Chương 8.1: Anh Quý là người tốt
Thành phố B nằm ở phía bắc, khí hậu khác với thành phố G ở phía nam, trời đã bắt đầu chuyển lạnh.
Đầu bến xe, có rất nhiều người ra vào, đến phía bắc phiêu bạt thất bại trở về, ngay cả một tấm vé xe lửa cũng không nỡ mua, thà rằng ngồi ô tô.
Hôm nay người đi ngang qua đều nhịn không được nhìn về một phía, ai bảo thiếu niên đứng ở chỗ đó vô cùng đẹp trai, còn đẹp hơn cả minh tinh mà bọn họ nhìn thấy trên TV, làn da trắng đến mức vừa nhìn liền biết được nuông chiều từ bé, giống như ngọc từ núi ra, ánh mắt cùng khóe miệng biết cười, ngay cả người lớn còn không nhịn được mà nhìn thêm huống chi là mấy cô gái nhỏ, tròng mắt như muốn dính vào lên thiếu niên.
"Anh Quý, khi đó tôi gấp gáp rời đi, chưa kịp nói tạm biệt với anh." Nam Hi cố ý mềm giọng đến mức có thể véo ra nước, muốn bao nhiêu ngoan thì có bấy nhiêu ngoan , muốn bao nhiêu ngọt thì có bấy nhiêu ngọt.
"Là tôi không đúng, tới muộn không kịp thời tiễn cô.”
Nghe thấy giọng nói gợi cảm của người đàn ông trong điện thoại, Nam Hi cười càng thêm ý vị sâu xa, cô có số điện thoại này là vì lúc trước nguyên chủ nhìn thấy trên hợp đồng nên nhớ kỹ.
Ngẫm lại nơi vốn là ngồi xe lửa một ngày liền có thể đến, lại bị Quý Mặc Sâm bức cho tốn gần bốn ngày, Nam Hi tràn ngập cảm kích nói với bên kia: "Anh Quý, anh thật sự là người tốt!”
Quý Mặc Sâm bị phát thẻ người tốt: "...”
Nam Hi làm bộ không nghe thấy tiếng vỡ vụn, tiếp tục thảm hại nói: "Tuy rằng cha tôi đuổi tôi tới nông thôn, nhưng ai bảo ông ấy là cha tôi chứ, tôi cũng không thể trách ông ấy, anh Quý cũng đừng trách ông ấy, xem như là... nể mặt tôi thành ra như vậy là vì anh đi.”
"...”
"Được không? Anh Quý?”
"Nam! Hi!”
"Có!" Nam Hi vui vẻ đáp lại, thấy cách đó không xa có bóng dáng Trương Tiêu Vũ từ cửa hàng nhỏ đi ra, cô liền cúp điện thoại.
Nam Hi đón Trương Tiêu Vũ, nhận lấy chai nước khoáng mà cô ấy đang cố mở, dùng sức vặn ra rồi đưa cho cô ấy, "Nguyện cống hiến sức lực cho tiểu công chúa.”
"Nam Hi!" Trương Tiêu Vũ không nói gì đẩy cô một cái, có biết như vậy rất quyến rũ người ta không? "Cậu như vậy là không đúng!”
"Không đúng chỗ nào?" Nam Hi cười nói.
Trương Tiêu Vũ nghiến răng nghiến lợi, "Yêu tinh! Sớm muộn gì cũng có người tới xử lý cậu!”
"Cậu cũng bảo tới là yêu tinh." Nam Hi sửa lời cho cô ấy, "Người sao có thể là đối thủ của yêu tinh chứ, nếu thật sự có người xử lý tớ, sẽ bị t..." Cô híp mắt cười, ghé vào tai Trương Tiêu Vũ, cúi đầu nói: "Ăn, sạch, người, đó, nha~ “
"Không thèm nghe cậu nói nữa!" Lỗ tai Trương Tiêu Vũ đỏ bừng, tức giận nói, ném chai nước khoáng còn lại cho cô.
Nam Hi nhanh nhẹn tiếp được, hơi lui về phía sau một chút, cố ý trêu chọc nói: "Tớ thích mèo, nhất là mèo lớn.”
Trương Tiêu Vũ tuổi hổ mặt đỏ lên: "A a a! Cậu thôi đi được chưa!”
"Có thể!" Nam Hi đứng lên, kéo tay Trương Tiêu Vũ, "Bạch tuộc nhỏ, tớ phải đi rồi.”
Trương Tiêu Vũ đã sớm nghĩ đến có ngày hôm nay, trước đó Nam Hi cũng đã nói với cô ấy, chỉ là lúc đối mặt vẫn không nhịn được, ngẩng đầu nhìn cô, "Không phải cậu nói muốn tham gia 'thanh âm vườn trường' sao? Thật ra mấy ngày nay tớ cũng đoán được một chút, có phải cậu chọc phải người nào hay không, điện thoại, căn cước đều không dùng, còn một đường ngồi xe khách đến thành phố B thành.”
"Bạch tuộc nhỏ thật thông minh." Qua những ngày này, Nam Hi và Trương Tiêu Vũ đã quen thuộc với nhau, cô càng không muốn tạo thêm phiền phức cho Trương Tiêu Vũ, "Thanh âm vườn trường tớ sẽ tham gia, tới lúc đó chúng ta gặp nhau ở đó, tin tớ, chắc chắn không có việc gì.”
Ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt cô, lông tơ trên mặt đều phản chiếu ánh sáng ấm áp.
Trương Tiêu Vũ xiết chặt chai nước khoáng, "Được." Tớ tin cậu.
/1510
|