Không hề nghi ngờ gì nữa, trong lúc tỉnh Tề ổn định, nhất định sẽ xảy ra nhiễu loạn. Cho đến thời điểm hiện nay, không những Hạ Tưởng nhận thức được điều này, mà toàn bộ thế lực địa phương tỉnh Tề cũng nhận thức được.
Nhiễu loạn xảy ra ở đâu, sẽ lớn như thế nào, còn khó nói được. Lấy Khâu Nhân Lễ là người đứng đầu cùng với những lãnh đạo tỉnh, đều toàn lực ứng phó, cố gắng dập tắt sự nhiễu loạn ngay lúc nó đang ở trạng thái vừa mới nảy sinh, không thể để xảy ra tình trạng nghiêm trọng là Chủ tịch tỉnh không được chọn.
Đời sống chính trị trong nước, chỉ có một lần xuất hiện sự việc Phó chủ tịch tỉnh không được chọn, từ đó về sau, các tỉnh dần chuyển thành Bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân, chính vì tránh để tình trạng này xảy ra một lần nữa.
Nếu tỉnh Tề xuất hiện tình thế Chủ tịch tỉnh duy nhất do Trung ương chỉ định lại không được chọn, không những sẽ chấn động cả nước, mà còn có thể chấn động thế giới. Khâu Nhân Lễ khó chối sai lầm thì không nói, chỉ sợ toàn bộ bộ máy Tỉnh ủy cũng bị xử phạt nặng.
Hậu quả nghiêm trọng hơn là, cuối cùng sẽ dẫn hàng loạt phản ứng dây chuyền, nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Hạ Tưởng không những không hiểu được những cấp bách của Ngô Tài Dương, còn rất bất mãn:
- Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất, tỉnh Tề đang cần tôi ở đó, bị điều đi vào thời điểm quan trọng nhất, rốt cuộc là sắp xếp gì đây? Lẽ nào là điệu hổ ly sơn?
- Nói đúng rồi, chính là điệu hổ ly sơn.
Ngô Tài Dương không hề che giấu sự bao che của y đối với Hạ Tưởng,
- Chỉ cần cậu gật đầu, lệnh điều chuyển sẽ được ký ngay lập tức, muốn cậu rời khỏi tỉnh Tề trước hai kỳ đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc diễn ra, cũng là chủ ý của tôi. Mục đích thì trong lòng cậu cũng biết rõ, là muốn cậu đến Lĩnh Nam, thực hiện một thời kỳ giảm xóc.
Hạ Tưởng cũng thừa nhận hắn rất may mắn, cũng rất hạnh phúc, trên có Tổng bí thư và ông cụ Ngô âm thầm chiếu cố, giữa có Ngô Tài Dương thu xếp. Quyền lực của Trưởng ban Tổ chức Trung ương tương đối lớn, quả thật có thể trực tiếp sắp xếp thời gian ban hành lệnh điều chuyển của hắn. Mà Ngô Tài Dương cũng đã có nhiều lần bộc lộ muốn hắn sớm rời khỏi tỉnh Tề, bởi Ngô Tài Dương cũng biết rõ có thể trong thời gian diễn ra hai đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc, tỉnh Tề có thể sẽ xảy ra rối loạn… Nếu y ra tay ngăn cản, sẽ đắc tội với một bên thế lực còn lại.
Mà Lĩnh Nam, mặc dù đã có Trần Hạo Thiên chiếm lĩnh ở đó nhiều năm, nhưng vẫn là điểm yếu về lực lượng của Tổng bí thư, hơn nữa là điểm yếu về lực lượng của thế lực gia tộc, thậm chí ngay cả lực lượng của lão Cổ ở Lĩnh Nam cũng không ổn. Tức là, với sự giúp đỡ của Tổng bí thư, thế lực gia tộc và lão Cổ, tức là cả ba thế lực cùng hợp nhất lại cũng không bì được thế lực lớn mạnh của phe phản đối và hệ bình dân ở Lĩnh Nam.
Nếu như hắn thoát được sự rối loạn cuối cùng trong thế cục tỉnh Tề, không đối nghịch cùng hệ bình dân, còn về việc Tôn Tập Dân bị Tần Khản bức ép, phe phản đối tính toán thế nào với hệ bình dân, Hạ Tưởng không còn quan tâm đến nữa. Lần này đi Lĩnh Nam, ít nhất cũng khiến hệ bình dân ở Lĩnh Nam có chút cảm tình tốt với hắn.
Nếu ngược lại, lại gây bất hòa với Ngô Hiểu Dương, lại so chiêu với Thi Khải Thuận, lại không hòa thuận với hệ bình dân, một khi đến Lĩnh Nam, nói không chừng sẽ có uy thế phủ đầu đang đợi hắn.
Ngô Tài Dương quả thật cũng thành tâm suy nghĩ cho hắn, y nghĩ rằng thêm một việc không bằng bớt một việc. Thật ra Hạ Tưởng cũng biết, với tính cách của Ngô Tài Dương, y từng sợ ai chứ? Năm đó một mình y trở mặt với ông cụ, một mình ở dải đất Tây Bắc mười mấy năm, chưa từng mở miệng xin ông cụ cái gì, phe phản đối và hệ bình dân có mạnh mẽ thế nào đi nữa, Ngô Tài Dương cũng sẽ không nhường bước.
Hạ Tưởng rất cảm động bởi tình cảm Ngô Tài Dương dành cho hắn, nhưng lại không yên lòng thế cục tỉnh Tề. Hắn không phải một người làm việc có đầu không đuôi, hơn nữa hắn và Tần Khản âm thầm giao đấu nhiều năm như vậy rồi, thời điểm cuối cùng lại quay người rời đi, đó không phải tính cách của hắn, hắn cũng không muốn ngồi xem tỉnh Tề xuất hiện cục diện không thể khống chế được.
Không những sẽ ảnh hưởng đến cục diện ổn định và hòa bình lâu dài với tỉnh Tề, mà còn là một đòn tấn công lớn đối với sinh mạng chính trị của Khâu Nhân Lễ.
- Tôi suy nghĩ lại đã, Trưởng ban Ngô, tôi cho rằng, tốt nhất là nên từ từ, ít nhất cũng phải chờ đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc kết thúc đã.
Hạ Tưởng vẫn hàm súc và uyển chuyển biểu đạt suy nghĩ của hắn.
Ngô Tài Dương hơi thất vọng:
- Cậu ấy à, giống như tôi năm đó, rất cố chấp. Thôi được, tôi cũng không khuyên cậu nữa, Thu Thật còn có chuyện muốn nói với cậu, tôi đưa cậu qua đó.
Ngô Tài Dương đưa Hạ Tưởng tới chỗ gặp mặt với Cổ Thu Thật, liền quay người rời đi. Y còn phải về Ban Tổ chức Trung ương có việc cần xử lý, sự sắp xếp tiếp theo của Hạ Tưởng, y không hỏi thêm nữa.
Hạ Tưởng cũng không ngờ Ngô Tài Dương còn lo luôn việc đưa hắn đến gặp Cổ Thu Thật, trong lòng có thêm một tia phán đoán, trước đó, Ngô Tài Dương và Cổ Thu Thật chắc chắn đã có thống nhất với nhau về việc hắn đi Lĩnh Nam, cũng như khi nào sẽ đi. Nếu nói Ngô Tài Dương chỉ hỏi ý kiến hắn, vậy Cổ Thu Thật sẽ chịu trách nhiệm thuyết phục hắn.
Hạ Tưởng cảm thấy sức ép rất lớn.
Là một quán trà theo phong cách châu Âu, Hạ Tưởng bước vào bên trong, Ngô Thiên Tiếu đi theo sau, phía trước có người dẫn đường.
Đến một gian phòng khá nho nhã, Hạ Tưởng đi vào, Ngô Thiên Tiếu bị người ta đưa đến một căn phòng khác.
Giữa phòng đặt một bàn trà, nền đất trống trải, cũng không có bình trà và chén uống trà, lại nhìn thêm, Cổ Thu Thật đang ngồi trên chiếc ghế mây, dường như đang chìm vào trầm tư.
Hạ Tưởng thấy nồi điện bên cạnh đang đun nước, nước sôi rồi, sôi lên lục bục, bởi vì bên ngoài quá yên tĩnh, lại có ánh mặt trời chiếu qua, lại là một buổi trưa mùa đông khiến cho người ta rất dễ ngủ… Trong nháy mắt thậm chí Hạ Tưởng còn xuất hiện một ảo giác, cảm thấy những thứ trước mặt vừa xa lạ lại thân quen, dường như đang quay trở về thời thơ ấu.
Thời thơ ấu trong ký ức hắn, mỗi khi đến mùa đông, luôn ngồi vây quanh lò lửa, nghe người lớn kể chuyện xưa. Có lúc kể mãi kể mãi, người lớn ngủ mất, hắn cũng nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy nồi nước đặt trên bếp lò phát ra tiếng kêu, liền gống như đi vào cõi mơ, cảm giác được sự dài lâu của thời thơ ấu.
Thời gian thì không dài, dài chỉ là do cảm giác trong lòng.
Hạ Tưởng cầm lấy ấm nước, bỏ trào vào, nhẹ nhàng đặt trước mặt Cổ Thu Thật.
Cổ Thu Thật như mới tỉnh giấc, mỉm cười nói:
- Vừa rồi thất thần, nghĩ lại rất nhiều chuyện lúc nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy thời gian đời người trôi quá nhanh, bỗng chốc đã trôi qua mất.
Hạ Tưởng hiểu ý mỉm cười, hắn lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm của Cổ Thu Thật. Nhưng Cổ Thu Thật tốt nghiệp chuyên ngành Trung văn, trong máu cũng có khí chất văn nhân làm quan từ lâu, nên cũng ít khi thể hiện tình cảm trước mặt người khác, hôm nay trong mắt Hạ Tưởng, Cổ Thu Thật trở nên chân thật nhất.
Cổ Thu Thật làm thế nào lọt vào mắt Tổng bí thư, cho đến việc mỗi một lần thăng chức của Cổ Thu Thật từ sau chức vụ Phó giám đốc sở, đều là đích thân Tổng bí thư hỏi han, Hạ Tưởng cũng không thể biết được hết. Nhưng có lẽ bởi vì sự chân thật và tình cảm của Cổ Thu Thật, nới khiến Tổng bí thư thích thú và có tình cảm với y.
Tuy Tổng bí thư xuất thân là dân Khoa học tự nhiên, nhưng vẫn có dòng máu của văn nhân. Năm đó, lúc Tổng bí thư gặp mặt cô Tề, thư đến thư đi, nghe nói Tổng bí thư viết thơ tình, cuối cùng cũng có được trái tim cô Tề. Hạ Tưởng cũng từng nghe nói qua, Tổng bí thư thực sự lệch về khoa văn, chỉ là năm đó khi điền nguyện vọng, trời đất run rủi mới đi vào khoa Khoa học tự nhiên.
Từ việc sau khi thực hiện các tỉnh thay phiên đổi nhiệm kỳ mới, các cán bộ cấp cao mới nhậm chức ở các tỉnh, hơn phân nửa là cán bộ xuất thân từ khoa văn, có thể rút ra kết luận, Tổng bí thư quả thật khá thích những ngôi sao chính trị có xuất thân từ khoa văn.
Hạ Tưởng không tính là xuất thân từ khoa văn, nhưng cũng đã từng yêu thích văn học, đã từng đảm nhiệm vị trí Giám đốc thông tấn xã văn học. Đương nhiên, trên đây cũng không phải là điều kiện tiên quyết để hắn lọt vào mắt Tổng bí thư.
Sự cảm khái của Cổ Thu Thật rất chân thực, lại rất giống với suy nghĩ lúc nãy của Hạ Tưởng, càng khiến cho hắn có cảm giác thân thiết với Cổ Thu Thật: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Bí thư Cổ, trùng hợp thật, vừa rồi tôi cũng nhớ đến thời thơ ấu, nghĩ đến lúc nhỏ ngồi quanh bếp lò nghe người lớn kể chuyện xưa, còn bây giờ, cuộc sống bận rộn, luôn có những việc làm không hết, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.
- Đời người là như vậy, hạnh phúc hay bất hạnh không phải chúng ta có thể quyết định được. Nếu chúng ta đã ngồi lên vị trí này rồi, thì chính là sứ mệnh mà lịch sử và nhân dân đã giao phó cho chúng ta, chúng ta nhất định phải cố gắng hết sức, vì nước vì dân.
Cổ Thu Thật trầm giọng nói,
- Mỗi người cho dù làm ngành nghề gì, cho dù gánh vác trách nhiệm nặng hay nhẹ, đều phải có tinh thần trách nhiệm, đều phải hoàn thành nghĩa vụ của mình.
Hạ Tưởng cũng pha cho mình một chén trà, trà rất nhạt, nhạt, lại trở về thời xa xưa. Có lẽ sự vật càng nhạt nhòa, mới có thể lưu lại được hoài niệm trong lòng người.
- Bí thư Cổ nói rất đúng, vì vậy tôi cho rằng, nhậm chức ở tỉnh Tề, tôi đã làm một số việc, tuy rằng không tốt lắm, nhưng cũng đã dốc hết sức rồi. Bây giờ triệu tập đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, nếu có thể diễn ra tốt đẹp, đó chính là tâm nguyện lớn nhất của tôi. Nhậm chức ở tỉnh Tề, tôi không phụ sự tín nhiệm của Đảng và Trung ươn, không phụ sự tin yêu của nhân dân tỉnh Tề.
Hạ Tưởng mượn việc để nói chuyện của mình, ngay từ đầu đã nói đến chuyện ở tỉnh Tề.
Cổ Thu Thật chỉ cười, dường như cũng không quan tâm đến việc bây giờ hắn rời tỉnh Tề, hay đợi sau khi đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc kết thúc mới đi, trực tiếp nhắc đến Trần Phong:
- Việc Trần Phong vào Cục, thời gian trước đã bàn bạc trong phạm vi nhỏ, nguyên tắc của tôi là giữ thái độ tán thành. Đương nhiên, cũng có nhiều người phản đối, ngay cả Trưởng ban Ngô cũng có thái độ khá mơ hồ…
Ngô Tài Dương có thái độ mơ hồ với việc Trần Phong vào Cục, cũng có thể hiểu được. Bởi Ngô Tài Dương và Trần Phong cũng không thân quen gì, không phản đối mới lạ.
- Tuy nhiên có một người rất ủng hộ Trần Phong vào Cục, đã nói tốt cho Trần Phong rất nhiều, thái độ rất kiên định, còn chuẩn bị các mặt thỏa đáng, còn thuyết phục các Ủy viên bộ Chính trị đang ở phe trung lập…
Hạ Tưởng nheo mắt, hay cho Trần Hạo Thiên, hay cho thủ đoạn ngắt hoa chặt cành.
- Bí thư Trần rất thích tinh thần thẳng thắn thực tế của Trần Phong.
Cổ Thu Thật nêu đề tài,
- Nếu Bí thư Trần có thể tiến thêm một bước, tiếng nói cũng có trọng lượng hơn, vậy việc Trần Phong vào Cục, cũng sẽ khả thi hơn.
Hạ Tưởng mỉm cười bất đắc dĩ:
- Bí thư Cổ, đừng nói quá thẳng thắn như vậy được không?
Cổ Thu Thật cũng bị Hạ Tưởng chọc cười,
- Cũng đúng, cũng đúng, nói chuyện với cậu, không thể nói quá thẳng thắn, rõ ràng tôi quá dài dòng rồi.
Cũng vì sự thẳng thắn của Cổ Thu Thật, mói khiế Hạ Tưởng không có cảm giác bị người ta uy hiếp, ngược lại cảm thấy mọi thứ đã rất rõ ràng, không thể tốt hơn được nữa. Nhưng cũng cần phải nói, việc Trần Phong vào Cục quan trọng như vậy, nhưng áp lực lại đặt lên người hắn, nên cũng khiến hắn có chút khó thích ứng.
Hắn mới chỉ là một Phó bí thư Tỉnh ủy thôi, một Phó bí thư Tỉnh ủy lại có thể quyết định việc một Bí thư Tỉnh ủy có thể tiến thêm một bước để vào bộ Chính trị hay không, người khác nghe được chắc chắn nghĩ đây là chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng đây rõ ràng lại là sự thật.
Sự thật, luôn hấp dẫn hơn trí tưởng tượng và tiểu thuyết.
- Còn đối với việc lúc nào cậu rời tỉnh Tề, tôi không nhất trí lắm với Trưởng ban Ngô…
Thời gian Hạ Tưởng quen biết Cổ Thu Thật cũng không còn ngắn nữa, hôm nay, lần đầu tiên thấy được sự cứng rắn của Cổ Thu Thật, bởi vì những lời nói tiếp theo của Cổ Thu Thật, thật sự khiến hắn kinh ngạc.
Nhiễu loạn xảy ra ở đâu, sẽ lớn như thế nào, còn khó nói được. Lấy Khâu Nhân Lễ là người đứng đầu cùng với những lãnh đạo tỉnh, đều toàn lực ứng phó, cố gắng dập tắt sự nhiễu loạn ngay lúc nó đang ở trạng thái vừa mới nảy sinh, không thể để xảy ra tình trạng nghiêm trọng là Chủ tịch tỉnh không được chọn.
Đời sống chính trị trong nước, chỉ có một lần xuất hiện sự việc Phó chủ tịch tỉnh không được chọn, từ đó về sau, các tỉnh dần chuyển thành Bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân, chính vì tránh để tình trạng này xảy ra một lần nữa.
Nếu tỉnh Tề xuất hiện tình thế Chủ tịch tỉnh duy nhất do Trung ương chỉ định lại không được chọn, không những sẽ chấn động cả nước, mà còn có thể chấn động thế giới. Khâu Nhân Lễ khó chối sai lầm thì không nói, chỉ sợ toàn bộ bộ máy Tỉnh ủy cũng bị xử phạt nặng.
Hậu quả nghiêm trọng hơn là, cuối cùng sẽ dẫn hàng loạt phản ứng dây chuyền, nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Hạ Tưởng không những không hiểu được những cấp bách của Ngô Tài Dương, còn rất bất mãn:
- Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất, tỉnh Tề đang cần tôi ở đó, bị điều đi vào thời điểm quan trọng nhất, rốt cuộc là sắp xếp gì đây? Lẽ nào là điệu hổ ly sơn?
- Nói đúng rồi, chính là điệu hổ ly sơn.
Ngô Tài Dương không hề che giấu sự bao che của y đối với Hạ Tưởng,
- Chỉ cần cậu gật đầu, lệnh điều chuyển sẽ được ký ngay lập tức, muốn cậu rời khỏi tỉnh Tề trước hai kỳ đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc diễn ra, cũng là chủ ý của tôi. Mục đích thì trong lòng cậu cũng biết rõ, là muốn cậu đến Lĩnh Nam, thực hiện một thời kỳ giảm xóc.
Hạ Tưởng cũng thừa nhận hắn rất may mắn, cũng rất hạnh phúc, trên có Tổng bí thư và ông cụ Ngô âm thầm chiếu cố, giữa có Ngô Tài Dương thu xếp. Quyền lực của Trưởng ban Tổ chức Trung ương tương đối lớn, quả thật có thể trực tiếp sắp xếp thời gian ban hành lệnh điều chuyển của hắn. Mà Ngô Tài Dương cũng đã có nhiều lần bộc lộ muốn hắn sớm rời khỏi tỉnh Tề, bởi Ngô Tài Dương cũng biết rõ có thể trong thời gian diễn ra hai đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc, tỉnh Tề có thể sẽ xảy ra rối loạn… Nếu y ra tay ngăn cản, sẽ đắc tội với một bên thế lực còn lại.
Mà Lĩnh Nam, mặc dù đã có Trần Hạo Thiên chiếm lĩnh ở đó nhiều năm, nhưng vẫn là điểm yếu về lực lượng của Tổng bí thư, hơn nữa là điểm yếu về lực lượng của thế lực gia tộc, thậm chí ngay cả lực lượng của lão Cổ ở Lĩnh Nam cũng không ổn. Tức là, với sự giúp đỡ của Tổng bí thư, thế lực gia tộc và lão Cổ, tức là cả ba thế lực cùng hợp nhất lại cũng không bì được thế lực lớn mạnh của phe phản đối và hệ bình dân ở Lĩnh Nam.
Nếu như hắn thoát được sự rối loạn cuối cùng trong thế cục tỉnh Tề, không đối nghịch cùng hệ bình dân, còn về việc Tôn Tập Dân bị Tần Khản bức ép, phe phản đối tính toán thế nào với hệ bình dân, Hạ Tưởng không còn quan tâm đến nữa. Lần này đi Lĩnh Nam, ít nhất cũng khiến hệ bình dân ở Lĩnh Nam có chút cảm tình tốt với hắn.
Nếu ngược lại, lại gây bất hòa với Ngô Hiểu Dương, lại so chiêu với Thi Khải Thuận, lại không hòa thuận với hệ bình dân, một khi đến Lĩnh Nam, nói không chừng sẽ có uy thế phủ đầu đang đợi hắn.
Ngô Tài Dương quả thật cũng thành tâm suy nghĩ cho hắn, y nghĩ rằng thêm một việc không bằng bớt một việc. Thật ra Hạ Tưởng cũng biết, với tính cách của Ngô Tài Dương, y từng sợ ai chứ? Năm đó một mình y trở mặt với ông cụ, một mình ở dải đất Tây Bắc mười mấy năm, chưa từng mở miệng xin ông cụ cái gì, phe phản đối và hệ bình dân có mạnh mẽ thế nào đi nữa, Ngô Tài Dương cũng sẽ không nhường bước.
Hạ Tưởng rất cảm động bởi tình cảm Ngô Tài Dương dành cho hắn, nhưng lại không yên lòng thế cục tỉnh Tề. Hắn không phải một người làm việc có đầu không đuôi, hơn nữa hắn và Tần Khản âm thầm giao đấu nhiều năm như vậy rồi, thời điểm cuối cùng lại quay người rời đi, đó không phải tính cách của hắn, hắn cũng không muốn ngồi xem tỉnh Tề xuất hiện cục diện không thể khống chế được.
Không những sẽ ảnh hưởng đến cục diện ổn định và hòa bình lâu dài với tỉnh Tề, mà còn là một đòn tấn công lớn đối với sinh mạng chính trị của Khâu Nhân Lễ.
- Tôi suy nghĩ lại đã, Trưởng ban Ngô, tôi cho rằng, tốt nhất là nên từ từ, ít nhất cũng phải chờ đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc kết thúc đã.
Hạ Tưởng vẫn hàm súc và uyển chuyển biểu đạt suy nghĩ của hắn.
Ngô Tài Dương hơi thất vọng:
- Cậu ấy à, giống như tôi năm đó, rất cố chấp. Thôi được, tôi cũng không khuyên cậu nữa, Thu Thật còn có chuyện muốn nói với cậu, tôi đưa cậu qua đó.
Ngô Tài Dương đưa Hạ Tưởng tới chỗ gặp mặt với Cổ Thu Thật, liền quay người rời đi. Y còn phải về Ban Tổ chức Trung ương có việc cần xử lý, sự sắp xếp tiếp theo của Hạ Tưởng, y không hỏi thêm nữa.
Hạ Tưởng cũng không ngờ Ngô Tài Dương còn lo luôn việc đưa hắn đến gặp Cổ Thu Thật, trong lòng có thêm một tia phán đoán, trước đó, Ngô Tài Dương và Cổ Thu Thật chắc chắn đã có thống nhất với nhau về việc hắn đi Lĩnh Nam, cũng như khi nào sẽ đi. Nếu nói Ngô Tài Dương chỉ hỏi ý kiến hắn, vậy Cổ Thu Thật sẽ chịu trách nhiệm thuyết phục hắn.
Hạ Tưởng cảm thấy sức ép rất lớn.
Là một quán trà theo phong cách châu Âu, Hạ Tưởng bước vào bên trong, Ngô Thiên Tiếu đi theo sau, phía trước có người dẫn đường.
Đến một gian phòng khá nho nhã, Hạ Tưởng đi vào, Ngô Thiên Tiếu bị người ta đưa đến một căn phòng khác.
Giữa phòng đặt một bàn trà, nền đất trống trải, cũng không có bình trà và chén uống trà, lại nhìn thêm, Cổ Thu Thật đang ngồi trên chiếc ghế mây, dường như đang chìm vào trầm tư.
Hạ Tưởng thấy nồi điện bên cạnh đang đun nước, nước sôi rồi, sôi lên lục bục, bởi vì bên ngoài quá yên tĩnh, lại có ánh mặt trời chiếu qua, lại là một buổi trưa mùa đông khiến cho người ta rất dễ ngủ… Trong nháy mắt thậm chí Hạ Tưởng còn xuất hiện một ảo giác, cảm thấy những thứ trước mặt vừa xa lạ lại thân quen, dường như đang quay trở về thời thơ ấu.
Thời thơ ấu trong ký ức hắn, mỗi khi đến mùa đông, luôn ngồi vây quanh lò lửa, nghe người lớn kể chuyện xưa. Có lúc kể mãi kể mãi, người lớn ngủ mất, hắn cũng nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy nồi nước đặt trên bếp lò phát ra tiếng kêu, liền gống như đi vào cõi mơ, cảm giác được sự dài lâu của thời thơ ấu.
Thời gian thì không dài, dài chỉ là do cảm giác trong lòng.
Hạ Tưởng cầm lấy ấm nước, bỏ trào vào, nhẹ nhàng đặt trước mặt Cổ Thu Thật.
Cổ Thu Thật như mới tỉnh giấc, mỉm cười nói:
- Vừa rồi thất thần, nghĩ lại rất nhiều chuyện lúc nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy thời gian đời người trôi quá nhanh, bỗng chốc đã trôi qua mất.
Hạ Tưởng hiểu ý mỉm cười, hắn lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm của Cổ Thu Thật. Nhưng Cổ Thu Thật tốt nghiệp chuyên ngành Trung văn, trong máu cũng có khí chất văn nhân làm quan từ lâu, nên cũng ít khi thể hiện tình cảm trước mặt người khác, hôm nay trong mắt Hạ Tưởng, Cổ Thu Thật trở nên chân thật nhất.
Cổ Thu Thật làm thế nào lọt vào mắt Tổng bí thư, cho đến việc mỗi một lần thăng chức của Cổ Thu Thật từ sau chức vụ Phó giám đốc sở, đều là đích thân Tổng bí thư hỏi han, Hạ Tưởng cũng không thể biết được hết. Nhưng có lẽ bởi vì sự chân thật và tình cảm của Cổ Thu Thật, nới khiến Tổng bí thư thích thú và có tình cảm với y.
Tuy Tổng bí thư xuất thân là dân Khoa học tự nhiên, nhưng vẫn có dòng máu của văn nhân. Năm đó, lúc Tổng bí thư gặp mặt cô Tề, thư đến thư đi, nghe nói Tổng bí thư viết thơ tình, cuối cùng cũng có được trái tim cô Tề. Hạ Tưởng cũng từng nghe nói qua, Tổng bí thư thực sự lệch về khoa văn, chỉ là năm đó khi điền nguyện vọng, trời đất run rủi mới đi vào khoa Khoa học tự nhiên.
Từ việc sau khi thực hiện các tỉnh thay phiên đổi nhiệm kỳ mới, các cán bộ cấp cao mới nhậm chức ở các tỉnh, hơn phân nửa là cán bộ xuất thân từ khoa văn, có thể rút ra kết luận, Tổng bí thư quả thật khá thích những ngôi sao chính trị có xuất thân từ khoa văn.
Hạ Tưởng không tính là xuất thân từ khoa văn, nhưng cũng đã từng yêu thích văn học, đã từng đảm nhiệm vị trí Giám đốc thông tấn xã văn học. Đương nhiên, trên đây cũng không phải là điều kiện tiên quyết để hắn lọt vào mắt Tổng bí thư.
Sự cảm khái của Cổ Thu Thật rất chân thực, lại rất giống với suy nghĩ lúc nãy của Hạ Tưởng, càng khiến cho hắn có cảm giác thân thiết với Cổ Thu Thật: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Bí thư Cổ, trùng hợp thật, vừa rồi tôi cũng nhớ đến thời thơ ấu, nghĩ đến lúc nhỏ ngồi quanh bếp lò nghe người lớn kể chuyện xưa, còn bây giờ, cuộc sống bận rộn, luôn có những việc làm không hết, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.
- Đời người là như vậy, hạnh phúc hay bất hạnh không phải chúng ta có thể quyết định được. Nếu chúng ta đã ngồi lên vị trí này rồi, thì chính là sứ mệnh mà lịch sử và nhân dân đã giao phó cho chúng ta, chúng ta nhất định phải cố gắng hết sức, vì nước vì dân.
Cổ Thu Thật trầm giọng nói,
- Mỗi người cho dù làm ngành nghề gì, cho dù gánh vác trách nhiệm nặng hay nhẹ, đều phải có tinh thần trách nhiệm, đều phải hoàn thành nghĩa vụ của mình.
Hạ Tưởng cũng pha cho mình một chén trà, trà rất nhạt, nhạt, lại trở về thời xa xưa. Có lẽ sự vật càng nhạt nhòa, mới có thể lưu lại được hoài niệm trong lòng người.
- Bí thư Cổ nói rất đúng, vì vậy tôi cho rằng, nhậm chức ở tỉnh Tề, tôi đã làm một số việc, tuy rằng không tốt lắm, nhưng cũng đã dốc hết sức rồi. Bây giờ triệu tập đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, nếu có thể diễn ra tốt đẹp, đó chính là tâm nguyện lớn nhất của tôi. Nhậm chức ở tỉnh Tề, tôi không phụ sự tín nhiệm của Đảng và Trung ươn, không phụ sự tin yêu của nhân dân tỉnh Tề.
Hạ Tưởng mượn việc để nói chuyện của mình, ngay từ đầu đã nói đến chuyện ở tỉnh Tề.
Cổ Thu Thật chỉ cười, dường như cũng không quan tâm đến việc bây giờ hắn rời tỉnh Tề, hay đợi sau khi đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc kết thúc mới đi, trực tiếp nhắc đến Trần Phong:
- Việc Trần Phong vào Cục, thời gian trước đã bàn bạc trong phạm vi nhỏ, nguyên tắc của tôi là giữ thái độ tán thành. Đương nhiên, cũng có nhiều người phản đối, ngay cả Trưởng ban Ngô cũng có thái độ khá mơ hồ…
Ngô Tài Dương có thái độ mơ hồ với việc Trần Phong vào Cục, cũng có thể hiểu được. Bởi Ngô Tài Dương và Trần Phong cũng không thân quen gì, không phản đối mới lạ.
- Tuy nhiên có một người rất ủng hộ Trần Phong vào Cục, đã nói tốt cho Trần Phong rất nhiều, thái độ rất kiên định, còn chuẩn bị các mặt thỏa đáng, còn thuyết phục các Ủy viên bộ Chính trị đang ở phe trung lập…
Hạ Tưởng nheo mắt, hay cho Trần Hạo Thiên, hay cho thủ đoạn ngắt hoa chặt cành.
- Bí thư Trần rất thích tinh thần thẳng thắn thực tế của Trần Phong.
Cổ Thu Thật nêu đề tài,
- Nếu Bí thư Trần có thể tiến thêm một bước, tiếng nói cũng có trọng lượng hơn, vậy việc Trần Phong vào Cục, cũng sẽ khả thi hơn.
Hạ Tưởng mỉm cười bất đắc dĩ:
- Bí thư Cổ, đừng nói quá thẳng thắn như vậy được không?
Cổ Thu Thật cũng bị Hạ Tưởng chọc cười,
- Cũng đúng, cũng đúng, nói chuyện với cậu, không thể nói quá thẳng thắn, rõ ràng tôi quá dài dòng rồi.
Cũng vì sự thẳng thắn của Cổ Thu Thật, mói khiế Hạ Tưởng không có cảm giác bị người ta uy hiếp, ngược lại cảm thấy mọi thứ đã rất rõ ràng, không thể tốt hơn được nữa. Nhưng cũng cần phải nói, việc Trần Phong vào Cục quan trọng như vậy, nhưng áp lực lại đặt lên người hắn, nên cũng khiến hắn có chút khó thích ứng.
Hắn mới chỉ là một Phó bí thư Tỉnh ủy thôi, một Phó bí thư Tỉnh ủy lại có thể quyết định việc một Bí thư Tỉnh ủy có thể tiến thêm một bước để vào bộ Chính trị hay không, người khác nghe được chắc chắn nghĩ đây là chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng đây rõ ràng lại là sự thật.
Sự thật, luôn hấp dẫn hơn trí tưởng tượng và tiểu thuyết.
- Còn đối với việc lúc nào cậu rời tỉnh Tề, tôi không nhất trí lắm với Trưởng ban Ngô…
Thời gian Hạ Tưởng quen biết Cổ Thu Thật cũng không còn ngắn nữa, hôm nay, lần đầu tiên thấy được sự cứng rắn của Cổ Thu Thật, bởi vì những lời nói tiếp theo của Cổ Thu Thật, thật sự khiến hắn kinh ngạc.
/2185
|