cần biết ở Nhật Bản đóng quân hay Hàn Quốc đóng quân, những tội hình mà binh sỹ phải chịu vẫn còn ít hay sao? Ở những nước đó, đến rắm cũng không dám thả, phải nhẫn nhục nuốt giận.
Nhưng Trương Nhất Phàm nghĩ đến việc này lại nuốt không trôi cục tức trong cổ họng. Không được, ta phải tìm cách gì đó. Khiến lão già George ra tay, châm lửa phía sau Âu Phi, làm cho hai đầu đều trở nên khó chống đỡ.
Sau đó, Ô Dật Long lại gọi điện cho Trương Nhất Phàm, nói chuyện về người hoa ở nước ngoài, muốn tìm lại công bằng cho mình thật khó, hắn thề nói: Tôi muốn cảnh báo cho con cháu tôi để không bao giờ có ý định ra nước ngoài sinh sống nữa. Sinh ra làm người Trung Quốc, chết đi làm ma Trung Quốc.
Chỉ cần sự việc lần này được giải quyết ổn thỏa, y sẽ cho Ô Cương về nước, không bao giờ tiếc cái mác lưu học sinh này nữa.
Trương Nhất Phàm chỉ có thể an ủi anh ta: “Trước mắt hãy giải quyết tốt việc của Ô Cương đã rồi tính tiếp. Những việc khác chưa nên nghĩ tới, mặt khác, các anh ở bên kia cũng nên chú ý an toàn.”
Ô Dật Long rất cảm kích trước thái độ của Trương Nhất Phàm, nói bản thân mình trước đây bị ma xui quỷ khiến. Y thở dài, lần này nếu không có phu nhân của anh giúp đỡ, một mình mang thêm mấy người, quả thật không thể nghĩ ra cách nào.
Hai người hàn huyên một lúc, Trương Nhất Phàm cảm thấy tinh thần Ô Dật Long sa sút rõ ràng, khác hoàn toàn so với khí thế uy nghiêm trước đây khi còn ở Vĩnh Lâm.
Mà ở Vĩnh Lâm trong khoảng thời gian gần đây, trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ, các cán bộ từ nhỏ đến lớn trong chín huyện hai khu đều làm việc rất chăm chỉ, nghiêm túc, trở nên tự giác rất nhiều.
Trương Nhất Phàm tự nhủ, Ô Dật Long đúng là cũng có năng lực, có thể chấn át được bao nhiêu người như vậy.
Phải mượn cơ hội này, đưa kinh tế Vĩnh Lâm đi lên, dỡ bỏ cái mũ nghèo đói, đồng thời biến giấc mơ của mình thành hiện thực.
Nhưng việc cấp bách, hắn quyết định làm một việc long trời lở đất, khiến thế giới phải rung chuyển.
Đêm thứ hai, hắn tìm thời gian thích hợp gọi điện cho George.
- Tôi muốn tấn công Âu Phi!
George tưởng mình nghe không rõ, hỏi lại: “cái gì”
Trương Nhất Phàm nói giọng trịnh trọng: “Tôi muốn đánh đổ Âu Phi!”
George lúc này mới phá lên cười,
- Này người thanh niên, tôi rất nể phục lòng gan dạ và ý chí dũng cảm của anh, nhưng tôi không thể không hoài nghi về thực lực của anh.
Trương Nhất Phàm đã chuẩn bị trước kế hoạch, nói với George:
- Không có gì là không thể, chỉ cần ông đồng ý giúp tôi, tôi có thể làm cho nó sụp đổ, biết mất khỏi thế giới này!
George thấy Trương Nhất Phàm thận trọng như vậy, cũng nghiêm túc nói:
- Vậy cậu hãy nói với tôi kế hoạch của cậu! Cần tôi phối hợp thế nào?
Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi không thể nói được, ông chỉ cần làm theo những gì tôi yêu cầu, như vậy là sự phối hợp tốt nhất rồi.
George cả giận nói:
- Vớ vẩn nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ một đồng minh như tôi không đáng để cậu tin tưởng?
Trương Nhất Phàm nói:
- Không phải tôi không tin ông, kế hoạch của tôi, chỉ một mình tôi biết. Còn ông, việc duy nhất có thể làm là thay Ema báo thù, làm cho kẻ làm tổn thương cô ấy phải bị trừng trị thích đáng! Ông cũng có thể nhân dịp này ăn thịt luôn đối thủ, diệt cỏ tận gốc.
“Ha ha ——” George cười nói: “ Vậy để tôi suy nghĩ!”
Trương Nhất Phàm nói:
- Đây là cơ hội duy nhất của ông, nếu bỏ lỡ lần này, về sau ông có muốn hợp tác, tôi cũng không cần nữa.
George ngẩn người ra một lúc rồi đập bàn nói: “Người thanh niên, cậu thật tự phụ, tuy nhiên tôi rất thích phong thái của cậu giống hệt như tôi năm xưa, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ! Nhưng tôi phải nói với cậu câu này, chớ làm cho tôi thất vọng, nếu không không cậu sẽ phải khổ sở đấy!
Y ôm đầu, quay người nhìn đám người đang phẫn nộ đằng sau,
- Ai đã ném tôi?
Thấy nhiễu loạn, quan tòa không ngừng gõ mặt bàn quát “Im lặng, im lặng!”
Im con mẹ mày! Lại một chiếc giầy nữa lao tới.
Quan tòa né người tránh, chiếc giầy bay xượt qua tai. Y giận điên người, cầm cây búa gõ mạnh xuống bàn, gầm gè quát: “Im lặng, im lặng!”
- Cảnh sát đâu, cảnh sát đâu rồi, đuổi hết bọn họ ra ngoài cho tôi. Tòa tạm nghỉ, tạm nghỉ!
Quan tòa ném xuống cây búa, đùng đùng bỏ đi. Những thành viên trong đoàn bồi thẩm khác cũng lục tục cầm tài liệu ra về.
Mười mấy cảnh sát tiến vào, dẹp hết đám người nổi loạn.
Phiên tòa lại phải tạm hoãn, một bồi thẩm viên đi vào thông báo bản án này tạm thời ngừng thẩm tra xử lý, ba ngày sau tiếp tục xét xử.
Ô Cương bị tạm giam, những người khác cũng đành tạm ra về.
Phiên tòa hôm nay, Ô Dật Long cảm thấy bản thân mang tiếng là một thị trưởng, đường đường là một đấng nam nhi đại trượng phu, ko ngờ phải khoanh tay trước việc này, lòng không tránh khỏi cảm giác bất lực, chán nản.
Nếu ở trong nước, y còn có cách dàn xếp, nhưng ở Mĩ xa xôi vạn dặm thế này, y cũng đành lực bất tòng tâm. Càng đáng tiếc hơn là người ta nói gì y nghe cũng không hiểu, cũng may là có người bên cạnh chậm chậm phiên dịch cho y.
Ôn Nhã từ tòa án đi ra, thở dài, cô nói với Đồng Tiểu Phàm:
- việc này không đơn giản như tôi nghĩ, muốn khống chế Michael, e rằng hơi quá khó.
Có người dìu bạn gái Ô Cương đi ra, vẻ mặt cô tiều tụy và xấu hổ. Sự việc này xảy ra, dù là đối với ai cũng đều không dễ dàng. Cô nhìn thấy vợ chồng Ô Dật Long, đến đầu cũng không dám ngẩng lên, giống như bản thân mình làm chuyện đáng xấu hổ vậy.
Đồng Tiểu Phàm thấy vậy, nói với mọi người:
- Hãy đối xử tốt với cô ấy, cô ấy mới chính là mấu chốt của vụ án.
Michael dưới sự bảo vệ của một nhóm người, vênh váo đi ra, y nhìn mọi người cười khẩy, một vài người cũng dán mắt nhìn theo y.
Michael nói:
- Trợ lý của tôi không thể chết một cách vô nghĩa như vậy! Thằng Ô Cương đó, tôi sẽ cho hắn xuống địa ngục.
- Mày
Có người muốn xông lên đánh y, nhưng bị cả đám người kéo lại. Ô Dật Long sắc mặt xám lại, xiết chặt hai nắm đấm, vẻ như sắp không thể kiềm chế nổi nữa. Một số học sinh mắt cũng trừng lên giận dữ, nhưng không ai dám làm gì Michael.
Ôn Nhã khuyên nhủ:
- Chúng ta không nên quá kích động, nếu kích động, chúng ta sẽ trúng kế của chúng. Mọi người đi thôi!
Không ngờ Michael một tý liêm sỉ cũng không có, tiến đến trước Đồng Tiểu Phàm và Ôn Nhã, nhìn hai người bằng nửa con mắt nói:
- Đây chính là người nối nghiệp của Iomega sao? Không sai, không sai, tiểu thư Tiểu Phàm xinh đẹp, tôi nhớ cô rồi. Cẩn thận đấy, không biết chừng chính cô và Iomega của cô sẽ là mục tiêu kế tiếp của tôi. Cả hai tôi đều rất có hứng thú! Ha ha…
Đồng Tiểu Phàm vẻ mặt nghiêm túc:
- Đừng quá đắc ý, chúng ta nhất định sẽ đưa anh lên tòa!
- Cứ chờ xem!
Michael cười hiểm ác nhìn Đồng Tiểu Phàm,
- Mày cũng cố mà gữi lấy thân. Ha ha…
- Chúng ta đi thôi!
Đồng Tiểu Phàm giận dữ xoay người, chui vào trong xe.
Đoàn người lần lượt lên xe, rời tòa án.
Ở trên xe, Ôn Nhã nói phải đi tìm một người, liên lạc với mọi người sau.
Trương Nhất Phàm ở Vĩnh Lâm, nhận được điện thoại của Đồng Tiểu Phàm, sau khi nghe Đồng Tiểu Phàm kể hết sự việc, hắn đập bàn giận dữ đập bàn quát: “Thằng khốn kiếp! Bố nhất định giết chết mày!”
Đồng Tiểu Phàm nói: “Anh kích động cái gì? Bản án còn chưa xét xử xong mà”.
Trương Nhất Phàm tức tối vô cùng, thằng súc sinh, không ngờ nó dám kiêu căng phách lối như thế, biết trước thế này ta đã giết chết nó từ lần trước rồi.
“Anh không sợ làm dấy lên sự bất hòa Quốc Tế hay sao? Âu Phi là công ty dầu lửa lớn nhất thế giới, ảnh hưởng rất sâu rộng”
Trương Nhất Phàm nói, tôi không cần biết, tôi muốn y phá sản, muốn cho y xong đời. Mọi người hãy nghĩ cách, nếu lần xét xử này của tòa án không làm cho y ngồi tù được, tôi sẽ phát động một cuộc chiến tranh kinh tế đối với Âu Phi.
Đồng Tiểu Phàm nói, điều này làm sao có thể được? Phát động một cuộc chiến kinh tế đối với Âu Phi cần phải có nguồn tài chính lớn, anh có không?
Tuy nói là mười tỉ, nhưng có thể không đến mười tỉ, vài tỉ là cùng. Trong số tiền lần này còn bao gồm cả cổ phần của công ty, cho nên nguồn vốn lưu động thật sự có thể rút ra chỉ khoảng hơn một tỉ thôi.
Hơn nữa, dù tôi muốn lấy số tiền đó đi để trừng trị bọn, cũng phải thông qua hội đồng quản trị. Một công ty đa quốc gia lớn như Âu Phi dù nói thế nào cũng phải có gần ba mươi tỉ, anh có nuốt nổi không? Dạ dày anh to quá nhỉ?
Trương Nhất Phàm nói tôi nuốt không trôi cục tức này, thằng khốn này quá ngạo mạn, Tiêu Tiêu đâu? Tiêu Tiêu còn ở Mỹ không?
Cô ấy còn, Nhất Phàm, em khuyên anh không nên thể hiện, không đáng. Chỉ cần đưa được Ô Cương ra khỏi tù, việc này coi như được giải quyết xong. Còn muốn khiến cho Michael ngồi tù có vẻ không thực tế lắm.
Không nói đến cậu ta chỉ là một lưu học sinh, cho dù là có giết người, y cũng hoàn toàn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Chính sách của Mỹ anh không hiểu.
Nếu xét trên phương diện chính trị, kết quả sẽ không giống thế. Sự đấu tranh giữa các đối thủ chính trị có muôn phương nghìn kiểu, có chiêu nào dùng được, họ nhất định sẽ dùng. Michael không phải chính khách, sẽ rất khó làm được.
Trương Nhất Phàm nghe vợ nói xong, trong lòng không khỏi thầm than. Người Mỹ thật quá ngang ngược, phách lối, Mấy thằng nhật chó này làm việc quả thật như một lũ cầm thú.
Bọn họ không cần biết ở Nhật Bản đóng quân hay Hàn Quốc đóng quân, những tội hình mà binh sỹ phải chịu vẫn còn ít hay sao? Ở những nước đó, đến rắm cũng không dám thả, phải nhẫn nhục nuốt giận.
Nhưng Trương Nhất Phàm nghĩ đến việc này lại nuốt không trôi cục tức trong cổ họng. Không được, ta phải tìm cách gì đó. Khiến lão già George ra tay, châm lửa phía sau Âu Phi, làm cho hai đầu đều trở nên khó chống đỡ.
Sau đó, Ô Dật Long lại gọi điện cho Trương Nhất Phàm, nói chuyện về người hoa ở nước ngoài, muốn tìm lại công bằng cho mình thật khó, hắn thề nói: Tôi muốn cảnh báo cho con cháu tôi để không bao giờ có ý định ra nước ngoài sinh sống nữa. Sinh ra làm người Trung Quốc, chết đi làm ma Trung Quốc.
Chỉ cần sự việc lần này được giải quyết ổn thỏa, y sẽ cho Ô Cương về nước, không bao giờ tiếc cái mác lưu học sinh này nữa.
Trương Nhất Phàm chỉ có thể an ủi anh ta: “Trước mắt hãy giải quyết tốt việc của Ô Cương đã rồi tính tiếp. Những việc khác chưa nên nghĩ tới, mặt khác, các anh ở bên kia cũng nên chú ý an toàn.”
Ô Dật Long rất cảm kích trước thái độ của Trương Nhất Phàm, nói bản thân mình trước đây bị ma xui quỷ khiến. Y thở dài, lần này nếu không có phu nhân của anh giúp đỡ, một mình mang thêm mấy người, quả thật không thể nghĩ ra cách nào.
Hai người hàn huyên một lúc, Trương Nhất Phàm cảm thấy tinh thần Ô Dật Long sa sút rõ ràng, khác hoàn toàn so với khí thế uy nghiêm trước đây khi còn ở Vĩnh Lâm.
Mà ở Vĩnh Lâm trong khoảng thời gian gần đây, trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ, các cán bộ từ nhỏ đến lớn trong chín huyện hai khu đều làm việc rất chăm chỉ, nghiêm túc, trở nên tự giác rất nhiều.
Trương Nhất Phàm tự nhủ, Ô Dật Long đúng là cũng có năng lực, có thể chấn át được bao nhiêu người như vậy.
Phải mượn cơ hội này, đưa kinh tế Vĩnh Lâm đi lên, dỡ bỏ cái mũ nghèo đói, đồng thời biến giấc mơ của mình thành hiện thực.
Nhưng việc cấp bách, hắn quyết định làm một việc long trời lở đất, khiến thế giới phải rung chuyển.
Đêm thứ hai, hắn tìm thời gian thích hợp gọi điện cho George.
- Tôi muốn tấn công Âu Phi!
George tưởng mình nghe không rõ, hỏi lại: “cái gì”
Trương Nhất Phàm nói giọng trịnh trọng: “Tôi muốn đánh đổ Âu Phi!”
George lúc này mới phá lên cười,
- Này người thanh niên, tôi rất nể phục lòng gan dạ và ý chí dũng cảm của anh, nhưng tôi không thể không hoài nghi về thực lực của anh.
Trương Nhất Phàm đã chuẩn bị trước kế hoạch, nói với George:
- Không có gì là không thể, chỉ cần ông đồng ý giúp tôi, tôi có thể làm cho nó sụp đổ, biết mất khỏi thế giới này!
George thấy Trương Nhất Phàm thận trọng như vậy, cũng nghiêm túc nói:
- Vậy cậu hãy nói với tôi kế hoạch của cậu! Cần tôi phối hợp thế nào?
Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi không thể nói được, ông chỉ cần làm theo những gì tôi yêu cầu, như vậy là sự phối hợp tốt nhất rồi.
George cả giận nói:
- Vớ vẩn nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ một đồng minh như tôi không đáng để cậu tin tưởng?
Trương Nhất Phàm nói:
- Không phải tôi không tin ông, kế hoạch của tôi, chỉ một mình tôi biết. Còn ông, việc duy nhất có thể làm là thay Ema báo thù, làm cho kẻ làm tổn thương cô ấy phải bị trừng trị thích đáng! Ông cũng có thể nhân dịp này ăn thịt luôn đối thủ, diệt cỏ tận gốc.
“Ha ha ——” George cười nói: “ Vậy để tôi suy nghĩ!”
Trương Nhất Phàm nói:
- Đây là cơ hội duy nhất của ông, nếu bỏ lỡ lần này, về sau ông có muốn hợp tác, tôi cũng không cần nữa.
George ngẩn người ra một lúc rồi đập bàn nói: “Người thanh niên, cậu thật tự phụ, tuy nhiên tôi rất thích phong thái của cậu giống hệt như tôi năm xưa, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ! Nhưng tôi phải nói với cậu câu này, chớ làm cho tôi thất vọng, nếu không không cậu sẽ phải khổ sở đấy!
/1313
|