Nhà họ Quý phản kích nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán.
Nếu ở thành phố Hồng Hoa có ba gã quan lớn cấp Giám đốc sở ngã ngựa xem như phát súng mở màn cho hành động đặc biệt mà Hạ Tưởng chủ trì, như vậy Phó thị trưởng thường trực Cố Khoa của thành phố Mai Hoa bị bắt giam cũng chính là quả pháo thứ nhất do Hạ Tưởng chính thức châm ngòi.
Đó cũng là trận chiến đầu tiên tuyên chiến trực diện.
Kỳ thật, lấy thành phố Mai Hoa để khai đao đầu tiên cũng không phải do Hạ Tưởng cố tình làm vậy mà là do sự việc vừa đúng lúc gặp được.
Trước đó, Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng đã nắm giữ rất nhiều chứng cớ chính xác về việc Cố Khoa tham ô, nhận hối lộ nhưng vẫn giữa lại đó mà không xử lý, một phần vì e dè quyền thế của nhà họ Quý. Cho dù Cố Khoa kỳ thật cũng không phải nhân sự chủ chốt của nhà họ Quý nhưng Ủy ban Kỷ luật vẫn không dám có bất cứ hành động gì, chỉ vì ở thành phố Mai Hoa có một lão nhân gia đức cao vọng trọng trấn thủ. Bất luận việc lớn việc nhỏ gì ở thành phố Mai Hoa đều phải được lão nhân gia gật đầu mới được. Lão nhân gia không gật đầu, ngay cả điều động một Phó thị trưởng tới thành phố Mai Hoa, Tỉnh ủy cũng sẽ không dễ dàng gửi công văn đi.
Ủy ban Kỷ luật cũng từng cẩn thận trưng cầu ý kiến của lão nhân gia về vấn đề của Cố Khoa. Lão nhân gia chỉ nói một câu:
- Mấy năm gần đây, kinh tế Mai Hoa rất khởi sắc. Cống hiến của Cố Khoa đối với Mai Hoa, công lớn hơn tội.
Ủy ban Kỷ luật cũng không nhắc lại vấn đề kinh tế của Cố Khoa, định chờ sau khi Cố Khoa dời khỏi Mai Hoa sẽ quyết định thêm, cũng thể hiện sự tôn trọng đối với lão nhân gia, không muốn để xảy ra chuyện xuất hiện quan chức tham ô tại thành phố Mai Hoa. Nhưng hành động đặc biệt của Hạ Tưởng, xác định mục tiêu chủ yếu là đánh vào các quan chức tham ô nhưng bề ngoài lại tuyên bố là chuyên tấn công những kẻ lũng đoạn thị trường, tấn công những kẻ làm hàng giả và tiêu thụ hàng giả, tấn công những kẻ hối lộ trong thương nghiệp. Tuy nhiên, Hạ Tưởng lại đặt việc nghiêm trị các quan chức tham ô lên đầu tiên. Một đám xã hội đen chỉ có thể làm mấy trăm hoặc mấy ngàn người bị nguy hại, nhưng một viên tham quan có khả năng khiến hàng triệu thậm chí hàng chục triệu người bị nguy hại, tuyệt đối không thể nương tay, tuyệt đối không thể nhân nhượng.
Sau phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh kiêm Giám đốc sở Giám sát Vương Hòa Dân thật cẩn thận mang tài liệu báo cáo về Cố Khoa tới tay Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không chút do dự phê chuẩn việc áp dụng các biện pháp cần thiết đối với Cố Khoa, thậm chí không hề ngoài nghi vì Vương Hòa Dân là người của phe Khoát Đệ mà có ý mượn đao giết người.
- Phó bí thư Hạ, Vương Hòa Dân đối nhân xử thế coi như công chính. Anh ta cố ý đề xuất Cố Khoa có lẽ xuất phát từ công tâm.
Đường Thiên Vân lần đầu tiên nói giúp người khác trước mặt Hạ Tưởng.
Ưu thế lớn nhất của thư ký là có quan hệ chặt chẽ với lãnh đạo. Có lẽ quan hệ này không thể thay đổi quyết định quan trọng của lãnh đạo nhưng có thể trong vô hình ảnh hưởng tới ấn tượng tốt xấu của lãnh đạo. Lãnh đạo cũng là người, ấn tượng tốt xấu đối với một người sẽ trực tiếp quyết định đến địa vị của người đó trong cảm nhận của lãnh đạo.
Đường Thiên Vân là người thông minh, thông minh đến mức biết rõ Hạ Tưởng không phải là một lãnh đạo thích thư ký nịnh bợ chém gió, cho nên ở trước mặt Hạ Tưởng, y không hề lập lờ mà ngược lại vừa nói liền nói thẳng, trực tiếp nói tốt cho Vương Hòa Dân mà tuyệt đối không hề lo lắng sự lắm mồm của mình sẽ khiến Hạ Tưởng không vui.
Bởi vì y và Vương Hòa Dân cũng không có lợi ích gì liên quan, cũng không thu bất cứ ưu đãi gì từ Vương Hòa Dân. Điểm xuất phát của y chính là căn cứ để khiến Hạ Tưởng phân biệt rõ tình thế, không để cho lãnh đạo đánh giá sai lầm về Vương Hòa Dân là có tư tâm trong việc Vương Hòa Dân đệ trình tài liệu về Cố Khoa.
Hạ Tưởng sao có thể không biết tâm tư của Đường Thiên Vân, liền cười nói:
- Chỉ cần là cán bộ tham ô, hủ bại, mặc kệ đề cập đến ai, cũng mặc kệ là ai tố cáo, tôi đều nhất định phải tra tới cùng.
Đường Thiên Vân gật đầu:
- Phó bí thư Hạ có cảm thấy ngạc nhiên vì sao lão nhân gia lại coi trọng Cố Khoa không?
Nói thật, quả thật Hạ Tưởng hơi khó hiểu. Hắn không nghĩ rằng lão nhân gia nhà họ Quý là người không biết phân biệt phải trái. Nếu Đường Thiên Vân chủ động muốn nói ra nội tình, hắn liền gật đầu nói:
- Cũng hơi ngạc nhiên, cậu nghe được gì à?
- Cũng là tin vỉa hè thôi, chưa chắc là thật.
Đường Thiên Vân nói:
- Nghe nói Cố Khoa vô cùng ngưỡng mộ Quý Như Lan. Trong tình huống còn chưa nắm chắc bất cứ thứ gì đã tự mình ly hôn trước, sau đó mãnh liệt tấn công Quý Như Lan. Tuy rằng cuối cùng không giành được trái tim của Quý Như Lan nhưng lại khiến lão nhân gia có ấn tượng tốt đối với y, cho nên mới nói giúp y một câu...
Còn có cả giai thoại như vậy sao? Hạ Tưởng lắc đầu cười, không ngờ Cố Khoa cũng là người có cá tính. Người trong quan trường còn có thể si tình như vậy. Tuy nhiên liên tưởng tới việc Bí thư Thành ủy Dương Thành, khi vừa đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy liền cưới vợ chính là người nữ dẫn chương trình xinh đẹp của đài truyền hình thành phố, hắn cũng liền cười xòa.
Giai thoại thì có thể cười trừ nhưng đối với với việc nhà họ Quý sẽ phản ứng như thế nào khi Cố Khoa bị bắt giam, Hạ Tưởng vẫn chưa có sự chuẩn bị tâm lý đầy đủ, bởi vì hắn cũng không cho rằng việc mình bắt giam Cố Khoa là trực tiếp khiêu chiến nhà họ Quý.
Bên ngoài nghĩ gì về hành động của hắn là việc của bên ngoài, nhà họ Quý có hiểu sự công chính của hắn hay không cũng là việc của nhà họ Quý, hắn chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.
Chẳng qua có khi sự việc sẽ xuất hiện những sai lệch không thể dự tính được.
Ba ngày sau, một tin tức bình thường trước hết từ truyền thông Bắc Kinh phát ra, tiếp theo đó là cả nước dẫn phát một trận bình luận mạnh mẽ: Thị trưởng thành phố Minh Giang đề cử người vào vị trí Cục trưởng cục Công thương nhưng trong cuộc họp Thường ủy Hội đồng nhân dân thành phố lại không được thông qua.
Không ngờ Thường ủy Hội đồng nhân dân thành phố lại phủ quyết đề cử của Thị trưởng
Theo giải thích của truyền thông các nơi thì đây là Hội đồng nhân dân thực hiện quyền lực giám sát chính phủ như bình thường, còn triển khai một loạt các thảo luận. Truyền thông chỉ thảo luận chú ý tới bề ngoài của hiện tượng, còn hàm nghĩa chính trị sau lưng nó lại có ý vị vô cùng sâu xa.
Người trong quan trường ai mà không biết rõ rằng: Hội đồng nhân dân không phải phủ quyết đề cử của Thị trưởng mà là đề cử của Bí thư Thành ủy, hoặc là phủ quyết đề cử của Thành ủy.
Người trong quan trường đều biết rõ, bất cứ một cục trưởng nào của thành phố được bổ nhiệm không phải là do một lời của Thị trưởng liền được quyết định, mà phải là từ ban Tổ chức cán bộ khảo sát, sau đó báo cáo lên để Thường vụ Thành ủy thảo luận, cuối cùng Thường vụ thành ủy sẽ đạt được thông qua, cũng được Bí thư Thành ủy gật đầu, sau đó mới có thể xác định việc chọn người cuối cùng. Tiếp đó là Thị trưởng mời dự họp hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân, tuyên bố quyết định bổ nhiệm.
Khi đệ trình đến hội nghị Thường vụ Hội đồng nhân dân thì các công tác của giai đoạn trước đã được bố trí xong xuôi, trên thực tế chỉ chờ các Thường vụ Hội đồng nhân dân giơ tay biểu quyết là xong. Nói chung, chỉ cần 90% các Thường vụ Hội đồng nhân dân biểu quyết thông qua là được. Không ngờ rằng lại xuất hiện tình huống ngoài dự tính như vậy. Nếu chỉ là thành phố cấp 3 khác thì còn dễ nói một chút, nhưng thành phố Minh Giang lại là thành phố cấp 3 đầu tiên của Lĩnh Nam bị phe phái ngoài tỉnh nắm được. Bí thư Thành ủy và Thị trưởng đều là người ngoài tỉnh, cũng đều là nhân vật số một, số hai của thành phố cấp 3 được Trần Hạo Thiên sau khi nhậm chức đề bạt lên.
Càng trùng hợp chính là, trước khi đến làm Bí thư Thành ủy thành phố Minh Giang, ông ta lại là Bí thư Thành ủy thành phố Mai Hoa.
Truyền thông bên ngoài chỉ đưa tin hời hợt nhưng ngược lại, trong mắt Trần Hạo Thiên và Hạ Tưởng thì việc Hội đồng nhân dân thành phố Minh Giang phủ quyết việc bổ nhiệm Cục trưởng cục Công thương rõ ràng là một đòn phản kích chính diện, gọn gàng, dứt khoát của nhà họ Quý.
Văn phòng Bí thư Tỉnh ủy.
Trần Hạo Thiên đứng trước cửa sổ, bị ánh mặt trời chiếu vào, hai bên mái tóc hoa râm càng lộ rõ thêm vài phần. Kỳ thật ông ta cũng không quá lớn tuổi, nhưng trong các Ủy viên Bộ chính trị, dường như ông ta lớn tuổi hơn rất nhiều người.
Cũng là vì ông ta không nhuộm tóc.
Hạ Tưởng thuận miệng nói:
- Bí thư Trần, nên nhuộm tóc một chút thì hơn, cũng có vẻ tuổi trẻ, đỡ khiến một số người cho rằng ngài tuổi hơi lớn dễ bắt nạt.
Trần Hạo Thiên quay đầu lại, thản nhiên cười nói:
- Không nhuộm, nói gì cũng không nhuộm.
Ông ta lại vung tay một nửa vòng, nói:
- Tôi thích nhất bài từ của Tân Khí Tật "Phù tá giúp vua thu đất cũ, Để ngàn thu chói lọi thanh danh, Tiếc thay! Tóc bạc nhanh!" (1)... Hiện tại tôi phải nhanh chóng giải quyết sự việc của nhân dân, mặc kệ thanh danh sau này thế nào, không sợ đầu tóc bạc.
1. Phá trận tử (Tân Khí Tật)
Tuý lý khiêu đăng khán kiếm,
Mộng hồi xuy giác liên doanh.
Bát bách lý phân huy hạ chá,
Ngũ thập huyền phiên tái ngoại thanh,
Sa trường thu điểm binh.
Mã tác Đích Lư phi khoái,
Cung như tích lịch huyền kinh.
Liễu khước quân vương thiên hạ sự,
Doanh đắc sinh tiền thân hậu danh,
Khả liên bạch phát sinh!
Phá trận tử (Người dịch: Nguyễn Khắc Phi)
Say khướt khêu đèn ngắm kiếm,
Mộng về còi rúc liên thanh.
Tiệc mở lộc khao đều quân tướng,
Đàn sáo lừng vang khúc quân hành,
Sa trường thu điểm binh.
Ngựa tựa Đích Lư lao vút,
Cung như sấm sét đùng hoành.
Phù tá giúp vua thu đất cũ,
Để ngàn thu chói lọi thanh danh,
Tiếc thay! Tóc bạc nhanh!
(Nguồn: truyenfull.vn)
- Ha ha...
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Nói rất hay, ý chí của Bí thư Trần rất rộng mở...
- Cậu không cần phải nịnh bợ tôi, tôi biết cậu không phải là một người thích nói những lời khách sáo rỗng tuếch.
Ngoài miệng nói vậy nhưng trên mặt Trần Hạo Thiên vẫn tràn trề ý cười:
- Sự kiện Minh Giang, xử lý lạnh.
Hạ Tưởng đến văn phòng của Trần Hạo Thiên chính là muốn xin chỉ thị của Trần Hạo Thiên về việc xử lý sự kiện Minh Giang như thế nào. Là lãnh đạo Tỉnh ủy có toàn quyền phụ trách hành động đặc biệt, quyền lực lớn như thế nào, trách nhiệm nặng nề chừng nào, sự kiện Minh Giang nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng có thể nhỏ, nên hắn phải trưng cầu ý kiến của Trần Hạo Thiên.
- Đúng rồi, nếu Quý Như Lan lại mời cậu gặp mặt, cậu thay tôi chuyển một lời cho cô ta...
Trần Hạo Thiên quyết tâm rất lớn. Ông vung mạnh tay đầy kiên định:
- Tuy rằng trà dễ uống nhưng nếu uống nhiều quá cũng sẽ nhàm chán. Khi thích hợp cũng nên đổi khẩu vị một chút.
Hạ Tưởng gật đầu, trong lòng biết rằng Trần Hạo Thiên cũng phát ra lời cảnh cáo rõ ràng tới Quý Như Lan.
Trở lại văn phòng, vừa mới uống một ngụm trà liền cảm giác hương vị khác lạ, Hạ Tưởng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Thiên Vân. Đường Thiên Vân vội nói:
- Tôi cảm thấy cứ uống mãi một loại trà thì hơi đơn điệu liền đổi sang uống Thiết Quan Âm, là Trưởng ban thư ký Lâm vừa mới đưa tới.
Lâm Khang Tân? Hạ Tưởng khẽ gật đầu, cũng không nói gì, điện thoại liền đổ chuông.
Đường Thiên Vân vốn định tiếp lấy điện thoại thì Hạ Tưởng đã khoát tay, trực tiếp cầm lấy điện thoại. Một giọng nói dịu dàng quyến rũ như rượu từ trong điện thoại truyền đến:
- Phó bí thư Hạ, tôi là Quý Như Lan.
- Có việc gì?
Hạ Tưởng không quá thích sự dịu dàng, quyến rũ của Quý Như Lan. Phụ nữ quá mức dịu dàng quyến rũ giống như rượu mạnh. Hoa độc là đẹp nhất, rượu mạnh là thơm nhất, nhưng hoa độc chết người, rượu mạnh thủng ruột. Hơn nữa nhà họ Quý trước có Quý Như Lan xung phong, sau có Quý Trường Hạnh tỉ mỉ bố trí, tâm lý phòng bị quá mức chặt chẽ và chu đáo khiến hắn không muốn tiếp tục lằng nhằng với Quý Như Lan, bởi vậy hắn nói năng lạnh lùng như nước.
- Phó bí thư Hạ có ý kiến với tôi sao? Tôi rất buồn bực, không biết đã đắc tội gì với Phó bí thư Hạ.
Giọng của Quý Như Lan vẫn nồng đậm hương hoa như trước.
Tuy nhiên Hạ Tưởng nghe ra lại chỉ cảm thấy ngọt mà ngấy, không hề có chút hứng thú nào.
- Có việc thì nói, Quý tiểu thư, tôi sắp phải họp.
Hạ Tưởng bất động, giọng điệu không hề có chút cảm xúc:
- Đúng rồi, Bí thư Trần nhờ tôi chuyển lời tới cô một câu...
Hạ Tưởng thuật lại nguyên văn câu nói của Trần Hạo Thiên.
- Được.
Quý Như Lan nghe xong, giọng điệu lạnh lùng thêm mấy phần, lập tức ngắt điện thoại:
- Vậy không quấy rầy Phó bí thư Hạ nữa.
Hạ Tưởng hơi lắc đầu, người phụ nữ thực sự thông minh sẽ không thể khoe khoang thông minh trước mặt người đàn ông, nhất là người đàn ông có quyền thế.
Quý Như Lan gọi điện thoại định nói chuyện gì, Hạ Tưởng cũng lười đoán. Nhà họ Quý đã trả một đòn, tiếp theo để xem Thành ủy Minh Giang giải quyết vấn đề Hội đồng nhân dân phủ quyết như thế nào. Trần Hạo Thiên rõ ràng muốn xử lý lạnh, ngụ ý chính là tin tưởng mức độ khống chế của Bí thư Thành ủy và Thị trưởng thành phố Minh Giang. Tuy nhiên Hạ Tưởng vẫn xem nhẹ mức độ trả đòn của nhà họ Quý, chỉ nghĩ rằng sự kiện Minh Giang là dừng ở đây, không ngờ nhà họ Quý lại ra tay tiếp, hơn nữa mức độ còn mạnh hơn rất nhiều so với sự kiện Minh Giang, rốt cục khiến sự tình lên tới mức độ giương cung bạt kiếm!
Nếu ở thành phố Hồng Hoa có ba gã quan lớn cấp Giám đốc sở ngã ngựa xem như phát súng mở màn cho hành động đặc biệt mà Hạ Tưởng chủ trì, như vậy Phó thị trưởng thường trực Cố Khoa của thành phố Mai Hoa bị bắt giam cũng chính là quả pháo thứ nhất do Hạ Tưởng chính thức châm ngòi.
Đó cũng là trận chiến đầu tiên tuyên chiến trực diện.
Kỳ thật, lấy thành phố Mai Hoa để khai đao đầu tiên cũng không phải do Hạ Tưởng cố tình làm vậy mà là do sự việc vừa đúng lúc gặp được.
Trước đó, Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng đã nắm giữ rất nhiều chứng cớ chính xác về việc Cố Khoa tham ô, nhận hối lộ nhưng vẫn giữa lại đó mà không xử lý, một phần vì e dè quyền thế của nhà họ Quý. Cho dù Cố Khoa kỳ thật cũng không phải nhân sự chủ chốt của nhà họ Quý nhưng Ủy ban Kỷ luật vẫn không dám có bất cứ hành động gì, chỉ vì ở thành phố Mai Hoa có một lão nhân gia đức cao vọng trọng trấn thủ. Bất luận việc lớn việc nhỏ gì ở thành phố Mai Hoa đều phải được lão nhân gia gật đầu mới được. Lão nhân gia không gật đầu, ngay cả điều động một Phó thị trưởng tới thành phố Mai Hoa, Tỉnh ủy cũng sẽ không dễ dàng gửi công văn đi.
Ủy ban Kỷ luật cũng từng cẩn thận trưng cầu ý kiến của lão nhân gia về vấn đề của Cố Khoa. Lão nhân gia chỉ nói một câu:
- Mấy năm gần đây, kinh tế Mai Hoa rất khởi sắc. Cống hiến của Cố Khoa đối với Mai Hoa, công lớn hơn tội.
Ủy ban Kỷ luật cũng không nhắc lại vấn đề kinh tế của Cố Khoa, định chờ sau khi Cố Khoa dời khỏi Mai Hoa sẽ quyết định thêm, cũng thể hiện sự tôn trọng đối với lão nhân gia, không muốn để xảy ra chuyện xuất hiện quan chức tham ô tại thành phố Mai Hoa. Nhưng hành động đặc biệt của Hạ Tưởng, xác định mục tiêu chủ yếu là đánh vào các quan chức tham ô nhưng bề ngoài lại tuyên bố là chuyên tấn công những kẻ lũng đoạn thị trường, tấn công những kẻ làm hàng giả và tiêu thụ hàng giả, tấn công những kẻ hối lộ trong thương nghiệp. Tuy nhiên, Hạ Tưởng lại đặt việc nghiêm trị các quan chức tham ô lên đầu tiên. Một đám xã hội đen chỉ có thể làm mấy trăm hoặc mấy ngàn người bị nguy hại, nhưng một viên tham quan có khả năng khiến hàng triệu thậm chí hàng chục triệu người bị nguy hại, tuyệt đối không thể nương tay, tuyệt đối không thể nhân nhượng.
Sau phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh kiêm Giám đốc sở Giám sát Vương Hòa Dân thật cẩn thận mang tài liệu báo cáo về Cố Khoa tới tay Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không chút do dự phê chuẩn việc áp dụng các biện pháp cần thiết đối với Cố Khoa, thậm chí không hề ngoài nghi vì Vương Hòa Dân là người của phe Khoát Đệ mà có ý mượn đao giết người.
- Phó bí thư Hạ, Vương Hòa Dân đối nhân xử thế coi như công chính. Anh ta cố ý đề xuất Cố Khoa có lẽ xuất phát từ công tâm.
Đường Thiên Vân lần đầu tiên nói giúp người khác trước mặt Hạ Tưởng.
Ưu thế lớn nhất của thư ký là có quan hệ chặt chẽ với lãnh đạo. Có lẽ quan hệ này không thể thay đổi quyết định quan trọng của lãnh đạo nhưng có thể trong vô hình ảnh hưởng tới ấn tượng tốt xấu của lãnh đạo. Lãnh đạo cũng là người, ấn tượng tốt xấu đối với một người sẽ trực tiếp quyết định đến địa vị của người đó trong cảm nhận của lãnh đạo.
Đường Thiên Vân là người thông minh, thông minh đến mức biết rõ Hạ Tưởng không phải là một lãnh đạo thích thư ký nịnh bợ chém gió, cho nên ở trước mặt Hạ Tưởng, y không hề lập lờ mà ngược lại vừa nói liền nói thẳng, trực tiếp nói tốt cho Vương Hòa Dân mà tuyệt đối không hề lo lắng sự lắm mồm của mình sẽ khiến Hạ Tưởng không vui.
Bởi vì y và Vương Hòa Dân cũng không có lợi ích gì liên quan, cũng không thu bất cứ ưu đãi gì từ Vương Hòa Dân. Điểm xuất phát của y chính là căn cứ để khiến Hạ Tưởng phân biệt rõ tình thế, không để cho lãnh đạo đánh giá sai lầm về Vương Hòa Dân là có tư tâm trong việc Vương Hòa Dân đệ trình tài liệu về Cố Khoa.
Hạ Tưởng sao có thể không biết tâm tư của Đường Thiên Vân, liền cười nói:
- Chỉ cần là cán bộ tham ô, hủ bại, mặc kệ đề cập đến ai, cũng mặc kệ là ai tố cáo, tôi đều nhất định phải tra tới cùng.
Đường Thiên Vân gật đầu:
- Phó bí thư Hạ có cảm thấy ngạc nhiên vì sao lão nhân gia lại coi trọng Cố Khoa không?
Nói thật, quả thật Hạ Tưởng hơi khó hiểu. Hắn không nghĩ rằng lão nhân gia nhà họ Quý là người không biết phân biệt phải trái. Nếu Đường Thiên Vân chủ động muốn nói ra nội tình, hắn liền gật đầu nói:
- Cũng hơi ngạc nhiên, cậu nghe được gì à?
- Cũng là tin vỉa hè thôi, chưa chắc là thật.
Đường Thiên Vân nói:
- Nghe nói Cố Khoa vô cùng ngưỡng mộ Quý Như Lan. Trong tình huống còn chưa nắm chắc bất cứ thứ gì đã tự mình ly hôn trước, sau đó mãnh liệt tấn công Quý Như Lan. Tuy rằng cuối cùng không giành được trái tim của Quý Như Lan nhưng lại khiến lão nhân gia có ấn tượng tốt đối với y, cho nên mới nói giúp y một câu...
Còn có cả giai thoại như vậy sao? Hạ Tưởng lắc đầu cười, không ngờ Cố Khoa cũng là người có cá tính. Người trong quan trường còn có thể si tình như vậy. Tuy nhiên liên tưởng tới việc Bí thư Thành ủy Dương Thành, khi vừa đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy liền cưới vợ chính là người nữ dẫn chương trình xinh đẹp của đài truyền hình thành phố, hắn cũng liền cười xòa.
Giai thoại thì có thể cười trừ nhưng đối với với việc nhà họ Quý sẽ phản ứng như thế nào khi Cố Khoa bị bắt giam, Hạ Tưởng vẫn chưa có sự chuẩn bị tâm lý đầy đủ, bởi vì hắn cũng không cho rằng việc mình bắt giam Cố Khoa là trực tiếp khiêu chiến nhà họ Quý.
Bên ngoài nghĩ gì về hành động của hắn là việc của bên ngoài, nhà họ Quý có hiểu sự công chính của hắn hay không cũng là việc của nhà họ Quý, hắn chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.
Chẳng qua có khi sự việc sẽ xuất hiện những sai lệch không thể dự tính được.
Ba ngày sau, một tin tức bình thường trước hết từ truyền thông Bắc Kinh phát ra, tiếp theo đó là cả nước dẫn phát một trận bình luận mạnh mẽ: Thị trưởng thành phố Minh Giang đề cử người vào vị trí Cục trưởng cục Công thương nhưng trong cuộc họp Thường ủy Hội đồng nhân dân thành phố lại không được thông qua.
Không ngờ Thường ủy Hội đồng nhân dân thành phố lại phủ quyết đề cử của Thị trưởng
Theo giải thích của truyền thông các nơi thì đây là Hội đồng nhân dân thực hiện quyền lực giám sát chính phủ như bình thường, còn triển khai một loạt các thảo luận. Truyền thông chỉ thảo luận chú ý tới bề ngoài của hiện tượng, còn hàm nghĩa chính trị sau lưng nó lại có ý vị vô cùng sâu xa.
Người trong quan trường ai mà không biết rõ rằng: Hội đồng nhân dân không phải phủ quyết đề cử của Thị trưởng mà là đề cử của Bí thư Thành ủy, hoặc là phủ quyết đề cử của Thành ủy.
Người trong quan trường đều biết rõ, bất cứ một cục trưởng nào của thành phố được bổ nhiệm không phải là do một lời của Thị trưởng liền được quyết định, mà phải là từ ban Tổ chức cán bộ khảo sát, sau đó báo cáo lên để Thường vụ Thành ủy thảo luận, cuối cùng Thường vụ thành ủy sẽ đạt được thông qua, cũng được Bí thư Thành ủy gật đầu, sau đó mới có thể xác định việc chọn người cuối cùng. Tiếp đó là Thị trưởng mời dự họp hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân, tuyên bố quyết định bổ nhiệm.
Khi đệ trình đến hội nghị Thường vụ Hội đồng nhân dân thì các công tác của giai đoạn trước đã được bố trí xong xuôi, trên thực tế chỉ chờ các Thường vụ Hội đồng nhân dân giơ tay biểu quyết là xong. Nói chung, chỉ cần 90% các Thường vụ Hội đồng nhân dân biểu quyết thông qua là được. Không ngờ rằng lại xuất hiện tình huống ngoài dự tính như vậy. Nếu chỉ là thành phố cấp 3 khác thì còn dễ nói một chút, nhưng thành phố Minh Giang lại là thành phố cấp 3 đầu tiên của Lĩnh Nam bị phe phái ngoài tỉnh nắm được. Bí thư Thành ủy và Thị trưởng đều là người ngoài tỉnh, cũng đều là nhân vật số một, số hai của thành phố cấp 3 được Trần Hạo Thiên sau khi nhậm chức đề bạt lên.
Càng trùng hợp chính là, trước khi đến làm Bí thư Thành ủy thành phố Minh Giang, ông ta lại là Bí thư Thành ủy thành phố Mai Hoa.
Truyền thông bên ngoài chỉ đưa tin hời hợt nhưng ngược lại, trong mắt Trần Hạo Thiên và Hạ Tưởng thì việc Hội đồng nhân dân thành phố Minh Giang phủ quyết việc bổ nhiệm Cục trưởng cục Công thương rõ ràng là một đòn phản kích chính diện, gọn gàng, dứt khoát của nhà họ Quý.
Văn phòng Bí thư Tỉnh ủy.
Trần Hạo Thiên đứng trước cửa sổ, bị ánh mặt trời chiếu vào, hai bên mái tóc hoa râm càng lộ rõ thêm vài phần. Kỳ thật ông ta cũng không quá lớn tuổi, nhưng trong các Ủy viên Bộ chính trị, dường như ông ta lớn tuổi hơn rất nhiều người.
Cũng là vì ông ta không nhuộm tóc.
Hạ Tưởng thuận miệng nói:
- Bí thư Trần, nên nhuộm tóc một chút thì hơn, cũng có vẻ tuổi trẻ, đỡ khiến một số người cho rằng ngài tuổi hơi lớn dễ bắt nạt.
Trần Hạo Thiên quay đầu lại, thản nhiên cười nói:
- Không nhuộm, nói gì cũng không nhuộm.
Ông ta lại vung tay một nửa vòng, nói:
- Tôi thích nhất bài từ của Tân Khí Tật "Phù tá giúp vua thu đất cũ, Để ngàn thu chói lọi thanh danh, Tiếc thay! Tóc bạc nhanh!" (1)... Hiện tại tôi phải nhanh chóng giải quyết sự việc của nhân dân, mặc kệ thanh danh sau này thế nào, không sợ đầu tóc bạc.
1. Phá trận tử (Tân Khí Tật)
Tuý lý khiêu đăng khán kiếm,
Mộng hồi xuy giác liên doanh.
Bát bách lý phân huy hạ chá,
Ngũ thập huyền phiên tái ngoại thanh,
Sa trường thu điểm binh.
Mã tác Đích Lư phi khoái,
Cung như tích lịch huyền kinh.
Liễu khước quân vương thiên hạ sự,
Doanh đắc sinh tiền thân hậu danh,
Khả liên bạch phát sinh!
Phá trận tử (Người dịch: Nguyễn Khắc Phi)
Say khướt khêu đèn ngắm kiếm,
Mộng về còi rúc liên thanh.
Tiệc mở lộc khao đều quân tướng,
Đàn sáo lừng vang khúc quân hành,
Sa trường thu điểm binh.
Ngựa tựa Đích Lư lao vút,
Cung như sấm sét đùng hoành.
Phù tá giúp vua thu đất cũ,
Để ngàn thu chói lọi thanh danh,
Tiếc thay! Tóc bạc nhanh!
(Nguồn: truyenfull.vn)
- Ha ha...
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Nói rất hay, ý chí của Bí thư Trần rất rộng mở...
- Cậu không cần phải nịnh bợ tôi, tôi biết cậu không phải là một người thích nói những lời khách sáo rỗng tuếch.
Ngoài miệng nói vậy nhưng trên mặt Trần Hạo Thiên vẫn tràn trề ý cười:
- Sự kiện Minh Giang, xử lý lạnh.
Hạ Tưởng đến văn phòng của Trần Hạo Thiên chính là muốn xin chỉ thị của Trần Hạo Thiên về việc xử lý sự kiện Minh Giang như thế nào. Là lãnh đạo Tỉnh ủy có toàn quyền phụ trách hành động đặc biệt, quyền lực lớn như thế nào, trách nhiệm nặng nề chừng nào, sự kiện Minh Giang nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng có thể nhỏ, nên hắn phải trưng cầu ý kiến của Trần Hạo Thiên.
- Đúng rồi, nếu Quý Như Lan lại mời cậu gặp mặt, cậu thay tôi chuyển một lời cho cô ta...
Trần Hạo Thiên quyết tâm rất lớn. Ông vung mạnh tay đầy kiên định:
- Tuy rằng trà dễ uống nhưng nếu uống nhiều quá cũng sẽ nhàm chán. Khi thích hợp cũng nên đổi khẩu vị một chút.
Hạ Tưởng gật đầu, trong lòng biết rằng Trần Hạo Thiên cũng phát ra lời cảnh cáo rõ ràng tới Quý Như Lan.
Trở lại văn phòng, vừa mới uống một ngụm trà liền cảm giác hương vị khác lạ, Hạ Tưởng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Thiên Vân. Đường Thiên Vân vội nói:
- Tôi cảm thấy cứ uống mãi một loại trà thì hơi đơn điệu liền đổi sang uống Thiết Quan Âm, là Trưởng ban thư ký Lâm vừa mới đưa tới.
Lâm Khang Tân? Hạ Tưởng khẽ gật đầu, cũng không nói gì, điện thoại liền đổ chuông.
Đường Thiên Vân vốn định tiếp lấy điện thoại thì Hạ Tưởng đã khoát tay, trực tiếp cầm lấy điện thoại. Một giọng nói dịu dàng quyến rũ như rượu từ trong điện thoại truyền đến:
- Phó bí thư Hạ, tôi là Quý Như Lan.
- Có việc gì?
Hạ Tưởng không quá thích sự dịu dàng, quyến rũ của Quý Như Lan. Phụ nữ quá mức dịu dàng quyến rũ giống như rượu mạnh. Hoa độc là đẹp nhất, rượu mạnh là thơm nhất, nhưng hoa độc chết người, rượu mạnh thủng ruột. Hơn nữa nhà họ Quý trước có Quý Như Lan xung phong, sau có Quý Trường Hạnh tỉ mỉ bố trí, tâm lý phòng bị quá mức chặt chẽ và chu đáo khiến hắn không muốn tiếp tục lằng nhằng với Quý Như Lan, bởi vậy hắn nói năng lạnh lùng như nước.
- Phó bí thư Hạ có ý kiến với tôi sao? Tôi rất buồn bực, không biết đã đắc tội gì với Phó bí thư Hạ.
Giọng của Quý Như Lan vẫn nồng đậm hương hoa như trước.
Tuy nhiên Hạ Tưởng nghe ra lại chỉ cảm thấy ngọt mà ngấy, không hề có chút hứng thú nào.
- Có việc thì nói, Quý tiểu thư, tôi sắp phải họp.
Hạ Tưởng bất động, giọng điệu không hề có chút cảm xúc:
- Đúng rồi, Bí thư Trần nhờ tôi chuyển lời tới cô một câu...
Hạ Tưởng thuật lại nguyên văn câu nói của Trần Hạo Thiên.
- Được.
Quý Như Lan nghe xong, giọng điệu lạnh lùng thêm mấy phần, lập tức ngắt điện thoại:
- Vậy không quấy rầy Phó bí thư Hạ nữa.
Hạ Tưởng hơi lắc đầu, người phụ nữ thực sự thông minh sẽ không thể khoe khoang thông minh trước mặt người đàn ông, nhất là người đàn ông có quyền thế.
Quý Như Lan gọi điện thoại định nói chuyện gì, Hạ Tưởng cũng lười đoán. Nhà họ Quý đã trả một đòn, tiếp theo để xem Thành ủy Minh Giang giải quyết vấn đề Hội đồng nhân dân phủ quyết như thế nào. Trần Hạo Thiên rõ ràng muốn xử lý lạnh, ngụ ý chính là tin tưởng mức độ khống chế của Bí thư Thành ủy và Thị trưởng thành phố Minh Giang. Tuy nhiên Hạ Tưởng vẫn xem nhẹ mức độ trả đòn của nhà họ Quý, chỉ nghĩ rằng sự kiện Minh Giang là dừng ở đây, không ngờ nhà họ Quý lại ra tay tiếp, hơn nữa mức độ còn mạnh hơn rất nhiều so với sự kiện Minh Giang, rốt cục khiến sự tình lên tới mức độ giương cung bạt kiếm!
/2185
|