- Phó bí thư Hạ, có một tập tài liệu để quên ở nhà họ Quý.
Trên đường trở vệ, Đường Thiên Vân báo cáo Hạ Tưởng.
- Quên thì thôi, không quan trọng.
Hạ Tưởng khoát tay như thể không có việc gì.
- Cũng không nhiều lắm. Hôm nay khi Phó bí thư Vương báo cáo công tác, có nhấn mạnh tới mấy điểm, tôi đều rút ra, vốn định đặc biệt đánh dấu lại, tiện tay mang theo bên người, ai ngờ khi ăn cơm thì để quên trên ghế.
Đường Thiên Vân giải thích rõ hơn một chút.
Hạ Tưởng vui mừng mỉm cười, gật đầu:
- Có đôi khi thích hợp để xuống vài thứ cũng có thể giảm bớt gánh nặng.
Bình thường ở trước mặt Hạ Tưởng thì Đường Thiên Vân vẫn luôn rất cứng nhắc, hôm nay mới khó được thoải mái một lần, cười nói:
- Lãnh đạo anh minh.
Hạ Tưởng cũng không khách khí, im lặng tiếp nhận sự nịnh bợ vụng về của Đường Thiên Vân. Nói thật, chính xác là lãnh đạo anh minh, bởi vì hành động làm mất tài liệu của Đường Thiên Vân là do trước đó đã được hắn ám chỉ.
Đêm nay gặp gỡ, mỗi bên đều ra một chiêu, thắng bại chưa định nhưng đã khiến Hạ Tưởng bước đầu sáng tỏ tâm tư của nhà họ Quý: Hy vọng hành động đặc biệt đầu voi đuôi chuột, không làm thương tổn tới căn cơ của nhà họ Quý. Bởi vì căn cơ của ba phe Lĩnh Nam do nhà họ Quý cầm đầu không thuộc lực lượng phe đối lập bên trong Tỉnh ủy mà ở cơ sở khổng lồ và rắc rối khó gỡ tại các thành phố cấp 3.
Không hề nghi ngờ, hành động đặc biệt chính là nhắm vào lực lượng cơ sở ở các thành phố cấp 3. Với hiện trạng Lĩnh Nam, không thể lại tiếp tục động chạm đến các cán bộ cao tầng cấp tỉnh. Lấy vụ án tham nhũng Hồng Hoa làm ví dụ, có lẽ hiệu quả Trần Hạo Thiên muốn có chính là vượt qua thanh thế và hiệu quả của vụ án tham nhũng Hồng Hoa.
Nhưng cụ thể Trần Hạo Thiên là một lòng chống tham nhũng, hay là mượn việc chống tham nhũng để ra sức tiếp tục khai đao với ba phe Lĩnh Nam, điều này thì Hạ Tưởng không biết. Mặc kệ là thế nào, việc Hạ Tưởng cần phải kiên trì làm là: Bất kể đề cập tới ai, cho dù là người của Trần Hạo Thiên hay là dòng chính của ba phe Lĩnh Nam, chỉ cần gây chuyện không đụng vào tay hắn thì còn may. Một khi bị hắn phát hiện, rất xin lỗi, giết tất không cần nói!
Hạ Tưởng phải kiên trì công chính và công bằng tối thiểu, kiên trì nguyên tắc không dao động giữa tranh đấu phe phái. Cũng căn cứ vào nhận thức này mà nhà họ Quý thăm dò mấy lần khiến hắn có chút không vui.
Hắn không phải là một người thích bị người khác sắp đặt, mặc kệ đối phương là ông già đức cao vọng trọng hay là người đẹp dịu dàng quyến rũ như nước, lẳng lơ như liễu.
Trở lại Tỉnh ủy, khi lên lầu, Hạ Tưởng bỗng nhiên hỏi Đường Thiên Vân:
- Thiên Vân, cậu có quen với Trương Lực hay không?
Đường Thiên Vân lắc đầu:
- Không quá quen thuộc, không tiếp xúc nhiều lắm.
Nghĩ lại cũng đúng, tính cách của Đường Thiên Vân và Trương Lực khác nhau quá xa, chưa chắc đã chơi thân. Hạ Tưởng liền tùy tiện nói:
- Có cơ hội thì nên đi lại nhiều một chút, hợp tác là điểm chính.
Đường Thiên Vân gật đầu:
- Tôi nhớ kỹ.
Về đến nhà, căn phòng trống rỗng, không khí hơi ẩm ướt, chỉ có một mình tĩnh lặng, Hạ Tưởng không cảm giác cô đơn mà toàn tâm thả lỏng.
Một mình suy nghĩ nửa ngày trong bóng tối và yên lặng, Hạ Tưởng suy nghĩ làm thế nào triển khai, làm thế nào đẩy mạnh hành động đặc biệt, đại khái định ra bước đầu, ngày mai sẽ mời dự họp tổ lãnh đạo hành động đặc biệt lần đầu tiên.
Nghĩ tới gì đó, hắn lại mở máy tính, lên mạng.
Quả nhiên có tin nhắn của Nghiêm Tiểu Thì.
- Anh yên tâm, em sẽ không làm anh mất mặt. Em cũng không phải là cô gái ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu. Quý Như Lan dù thông minh nhưng cũng không phải thông minh đến mức thiên hạ vô địch. Nếu cô ta mời em đến, em sẽ chơi với cô ta. Dù sao cô ta cũng sẽ không moi được bất cứ tin tức nào có ích từ miệng của em.
- Nghe nói hiện tại anh đang ở một mình tại Dương Thành? Em lại nhớ tới thời gian tươi đẹp ở thành phố Lỗ....
Hạ Tưởng mỉm cười, tắt cửa sổ.
Thấy Cổ Ngọc, Phó Tiên Tiên đều không ở trên mạng, hắn cũng không có tâm tư chat với những người khác, liền tắt máy tính.
Vừa mới tắt máy, điện thoại liền đổ chuông, là Hứa Quan Hoa.
- Phó bí thư Hạ, Ngô Hiểu Dương và Ngô Công Tử đã từ Bắc Kinh trở về, mới đến quân khu, hành tung rất bí mật, không mấy người biết...
Động tác nhanh thật, Hạ Tưởng nghĩ Ngô Công Tử ít nhất phải ở lại bệnh viện Bắc Kinh nửa tháng, không ngờ thân thể còn chưa khỏi hẳn đã vội vàng trở về Dương Thành. Chẳng lẽ bệnh viện ở Bắc Kinh không chữa khỏi bệnh đau dạ dày của Ngô Công Tử sao?
Cũng đúng, bệnh trên người thì dễ chữa, tâm bệnh thì khó chữa. Ngô Công Tử sớm trở về chỉ sợ là có dụng ý khác.
Hạ Tưởng cũng biết rõ, giữa hắn và Ngô Công Tử vẫn còn nợ nần cần thanh toán. Giữa hắn và Ngô Hiểu Dương lại có hàng đống nợ nần lằng nhằng, nếu không giải quyết, hoặc giải quyết không rõ ràng, sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ.
Hạ Tưởng hơi suy nghĩ:
- Quan Hoa, anh và Mộc Phong gần đây cần cẩn thận làm việc. Trong ngắn hạn, Ngô Hiểu Dương không tìm được cửa khẩu đột phá trên người tôi, anh và Mộc Phong chính là chỗ hổng đứng mũi chịu sào.
Hứa Quan Hoa hiển nhiên đã ý thức được tính cấp bách của vấn đề:
- Vâng, gần đây tôi đã gia tăng hành động, cũng sắp tiếp xúc với một bộ phận của sự thật, chỉ thiếu chút nữa thôi. Tuy nhiên Mộc Phong không nghe lời tôi khuyên bảo, tôi đành phải tự làm. Đành nhờ Phó bí thư Hạ tự mình ra mặt, thức tỉnh anh ta một chút.
Theo lời Hứa Quan Hoa thì Mộc Phong ở ngay dưới mắt Ngô Hiểu Dương vẫn mọi việc thuận lợi, lui tới chặt chẽ giữa các thế lực. Mà Ngô Hiểu Dương thì làm như không thấy việc này, cứ để mặc kệ. Mộc Phong chẳng những không ý thức được rằng Ngô Hiểu Dương đang thu lưới mà ngược lại cho rằng kế sách hòa mình vào cán bộ cơ sở của y đã có hiệu quả, khiến Hứa Quan Hoa rất là bất đắc dĩ.
Mộc Phong không phải lính của Hứa Quan Hoa, xem như một nhánh bên của lão Cổ. Y không nghe lời Hứa Quan Hoa cũng có thể hiểu được. Có lẽ trong mắt y, tuy rằng Hứa Quan Hoa là nhánh chính của lão Cổ nhưng không đủ mạnh mẽ, cứng rắn, không đủ cấp tiến, cho nên không được y kính trọng. Nhưng Mộc Phong lại khâm phục Hạ Tưởng từ đáy lòng. Cũng không biết là Hạ Tưởng làm gì khiến y cho rằng Hạ Tưởng xứng đáng là đàn ông.
Kỳ thật Hạ Tưởng đã sớm muốn ngồi với Mộc Phong, nhưng vì luôn bận tối mày tối mặt, hơn nữa cũng vì hấp thu kinh nghiệm giáo huấn khi ở tỉnh Tương, hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với nhân vật bên quân đội để tránh người ta nói này nói nọ. Với cấp bậc của Trần Hạo Thiên, đã lăn lộn ở Lĩnh Nam nhiều năm, vậy mà vẫn cực kỳ ít tiếp xúc với quân đội, cho dù là có cũng hơn nửa là cực kỳ cẩn thận để tránh bị người nói ra nói vào.
Nhưng Mộc Phong không phải người ngoài, Hạ Tưởng không thể ngồi yên không quan tâm đến…
Sáng hôm sau, Hạ Tưởng chính thức lần đầu tiên mời họp toàn thể tổ lãnh đạo hành động đặc biệt.
Do Hạ Tưởng tổng phụ trách, do Đảng ủy Công an Tỉnh ủy dẫn đầu phối hợp, 6 vị lãnh đạo tỉnh và 55 đơn vị tham gia "Ba đả kích" của tỉnh. Tổ lãnh đạo hành động đặc biệt lần đầu tiên long trọng tổ chức hội nghị toàn thể tại đại lễ đường Tỉnh ủy. Bí thư Tỉnh ủy Trần Hạo Thiên, Chủ tịch tỉnh Mễ Kỷ Hỏa tham gia hội nghị cũng ngồi ở phía trước, Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hạ Tưởng chủ trì hội nghị.
Đầu hội nghị, Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa mỗi người phát biểu một bài nói chuyện quan trọng.
Tiếp đó, Hạ Tưởng cũng phát biểu nói chuyện, tiến thêm một bước chia nhỏ các công tác, bố trí các hạng mục tiến trình, yêu cầu lấy vụ án tham nhũng Hồng Hoa làm cơ hội, triển khai một trận hành động đặc biệt "Tam đả lưỡng kiến - Ba đả kích hai xây dựng" oanh liệt trên toàn tỉnh. Nêu trách nhiệm đến từng người, chứng thực đến từng đơn vị. Mỗi người cùng hành động, tranh làm tiên phong, ai cản trở lập tức mời người đó ra khỏi tổ lãnh đạo hành động đặc biệt.
Người có khả năng thì lên, không có khả năng thì xuống. Không nói tình cảm, không thông ân tình. Bởi vì hành động đặc biệt liên quan tới kế hoạch phát triển sau này của Lĩnh Nam, ai đối nghịch với hành động đặc biệt, kẻ đó chính là đối nghịch với mười mấy năm phát triển sau này của Lĩnh Nam, chính là đối nghịch với một trăm triệu nhân dân Lĩnh Nam.
Cuối cùng Hạ Tưởng nhấn mạnh:
- Hành động đặc biệt không phải khẩu hiệu, không phải ca hát, không phải công trình chiến tích mà là thật sự vì nước vì dân, làm việc thật sự. Tam đả (ba đả kích) sẽ đánh tới tận xương tủy. Lưỡng kiến (hai xây dựng) sẽ xây dựng trật tự mới, tạo ra phong cách mới. Tôi có thể nhận trách nhiệm nói với mọi người: Ở tổ lãnh đạo phải làm việc thật tế, phải thể hiện bản lãnh thật sự. Nếu người nhiều hơn việc, rất xin lỗi. Nếu anh bị mời ra khỏi tổ lãnh đạo, lý lịch của anh nhất định sẽ được ghi một nét bút rất không sáng sủa.
Hạ Tưởng lên tiếng khiến rất nhiều người chấn động kinh hãi.
Mưu Nguyên Hải vốn cầm bút vẽ vời trên giấy, giả vờ ghi chép chăm chú. Hạ Tưởng vừa nói xong, y đánh rơi bút trên giấy, mở to hai mắt nhìn về phía Trần Hạo Thiên, Mễ Kỷ Hỏa và mấy vị trên đài chủ tịch.
Trần Hạo Thiên mặt không chút thay đổi, Mễ Kỷ Hỏa bình tĩnh như nước, Mưu Nguyên Hải hiểu: Hạ Tưởng là làm thật. Hạ Tưởng được Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh ủng hộ, là muốn đại khai sát giới ở Lĩnh Nam.
Vốn hôm nay hội nghị không có liên quan gì tới Lâm Song Bồng, tuy nhiên Hạ Tưởng vẫn cố ý mời Lâm Song Bồng dự thính.
Lâm Song Bồng biết rõ ràng sự tình phía sau màn hơn Mưu Nguyên Hải. Trong mắt y lóe lên một tia lửa giận, sau khi chợt lóe lại khôi phục vẻ thản nhiên, như thể Hạ Tưởng đập vang chuông cảnh báo, giơ cao đao mổ, hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ với y.
Trên thực tế, trong lòng Lâm Song Bồng đang cuồng phong gào thét. Bỗng nhiên y có một ý tưởng: Nếu không có hai lần mời khách của Quý Như Lan, liệu Hạ Tưởng có thể thích hợp kiềm chế vài phần hay không? Chẳng lẽ, việc nhà họ Quý thăm dò và tạo áp lực đã gây ra tác dụng ngược?
Lại nghĩ, Hạ Tưởng chắc hẳn phải như vậy. Tình hình Lĩnh Nam không thể so với tỉnh Tề. Ba phe Lĩnh Nam đều có lịch sử lâu dài từ khi thành lập tỉnh Lĩnh Nam, thế lực địa phương tỉnh Tề không thể sánh được. Hơn nữa Hạ Tưởng ở tỉnh Tề, đọ sức với thế lực địa phương tỉnh Tề, cũng không lấy được toàn thắng, thậm chí còn để lại hậu hoạn. Nghe nói hiện tại Hà Giang Hải đang có ý đồ quật khởi?
Lâm Song Bồng liền thầm cười lạnh, mạnh miệng nói độc thì cứ nói, sự tình cụ thể thì chờ xem Phó bí thư Hạ, anh sẽ nổ phát súng thứ nhất như thế nào!
.... Phát súng thứ nhất của Hạ Tưởng còn nhanh hơn, vang hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Song Bồng.
Buổi sáng vừa mời dự họp hội nghị toàn thể về hành động đặc biệt, buổi chiều liền nghe từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh truyền ra tin tức, thành phố Hồng Hoa lại có thêm ba gã quan lớn cấp Phó giám đốc sở ngã ngựa!
Tin tức một khi truyền ra, một mảnh ồ lên.
Không ít người đột nhiên nhớ tới hành động dứt khoát, quyết đoán chống tham nhũng của Hạ Tưởng tại tỉnh Tương. Cũng có người biết chuyện moi móc lại sự tích quang vinh của Hạ Tưởng ở tỉnh Tương. Sau trận chiến Hoài Dương tỉnh Tương, Hạ Tưởng thành công tạo nên hình tượng ngọc diện sát thủ, mũi thính, tâm như mãnh hổ, được gọi là Ngọc diện Hạ Tưởng.
Mà ở tỉnh Tương, vô số tham quan đều bất đắc dĩ than thở: Thà chọc Diêm Vương, đừng chọc Hạ Tưởng!
Khi ở tỉnh Tề, Hạ Tưởng bước chân chậm rãi, khiêm tốn và thong dong khiến rất nhiều người sinh ra ảo giác, cho rằng Hạ Tưởng đã thành thục và rốt cục cũng chỉ là quan liêu. Không ngờ Ngọc diện Hạ Tưởng tái hiện ở Lĩnh Nam!
Hai ngày sau, lại một trận động đất quan trường chấn động toàn bộ Lĩnh Nam: Phó thị trưởng thường trực Cố Khoa của thành phố Mai Hoa vì vấn đề kinh tế bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Ai chẳng biết rõ thành phố Mai Hoa chính là đất khởi nguyên của nhà họ Quý, cũng là căn cơ hiện tại của nhà họ Quý. Hành động này của Hạ Tưởng là lộ liễu tuyên chiến trực diện với nhà họ Quý. Nhà họ Quý khẳng định sẽ không tùy ý để Hạ Tưởng đánh như vậy.
Trên đường trở vệ, Đường Thiên Vân báo cáo Hạ Tưởng.
- Quên thì thôi, không quan trọng.
Hạ Tưởng khoát tay như thể không có việc gì.
- Cũng không nhiều lắm. Hôm nay khi Phó bí thư Vương báo cáo công tác, có nhấn mạnh tới mấy điểm, tôi đều rút ra, vốn định đặc biệt đánh dấu lại, tiện tay mang theo bên người, ai ngờ khi ăn cơm thì để quên trên ghế.
Đường Thiên Vân giải thích rõ hơn một chút.
Hạ Tưởng vui mừng mỉm cười, gật đầu:
- Có đôi khi thích hợp để xuống vài thứ cũng có thể giảm bớt gánh nặng.
Bình thường ở trước mặt Hạ Tưởng thì Đường Thiên Vân vẫn luôn rất cứng nhắc, hôm nay mới khó được thoải mái một lần, cười nói:
- Lãnh đạo anh minh.
Hạ Tưởng cũng không khách khí, im lặng tiếp nhận sự nịnh bợ vụng về của Đường Thiên Vân. Nói thật, chính xác là lãnh đạo anh minh, bởi vì hành động làm mất tài liệu của Đường Thiên Vân là do trước đó đã được hắn ám chỉ.
Đêm nay gặp gỡ, mỗi bên đều ra một chiêu, thắng bại chưa định nhưng đã khiến Hạ Tưởng bước đầu sáng tỏ tâm tư của nhà họ Quý: Hy vọng hành động đặc biệt đầu voi đuôi chuột, không làm thương tổn tới căn cơ của nhà họ Quý. Bởi vì căn cơ của ba phe Lĩnh Nam do nhà họ Quý cầm đầu không thuộc lực lượng phe đối lập bên trong Tỉnh ủy mà ở cơ sở khổng lồ và rắc rối khó gỡ tại các thành phố cấp 3.
Không hề nghi ngờ, hành động đặc biệt chính là nhắm vào lực lượng cơ sở ở các thành phố cấp 3. Với hiện trạng Lĩnh Nam, không thể lại tiếp tục động chạm đến các cán bộ cao tầng cấp tỉnh. Lấy vụ án tham nhũng Hồng Hoa làm ví dụ, có lẽ hiệu quả Trần Hạo Thiên muốn có chính là vượt qua thanh thế và hiệu quả của vụ án tham nhũng Hồng Hoa.
Nhưng cụ thể Trần Hạo Thiên là một lòng chống tham nhũng, hay là mượn việc chống tham nhũng để ra sức tiếp tục khai đao với ba phe Lĩnh Nam, điều này thì Hạ Tưởng không biết. Mặc kệ là thế nào, việc Hạ Tưởng cần phải kiên trì làm là: Bất kể đề cập tới ai, cho dù là người của Trần Hạo Thiên hay là dòng chính của ba phe Lĩnh Nam, chỉ cần gây chuyện không đụng vào tay hắn thì còn may. Một khi bị hắn phát hiện, rất xin lỗi, giết tất không cần nói!
Hạ Tưởng phải kiên trì công chính và công bằng tối thiểu, kiên trì nguyên tắc không dao động giữa tranh đấu phe phái. Cũng căn cứ vào nhận thức này mà nhà họ Quý thăm dò mấy lần khiến hắn có chút không vui.
Hắn không phải là một người thích bị người khác sắp đặt, mặc kệ đối phương là ông già đức cao vọng trọng hay là người đẹp dịu dàng quyến rũ như nước, lẳng lơ như liễu.
Trở lại Tỉnh ủy, khi lên lầu, Hạ Tưởng bỗng nhiên hỏi Đường Thiên Vân:
- Thiên Vân, cậu có quen với Trương Lực hay không?
Đường Thiên Vân lắc đầu:
- Không quá quen thuộc, không tiếp xúc nhiều lắm.
Nghĩ lại cũng đúng, tính cách của Đường Thiên Vân và Trương Lực khác nhau quá xa, chưa chắc đã chơi thân. Hạ Tưởng liền tùy tiện nói:
- Có cơ hội thì nên đi lại nhiều một chút, hợp tác là điểm chính.
Đường Thiên Vân gật đầu:
- Tôi nhớ kỹ.
Về đến nhà, căn phòng trống rỗng, không khí hơi ẩm ướt, chỉ có một mình tĩnh lặng, Hạ Tưởng không cảm giác cô đơn mà toàn tâm thả lỏng.
Một mình suy nghĩ nửa ngày trong bóng tối và yên lặng, Hạ Tưởng suy nghĩ làm thế nào triển khai, làm thế nào đẩy mạnh hành động đặc biệt, đại khái định ra bước đầu, ngày mai sẽ mời dự họp tổ lãnh đạo hành động đặc biệt lần đầu tiên.
Nghĩ tới gì đó, hắn lại mở máy tính, lên mạng.
Quả nhiên có tin nhắn của Nghiêm Tiểu Thì.
- Anh yên tâm, em sẽ không làm anh mất mặt. Em cũng không phải là cô gái ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu. Quý Như Lan dù thông minh nhưng cũng không phải thông minh đến mức thiên hạ vô địch. Nếu cô ta mời em đến, em sẽ chơi với cô ta. Dù sao cô ta cũng sẽ không moi được bất cứ tin tức nào có ích từ miệng của em.
- Nghe nói hiện tại anh đang ở một mình tại Dương Thành? Em lại nhớ tới thời gian tươi đẹp ở thành phố Lỗ....
Hạ Tưởng mỉm cười, tắt cửa sổ.
Thấy Cổ Ngọc, Phó Tiên Tiên đều không ở trên mạng, hắn cũng không có tâm tư chat với những người khác, liền tắt máy tính.
Vừa mới tắt máy, điện thoại liền đổ chuông, là Hứa Quan Hoa.
- Phó bí thư Hạ, Ngô Hiểu Dương và Ngô Công Tử đã từ Bắc Kinh trở về, mới đến quân khu, hành tung rất bí mật, không mấy người biết...
Động tác nhanh thật, Hạ Tưởng nghĩ Ngô Công Tử ít nhất phải ở lại bệnh viện Bắc Kinh nửa tháng, không ngờ thân thể còn chưa khỏi hẳn đã vội vàng trở về Dương Thành. Chẳng lẽ bệnh viện ở Bắc Kinh không chữa khỏi bệnh đau dạ dày của Ngô Công Tử sao?
Cũng đúng, bệnh trên người thì dễ chữa, tâm bệnh thì khó chữa. Ngô Công Tử sớm trở về chỉ sợ là có dụng ý khác.
Hạ Tưởng cũng biết rõ, giữa hắn và Ngô Công Tử vẫn còn nợ nần cần thanh toán. Giữa hắn và Ngô Hiểu Dương lại có hàng đống nợ nần lằng nhằng, nếu không giải quyết, hoặc giải quyết không rõ ràng, sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ.
Hạ Tưởng hơi suy nghĩ:
- Quan Hoa, anh và Mộc Phong gần đây cần cẩn thận làm việc. Trong ngắn hạn, Ngô Hiểu Dương không tìm được cửa khẩu đột phá trên người tôi, anh và Mộc Phong chính là chỗ hổng đứng mũi chịu sào.
Hứa Quan Hoa hiển nhiên đã ý thức được tính cấp bách của vấn đề:
- Vâng, gần đây tôi đã gia tăng hành động, cũng sắp tiếp xúc với một bộ phận của sự thật, chỉ thiếu chút nữa thôi. Tuy nhiên Mộc Phong không nghe lời tôi khuyên bảo, tôi đành phải tự làm. Đành nhờ Phó bí thư Hạ tự mình ra mặt, thức tỉnh anh ta một chút.
Theo lời Hứa Quan Hoa thì Mộc Phong ở ngay dưới mắt Ngô Hiểu Dương vẫn mọi việc thuận lợi, lui tới chặt chẽ giữa các thế lực. Mà Ngô Hiểu Dương thì làm như không thấy việc này, cứ để mặc kệ. Mộc Phong chẳng những không ý thức được rằng Ngô Hiểu Dương đang thu lưới mà ngược lại cho rằng kế sách hòa mình vào cán bộ cơ sở của y đã có hiệu quả, khiến Hứa Quan Hoa rất là bất đắc dĩ.
Mộc Phong không phải lính của Hứa Quan Hoa, xem như một nhánh bên của lão Cổ. Y không nghe lời Hứa Quan Hoa cũng có thể hiểu được. Có lẽ trong mắt y, tuy rằng Hứa Quan Hoa là nhánh chính của lão Cổ nhưng không đủ mạnh mẽ, cứng rắn, không đủ cấp tiến, cho nên không được y kính trọng. Nhưng Mộc Phong lại khâm phục Hạ Tưởng từ đáy lòng. Cũng không biết là Hạ Tưởng làm gì khiến y cho rằng Hạ Tưởng xứng đáng là đàn ông.
Kỳ thật Hạ Tưởng đã sớm muốn ngồi với Mộc Phong, nhưng vì luôn bận tối mày tối mặt, hơn nữa cũng vì hấp thu kinh nghiệm giáo huấn khi ở tỉnh Tương, hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với nhân vật bên quân đội để tránh người ta nói này nói nọ. Với cấp bậc của Trần Hạo Thiên, đã lăn lộn ở Lĩnh Nam nhiều năm, vậy mà vẫn cực kỳ ít tiếp xúc với quân đội, cho dù là có cũng hơn nửa là cực kỳ cẩn thận để tránh bị người nói ra nói vào.
Nhưng Mộc Phong không phải người ngoài, Hạ Tưởng không thể ngồi yên không quan tâm đến…
Sáng hôm sau, Hạ Tưởng chính thức lần đầu tiên mời họp toàn thể tổ lãnh đạo hành động đặc biệt.
Do Hạ Tưởng tổng phụ trách, do Đảng ủy Công an Tỉnh ủy dẫn đầu phối hợp, 6 vị lãnh đạo tỉnh và 55 đơn vị tham gia "Ba đả kích" của tỉnh. Tổ lãnh đạo hành động đặc biệt lần đầu tiên long trọng tổ chức hội nghị toàn thể tại đại lễ đường Tỉnh ủy. Bí thư Tỉnh ủy Trần Hạo Thiên, Chủ tịch tỉnh Mễ Kỷ Hỏa tham gia hội nghị cũng ngồi ở phía trước, Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hạ Tưởng chủ trì hội nghị.
Đầu hội nghị, Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa mỗi người phát biểu một bài nói chuyện quan trọng.
Tiếp đó, Hạ Tưởng cũng phát biểu nói chuyện, tiến thêm một bước chia nhỏ các công tác, bố trí các hạng mục tiến trình, yêu cầu lấy vụ án tham nhũng Hồng Hoa làm cơ hội, triển khai một trận hành động đặc biệt "Tam đả lưỡng kiến - Ba đả kích hai xây dựng" oanh liệt trên toàn tỉnh. Nêu trách nhiệm đến từng người, chứng thực đến từng đơn vị. Mỗi người cùng hành động, tranh làm tiên phong, ai cản trở lập tức mời người đó ra khỏi tổ lãnh đạo hành động đặc biệt.
Người có khả năng thì lên, không có khả năng thì xuống. Không nói tình cảm, không thông ân tình. Bởi vì hành động đặc biệt liên quan tới kế hoạch phát triển sau này của Lĩnh Nam, ai đối nghịch với hành động đặc biệt, kẻ đó chính là đối nghịch với mười mấy năm phát triển sau này của Lĩnh Nam, chính là đối nghịch với một trăm triệu nhân dân Lĩnh Nam.
Cuối cùng Hạ Tưởng nhấn mạnh:
- Hành động đặc biệt không phải khẩu hiệu, không phải ca hát, không phải công trình chiến tích mà là thật sự vì nước vì dân, làm việc thật sự. Tam đả (ba đả kích) sẽ đánh tới tận xương tủy. Lưỡng kiến (hai xây dựng) sẽ xây dựng trật tự mới, tạo ra phong cách mới. Tôi có thể nhận trách nhiệm nói với mọi người: Ở tổ lãnh đạo phải làm việc thật tế, phải thể hiện bản lãnh thật sự. Nếu người nhiều hơn việc, rất xin lỗi. Nếu anh bị mời ra khỏi tổ lãnh đạo, lý lịch của anh nhất định sẽ được ghi một nét bút rất không sáng sủa.
Hạ Tưởng lên tiếng khiến rất nhiều người chấn động kinh hãi.
Mưu Nguyên Hải vốn cầm bút vẽ vời trên giấy, giả vờ ghi chép chăm chú. Hạ Tưởng vừa nói xong, y đánh rơi bút trên giấy, mở to hai mắt nhìn về phía Trần Hạo Thiên, Mễ Kỷ Hỏa và mấy vị trên đài chủ tịch.
Trần Hạo Thiên mặt không chút thay đổi, Mễ Kỷ Hỏa bình tĩnh như nước, Mưu Nguyên Hải hiểu: Hạ Tưởng là làm thật. Hạ Tưởng được Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh ủng hộ, là muốn đại khai sát giới ở Lĩnh Nam.
Vốn hôm nay hội nghị không có liên quan gì tới Lâm Song Bồng, tuy nhiên Hạ Tưởng vẫn cố ý mời Lâm Song Bồng dự thính.
Lâm Song Bồng biết rõ ràng sự tình phía sau màn hơn Mưu Nguyên Hải. Trong mắt y lóe lên một tia lửa giận, sau khi chợt lóe lại khôi phục vẻ thản nhiên, như thể Hạ Tưởng đập vang chuông cảnh báo, giơ cao đao mổ, hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ với y.
Trên thực tế, trong lòng Lâm Song Bồng đang cuồng phong gào thét. Bỗng nhiên y có một ý tưởng: Nếu không có hai lần mời khách của Quý Như Lan, liệu Hạ Tưởng có thể thích hợp kiềm chế vài phần hay không? Chẳng lẽ, việc nhà họ Quý thăm dò và tạo áp lực đã gây ra tác dụng ngược?
Lại nghĩ, Hạ Tưởng chắc hẳn phải như vậy. Tình hình Lĩnh Nam không thể so với tỉnh Tề. Ba phe Lĩnh Nam đều có lịch sử lâu dài từ khi thành lập tỉnh Lĩnh Nam, thế lực địa phương tỉnh Tề không thể sánh được. Hơn nữa Hạ Tưởng ở tỉnh Tề, đọ sức với thế lực địa phương tỉnh Tề, cũng không lấy được toàn thắng, thậm chí còn để lại hậu hoạn. Nghe nói hiện tại Hà Giang Hải đang có ý đồ quật khởi?
Lâm Song Bồng liền thầm cười lạnh, mạnh miệng nói độc thì cứ nói, sự tình cụ thể thì chờ xem Phó bí thư Hạ, anh sẽ nổ phát súng thứ nhất như thế nào!
.... Phát súng thứ nhất của Hạ Tưởng còn nhanh hơn, vang hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Song Bồng.
Buổi sáng vừa mời dự họp hội nghị toàn thể về hành động đặc biệt, buổi chiều liền nghe từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh truyền ra tin tức, thành phố Hồng Hoa lại có thêm ba gã quan lớn cấp Phó giám đốc sở ngã ngựa!
Tin tức một khi truyền ra, một mảnh ồ lên.
Không ít người đột nhiên nhớ tới hành động dứt khoát, quyết đoán chống tham nhũng của Hạ Tưởng tại tỉnh Tương. Cũng có người biết chuyện moi móc lại sự tích quang vinh của Hạ Tưởng ở tỉnh Tương. Sau trận chiến Hoài Dương tỉnh Tương, Hạ Tưởng thành công tạo nên hình tượng ngọc diện sát thủ, mũi thính, tâm như mãnh hổ, được gọi là Ngọc diện Hạ Tưởng.
Mà ở tỉnh Tương, vô số tham quan đều bất đắc dĩ than thở: Thà chọc Diêm Vương, đừng chọc Hạ Tưởng!
Khi ở tỉnh Tề, Hạ Tưởng bước chân chậm rãi, khiêm tốn và thong dong khiến rất nhiều người sinh ra ảo giác, cho rằng Hạ Tưởng đã thành thục và rốt cục cũng chỉ là quan liêu. Không ngờ Ngọc diện Hạ Tưởng tái hiện ở Lĩnh Nam!
Hai ngày sau, lại một trận động đất quan trường chấn động toàn bộ Lĩnh Nam: Phó thị trưởng thường trực Cố Khoa của thành phố Mai Hoa vì vấn đề kinh tế bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Ai chẳng biết rõ thành phố Mai Hoa chính là đất khởi nguyên của nhà họ Quý, cũng là căn cơ hiện tại của nhà họ Quý. Hành động này của Hạ Tưởng là lộ liễu tuyên chiến trực diện với nhà họ Quý. Nhà họ Quý khẳng định sẽ không tùy ý để Hạ Tưởng đánh như vậy.
/2185
|