Khi Hạ Tưởng nhắc đến việc gã thâu tóm sản nghiệp của Tiếu Giai, trong lòng Nha Nội nhất thời nổi lên một trận sóng!
Lần này gã đã tung ra một chiêu lớn và cả một nhóm người cùng ra tay, cái gã muốn chính là đồng thời với việc tạo một đả kích lớn đối với Hạ Tưởng, bản thân gã đứng đằng sau, sắp đặt mọi sự. Đừng thấy bây giờ gã hận Hạ Tưởng đến tận xương tủy, nhưng vẫn không dám ngang nhiên trở mặt với Hạ Tưởng.
Nha Nội tính toán là, khi Hạ Tưởng không thể vãn hồi thế cục được, gã sẽ làm người tốt, khuyên nhủ vài câu, vừa làm người tốt, vừa chữa được lòng tốt, một công đôi việc, cớ sao không làm?
Tuyệt đối không ngờ được, cái kế khoanh tay đứng nhìn Hạ Tưởng sập bẫy, nhưng Hạ Tưởng lại không tiếc một trận chiến, trực tiếp đẩy gã lên đài, trước mặt mọi người vạch rõ gã muốn thâu tóm sản nghiệp của Tiếu Giai. So với câu nói Hạ Tưởng nhấn mạnh việc phía sau có quyền lực lớn nâng đỡ, Nha Nội cảm thấy như bị tạt một chậu nước lạnh vào mặt, lạnh từ đầu đến chân!
Hạ Tưởng muốn làm gì? Muốn đối khánh chính diện với gã, muốn đưa những mâu thuẫn giữa hắn và gã bày ra bên ngoài. Chẳng phải nói, ngay cả mặt của Chủ tịch Quốc hội cũng không thèm nể nữa?
Lại suy nghĩ cẩn thận hơn, Nha Nội hoảng sợ, Hạ Tưởng không phải tức giận bột phát mà nhất thời không khống chế được, mà sớm đã có sự chuẩn bị với sự việc bất ngờ xảy ra ngày hôm nay, vì vậy mới thận trọng ung dung mà phản kích.
Tình thế biến hóa cực nhanh, khiến Phạm Tranh hoa cả mắt, khiếp sợ không nói ra lời.
Nếu nói câu trả lời trực tiếp của Trần Phong rất có sức mạnh, trong giọng nói nhàn nhạt, là sự khinh miệt và miệt thị, thì câu hỏi của Lý Đinh Sơn lại chỉ thẳng vào bản chất vấn đề, giống như việc dùng sự trong sạch của mình để đổi lấy thanh danh cho Hạ Tưởng!
Một hành vi đạo đức tốt như vậy, trong quan trường hầu như đã gần như tuyệt tích. Nhưng hôm nay, lại được trình diễn sống động. Là nhân phẩm của Hạ Tưởng quá tốt, khiến Lý Đinh Sơn phải lấy thân mình ra, hay Lý Đinh Sơn đối nhân xử thế quang minh lỗi lạc, gặp chuyện bất bình quyết không nhắm mắt, đồng thời tin tưởng vào sự đối nhân xử thế của Hạ Tưởng.
Nguyên nhân rốt cuộc là ở đâu, đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là, hai vị cán bộ lớn cấp tỉnh là Trần Phong và Lý Đinh Sơn đã không tiếc thân mình bảo vệ cho Hạ Tưởng, đồng thời trước mặt nhiều người ra sức ủng hộ Hạ Tưởng, hàm ý chính trị trong đó, vô cùng mãnh liệt!
Hầu Khanh Khứ nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ khác thường. Hạ Tưởng không những biết làm việc, có thủ đoạn, hơn nữa còn rất biết phản kích, càng biết tạo tình thế, thật sự là một nhân vật thông minh tuyệt đỉnh!
Phạm Tranh "a" một tiếng, hơi khiếp sợ lùi về sau hai bước mới đứng vững, thấy Trần Phong không nổi giận mà vẫn uy phong, Lý Đinh Sơn hiên ngang lẫm liệt, gã nhất thời tâm hoảng ý loạn, lắp bắp nói:
- Tôi chỉ lấy ví dụ, chứ không phải có ý đó, cũng không phải chỉ trích Phó bí thư Trần và Bí thư Lý.
- Vậy sao anh lại có gan chỉ trích Phó bí thư Hạ? Là cấp bậc Phó bí thư Hạ không bằng tôi hay tuổi tác không lớn bằng tôi, hay anh cảm thấy Phó bí thư Hạ yếu đuối dễ bắt nạt?
Trần Phong trực tiếp uốn nắn Phạm Tranh một câu.
Lý Đinh Sơn lại cứng rắn nói,
- Phạm Tranh, anh là học giả của Viện Khoa học Xã hội, là thành phần trí thức cao cấp, lại ăn nói lung tung không có chứng cứ trước mặt nhiều người, ngang nhiên chỉ trích cán bộ cao cấp Nhà nước, tinh thần Đảng của anh ở đâu? Tính nguyên tắc của anh ở đâu? Cha anh đã từng đảm nhiệm vị trí Bí thư Tỉnh ủy, lẽ nào ông ta chưa từng dạy anh, cái gì gọi là thâm độc? Không dạy anh cái gì gọi là liêm sỉ?
- Bí thư Lý, nói hơi quá rồi, tôi giáo dục Phạm Tranh thế nào là chuyện của tôi, không cần nhọc công anh quan tâm!
Đúng lúc Phạm Tranh bị Lý Đinh Sơn bức bách đến mức không thể chống đỡ, lại có một người kịp thời xuất hiện, nổi giận đùng đùng phản kích Lý Đinh Sơn.
Chính là Phạm Duệ Hằng.
Phạm Duệ Hằng vừa lên tiếng, liền gây ra một trận tranh cãi nho nhỏ, cũng không phải nói Phạm Duệ Hằng có bao nhiêu sức mạnh---trong mắt những cán bộ cao cấp cấp tỉnh có mặt ở đây, vị Phạm Duệ Hằng thoái vị phía sau sớm đã là nhân vật ngoài rìa rồi---mà là vì người cùng đi với Phạm Duệ Hằng.
Thật ra với cấp bậc của y, nếu y xuất hiện bình thường, cũng không thể xuất hiện dao động và liên tưởng lớn được. Nhưng thời điểm mà y xuất hiện lại rất mẫn cảm, lại vì y cùng đi với Phạm Duệ Hằng, lại thêm thân phận của y và việc Phạm Tranh chỉ trích Hạ Tưởng, vì vậy, y cùng lúc xuất hiện với Phạm Duệ Hằng, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
…Không phải ai khác, chính là Thị trưởng thành phố Yến Lục Nho.
Lục Nha và Phạm Duệ Hằng đi cùng nhau, là trùng hợp hay cố ý, khiến cho người ta ngờ vực vô căn cứ. Nếu là bình thường, Lục Nho xuất hiện, sẽ không có mấy người chú ý đến y. Dù sao Thị trưởng thành phố Yến tuy là cán bộ cao, nhưng hôm nay cán bộ cấp cao tụ tập nhiều, thật sự hào quang của y không thể thể hiện ra được.
Nhưng…Lục Nho xuất hiện, có lẽ nhà họ Phó sẽ không thông báo cho Lục Nho, thứ nhất vì cấp bậc của y chưa đủ, thứ hai vì tình huống không phù hợp, lại thêm y xuất hiện cùng với Phạm Duệ Hằng, hơn nữa lại rất đúng lúc, liền khiến cho không ít người suy đoán.
Mỗi người trong lòng đều hiểu rất rõ, Lục Nho, là người của Chủ tịch Quốc hội!
Lại nghĩ sâu sắc thêm một chút, thân là Thị trưởng thành phố Yến, lại kinh doanh nhiều năm ở thành phố Yến, Lục Nho chắc chắn sẽ biết rõ ràng mọi chuyện của Tiếu Giai…Đồng thời không cần nghi ngờ gì nữa, y sẽ đứng về phía Phạm Tranh. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tình thế, lại một lần nữa nảy sinh sự chuyển biến cơ bản, vốn dĩ trở thành một chuyện như ân oán cá nhân, bây giờ lại trở thành một cuộc giao đấu chính trị!
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, với cấp bậc của Hạ Tưởng, với thân phận mẫn cảm của Nha Nội, lại liên tưởng đến Phạm Tranh, sự thật Cao Kiến Viễn và Hạ Tưởng đã từng là bạn bè cũ. Đúng rồi, lại còn có cả công tử họ Ngô vẫn như hổ rình mồi mà chưa ra tay. Sự việc hôm nay, là một lần khiêu khích do các đối thủ của Hạ Tưởng liên thủ lại để nhằm vào hắn, một sự kiện chính trị nghiêm trọng, mang tính đột phát!
- Bí thư cũ!
Lý Đinh Sơn nhàn nhạt gọi một tiếng Bí thư cũ, chính là để Phạm Duệ Hằng nhận thức rõ ràng tình hình,
- Tôi chỉ nói việc không nói người, cho dù đó là Phạm Tranh hay người nào khác, chỉ cần gã chỉ trích Phạm Tưởng, tôi sẽ cùng y nói lý lẽ tới cùng!
- Chỉ trích Hạ Tưởng thì sao chứ, lẽ nào Phó bí thư Hạ Hạ Tưởng bản thân không hề có chút khiếm khuyết nào để người ta chỉ trích?
Phạm Duệ Hằng lớn tiếng, dường như đã nắm chắc thắng lợi vậy,
- Tôi nghĩ nếu Phó bí thư Hạ làm ngay đứng thẳng, cũng không sợ bị người khác chỉ trích, đúng không? Hơn nữa, Phạm Tranh và Hạ Tưởng quen biết cũng mười mấy năm rồi, e rằng mỗi người có mặt ở đây đều không hiểu Hạ Tưởng bằng nó. Khi nó quen biết với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng mới chỉ là một Chủ tịch huyện. Không chỉ nó, mà ngay cả tôi và Thị trưởng Lục, cũng đã quen biết Hạ Tưởng bảy tám năm rồi. Đúng không, Thị trưởng Lục?
Phạm Duệ Hằng nhấn mạnh thời gian, hiển nhiên là một thủ đoạn để bước tiếp theo tăng thêm một chút sức mạnh nữa trong việc chỉ trích Hạ Tưởng, gia tăng độ tin tưởng.
Quả nhiên, Lục Nho bị Phạm Duệ Hằng lôi lên sân khấu.
Lục Nho ung dung bình tĩnh, khẽ gật đầu:
- Không sai, năm đó Phó bí thư Hạ còn nhậm chức ở quận Hạ Mã, tôi đã quen biết hắn, có phải không Phó bí thư Hạ?
Xuất hiện làm mất mặt không phải là lỗi của anh, nhưng bị người ta đạp vào mặt là lỗi của anh, Hạ Tưởng gật đầu trả lời:
- Đúng vậy, Thị trưởng Lục còn là lãnh đạo cũ của tôi, năm đó khi tôi còn cấp phòng, Thị trưởng Lục đã là lãnh đạo Thành ủy rồi…Lãnh đạo cũ có gì cần chỉ thị?
Một câu khiến Lục Nho vô cùng xấu hổ.
Hạ Tưởng còn cấp phòng, y đã là Giám đốc sở. Bây giờ Hạ Tưởng muốn lên chức Bộ, cũng là chức Bộ, nhưng y chỉ là Thị trưởng thành phố Yến, không phải Bí thư Thành ủy, cũng không phải Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, còn Hạ Tưởng đường đường lại là Phó bí thư Tỉnh ủy. Đều là cấp Bộ, theo thực tế lệ thường của quan trường mà nói, Hạ Tưởng xem như là lãnh đạo của y!
- Phó bí thư Hạ, không cần lấy tôi ra làm trò đùa, tôi nào có tư cách chỉ thị một người đường đường là cán bộ Tỉnh ủy như anh…
Lời vừa nói ra dường như lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, mắc mưu Hạ Tưởng rồi, y ngay cả tư cách để chỉ thị cũng không có, huống hồ là chỉ trích?
- Chỉ thị hay không chỉ thị, cũng không cần so đo nữa. Thị trưởng Lục, nếu Phạm Tranh và Hạ Tưởng đã tranh chấp nhau trong vấn đề Tiếu Giai, Phạm Tranh còn vì vậy mà bị đồng chí Lý Đinh Sơn lớn tiếng chỉ bảo. Anh thử nói xem, Tiếu Giai rốt cuộc là người phụ nữ thế nào. Đứng trên góc độ của anh, với thân phận Thị trưởng thành phố Yến, nói rõ phải trái một chút.
Phạm Duệ Hằng làm một con phượng hoàng rụng lông không bằng làm con gà, tự chấp nhận rớt xuống, cũng chấn chỉnh Nha Nội một phen, thay Nha Nội giảm bớt áp lực.
Hạ Tưởng cũng âm thầm khâm phục Nha Nội dùng sách lược đấu văn không đấu võ rất cao minh. Sự việc hôm nay, hoàn toàn phù hợp, từng bước ép sát, trình độ rất cao, khiến người ta bội phục. So với thủ đoạn điên cuồng cắn người của công tử nhà họ Ngô, thông minh hơn nhiều.
Quan trọng nữa là, có thể bố trí chu đáo chặt chẽ như thế, từng bước đều rất thận trọng, ngoài việc sắp xếp vô số người bảo vệ bên ngoài, còn có rất nhiều nhân vật chính trị trợ giúp, Nha Nội chắc chắn sẽ thành công thực sự.
Cũng chứng tỏ một điểm, có người muốn mượn việc hôm nay, đánh một đòn trầm trọng vào uy quyền của hắn. Có thể làm đen lý lịch của hắn càng tốt, không thể làm đen, cũng phải khiến hắn mất mặt xấu hổ, khiến hắn không còn mặt mũi nào!
Phải thừa nhận, nguyên nhân sự việc, không những liên quan đến việc bổ nhiệm Chủ tịch tỉnh tỉnh Vũ và Thường vụ tỉnh Tề, còn liên quan đến việc ở tỉnh Lĩnh Nam.
Lục Nho có khí chất nho nhã, nói với vẻ không vội vàng:
- Gia cảnh của Tiếu Giai cũng bình thường, nhưng người lại rất xinh đẹp, xuất thân bần hàn, cha mẹ đều là nông dân, có một người em trau làm buôn bán ở thành phố Yến. Trước khi cô ta đến Bắc Kinh, ở thành phố Yến cũng chỉ là một người không ai biết đến. Cô ta đã từng đảm đương chức vị biên tập sách báo trong một công ty Văn hóa. Đúng rồi, cũng chính thời điểm đó, có mối quan hệ đồng nghiệp với Phó bí thư Hạ, hơn nữa đều là dưới sự lãnh đạo của Bí thư Lý…Ha ha, một công ty Văn hóa, lại sản sinh ra một tỷ phú, hai vị cán bộ cấp cao, thật không hề đơn giản!
Lời nói của Lục Nho, dường như chỉ trần thuật sự việc một cách khách quan, thật ra lại ám chỉ rất nhiều. Muốn truyền một tin cho tất cả những người có mặt ở đây, là do Tiếu Giai có Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn, mới có được ngày hôm nay.
Nếu nói mục đích ban đầu chỉ là nhằm vào Hạ Tưởng, thì Lục Nho vừa xuất hiện, đã xuất kích hai hướng, một đánh vào Hạ Tưởng, một đánh vào Lý Đinh Sơn. Sự hòa hoa phong nhã bên ngoài là cách che giấu tốt nhất cho sự âm u lạnh lẽo bên trong.
- Một công ty mà xuất hiện hai cán bộ cấp Bộ, một tủ phú, rất giỏi, quả thật rất giỏi!
Một nhân vật không ai có thể ngờ được, đột nhiên mở miệng.
Lúc trước có năm sáu vị cán bộ cấp tỉnh cùng đến, bao gồm Trịnh Thịnh, Trần Phong, Tiền Cẩm Tùng, cùng với Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây Ngô Đông Phương, Thị trưởng Bắc Kinh Vương Thạch Phi và Thị trưởng Tân Thành Nghiêm Vinh Chính, mấy vị này vẫn đứng một bên, hoặc khoanh tay đứng nhìn, hoặc bàng quan, hoặc khẽ nhíu mày, dù sao cũng không rời đi, luôn luôn ở lại xem tình thế phát triển. Ngoài Trần Phong ủng hộ Hạ Tưởng ra, những người khác bao gồm cả Trịnh Thịnh, đều không nói gì.
Ngay khi Lục Nho vừa dứt lời, Thị trưởng Bắc Kinh Vương Thạch Phi liền bất ngờ lên tiếng, lập tức khiến tình thế vốn đã phức tạp, lại càng thêm rắc rối hơn.
Lại liên tưởng đến thân phận Thị trưởng Bắc Kinh của Vương Thạch Phi, mà bây giờ Tiếu Giai lại là doanh nhân lớn ở Bắc Kinh, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn gã. Bởi lập trường của gã trong chuyện này, vô cùng quan trọng!
Lần này gã đã tung ra một chiêu lớn và cả một nhóm người cùng ra tay, cái gã muốn chính là đồng thời với việc tạo một đả kích lớn đối với Hạ Tưởng, bản thân gã đứng đằng sau, sắp đặt mọi sự. Đừng thấy bây giờ gã hận Hạ Tưởng đến tận xương tủy, nhưng vẫn không dám ngang nhiên trở mặt với Hạ Tưởng.
Nha Nội tính toán là, khi Hạ Tưởng không thể vãn hồi thế cục được, gã sẽ làm người tốt, khuyên nhủ vài câu, vừa làm người tốt, vừa chữa được lòng tốt, một công đôi việc, cớ sao không làm?
Tuyệt đối không ngờ được, cái kế khoanh tay đứng nhìn Hạ Tưởng sập bẫy, nhưng Hạ Tưởng lại không tiếc một trận chiến, trực tiếp đẩy gã lên đài, trước mặt mọi người vạch rõ gã muốn thâu tóm sản nghiệp của Tiếu Giai. So với câu nói Hạ Tưởng nhấn mạnh việc phía sau có quyền lực lớn nâng đỡ, Nha Nội cảm thấy như bị tạt một chậu nước lạnh vào mặt, lạnh từ đầu đến chân!
Hạ Tưởng muốn làm gì? Muốn đối khánh chính diện với gã, muốn đưa những mâu thuẫn giữa hắn và gã bày ra bên ngoài. Chẳng phải nói, ngay cả mặt của Chủ tịch Quốc hội cũng không thèm nể nữa?
Lại suy nghĩ cẩn thận hơn, Nha Nội hoảng sợ, Hạ Tưởng không phải tức giận bột phát mà nhất thời không khống chế được, mà sớm đã có sự chuẩn bị với sự việc bất ngờ xảy ra ngày hôm nay, vì vậy mới thận trọng ung dung mà phản kích.
Tình thế biến hóa cực nhanh, khiến Phạm Tranh hoa cả mắt, khiếp sợ không nói ra lời.
Nếu nói câu trả lời trực tiếp của Trần Phong rất có sức mạnh, trong giọng nói nhàn nhạt, là sự khinh miệt và miệt thị, thì câu hỏi của Lý Đinh Sơn lại chỉ thẳng vào bản chất vấn đề, giống như việc dùng sự trong sạch của mình để đổi lấy thanh danh cho Hạ Tưởng!
Một hành vi đạo đức tốt như vậy, trong quan trường hầu như đã gần như tuyệt tích. Nhưng hôm nay, lại được trình diễn sống động. Là nhân phẩm của Hạ Tưởng quá tốt, khiến Lý Đinh Sơn phải lấy thân mình ra, hay Lý Đinh Sơn đối nhân xử thế quang minh lỗi lạc, gặp chuyện bất bình quyết không nhắm mắt, đồng thời tin tưởng vào sự đối nhân xử thế của Hạ Tưởng.
Nguyên nhân rốt cuộc là ở đâu, đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là, hai vị cán bộ lớn cấp tỉnh là Trần Phong và Lý Đinh Sơn đã không tiếc thân mình bảo vệ cho Hạ Tưởng, đồng thời trước mặt nhiều người ra sức ủng hộ Hạ Tưởng, hàm ý chính trị trong đó, vô cùng mãnh liệt!
Hầu Khanh Khứ nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ khác thường. Hạ Tưởng không những biết làm việc, có thủ đoạn, hơn nữa còn rất biết phản kích, càng biết tạo tình thế, thật sự là một nhân vật thông minh tuyệt đỉnh!
Phạm Tranh "a" một tiếng, hơi khiếp sợ lùi về sau hai bước mới đứng vững, thấy Trần Phong không nổi giận mà vẫn uy phong, Lý Đinh Sơn hiên ngang lẫm liệt, gã nhất thời tâm hoảng ý loạn, lắp bắp nói:
- Tôi chỉ lấy ví dụ, chứ không phải có ý đó, cũng không phải chỉ trích Phó bí thư Trần và Bí thư Lý.
- Vậy sao anh lại có gan chỉ trích Phó bí thư Hạ? Là cấp bậc Phó bí thư Hạ không bằng tôi hay tuổi tác không lớn bằng tôi, hay anh cảm thấy Phó bí thư Hạ yếu đuối dễ bắt nạt?
Trần Phong trực tiếp uốn nắn Phạm Tranh một câu.
Lý Đinh Sơn lại cứng rắn nói,
- Phạm Tranh, anh là học giả của Viện Khoa học Xã hội, là thành phần trí thức cao cấp, lại ăn nói lung tung không có chứng cứ trước mặt nhiều người, ngang nhiên chỉ trích cán bộ cao cấp Nhà nước, tinh thần Đảng của anh ở đâu? Tính nguyên tắc của anh ở đâu? Cha anh đã từng đảm nhiệm vị trí Bí thư Tỉnh ủy, lẽ nào ông ta chưa từng dạy anh, cái gì gọi là thâm độc? Không dạy anh cái gì gọi là liêm sỉ?
- Bí thư Lý, nói hơi quá rồi, tôi giáo dục Phạm Tranh thế nào là chuyện của tôi, không cần nhọc công anh quan tâm!
Đúng lúc Phạm Tranh bị Lý Đinh Sơn bức bách đến mức không thể chống đỡ, lại có một người kịp thời xuất hiện, nổi giận đùng đùng phản kích Lý Đinh Sơn.
Chính là Phạm Duệ Hằng.
Phạm Duệ Hằng vừa lên tiếng, liền gây ra một trận tranh cãi nho nhỏ, cũng không phải nói Phạm Duệ Hằng có bao nhiêu sức mạnh---trong mắt những cán bộ cao cấp cấp tỉnh có mặt ở đây, vị Phạm Duệ Hằng thoái vị phía sau sớm đã là nhân vật ngoài rìa rồi---mà là vì người cùng đi với Phạm Duệ Hằng.
Thật ra với cấp bậc của y, nếu y xuất hiện bình thường, cũng không thể xuất hiện dao động và liên tưởng lớn được. Nhưng thời điểm mà y xuất hiện lại rất mẫn cảm, lại vì y cùng đi với Phạm Duệ Hằng, lại thêm thân phận của y và việc Phạm Tranh chỉ trích Hạ Tưởng, vì vậy, y cùng lúc xuất hiện với Phạm Duệ Hằng, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
…Không phải ai khác, chính là Thị trưởng thành phố Yến Lục Nho.
Lục Nha và Phạm Duệ Hằng đi cùng nhau, là trùng hợp hay cố ý, khiến cho người ta ngờ vực vô căn cứ. Nếu là bình thường, Lục Nho xuất hiện, sẽ không có mấy người chú ý đến y. Dù sao Thị trưởng thành phố Yến tuy là cán bộ cao, nhưng hôm nay cán bộ cấp cao tụ tập nhiều, thật sự hào quang của y không thể thể hiện ra được.
Nhưng…Lục Nho xuất hiện, có lẽ nhà họ Phó sẽ không thông báo cho Lục Nho, thứ nhất vì cấp bậc của y chưa đủ, thứ hai vì tình huống không phù hợp, lại thêm y xuất hiện cùng với Phạm Duệ Hằng, hơn nữa lại rất đúng lúc, liền khiến cho không ít người suy đoán.
Mỗi người trong lòng đều hiểu rất rõ, Lục Nho, là người của Chủ tịch Quốc hội!
Lại nghĩ sâu sắc thêm một chút, thân là Thị trưởng thành phố Yến, lại kinh doanh nhiều năm ở thành phố Yến, Lục Nho chắc chắn sẽ biết rõ ràng mọi chuyện của Tiếu Giai…Đồng thời không cần nghi ngờ gì nữa, y sẽ đứng về phía Phạm Tranh. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tình thế, lại một lần nữa nảy sinh sự chuyển biến cơ bản, vốn dĩ trở thành một chuyện như ân oán cá nhân, bây giờ lại trở thành một cuộc giao đấu chính trị!
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, với cấp bậc của Hạ Tưởng, với thân phận mẫn cảm của Nha Nội, lại liên tưởng đến Phạm Tranh, sự thật Cao Kiến Viễn và Hạ Tưởng đã từng là bạn bè cũ. Đúng rồi, lại còn có cả công tử họ Ngô vẫn như hổ rình mồi mà chưa ra tay. Sự việc hôm nay, là một lần khiêu khích do các đối thủ của Hạ Tưởng liên thủ lại để nhằm vào hắn, một sự kiện chính trị nghiêm trọng, mang tính đột phát!
- Bí thư cũ!
Lý Đinh Sơn nhàn nhạt gọi một tiếng Bí thư cũ, chính là để Phạm Duệ Hằng nhận thức rõ ràng tình hình,
- Tôi chỉ nói việc không nói người, cho dù đó là Phạm Tranh hay người nào khác, chỉ cần gã chỉ trích Phạm Tưởng, tôi sẽ cùng y nói lý lẽ tới cùng!
- Chỉ trích Hạ Tưởng thì sao chứ, lẽ nào Phó bí thư Hạ Hạ Tưởng bản thân không hề có chút khiếm khuyết nào để người ta chỉ trích?
Phạm Duệ Hằng lớn tiếng, dường như đã nắm chắc thắng lợi vậy,
- Tôi nghĩ nếu Phó bí thư Hạ làm ngay đứng thẳng, cũng không sợ bị người khác chỉ trích, đúng không? Hơn nữa, Phạm Tranh và Hạ Tưởng quen biết cũng mười mấy năm rồi, e rằng mỗi người có mặt ở đây đều không hiểu Hạ Tưởng bằng nó. Khi nó quen biết với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng mới chỉ là một Chủ tịch huyện. Không chỉ nó, mà ngay cả tôi và Thị trưởng Lục, cũng đã quen biết Hạ Tưởng bảy tám năm rồi. Đúng không, Thị trưởng Lục?
Phạm Duệ Hằng nhấn mạnh thời gian, hiển nhiên là một thủ đoạn để bước tiếp theo tăng thêm một chút sức mạnh nữa trong việc chỉ trích Hạ Tưởng, gia tăng độ tin tưởng.
Quả nhiên, Lục Nho bị Phạm Duệ Hằng lôi lên sân khấu.
Lục Nho ung dung bình tĩnh, khẽ gật đầu:
- Không sai, năm đó Phó bí thư Hạ còn nhậm chức ở quận Hạ Mã, tôi đã quen biết hắn, có phải không Phó bí thư Hạ?
Xuất hiện làm mất mặt không phải là lỗi của anh, nhưng bị người ta đạp vào mặt là lỗi của anh, Hạ Tưởng gật đầu trả lời:
- Đúng vậy, Thị trưởng Lục còn là lãnh đạo cũ của tôi, năm đó khi tôi còn cấp phòng, Thị trưởng Lục đã là lãnh đạo Thành ủy rồi…Lãnh đạo cũ có gì cần chỉ thị?
Một câu khiến Lục Nho vô cùng xấu hổ.
Hạ Tưởng còn cấp phòng, y đã là Giám đốc sở. Bây giờ Hạ Tưởng muốn lên chức Bộ, cũng là chức Bộ, nhưng y chỉ là Thị trưởng thành phố Yến, không phải Bí thư Thành ủy, cũng không phải Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, còn Hạ Tưởng đường đường lại là Phó bí thư Tỉnh ủy. Đều là cấp Bộ, theo thực tế lệ thường của quan trường mà nói, Hạ Tưởng xem như là lãnh đạo của y!
- Phó bí thư Hạ, không cần lấy tôi ra làm trò đùa, tôi nào có tư cách chỉ thị một người đường đường là cán bộ Tỉnh ủy như anh…
Lời vừa nói ra dường như lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, mắc mưu Hạ Tưởng rồi, y ngay cả tư cách để chỉ thị cũng không có, huống hồ là chỉ trích?
- Chỉ thị hay không chỉ thị, cũng không cần so đo nữa. Thị trưởng Lục, nếu Phạm Tranh và Hạ Tưởng đã tranh chấp nhau trong vấn đề Tiếu Giai, Phạm Tranh còn vì vậy mà bị đồng chí Lý Đinh Sơn lớn tiếng chỉ bảo. Anh thử nói xem, Tiếu Giai rốt cuộc là người phụ nữ thế nào. Đứng trên góc độ của anh, với thân phận Thị trưởng thành phố Yến, nói rõ phải trái một chút.
Phạm Duệ Hằng làm một con phượng hoàng rụng lông không bằng làm con gà, tự chấp nhận rớt xuống, cũng chấn chỉnh Nha Nội một phen, thay Nha Nội giảm bớt áp lực.
Hạ Tưởng cũng âm thầm khâm phục Nha Nội dùng sách lược đấu văn không đấu võ rất cao minh. Sự việc hôm nay, hoàn toàn phù hợp, từng bước ép sát, trình độ rất cao, khiến người ta bội phục. So với thủ đoạn điên cuồng cắn người của công tử nhà họ Ngô, thông minh hơn nhiều.
Quan trọng nữa là, có thể bố trí chu đáo chặt chẽ như thế, từng bước đều rất thận trọng, ngoài việc sắp xếp vô số người bảo vệ bên ngoài, còn có rất nhiều nhân vật chính trị trợ giúp, Nha Nội chắc chắn sẽ thành công thực sự.
Cũng chứng tỏ một điểm, có người muốn mượn việc hôm nay, đánh một đòn trầm trọng vào uy quyền của hắn. Có thể làm đen lý lịch của hắn càng tốt, không thể làm đen, cũng phải khiến hắn mất mặt xấu hổ, khiến hắn không còn mặt mũi nào!
Phải thừa nhận, nguyên nhân sự việc, không những liên quan đến việc bổ nhiệm Chủ tịch tỉnh tỉnh Vũ và Thường vụ tỉnh Tề, còn liên quan đến việc ở tỉnh Lĩnh Nam.
Lục Nho có khí chất nho nhã, nói với vẻ không vội vàng:
- Gia cảnh của Tiếu Giai cũng bình thường, nhưng người lại rất xinh đẹp, xuất thân bần hàn, cha mẹ đều là nông dân, có một người em trau làm buôn bán ở thành phố Yến. Trước khi cô ta đến Bắc Kinh, ở thành phố Yến cũng chỉ là một người không ai biết đến. Cô ta đã từng đảm đương chức vị biên tập sách báo trong một công ty Văn hóa. Đúng rồi, cũng chính thời điểm đó, có mối quan hệ đồng nghiệp với Phó bí thư Hạ, hơn nữa đều là dưới sự lãnh đạo của Bí thư Lý…Ha ha, một công ty Văn hóa, lại sản sinh ra một tỷ phú, hai vị cán bộ cấp cao, thật không hề đơn giản!
Lời nói của Lục Nho, dường như chỉ trần thuật sự việc một cách khách quan, thật ra lại ám chỉ rất nhiều. Muốn truyền một tin cho tất cả những người có mặt ở đây, là do Tiếu Giai có Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn, mới có được ngày hôm nay.
Nếu nói mục đích ban đầu chỉ là nhằm vào Hạ Tưởng, thì Lục Nho vừa xuất hiện, đã xuất kích hai hướng, một đánh vào Hạ Tưởng, một đánh vào Lý Đinh Sơn. Sự hòa hoa phong nhã bên ngoài là cách che giấu tốt nhất cho sự âm u lạnh lẽo bên trong.
- Một công ty mà xuất hiện hai cán bộ cấp Bộ, một tủ phú, rất giỏi, quả thật rất giỏi!
Một nhân vật không ai có thể ngờ được, đột nhiên mở miệng.
Lúc trước có năm sáu vị cán bộ cấp tỉnh cùng đến, bao gồm Trịnh Thịnh, Trần Phong, Tiền Cẩm Tùng, cùng với Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây Ngô Đông Phương, Thị trưởng Bắc Kinh Vương Thạch Phi và Thị trưởng Tân Thành Nghiêm Vinh Chính, mấy vị này vẫn đứng một bên, hoặc khoanh tay đứng nhìn, hoặc bàng quan, hoặc khẽ nhíu mày, dù sao cũng không rời đi, luôn luôn ở lại xem tình thế phát triển. Ngoài Trần Phong ủng hộ Hạ Tưởng ra, những người khác bao gồm cả Trịnh Thịnh, đều không nói gì.
Ngay khi Lục Nho vừa dứt lời, Thị trưởng Bắc Kinh Vương Thạch Phi liền bất ngờ lên tiếng, lập tức khiến tình thế vốn đã phức tạp, lại càng thêm rắc rối hơn.
Lại liên tưởng đến thân phận Thị trưởng Bắc Kinh của Vương Thạch Phi, mà bây giờ Tiếu Giai lại là doanh nhân lớn ở Bắc Kinh, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn gã. Bởi lập trường của gã trong chuyện này, vô cùng quan trọng!
/2185
|