Trong bốn năm vị cán bộ cấp Tỉnh bộ, có người Hạ Tưởng quen biết, ví dụ Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tương Trịnh Thịnh, Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Sở Trần Phong, Chủ tịch tỉnh Thục Trung Tiền Cẩm Tùng. Cũng có người Hạ Tưởng không quen biết, ví dụ Chủ tịch tỉnh Tây, Thị trưởng Bắc Kinh và Thị trưởng Tân Thành.
Mọi người cũng không biết đi đường tình cờ quen biết hay đã hẹn trước rồi, dù sao cũng xuất hiện cùng lúc, quả thật vô cùng hoành tráng.
Phạm Tranh liền nhận định đây là thời cơ tốt, phải làm cho Hạ Tưởng nhục nhã một phen!
Thật ra với thân phận và cấp bậc của Hạ Tưởng, vốn dĩ có thể không cần để ý đến sự khiêu khích của Phạm Tranh. Nhưng Hạ Tưởng cũng biết, đối phương tỉ mỉ trù tính lần hành động này, cũng đã có chuẩn bị trước. Nếu không đánh chính diện với đối phương một lần, sẽ khiến đối phương lầm tưởn, cho rằng hắn sợ hãi, cho rằng hắn lùi bước, cho rằng hắn đuối lý!
Hạ Tưởng đối với mấy loại người tiểu nhân, trong lòng rất bình tĩnh, giống như một mảnh đất bằng vậy. Hôm nay, phải khiến cho những âm mưu của chúng bị bể nát.
Hơn nữa còn muốn mượn cơ hội để tuyên bố với bên ngoài, bất luận là bức bách chính diện hay hành động ngầm phía sau, hắn đều sẽ đón đầu, không hề có chút suy nghĩ lùi bước nào, không hề vì một chút khó khăn mà lựa chọn né tránh hay nhường nhịn. Hắn muốn nói với tất cả mọi người, bắt đầu từ bây giờ, bất luận là đi đến mức độ nào, hắn đều không hề sợ bất kỳ sự chèn ép nào.
Trong lòng Hạ Tưởng là sự kiên định trước nay chưa từng có, nếu có một ngày nào đó hắn làm bên lĩnh vực ngoại giao của đất nước, thì cho dù là một nước nhỏ như Nam Hải, hay là Đông Doanh Phù Tang, hay là đất nước chủ nghĩa khủng bố lớn nhất, hắn đều sẽ đứng thẳng, không hề sợ hãi mà khí khái nói với đối phương, muốn chơi âm mưu, tùy. Muốn đấu trực diện, cũng tiếp!
- Muốn chơi âm mưu, tùy. Muốn đấu trực diện, cũng tiếp!
Hạ Tưởng bình tĩnh đáp lại Phạm Tranh.
Hầu Khang Khứ vẫn luôn đứng cách Hạ Tưởng mấy mét, cũng không khỏi rùng mình. Hạ Tưởng vẫn luôn có thái độ ung dung, thậm chí khi mắng Cao Kiến Viễn, hay khi nói lý lẽ với Diệp Thiên Nam, vẻ mặt hắn vẫn luôn bình tĩnh, mặt không biến sắc. Nhưng khi Hạ Tưởng vừa mới trả lời Phạm Tranh, hơn nữa còn ngay trước mặt mấy người Trịnh Thịnh, sắc mặt hắn rốt cuộc cũng đổi sắc.
Hầu Khang Khứ âm thầm đánh giá Hạ Tưởng một lúc, trong lòng nghĩ Hạ Tưởng còn khó đối phó hơn so với gã nghĩ nhiều. Ánh mắt quét qua, ánh mắt gã liền dừng lại trên đám người Trịnh Thịnh.
Năm sáu cán bộ cấp cao do Trịnh Thịnh cầm đầu, vừa xuống xe liền nhìn thấy cảnh tượng giằng co trước mặt, bước chân không khỏi chậm lại. Tò mò là tính vốn có của con người, không vì chức vụ cao thấp mà thay đổi.
Trịnh Thịnh còn dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vẫn lắc lắc đầu, có ý muốn Trịnh Thịnh cứ đứng ngoài nhìn được rồi.
Trần Phong bình thường tính tình ngay thẳng, hôm nay lại có thái độ khác thường, tỏ thái độ đứng ngoài xem cuộc chiến.
Trịnh Thịnh và Trần Phong dừng bước, những người khác cũng không tiện tiến lên trước, vừa hay nhân cơ hội dừng chân đứng xem, vẻ mặt mỗi người không giống nhau, yên lặng xem tình hình phát triển.
Trong lòng Phạm Tranh mừng rỡ, cơ hội đến rồi, chính là cơ hội ngàn năm có một khiến Hạ Tưởng mất mặt trước mọi người. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nha Nội lộ vẻ mặt vui mừng, Cao Kiến Viễn tỉnh lại từ đợt hôn mê cũng lộ ra vẻ mặt hãnh diện, dường như lời Phạm Tranh vừa nói ra, Hạ Tưởng sẽ xấu hổ vô cùng vậy.
Quốc Hoa Thụy vẫn đứng trong đám người, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Hạ Tưởng, lúc này dường như cũng có chút lo lắng, đứng thẳng lưng, thậm chí còn nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt vui mừng khi người khác gặp họa.
Rốt cuộc Phạm Tranh đã chuẩn bị chiêu gì, mà khiến niềm tin của nhiều người tăng lên gấp bội như vậy, Hầu Khang Khứ cũng cảm thấy rất tò mò.
Một đám người tiểu nhân, ai cũng mang sắc mặt nhỏ nhen, Hạ Tưởng liên tục cười lạnh.
- Phó bí thư Hạ, mọi người đều biết, bây giờ tất cả tham quan đều bày ra bộ mặt cao quý, còn giơ cao ngọn cờ chống tham nhũng, cái cần chính là đập vỡ bát cơm người khác, để chứng tỏ sự thanh liêm của mình. Khi Phó bí thư Hạ còn là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương, đã khiến mười mấy vị quan tham rơi đài. Bây giờ ở Lĩnh Nam, lại kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, nghe nói cũng muốn khởi xướng việc chống tham nhũng. Tôi nghĩ, Phó bí thư Hạ thật sự thanh liêm, hay đang giả thanh cao?
Phạm Tranh dương dương tự đắc nói một mạch, thẳng thắn chi vào vấn đề kinh tế của Hạ Tưởng.
Tuy nhiên những lời nói trên, vừa không có chứng cứ chứng minh, lại đều là những lời nói lung tung, không đủ sức thuyết phục, lại không đủ lực sát thương.
Hạ Tưởng im lặng không nói.
Phạm Tranh lại nói:
- Tôi vẫn luôn kính nể sự công chính vô tư của Phó bí thư Hạ, nhiều năm như vậy rồi, từ trước đến nay vẫn chưa xuất hiện vấn đề gì trên tác phong kinh tế lẫn tác phong sinh hoạt. Nhưng, là một trong số ít người lúc ở thành phố Yến đã quen biết và có sự qua lại về kinh tế với Phó bí thư Hạ, tôi biết rất rõ cuộc sống cũng như mạng lưới quan hệ của Phó bí thư Hạ, thậm chí còn biết khá rõ ràng về một vài vị hồng nhan tri kỉ của Phó bí thư Hạ!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc. Đối với những người trong chốn quan trường, ngoài việc phạm sai lầm nghiêm trọng không thể cứu chữa trong việc chọn đội ngũ để đứng ra, nếu có vấn đề nghiêm trọng trong tác phong kinh tế, cũng rất dễ bị chú ý, bị lật đổ. Đặc biệt bây giờ lại đang trước mặt nhiều người, có một vị Ủy viên bộ Chính trị và mấy vị cán bộ cấp cao. Phạm Tranh tính toán rất chu toàn, nếu gã có chứng cứ chứng minh Hạ Tưởng tham ô hủ bại, lại có rất nhiều phụ nữ, thì lực sát thương, còn mạnh hơn cả việc trực tiếp tố cáo lên Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Quả nhiên là sát thương lớn, mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Hầu Khanh Khứ vẻ mặt hoài nghi, Trịnh Thịnh hơi chau mày, chỉ có Trần Phong khá bình tĩnh, còn mấy người Tiền Cẩm Tùng, đều nhìn Hạ Tưởng với vẻ vô cùng khó hiểu.
Hạ Tưởng rốt cuộc cũng mở miệng:
- Một người có quyền lực lớn như thế nào, thì phải chịu trách nhiệm lớn tương đương như thế. Có nhiều khi phải làm một vài chuyện thực tế cho người dân, cũng sẽ dẫn đến những trách nhiệm và những lời không hiểu. Cũng giống như Bí thư Hầu đã nói vậy, chúng ta làm rất nhiều việc tốt ích nước lợi dân, nhưng lại khiến cho những người có tâm địa không đúng hiểu lầm, thậm chí còn cố ý hạ thấp…
Nếu Hầu Khang Khứ đã ở bên cạnh, Hạ Tưởng không lấy gã làm tấm khiên chắn, chẳng phải đã đắc tội với thân phận của Bí thư Hầu rồi sao?
- Phạm Tranh, vốn dĩ với thân phận của tôi, còn cả Bí thư Hầu cũng ở đây, lại thêm bối cảnh này cũng không ổn, tranh luận về vấn đề tác phong kinh tế và tác phong cuộc sống của tôi với anh cũng không có ý nghĩa gì, anh cũng không có tư cách để hoài nghi sự liêm khiết của tôi! Nhưng nếu các vị lãnh đạo đều đã có mặt ở đây, anh lại sớm đã có chuẩn bị, hơn nữa còn bị người ta sai khiến, không nói rõ ràng trước mặt với anh, anh lại gây sức ép từ sau lưng. Không bằng bây giờ giải quyết cho xong những thắc mắc của anh luôn, cũng tránh để anh ăn không ngon ngủ không yên, nếu lỡ phải mắc tâm bệnh gì đó lại phiền phức.
Bị Hạ Tưởng châm chọc khiêu khích một phen, Phạm Tranh vừa xấu hổ vừa mất kiểm soát:
- Hạ Tưởng, anh…
Nha Nội im lặng kéo góc áo Phạm Tranh, Phạm Tranh mới tỉnh táo lại, nghĩ thầm rằng suýt chút nữa lại mắc bẫy Hạ Tưởng rồi.
- Hạ Tưởng, anh nói có dễ nghe đến mấy thì cũng không giấu nổi sự thật anh nuôi tình nhân và việc vơ vét của cải khắp nơi!
Phạm Tranh cuối cùng cũng vứt ra sát khí mà gã đã chuẩn bị chu đáo,
- Tiếu Giai, người ở thành phố Yến, người buôn bán lớn ở Bắc Kinh, tài sản trên danh nghĩa đến hơn một tỷ! Mười năm trước, cô ấy chỉ là một nữ sinh vừa mới bước ra cánh cổng nhà trường, mười năm, đã có thể thành lập được một đế quốc thương nghiệp ở Bắc Kinh, hơn nữa bây giờ cô ấy còn độc thân. Nếu nói sau lưng cô ấy không có một người đàn ông quyền lực nâng đỡ, một phụ nữ như cô ấy liệu có được thành tựu như hôm nay không? Lại liên tưởng đến việc cô ấy đã từng là đồng nghiệp với Phó bí thư Hạ. Phó bí thư Hạ, anh đã làm thế nào để lợi dụng quyền lực trong tay, để giao dịch quyền sắc với Tiếu Giai, lại làm thế nào để lợi dụng quyền lực ở Bắc Kinh để tiến hành giao dịnh quyền tiền với cô ấy? Tôi nghĩ những người có một chút đầu óc đều biết giữa anh và Tiếu Giai tồn tại quan hệ nam nữ và trao đổi quyền tiền không rõ ràng. Tài sản hàng tỷ của Tiếu Giai, chính là chứng cứ tham ô hủ bại lớn nhất của anh!
Sau lưng mỗi quan tham, đều có một phụ nữ tham tiền, là chân lý. Sau lưng Hạ Tưởng, cũng có phụ nữ, hắn dù sao cũng không phải thần tiên, không thể thoát tục. Nhưng phụ nữ của hắn không tham tiền, càng không có trao đổi quyền tiền, mỗi một đồng tiền kiếm được, đều rất công bằng công chính, đều là những kinh doanh hợp pháp hợp với quy tắc thị trường.
Phạm Tranh thật đáng thương đã trở thành tên lính hầu cho Nha Nội, quả thật đã lấy Tiếu Giai ra gây chuyện, thứ nhất là đã báo thù cho Nha Nội. Sự việc hôm nay nếu như không phải do Nha Nội khơi mào, những người khác chắc chắn không có dũng khí gây chiến với Hạ Tưởng. Nha Nội thật sự là người đứng sau giật dây. Thứ hai nếu Hạ Tưởng ngay tình cảnh đó không thể hào hoãn được, chỉ cần hắn thực sự bị chứng minh quan hệ giữa hắn và Tiếu Giai là không chính đáng, vậy đế quốc thương nghiệp của Tiếu Giai có kinh doanh chân chính hay không đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là, danh tín của hắn đã bị hủy hoại, thậm chí còn đến mức ảnh hưởng đến tiền đồ.
Kế của Nha Nội, dụng tâm cao thâm, cũng dụng tâm ác độc! Phải nói, sau lưng Nha Nội, có cao nhân chỉ điểm, nếu không với trí tuệ chính trị của Nha Nội, sẽ không thể nghĩ ra một chiêu thức cao cường đến như vậy.
- Phạm Tranh, anh nói không sai, tôi có quen với Tiếu Giai, cũng đã từng là đồng nghiệp với cô ấy, hơn nữa…tôi cũng đã từng giúp cô ấy trong việc kinh doanh!
Nằm ngoài dự tính của mọi người, Hạ Tưởng lại không hề do dự mà chấp nhận sự chỉ trích của Hạ Tưởng.
Sắc mặt Hầu Khang Khứ thay đổi!
Vẻ mặt Trịnh Thịnh kinh hãi.
Tiền Cẩm Tùng vẻ mặt khiếp sợ.
Hạ Tưởng làm sao vậy? Tại sao lại thừa nhận. Phải biết, có khi những lời nói trước mặt nhiều người, sẽ trở thành những lời đồn đại ra khắp nơi, phạm vi loan truyền rất rộng, thậm chí sẽ còn thay đổi nội dung. Với chứng cứ vu khống của Phạm Tranh, Hạ Tưởng không quan tâm hoặc bác bỏ đi mới là thượng sách, không phản bác thì cũng được, nhưng sao lại thừa nhận?
- Tôi giúp Tiếu Giai, là bởi vì có người muốn cơ hội thâu tóm sản nghiệp của Tiếu Giai, cho rằng Tiếu Giai là phụ nữ đơn thân, không có người để dựa dẫm, ở Bắc Kinh dễ bị người ta ức hiếp, muốn mượn quyền lực trong tay mình, ép Tiếu Giai vào khuôn khổ!
- Tôi cảm thấy, bất luận thế nào, có cán bộ có quyền lực đứng sau giúp đỡ hay không, chỉ cần là kinh doanh hợp pháp, đóng thuế cho nhà nước và giải quyết được vấn đề việc làm, thì Nhà nước phải bảo vệ lợi ích và quyền lợi cho người đó. Chứ không phải, có người nào đó có chức quyền, có người đứng sau giúp đỡ liền cho rằng muốn làm gì thì làm. Trên thế giới này, còn có công lý, còn có chính nghĩa, còn có pháp luật mà người nào cũng phải tuân thủ!
Hành văn Hạ Tưởng mạch lạc, lời nói như ngọc, không hề lưu tình nhằm thẳng vào Nha Nội:
- Tôi giúp Tiếu Giai, là bởi vì Tiếu Giai đối đầu với đối thủ quá mạnh, là bởi vì nếu tôi không ra mặt bảo vệ chính nghĩa, chính nghĩa sẽ bị cường quyền chà đạp. Bởi vì người muốn thâu tóm sản nghiệp Tiếu Giai, là người có quyền lực!
Mặt Nha Nội đột nhiên biến sắc!
Tất cả mọi người đều chấn động.
- Phạm Tranh, anh nhắc đến tôi và Tiếu Giai là đồng nghiệp, suy luận quan hệ nam nữ giữa tôi và Tiếu Giai hoàn toàn là nói hươu nói vượn, hoàn toàn không có căn cứ. Hơn nữa sau lưng Tiếu Giai, không phải chỉ có một người, người đàn ông thần bí, lại có đến mấy người. Bây giờ tôi sẽ giới thiệu cho anh một chút, để anh mở rộng tầm mắt!
- Tôi là một người.
Trần Phong thản nhiên nói,
- Phạm Tranh, có phải anh cũng hoài nghi tôi và Tiếu Giai có giao dịch tiền quyền?
- Tôi cũng xem như một người!
Lại có một người đứng ra, hờ hững nói,
- Tiếu Giai trước kia còn là cấp dưới của tôi. Phạm Tranh, có phải anh muốn nói, tôi và Tiếu Giai cũng có quan hệ nam nữ bất chính?
Mọi người cũng không biết đi đường tình cờ quen biết hay đã hẹn trước rồi, dù sao cũng xuất hiện cùng lúc, quả thật vô cùng hoành tráng.
Phạm Tranh liền nhận định đây là thời cơ tốt, phải làm cho Hạ Tưởng nhục nhã một phen!
Thật ra với thân phận và cấp bậc của Hạ Tưởng, vốn dĩ có thể không cần để ý đến sự khiêu khích của Phạm Tranh. Nhưng Hạ Tưởng cũng biết, đối phương tỉ mỉ trù tính lần hành động này, cũng đã có chuẩn bị trước. Nếu không đánh chính diện với đối phương một lần, sẽ khiến đối phương lầm tưởn, cho rằng hắn sợ hãi, cho rằng hắn lùi bước, cho rằng hắn đuối lý!
Hạ Tưởng đối với mấy loại người tiểu nhân, trong lòng rất bình tĩnh, giống như một mảnh đất bằng vậy. Hôm nay, phải khiến cho những âm mưu của chúng bị bể nát.
Hơn nữa còn muốn mượn cơ hội để tuyên bố với bên ngoài, bất luận là bức bách chính diện hay hành động ngầm phía sau, hắn đều sẽ đón đầu, không hề có chút suy nghĩ lùi bước nào, không hề vì một chút khó khăn mà lựa chọn né tránh hay nhường nhịn. Hắn muốn nói với tất cả mọi người, bắt đầu từ bây giờ, bất luận là đi đến mức độ nào, hắn đều không hề sợ bất kỳ sự chèn ép nào.
Trong lòng Hạ Tưởng là sự kiên định trước nay chưa từng có, nếu có một ngày nào đó hắn làm bên lĩnh vực ngoại giao của đất nước, thì cho dù là một nước nhỏ như Nam Hải, hay là Đông Doanh Phù Tang, hay là đất nước chủ nghĩa khủng bố lớn nhất, hắn đều sẽ đứng thẳng, không hề sợ hãi mà khí khái nói với đối phương, muốn chơi âm mưu, tùy. Muốn đấu trực diện, cũng tiếp!
- Muốn chơi âm mưu, tùy. Muốn đấu trực diện, cũng tiếp!
Hạ Tưởng bình tĩnh đáp lại Phạm Tranh.
Hầu Khang Khứ vẫn luôn đứng cách Hạ Tưởng mấy mét, cũng không khỏi rùng mình. Hạ Tưởng vẫn luôn có thái độ ung dung, thậm chí khi mắng Cao Kiến Viễn, hay khi nói lý lẽ với Diệp Thiên Nam, vẻ mặt hắn vẫn luôn bình tĩnh, mặt không biến sắc. Nhưng khi Hạ Tưởng vừa mới trả lời Phạm Tranh, hơn nữa còn ngay trước mặt mấy người Trịnh Thịnh, sắc mặt hắn rốt cuộc cũng đổi sắc.
Hầu Khang Khứ âm thầm đánh giá Hạ Tưởng một lúc, trong lòng nghĩ Hạ Tưởng còn khó đối phó hơn so với gã nghĩ nhiều. Ánh mắt quét qua, ánh mắt gã liền dừng lại trên đám người Trịnh Thịnh.
Năm sáu cán bộ cấp cao do Trịnh Thịnh cầm đầu, vừa xuống xe liền nhìn thấy cảnh tượng giằng co trước mặt, bước chân không khỏi chậm lại. Tò mò là tính vốn có của con người, không vì chức vụ cao thấp mà thay đổi.
Trịnh Thịnh còn dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vẫn lắc lắc đầu, có ý muốn Trịnh Thịnh cứ đứng ngoài nhìn được rồi.
Trần Phong bình thường tính tình ngay thẳng, hôm nay lại có thái độ khác thường, tỏ thái độ đứng ngoài xem cuộc chiến.
Trịnh Thịnh và Trần Phong dừng bước, những người khác cũng không tiện tiến lên trước, vừa hay nhân cơ hội dừng chân đứng xem, vẻ mặt mỗi người không giống nhau, yên lặng xem tình hình phát triển.
Trong lòng Phạm Tranh mừng rỡ, cơ hội đến rồi, chính là cơ hội ngàn năm có một khiến Hạ Tưởng mất mặt trước mọi người. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nha Nội lộ vẻ mặt vui mừng, Cao Kiến Viễn tỉnh lại từ đợt hôn mê cũng lộ ra vẻ mặt hãnh diện, dường như lời Phạm Tranh vừa nói ra, Hạ Tưởng sẽ xấu hổ vô cùng vậy.
Quốc Hoa Thụy vẫn đứng trong đám người, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Hạ Tưởng, lúc này dường như cũng có chút lo lắng, đứng thẳng lưng, thậm chí còn nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt vui mừng khi người khác gặp họa.
Rốt cuộc Phạm Tranh đã chuẩn bị chiêu gì, mà khiến niềm tin của nhiều người tăng lên gấp bội như vậy, Hầu Khang Khứ cũng cảm thấy rất tò mò.
Một đám người tiểu nhân, ai cũng mang sắc mặt nhỏ nhen, Hạ Tưởng liên tục cười lạnh.
- Phó bí thư Hạ, mọi người đều biết, bây giờ tất cả tham quan đều bày ra bộ mặt cao quý, còn giơ cao ngọn cờ chống tham nhũng, cái cần chính là đập vỡ bát cơm người khác, để chứng tỏ sự thanh liêm của mình. Khi Phó bí thư Hạ còn là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương, đã khiến mười mấy vị quan tham rơi đài. Bây giờ ở Lĩnh Nam, lại kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, nghe nói cũng muốn khởi xướng việc chống tham nhũng. Tôi nghĩ, Phó bí thư Hạ thật sự thanh liêm, hay đang giả thanh cao?
Phạm Tranh dương dương tự đắc nói một mạch, thẳng thắn chi vào vấn đề kinh tế của Hạ Tưởng.
Tuy nhiên những lời nói trên, vừa không có chứng cứ chứng minh, lại đều là những lời nói lung tung, không đủ sức thuyết phục, lại không đủ lực sát thương.
Hạ Tưởng im lặng không nói.
Phạm Tranh lại nói:
- Tôi vẫn luôn kính nể sự công chính vô tư của Phó bí thư Hạ, nhiều năm như vậy rồi, từ trước đến nay vẫn chưa xuất hiện vấn đề gì trên tác phong kinh tế lẫn tác phong sinh hoạt. Nhưng, là một trong số ít người lúc ở thành phố Yến đã quen biết và có sự qua lại về kinh tế với Phó bí thư Hạ, tôi biết rất rõ cuộc sống cũng như mạng lưới quan hệ của Phó bí thư Hạ, thậm chí còn biết khá rõ ràng về một vài vị hồng nhan tri kỉ của Phó bí thư Hạ!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc. Đối với những người trong chốn quan trường, ngoài việc phạm sai lầm nghiêm trọng không thể cứu chữa trong việc chọn đội ngũ để đứng ra, nếu có vấn đề nghiêm trọng trong tác phong kinh tế, cũng rất dễ bị chú ý, bị lật đổ. Đặc biệt bây giờ lại đang trước mặt nhiều người, có một vị Ủy viên bộ Chính trị và mấy vị cán bộ cấp cao. Phạm Tranh tính toán rất chu toàn, nếu gã có chứng cứ chứng minh Hạ Tưởng tham ô hủ bại, lại có rất nhiều phụ nữ, thì lực sát thương, còn mạnh hơn cả việc trực tiếp tố cáo lên Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Quả nhiên là sát thương lớn, mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Hầu Khanh Khứ vẻ mặt hoài nghi, Trịnh Thịnh hơi chau mày, chỉ có Trần Phong khá bình tĩnh, còn mấy người Tiền Cẩm Tùng, đều nhìn Hạ Tưởng với vẻ vô cùng khó hiểu.
Hạ Tưởng rốt cuộc cũng mở miệng:
- Một người có quyền lực lớn như thế nào, thì phải chịu trách nhiệm lớn tương đương như thế. Có nhiều khi phải làm một vài chuyện thực tế cho người dân, cũng sẽ dẫn đến những trách nhiệm và những lời không hiểu. Cũng giống như Bí thư Hầu đã nói vậy, chúng ta làm rất nhiều việc tốt ích nước lợi dân, nhưng lại khiến cho những người có tâm địa không đúng hiểu lầm, thậm chí còn cố ý hạ thấp…
Nếu Hầu Khang Khứ đã ở bên cạnh, Hạ Tưởng không lấy gã làm tấm khiên chắn, chẳng phải đã đắc tội với thân phận của Bí thư Hầu rồi sao?
- Phạm Tranh, vốn dĩ với thân phận của tôi, còn cả Bí thư Hầu cũng ở đây, lại thêm bối cảnh này cũng không ổn, tranh luận về vấn đề tác phong kinh tế và tác phong cuộc sống của tôi với anh cũng không có ý nghĩa gì, anh cũng không có tư cách để hoài nghi sự liêm khiết của tôi! Nhưng nếu các vị lãnh đạo đều đã có mặt ở đây, anh lại sớm đã có chuẩn bị, hơn nữa còn bị người ta sai khiến, không nói rõ ràng trước mặt với anh, anh lại gây sức ép từ sau lưng. Không bằng bây giờ giải quyết cho xong những thắc mắc của anh luôn, cũng tránh để anh ăn không ngon ngủ không yên, nếu lỡ phải mắc tâm bệnh gì đó lại phiền phức.
Bị Hạ Tưởng châm chọc khiêu khích một phen, Phạm Tranh vừa xấu hổ vừa mất kiểm soát:
- Hạ Tưởng, anh…
Nha Nội im lặng kéo góc áo Phạm Tranh, Phạm Tranh mới tỉnh táo lại, nghĩ thầm rằng suýt chút nữa lại mắc bẫy Hạ Tưởng rồi.
- Hạ Tưởng, anh nói có dễ nghe đến mấy thì cũng không giấu nổi sự thật anh nuôi tình nhân và việc vơ vét của cải khắp nơi!
Phạm Tranh cuối cùng cũng vứt ra sát khí mà gã đã chuẩn bị chu đáo,
- Tiếu Giai, người ở thành phố Yến, người buôn bán lớn ở Bắc Kinh, tài sản trên danh nghĩa đến hơn một tỷ! Mười năm trước, cô ấy chỉ là một nữ sinh vừa mới bước ra cánh cổng nhà trường, mười năm, đã có thể thành lập được một đế quốc thương nghiệp ở Bắc Kinh, hơn nữa bây giờ cô ấy còn độc thân. Nếu nói sau lưng cô ấy không có một người đàn ông quyền lực nâng đỡ, một phụ nữ như cô ấy liệu có được thành tựu như hôm nay không? Lại liên tưởng đến việc cô ấy đã từng là đồng nghiệp với Phó bí thư Hạ. Phó bí thư Hạ, anh đã làm thế nào để lợi dụng quyền lực trong tay, để giao dịch quyền sắc với Tiếu Giai, lại làm thế nào để lợi dụng quyền lực ở Bắc Kinh để tiến hành giao dịnh quyền tiền với cô ấy? Tôi nghĩ những người có một chút đầu óc đều biết giữa anh và Tiếu Giai tồn tại quan hệ nam nữ và trao đổi quyền tiền không rõ ràng. Tài sản hàng tỷ của Tiếu Giai, chính là chứng cứ tham ô hủ bại lớn nhất của anh!
Sau lưng mỗi quan tham, đều có một phụ nữ tham tiền, là chân lý. Sau lưng Hạ Tưởng, cũng có phụ nữ, hắn dù sao cũng không phải thần tiên, không thể thoát tục. Nhưng phụ nữ của hắn không tham tiền, càng không có trao đổi quyền tiền, mỗi một đồng tiền kiếm được, đều rất công bằng công chính, đều là những kinh doanh hợp pháp hợp với quy tắc thị trường.
Phạm Tranh thật đáng thương đã trở thành tên lính hầu cho Nha Nội, quả thật đã lấy Tiếu Giai ra gây chuyện, thứ nhất là đã báo thù cho Nha Nội. Sự việc hôm nay nếu như không phải do Nha Nội khơi mào, những người khác chắc chắn không có dũng khí gây chiến với Hạ Tưởng. Nha Nội thật sự là người đứng sau giật dây. Thứ hai nếu Hạ Tưởng ngay tình cảnh đó không thể hào hoãn được, chỉ cần hắn thực sự bị chứng minh quan hệ giữa hắn và Tiếu Giai là không chính đáng, vậy đế quốc thương nghiệp của Tiếu Giai có kinh doanh chân chính hay không đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là, danh tín của hắn đã bị hủy hoại, thậm chí còn đến mức ảnh hưởng đến tiền đồ.
Kế của Nha Nội, dụng tâm cao thâm, cũng dụng tâm ác độc! Phải nói, sau lưng Nha Nội, có cao nhân chỉ điểm, nếu không với trí tuệ chính trị của Nha Nội, sẽ không thể nghĩ ra một chiêu thức cao cường đến như vậy.
- Phạm Tranh, anh nói không sai, tôi có quen với Tiếu Giai, cũng đã từng là đồng nghiệp với cô ấy, hơn nữa…tôi cũng đã từng giúp cô ấy trong việc kinh doanh!
Nằm ngoài dự tính của mọi người, Hạ Tưởng lại không hề do dự mà chấp nhận sự chỉ trích của Hạ Tưởng.
Sắc mặt Hầu Khang Khứ thay đổi!
Vẻ mặt Trịnh Thịnh kinh hãi.
Tiền Cẩm Tùng vẻ mặt khiếp sợ.
Hạ Tưởng làm sao vậy? Tại sao lại thừa nhận. Phải biết, có khi những lời nói trước mặt nhiều người, sẽ trở thành những lời đồn đại ra khắp nơi, phạm vi loan truyền rất rộng, thậm chí sẽ còn thay đổi nội dung. Với chứng cứ vu khống của Phạm Tranh, Hạ Tưởng không quan tâm hoặc bác bỏ đi mới là thượng sách, không phản bác thì cũng được, nhưng sao lại thừa nhận?
- Tôi giúp Tiếu Giai, là bởi vì có người muốn cơ hội thâu tóm sản nghiệp của Tiếu Giai, cho rằng Tiếu Giai là phụ nữ đơn thân, không có người để dựa dẫm, ở Bắc Kinh dễ bị người ta ức hiếp, muốn mượn quyền lực trong tay mình, ép Tiếu Giai vào khuôn khổ!
- Tôi cảm thấy, bất luận thế nào, có cán bộ có quyền lực đứng sau giúp đỡ hay không, chỉ cần là kinh doanh hợp pháp, đóng thuế cho nhà nước và giải quyết được vấn đề việc làm, thì Nhà nước phải bảo vệ lợi ích và quyền lợi cho người đó. Chứ không phải, có người nào đó có chức quyền, có người đứng sau giúp đỡ liền cho rằng muốn làm gì thì làm. Trên thế giới này, còn có công lý, còn có chính nghĩa, còn có pháp luật mà người nào cũng phải tuân thủ!
Hành văn Hạ Tưởng mạch lạc, lời nói như ngọc, không hề lưu tình nhằm thẳng vào Nha Nội:
- Tôi giúp Tiếu Giai, là bởi vì Tiếu Giai đối đầu với đối thủ quá mạnh, là bởi vì nếu tôi không ra mặt bảo vệ chính nghĩa, chính nghĩa sẽ bị cường quyền chà đạp. Bởi vì người muốn thâu tóm sản nghiệp Tiếu Giai, là người có quyền lực!
Mặt Nha Nội đột nhiên biến sắc!
Tất cả mọi người đều chấn động.
- Phạm Tranh, anh nhắc đến tôi và Tiếu Giai là đồng nghiệp, suy luận quan hệ nam nữ giữa tôi và Tiếu Giai hoàn toàn là nói hươu nói vượn, hoàn toàn không có căn cứ. Hơn nữa sau lưng Tiếu Giai, không phải chỉ có một người, người đàn ông thần bí, lại có đến mấy người. Bây giờ tôi sẽ giới thiệu cho anh một chút, để anh mở rộng tầm mắt!
- Tôi là một người.
Trần Phong thản nhiên nói,
- Phạm Tranh, có phải anh cũng hoài nghi tôi và Tiếu Giai có giao dịch tiền quyền?
- Tôi cũng xem như một người!
Lại có một người đứng ra, hờ hững nói,
- Tiếu Giai trước kia còn là cấp dưới của tôi. Phạm Tranh, có phải anh muốn nói, tôi và Tiếu Giai cũng có quan hệ nam nữ bất chính?
/2185
|