54. Cố Hoài Làm Nũng...
Học tỷ...... Thôi Hi Lâm đứng ở ngoài cửa, kêu Sở Cố Hoài một tiếng.
Ừm, Hi Lâm a, chuyện gì vậy? Sở Cố Hoài từ giữa một đống văn kiện ngẩng đầu lên, hỏi.
Không có, chỉ là ngày hôm qua em ở nhà, làm một chút điểm tâm, ưm...... Ăn không hết, mang lại đây cho chị. Thôi Hi Lâm ấp a ấp úng nói, còn chưa nói hết mặt đã đỏ một nửa, vào phòng đem trong tay cơm hộp đưa cho Sở Cố Hoài.
Hửm? Tối hôm qua làm ? Vẫn còn ấm ...... Hộp giữ nhiệt này thật tốt. Sở Cố Hoài tiếp nhận cơm hộp, nàng đương nhiên có thể nhận ra Thôi Hi Lâm đang ngượng ngùng, nhưng nàng không đồng ý đối với cách nói của Tề Tiểu Mi , không thể bởi vì mình là đồng tính nên xem ai cũng đều là đồng tính, có lẽ đứa nhỏ này ngưỡng mộ nàng, dù sao trước kia ở trường học nàng khá nổi bật, Sở Cố Hoài trong lòng rất xem trọng học muội này, nàng vô cùng kiên định, người cũng tốt tính, thậm chí so với Tiểu Háo còn ngại ngùng ngây thơ hơn, vợ mình cả ngày cùng Quách Mỹ Mỹ chơi chung với nhau, đôi khi còn biết bắt bí người khác, tính tình hay giận dỗi trẻ con. Nhìn lại cô gái trước mặt, thật sự là ngoan.
A? A...... Chuyện đó...... Thôi Hi Lâm phản ứng lại đây, không biết nên làm thế nào lấp liếm, lập tức đỏ mặt.
Ha ha...... Đừng khẩn trương, đùa em chút thôi, cảm ơn...... Sở Cố Hoài mỉm cười lấy một cái tiểu điểm tâm bỏ vào miệng. Đối Thôi Hi Lâm cười cười. Thôi Hi Lâm mặt lập tức đỏ, ngay cả cái lổ tai cũng đỏ lên, trong lòng tựa hồ có chút xúc động, xúc động này không phải lần đầu tiên có, chẳng qua hôm nay đặc biệt mãnh liệt hơn mà thôi.
Ăn được không? Thôi Hi Lâm thật cẩn thận hỏi.
Ừ, ăn ngon lắm. Sở Cố Hoài hôm nay tâm tình không tệ, lại cầm lấy một cái nhét vào miệng, xem ra là ngày hôm qua tiêu hao quá độ, đói.
Vậy, ngày mai em lại làm cho chị. Thôi Hi Lâm nhịn xuống cảm giác kích động muốn nhảy dựng lên, rất nhanh nói.
Sao lại không biết điều phiền toái em thế này, không cần, Tiểu Háo mỗi ngày đều làm, ăn nhiều đồ ngọt răng của chị sẽ bảo quản không tốt. Sở Cố Hoài cười mị mị nói, nhớ tới bà xã mình.
Tiểu Háo? Thôi Hi Lâm có chút kinh ngạc.
Ừ, về sau giữa trưa đều là nàng mang cơm lại đây, ngày đó em không có mặt, nhóm đồng nghiệp sự vụ sở xin xỏ nàng, nàng mềm lòng đáp ứng. Sở Cố Hoài giải thích thêm, nhớ tới Tiễn Tiểu Háo lần trước giới thiệu bản thân chính là nói các nàng quan hệ bằng hữu, biết nàng không muốn cho Thôi Hi Lâm biết các nàng quan hệ thật, cho nên Sở Cố Hoài cũng không có biểu lộ ra chuyện các nàng chung sống với nhau.
Ừm...... Như vậy a, tài nghệ của nàng nhất định tốt lắm. Thôi Hi Lâm khích lệ.
Ừ, tốt lắm, có hương vị gia đình. Sở Cố Hoài hé miệng cười, hôm nay nàng tựa hồ cùng ngày thường không giống nhau, Thôi Hi Lâm trong lòng nghĩ như vậy.
Được rồi, chạy nhanh ra ngoài công tác đi, mấy ngày nay tiếp án tử, bận hơn mọi ngày, vất vả cho em rồi. Sở Cố Hoài đối Thôi Hi Lâm nói.
A, không có, ở trong này công tác thực vui vẻ.
Ừ, vậy tốt, không hiểu gì cứ việc hỏi Tề Tiểu Mi, nàng cũng không biết thì tới hỏi chị. Sở Cố Hoài dặn bảo thêm.
Vâng. Em đi ra ngoài công tác, cái kia, điểm tâm, phải thừa dịp còn nóng ăn. Thôi Hi Lâm hồng nghiêm mặt ra văn phòng.
Tiễn trạch
Cục cưng ơi
~ mẹ đến đây...... Tiễn Tiểu Háo đi vào sân, hướng về phía Sở Duy Tiêu đang ngồi chồm hổm trước trái bí đỏ nghiên cứu kêu lên.
Ôi chao, tới cũng đã tới rồi, còn gào to như vậy làm gì , dọa đến Duy Duy của chúng ta thì sao bây giờ. Tiễn mẹ mẹ bất mãn giáo huấn.
Khá lắm nha, mẹ con có cháu ngoại liền không cần con gái. Tiễn Tiểu Háo giả bộ giận dỗi nói.
Mẹ! Sở Duy Tiêu nghe được Tiễn Tiểu Háo thanh âm, đứng lên hướng nàng nhào tới.
Oa, khuôn mặt nhỏ nhắn này lấm lem ghê, làm gì thế. Tiễn Tiểu Háo lấy tay lau bùn trên mặt Sở Duy Tiêu.
Bà ngoại dạy con trồng...... Sở Duy Tiêu cười tủm tỉm trả lời.
Ai, Duy Duy rất thông minh, dạy một lần đã biết. Tiễn mẹ mẹ cực kỳ thích Sở Duy Tiêu, thiệt tình đem hắn trở thành cháu ruột mình.
Tất nhiên rồi, con trai con mà...... Tiễn Tiểu Háo kiêu ngạo nói.
Được rồi. Sao hôm nay lại đây, không phải mẹ nói với con là để Duy Duy và Thước Thước ở với chúng ta vài ngày mà, mẹ và ba con còn chưa nựng đủ đâu.
Ai nha, chỉ đến xem thôi mà, Thước Thước đâu? Tiễn Tiểu Háo híp mắt hỏi.
Thước Thước bị Sở bá mẫu con ôm đi rồi, bả một khi đã ôm là sẽ không chịu buông tay, mẹ đã kháng nghị nhiều lần nhưng vô dụng...... Tiễn mẹ mẹ giận dữ nói.
Thật sao, thế Sở bá mẫu ở nơi nào? Tiễn Tiểu Háo trừng lớn ánh mắt hỏi.
Ở trong phòng cho Thước Thước uống sữa, hôm nay không đến 6 giờ liền lôi kéo Sở bá phụ con lại đây.
Ác, Duy Duy, chúng ta đi xem em con, cho bà ngoại ở ngoài này hứng gió một mình đi. Tiễn Tiểu Háo khom lưng ôm lấy Sở Duy Tiêu vào phòng.
Dạ. Sở Duy Tiêu non nớt nhu thuận tiếng nói hoàn toàn đâm trúng mẫu tính của Tiễn Tiểu Háo, Tiễn Tiểu Háo liên tục hôn gương mặt nhỏ nhắn của Sở Duy Tiêu một lúc sau mới ôm hắn vào phòng.
Bá mẫu, bá mẫu, người đem Thước Thước của con giấu đi nơi nào? Tiễn Tiểu Háo hét lên.
Bác ở bên này, ai, Thước Thước rất đáng yêu, cười với bác nè. Sở mẹ mẹ hướng Tiễn Tiểu Háo ngoắc ngoắc, hưng phấn nói.
Hừ, con gái của con, sao chỉ cười với bác mà không cười với con chứ. Tiễn Tiểu Háo ăn dấm chua, vội vàng chạy đến xem.
Ai cho em con uống sữa thì em ấy cười với người đó. Sở Duy Tiêu giải thích.
Như vậy nha, vậy Duy Duy, con chơi đùa với bà nội chút, mẹ bồi dưỡng cảm tình với em con một chút. Tiễn Tiểu Háo tiếp nhận con gái và bình sữa từ tay Sở mẹ mẹ, dụ dỗ. Mà Sở mẹ mẹ thì đem Sở Duy Tiêu ôm đến.
Sở Duy Tiêu cảm thấy hắn sống mấy năm nay quả không uổng phí, từ lúc hắn sinh ra đã không nhận được tình thương nhiều như vậy, hắn thật sự thỏa mãn, hắn thích nơi này.
Cục cưng Thước Thước, mau mau lớn lên. Tiễn Tiểu Háo thân thủ đi chọt chọt mặt mũm mĩm của Thước Thước, kết quả Thước Thước đang uống sữa trừng mắt nhìn một chút, Tiễn Tiểu Háo lập tức liền bật cười, dễ thương quá.
Mẹ, mẹ ăn hiếp Thước Thước. Sở Duy Tiêu chỉ trích.
Đúng vậy, không cần con giúp. Sở mẹ mẹ phụ họa thêm.
Con coi con kìa, tư thế ôm cũng không đúng. Con bé sẽ không thoải mái, phải đứng thẳng lên một chút. Sở mẹ mẹ chỉ dạy.
Như vậy? Tiễn Tiểu Háo thay đổi tư thế.
Ừm, như vậy nàng sẽ thoải mái. Sở mẹ mẹ vừa lòng gật gật đầu.
Bá mẫu, con nói với bác chuyện này...... Tiễn Tiểu Háo hướng về phía Sở mẹ mẹ nháy mắt ra hiệu.
Gọi bá mẫu gì chứ, kêu mẹ...... Sở bá mẫu uốn nắn nói
Hì hì...... Mẹ...... Tiễn Tiểu Háo lưu loát gọi, cười mị mị kêu một tiếng.
Ai. Hiện tại nói đi, chuyện gì thế.
Khụ khụ, Duy Duy, tìm ông ngoại với ông nội chơi đi. Tiễn Tiểu Háo mở miệng đối Sở Duy Tiêu nói.
Vâng. Sở Duy Tiêu bất mãn bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy đi ra ngoài.
Chuyện gì mà phải lánh mặt đứa nhỏ.
Mẹ...... Mẹ rất lợi hại, con thành công. Tiễn Tiểu Háo vô cùng hưng phấn đối Sở mẹ mẹ nói.
Thành công? Không phải con đó chứ!!!Lợi hại vậy sao?! Sở mẹ mẹ cũng kích động, kinh ngạc bắt lấy tay Tiễn Tiểu Háo.
Đương nhiên, nàng không hề phản kháng. Tiễn Tiểu Háo đắc ý nói.
Hứ, đó là sợ con đau, nghĩ cho con thôi, con nghĩ coi nó có thể phản kháng không a, nó đánh nhau rất lợi hại, nhiều khi nam nhân còn chưa phải là đối thủ của nó.
Không phải đâu...... Tiễn Tiểu Háo trừng lớn ánh mắt.
Tất nhiên là phải rồi......
Ai ai, hỏi con nè, có phải lần đầu tiên của nó không? Sở mẹ mẹ cười mị mị hỏi.
Khụ khụ...... Mẹ, đây là riêng tư. Tiễn Tiểu Háo ngượng ngùng nói.
Ai nha, nó là do ta sinh ra, cực khổ nuôi nấng , ở trước mặt mẹ không riêng tư, nói mau. Sở mẹ mẹ thúc giục.
Vâng, đúng thế...... Tiễn Tiểu Háo ngượng ngùng trả lời.
Ừm, không tệ thôi, rất chính xác, mất trong tay con. Sở mẹ mẹ bùi ngùi nói.
Có ý gì? Tiễn Tiểu Háo nghi hoặc hỏi.
Đứa ngốc, tại sao là lần đầu tiên của nó a, nó là do mẹ sinh nên mẹ rất hiểu nó, lần đầu tiên nói lên một điều : trước kia nó đều là ở phía trên thôi...... Sở mẹ mẹ liếc Tiễn Tiểu Háo một cái, đứa nhỏ này thực ngốc.
Ý mẹ nói......
Ừm. Sở mẹ mẹ nói xong liền bắt đầu chơi với Thước Thước.
Hừ, con ghen tỵ. Tiễn Tiểu Háo đối Sở mẹ mẹ nói.
Ăn cái cái gì dấm chua a, nó không phải cho con rồi sao, nếu nó dám làm bậy sau lưng con, mẹ sẽ tự tay làm thịt nó, đại nghĩa diệt thân! Sở mẹ mẹ chính nghĩa nói.
Đây là mẹ nói đó nha. Tiễn Tiểu Háo hướng Sở mẹ mẹ chớp mắt vài cái.
Tất nhiên......
Vâng, mẹ, mẹ ôm Thước Thước, con muốn làm cơm trưa cho chị Cố Hoài, lát nữa đem đến cho nàng. Tiễn Tiểu Háo đem Thước Thước đưa đến trong ngực Sở mẹ mẹ, đi về phía nhà bếp.
Ai, trong tủ lạnh có canh ngọt, con mang đến cho nó đi, nhớ nói rõ cho nó biết là canh tình yêu của mẹ nó làm.
Sở mẹ mẹ hướng Tiễn Tiểu Háo nói.
Chị ấy còn cơm trưa tình yêu của vợ nữa mẹ ơi. Tiễn Tiểu Háo bĩu môi giả bộ không nghe thấy.
Sau lưng Sở mẹ mẹ che miệng cười lên, vợ của con gái mình đáng yêu ghê, chọc ghẹo nó thật thú vị.
Tiễn Tiểu Háo làm xong cơm, liền để trong hộp cơm mang đi, trên đường gọi điện thoại cho Tiểu Vi kêu nàng đem đồ ăn bếp trưởng làm cho đồng nghiệp sự vụ sở mang qua trước.
Quân Thành luật sư sự vụ sở
Chào mọi người, các vị vất vả...... Tiễn Tiểu Háo vừa tiến đến liền bắt đầu đùa giỡn.
Choa, đây không phải là phu nhân sao.
Ai, phu nhân, tui nói phu nhân thiệt thiên vị, sao đồ ăn của chúng tôi so với Lão Đại lại khác biệt lớn như vậy chứ. Tuy rằng ăn cũng rất ngon, An An trong lòng nói thầm.
Khụ khụ, cái đó, hôm nay tình hình đặc biệt, ngày mai nhất định đối xử bình đẳng. Tiễn Tiểu Háo cam đoan.
Là phu nhân nói nha, được rồi, mọi người giải tán. An An ra lệnh một tiếng, nhóm đồng sự nhanh chóng tản ra khỏi vòng vây, quay về vị trí ăn cơm.
Cám ơn mọi người giơ cao đánh khẽ...... Tiễn Tiểu Háo cúi đầu 90 độ, cười mở cửa văn phòng Sở Cố Hoài.
Chị yêu
Tiễn Tiểu Háo vừa tiến đến liền hô.
Ờ hừ. Sở Cố Hoài ngẩng đầu liếc Tiễn Tiểu Háo một cái, lại cúi đầu xuống tiếp tục xem văn kiện.
Lạnh lùng quá, em đau lòng lắm. Tiễn Tiểu Háo từ từ đến bên cạnh Sở Cố Hoài, bộ dáng một chút đau lòng cũng không có.
Chị đói. Sở Cố Hoài nói.
Rồi rồi rồi, em mang theo cơm, hôm nay tẩm bổ cho chị. Tiễn Tiểu Háo lấy ra tất cả cơm hộp, bên trong tất cả đều là bổ huyết thực phẩm.
Ưm, còn có canh táo đỏ ,canh tình yêu của mẹ chị. Tiễn Tiểu Háo tiếp tục ra bên ngoài lấy cơm hộp.
Đây là canh táo đỏ với tim heo hạt sen...... Em hầm rất lâu á. Tiễn Tiểu Háo giới thiệu từng cái, lấy thìa canh đưa cho nàng.
Em đút cho chị. Sở Cố Hoài quay đầu đối Tiễn Tiểu Háo nói.
Tiễn Tiểu Háo mồm chữ O mắt chữ A, Đây...... Đây chẳng lẽ là trong truyền thuyết làm nũng! Chị Cố Hoài tính nhõng nhẽo nổi lên quả nhiên không giống với người khác, Tiễn Tiểu Háo ngọt ngào hạnh phúc nghĩ đến.
Học tỷ...... Thôi Hi Lâm đứng ở ngoài cửa, kêu Sở Cố Hoài một tiếng.
Ừm, Hi Lâm a, chuyện gì vậy? Sở Cố Hoài từ giữa một đống văn kiện ngẩng đầu lên, hỏi.
Không có, chỉ là ngày hôm qua em ở nhà, làm một chút điểm tâm, ưm...... Ăn không hết, mang lại đây cho chị. Thôi Hi Lâm ấp a ấp úng nói, còn chưa nói hết mặt đã đỏ một nửa, vào phòng đem trong tay cơm hộp đưa cho Sở Cố Hoài.
Hửm? Tối hôm qua làm ? Vẫn còn ấm ...... Hộp giữ nhiệt này thật tốt. Sở Cố Hoài tiếp nhận cơm hộp, nàng đương nhiên có thể nhận ra Thôi Hi Lâm đang ngượng ngùng, nhưng nàng không đồng ý đối với cách nói của Tề Tiểu Mi , không thể bởi vì mình là đồng tính nên xem ai cũng đều là đồng tính, có lẽ đứa nhỏ này ngưỡng mộ nàng, dù sao trước kia ở trường học nàng khá nổi bật, Sở Cố Hoài trong lòng rất xem trọng học muội này, nàng vô cùng kiên định, người cũng tốt tính, thậm chí so với Tiểu Háo còn ngại ngùng ngây thơ hơn, vợ mình cả ngày cùng Quách Mỹ Mỹ chơi chung với nhau, đôi khi còn biết bắt bí người khác, tính tình hay giận dỗi trẻ con. Nhìn lại cô gái trước mặt, thật sự là ngoan.
A? A...... Chuyện đó...... Thôi Hi Lâm phản ứng lại đây, không biết nên làm thế nào lấp liếm, lập tức đỏ mặt.
Ha ha...... Đừng khẩn trương, đùa em chút thôi, cảm ơn...... Sở Cố Hoài mỉm cười lấy một cái tiểu điểm tâm bỏ vào miệng. Đối Thôi Hi Lâm cười cười. Thôi Hi Lâm mặt lập tức đỏ, ngay cả cái lổ tai cũng đỏ lên, trong lòng tựa hồ có chút xúc động, xúc động này không phải lần đầu tiên có, chẳng qua hôm nay đặc biệt mãnh liệt hơn mà thôi.
Ăn được không? Thôi Hi Lâm thật cẩn thận hỏi.
Ừ, ăn ngon lắm. Sở Cố Hoài hôm nay tâm tình không tệ, lại cầm lấy một cái nhét vào miệng, xem ra là ngày hôm qua tiêu hao quá độ, đói.
Vậy, ngày mai em lại làm cho chị. Thôi Hi Lâm nhịn xuống cảm giác kích động muốn nhảy dựng lên, rất nhanh nói.
Sao lại không biết điều phiền toái em thế này, không cần, Tiểu Háo mỗi ngày đều làm, ăn nhiều đồ ngọt răng của chị sẽ bảo quản không tốt. Sở Cố Hoài cười mị mị nói, nhớ tới bà xã mình.
Tiểu Háo? Thôi Hi Lâm có chút kinh ngạc.
Ừ, về sau giữa trưa đều là nàng mang cơm lại đây, ngày đó em không có mặt, nhóm đồng nghiệp sự vụ sở xin xỏ nàng, nàng mềm lòng đáp ứng. Sở Cố Hoài giải thích thêm, nhớ tới Tiễn Tiểu Háo lần trước giới thiệu bản thân chính là nói các nàng quan hệ bằng hữu, biết nàng không muốn cho Thôi Hi Lâm biết các nàng quan hệ thật, cho nên Sở Cố Hoài cũng không có biểu lộ ra chuyện các nàng chung sống với nhau.
Ừm...... Như vậy a, tài nghệ của nàng nhất định tốt lắm. Thôi Hi Lâm khích lệ.
Ừ, tốt lắm, có hương vị gia đình. Sở Cố Hoài hé miệng cười, hôm nay nàng tựa hồ cùng ngày thường không giống nhau, Thôi Hi Lâm trong lòng nghĩ như vậy.
Được rồi, chạy nhanh ra ngoài công tác đi, mấy ngày nay tiếp án tử, bận hơn mọi ngày, vất vả cho em rồi. Sở Cố Hoài đối Thôi Hi Lâm nói.
A, không có, ở trong này công tác thực vui vẻ.
Ừ, vậy tốt, không hiểu gì cứ việc hỏi Tề Tiểu Mi, nàng cũng không biết thì tới hỏi chị. Sở Cố Hoài dặn bảo thêm.
Vâng. Em đi ra ngoài công tác, cái kia, điểm tâm, phải thừa dịp còn nóng ăn. Thôi Hi Lâm hồng nghiêm mặt ra văn phòng.
Tiễn trạch
Cục cưng ơi
~ mẹ đến đây...... Tiễn Tiểu Háo đi vào sân, hướng về phía Sở Duy Tiêu đang ngồi chồm hổm trước trái bí đỏ nghiên cứu kêu lên.
Ôi chao, tới cũng đã tới rồi, còn gào to như vậy làm gì , dọa đến Duy Duy của chúng ta thì sao bây giờ. Tiễn mẹ mẹ bất mãn giáo huấn.
Khá lắm nha, mẹ con có cháu ngoại liền không cần con gái. Tiễn Tiểu Háo giả bộ giận dỗi nói.
Mẹ! Sở Duy Tiêu nghe được Tiễn Tiểu Háo thanh âm, đứng lên hướng nàng nhào tới.
Oa, khuôn mặt nhỏ nhắn này lấm lem ghê, làm gì thế. Tiễn Tiểu Háo lấy tay lau bùn trên mặt Sở Duy Tiêu.
Bà ngoại dạy con trồng...... Sở Duy Tiêu cười tủm tỉm trả lời.
Ai, Duy Duy rất thông minh, dạy một lần đã biết. Tiễn mẹ mẹ cực kỳ thích Sở Duy Tiêu, thiệt tình đem hắn trở thành cháu ruột mình.
Tất nhiên rồi, con trai con mà...... Tiễn Tiểu Háo kiêu ngạo nói.
Được rồi. Sao hôm nay lại đây, không phải mẹ nói với con là để Duy Duy và Thước Thước ở với chúng ta vài ngày mà, mẹ và ba con còn chưa nựng đủ đâu.
Ai nha, chỉ đến xem thôi mà, Thước Thước đâu? Tiễn Tiểu Háo híp mắt hỏi.
Thước Thước bị Sở bá mẫu con ôm đi rồi, bả một khi đã ôm là sẽ không chịu buông tay, mẹ đã kháng nghị nhiều lần nhưng vô dụng...... Tiễn mẹ mẹ giận dữ nói.
Thật sao, thế Sở bá mẫu ở nơi nào? Tiễn Tiểu Háo trừng lớn ánh mắt hỏi.
Ở trong phòng cho Thước Thước uống sữa, hôm nay không đến 6 giờ liền lôi kéo Sở bá phụ con lại đây.
Ác, Duy Duy, chúng ta đi xem em con, cho bà ngoại ở ngoài này hứng gió một mình đi. Tiễn Tiểu Háo khom lưng ôm lấy Sở Duy Tiêu vào phòng.
Dạ. Sở Duy Tiêu non nớt nhu thuận tiếng nói hoàn toàn đâm trúng mẫu tính của Tiễn Tiểu Háo, Tiễn Tiểu Háo liên tục hôn gương mặt nhỏ nhắn của Sở Duy Tiêu một lúc sau mới ôm hắn vào phòng.
Bá mẫu, bá mẫu, người đem Thước Thước của con giấu đi nơi nào? Tiễn Tiểu Háo hét lên.
Bác ở bên này, ai, Thước Thước rất đáng yêu, cười với bác nè. Sở mẹ mẹ hướng Tiễn Tiểu Háo ngoắc ngoắc, hưng phấn nói.
Hừ, con gái của con, sao chỉ cười với bác mà không cười với con chứ. Tiễn Tiểu Háo ăn dấm chua, vội vàng chạy đến xem.
Ai cho em con uống sữa thì em ấy cười với người đó. Sở Duy Tiêu giải thích.
Như vậy nha, vậy Duy Duy, con chơi đùa với bà nội chút, mẹ bồi dưỡng cảm tình với em con một chút. Tiễn Tiểu Háo tiếp nhận con gái và bình sữa từ tay Sở mẹ mẹ, dụ dỗ. Mà Sở mẹ mẹ thì đem Sở Duy Tiêu ôm đến.
Sở Duy Tiêu cảm thấy hắn sống mấy năm nay quả không uổng phí, từ lúc hắn sinh ra đã không nhận được tình thương nhiều như vậy, hắn thật sự thỏa mãn, hắn thích nơi này.
Cục cưng Thước Thước, mau mau lớn lên. Tiễn Tiểu Háo thân thủ đi chọt chọt mặt mũm mĩm của Thước Thước, kết quả Thước Thước đang uống sữa trừng mắt nhìn một chút, Tiễn Tiểu Háo lập tức liền bật cười, dễ thương quá.
Mẹ, mẹ ăn hiếp Thước Thước. Sở Duy Tiêu chỉ trích.
Đúng vậy, không cần con giúp. Sở mẹ mẹ phụ họa thêm.
Con coi con kìa, tư thế ôm cũng không đúng. Con bé sẽ không thoải mái, phải đứng thẳng lên một chút. Sở mẹ mẹ chỉ dạy.
Như vậy? Tiễn Tiểu Háo thay đổi tư thế.
Ừm, như vậy nàng sẽ thoải mái. Sở mẹ mẹ vừa lòng gật gật đầu.
Bá mẫu, con nói với bác chuyện này...... Tiễn Tiểu Háo hướng về phía Sở mẹ mẹ nháy mắt ra hiệu.
Gọi bá mẫu gì chứ, kêu mẹ...... Sở bá mẫu uốn nắn nói
Hì hì...... Mẹ...... Tiễn Tiểu Háo lưu loát gọi, cười mị mị kêu một tiếng.
Ai. Hiện tại nói đi, chuyện gì thế.
Khụ khụ, Duy Duy, tìm ông ngoại với ông nội chơi đi. Tiễn Tiểu Háo mở miệng đối Sở Duy Tiêu nói.
Vâng. Sở Duy Tiêu bất mãn bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy đi ra ngoài.
Chuyện gì mà phải lánh mặt đứa nhỏ.
Mẹ...... Mẹ rất lợi hại, con thành công. Tiễn Tiểu Háo vô cùng hưng phấn đối Sở mẹ mẹ nói.
Thành công? Không phải con đó chứ!!!Lợi hại vậy sao?! Sở mẹ mẹ cũng kích động, kinh ngạc bắt lấy tay Tiễn Tiểu Háo.
Đương nhiên, nàng không hề phản kháng. Tiễn Tiểu Háo đắc ý nói.
Hứ, đó là sợ con đau, nghĩ cho con thôi, con nghĩ coi nó có thể phản kháng không a, nó đánh nhau rất lợi hại, nhiều khi nam nhân còn chưa phải là đối thủ của nó.
Không phải đâu...... Tiễn Tiểu Háo trừng lớn ánh mắt.
Tất nhiên là phải rồi......
Ai ai, hỏi con nè, có phải lần đầu tiên của nó không? Sở mẹ mẹ cười mị mị hỏi.
Khụ khụ...... Mẹ, đây là riêng tư. Tiễn Tiểu Háo ngượng ngùng nói.
Ai nha, nó là do ta sinh ra, cực khổ nuôi nấng , ở trước mặt mẹ không riêng tư, nói mau. Sở mẹ mẹ thúc giục.
Vâng, đúng thế...... Tiễn Tiểu Háo ngượng ngùng trả lời.
Ừm, không tệ thôi, rất chính xác, mất trong tay con. Sở mẹ mẹ bùi ngùi nói.
Có ý gì? Tiễn Tiểu Háo nghi hoặc hỏi.
Đứa ngốc, tại sao là lần đầu tiên của nó a, nó là do mẹ sinh nên mẹ rất hiểu nó, lần đầu tiên nói lên một điều : trước kia nó đều là ở phía trên thôi...... Sở mẹ mẹ liếc Tiễn Tiểu Háo một cái, đứa nhỏ này thực ngốc.
Ý mẹ nói......
Ừm. Sở mẹ mẹ nói xong liền bắt đầu chơi với Thước Thước.
Hừ, con ghen tỵ. Tiễn Tiểu Háo đối Sở mẹ mẹ nói.
Ăn cái cái gì dấm chua a, nó không phải cho con rồi sao, nếu nó dám làm bậy sau lưng con, mẹ sẽ tự tay làm thịt nó, đại nghĩa diệt thân! Sở mẹ mẹ chính nghĩa nói.
Đây là mẹ nói đó nha. Tiễn Tiểu Háo hướng Sở mẹ mẹ chớp mắt vài cái.
Tất nhiên......
Vâng, mẹ, mẹ ôm Thước Thước, con muốn làm cơm trưa cho chị Cố Hoài, lát nữa đem đến cho nàng. Tiễn Tiểu Háo đem Thước Thước đưa đến trong ngực Sở mẹ mẹ, đi về phía nhà bếp.
Ai, trong tủ lạnh có canh ngọt, con mang đến cho nó đi, nhớ nói rõ cho nó biết là canh tình yêu của mẹ nó làm.
Sở mẹ mẹ hướng Tiễn Tiểu Háo nói.
Chị ấy còn cơm trưa tình yêu của vợ nữa mẹ ơi. Tiễn Tiểu Háo bĩu môi giả bộ không nghe thấy.
Sau lưng Sở mẹ mẹ che miệng cười lên, vợ của con gái mình đáng yêu ghê, chọc ghẹo nó thật thú vị.
Tiễn Tiểu Háo làm xong cơm, liền để trong hộp cơm mang đi, trên đường gọi điện thoại cho Tiểu Vi kêu nàng đem đồ ăn bếp trưởng làm cho đồng nghiệp sự vụ sở mang qua trước.
Quân Thành luật sư sự vụ sở
Chào mọi người, các vị vất vả...... Tiễn Tiểu Háo vừa tiến đến liền bắt đầu đùa giỡn.
Choa, đây không phải là phu nhân sao.
Ai, phu nhân, tui nói phu nhân thiệt thiên vị, sao đồ ăn của chúng tôi so với Lão Đại lại khác biệt lớn như vậy chứ. Tuy rằng ăn cũng rất ngon, An An trong lòng nói thầm.
Khụ khụ, cái đó, hôm nay tình hình đặc biệt, ngày mai nhất định đối xử bình đẳng. Tiễn Tiểu Háo cam đoan.
Là phu nhân nói nha, được rồi, mọi người giải tán. An An ra lệnh một tiếng, nhóm đồng sự nhanh chóng tản ra khỏi vòng vây, quay về vị trí ăn cơm.
Cám ơn mọi người giơ cao đánh khẽ...... Tiễn Tiểu Háo cúi đầu 90 độ, cười mở cửa văn phòng Sở Cố Hoài.
Chị yêu
Tiễn Tiểu Háo vừa tiến đến liền hô.
Ờ hừ. Sở Cố Hoài ngẩng đầu liếc Tiễn Tiểu Háo một cái, lại cúi đầu xuống tiếp tục xem văn kiện.
Lạnh lùng quá, em đau lòng lắm. Tiễn Tiểu Háo từ từ đến bên cạnh Sở Cố Hoài, bộ dáng một chút đau lòng cũng không có.
Chị đói. Sở Cố Hoài nói.
Rồi rồi rồi, em mang theo cơm, hôm nay tẩm bổ cho chị. Tiễn Tiểu Háo lấy ra tất cả cơm hộp, bên trong tất cả đều là bổ huyết thực phẩm.
Ưm, còn có canh táo đỏ ,canh tình yêu của mẹ chị. Tiễn Tiểu Háo tiếp tục ra bên ngoài lấy cơm hộp.
Đây là canh táo đỏ với tim heo hạt sen...... Em hầm rất lâu á. Tiễn Tiểu Háo giới thiệu từng cái, lấy thìa canh đưa cho nàng.
Em đút cho chị. Sở Cố Hoài quay đầu đối Tiễn Tiểu Háo nói.
Tiễn Tiểu Háo mồm chữ O mắt chữ A, Đây...... Đây chẳng lẽ là trong truyền thuyết làm nũng! Chị Cố Hoài tính nhõng nhẽo nổi lên quả nhiên không giống với người khác, Tiễn Tiểu Háo ngọt ngào hạnh phúc nghĩ đến.
/86
|