Trương Tuyết Phong tới nơi, nhìn chiếc BMW ven đường, vốn muốn cho qua, lại nghĩ quay trở lại.
Tình hình dường như có chút không đúng, vì thế anh xuống xe, nhìn theo đèn xe ô tô, nhìn thấy giữa đường có máu. Anh đứng lên, bình tĩnh đánh giá xung quanh, lúc này mới dựa vào xe.
- Phó chủ tịch Trương, Nghiêm tổng của nhà máy cơ khí Hoài Châu có thể đã xảy ra chuyện.
Trương Tuyết Phong xác định đúng là xe Nghiêm tổng, lúc này mới gọi điện thoại cho ông chủ.
Lại nghe đến thanh âm cứng nhắc:
- Đã biết, giao cho bọn hắn xử lý đi!
Trương Tuyết Phong cúp điện thoại, lại gọi 110 báo cảnh sát.
Báo xong toàn cảnh, Trương Tuyết Phong mới nhớ tới, hóa ra ông chủ đã sớm dự đoán được Nghiêm tổng có chuyện, nếu không hắn cũng sẽ không kêu anh vội vã chạy tới.
Tất cả chuyện này, ông chủ sớm có dự kiến bên trong, lúc này Trương Tuyết Phong âm thầm khâm phục Trương Nhất Phàm bình tĩnh.
Người bình thường, gặp phải chuyện Nghiêm tổng không y hẹn, khẳng định nhảy dựng lên mà mắng chửi người, hắn lại có thể nhìn thấu được bản chất sự thật. Chẳng lẽ hắn sớm biết có người gây chuyện bất lợi cho Nghiêm tổng? Trương Tuyết Phong đoán cảnh sát sẽ tới đây liền.
Trương Tuyết Phong xưng thân phận, cảnh sát đương nhiên đối Trương Tuyết Phong khách khí, chỉ có điều nghe anh kể tình hình một lần, lại cho anh rời đi.
Trở lại khách sạn, đem tình hình mình biết nói lại với ông chủ. Trương Nhất Phàm nghe xong nói:
- Báo cảnh sát sao?
Trương Tuyết Phong gật đầu:
- Cảnh sát đã tới rồi!
Trương Nhất Phàm liền hừ một tiếng:
- Bọn họ thật sự là to gan lớn mật!
Trương Tuyết Phong nói:
- Muốn đi điều tra một chút không?
Trương Nhất Phàm khoát tay:
- Không cần, bọn họ tự nhiên sẽ tự giải thích.
Lúc này, Cục trưởng Trâu Trường Thắng nhận được điện thoại:
- Ông chủ…
Đối phương còn không có mở miệng, trong điện thoại liền truyền đến âm thanh của Trâu Trường Thắng:
- Sự việc thế nào?
Người này nói lắp bắp:
- Có …có…có chút vấn đề.
- Rác rưởi, cậu không nói là, các cậu ngay cả một người cũng không xử được.
Không biết vì sao, nghe câu đó, trong lòng Trâu Trường Thắng trống rỗng, thầm nghĩ muốn mắng chửi người.
Con mẹ nó, đánh rắm cũng ra vấn đề.
Đang mắng người, bên kia thay đổi người nghe điện thoại:
- Ông chủ, sự việc đang tiến hành thuận lợi, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe, anh em chúng tôi đều bị gã đánh bại.
- Xe! Cái gì xe?
- Không, không biết. Ồ, dường như là một chiếc xe ở vùng khác.
Người này trả lời thật cẩn thận.
- Rác rưởi, một đám ăn hại! Còn không đi thăm dò, rốt cuộc là ai cứu y, xảy ra chuyện gì, các ngươi tự xử đi! Khốn khiếp!
Cúp điện thoại, Trâu Trường Thắng hai tay chắp sau lưng, đi tới đi lui trong đại sảnh, trong lòng không yên.
Nên làm cái gì bây giờ? Ông đây chỉ muốn gọi vài người dạy dỗ Nghiêm tổng một chút, sẽ không nháo ra chuyện chứ. Con mẹ nó Nghiêm tổng, cư nhiên muốn tố cáo, hừ, chờ Phó chủ tịch Trương đi khỏi, xem ta lột da của mày ra!
Lý Hồng và Lâm Uyên cũng cùng đi bệnh viện, là một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Lý Hồng đối với việc này vô cùng nhạy cảm. Vì sao có người muốn làm hại Chủ tịch nhà máy cơ khí Hoài Châu.
Trước kia Lý Hồng không biết Nghiêm tổng, nhưng sau khi đi tới Hoài Châu, cô đương nhiên biết thân phận của Nghiêm tổng, dù sao người có thể lái chiếc BMW không được nhiều lắm, toàn bộ khu công nghiệp cũng chỉ có mấy người như vậy.
Nghiêm tổng ở bữa tiệc của Trương Nhất Phàm tỏ rõ thái độ, là người đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi của y. Tài trợ không hoàn lại hai trăm ngàn ủng hộ cứu trợ. Chính vào lúc này, Lý Hồng mới chú ý người này.
Trong bệnh viện, Nghiêm tổng bị người chém bảy nhát, nhưng cũng không có hại, không có nguy hiểm tính mạng.
Vì thế Lý Hồng gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm:
- Anh đến bệnh viện một chút, Nghiêm tổng bị chém.
Trương Nhất Phàm ừ một tiếng, liền kêu Đằng Phi và Trương Tuyết Phong, cùng nhau vội vàng chạy tới bệnh viện.
Vừa rồi còn cùng Trương Tuyết Phong nói chuyện Nghiêm tổng, không nghĩ tới anh ta phải vô bệnh viện, cũng may mắn là Lý Hồng cứu anh ta.
Ba người chạy tới bệnh viện, Lý Hồng đứng tại chỗ cầu thang, Trương Nhất Phàm vội đi qua hỏi:
- Thế nào?
- Bị chém bảy nhát, may mắn không sao, tính mạng không nguy hiểm.
Trương Nhất Phàm cùng Lý Hồng vừa đi vừa nói, hai người đi gần sát nhau. Lý Hồng vừa nói xong, hai người cũng vừa tới trước cửa phòng bệnh. Đằng Phi và Trương Tuyết Phong liền dừng lại.
Bên này, lái xe của Lý Hồng và Lâm Uyên cũng ở đây, Trương Nhất Phàm hướng Lâm Uyên hơi hơi gật đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt người lái xe. Người này liếc mắt nhìn lại một cái, chính là bộ đội đặc chủng.
Hiện tại Trương Nhất Phàm, bởi vì từng có qua lại với bộ đội đặc chủng, cho nên cũng có tình cảm với bọn họ. Bởi vì Trương Tuyết Phong cũng là từ cảnh sát ra, những người này đều có tố chất phi thường.
Lái xe của Lý Hồng cũng đổi thành bộ đội đặc chủng, Trương Nhất Phàm âm thầm gật đầu, khi hắn nhìn đến Lý Hồng, vẻ mặt cô lại như nước. Lý Hồng này, khi nào thì mới có thể trở nên không sâu như vậy?
Hai người vào phòng bệnh, y tá và bác sĩ đương nhiên không biết thân phận của hai người, còn nói là hai vợ chồng đến thăm bệnh. Một y tá nói:
- Ai, hai vợ chồng này có việc gì thì nói nhanh, không nên làm phiền người bệnh nghỉ ngơi. Người bệnh mất máu nhiều lắm, không nên quấy rầy.
Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng, thực cảm ơn cô y tá thức thời này, mà Lý Hồng lại trừng mắt nhìn hắn, sau nhìn đi chỗ khác như không có việc gì.
Nghiêm tổng tỉnh dậy, đầu tiên nhìn thấy Phó chủ tịch Trương, hoảng hồn lập tức ngồi dậy, Trương Nhất Phàm vỗ vỗ bờ vai anh ta:
- Nằm xuống, không nên lộn xộn.
Hắn chỉ vào Lý Hồng:
- Vị này chính là Ủy ban Kỷ luật tỉnh đại danh lừng lẫy Bí thư Lý.
Nghiêm tổng kinh hoàng vô cùng, một người như phó Chủ tịch tỉnh tới đã là chuyện khủng khiếp, còn tới thêm một người Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, nhân vật lớn đều đến Hoài Châu, đương nhiên anh biết lần này ở tỉnh có thay đổi.
Lý Hồng và Trương Nhất Phàm là những nhân vật lớn, tự nhiên được những người này tới thăm. Nhất là Lý Hồng, nhân vật thần bí trong truyền thuyết, nghe nói là tuổi trẻ xinh đẹp, một người nghiêm túc cực kỳ.
Càng khó chính là thái độ làm người của cô ngay thẳng, cương trực công chính.
Nghiêm tổng đâu dám nằm yên, muốn ngồi dậy. Trương Nhấtt Phàm nói:
- Anh ngoan cố làm gì? Nằm đi! Chúng tôi hỏi anh vài câu.
Nghiêm tổng gật gật đầu, bác sĩ và y tá nghe nói vị xinh đẹp đến nỗi làm người ta đố kỵ kia, không ngờ là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, hai người sợ tới mức không biết làm sao. Nhất là cô y tá kia, vừa rồi nói tới làm gì?
Cũng không biết Lý Hồng và Trương Nhất Phàm có mang thù hay không, chết tiệt cái miệng này!
Cô đang muốn lắp bắp giải thích, Trương Nhất Phàm khoát tay:
- Mọi người ra đi ngoài một chút đi.
Hai người nào dám lưu lại? Vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh, y tá còn giơ tay vỗ bộ ngực đầy đặn, hướng bác sĩ thè lưỡi.
Trong phòng bệnh, Lâm Uyên đi vào ghi chép, Nghiêm tổng chậm rãi nói sự việc đã trải qua.
- Phó chủ tịch Trương, thật ra lần này khu công nghiệp của chúng tôi đều xử lý nước thải và xả thải tốt.
Trương Nhất Phàm trong lòng giật mình:
- Vì sao?
Nghiêm tổng nhân tiện nói:
- Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ, nước thải, đánh phóng viên, những điều này chỉ vì muốn làm lớn chuyện, làm lớn sẽ kinh động đến cấp trên, bởi vậy, chúng tôi liền thừa dịp chống hạn này, tập thể sắp xếp thả nước thải không đạt tiêu chuẩn, hết thảy việc này, vì muốn cho các anh chú ý. Rốt cục, anh cũng tới Hoài Châu, chúng tôi đạt được mục đích, chỉ có điều không nghĩ tới bọn họ táng tận lương tâm, phái người đe dọa, phục kích tôi giữa đường!
- Tôi biết bọn họ không muốn tôi đem sự việc này nói ra, cho nên mới phái người đến ngăn cản tôi. Những người này, thực không phải người, một đám tham tiền háo sắc, không còn lẽ phải. Phó chủ tịch Trương, Bí thư Lý, các anh phải quản lý a!
Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng, hai người gật đầu:
- Anh nói trọng điểm đi! Yên tâm, chúng tôi sẽ phái người bảo vệ anh.
Nghiêm tổng nói:
- Cục Bảo vệ Môi trường Thành phố Hoài Châu, mặc kệ chúng tôi có xử lý nước thải đạt tiêu chuẩn như thế nào, thiết bị có tiên tiến bao nhiêu, chỉ cần chúng tôi không có đưa đủ yêu cầu của bọn họ, bọn họ sẽ tìm nhiều biện pháp đối phó với chúng tôi. Rất nhiều xí nghiệp nhà xưởng, hàng năm đều bị bọn họ phạt tiền. Vì vậy, sau đó chúng tôi biết ý, mỗi lần bọn họ đến, trực tiếp lấy tiền xử lý. Chỉ cần hầu hạ tốt bọn họ, cái gì là chỉ tiêu, đo lường nước thải, tất cả đều là giả. Còn nữa chúng ta thải nước thải trực tiếp ra, bọn họ cũng không nói gì. Miễn là mỗi lần khi tới, ăn tốt, uống tốt, chơi tốt thì hết thảy đều bình an vô sự. Bởi vậy, còn ai quan tâm đến chuyện xử lý nước thải? Dân chúng khổ nhưng bọn họ lại thư thái. Mỗi lần cấp trên đến kiểm tra, bọn họ báo tin, mọi người mở to mắt một chút, cái gì cũng đều không có.
- Phó chủ tịch Trương, Bí thư Lý, trong nhà máy của tôi còn có chứng cứ, những tiền này đều là dùng để chiêu đãi, còn có tiền lì xì. Ngoài ra còn có các nhà máy khác, đều để ở nơi tôi, để tôi gọi người cầm tới.
Trương Nhất Phàm giận dữ nói:
- Thật khốn khiếp! Thực không phải người.
Có điều là có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lý Hồng ở đây, bớt phiền phức cho hắn không ít. Hiện tại hắn đã biết rõ vì sao lúc ấy ở trước công chúng, Nghiêm tổng muốn mình bảo hộ, chính là ông ta muốn mình tra xuống. Chỉ có điều lúc đó có nhiều người, ông ta cũng không dám nói thẳng ra. Dù sao, dân cũng không đấu lại quan!
Hắn nhìn Lý Hồng nói:
- Bộ máy Hoài Châu, thực sự là một vũng nước đục, nên gạn.
Tình hình dường như có chút không đúng, vì thế anh xuống xe, nhìn theo đèn xe ô tô, nhìn thấy giữa đường có máu. Anh đứng lên, bình tĩnh đánh giá xung quanh, lúc này mới dựa vào xe.
- Phó chủ tịch Trương, Nghiêm tổng của nhà máy cơ khí Hoài Châu có thể đã xảy ra chuyện.
Trương Tuyết Phong xác định đúng là xe Nghiêm tổng, lúc này mới gọi điện thoại cho ông chủ.
Lại nghe đến thanh âm cứng nhắc:
- Đã biết, giao cho bọn hắn xử lý đi!
Trương Tuyết Phong cúp điện thoại, lại gọi 110 báo cảnh sát.
Báo xong toàn cảnh, Trương Tuyết Phong mới nhớ tới, hóa ra ông chủ đã sớm dự đoán được Nghiêm tổng có chuyện, nếu không hắn cũng sẽ không kêu anh vội vã chạy tới.
Tất cả chuyện này, ông chủ sớm có dự kiến bên trong, lúc này Trương Tuyết Phong âm thầm khâm phục Trương Nhất Phàm bình tĩnh.
Người bình thường, gặp phải chuyện Nghiêm tổng không y hẹn, khẳng định nhảy dựng lên mà mắng chửi người, hắn lại có thể nhìn thấu được bản chất sự thật. Chẳng lẽ hắn sớm biết có người gây chuyện bất lợi cho Nghiêm tổng? Trương Tuyết Phong đoán cảnh sát sẽ tới đây liền.
Trương Tuyết Phong xưng thân phận, cảnh sát đương nhiên đối Trương Tuyết Phong khách khí, chỉ có điều nghe anh kể tình hình một lần, lại cho anh rời đi.
Trở lại khách sạn, đem tình hình mình biết nói lại với ông chủ. Trương Nhất Phàm nghe xong nói:
- Báo cảnh sát sao?
Trương Tuyết Phong gật đầu:
- Cảnh sát đã tới rồi!
Trương Nhất Phàm liền hừ một tiếng:
- Bọn họ thật sự là to gan lớn mật!
Trương Tuyết Phong nói:
- Muốn đi điều tra một chút không?
Trương Nhất Phàm khoát tay:
- Không cần, bọn họ tự nhiên sẽ tự giải thích.
Lúc này, Cục trưởng Trâu Trường Thắng nhận được điện thoại:
- Ông chủ…
Đối phương còn không có mở miệng, trong điện thoại liền truyền đến âm thanh của Trâu Trường Thắng:
- Sự việc thế nào?
Người này nói lắp bắp:
- Có …có…có chút vấn đề.
- Rác rưởi, cậu không nói là, các cậu ngay cả một người cũng không xử được.
Không biết vì sao, nghe câu đó, trong lòng Trâu Trường Thắng trống rỗng, thầm nghĩ muốn mắng chửi người.
Con mẹ nó, đánh rắm cũng ra vấn đề.
Đang mắng người, bên kia thay đổi người nghe điện thoại:
- Ông chủ, sự việc đang tiến hành thuận lợi, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe, anh em chúng tôi đều bị gã đánh bại.
- Xe! Cái gì xe?
- Không, không biết. Ồ, dường như là một chiếc xe ở vùng khác.
Người này trả lời thật cẩn thận.
- Rác rưởi, một đám ăn hại! Còn không đi thăm dò, rốt cuộc là ai cứu y, xảy ra chuyện gì, các ngươi tự xử đi! Khốn khiếp!
Cúp điện thoại, Trâu Trường Thắng hai tay chắp sau lưng, đi tới đi lui trong đại sảnh, trong lòng không yên.
Nên làm cái gì bây giờ? Ông đây chỉ muốn gọi vài người dạy dỗ Nghiêm tổng một chút, sẽ không nháo ra chuyện chứ. Con mẹ nó Nghiêm tổng, cư nhiên muốn tố cáo, hừ, chờ Phó chủ tịch Trương đi khỏi, xem ta lột da của mày ra!
Lý Hồng và Lâm Uyên cũng cùng đi bệnh viện, là một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Lý Hồng đối với việc này vô cùng nhạy cảm. Vì sao có người muốn làm hại Chủ tịch nhà máy cơ khí Hoài Châu.
Trước kia Lý Hồng không biết Nghiêm tổng, nhưng sau khi đi tới Hoài Châu, cô đương nhiên biết thân phận của Nghiêm tổng, dù sao người có thể lái chiếc BMW không được nhiều lắm, toàn bộ khu công nghiệp cũng chỉ có mấy người như vậy.
Nghiêm tổng ở bữa tiệc của Trương Nhất Phàm tỏ rõ thái độ, là người đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi của y. Tài trợ không hoàn lại hai trăm ngàn ủng hộ cứu trợ. Chính vào lúc này, Lý Hồng mới chú ý người này.
Trong bệnh viện, Nghiêm tổng bị người chém bảy nhát, nhưng cũng không có hại, không có nguy hiểm tính mạng.
Vì thế Lý Hồng gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm:
- Anh đến bệnh viện một chút, Nghiêm tổng bị chém.
Trương Nhất Phàm ừ một tiếng, liền kêu Đằng Phi và Trương Tuyết Phong, cùng nhau vội vàng chạy tới bệnh viện.
Vừa rồi còn cùng Trương Tuyết Phong nói chuyện Nghiêm tổng, không nghĩ tới anh ta phải vô bệnh viện, cũng may mắn là Lý Hồng cứu anh ta.
Ba người chạy tới bệnh viện, Lý Hồng đứng tại chỗ cầu thang, Trương Nhất Phàm vội đi qua hỏi:
- Thế nào?
- Bị chém bảy nhát, may mắn không sao, tính mạng không nguy hiểm.
Trương Nhất Phàm cùng Lý Hồng vừa đi vừa nói, hai người đi gần sát nhau. Lý Hồng vừa nói xong, hai người cũng vừa tới trước cửa phòng bệnh. Đằng Phi và Trương Tuyết Phong liền dừng lại.
Bên này, lái xe của Lý Hồng và Lâm Uyên cũng ở đây, Trương Nhất Phàm hướng Lâm Uyên hơi hơi gật đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt người lái xe. Người này liếc mắt nhìn lại một cái, chính là bộ đội đặc chủng.
Hiện tại Trương Nhất Phàm, bởi vì từng có qua lại với bộ đội đặc chủng, cho nên cũng có tình cảm với bọn họ. Bởi vì Trương Tuyết Phong cũng là từ cảnh sát ra, những người này đều có tố chất phi thường.
Lái xe của Lý Hồng cũng đổi thành bộ đội đặc chủng, Trương Nhất Phàm âm thầm gật đầu, khi hắn nhìn đến Lý Hồng, vẻ mặt cô lại như nước. Lý Hồng này, khi nào thì mới có thể trở nên không sâu như vậy?
Hai người vào phòng bệnh, y tá và bác sĩ đương nhiên không biết thân phận của hai người, còn nói là hai vợ chồng đến thăm bệnh. Một y tá nói:
- Ai, hai vợ chồng này có việc gì thì nói nhanh, không nên làm phiền người bệnh nghỉ ngơi. Người bệnh mất máu nhiều lắm, không nên quấy rầy.
Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng, thực cảm ơn cô y tá thức thời này, mà Lý Hồng lại trừng mắt nhìn hắn, sau nhìn đi chỗ khác như không có việc gì.
Nghiêm tổng tỉnh dậy, đầu tiên nhìn thấy Phó chủ tịch Trương, hoảng hồn lập tức ngồi dậy, Trương Nhất Phàm vỗ vỗ bờ vai anh ta:
- Nằm xuống, không nên lộn xộn.
Hắn chỉ vào Lý Hồng:
- Vị này chính là Ủy ban Kỷ luật tỉnh đại danh lừng lẫy Bí thư Lý.
Nghiêm tổng kinh hoàng vô cùng, một người như phó Chủ tịch tỉnh tới đã là chuyện khủng khiếp, còn tới thêm một người Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, nhân vật lớn đều đến Hoài Châu, đương nhiên anh biết lần này ở tỉnh có thay đổi.
Lý Hồng và Trương Nhất Phàm là những nhân vật lớn, tự nhiên được những người này tới thăm. Nhất là Lý Hồng, nhân vật thần bí trong truyền thuyết, nghe nói là tuổi trẻ xinh đẹp, một người nghiêm túc cực kỳ.
Càng khó chính là thái độ làm người của cô ngay thẳng, cương trực công chính.
Nghiêm tổng đâu dám nằm yên, muốn ngồi dậy. Trương Nhấtt Phàm nói:
- Anh ngoan cố làm gì? Nằm đi! Chúng tôi hỏi anh vài câu.
Nghiêm tổng gật gật đầu, bác sĩ và y tá nghe nói vị xinh đẹp đến nỗi làm người ta đố kỵ kia, không ngờ là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, hai người sợ tới mức không biết làm sao. Nhất là cô y tá kia, vừa rồi nói tới làm gì?
Cũng không biết Lý Hồng và Trương Nhất Phàm có mang thù hay không, chết tiệt cái miệng này!
Cô đang muốn lắp bắp giải thích, Trương Nhất Phàm khoát tay:
- Mọi người ra đi ngoài một chút đi.
Hai người nào dám lưu lại? Vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh, y tá còn giơ tay vỗ bộ ngực đầy đặn, hướng bác sĩ thè lưỡi.
Trong phòng bệnh, Lâm Uyên đi vào ghi chép, Nghiêm tổng chậm rãi nói sự việc đã trải qua.
- Phó chủ tịch Trương, thật ra lần này khu công nghiệp của chúng tôi đều xử lý nước thải và xả thải tốt.
Trương Nhất Phàm trong lòng giật mình:
- Vì sao?
Nghiêm tổng nhân tiện nói:
- Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ, nước thải, đánh phóng viên, những điều này chỉ vì muốn làm lớn chuyện, làm lớn sẽ kinh động đến cấp trên, bởi vậy, chúng tôi liền thừa dịp chống hạn này, tập thể sắp xếp thả nước thải không đạt tiêu chuẩn, hết thảy việc này, vì muốn cho các anh chú ý. Rốt cục, anh cũng tới Hoài Châu, chúng tôi đạt được mục đích, chỉ có điều không nghĩ tới bọn họ táng tận lương tâm, phái người đe dọa, phục kích tôi giữa đường!
- Tôi biết bọn họ không muốn tôi đem sự việc này nói ra, cho nên mới phái người đến ngăn cản tôi. Những người này, thực không phải người, một đám tham tiền háo sắc, không còn lẽ phải. Phó chủ tịch Trương, Bí thư Lý, các anh phải quản lý a!
Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng, hai người gật đầu:
- Anh nói trọng điểm đi! Yên tâm, chúng tôi sẽ phái người bảo vệ anh.
Nghiêm tổng nói:
- Cục Bảo vệ Môi trường Thành phố Hoài Châu, mặc kệ chúng tôi có xử lý nước thải đạt tiêu chuẩn như thế nào, thiết bị có tiên tiến bao nhiêu, chỉ cần chúng tôi không có đưa đủ yêu cầu của bọn họ, bọn họ sẽ tìm nhiều biện pháp đối phó với chúng tôi. Rất nhiều xí nghiệp nhà xưởng, hàng năm đều bị bọn họ phạt tiền. Vì vậy, sau đó chúng tôi biết ý, mỗi lần bọn họ đến, trực tiếp lấy tiền xử lý. Chỉ cần hầu hạ tốt bọn họ, cái gì là chỉ tiêu, đo lường nước thải, tất cả đều là giả. Còn nữa chúng ta thải nước thải trực tiếp ra, bọn họ cũng không nói gì. Miễn là mỗi lần khi tới, ăn tốt, uống tốt, chơi tốt thì hết thảy đều bình an vô sự. Bởi vậy, còn ai quan tâm đến chuyện xử lý nước thải? Dân chúng khổ nhưng bọn họ lại thư thái. Mỗi lần cấp trên đến kiểm tra, bọn họ báo tin, mọi người mở to mắt một chút, cái gì cũng đều không có.
- Phó chủ tịch Trương, Bí thư Lý, trong nhà máy của tôi còn có chứng cứ, những tiền này đều là dùng để chiêu đãi, còn có tiền lì xì. Ngoài ra còn có các nhà máy khác, đều để ở nơi tôi, để tôi gọi người cầm tới.
Trương Nhất Phàm giận dữ nói:
- Thật khốn khiếp! Thực không phải người.
Có điều là có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lý Hồng ở đây, bớt phiền phức cho hắn không ít. Hiện tại hắn đã biết rõ vì sao lúc ấy ở trước công chúng, Nghiêm tổng muốn mình bảo hộ, chính là ông ta muốn mình tra xuống. Chỉ có điều lúc đó có nhiều người, ông ta cũng không dám nói thẳng ra. Dù sao, dân cũng không đấu lại quan!
Hắn nhìn Lý Hồng nói:
- Bộ máy Hoài Châu, thực sự là một vũng nước đục, nên gạn.
/1313
|