Đi theo bọn họ còn có Dương Mễ và hai người của cô, còn có Công an thành phố Hoài Châu. Hai xe cảnh sát, tổng cộng tám người.
Hôm nay Dương Mễ mặc áo phông màu hồng, quần short đen, thắt lưng bản rộng, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Cặp đùi trắng như tuyết hấp dẫn ánh mắt người qua đường, dưới chân không phải mang giày cao gót mà là đôi giày xăng đan.
Trương Nhất Phàm từ cửa kính xe nhìn thấy Dương Mễ, không chịu nỗi lắc đầu, cô luôn thích cách ăn mặc như vậy, hình như không phơi bày vẻ đẹp của mình, cô không được yên tâm.
Trên đầu cô còn cố tình đội một chiếc mũ, có vài phần hương vị của nữ sinh viên, nhưng tiếc rằng bộ ngực lớn luôn bán đứng cô là người trưởng thành. Mãi cho đến khi Dương Mễ ngồi lên xe, đám phóng viên mới tản ra cho xe chạy.
Trong văn phòng Bí thư Lý ở tỉnh thành, Lý Thiên Trụ đang ngồi xem văn kiện, thư ký nhẹ nhàng đi tới châm nước trà, Lý Thiên Trụ ngẩng đầu hỏi:
- Phó Chủ tịch tỉnh Nhất Phàm đi Hoài Châu, có tin tức gì không?
Hoài Châu là do Lý Thiên Trụ phái Trương Nhất Phàm đi, đương nhiên ông rất quan tâm nhất cử nhất động của hắn tại Hoài Châu. Điều ông lo lắng nhất chính là Trương Nhất Phàm khiến cho Hoài Châu thành gà chó không yên.
Đối với tính cách Trương Nhất Phàm, Lý Thiên Trụ hiểu rất rõ, chỉ cần hắn xem không vừa mắt, hắn tuyệt đối phải nhúng tay vào. Thích bênh vực kẻ yếu.
Thư ký Chu Anh Văn nghe ông chủ hỏi, thầm nghĩ:
- Vẫn là thích Phó chủ tịch Trương, còn hơn Phó chủ tịch tỉnh Quách phân công quản lý nông nghiệp, vừa cứng lại vừa thối, đã có tuổi, tính tình còn xấu như vậy, có tư cách gì?
Xem ra Phó chủ tịch Trương này, mình phải kết giao tốt.
Tuy rằng Chu Anh Văn là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, nhưng nhân vật như Trương Nhất Phàm, anh cũng nghĩ không thể không kết giao.
Vì thế anh ta tựa như thật nói:
- Theo tin tức từ Hoài Châu đưa đến, ngày hôm qua Phó chủ tịch Trương chén rượu chấn quần hùng, làm chấn động nhóm Chủ tịch khu công nghiệp Hoài Châu một phen.
- Ồ? Còn có việc này? Không ngờ còn chén rượu chấn quần hùng.
Lý Thiên Trụ nghe nói như thế, có chút tò mò.
Thư ký Chu liền đem sự tình ngày hôm qua Trương Nhất Phàm làm nói lại, Lý Thiên Trụ nhíu chặt mày liền giãn ra. Tiểu tử này thực có ý tứ, này không phải ai phạm lỗi, ai tới bù lại sao? Một chén rượu, làm cho bọn họ mất nhiều máu, quyên góp gần ngàn vạn. Xem ra sự việc cứu trợ chống hạn ở Hoài Châu hẳn là không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, ông gật đầu:
- Cậu đi ra ngoài trước đi!
Thư ký Chu vừa đi, Lý Thiên Trụ cân nhắc ngay, cán bộ lão thành Quách Vạn Niên này, xem ra là làm việc không được. Mấy ngày hôm trước còn đem sai lầm cứu trợ chống hạn đổ lên người Trương Nhất Phàm, hiện tại hắn thay ông ta quyên góp khoảng ngàn vạn lần, xem ông ta nói như thế nào.
Đương nhiên, khu công nghiệp nháo thành như vậy, dám xả nước thải lộ liễu, muốn xem Trương Nhất Phàm xét xử việc này như thế nào. Hiện tại, nhận ân tình người ta, lại đánh mông người, chuyện này sao có thể làm?
Chẳng qua, Trương Nhất Phàm hành sự, xưa nay đều không theo lẽ thường.
Thực ra số tiền này, nhiều lắm chỉ có thể xem như khu công nghiệp nộp phạt, phạt tiền không phải là chỉnh đốn và cải cách sao? Huống chi Trương Nhất Phàm làm như vậy, cũng giống như đã nể mặt bọn họ.
Lý Thiên Trụ bưng tách trà, lộ ra tia cười kỳ quái.
Tất cả bộ máy ở tỉnh Hồ Nam, Lý Thiên Trụ quyết tâm tạo thành một đội ngũ ưu tú, đây là kế hoạch và hy vọng của ông, nhưng thân là một Bí thư Tỉnh ủy, ông phải chú ý đến sự hài hòa, ổn định hơn bất cứ điều gì khác!
Nói thật ra, ông cũng không thích Quách Vạn Niên, nhưng ông ta là Phó chủ tịch tỉnh lâu năm nhất. Đối với u nhọt Quách Vạn Niên, bỏ hay lưu, bây giờ Lý Thiên Trụ còn chưa có kết luận.
Nhưng ông biết tâm tư Thẩm Hoành Quốc, một chút tâm tư của Thẩm Hoành Quốc cũng không có biểu lộ cho người ngoài biết, Lý Thiên Trụ làm cùng ông vài năm, cũng tương đối hiểu biết.
Thẩm Hoành Quốc cũng không thích người dưới quyền này, một người như Quách Vạn Niên vừa thối, vừa ngu dốt, vừa cứng như đá, nhưng ông ta không muốn động tay cho tảng đá rơi. Cho nên, lúc này Lý Thiên Trụ mới nở nụ cười.
Ông cảm thấy rằng nên học phương pháp giữ cân bằng này.
Thế giới này chính là kỳ lạ như thế, có vài thứ mình biết rõ không tốt, nhưng vẫn cố tình cho phép nó tồn tại. Như hoàng đế Càn Long năm đó, ông rõ ràng biết Hòa Thân là loại người nào, nhưng vẫn giữ ở bên mình, vẫn ban địa vị ngang bằng với Kỷ Hiểu Lam.
Đương nhiên, không phải trường hợp ở Hoài Châu, Lý Thiên Trụ sẽ không can thiệp vào vấn đề nội bộ, nếu không ông cùng Thẩm Hoành Quốc phát sinh xung đột,trái lại mất nhiều hơn được.
Trương Nhất Phàm lại chưa biết, hành trình Hoài Châu lần này, chính mình thành quan tiên phong. Thẩm Hoành Quốc muốn mượn tay hắn, đi chấn chỉnh Hoài Châu.
Lúc trước Thẩm Hoành Quốc chưa nói rõ cùng hắn, chỉ là kêu Trương Nhất Phàm đi giải quyết chuyện cứu trợ chống hạn ở Hoài Châu, sau đó vội vàng rời đi, bên trong còn có ý tứ khác.
Buổi tối, Trương Nhất Phàm vẫn ở khách sạn Lệ viên, Đằng Phi gõ cửa tiến vào nói:
- Phó chủ tịch Trương, đã tới giờ. Nghiêm tổng đã trên đường đến trà lâu.
Trương Nhất Phàm khép văn kiện lại:
- Vậy đi thôi!
Hai người ra khách sạn. Trương Tuyết Phong sớm đã đem xe tới trước cửa.
Tám giờ mười tới trà lâu, đợi tới hơn tám giờ bốn mươi, chưa thấy Nghiêm tổng tới. Trong lòng Đằng Phi bốc hỏa, Nghiêm tổng quá kiêu căng, dám cho Phó chủ tịch Trương chờ, xem ra không cho ông ta biết tay là không được.
Vả lại, ông ta hẹn mình rõ ràng, tám giờ mười ở trà lâu, hiện tại cũng không có gọi điện thoại, thật sự là quá đáng! Ông chủ có trách anh làm việc bất lực hay không?
Đằng Phi gọi điện thoại cho Nghiêm tổng, điện thoại không gọi được, Đằng Phi càng tức giận. Con chó này cố tình phải không?
Đợi đến chín giờ, Nghiêm tổng không có tới, Trương Nhất Phàm nói:
- Chúng ta đi!
Tối nay Nghiêm tổng sẽ không đến đây.
Đằng Phi cảm thấy kỳ lạ, trên mặt ông chủ, không có một tia không hài lòng, nhìn giống như là nghiêm túc.
Ra khỏi trà lâu, Trương Nhất Phàm nói:
- Tiểu Trương, cậu lái xe đi một chuyến đến khu công nghiệp. Tôi và Đằng Phi đi taxi về.
Trương Tuyết Phong tính nói đưa hai người về khách sạn trước, sau anh đi đến khu công nghiệp, nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nghĩ hắn phái mình đi xử lý chuyện rất quan trọng, chưa nói hai lời, lái xe đi.
Lý Hồng đang cùng Lâm Uyên từ một huyện của Hoài Châu trở về, nhìn ngọn đèn ngoài cửa sổ, Lý Hồng hỏi:
- Đến chưa?
- Phía trước là khu công nghiệp Hoài Châu, chúng ta nhanh đi!
Lâm Uyên trả lời.
Tài xế nghe được chủ giục, lái xe nhanh hơn.
Ngay sau đó, thấy được đèn sáng của khu công nghiệp, Lý Hồng không có ý định dừng lại.
Xe tiếp tục đi, rất nhanh chạy qua khu công nghiệp, hướng nội thành chạy đến. Hơn mười km, phỏng chừng không tới hai mươi phút.
Lý Hồng qua cửa xe, nhìn ra bên ngoài, vài chỗ không thấy đèn đường, chỉ còn cột trụi lủi.
Lý Hồng thầm than trong lòng, ý thức người dân ở đây còn thấp.
Cách nội thành khoảng ba bốn km, đột nhiên nghe tiếng hét ở ngã ba đường phía trước, lờ mờ nhìn thấy một chiếc BMW 5-series đậu ở đó, đèn sau chớp nháy.
Có bốn năm người cầm dao, đuổi chém một người đàn ông mình đầy máu.
Lý Hồng đang chuẩn bị nói đi xem! Người nọ nhìn thấy ánh sáng đang tới, liền chạy tới giữa đường.
Phía sau có người la:
- Chạy đi đâu? Chém chết ngươi.
Két. Tài xế thắng gấp, người nọ ngã xuống trước đầu xe, khuôn mặt, cơ thể đầy máu, không nhận rõ là ai. Phía sau có người đuổi tới, tài xế đã xuống xe.
- Dừng tay!
Tài xế hét lên một câu, bọn người mặt mày hung dữ đuổi tới, giơ giơ dao trong tay về phía tài xế quát:
- Hắn là md gì của ngươi, cút đi! Cẩn thận xử cả ngươi.
Tài xế nhìn mặt bốn năm người, trong tay con dao còn dính máu, không khỏi tức giận. Anh quay đầu nhìn Lý Hồng và Lâm Uyên trên xe, trầm giọng nói:
- Buông dao, đầu hàng ngay lập tức, tôi tha các anh một mạng.
Lời nói của tài xế, rất có sát khí, nhìn không thể nào lừa được anh, đứng ở nơi tối, đèn ô tô chiếu xuống, nhất thời khí thế tràn ngập.
Lý Hồng ngồi ở trên xe, không một chút lo lắng, nhưng Lâm Uyên có chút sốt ruột:
- Bí thư Lý, một người anh ta được không? Chúng ta báo cảnh sát đi!
Lý Hồng dường như cố ý thử thách tài nghệ người lái xe, thản nhiên lắc đầu:
- Anh ta có thể đối phó.
Hôm nay Dương Mễ mặc áo phông màu hồng, quần short đen, thắt lưng bản rộng, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Cặp đùi trắng như tuyết hấp dẫn ánh mắt người qua đường, dưới chân không phải mang giày cao gót mà là đôi giày xăng đan.
Trương Nhất Phàm từ cửa kính xe nhìn thấy Dương Mễ, không chịu nỗi lắc đầu, cô luôn thích cách ăn mặc như vậy, hình như không phơi bày vẻ đẹp của mình, cô không được yên tâm.
Trên đầu cô còn cố tình đội một chiếc mũ, có vài phần hương vị của nữ sinh viên, nhưng tiếc rằng bộ ngực lớn luôn bán đứng cô là người trưởng thành. Mãi cho đến khi Dương Mễ ngồi lên xe, đám phóng viên mới tản ra cho xe chạy.
Trong văn phòng Bí thư Lý ở tỉnh thành, Lý Thiên Trụ đang ngồi xem văn kiện, thư ký nhẹ nhàng đi tới châm nước trà, Lý Thiên Trụ ngẩng đầu hỏi:
- Phó Chủ tịch tỉnh Nhất Phàm đi Hoài Châu, có tin tức gì không?
Hoài Châu là do Lý Thiên Trụ phái Trương Nhất Phàm đi, đương nhiên ông rất quan tâm nhất cử nhất động của hắn tại Hoài Châu. Điều ông lo lắng nhất chính là Trương Nhất Phàm khiến cho Hoài Châu thành gà chó không yên.
Đối với tính cách Trương Nhất Phàm, Lý Thiên Trụ hiểu rất rõ, chỉ cần hắn xem không vừa mắt, hắn tuyệt đối phải nhúng tay vào. Thích bênh vực kẻ yếu.
Thư ký Chu Anh Văn nghe ông chủ hỏi, thầm nghĩ:
- Vẫn là thích Phó chủ tịch Trương, còn hơn Phó chủ tịch tỉnh Quách phân công quản lý nông nghiệp, vừa cứng lại vừa thối, đã có tuổi, tính tình còn xấu như vậy, có tư cách gì?
Xem ra Phó chủ tịch Trương này, mình phải kết giao tốt.
Tuy rằng Chu Anh Văn là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, nhưng nhân vật như Trương Nhất Phàm, anh cũng nghĩ không thể không kết giao.
Vì thế anh ta tựa như thật nói:
- Theo tin tức từ Hoài Châu đưa đến, ngày hôm qua Phó chủ tịch Trương chén rượu chấn quần hùng, làm chấn động nhóm Chủ tịch khu công nghiệp Hoài Châu một phen.
- Ồ? Còn có việc này? Không ngờ còn chén rượu chấn quần hùng.
Lý Thiên Trụ nghe nói như thế, có chút tò mò.
Thư ký Chu liền đem sự tình ngày hôm qua Trương Nhất Phàm làm nói lại, Lý Thiên Trụ nhíu chặt mày liền giãn ra. Tiểu tử này thực có ý tứ, này không phải ai phạm lỗi, ai tới bù lại sao? Một chén rượu, làm cho bọn họ mất nhiều máu, quyên góp gần ngàn vạn. Xem ra sự việc cứu trợ chống hạn ở Hoài Châu hẳn là không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, ông gật đầu:
- Cậu đi ra ngoài trước đi!
Thư ký Chu vừa đi, Lý Thiên Trụ cân nhắc ngay, cán bộ lão thành Quách Vạn Niên này, xem ra là làm việc không được. Mấy ngày hôm trước còn đem sai lầm cứu trợ chống hạn đổ lên người Trương Nhất Phàm, hiện tại hắn thay ông ta quyên góp khoảng ngàn vạn lần, xem ông ta nói như thế nào.
Đương nhiên, khu công nghiệp nháo thành như vậy, dám xả nước thải lộ liễu, muốn xem Trương Nhất Phàm xét xử việc này như thế nào. Hiện tại, nhận ân tình người ta, lại đánh mông người, chuyện này sao có thể làm?
Chẳng qua, Trương Nhất Phàm hành sự, xưa nay đều không theo lẽ thường.
Thực ra số tiền này, nhiều lắm chỉ có thể xem như khu công nghiệp nộp phạt, phạt tiền không phải là chỉnh đốn và cải cách sao? Huống chi Trương Nhất Phàm làm như vậy, cũng giống như đã nể mặt bọn họ.
Lý Thiên Trụ bưng tách trà, lộ ra tia cười kỳ quái.
Tất cả bộ máy ở tỉnh Hồ Nam, Lý Thiên Trụ quyết tâm tạo thành một đội ngũ ưu tú, đây là kế hoạch và hy vọng của ông, nhưng thân là một Bí thư Tỉnh ủy, ông phải chú ý đến sự hài hòa, ổn định hơn bất cứ điều gì khác!
Nói thật ra, ông cũng không thích Quách Vạn Niên, nhưng ông ta là Phó chủ tịch tỉnh lâu năm nhất. Đối với u nhọt Quách Vạn Niên, bỏ hay lưu, bây giờ Lý Thiên Trụ còn chưa có kết luận.
Nhưng ông biết tâm tư Thẩm Hoành Quốc, một chút tâm tư của Thẩm Hoành Quốc cũng không có biểu lộ cho người ngoài biết, Lý Thiên Trụ làm cùng ông vài năm, cũng tương đối hiểu biết.
Thẩm Hoành Quốc cũng không thích người dưới quyền này, một người như Quách Vạn Niên vừa thối, vừa ngu dốt, vừa cứng như đá, nhưng ông ta không muốn động tay cho tảng đá rơi. Cho nên, lúc này Lý Thiên Trụ mới nở nụ cười.
Ông cảm thấy rằng nên học phương pháp giữ cân bằng này.
Thế giới này chính là kỳ lạ như thế, có vài thứ mình biết rõ không tốt, nhưng vẫn cố tình cho phép nó tồn tại. Như hoàng đế Càn Long năm đó, ông rõ ràng biết Hòa Thân là loại người nào, nhưng vẫn giữ ở bên mình, vẫn ban địa vị ngang bằng với Kỷ Hiểu Lam.
Đương nhiên, không phải trường hợp ở Hoài Châu, Lý Thiên Trụ sẽ không can thiệp vào vấn đề nội bộ, nếu không ông cùng Thẩm Hoành Quốc phát sinh xung đột,trái lại mất nhiều hơn được.
Trương Nhất Phàm lại chưa biết, hành trình Hoài Châu lần này, chính mình thành quan tiên phong. Thẩm Hoành Quốc muốn mượn tay hắn, đi chấn chỉnh Hoài Châu.
Lúc trước Thẩm Hoành Quốc chưa nói rõ cùng hắn, chỉ là kêu Trương Nhất Phàm đi giải quyết chuyện cứu trợ chống hạn ở Hoài Châu, sau đó vội vàng rời đi, bên trong còn có ý tứ khác.
Buổi tối, Trương Nhất Phàm vẫn ở khách sạn Lệ viên, Đằng Phi gõ cửa tiến vào nói:
- Phó chủ tịch Trương, đã tới giờ. Nghiêm tổng đã trên đường đến trà lâu.
Trương Nhất Phàm khép văn kiện lại:
- Vậy đi thôi!
Hai người ra khách sạn. Trương Tuyết Phong sớm đã đem xe tới trước cửa.
Tám giờ mười tới trà lâu, đợi tới hơn tám giờ bốn mươi, chưa thấy Nghiêm tổng tới. Trong lòng Đằng Phi bốc hỏa, Nghiêm tổng quá kiêu căng, dám cho Phó chủ tịch Trương chờ, xem ra không cho ông ta biết tay là không được.
Vả lại, ông ta hẹn mình rõ ràng, tám giờ mười ở trà lâu, hiện tại cũng không có gọi điện thoại, thật sự là quá đáng! Ông chủ có trách anh làm việc bất lực hay không?
Đằng Phi gọi điện thoại cho Nghiêm tổng, điện thoại không gọi được, Đằng Phi càng tức giận. Con chó này cố tình phải không?
Đợi đến chín giờ, Nghiêm tổng không có tới, Trương Nhất Phàm nói:
- Chúng ta đi!
Tối nay Nghiêm tổng sẽ không đến đây.
Đằng Phi cảm thấy kỳ lạ, trên mặt ông chủ, không có một tia không hài lòng, nhìn giống như là nghiêm túc.
Ra khỏi trà lâu, Trương Nhất Phàm nói:
- Tiểu Trương, cậu lái xe đi một chuyến đến khu công nghiệp. Tôi và Đằng Phi đi taxi về.
Trương Tuyết Phong tính nói đưa hai người về khách sạn trước, sau anh đi đến khu công nghiệp, nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nghĩ hắn phái mình đi xử lý chuyện rất quan trọng, chưa nói hai lời, lái xe đi.
Lý Hồng đang cùng Lâm Uyên từ một huyện của Hoài Châu trở về, nhìn ngọn đèn ngoài cửa sổ, Lý Hồng hỏi:
- Đến chưa?
- Phía trước là khu công nghiệp Hoài Châu, chúng ta nhanh đi!
Lâm Uyên trả lời.
Tài xế nghe được chủ giục, lái xe nhanh hơn.
Ngay sau đó, thấy được đèn sáng của khu công nghiệp, Lý Hồng không có ý định dừng lại.
Xe tiếp tục đi, rất nhanh chạy qua khu công nghiệp, hướng nội thành chạy đến. Hơn mười km, phỏng chừng không tới hai mươi phút.
Lý Hồng qua cửa xe, nhìn ra bên ngoài, vài chỗ không thấy đèn đường, chỉ còn cột trụi lủi.
Lý Hồng thầm than trong lòng, ý thức người dân ở đây còn thấp.
Cách nội thành khoảng ba bốn km, đột nhiên nghe tiếng hét ở ngã ba đường phía trước, lờ mờ nhìn thấy một chiếc BMW 5-series đậu ở đó, đèn sau chớp nháy.
Có bốn năm người cầm dao, đuổi chém một người đàn ông mình đầy máu.
Lý Hồng đang chuẩn bị nói đi xem! Người nọ nhìn thấy ánh sáng đang tới, liền chạy tới giữa đường.
Phía sau có người la:
- Chạy đi đâu? Chém chết ngươi.
Két. Tài xế thắng gấp, người nọ ngã xuống trước đầu xe, khuôn mặt, cơ thể đầy máu, không nhận rõ là ai. Phía sau có người đuổi tới, tài xế đã xuống xe.
- Dừng tay!
Tài xế hét lên một câu, bọn người mặt mày hung dữ đuổi tới, giơ giơ dao trong tay về phía tài xế quát:
- Hắn là md gì của ngươi, cút đi! Cẩn thận xử cả ngươi.
Tài xế nhìn mặt bốn năm người, trong tay con dao còn dính máu, không khỏi tức giận. Anh quay đầu nhìn Lý Hồng và Lâm Uyên trên xe, trầm giọng nói:
- Buông dao, đầu hàng ngay lập tức, tôi tha các anh một mạng.
Lời nói của tài xế, rất có sát khí, nhìn không thể nào lừa được anh, đứng ở nơi tối, đèn ô tô chiếu xuống, nhất thời khí thế tràn ngập.
Lý Hồng ngồi ở trên xe, không một chút lo lắng, nhưng Lâm Uyên có chút sốt ruột:
- Bí thư Lý, một người anh ta được không? Chúng ta báo cảnh sát đi!
Lý Hồng dường như cố ý thử thách tài nghệ người lái xe, thản nhiên lắc đầu:
- Anh ta có thể đối phó.
/1313
|