Hai đại cao thủ ra tay, tuyệt đối cũng không phải chuyện bình thường
Trâu Trường Thắng nằm mơ cũng không ngờ, mình đang trong lúc cùng người phụ nữ ở Hắc Hưu đó thì người ta lôi ra từ trong chăn.
Lái xe của Lý Hồng và Trương Tuyết Phong, mỗi người đều tự thể hiện thần thông của mình, dùng thủ thuật nghe độc đáo của mình truy lùng, rất nhanh liền tìm được điểm dừng chân của Trâu Trường Thắng rồi. Sau đó hai người gần như là cùng xuất hiện tại tiểu lầu đông đó.
Trương Tuyết Phong nhóm điếu thuốc, làm một thế mời nói:
- Mời anh bạn!
Lái xe của Lý Hồng cũng khách sáo một phen nói:
- Mời anh Trương ——
Khi hai người xã giao tại dưới tiểu lầu, Trâu Trường Thắng trên lầu phong lưu reo hò. Hắn nghĩ người bình thường sẽ tìm tới nơi này, ngay cả lái xe của anh ta cũng không biết mình có một nơi như vậy để đi, người khác sao lại biết được chứ?
Anh ta nghĩ đợi Chủ tịch thành phố về, bãi bình thì bãi bình, nếu không bãi bình thì sẽ chờ phong thanh không được chặt chẽ, anh ta sẽ rời khỏi Ngực Châu. Với chính số tài sản ẩn đi của anh ta chỉ cần không rơi đến tay Ủy ban Kỷ luật, đời này vẫn có thể tiêu diêu khoái hoạt.
Mà lái xe của Trương Tuyết Phong và Lý Hồng, nhìn thấy rùa trong đầm này, hai người lộ ra một vẻ cười khinh miệt.
Trương Tuyết Phong vứt điếu thuốc qua nói:
- Xin hỏi quý tánh của anh là gì?
Đối phương là lái xe của Lý Hồng, đương nhiên thân phận không thể khinh thường. Anh ta cũng giống mình, chức vụ là lái xe kiêm vệ sĩ. Hơn nữa Trương Tuyết Phong lúc lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, biết là thân thủ của anh ta không kém, hẳn cũng là người của đội cao thủ nào đó.
Đương nhiên, người có thân phận như Lý Hồng vậy, đương nhiên không thể thiếu người bảo vệ.
Đối phương nhận điếu thuốc, trong tay gõ vài cái, thản nhiên đốt lên nói:
- Tôi gọi là Thượng Quan Phi, còn anh?
- Trương Tuyết Phong!
Trương Tuyết Phong thản nhiên cười nói:
- Họ này của anh rất hiếm thấy, được lắm, rất đặc biệt! Ở trong tiểu thuyết võ hiệp, họ Thượng Quan đều là cao thủ, ví dụ Thượng Quan Kim Dung.
Thượng Quan Phi nhếch nhếch mi nói:
- Anh cũng không tệ! Trương Tuyết Phong! Ha ha...
Trương Tuyết Phong bắn bay tàn thuốc trong tay nói:
- Khởi công ——
Hai người xuất hiện tại cửa lầu phòng của Trâu Trường Thắng, loại khóa cửa phòng trộm này, trong mắt hai người quả thực chỉ là trò chơi của con nít. Lúc hai người đi vào, trong phòng ngủ vang lên từng đợt âm thanh mê hồn.
Cô gái đó dường như có vẻ rất biết hưởng thụ, có tiềm chất làm một cô hát điếm.
Cửa phòng ngủ không có đóng, hai người liền vẹo vẹo tựa vào cạnh cửa, nghe âm thanh này, nhìn bóng dáng của Trâu Trường Thắng, như những tên không bình thường, cứ thế mà công kích vào.
Đến lúc này rồi, còn có tâm trạng này, làm khó xử cho anh ta quá. Có lẽ, thực sự là không ngờ, sẽ có người có thể tìm tới nơi này. Rất đáng tiếc, không biết hai người này đều không phải người bình thường.
Không cần nói anh ta một Trâu Trường Thắng, chính là một tên cướp sông cướp biển, cũng không nhất định có thể thoát ra khỏi tay của bọn họ. Bộ đội đặc chủng từ trong quân đội đi ra, đều có bản lĩnh đặc thù này, thuật truy lùng chỉ là một trong những điều kiện tối thiểu.
Lúc cô gái trên giường kia kêu có vẻ rất sảng khoái, Trâu Trường Thắng liền dừng lại, vỗ vỗ mông của cô ta nói:
- Đổi tư thế đi.
Cô gái đó mới ngồi xuống:
- A ——
Cô liền nhìn thấy cửa phòng ngủ, có hai thần cửa đứng đó.
Điều kỳ lạ trên thế giới gặp nhiều rồi, còn mang theo vệ sĩ nữa, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhưng hai người này rõ ràng không phải vệ sĩ của Trâu Trường Thắng, bởi vì Trâu Trường Thắng tên cáo già này, trước giờ cũng không mang bất cứ người nào đến nơi này của mình.
Cô ta kêu như vậy, Trâu Trường Thắng dường như cảm thấy sau lưng như có quỷ vậy, vừa quay đầu lại.
Vù vù nhìn thấy hai người này, lúc ấy Trâu Trường Thắng ngẩn ra, phản ứng đầu tiên, biến hóa lớn của bắp đùi, yễu lại mềm nhũn vô lực.
Cái trước hết thể nghiệm đến biến hóa này của anh ta, chính là người phụ nữ ở dưới thân của anh ta. Đang định đổi cái tư thế, tên đó còn chưa rút ra, cô ta đã bị dọa đến hôn mê.
Đàn ông sợ bắt nạt cứng rắn, con gái cứ làm ngược lại. Tuy nhiên, phản ứng thứ hai của cô, chính là kéo miếng thảm lên, che ở trước ngực mình. Cho dù động tác này không hề gì, cô vẫn cố gắng làm một phát cứu viện cuối cùng.
Trương Tuyết Phong nhìn đồng hồ rồi nói:
- Cũng không tệ lắm, kiên trì mười phút nữa!
Nói xạo, lúc các ngươi tới, bố cũng đã làm tới mười phút rồi!
Nhìn thấy hai người này, Trâu Trường Thắng rất nhanh liền phản ứng lại, anh ta làm một hành động kinh ngạc làm người ta suy nghĩ trăm lần vẫn không thể giải đáp. Nhanh nhẹn đưa tay luồng vào gối, lấy ra một cây súng.
- A ——
Hai người càng thật không ngờ, không ngờ Trâu Trường Thắng lòng lang dạ sói như thế. Anh ta lập tức bắt lấy người phụ nữ dưới thân, dùng súng đặt ngay đầu của cô. Cô gái lập tức liền sợ khiếp lên, hét lên một tiếng, chăn trước ngực tuột xuống, hai bán cầu nhoáng lên nhoáng lên. Mang theo tim đập nhanh khủng hoảng.
- Các người đừng lại đây, lại đây tôi giết cô ta ngay!
Không ngờ người này có súng? Hai người lập tức chợt lóe, vọt đến bên cạnh cửa.
Không ngờ, đây tuyệt đối là việc không thể ngờ.
Hai người sao nghĩ đến, Trâu Trường Thắng này, một người đường đường là Cục trưởng cục Bảo vệ Môi trường không ngờ ở dưới gối cất giấu một khẩu súng đạn phi pháp?
Xem ra chính mình sơ suất quá, hai người lộ ra một tia cười miễn cưỡng.
Nếu việc này cũng làm không xong, xảy ra sơ suất, hai người liền phớt lờ. Trong lòng hai người đều có chút buồn bực, sớm biết thì không nên xem màn này rồi. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, thật có lỗi với hai ông chủ.
Trâu Trường Thắng ở trong phòng nhanh chóng mặc xong quần áo, súng trong tay vẫn chỉ vào cô gái của mình, cô gái này sớm đã bị dọa đến phát khiếp. Lúc trước khi Trâu Trường Thắng mang theo súng trở về, cô còn đang hâm mộ, Trâu Trường Thắng có năng lực, một Cục trưởng cục Bảo vệ Môi trường cũng có thể đeo súng, thật là uy phong.
Không ngờ tên đàn ông lòng lang dạ sói này, bất chợt dùng súng này để đối phó chính mình. Ở trong lúc tính mạng bị đe dọa, không ngờ dùng mình làm con tin, nghĩ đến đây, cô bắt đầu thất vọng.
Chỉ có điều nhìn thấy khẩu súng tối om, lạnh như băng này, cô thiếu chút nữa là ngất xỉu. Trâu Trường Thắng không ngờ là người như thế, ở vào thời điểm nguy hiểm, ngay cả người thân thiết như chính mình cũng có thể bán đứng.
Chỉ tiếc, cô hoàn toàn không có sức lực gì để phản kháng, Trâu Trường Thắng dùng súng gõ cô một cái nói:
- Đứng lên!
Lần này gõ khá nặng, cái trán của cô gái bị thương rồi, máu chảy ròng ròng.
Có lẽ lần đau này, khiến cô khôi phục một chút sức lực, dưới sự uy hiếp của Trâu Trường Thắng, cô thoát y cứ thế rồi ngồi dậy, chậm rãi bị anh ta kéo ra.
Trương Tuyết Phong và Thượng Quan Phi thấy nói:
- Trâu Trường Thắng, anh không thể chạy thoát được đâu. Đừng làm chuyện vô vị nữa, thả cô ta ra đi!
¬- Vì sao tôi phải thả cô ta? Hừ —— các người coi tôi là tên ngốc sao?.
Cô gái này còn rất trẻ tuổi, khoảng hai mươi bốn hay hai mươi lăm tuổi, cô cứ thế bị Trâu Trường Thắng dùng súng chỉ vào, không mặc gì đi ra từ trong phòng ngủ. Trên trán bị Trâu Trường Thắng gõ, đang chảy máu.
Thượng Quan Phi nói:
- Được rồi, anh không cần làm khó cô ta, chúng tôi đi ngay đây.
Nói xong, anh ta thực sự đã đi khỏi.
Trương Tuyết Phong nói: - Khoan đã ——
Anh ta đi tới cái bàn bên cạnh phòng khách, xé mấy tờ khăn giấy nói:
- Lau vết thương cho cô ta một chút đi! Làm người không thể không có tình người như vậy được, cô ta dù sao cũng là phụ nữ của ạnh mà. Anh quả thực là không bằng cầm thú!
- Câm mồm!
Trâu Trường Thắng biết anh đang dùng kế ly gián, để người phụ nữ này hận mình. Tuy nhiên, hết thảy những cái này đều không quan trọng, anh ta đang suy nghĩ mình làm thế nào để thoát thân.
Trương Tuyết Phong nói: - Anh đưa giấy cho cô ta, chúng tôi không có tới. Tuy nhiên tôi nói cho anh biết, anh không chạy thoát được đâu, hiện tại cảnh sát toàn thành đều đang lùng bắt anh đó!
Trâu Trường Thắng nhìn chăm chăm vào anh ta, dùng súng chỉ chỉ vào Trương Tuyết Phong nói:
- Liên quan quái gì đến các người, cút mau! Nếu không tôi giết cô ta đó!
Thượng Quan Phi giận lên nói:
- Anh còn có nhân tính hay không? Cô ta là người phụ nữ của anh đó, mẹ khiếp đưa cho tờ giấy lau vết thương cũng không được? Anh quá đáng quá mức rồi!
Bị Thượng Quan Phi mắng, Trâu Trường Thắng như bị động lòng rồi, anh nhìn phiêu mắt vào người phụ nữ bị mình kìm vào, vẻ tuyệt vọng trong ánh mắt này, đích thực làm người ta cảm thấy bi ai.
Cái loại bi ai này, khiến đáy lòng Trâu Trường Thắng đột nhiên có chút sợ hãi, nếu như để cô ta làm nóng nảy, cô ta làm rách mẻ lưới, không phù hợp với kế hoạch của chính mình, mình chẳng phải sẽ xong đời sao?
Hắn gặp qua Trương Tuyết Phong, lái xe của Phó chủ tịch tỉnh Trương, chỉ có điều hắn tuyệt đối không nghĩ tới là một lái xe không ngờ lại có thể tìm tới nơi này. Trâu Trường Thắng liền hiểu ra, người bên cạnh Phó chủ tịch tỉnh Trương không thiếu người tài ba.
Vì thế anh ta do dự mà chỉ chỉ nói:
- Anh ném giấy lại đây, các ngươi đi ra ngoài!
Trương Tuyết Phong nhìn Thượng Quan Phi, ra hiệu một cái.
Tùy tay phi một cái nói:
- Anh tiếp lấy.
Mấy tờ giấy đó liền bay nhẹ nhàng qua, Trâu Trường Thắng thấy có vẻ kỳ quái, mấy tờ giấy vệ sinh mỏng manh này không ngờ có thể thổi qua như vậy, khi anh ta phát hiện không ổn, phía dưới khăn tay đột nhiên chợt lóe lên.
Đột nhiên —— Một đồng tiền xu từ dưới khăn tay bay qua, vừa vặn đánh vào trên tay đang dùng súng của anh ta.
Tay Trâu Trường Thắng run lên, súng liền rớt xuống.
Cùng lúc đó, Thượng Quan Phi và Trương Tuyết Phong hai người phi qua, một người đoạt súng, một người cứu người. Hai người phân công rõ ràng, thủ pháp như nước chảy mây trôi vậy.
Tiếng kêu thảm thiết từ miệng của Trâu Trường Thắng chưa có hô lên, Trương Tuyết Phong phi thân qua, giơ tay một quẹt, súng liền ở trong tay của hắn.
- Không được nhúc nhích ——
Vài động tác sạch sẽ lưu loát, hai người đã hoàn thành việc cứu người, đoạt súng, sau đó là khống chế phạm nhân, tất cả những thứ này, hoàn toàn ở trong sấm chớp.
Trâu Trường Thắng nằm mơ cũng không ngờ, mình đang trong lúc cùng người phụ nữ ở Hắc Hưu đó thì người ta lôi ra từ trong chăn.
Lái xe của Lý Hồng và Trương Tuyết Phong, mỗi người đều tự thể hiện thần thông của mình, dùng thủ thuật nghe độc đáo của mình truy lùng, rất nhanh liền tìm được điểm dừng chân của Trâu Trường Thắng rồi. Sau đó hai người gần như là cùng xuất hiện tại tiểu lầu đông đó.
Trương Tuyết Phong nhóm điếu thuốc, làm một thế mời nói:
- Mời anh bạn!
Lái xe của Lý Hồng cũng khách sáo một phen nói:
- Mời anh Trương ——
Khi hai người xã giao tại dưới tiểu lầu, Trâu Trường Thắng trên lầu phong lưu reo hò. Hắn nghĩ người bình thường sẽ tìm tới nơi này, ngay cả lái xe của anh ta cũng không biết mình có một nơi như vậy để đi, người khác sao lại biết được chứ?
Anh ta nghĩ đợi Chủ tịch thành phố về, bãi bình thì bãi bình, nếu không bãi bình thì sẽ chờ phong thanh không được chặt chẽ, anh ta sẽ rời khỏi Ngực Châu. Với chính số tài sản ẩn đi của anh ta chỉ cần không rơi đến tay Ủy ban Kỷ luật, đời này vẫn có thể tiêu diêu khoái hoạt.
Mà lái xe của Trương Tuyết Phong và Lý Hồng, nhìn thấy rùa trong đầm này, hai người lộ ra một vẻ cười khinh miệt.
Trương Tuyết Phong vứt điếu thuốc qua nói:
- Xin hỏi quý tánh của anh là gì?
Đối phương là lái xe của Lý Hồng, đương nhiên thân phận không thể khinh thường. Anh ta cũng giống mình, chức vụ là lái xe kiêm vệ sĩ. Hơn nữa Trương Tuyết Phong lúc lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, biết là thân thủ của anh ta không kém, hẳn cũng là người của đội cao thủ nào đó.
Đương nhiên, người có thân phận như Lý Hồng vậy, đương nhiên không thể thiếu người bảo vệ.
Đối phương nhận điếu thuốc, trong tay gõ vài cái, thản nhiên đốt lên nói:
- Tôi gọi là Thượng Quan Phi, còn anh?
- Trương Tuyết Phong!
Trương Tuyết Phong thản nhiên cười nói:
- Họ này của anh rất hiếm thấy, được lắm, rất đặc biệt! Ở trong tiểu thuyết võ hiệp, họ Thượng Quan đều là cao thủ, ví dụ Thượng Quan Kim Dung.
Thượng Quan Phi nhếch nhếch mi nói:
- Anh cũng không tệ! Trương Tuyết Phong! Ha ha...
Trương Tuyết Phong bắn bay tàn thuốc trong tay nói:
- Khởi công ——
Hai người xuất hiện tại cửa lầu phòng của Trâu Trường Thắng, loại khóa cửa phòng trộm này, trong mắt hai người quả thực chỉ là trò chơi của con nít. Lúc hai người đi vào, trong phòng ngủ vang lên từng đợt âm thanh mê hồn.
Cô gái đó dường như có vẻ rất biết hưởng thụ, có tiềm chất làm một cô hát điếm.
Cửa phòng ngủ không có đóng, hai người liền vẹo vẹo tựa vào cạnh cửa, nghe âm thanh này, nhìn bóng dáng của Trâu Trường Thắng, như những tên không bình thường, cứ thế mà công kích vào.
Đến lúc này rồi, còn có tâm trạng này, làm khó xử cho anh ta quá. Có lẽ, thực sự là không ngờ, sẽ có người có thể tìm tới nơi này. Rất đáng tiếc, không biết hai người này đều không phải người bình thường.
Không cần nói anh ta một Trâu Trường Thắng, chính là một tên cướp sông cướp biển, cũng không nhất định có thể thoát ra khỏi tay của bọn họ. Bộ đội đặc chủng từ trong quân đội đi ra, đều có bản lĩnh đặc thù này, thuật truy lùng chỉ là một trong những điều kiện tối thiểu.
Lúc cô gái trên giường kia kêu có vẻ rất sảng khoái, Trâu Trường Thắng liền dừng lại, vỗ vỗ mông của cô ta nói:
- Đổi tư thế đi.
Cô gái đó mới ngồi xuống:
- A ——
Cô liền nhìn thấy cửa phòng ngủ, có hai thần cửa đứng đó.
Điều kỳ lạ trên thế giới gặp nhiều rồi, còn mang theo vệ sĩ nữa, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhưng hai người này rõ ràng không phải vệ sĩ của Trâu Trường Thắng, bởi vì Trâu Trường Thắng tên cáo già này, trước giờ cũng không mang bất cứ người nào đến nơi này của mình.
Cô ta kêu như vậy, Trâu Trường Thắng dường như cảm thấy sau lưng như có quỷ vậy, vừa quay đầu lại.
Vù vù nhìn thấy hai người này, lúc ấy Trâu Trường Thắng ngẩn ra, phản ứng đầu tiên, biến hóa lớn của bắp đùi, yễu lại mềm nhũn vô lực.
Cái trước hết thể nghiệm đến biến hóa này của anh ta, chính là người phụ nữ ở dưới thân của anh ta. Đang định đổi cái tư thế, tên đó còn chưa rút ra, cô ta đã bị dọa đến hôn mê.
Đàn ông sợ bắt nạt cứng rắn, con gái cứ làm ngược lại. Tuy nhiên, phản ứng thứ hai của cô, chính là kéo miếng thảm lên, che ở trước ngực mình. Cho dù động tác này không hề gì, cô vẫn cố gắng làm một phát cứu viện cuối cùng.
Trương Tuyết Phong nhìn đồng hồ rồi nói:
- Cũng không tệ lắm, kiên trì mười phút nữa!
Nói xạo, lúc các ngươi tới, bố cũng đã làm tới mười phút rồi!
Nhìn thấy hai người này, Trâu Trường Thắng rất nhanh liền phản ứng lại, anh ta làm một hành động kinh ngạc làm người ta suy nghĩ trăm lần vẫn không thể giải đáp. Nhanh nhẹn đưa tay luồng vào gối, lấy ra một cây súng.
- A ——
Hai người càng thật không ngờ, không ngờ Trâu Trường Thắng lòng lang dạ sói như thế. Anh ta lập tức bắt lấy người phụ nữ dưới thân, dùng súng đặt ngay đầu của cô. Cô gái lập tức liền sợ khiếp lên, hét lên một tiếng, chăn trước ngực tuột xuống, hai bán cầu nhoáng lên nhoáng lên. Mang theo tim đập nhanh khủng hoảng.
- Các người đừng lại đây, lại đây tôi giết cô ta ngay!
Không ngờ người này có súng? Hai người lập tức chợt lóe, vọt đến bên cạnh cửa.
Không ngờ, đây tuyệt đối là việc không thể ngờ.
Hai người sao nghĩ đến, Trâu Trường Thắng này, một người đường đường là Cục trưởng cục Bảo vệ Môi trường không ngờ ở dưới gối cất giấu một khẩu súng đạn phi pháp?
Xem ra chính mình sơ suất quá, hai người lộ ra một tia cười miễn cưỡng.
Nếu việc này cũng làm không xong, xảy ra sơ suất, hai người liền phớt lờ. Trong lòng hai người đều có chút buồn bực, sớm biết thì không nên xem màn này rồi. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, thật có lỗi với hai ông chủ.
Trâu Trường Thắng ở trong phòng nhanh chóng mặc xong quần áo, súng trong tay vẫn chỉ vào cô gái của mình, cô gái này sớm đã bị dọa đến phát khiếp. Lúc trước khi Trâu Trường Thắng mang theo súng trở về, cô còn đang hâm mộ, Trâu Trường Thắng có năng lực, một Cục trưởng cục Bảo vệ Môi trường cũng có thể đeo súng, thật là uy phong.
Không ngờ tên đàn ông lòng lang dạ sói này, bất chợt dùng súng này để đối phó chính mình. Ở trong lúc tính mạng bị đe dọa, không ngờ dùng mình làm con tin, nghĩ đến đây, cô bắt đầu thất vọng.
Chỉ có điều nhìn thấy khẩu súng tối om, lạnh như băng này, cô thiếu chút nữa là ngất xỉu. Trâu Trường Thắng không ngờ là người như thế, ở vào thời điểm nguy hiểm, ngay cả người thân thiết như chính mình cũng có thể bán đứng.
Chỉ tiếc, cô hoàn toàn không có sức lực gì để phản kháng, Trâu Trường Thắng dùng súng gõ cô một cái nói:
- Đứng lên!
Lần này gõ khá nặng, cái trán của cô gái bị thương rồi, máu chảy ròng ròng.
Có lẽ lần đau này, khiến cô khôi phục một chút sức lực, dưới sự uy hiếp của Trâu Trường Thắng, cô thoát y cứ thế rồi ngồi dậy, chậm rãi bị anh ta kéo ra.
Trương Tuyết Phong và Thượng Quan Phi thấy nói:
- Trâu Trường Thắng, anh không thể chạy thoát được đâu. Đừng làm chuyện vô vị nữa, thả cô ta ra đi!
¬- Vì sao tôi phải thả cô ta? Hừ —— các người coi tôi là tên ngốc sao?.
Cô gái này còn rất trẻ tuổi, khoảng hai mươi bốn hay hai mươi lăm tuổi, cô cứ thế bị Trâu Trường Thắng dùng súng chỉ vào, không mặc gì đi ra từ trong phòng ngủ. Trên trán bị Trâu Trường Thắng gõ, đang chảy máu.
Thượng Quan Phi nói:
- Được rồi, anh không cần làm khó cô ta, chúng tôi đi ngay đây.
Nói xong, anh ta thực sự đã đi khỏi.
Trương Tuyết Phong nói: - Khoan đã ——
Anh ta đi tới cái bàn bên cạnh phòng khách, xé mấy tờ khăn giấy nói:
- Lau vết thương cho cô ta một chút đi! Làm người không thể không có tình người như vậy được, cô ta dù sao cũng là phụ nữ của ạnh mà. Anh quả thực là không bằng cầm thú!
- Câm mồm!
Trâu Trường Thắng biết anh đang dùng kế ly gián, để người phụ nữ này hận mình. Tuy nhiên, hết thảy những cái này đều không quan trọng, anh ta đang suy nghĩ mình làm thế nào để thoát thân.
Trương Tuyết Phong nói: - Anh đưa giấy cho cô ta, chúng tôi không có tới. Tuy nhiên tôi nói cho anh biết, anh không chạy thoát được đâu, hiện tại cảnh sát toàn thành đều đang lùng bắt anh đó!
Trâu Trường Thắng nhìn chăm chăm vào anh ta, dùng súng chỉ chỉ vào Trương Tuyết Phong nói:
- Liên quan quái gì đến các người, cút mau! Nếu không tôi giết cô ta đó!
Thượng Quan Phi giận lên nói:
- Anh còn có nhân tính hay không? Cô ta là người phụ nữ của anh đó, mẹ khiếp đưa cho tờ giấy lau vết thương cũng không được? Anh quá đáng quá mức rồi!
Bị Thượng Quan Phi mắng, Trâu Trường Thắng như bị động lòng rồi, anh nhìn phiêu mắt vào người phụ nữ bị mình kìm vào, vẻ tuyệt vọng trong ánh mắt này, đích thực làm người ta cảm thấy bi ai.
Cái loại bi ai này, khiến đáy lòng Trâu Trường Thắng đột nhiên có chút sợ hãi, nếu như để cô ta làm nóng nảy, cô ta làm rách mẻ lưới, không phù hợp với kế hoạch của chính mình, mình chẳng phải sẽ xong đời sao?
Hắn gặp qua Trương Tuyết Phong, lái xe của Phó chủ tịch tỉnh Trương, chỉ có điều hắn tuyệt đối không nghĩ tới là một lái xe không ngờ lại có thể tìm tới nơi này. Trâu Trường Thắng liền hiểu ra, người bên cạnh Phó chủ tịch tỉnh Trương không thiếu người tài ba.
Vì thế anh ta do dự mà chỉ chỉ nói:
- Anh ném giấy lại đây, các ngươi đi ra ngoài!
Trương Tuyết Phong nhìn Thượng Quan Phi, ra hiệu một cái.
Tùy tay phi một cái nói:
- Anh tiếp lấy.
Mấy tờ giấy đó liền bay nhẹ nhàng qua, Trâu Trường Thắng thấy có vẻ kỳ quái, mấy tờ giấy vệ sinh mỏng manh này không ngờ có thể thổi qua như vậy, khi anh ta phát hiện không ổn, phía dưới khăn tay đột nhiên chợt lóe lên.
Đột nhiên —— Một đồng tiền xu từ dưới khăn tay bay qua, vừa vặn đánh vào trên tay đang dùng súng của anh ta.
Tay Trâu Trường Thắng run lên, súng liền rớt xuống.
Cùng lúc đó, Thượng Quan Phi và Trương Tuyết Phong hai người phi qua, một người đoạt súng, một người cứu người. Hai người phân công rõ ràng, thủ pháp như nước chảy mây trôi vậy.
Tiếng kêu thảm thiết từ miệng của Trâu Trường Thắng chưa có hô lên, Trương Tuyết Phong phi thân qua, giơ tay một quẹt, súng liền ở trong tay của hắn.
- Không được nhúc nhích ——
Vài động tác sạch sẽ lưu loát, hai người đã hoàn thành việc cứu người, đoạt súng, sau đó là khống chế phạm nhân, tất cả những thứ này, hoàn toàn ở trong sấm chớp.
/1313
|