Hắn dựa vào cái gì mà dám đập bàn trước mặt hai vị lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy chứ?
Hắn muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ do được Trương Bằng Viễn tín nhiệm và thưởng thức nên đầu óc hắn mê muội rồi sao?
Lãnh Mai giờ phút này thật ra không phẫn nộ đối với An Tại Đào mà ngược lại còn dùng một ánh mắt nghiền ngẫm, tò mò nhìn hắn.
Tuy rằng, ở huyện Quy Ninh có rất nhiều người đoán An Tại Đào sau lưng có hậu trường, nhưng Lãnh Mai lại biết rất rõ. Nói cách khác, cô thông qua một thủ đoạn nào đó triển khai điều tra toàn diện về An Tại Đào. Kết quả là, ngoại trừ người cha vợ đang làm Chủ tịch thành phố Tân Hải thì An Tại Đào không có bất luận bối cảnh nào. Xuất thân trong một gia đình bình thường. Trong mắt của cô, An Tại Đào nhiều lắm chỉ là một người trẻ tuổi gặp thời mà thôi.
Về phần Trương Bằng Viễn, đây không chắc là sự thưởng thức thật sự. Loại thưởng thức này chủ yếu là vì lợi ích trước mắt mà thôi.
Thật sự là đầu óc mê muội mà!
Lãnh Mai trong lòng thở dài một tiếng, mơ hồ cảm giác thất vọng. Cô dần dần cảm thấy An Tại Đào khác với những người trẻ tuổi khác. Tuy có chút lấy lòng mọi người, nhưng hắn thật sự có tài và có năng lực. Nhưng hiện tại xem ra, hắn đúng là không biết trời cao đất rộng gì cả.
Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì nghe được một tiếng rầm.
Tôn Cốc nổi giận đập bàn một cái.
- An Tại Đào, cậu đừng nghĩ muốn làm gì thì làm. Cậu đúng là kẻ vô tổ chức. Ngông cuồng tự đại. Cậu tự cho mình là ai chứ? Phó chủ tịch huyện Lãnh, tôi đề nghị lập tức mời dự hội nghị thường vụ Huyện ủy, nghiên cứu thảo luận, miễn trừ chức vụ Phó bí thư Huyện ủy và Trưởng ban khu kinh tế mới của An Tại Đào, không thể để cho cậu ta biến khu kinh tế mới thành của riêng được.
- Buồn cười, quả thật rất buồn cười!
Bởi vì quá mức kích động nên giọng nói của Tôn Cốc có phần run lên.
An Tại Đào cười ha hả:
- Tôi chưa nói câu nào thì Bí thư Tôn đã làm ầm lên, thì ai mới là người vô tổ chức chứ? Bây giờ không còn giống như ngày xưa nữa, không thể tùy tiện cho ông muốn làm gì thì làm.
An Tại Đào xoay người vỗ vỗ tay:
- Nếu Bí thư Tôn đã vội vã mở cuộc họp nghiên cứu xử lý tôi thì tại sao tôi lại không khẩn trương chứ? Tôi hiện tại được phân công công tác hàng ngày ở Huyện ủy thì chuyện này là do tôi quản.
An Tại Đào nhìn đồng hồ, thản nhiên nói:
- Hiện tại là 4h chiều, thời gian vẫn còn kịp.
An Tại Đào nói xong rồi lấy điện thoại ra, gọi cho Đồng Hồng Cương:
- Chánh văn phòng Đồng, dựa theo chỉ thị của Bí thư Tôn, anh lập tức thông báo cho các Ủy viên thường vụ, khẩn cấp mời dự hội nghị thường vụ Huyện ủy.
- Cậu…!
Tôn Cốc tức giận đến nỗi mặt đỏ lên, môi run run, lấy tay chỉ vào An Tại Đào rồi đá văng cửa phòng họp, nghênh ngang bước ra ngoài.
Nhìn khóe miệng An Tại Đào hiện lên nụ cười cổ quái, Lãnh Mai lắc đầu nói:
- An Tại Đào, biểu hiện của anh làm tôi thất vọng quá. Phải biết rằng, quan trường không giống như truyền thông, chức vị không thể so với việc làm phóng viên. Không thể muốn giận là giận, hành động theo cảm tính được. Anh chống đối lại lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy, thì không có kết quả tốt đâu. Ngay cả Bí thư Thành ủy Trương có trọng dụng anh thì cũng vô ích thôi.
- Haha!
An Tại Đào cười lớn:
- Tôi nổi giận bậy bạ sao? Nếu đổi là Phó chủ tịch huyện Lãnh thì cô sẽ làm như thế nào?
- Đi thôi, Phó chủ tịch huyện Lãnh, Bí thư Tôn đang chờ chúng ta đấy.
An Tại Đào bước đi, Lãnh Mai nhíu mày rồi theo sát đằng sau. Khi rời khỏi cửa phòng họp, hai người thoáng nhìn thấy chiếc xe của Tôn Cốc đang chạy khỏi tòa nhà cơ quan. Còn Tôn Hiểu Linh và người của khu kinh tế mới đang chen chúc nhau đứng hai bên sân, ánh mắt phức tạp nhìn An Tại Đào và Lãnh Mai một trước một sau bước ra từ phòng hội nghị.
- Phó bí thư An!
Tiểu Lộ và Trương Tịnh Tịnh chen lấn tới, tính nói gì thị bị Tôn Hiểu Linh trừng mắt, lại lui về phía sau.
An Tại Đào bước lên xe, khoát tay nói:
- Đi, chúng ta về Huyện ủy!
Lãnh Mai quay đầu lạnh lùng nhìn mọi người, sự tức giận trong lòng lại bùng lên. Tuy nhiên, cô cũng không khỏi khâm phục thủ đoạn của An Tại Đào. Trong một thời gian ngắn như vậy, không ngờ đã đem khu kinh tế mới cao thấp bền chắc như vậy, kim đâm không thủng, nước tạt không lọt.
Lãnh Mai cũng leo lên xe, lạnh lùng nói:
- Về Huyện ủy!
Khi ba vị lãnh đạo huyện lần lượt rời khỏi, các cán bộ khu kinh tế mới ít nhiều phản ứng vẫn còn chậm chạp. Bọn họ thật không ngờ, An Tại Đào lại dám đập bàn trước mặt Bí thư Huyện ủy và Phó chủ tịch huyện như vậy. Chuyện này là có nghĩa gì?
Tôn Hiểu Linh, Lương Mậu Tài và lão Lộ ba người đối với An Tại Đào hiểu biết rất rõ. Biết rằng An Tại Đào sẽ không vô duyên vô cớ mà kích động như vậy. Mà ngay cả có kích động như An Tại Đào cũng sẽ có cách để bình ổn. Sự tín nhiệm mù quáng này đã được tích lũy từ vô số lần An Tại Đào biểu hiện lúc trước.
Nhưng Tạ Quang Vinh và Trần Quốc Khánh hai người đều cảm thấy có chút khó tưởng tượng được. Trong quan trường, kiêng kị nhất chính là hạ cấp dám chống đối lại cấp trên. Ngay cả An Tại Đào hiện giờ có thể được lãnh đạo Thành ủy coi trọng nhưng trước mặt hai lãnh đạo Huyện ủy đập bàn làm ầm ĩ như vậy thì chỉ sợ là hung nhiều cát ít.
Hai người nhìn nhau, âm thầm có những tính toán cho mình.
Hai người tuy là cấp bậc không cao nhưng đều là kẻ lõi đời trong chốn quan trường. Tôn Cốc và Lãnh Mai gần như là dùng đủ mọi cách, không thể nghi ngờ là muốn đoạt quyền lực của An Tại Đào, ít nhất là triệt tiêu quyền lực của hắn. Hơn nữa, trong trận này, Tôn Cốc và Lãnh Mai gần như là liên hợp với nhau, tuyên chiến với An Tại Đào. Một mình An Tại Đào làm sao mà chống lại được?
Trần Quốc Khánh nhớ đến ngày hôm qua Phó chủ tịch huyện Lãnh đã tìm mình và có sự ám chỉ, y trong lòng cảm thấy giật mình. Nếu An Tại Đào không còn ở khu kinh tế mới, quyền lực chắc hẳn sẽ rơi vào trong tay Lãnh Mai. Tôn Hiểu Linh, Lương Mậu Tài và lão Lộ ba người là tâm phúc của An Tại Đào, Lãnh Mai khẳng định là không dùng. Nếu muốn dùng thì chắc hẳn sẽ là bản thân mình và Tạ Quang Vinh.
Mà Tạ Quang Vinh và mình là hai người cùng chung một tuyến. Trần Quốc Khánh cười lạnh trong lòng một tiếng. Nếu Lãnh Mai đã đích thân tìm đến mình thì đã nói lên việc cô ta coi trọng mình. Trần Quốc Khánh trong lòng âm thầm quyết định, chuẩn bị rèn sắt khi còn nóng, buổi tối sẽ đến nhà Lãnh Mai một chuyến.
- Phó trưởng ban Tôn, Phó bí thư An….
Thấy mọi người đã dần dần tản đi, Trương Tịnh Tịnh theo đằng sau Tôn Hiểu Linh, nhỏ giọng hỏi. Tiểu Lộ thấy cô nhiều chuyện thì nhẹ nhàng kéo kéo tay của cô.
Tôn Hiểu Linh khẽ mỉm cười:
- Tiểu Trương, chúng ta hãy làm tốt phận sự của mình. Chuyện của các lãnh đạo, chúng ta không cần quan tâm, không cần nghị luận và cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, hiểu chưa?
Nói xong, Tôn Hiểu Linh đi nhanh lên lầu, bước vào văn phòng, khẩn trương đóng cửa lại tính gọi điện thoại cho An Tại Đào hỏi một chút. Nhưng sau khi cầm điện thoại lên thì cô lại có chút do dự, cuối cùng lại buông điện thoại xuống.
Cô tuy rằng rất lo lắng cho An Tại Đào nhưng cô cũng biết, vào lúc này mình không nên gây bất cứ áp lực gì cho hắn. Mặc dù mình có gọi điện thoại, nhưng với cá tính của hắn thì cái gì cũng sẽ không nói.
Hội nghị thường vụ Huyện ủy lâm thời mời dự họp.
Các Ủy viên thường vụ một đám đầu óc u mê bước vào trong phòng hội nghị, nhìn thấy An Tại Đào, Lãnh Mai và Tôn Cốc ba người sắc mặt âm trầm ngồi tại vị trí của mình. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh cười chào Tôn Cốc:
- Bí thư Tôn, sao đột nhiên lại mời dự họp thế?
Phó chủ tịch thường trực huyện Khâu Côn tất nhiên là cũng nhìn Tôn Cốc.
Tôn Cốc khóe miệng giật giật, khoát tay nói:
- Các đồng chí ngồi xuống đi!
Sau khi mọi người ngồi xuống, Tôn Cốc hướng Lãnh Mai cười:
- Phó chủ tịch huyện Lãnh, chúng ta bắt đầu được rồi chứ?
Lãnh Mai gật đầu, trong lòng thì lại cười lạnh, thầm nghĩ, nếu như không có sự kiêu ngạo của An Tại Đào như vậy thì chỉ sợ Tôn Cốc ông không có khách sáo với tôi như vậy.
- Các đồng chí, hôm nay mời dự họp hội nghị thường vụ lâm thời, chỉ có một đề tài cần thảo luận. Tôi và Phó chủ tịch huyện Lãnh đã thông qua, chuẩn bị báo cáo Thành ủy, miễn chức Bí thư Đảng ủy khu kinh tế mới Tư Hà kiêm Trưởng ban quản lý của đồng chí An Tại Đào, xin mời mọi người cùng thảo luận. Có lẽ các đồng chí sẽ hỏi tôi vì sao. Tôi tại đây có thể nói thẳng với tất cả mọi người, nguyên nhân rất đơn giản. Căn cứ vào sự điều tra nghiên cứu của tôi và đồng chí Lãnh cùng với sự phản ánh của một bộ phận cán bộ khu kinh tế mới, đồng chí An Tại Đào ở khu kinh tế mới muốn thể hiện sự độc tài, không hề có tính tổ chức kỷ luật, chuyên quyền độc đoán, tác phong hống hách.
- Đồng thời, còn có bộ phận cán bộ cơ sở khu kinh tế mới tố cáo, đồng chí An Tại Đào trong quá trình thu hút đầu tư đã có hành vi vi phạm quy định.
Tôn Cốc quả quyết nói:
- Cho nên, Huyện ủy lập tức đề nghị với Thành ủy miễn trừ chức vụ nhân vật số một của An Tại Đào tại khu kinh tế mới. Đồng thời, Ủy ban Kỷ luật huyện báo cáo với Ủy ban Kỷ luật thành phố, từ Ủy ban Kỷ luật thành phố triển khai điều tra. Sự thật thì bình thường mọi người đều có thể thấy được, đồng chí An Tại Đào hút thuốc lá Trung Hoa, sở hữu một chiếc xe thể thao sang trọng. Rõ ràng là có sự thu chi không phù hợp. Tình huống này cũng nên hướng Ủy ban Kỷ luật giải thích chứ.
Tôn Cốc lời vừa dứt thì ngoại trừ Lãnh Mai, thì các Ủy viên thường vụ đều cả kinh, hít sâu một hơi. Nhìn lời nói và việc làm của Tôn Cốc, dường như là quyết tâm lật đổ An Tại Đào.
Ánh mắt mọi người hồ nghi và phức tạp chuyển từ Tôn Cốc sang An Tại Đào, nhưng thấy An Tại Đào thần sắc vẫn bình tĩnh ngồi một chỗ, thản nhiên thì âm thầm nhíu mày.
An Tại Đào tuyệt không tin khu kinh tế mới sẽ có người tố cáo mình. Mặc dù là có tố cáo thì cũng là do Tôn Cốc bày mưu đặt kế. Đương nhiên, nếu có tố cáo thì hắn cũng không sợ. Hắn làm việc tại khu kinh tế mới cẩn thận vô cùng. Bất luận sự việc nào cũng đều làm rất cẩn thận, không có lỗ hổng. Không cần nói đến Ủy ban Kỷ luật thành phố, cho dù là Ủy ban Kỷ luật trung ương có xuống điều tra thì cũng chẳng tra ra cái gì.
Tôn Cốc sở dĩ mượn chuyện tố cáo, đơn giản chỉ là muốn khuấy cho nước đục lên mà thôi.
Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi quay đầu nhìn Tôn Cốc, thản nhiên nói:
- Bí thư Tôn, có người tố cáo tôi à? Thư tố cáo ở đâu, chỗ nào? Nội dung tố cáo gồm có những gì? Còn nữa, nếu như tố cáo tôi sao không hướng đến Ủy ban kỷ luật huyện và Ủy ban kỷ luận thành phố mà tố cáo, ngược lại lại tố cáo với Bí thư Tôn chứ?
- Nếu đã có người tố cáo thì tôi cũng hoan nghênh người của Ủy ban kỷ luật đến điều tra và phải tra ra cho rành mạch, rõ ràng.
An Tại Đào thanh âm trở nên ác nghiệt:
- Bí thư Tôn, tôi thật sự hoài nghi có người bịa đặt sự việc. Hy vọng Bí thư Tôn lập tức đem thư tố cáo chuyển giao cho Ủy ban kỷ luật thành phố, và người của Ủy ban kỷ luật thành phố sẽ đến điều tra.
- Danh dự cá nhân tôi là chuyện nhỏ, nhưng danh dự của Huyện ủy lại là chuyện lớn.
An Tại Đào hừ lạnh một tiếng.
- Tôi biết, bao gồm cả Bí thư Tôn, rất nhiều người đã ngờ vực tôi nhận tiền của các nhà đầu tư vào khu kinh tế mới. Thậm chí còn có việc tham ô hối lộ. Như vậy đi, hôm nay trong cuộc họp này, tôi không ngại trước làm một phân tích, báo cáo một chút tư tưởng công tác với hội nghị thường vụ Huyện ủy.
Thanh âm An Tại Đào lanh lảnh trong phòng hội nghị. Sắc mặt mọi người đều rất âm trầm và phức tạp.
- Đầu tiên, tôi xin nói đến vấn đề tài sản cá nhân tôi một chút. Trước mắt, tiền gửi ngân hàng hiện tại của tôi là một triệu, một căn nhà, hai chiếc xe. Tất cả đều thu lợi từ thị trường giao dịch chứng khoán. Mỗi một giao dịch đều có giấy tờ ghi lại rõ ràng. Nếu cần thì có thể điều tra. Hoan nghênh Ủy ban Kỷ luật đến công ty Chứng khoán Tân Hải Trung Quốc để điều tra.
- Tôi đầu cơ vào cổ phiếu là do năm kia tôi trúng xổ số ở Tân Hải. Về chuyện này thì ở bộ Dân chính thành phố Tân Hải có chữ ký của tôi và thủ tục, trình tự lãnh giải thưởng có liên quan đều có cả. Tôi đã ở Tân Hải mua nhà, và một chiếc xe Toyota màu trắng. Tất cả đều có hóa đơn.
- Tôi hút thuốc lá Trung Hoa thì vấn đề này có cần giải thích hay không? Tôi ở thị trường chứng khoán thu lợi mấy trăn ngàn, hút thuốc lá Trung Hoa thì có gì đáng ầm ĩ không?
- Về phần chiếc xe thể thao màu xanh lam Porche của tôi. Đây là quà tặng của Chủ tịch Hội đồng quản trị Tiếu lão của tập đoàn Tiếu thị tặng cho tôi. Đương nhiên, tất cả mọi người có thể hoài nghi, vì sao Tiếu lão lại tặng cho tôi món quà đắt tiền như vậy? Không giấu gì tất cả mọi người. Tiếu lão là cha nuôi của tôi. Có Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên làm chứng.
An Tại Đào nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn mọi người đang khiếp sợ và kinh ngạc thì cười lạnh. Hắn lựa chọn vào lúc này công khai mối quan hệ giữa hắn và Tiếu lão, không hề nghi ngờ là muốn gia tăng giá trị của mình trong chốn quan trường gió to
Hắn vốn muốn tìm một thời cơ để công khai việc này, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra biện pháp thích hợp. Nhưng không ngờ Tôn Cốc lại mang đến cho hắn một cơ hội tốt đến như vậy.
An Tại Đào không ngờ là con nuôi của Ái quốc kiều thương Tiếu lão? Lại còn có Bí thư Tỉnh ủy làm chứng?
Mọi người đầu óc đều cảm thấy quay cuồng. Mọi bí ẩn trong lòng mọi người cuối cùng cũng được giải khai. Khó trách tên tiểu tử này năng lượng lớn đến như vậy. Hóa ra hắn và Bí thư Tỉnh ủy Tiếu lại có mối quan hệ sâu xa như thế.
Tôn Cốc nghe xong những lời này của An Tại Đào thì trong lòng đánh bộp một cái. Còn Lãnh Mai thì lại có chút không tin nổi, ngẩng đầu nhìn An Tại Đào. Thần sắc của cô ta là sự khiếp sợ không thể tưởng tượng được.
- Còn công ty đầu tư Dân Thái. Mọi người chắc không biết, Chủ tịch Lộ Binh của tập đoàn Dân Thái là bạn thân của tôi. Dân Thái sở dĩ đến đầu tư vào khu kinh tế mới Tư Hà hoàn toàn vì tình cảm cá nhân. Vốn đầu tư của Dân Thái rất lớn, phải mất đến hai năm mới thu hồi được vốn. Như vậy, tôi muốn hỏi Bí thư Tôn, tôi khẩn cầu người ta đến đầu tư thì người ta sẽ cho tôi ưu đãi gì? Trên đời này có người ngu ngốc đến như vậy sao? Hơn nữa, tất cả các hạng mục trước sau đều có văn bản đệ đơn, và bảo lưu tại phòng hồ sơ của khu kinh tế mới. Như vậy hoan nghênh các đồng chí tại Ủy ban kỷ luật kinh tế đến điều tra.
- Về phần công ty Phú Thành ở Hongkong, cũng đơn giản nói một câu. Công ty Phú Thành là công ty con của tập đoàn Tiếu thị. Nói trắng ra, người ta đồng ý đến Tư Hà đầu tư, cũng hoàn toàn là do Tiếu lão giật dây bắc cầu. Cha nuôi của tôi những năm gần đây đã làm rất nhiều việc từ thiện. Những địa phương như Tư Hà chúng ta thì nhiều không đếm xuể. Người ta dựa vào cái gì để lựa chọn Tư Hà? Mọi người hẳn là không khó để có thể hiểu được?
An Tại Đào nói đến đây thì thanh âm trở nên bình tĩnh hẳn lên:
- Tôi tin rằng, Huyện ủy không chỉ có một mình Bí thư Tôn. Tôi cũng tin rằng, An Tại Đào tôi làm việc không bao giờ thẹn với trời đất, với sự tín nhiệm của tổ chức, không thẹn với người dân Quy Ninh, chính đại quang minh. Đừng nói là Bí thư Tôn nói tôi ở khu kinh tế mới muốn làm độc tôn, nói tôi vô tổ chức. Tôi hy vọng Ủy ban Kỷ luật huyện và Ủy ban Kỷ luật thành phố mau chóng tiến hành điều tra và đem kết quả công khai, để minh oan cho bản thân tôi và làm trong sạch bộ máy lãnh đạo khu kinh tế mới.
- Còn bản thân tôi, dựa theo nguyên tắc của tổ chức, lần hội nghị này tôi trước hết xin tránh mặt. Các đồng chí, xin mời tiếp tục nghiên cứu thảo luận.
An Tại Đào bỗng nhiên đứng dậy, rời khỏi ghế, không chút do dự, bước nhanh ra khỏi phòng.
Trong phòng hội nghị, không khí yên lặng và áp lực khác thường, chỉ có nghe thấy tiếng thở dồn dập của Tôn Cốc và các Ủy viên thường vụ. Lúc này trong lòng Tôn Cốc đã hoàn toàn rối loạn, không biết nên làm gì.
Lần hội nghị này đã chấm dứt một cách qua loa.
Cái gọi là hướng Thành ủy đề nghị miễn đi chức Bí thư Đảng ủy kiêm Trưởng ban Quản lý của An Tại Đào tại khu kinh tế mới, căn bản là không có hình thành. Mà cái gọi là tố cáo cũng không giải quyết được gì.
An Tại Đào nếu đã đem Bí thư Tiếu ra đề cập ở đây thì đã nói lên hắn và Bí thư Tiếu mối quan hệ thân thiết đến cỡ nào. An Tại Đào còn có một cha nuôi tỷ phú. Hơn nữa lại được tặng một chiếc xe thể thao sang trọng như vậy. Thế thì làm gì có vấn đề gì về kinh tế chứ? Ủy ban Kỷ luật làm sao mà tra ra? Hơn nữa, đây chính là do Tôn Cốc bày mưu đặt kế, bịa đặt người tố cáo.
Tôn Cốc trong lòng rối loạn là đương nhiên.
Còn Lãnh Mai thì trong lòng vừa giận vừa sợ, lại không dám có chút động tác nào nhằm vào An Tại Đào. Cô ta rất cần thành tích ở khu kinh tế mới Tư Hà. Hiện giờ, An Tại Đào đã chính thức tỏ thái độ. Nếu hắn rời khỏi khu kinh tế mới thì trước mắt tất cả các hạng mục đầu tư đều ngưng lại. Đây chính là một sự cảnh cáo đối với cô.
“Người này thủ đoạn thật không đơn giản. Xem ra mình đã quá xem thường hắn”. Lãnh Mai thầm nghĩ trong lòng, tay nắm chặt chiếc điện thoại di động đã thấm mồ hôi.
Cuộc họp kết thúc, Lãnh Mai không còn hứng thú ngồi xe trở về nhà.
Cô ta vốn muốn lên lầu nhưng thấy An Tại Đào cười nắm tay Trúc Tử chậm rãi từ bên ngoài bước vào. Cô do dự một chút, muốn chào An Tại Đào một tiếng thì tiếng di động chợt vang lên.
Là Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn gọi cô. Đột nhiên cô cảm thấy một dự cảm không tốt.
Mà lúc này, một đám mây đen từ đâu bay đến khiến cho bầu trời đầy vẻ âm u. Cơn gió mạnh thổi đến, khiến đất trời phủ một trận cuồng phong.
Gió thổi bụi tung mù mịt. Lãnh Mai nắm chặt di động, cầm túi xách, vội vàng vào trong nhà, lúc này mới ấn nút nhận cuộc gọi.
- Thật ngại quá, Bí thư Trương, vừa rồi tôi không nghe thấy chuông điện thoại.
Lãnh Mai cúi đầu nói, gài khóa chống trộm trên cửa, hai chân hất tung đôi xăng-đan, sau đó đi chân không vào phòng khách, cuộn mình trên sofa.
- Tiểu Mai, có tình huống bất ngờ.
Trương Bằng Viễn vội vàng nói:
- Sự tình khẩn cấp, rất quan trọng. Cô là lãnh đạo chủ chốt của Huyện, lúc này nhất định không thể bối rối! Cô lập tức thông báo An Tại Đào và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Hồ Linh Linh, ba người lập tức đến Thành phố, tôi và Chủ tịch thành phố Trương, còn có cả các đồng chí của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Ủy ban Kỷ luật thành phố ở phòng họp chờ các cô.
Chú ý giữ bí mật!
Trương Bằng Viễn vội vàng ngắt điện thoại.
Di động trong tay Lãnh Mai rơi xuống thảm trải phòng khách, sắc mặt cô trở nên vô cùng khó coi, khuôn mặt lãnh diễm có chút đỏ ửng, khóe miệng khẽ chửi thề.
Sao lại có khả năng?
Sao lại như thế được?
Tôn Cốc khốn kiếp không ngờ lúc mấu chốt lại xảy ra chuyện. Hơn nữa lại là đại sự kinh động đến cả Ủy ban Kỷ luật Trung ương và lãnh đạo Tỉnh ủy.
Con trai Tôn Cốc cưỡng bức một nữ sinh, làm cho nữ sinh này mang thai. Sau đó cô nữ sinh dưới sự sai khiến của gã đã vu váo một giáo viên trường trung học số 1 Quy Ninh khiến anh ta phẫn uất tự sát. Cô nữ sinh này trốn đi đã hơn một năm, nay không ngờ lại xuất hiện, không chỉ sinh ra một đứa trẻ mà còn chạy đến Bắc Kinh hướng Ủy ban kỷ luật Trung ương tố cáo, cung cấp chứng cứ vô cùng xác thực.
Nghĩ đến từ miệng Trương Bằng Viễn biết được việc này, Lãnh Mai tức giận đến mức bả vai run rẩy: “Tên súc sinh! Tiểu súc sinh! Tôn Cốc đã sinh ra một tên súc sinh”.
Trong lòng phẫn nộ, tâm bệnh chợt phát tác, nỗi khổ riêng tận sâu trong tim bị động chạm, thần sắc cô chợt trở nên co giật, hô hấp trở nên dồn dập.
Cạch!
Chiếc điều khiển TV đang nắm chặt trong tay bị ném văng ra xa, va vào bức tường rồi rơi xuống.
Trong trận cuồng phong đang gào thét, An Tại Đào nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trúc Tử vội vàng chạy vào một nhà hàng nhỏ. Nhà hàng này tuy không phải cao cấp gì nhưng khá sạch sẽ, đồ ăn hương vị cũng khá, rất hợp với khẩu vị của hai anh em. Thời gian gần đây, An Tại Đào thường xuyên đưa Trúc Tử đến chỗ này.
Vừa bước vào cửa, nhìn nhà hàng vắng vẻ, nhưng ở một góc sáng sủa lại có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có chút xuất thần. Một nữ nhân viên phục vụ định đi đến, nhưng Trúc đã cười hì hì hô to một tiếng:
-Cô Lý! Cô Lý!
Cô gái quay đầu lại, nhìn thấy An Tại Đào và Trúc Tử, không khỏi thất bất ngờ, đứng dậy cười nói:
-An Ngọc Trúc? Bí thư An? Thật khéo làm sao.
An Tại Đào nhìn Lý Hiểu Tuyên một cái, thản nhiên bắt tay cô, nói mấy câu chào hỏi xã giao. Lúc này, hắn đã biết Lý Hiểu Tuyên này chính là đầu sỏ gây nên vụ ly hôn của Tôn Hiểu Linh. Mà nghe nói người phụ nữ này đang chuẩn bị kết hôn với người vừa được thăng chức Trưởng phòng Giáo dục huyện Ninh Lập Cương.
Thấy An Tại Đào thần sắc lãnh đạm, Lý Hiểu Tuyên cũng thấy ngại ngùng, cô khẽ cười cười, vuốt tóc An Ngọc Trúc:
-An Ngọc Trúc, cô qua bên kia, lát nữa có bạn đến.
-Vâng, cô Lý ăn ngon miệng. Em với anh trai cũng ăn cơm ở đây.
Trúc Tử nói rồi cùng An Tại Đào đến một góc khuất ngồi xuống.
An Tại Đào nhanh chóng gọi vài món thức ăn, đều là những món ăn ngày xưa hai người thường gọi. Một đĩa cá kho, một đĩa sườn xào, một đĩa măng luộc, hai bát cơm, một bát canh trứng cà chua. Đây là bữa tối hôm nay của hai người.
Di động của An Tại Đào vang lên. Hắn lấy ra nhìn, không ngờ là số điện thoại của Lãnh Mai.
Hắn trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: “Chắc là Thành ủy gọi đến họp khẩn cấp đây”.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn ấn nút nhận cuộc gọi, sau đó vội vàng vào nhà vệ sinh trong nhà hàng, gọi điện thoại cho Trương Bằng Viễn.
Tại Thành ủy!
Trương Bằng Viễn đang ngồi trong phòng làm việc cùng Trương Thắng Lợi nói gì đó, đột nhiên nhận được điện thoại của An Tại Đào, không khỏi thở phào một cái:
-Lão Trương, đồng chí Tiểu An ở Quy Ninh gọi điện. Sự việc bất ngờ, tôi thấy, ở Quy Ninh nếu không có đồng chí Tiểu An ủng hộ thì Lãnh Mai hiện tại rất khó khống chế được cục diện.
Trương Thắng Lợi gật gật đầu, chỉ chỉ di động của Trương Bằng Viễn, ý bảo ông ta nhận điện thoại trước.
-Tôi là Trương Bằng Viễn.
Trương Bằng Viễn trầm giọng nói.
-Bí thư Trương, tôi là An Tại Đào.
An Tại Đào dừng lại, mỉm cười nói tiếp:
-Bí thư Trương, có một chuyện tôi muốn báo cáo với ngài.
An Tại Đào tuy rằng tốc độ nói rất dồn dập, nhưng lại rất rõ ràng.
Hắn đem đầu đuôi sự việc Tôn Cốc và Lãnh Mai “liên kết” làm khó dễ hắn nói một lượt, xong rồi thở dài:
-Vốn không nên gọi cuộc điện thoại này cho Bí thư Trương.
Nhưng tôi nghĩ tới nghĩ lui, hay là cứ báo cáo lãnh đạo một tiếng. Dưới áp lực của Bí thư Tôn và Quyền chủ tịch huyện Lãnh, tôi tạm thời buộc phải ở lại Huyện ủy làm việc, về phần Khu kinh tế mới thì trước mắt không được quản.
Nghe nói còn có người tố cáo tôi vi phạm quy định và tham ô, nhận hối lộ...
An Tại Đào lời còn chưa nói xong, Trương Bằng Viễn liền không kìm nổi giận dữ cắt ngang lời của hắn:
-Làm cái gì vậy? Thật bừa bãi! Cậu là Phó bí thư Huyện ủy, là nhân vật số một của Khu kinh tế mới do Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố bổ nhiệm, không có Thành ủy đồng ý, ai có thể đình chỉ công tác của cậu? Chỉ dựa vào Tôn Cốc sao?
Đồng chí tiểu An, cậu không cần ôm ấm ức, cậu lập tức liên hệ với Quyền chủ tịch huyện Lãnh, hai người lập tức lên thành phố mở hội nghị khẩn cấp. Ngay lập tức!
Trương Bằng Viễn thanh âm thoáng dịu đi một ít, vội vàng nói, liên tiếp nhấn mạnh vài cái Lập tức Trương Bằng Viễn là người ra sao, ở Quy Ninh phát sinh cảnh tượng “Nội chiến quyền lực” này, cho dù ông ta không chính mắt trông thấy nhưng làm sao lại không rõ, Tôn Cốc và Lãnh Mai đây là liên kết quyền lực để đánh ngã An Tại Đào, ý đồ đoạt chiến tích Khu kinh tế mới trong tay An Tại Đào.
Buông điện thoại, Trương Bằng Viễn không kìm nổi nhíu mày thở dài.
-Bí thư Trương, có chuyện gì?
Trương Thắng Lợi có chút ngạc nhiên nhìn Trương Bằng Viễn.
Trương Bằng Viễn đột nhiên phất phất tay:
-Làm bừa bãi, Tôn Cốc thao túng Hội nghị thường vụ Huyện ủy, áp chế đồng chí Tiểu An, bắt hắn rời khỏi Khu kinh tế mới, ở lại Huyện ủy làm việc, còn chuẩn bị hướng Thành ủy đề nghị miễn chức Bí thư kiêm Trưởng ban quản lý Khu kinh tế mới của đồng chí tiểu An. Đồng thời, còn lấy lý do là có người tố cáo, tạm thời cách chức An Tại Đào đưa đến Ủy ban kỷ luật thẩm tra.
Trương Thắng Lợi ngạc nhiên, tức giận đập bàn:
-Tôn Cốc này thật là ngang ngược.
Rõ ràng là “Tôn Cốc và Lãnh Mai liên kết”, nhưng từ miệng Trương Bằng Viễn nói ra thì lại thành ra có một mình Tôn Cốc, bởi vậy có thể thấy giữa Trương Bằng Viễn và Lãnh Mai quan hệ không tầm thường.
Tuy rằng đồng ý với Trương Bằng Viễn là lập tức liên hệ với Lãnh Mai nhưng An Tại Đào không gọi điện thoại cho Lãnh Mai. Hắn vội vàng ra khỏi phòng vệ sinh, bảo nhà hàng đóng gói đồ ăn lại rồi đưa Trúc Tử về nhà.
Trên đường thấy có điện thoại gọi đến nhưng An Tại Đào đều không nhận điện.
Cho đến khi cùng với Trúc Tử về đến nhà, Lãnh Mai nghe được động tĩnh vội vàng mở cửa ra, nói:
-Bí thư An, tôi tìm anh có việc, anh vào đây, tôi có lời muốn nói với anh.
An Tại Đào ồ một tiếng, nói với Trúc Tử:
-Trúc Tử, em vào nhà ăn trước đi, anh nói chuyện với Chủ tịch huyện Lãnh rồi về sau.
Vào nhà Lãnh Mai, thấy gian phòng được bố trí vô cùng ngăn nắp, màu sắc chủ đạo là màu nhạt, vô cùng trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo, cũng là phù hợp với tính cách của cô.
An tại Đào ngồi trên sofa, thản nhiên nói:
-Chủ tịch huyện Lãnh có gì chỉ bảo?
Lãnh Mai vội vàng đem sự tình nói một lần, sau đó cúi đầu nói:
-Bí thư An, Thành ủy yêu cầu chúng ta lập tức tới Thành phố, tôi đã thông báo cho Bí thư Hồ của Ủy ban kỷ luật huyện, một lát nữa chúng ta cùng đến thành phố họp. Lãnh đạo thành phố và Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Ủy ban Kỷ luật thành phố đều đang chờ chúng ta.
-Hả, không ngờ lại có chuyện như vậy. Thật sự là không thể tin nổi.
An Tại Đào trầm ngâm một chút:
-Tuy nhiên, Chủ tịch huyện Lãnh, tôi hiện tại là người đang đợi điều tra, sợ là không tiện tham gia việc này. Hay là thôi đi, tôi ở lại huyện. Cô yên tâm, ít nhất nguyên tắc giữ bí mật của tổ chức tôi vẫn còn nhớ rất rõ.
-Thành ủy yêu cầu ba người chúng ta đến họp, anh sao có thể không đi?
Lãnh Mai giận dữ trừng mắt nhìn hắn:
-Anh đây là có gì bất mãn đúng không?
-Tôi đã xin phép Bí thư Trương rồi.
An Tại Đào cười cười:
-Tôi thì có gì bất mãn chứ? Hôm nay ở hội nghị thường vụ huyện ủy, chư vị bày ra tư thế muốn bài miễn tôi, tôi còn phải ra vẻ tươi cười đón chào sao? Tôi về trước ăn cơm, Chủ tịch huyện Lãnh đi thong thả.
-An Tại Đào!
Lãnh Mai tức giận đến sắc mặt đỏ lên, hét lớn:
-Anh đừng náo loạn được hay không? Sự tình khẩn cấp, ở thành phố lãnh đạo đang chờ chúng ta!
-Tôi náo loạn?
An Tại Đào cười lạnh một tiếng:
Hai lãnh đạo chủ chốt các người liên kết gây sự, hận không thể đuổi tôi ra khỏi huyện Quy Ninh. Huyện ủy không phải đang định đề nghị với Thành ủy bãi miễn chức của tôi sao? Lại còn có người tố cáo tôi. Tôi ra mặt tham dự việc này có phải rất không thích hợp không? Thật không dám giấu, tôi vừa rồi đã nói qua với Bí thư Trương, tôi ở nhà chờ tổ chức điều tra xử lý.
An Tại Đào khoát tay:
-Đã thế này, chức Phó bí thư Huyện ủy cũng miễn đi, tôi nhất định sẽ phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
An Tại Đào đứng dậy, hướng cửa bước đi.
-An Tại Đào!
Lãnh Mai có chút luống cuống, chạy vội đến trước mặt An Tại Đào:
-Sự việc khẩn cấp, thời khắc mấu chốt, đây là thời điểm khảo nghiệm sức chiến đấu của bộ máy Huyện ủy chúng ta, chúng ta phải đoàn kết.
An Tại Đào thản nhiên cười:
-Bộ máy Huyện ủy luôn rất đoàn kết.
Lãnh Mai hô hấp có chút dồn dập, không mặt lãnh diễm đỏ ửng, bộ ngực cao ngất phập phồng, trên vầng trán mịn màng lấm tấm mồ hôi.
Không ai rõ ràng hơn cô, một khi Tôn Cốc bị bắt, quan trường Quy Ninh sẽ rung chuyển bất an. Mà chỉ bằng lực lượng của mình thì không thể ổn định được cục diện Quy Ninh. Một khi Quy Ninh bị náo loạn, lãnh đạo cấp trên sẽ cho rằng cô không có năng lực. Dù sao sau khi Tôn Cốc đi rồi thì Quyền chủ tịch huyện là cô trên thực tế sẽ là nhân vật số một Quy Ninh.
Hắn muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ do được Trương Bằng Viễn tín nhiệm và thưởng thức nên đầu óc hắn mê muội rồi sao?
Lãnh Mai giờ phút này thật ra không phẫn nộ đối với An Tại Đào mà ngược lại còn dùng một ánh mắt nghiền ngẫm, tò mò nhìn hắn.
Tuy rằng, ở huyện Quy Ninh có rất nhiều người đoán An Tại Đào sau lưng có hậu trường, nhưng Lãnh Mai lại biết rất rõ. Nói cách khác, cô thông qua một thủ đoạn nào đó triển khai điều tra toàn diện về An Tại Đào. Kết quả là, ngoại trừ người cha vợ đang làm Chủ tịch thành phố Tân Hải thì An Tại Đào không có bất luận bối cảnh nào. Xuất thân trong một gia đình bình thường. Trong mắt của cô, An Tại Đào nhiều lắm chỉ là một người trẻ tuổi gặp thời mà thôi.
Về phần Trương Bằng Viễn, đây không chắc là sự thưởng thức thật sự. Loại thưởng thức này chủ yếu là vì lợi ích trước mắt mà thôi.
Thật sự là đầu óc mê muội mà!
Lãnh Mai trong lòng thở dài một tiếng, mơ hồ cảm giác thất vọng. Cô dần dần cảm thấy An Tại Đào khác với những người trẻ tuổi khác. Tuy có chút lấy lòng mọi người, nhưng hắn thật sự có tài và có năng lực. Nhưng hiện tại xem ra, hắn đúng là không biết trời cao đất rộng gì cả.
Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì nghe được một tiếng rầm.
Tôn Cốc nổi giận đập bàn một cái.
- An Tại Đào, cậu đừng nghĩ muốn làm gì thì làm. Cậu đúng là kẻ vô tổ chức. Ngông cuồng tự đại. Cậu tự cho mình là ai chứ? Phó chủ tịch huyện Lãnh, tôi đề nghị lập tức mời dự hội nghị thường vụ Huyện ủy, nghiên cứu thảo luận, miễn trừ chức vụ Phó bí thư Huyện ủy và Trưởng ban khu kinh tế mới của An Tại Đào, không thể để cho cậu ta biến khu kinh tế mới thành của riêng được.
- Buồn cười, quả thật rất buồn cười!
Bởi vì quá mức kích động nên giọng nói của Tôn Cốc có phần run lên.
An Tại Đào cười ha hả:
- Tôi chưa nói câu nào thì Bí thư Tôn đã làm ầm lên, thì ai mới là người vô tổ chức chứ? Bây giờ không còn giống như ngày xưa nữa, không thể tùy tiện cho ông muốn làm gì thì làm.
An Tại Đào xoay người vỗ vỗ tay:
- Nếu Bí thư Tôn đã vội vã mở cuộc họp nghiên cứu xử lý tôi thì tại sao tôi lại không khẩn trương chứ? Tôi hiện tại được phân công công tác hàng ngày ở Huyện ủy thì chuyện này là do tôi quản.
An Tại Đào nhìn đồng hồ, thản nhiên nói:
- Hiện tại là 4h chiều, thời gian vẫn còn kịp.
An Tại Đào nói xong rồi lấy điện thoại ra, gọi cho Đồng Hồng Cương:
- Chánh văn phòng Đồng, dựa theo chỉ thị của Bí thư Tôn, anh lập tức thông báo cho các Ủy viên thường vụ, khẩn cấp mời dự hội nghị thường vụ Huyện ủy.
- Cậu…!
Tôn Cốc tức giận đến nỗi mặt đỏ lên, môi run run, lấy tay chỉ vào An Tại Đào rồi đá văng cửa phòng họp, nghênh ngang bước ra ngoài.
Nhìn khóe miệng An Tại Đào hiện lên nụ cười cổ quái, Lãnh Mai lắc đầu nói:
- An Tại Đào, biểu hiện của anh làm tôi thất vọng quá. Phải biết rằng, quan trường không giống như truyền thông, chức vị không thể so với việc làm phóng viên. Không thể muốn giận là giận, hành động theo cảm tính được. Anh chống đối lại lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy, thì không có kết quả tốt đâu. Ngay cả Bí thư Thành ủy Trương có trọng dụng anh thì cũng vô ích thôi.
- Haha!
An Tại Đào cười lớn:
- Tôi nổi giận bậy bạ sao? Nếu đổi là Phó chủ tịch huyện Lãnh thì cô sẽ làm như thế nào?
- Đi thôi, Phó chủ tịch huyện Lãnh, Bí thư Tôn đang chờ chúng ta đấy.
An Tại Đào bước đi, Lãnh Mai nhíu mày rồi theo sát đằng sau. Khi rời khỏi cửa phòng họp, hai người thoáng nhìn thấy chiếc xe của Tôn Cốc đang chạy khỏi tòa nhà cơ quan. Còn Tôn Hiểu Linh và người của khu kinh tế mới đang chen chúc nhau đứng hai bên sân, ánh mắt phức tạp nhìn An Tại Đào và Lãnh Mai một trước một sau bước ra từ phòng hội nghị.
- Phó bí thư An!
Tiểu Lộ và Trương Tịnh Tịnh chen lấn tới, tính nói gì thị bị Tôn Hiểu Linh trừng mắt, lại lui về phía sau.
An Tại Đào bước lên xe, khoát tay nói:
- Đi, chúng ta về Huyện ủy!
Lãnh Mai quay đầu lạnh lùng nhìn mọi người, sự tức giận trong lòng lại bùng lên. Tuy nhiên, cô cũng không khỏi khâm phục thủ đoạn của An Tại Đào. Trong một thời gian ngắn như vậy, không ngờ đã đem khu kinh tế mới cao thấp bền chắc như vậy, kim đâm không thủng, nước tạt không lọt.
Lãnh Mai cũng leo lên xe, lạnh lùng nói:
- Về Huyện ủy!
Khi ba vị lãnh đạo huyện lần lượt rời khỏi, các cán bộ khu kinh tế mới ít nhiều phản ứng vẫn còn chậm chạp. Bọn họ thật không ngờ, An Tại Đào lại dám đập bàn trước mặt Bí thư Huyện ủy và Phó chủ tịch huyện như vậy. Chuyện này là có nghĩa gì?
Tôn Hiểu Linh, Lương Mậu Tài và lão Lộ ba người đối với An Tại Đào hiểu biết rất rõ. Biết rằng An Tại Đào sẽ không vô duyên vô cớ mà kích động như vậy. Mà ngay cả có kích động như An Tại Đào cũng sẽ có cách để bình ổn. Sự tín nhiệm mù quáng này đã được tích lũy từ vô số lần An Tại Đào biểu hiện lúc trước.
Nhưng Tạ Quang Vinh và Trần Quốc Khánh hai người đều cảm thấy có chút khó tưởng tượng được. Trong quan trường, kiêng kị nhất chính là hạ cấp dám chống đối lại cấp trên. Ngay cả An Tại Đào hiện giờ có thể được lãnh đạo Thành ủy coi trọng nhưng trước mặt hai lãnh đạo Huyện ủy đập bàn làm ầm ĩ như vậy thì chỉ sợ là hung nhiều cát ít.
Hai người nhìn nhau, âm thầm có những tính toán cho mình.
Hai người tuy là cấp bậc không cao nhưng đều là kẻ lõi đời trong chốn quan trường. Tôn Cốc và Lãnh Mai gần như là dùng đủ mọi cách, không thể nghi ngờ là muốn đoạt quyền lực của An Tại Đào, ít nhất là triệt tiêu quyền lực của hắn. Hơn nữa, trong trận này, Tôn Cốc và Lãnh Mai gần như là liên hợp với nhau, tuyên chiến với An Tại Đào. Một mình An Tại Đào làm sao mà chống lại được?
Trần Quốc Khánh nhớ đến ngày hôm qua Phó chủ tịch huyện Lãnh đã tìm mình và có sự ám chỉ, y trong lòng cảm thấy giật mình. Nếu An Tại Đào không còn ở khu kinh tế mới, quyền lực chắc hẳn sẽ rơi vào trong tay Lãnh Mai. Tôn Hiểu Linh, Lương Mậu Tài và lão Lộ ba người là tâm phúc của An Tại Đào, Lãnh Mai khẳng định là không dùng. Nếu muốn dùng thì chắc hẳn sẽ là bản thân mình và Tạ Quang Vinh.
Mà Tạ Quang Vinh và mình là hai người cùng chung một tuyến. Trần Quốc Khánh cười lạnh trong lòng một tiếng. Nếu Lãnh Mai đã đích thân tìm đến mình thì đã nói lên việc cô ta coi trọng mình. Trần Quốc Khánh trong lòng âm thầm quyết định, chuẩn bị rèn sắt khi còn nóng, buổi tối sẽ đến nhà Lãnh Mai một chuyến.
- Phó trưởng ban Tôn, Phó bí thư An….
Thấy mọi người đã dần dần tản đi, Trương Tịnh Tịnh theo đằng sau Tôn Hiểu Linh, nhỏ giọng hỏi. Tiểu Lộ thấy cô nhiều chuyện thì nhẹ nhàng kéo kéo tay của cô.
Tôn Hiểu Linh khẽ mỉm cười:
- Tiểu Trương, chúng ta hãy làm tốt phận sự của mình. Chuyện của các lãnh đạo, chúng ta không cần quan tâm, không cần nghị luận và cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, hiểu chưa?
Nói xong, Tôn Hiểu Linh đi nhanh lên lầu, bước vào văn phòng, khẩn trương đóng cửa lại tính gọi điện thoại cho An Tại Đào hỏi một chút. Nhưng sau khi cầm điện thoại lên thì cô lại có chút do dự, cuối cùng lại buông điện thoại xuống.
Cô tuy rằng rất lo lắng cho An Tại Đào nhưng cô cũng biết, vào lúc này mình không nên gây bất cứ áp lực gì cho hắn. Mặc dù mình có gọi điện thoại, nhưng với cá tính của hắn thì cái gì cũng sẽ không nói.
Hội nghị thường vụ Huyện ủy lâm thời mời dự họp.
Các Ủy viên thường vụ một đám đầu óc u mê bước vào trong phòng hội nghị, nhìn thấy An Tại Đào, Lãnh Mai và Tôn Cốc ba người sắc mặt âm trầm ngồi tại vị trí của mình. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh cười chào Tôn Cốc:
- Bí thư Tôn, sao đột nhiên lại mời dự họp thế?
Phó chủ tịch thường trực huyện Khâu Côn tất nhiên là cũng nhìn Tôn Cốc.
Tôn Cốc khóe miệng giật giật, khoát tay nói:
- Các đồng chí ngồi xuống đi!
Sau khi mọi người ngồi xuống, Tôn Cốc hướng Lãnh Mai cười:
- Phó chủ tịch huyện Lãnh, chúng ta bắt đầu được rồi chứ?
Lãnh Mai gật đầu, trong lòng thì lại cười lạnh, thầm nghĩ, nếu như không có sự kiêu ngạo của An Tại Đào như vậy thì chỉ sợ Tôn Cốc ông không có khách sáo với tôi như vậy.
- Các đồng chí, hôm nay mời dự họp hội nghị thường vụ lâm thời, chỉ có một đề tài cần thảo luận. Tôi và Phó chủ tịch huyện Lãnh đã thông qua, chuẩn bị báo cáo Thành ủy, miễn chức Bí thư Đảng ủy khu kinh tế mới Tư Hà kiêm Trưởng ban quản lý của đồng chí An Tại Đào, xin mời mọi người cùng thảo luận. Có lẽ các đồng chí sẽ hỏi tôi vì sao. Tôi tại đây có thể nói thẳng với tất cả mọi người, nguyên nhân rất đơn giản. Căn cứ vào sự điều tra nghiên cứu của tôi và đồng chí Lãnh cùng với sự phản ánh của một bộ phận cán bộ khu kinh tế mới, đồng chí An Tại Đào ở khu kinh tế mới muốn thể hiện sự độc tài, không hề có tính tổ chức kỷ luật, chuyên quyền độc đoán, tác phong hống hách.
- Đồng thời, còn có bộ phận cán bộ cơ sở khu kinh tế mới tố cáo, đồng chí An Tại Đào trong quá trình thu hút đầu tư đã có hành vi vi phạm quy định.
Tôn Cốc quả quyết nói:
- Cho nên, Huyện ủy lập tức đề nghị với Thành ủy miễn trừ chức vụ nhân vật số một của An Tại Đào tại khu kinh tế mới. Đồng thời, Ủy ban Kỷ luật huyện báo cáo với Ủy ban Kỷ luật thành phố, từ Ủy ban Kỷ luật thành phố triển khai điều tra. Sự thật thì bình thường mọi người đều có thể thấy được, đồng chí An Tại Đào hút thuốc lá Trung Hoa, sở hữu một chiếc xe thể thao sang trọng. Rõ ràng là có sự thu chi không phù hợp. Tình huống này cũng nên hướng Ủy ban Kỷ luật giải thích chứ.
Tôn Cốc lời vừa dứt thì ngoại trừ Lãnh Mai, thì các Ủy viên thường vụ đều cả kinh, hít sâu một hơi. Nhìn lời nói và việc làm của Tôn Cốc, dường như là quyết tâm lật đổ An Tại Đào.
Ánh mắt mọi người hồ nghi và phức tạp chuyển từ Tôn Cốc sang An Tại Đào, nhưng thấy An Tại Đào thần sắc vẫn bình tĩnh ngồi một chỗ, thản nhiên thì âm thầm nhíu mày.
An Tại Đào tuyệt không tin khu kinh tế mới sẽ có người tố cáo mình. Mặc dù là có tố cáo thì cũng là do Tôn Cốc bày mưu đặt kế. Đương nhiên, nếu có tố cáo thì hắn cũng không sợ. Hắn làm việc tại khu kinh tế mới cẩn thận vô cùng. Bất luận sự việc nào cũng đều làm rất cẩn thận, không có lỗ hổng. Không cần nói đến Ủy ban Kỷ luật thành phố, cho dù là Ủy ban Kỷ luật trung ương có xuống điều tra thì cũng chẳng tra ra cái gì.
Tôn Cốc sở dĩ mượn chuyện tố cáo, đơn giản chỉ là muốn khuấy cho nước đục lên mà thôi.
Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi quay đầu nhìn Tôn Cốc, thản nhiên nói:
- Bí thư Tôn, có người tố cáo tôi à? Thư tố cáo ở đâu, chỗ nào? Nội dung tố cáo gồm có những gì? Còn nữa, nếu như tố cáo tôi sao không hướng đến Ủy ban kỷ luật huyện và Ủy ban kỷ luận thành phố mà tố cáo, ngược lại lại tố cáo với Bí thư Tôn chứ?
- Nếu đã có người tố cáo thì tôi cũng hoan nghênh người của Ủy ban kỷ luật đến điều tra và phải tra ra cho rành mạch, rõ ràng.
An Tại Đào thanh âm trở nên ác nghiệt:
- Bí thư Tôn, tôi thật sự hoài nghi có người bịa đặt sự việc. Hy vọng Bí thư Tôn lập tức đem thư tố cáo chuyển giao cho Ủy ban kỷ luật thành phố, và người của Ủy ban kỷ luật thành phố sẽ đến điều tra.
- Danh dự cá nhân tôi là chuyện nhỏ, nhưng danh dự của Huyện ủy lại là chuyện lớn.
An Tại Đào hừ lạnh một tiếng.
- Tôi biết, bao gồm cả Bí thư Tôn, rất nhiều người đã ngờ vực tôi nhận tiền của các nhà đầu tư vào khu kinh tế mới. Thậm chí còn có việc tham ô hối lộ. Như vậy đi, hôm nay trong cuộc họp này, tôi không ngại trước làm một phân tích, báo cáo một chút tư tưởng công tác với hội nghị thường vụ Huyện ủy.
Thanh âm An Tại Đào lanh lảnh trong phòng hội nghị. Sắc mặt mọi người đều rất âm trầm và phức tạp.
- Đầu tiên, tôi xin nói đến vấn đề tài sản cá nhân tôi một chút. Trước mắt, tiền gửi ngân hàng hiện tại của tôi là một triệu, một căn nhà, hai chiếc xe. Tất cả đều thu lợi từ thị trường giao dịch chứng khoán. Mỗi một giao dịch đều có giấy tờ ghi lại rõ ràng. Nếu cần thì có thể điều tra. Hoan nghênh Ủy ban Kỷ luật đến công ty Chứng khoán Tân Hải Trung Quốc để điều tra.
- Tôi đầu cơ vào cổ phiếu là do năm kia tôi trúng xổ số ở Tân Hải. Về chuyện này thì ở bộ Dân chính thành phố Tân Hải có chữ ký của tôi và thủ tục, trình tự lãnh giải thưởng có liên quan đều có cả. Tôi đã ở Tân Hải mua nhà, và một chiếc xe Toyota màu trắng. Tất cả đều có hóa đơn.
- Tôi hút thuốc lá Trung Hoa thì vấn đề này có cần giải thích hay không? Tôi ở thị trường chứng khoán thu lợi mấy trăn ngàn, hút thuốc lá Trung Hoa thì có gì đáng ầm ĩ không?
- Về phần chiếc xe thể thao màu xanh lam Porche của tôi. Đây là quà tặng của Chủ tịch Hội đồng quản trị Tiếu lão của tập đoàn Tiếu thị tặng cho tôi. Đương nhiên, tất cả mọi người có thể hoài nghi, vì sao Tiếu lão lại tặng cho tôi món quà đắt tiền như vậy? Không giấu gì tất cả mọi người. Tiếu lão là cha nuôi của tôi. Có Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên làm chứng.
An Tại Đào nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn mọi người đang khiếp sợ và kinh ngạc thì cười lạnh. Hắn lựa chọn vào lúc này công khai mối quan hệ giữa hắn và Tiếu lão, không hề nghi ngờ là muốn gia tăng giá trị của mình trong chốn quan trường gió to
Hắn vốn muốn tìm một thời cơ để công khai việc này, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra biện pháp thích hợp. Nhưng không ngờ Tôn Cốc lại mang đến cho hắn một cơ hội tốt đến như vậy.
An Tại Đào không ngờ là con nuôi của Ái quốc kiều thương Tiếu lão? Lại còn có Bí thư Tỉnh ủy làm chứng?
Mọi người đầu óc đều cảm thấy quay cuồng. Mọi bí ẩn trong lòng mọi người cuối cùng cũng được giải khai. Khó trách tên tiểu tử này năng lượng lớn đến như vậy. Hóa ra hắn và Bí thư Tỉnh ủy Tiếu lại có mối quan hệ sâu xa như thế.
Tôn Cốc nghe xong những lời này của An Tại Đào thì trong lòng đánh bộp một cái. Còn Lãnh Mai thì lại có chút không tin nổi, ngẩng đầu nhìn An Tại Đào. Thần sắc của cô ta là sự khiếp sợ không thể tưởng tượng được.
- Còn công ty đầu tư Dân Thái. Mọi người chắc không biết, Chủ tịch Lộ Binh của tập đoàn Dân Thái là bạn thân của tôi. Dân Thái sở dĩ đến đầu tư vào khu kinh tế mới Tư Hà hoàn toàn vì tình cảm cá nhân. Vốn đầu tư của Dân Thái rất lớn, phải mất đến hai năm mới thu hồi được vốn. Như vậy, tôi muốn hỏi Bí thư Tôn, tôi khẩn cầu người ta đến đầu tư thì người ta sẽ cho tôi ưu đãi gì? Trên đời này có người ngu ngốc đến như vậy sao? Hơn nữa, tất cả các hạng mục trước sau đều có văn bản đệ đơn, và bảo lưu tại phòng hồ sơ của khu kinh tế mới. Như vậy hoan nghênh các đồng chí tại Ủy ban kỷ luật kinh tế đến điều tra.
- Về phần công ty Phú Thành ở Hongkong, cũng đơn giản nói một câu. Công ty Phú Thành là công ty con của tập đoàn Tiếu thị. Nói trắng ra, người ta đồng ý đến Tư Hà đầu tư, cũng hoàn toàn là do Tiếu lão giật dây bắc cầu. Cha nuôi của tôi những năm gần đây đã làm rất nhiều việc từ thiện. Những địa phương như Tư Hà chúng ta thì nhiều không đếm xuể. Người ta dựa vào cái gì để lựa chọn Tư Hà? Mọi người hẳn là không khó để có thể hiểu được?
An Tại Đào nói đến đây thì thanh âm trở nên bình tĩnh hẳn lên:
- Tôi tin rằng, Huyện ủy không chỉ có một mình Bí thư Tôn. Tôi cũng tin rằng, An Tại Đào tôi làm việc không bao giờ thẹn với trời đất, với sự tín nhiệm của tổ chức, không thẹn với người dân Quy Ninh, chính đại quang minh. Đừng nói là Bí thư Tôn nói tôi ở khu kinh tế mới muốn làm độc tôn, nói tôi vô tổ chức. Tôi hy vọng Ủy ban Kỷ luật huyện và Ủy ban Kỷ luật thành phố mau chóng tiến hành điều tra và đem kết quả công khai, để minh oan cho bản thân tôi và làm trong sạch bộ máy lãnh đạo khu kinh tế mới.
- Còn bản thân tôi, dựa theo nguyên tắc của tổ chức, lần hội nghị này tôi trước hết xin tránh mặt. Các đồng chí, xin mời tiếp tục nghiên cứu thảo luận.
An Tại Đào bỗng nhiên đứng dậy, rời khỏi ghế, không chút do dự, bước nhanh ra khỏi phòng.
Trong phòng hội nghị, không khí yên lặng và áp lực khác thường, chỉ có nghe thấy tiếng thở dồn dập của Tôn Cốc và các Ủy viên thường vụ. Lúc này trong lòng Tôn Cốc đã hoàn toàn rối loạn, không biết nên làm gì.
Lần hội nghị này đã chấm dứt một cách qua loa.
Cái gọi là hướng Thành ủy đề nghị miễn đi chức Bí thư Đảng ủy kiêm Trưởng ban Quản lý của An Tại Đào tại khu kinh tế mới, căn bản là không có hình thành. Mà cái gọi là tố cáo cũng không giải quyết được gì.
An Tại Đào nếu đã đem Bí thư Tiếu ra đề cập ở đây thì đã nói lên hắn và Bí thư Tiếu mối quan hệ thân thiết đến cỡ nào. An Tại Đào còn có một cha nuôi tỷ phú. Hơn nữa lại được tặng một chiếc xe thể thao sang trọng như vậy. Thế thì làm gì có vấn đề gì về kinh tế chứ? Ủy ban Kỷ luật làm sao mà tra ra? Hơn nữa, đây chính là do Tôn Cốc bày mưu đặt kế, bịa đặt người tố cáo.
Tôn Cốc trong lòng rối loạn là đương nhiên.
Còn Lãnh Mai thì trong lòng vừa giận vừa sợ, lại không dám có chút động tác nào nhằm vào An Tại Đào. Cô ta rất cần thành tích ở khu kinh tế mới Tư Hà. Hiện giờ, An Tại Đào đã chính thức tỏ thái độ. Nếu hắn rời khỏi khu kinh tế mới thì trước mắt tất cả các hạng mục đầu tư đều ngưng lại. Đây chính là một sự cảnh cáo đối với cô.
“Người này thủ đoạn thật không đơn giản. Xem ra mình đã quá xem thường hắn”. Lãnh Mai thầm nghĩ trong lòng, tay nắm chặt chiếc điện thoại di động đã thấm mồ hôi.
Cuộc họp kết thúc, Lãnh Mai không còn hứng thú ngồi xe trở về nhà.
Cô ta vốn muốn lên lầu nhưng thấy An Tại Đào cười nắm tay Trúc Tử chậm rãi từ bên ngoài bước vào. Cô do dự một chút, muốn chào An Tại Đào một tiếng thì tiếng di động chợt vang lên.
Là Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn gọi cô. Đột nhiên cô cảm thấy một dự cảm không tốt.
Mà lúc này, một đám mây đen từ đâu bay đến khiến cho bầu trời đầy vẻ âm u. Cơn gió mạnh thổi đến, khiến đất trời phủ một trận cuồng phong.
Gió thổi bụi tung mù mịt. Lãnh Mai nắm chặt di động, cầm túi xách, vội vàng vào trong nhà, lúc này mới ấn nút nhận cuộc gọi.
- Thật ngại quá, Bí thư Trương, vừa rồi tôi không nghe thấy chuông điện thoại.
Lãnh Mai cúi đầu nói, gài khóa chống trộm trên cửa, hai chân hất tung đôi xăng-đan, sau đó đi chân không vào phòng khách, cuộn mình trên sofa.
- Tiểu Mai, có tình huống bất ngờ.
Trương Bằng Viễn vội vàng nói:
- Sự tình khẩn cấp, rất quan trọng. Cô là lãnh đạo chủ chốt của Huyện, lúc này nhất định không thể bối rối! Cô lập tức thông báo An Tại Đào và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Hồ Linh Linh, ba người lập tức đến Thành phố, tôi và Chủ tịch thành phố Trương, còn có cả các đồng chí của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Ủy ban Kỷ luật thành phố ở phòng họp chờ các cô.
Chú ý giữ bí mật!
Trương Bằng Viễn vội vàng ngắt điện thoại.
Di động trong tay Lãnh Mai rơi xuống thảm trải phòng khách, sắc mặt cô trở nên vô cùng khó coi, khuôn mặt lãnh diễm có chút đỏ ửng, khóe miệng khẽ chửi thề.
Sao lại có khả năng?
Sao lại như thế được?
Tôn Cốc khốn kiếp không ngờ lúc mấu chốt lại xảy ra chuyện. Hơn nữa lại là đại sự kinh động đến cả Ủy ban Kỷ luật Trung ương và lãnh đạo Tỉnh ủy.
Con trai Tôn Cốc cưỡng bức một nữ sinh, làm cho nữ sinh này mang thai. Sau đó cô nữ sinh dưới sự sai khiến của gã đã vu váo một giáo viên trường trung học số 1 Quy Ninh khiến anh ta phẫn uất tự sát. Cô nữ sinh này trốn đi đã hơn một năm, nay không ngờ lại xuất hiện, không chỉ sinh ra một đứa trẻ mà còn chạy đến Bắc Kinh hướng Ủy ban kỷ luật Trung ương tố cáo, cung cấp chứng cứ vô cùng xác thực.
Nghĩ đến từ miệng Trương Bằng Viễn biết được việc này, Lãnh Mai tức giận đến mức bả vai run rẩy: “Tên súc sinh! Tiểu súc sinh! Tôn Cốc đã sinh ra một tên súc sinh”.
Trong lòng phẫn nộ, tâm bệnh chợt phát tác, nỗi khổ riêng tận sâu trong tim bị động chạm, thần sắc cô chợt trở nên co giật, hô hấp trở nên dồn dập.
Cạch!
Chiếc điều khiển TV đang nắm chặt trong tay bị ném văng ra xa, va vào bức tường rồi rơi xuống.
Trong trận cuồng phong đang gào thét, An Tại Đào nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trúc Tử vội vàng chạy vào một nhà hàng nhỏ. Nhà hàng này tuy không phải cao cấp gì nhưng khá sạch sẽ, đồ ăn hương vị cũng khá, rất hợp với khẩu vị của hai anh em. Thời gian gần đây, An Tại Đào thường xuyên đưa Trúc Tử đến chỗ này.
Vừa bước vào cửa, nhìn nhà hàng vắng vẻ, nhưng ở một góc sáng sủa lại có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có chút xuất thần. Một nữ nhân viên phục vụ định đi đến, nhưng Trúc đã cười hì hì hô to một tiếng:
-Cô Lý! Cô Lý!
Cô gái quay đầu lại, nhìn thấy An Tại Đào và Trúc Tử, không khỏi thất bất ngờ, đứng dậy cười nói:
-An Ngọc Trúc? Bí thư An? Thật khéo làm sao.
An Tại Đào nhìn Lý Hiểu Tuyên một cái, thản nhiên bắt tay cô, nói mấy câu chào hỏi xã giao. Lúc này, hắn đã biết Lý Hiểu Tuyên này chính là đầu sỏ gây nên vụ ly hôn của Tôn Hiểu Linh. Mà nghe nói người phụ nữ này đang chuẩn bị kết hôn với người vừa được thăng chức Trưởng phòng Giáo dục huyện Ninh Lập Cương.
Thấy An Tại Đào thần sắc lãnh đạm, Lý Hiểu Tuyên cũng thấy ngại ngùng, cô khẽ cười cười, vuốt tóc An Ngọc Trúc:
-An Ngọc Trúc, cô qua bên kia, lát nữa có bạn đến.
-Vâng, cô Lý ăn ngon miệng. Em với anh trai cũng ăn cơm ở đây.
Trúc Tử nói rồi cùng An Tại Đào đến một góc khuất ngồi xuống.
An Tại Đào nhanh chóng gọi vài món thức ăn, đều là những món ăn ngày xưa hai người thường gọi. Một đĩa cá kho, một đĩa sườn xào, một đĩa măng luộc, hai bát cơm, một bát canh trứng cà chua. Đây là bữa tối hôm nay của hai người.
Di động của An Tại Đào vang lên. Hắn lấy ra nhìn, không ngờ là số điện thoại của Lãnh Mai.
Hắn trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: “Chắc là Thành ủy gọi đến họp khẩn cấp đây”.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn ấn nút nhận cuộc gọi, sau đó vội vàng vào nhà vệ sinh trong nhà hàng, gọi điện thoại cho Trương Bằng Viễn.
Tại Thành ủy!
Trương Bằng Viễn đang ngồi trong phòng làm việc cùng Trương Thắng Lợi nói gì đó, đột nhiên nhận được điện thoại của An Tại Đào, không khỏi thở phào một cái:
-Lão Trương, đồng chí Tiểu An ở Quy Ninh gọi điện. Sự việc bất ngờ, tôi thấy, ở Quy Ninh nếu không có đồng chí Tiểu An ủng hộ thì Lãnh Mai hiện tại rất khó khống chế được cục diện.
Trương Thắng Lợi gật gật đầu, chỉ chỉ di động của Trương Bằng Viễn, ý bảo ông ta nhận điện thoại trước.
-Tôi là Trương Bằng Viễn.
Trương Bằng Viễn trầm giọng nói.
-Bí thư Trương, tôi là An Tại Đào.
An Tại Đào dừng lại, mỉm cười nói tiếp:
-Bí thư Trương, có một chuyện tôi muốn báo cáo với ngài.
An Tại Đào tuy rằng tốc độ nói rất dồn dập, nhưng lại rất rõ ràng.
Hắn đem đầu đuôi sự việc Tôn Cốc và Lãnh Mai “liên kết” làm khó dễ hắn nói một lượt, xong rồi thở dài:
-Vốn không nên gọi cuộc điện thoại này cho Bí thư Trương.
Nhưng tôi nghĩ tới nghĩ lui, hay là cứ báo cáo lãnh đạo một tiếng. Dưới áp lực của Bí thư Tôn và Quyền chủ tịch huyện Lãnh, tôi tạm thời buộc phải ở lại Huyện ủy làm việc, về phần Khu kinh tế mới thì trước mắt không được quản.
Nghe nói còn có người tố cáo tôi vi phạm quy định và tham ô, nhận hối lộ...
An Tại Đào lời còn chưa nói xong, Trương Bằng Viễn liền không kìm nổi giận dữ cắt ngang lời của hắn:
-Làm cái gì vậy? Thật bừa bãi! Cậu là Phó bí thư Huyện ủy, là nhân vật số một của Khu kinh tế mới do Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố bổ nhiệm, không có Thành ủy đồng ý, ai có thể đình chỉ công tác của cậu? Chỉ dựa vào Tôn Cốc sao?
Đồng chí tiểu An, cậu không cần ôm ấm ức, cậu lập tức liên hệ với Quyền chủ tịch huyện Lãnh, hai người lập tức lên thành phố mở hội nghị khẩn cấp. Ngay lập tức!
Trương Bằng Viễn thanh âm thoáng dịu đi một ít, vội vàng nói, liên tiếp nhấn mạnh vài cái Lập tức Trương Bằng Viễn là người ra sao, ở Quy Ninh phát sinh cảnh tượng “Nội chiến quyền lực” này, cho dù ông ta không chính mắt trông thấy nhưng làm sao lại không rõ, Tôn Cốc và Lãnh Mai đây là liên kết quyền lực để đánh ngã An Tại Đào, ý đồ đoạt chiến tích Khu kinh tế mới trong tay An Tại Đào.
Buông điện thoại, Trương Bằng Viễn không kìm nổi nhíu mày thở dài.
-Bí thư Trương, có chuyện gì?
Trương Thắng Lợi có chút ngạc nhiên nhìn Trương Bằng Viễn.
Trương Bằng Viễn đột nhiên phất phất tay:
-Làm bừa bãi, Tôn Cốc thao túng Hội nghị thường vụ Huyện ủy, áp chế đồng chí Tiểu An, bắt hắn rời khỏi Khu kinh tế mới, ở lại Huyện ủy làm việc, còn chuẩn bị hướng Thành ủy đề nghị miễn chức Bí thư kiêm Trưởng ban quản lý Khu kinh tế mới của đồng chí tiểu An. Đồng thời, còn lấy lý do là có người tố cáo, tạm thời cách chức An Tại Đào đưa đến Ủy ban kỷ luật thẩm tra.
Trương Thắng Lợi ngạc nhiên, tức giận đập bàn:
-Tôn Cốc này thật là ngang ngược.
Rõ ràng là “Tôn Cốc và Lãnh Mai liên kết”, nhưng từ miệng Trương Bằng Viễn nói ra thì lại thành ra có một mình Tôn Cốc, bởi vậy có thể thấy giữa Trương Bằng Viễn và Lãnh Mai quan hệ không tầm thường.
Tuy rằng đồng ý với Trương Bằng Viễn là lập tức liên hệ với Lãnh Mai nhưng An Tại Đào không gọi điện thoại cho Lãnh Mai. Hắn vội vàng ra khỏi phòng vệ sinh, bảo nhà hàng đóng gói đồ ăn lại rồi đưa Trúc Tử về nhà.
Trên đường thấy có điện thoại gọi đến nhưng An Tại Đào đều không nhận điện.
Cho đến khi cùng với Trúc Tử về đến nhà, Lãnh Mai nghe được động tĩnh vội vàng mở cửa ra, nói:
-Bí thư An, tôi tìm anh có việc, anh vào đây, tôi có lời muốn nói với anh.
An Tại Đào ồ một tiếng, nói với Trúc Tử:
-Trúc Tử, em vào nhà ăn trước đi, anh nói chuyện với Chủ tịch huyện Lãnh rồi về sau.
Vào nhà Lãnh Mai, thấy gian phòng được bố trí vô cùng ngăn nắp, màu sắc chủ đạo là màu nhạt, vô cùng trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo, cũng là phù hợp với tính cách của cô.
An tại Đào ngồi trên sofa, thản nhiên nói:
-Chủ tịch huyện Lãnh có gì chỉ bảo?
Lãnh Mai vội vàng đem sự tình nói một lần, sau đó cúi đầu nói:
-Bí thư An, Thành ủy yêu cầu chúng ta lập tức tới Thành phố, tôi đã thông báo cho Bí thư Hồ của Ủy ban kỷ luật huyện, một lát nữa chúng ta cùng đến thành phố họp. Lãnh đạo thành phố và Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Ủy ban Kỷ luật thành phố đều đang chờ chúng ta.
-Hả, không ngờ lại có chuyện như vậy. Thật sự là không thể tin nổi.
An Tại Đào trầm ngâm một chút:
-Tuy nhiên, Chủ tịch huyện Lãnh, tôi hiện tại là người đang đợi điều tra, sợ là không tiện tham gia việc này. Hay là thôi đi, tôi ở lại huyện. Cô yên tâm, ít nhất nguyên tắc giữ bí mật của tổ chức tôi vẫn còn nhớ rất rõ.
-Thành ủy yêu cầu ba người chúng ta đến họp, anh sao có thể không đi?
Lãnh Mai giận dữ trừng mắt nhìn hắn:
-Anh đây là có gì bất mãn đúng không?
-Tôi đã xin phép Bí thư Trương rồi.
An Tại Đào cười cười:
-Tôi thì có gì bất mãn chứ? Hôm nay ở hội nghị thường vụ huyện ủy, chư vị bày ra tư thế muốn bài miễn tôi, tôi còn phải ra vẻ tươi cười đón chào sao? Tôi về trước ăn cơm, Chủ tịch huyện Lãnh đi thong thả.
-An Tại Đào!
Lãnh Mai tức giận đến sắc mặt đỏ lên, hét lớn:
-Anh đừng náo loạn được hay không? Sự tình khẩn cấp, ở thành phố lãnh đạo đang chờ chúng ta!
-Tôi náo loạn?
An Tại Đào cười lạnh một tiếng:
Hai lãnh đạo chủ chốt các người liên kết gây sự, hận không thể đuổi tôi ra khỏi huyện Quy Ninh. Huyện ủy không phải đang định đề nghị với Thành ủy bãi miễn chức của tôi sao? Lại còn có người tố cáo tôi. Tôi ra mặt tham dự việc này có phải rất không thích hợp không? Thật không dám giấu, tôi vừa rồi đã nói qua với Bí thư Trương, tôi ở nhà chờ tổ chức điều tra xử lý.
An Tại Đào khoát tay:
-Đã thế này, chức Phó bí thư Huyện ủy cũng miễn đi, tôi nhất định sẽ phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
An Tại Đào đứng dậy, hướng cửa bước đi.
-An Tại Đào!
Lãnh Mai có chút luống cuống, chạy vội đến trước mặt An Tại Đào:
-Sự việc khẩn cấp, thời khắc mấu chốt, đây là thời điểm khảo nghiệm sức chiến đấu của bộ máy Huyện ủy chúng ta, chúng ta phải đoàn kết.
An Tại Đào thản nhiên cười:
-Bộ máy Huyện ủy luôn rất đoàn kết.
Lãnh Mai hô hấp có chút dồn dập, không mặt lãnh diễm đỏ ửng, bộ ngực cao ngất phập phồng, trên vầng trán mịn màng lấm tấm mồ hôi.
Không ai rõ ràng hơn cô, một khi Tôn Cốc bị bắt, quan trường Quy Ninh sẽ rung chuyển bất an. Mà chỉ bằng lực lượng của mình thì không thể ổn định được cục diện Quy Ninh. Một khi Quy Ninh bị náo loạn, lãnh đạo cấp trên sẽ cho rằng cô không có năng lực. Dù sao sau khi Tôn Cốc đi rồi thì Quyền chủ tịch huyện là cô trên thực tế sẽ là nhân vật số một Quy Ninh.
/498
|