55, Khiêu Khích ...
Em có đút hay không hả? Sở Cố Hoài xoay người, dữ tợn trừng mắt nhìn Tiễn Tiểu Háo một chút.
Đút, đút. Tiễn Tiểu Háo luôn miệng đáp ứng, từng chút từng chút đút Sở Cố Hoài. Sở Cố Hoài ăn rất nhiệt tình, thỉnh thoảng còn xem văn kiện vài lần.
Ăn cơm cũng phải nghỉ ngơi nữa chứ. Tiễn Tiểu Háo có chút đau lòng.
Ưm, không như vậy thì sao kiếm tiền nuôi em được. Sở Cố Hoài miệng còn chứa cơm nói.
Lòng em đau lắm, ngày hôm qua mệt thế mà hôm nay còn cố gắng đi làm, hay là em giúp chị xoa bóp lưng ha? Tiễn Tiểu Háo đề nghị.
Ừ, ăn xong cơm trước đã. Sở Cố Hoài ngồi nguyên buổi sáng, hơn nữa tối hôm qua bị giày vò, lưng đã rất mỏi rất đau.
Chị Cố Hoài, khi rãnh thì sắp xếp thời gian để chúng ta đi du lịch đi, ở nhà đến mức khó chịu. Tiễn Tiểu Háo đề nghị.
Ừ, vài ngày nữa đi, mấy ngày nay cả sự vụ sở đều bận rộn, chị cũng phải ở lại làm thêm giờ.
Những việc này, chị Tiểu Mi có thể làm không? Tiễn Tiểu Háo hỏi.
Có thể, bất quá nàng nắm trong tay không ít vụ kiện. Sở Cố Hoài gật gật đầu.
Vậy cứ cho nàng làm đi, chị về nhà nghỉ ngơi thôi......
Như vậy......
Ai nha, chị đừng lo lắng, em gọi một cú điện thoại cho Quách Mỹ Mỹ bảo đảm thu phục liền, đêm nay chị không cần tăng ca, về nhà nghỉ ngơi.
Ừm, cũng tốt. Sở Cố Hoài thỏa hiệp, tùy ý Tiễn Tiểu Háo sắp đặt.
Cùng nhau ăn cơm gần một giờ đồng hồ, Tiễn Tiểu Háo dọn dẹp xong, định dìu Sở Cố Hoài vào phòng nghỉ, giúp nàng xoa bóp lưng.
Sở Cố Hoài đứng lên bỗng lảo đảo, Tiễn Tiểu Háo vội vàng đỡ lấy, tay ôm eo nàng, sau đó nhịn không được hôn môi nàng.
Em làm sao thế! Sở Cố Hoài nhéo nhéo mặt nàng.
Hứ! Em hôn có một cái thôi mà......chị Cố Hoài, em yêu chị lắm...... Tiễn Tiểu Háo mở to đôi mắt long lanh, ôm eo Sở Cố Hoài nói.
Chị cũng vậy. Sở Cố Hoài thanh âm dịu xuống dưới, vươn tay sờ sờ mái tóc mềm mượt của Tiễn Tiểu Háo.
Khấu khấu. Tiếng gõ cửa lại vang lên, Tiễn Tiểu Háo bĩu môi không hài lòng, Sở Cố Hoài hé miệng cười cười, hôn lên đôi môi cong cong kia.
Vào đi.
Học tỷ! Ngoài cửa Thôi Hi Lâm thực hưng phấn bước vào, nhưng không ngờ tới cảnh tượng trong phòng lại như thế này.
Háo Tử? Học tỷ. Hai người...... Thôi Hi Lâm mặt tái xanh nhìn hai người đang ôm nhau trong phòng.
Í, chị Cố Hoài vừa rồi đứng lên mém nữa ngã sấp xuống, tôi liền đỡ nàng. Tiễn Tiểu Háo mở miệng giải thích, nhưng không có ý định buông tay ra, giống như khiêu khích hai mắt Thôi Hi Lâm.
Thôi Hi Lâm lập tức thay đổi sắc mặt, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, khi còn ở trường học nàng chợt nghe một vài học tỷ nói rằng Sở Cố Hoài là người đồng tính, cho nên nàng vừa mới tốt nghiệp không lâu đã chạy đến Quân Thành luật sư sự vụ sở, một là vì tiền đồ, hai là vì Sở Cố Hoài, mà hôm nay phản ứng của Tiễn Tiểu Háo đã cho nàng xác định được giới tính Sở Cố Hoài, tâm tình Thôi Hi Lâm hiện tại thực mâu thuẫn, vừa vui vừa buồn, vui vẻ vì mình rốt cục cũng có cơ hội, nhưng khi thấy Sở Cố Hoài để mặc cho Tiễn Tiểu Háo ôm, nàng lại cực kỳ khổ sở.
Hi Lâm, có chuyện gì không? Sở Cố Hoài hỏi.
Á, em định hỏi chị ăn điểm tâm xong chưa , ưm, còn nữa, chị thích đồ mặn hay đồ ngọt hơn?
Thôi Hi Lâm thật cẩn thận hỏi.
Tiễn Tiểu Háo trừng lớn đôi mắt. Đây, đây là chuyện gì thế này......
Nàng chuyển hướng Sở Cố Hoài, nghiến nghiến răng.
Ách...... Hi Lâm, không cần phiền phức như vậy, điểm tâm Háo Tử mỗi ngày đều có làm. Ăn còn không hết. Sở Cố Hoài cự tuyệt, sợ cục cưng nhỏ trong lòng giận dỗi.
Vâng, vậy em ra ngoài trước...... Thôi Hi Lâm bảo trì khuôn mặt đáng thương hề hề tươi cười, xoay người đi ra văn phòng, trong khoảnh khắc đưa lưng về phía Sở Cố Hoài, trong ánh mắt long lanh một tầng nước mắt.
Thôi Hi Lâm đi ra văn phòng còn không quên đóng cửa lại, có thể thấy đây là một cô gái tốt bụng.
Chị xem!!! Còn nói không quan hệ, chị ăn điểm tâm của nàng. Tiễn Tiểu Háo ngẩng đầu đối Sở Cố Hoài nói.
Buổi sáng tâm tình tốt nên ăn mấy cái, nàng đặc biệt làm không nên cự tuyệt. Sở Cố Hoài vuốt ve lưng Tiễn Tiểu Háo.
Hừ, đặc biệt làm , con gái người ta thích chị thì có. Tiễn Tiểu Háo nhạy bén đã nhận ra chồng mình bị người khác dòm ngó.
Ngưỡng mộ thôi, trước kia chồng em ở trường học rất nổi tiếng . Sở Cố Hoài đắc ý nói.
Không dám ngưỡng mộ đâu, bất quá nói đi phải nói lại em cũng thấy rất kỳ quái, bộ dạng em đâu có xấu, sao mấy bạn học không có ai theo đuổi em hết...... Tiễn Tiểu Háo nói ra vấn đề nàng đã thắc mắc nhiều năm nay.
Ờ, bởi vì không dám theo đuổi, sợ em ghét...... Sở Cố Hoài cười cười, quyết định giúp Tiễn gia Đại ca Nhị ca giấu diếm chân tướng sự thật.
Á...... Như vậy a, thế tại sao chị có nhiều người theo quá vậy, chị so với em xinh đẹp hơn bao nhiêu chứ...... Tiễn Tiểu Háo hỏi tới.
Chị đáng yêu hơn em a. Sở Cố Hoài cười nựng nựng mặt bánh bao của Tiễn Tiểu Háo.
Sặc...... Tiễn Tiểu Háo lâm vào giai đoạn trầm mặc.
Thật vậy hả? Sao em cảm thấy chuyện này rất đáng ngờ? Tiễn Tiểu Háo hoài nghi.
Em nghĩ nhiều quá rồi, ưm...... Không phải muốn giúp chị xoa bóp lưng sao, nhanh lên. Sở Cố Hoài vội vàng nói sang chuyện khác.
Lúc Tiễn Tiểu Háo và Sở Cố Hoài rước Sở Duy Tiêu và Thước Thước mang về nhà, đã là chuyện của bốn ngày sau, Tiễn mẹ mẹ và Sở mẹ mẹ mỗi người ôm một đứa không chịu buông tay, cuối cùng vẫn là Sở Cố Hoài ra tay bày ra gương mặt không chút thay đổi đem hai đứa con đoạt trở về.
Cục cưng ơi
khó khăn lắm mới đoạt lại hai đứa ,trở về đến đây, chậc chậc, nói có hai ngày , thật ra tới bốn ngày. Tiễn Tiểu Háo nắm tay Duy Duy vào nhà, Sở Cố Hoài ôm Thước Thước đi ở đằng sau.
Mẹ ơi, ông bà ngoại ,ông bà nội đều rất tốt với tụi con. Sở Duy Tiêu ngẩng đầu nói chuyện với Tiễn Tiểu Háo.
Đương nhiên rồi, Duy Duy nhà ta rất đáng yêu a, mẹ làm bánh pudding cho con, con chơi với Mặc Địch một lát. Tiễn Tiểu Háo căn dặn Sở Duy Tiêu, chỉ chỉ Mặc Địch lười biếng nằm trên sô pha.
Ừm, con chơi một mình đi, ba cho Thước Thước uống sữa. Sở Cố Hoài đem đứa nhỏ đưa đến trong tay Tiễn Tiểu Háo rồi đi pha sữa.
Bận sống bận chết đi, đến giờ ăn cơm chiều hai người mới được thảnh thơi, chăm trẻ con thực mệt, chăm rồi mới biết...... Hơn nữa là hai đứa, mệt càng thêm mệt.
Mệt chết, hộc hộc, lại đây, ăn cơm chiều. Tiễn Tiểu Háo một mông ngồi xuống sẽ không nhúc nhích nữa.
Mẹ, mẹ mệt lắm không? Về sau Thước Thước để con chăm sóc cho. Sở Duy Tiêu đi đến bên cạnh Tiễn Tiểu Háo, ân cần hỏi. Không cần không cần, sao có thể để con chăm, con nha, cứ chơi cho đã đi, mấy tháng sau phải nghiêm túc học tập, đừng làm mẹ buồn phiền, cha con học tập rất lợi hại. Tiễn Tiểu Háo sờ sờ đầu Sở Duy Tiêu, lại một lần nữa cảm nhận được sự lựa chọn của mình rất chính xác.
Tuy rằng bà ngoại con lựa chọn ẹ mở quán trà nhỏ, bất quá năm đó mẹ cũng tốt nghiệp đại học. Tiễn Tiểu Háo tiếp tục tạo hình tượng tốt cho Sở Duy Tiêu.
Hửm? Em cũng tốt nghiệp đại học chính quy? Sở Cố Hoài lại kinh ngạc, Tiễn Tiểu Háo rốt cuộc còn có chuyện gì mà mình không biết .
Chị không biết!? Thật không thể hiểu nổi...... Tiễn Tiểu Háo liếc cái xem thường.
Ách...... Bây giờ thì biết rồi, nói nói, em học đại học nào, hệ gì? Sở Cố Hoài hưng trí.
Còn lâu mới nói cho chị. Tiễn Tiểu Háo đứng lên, múc cho Duy Duy bát canh, bản thân mình cũng bắt đầu ăn như hổ đói.
Khụ khụ......
Được rồi, nói cho chị nói cho chị...... Tiễn Tiểu Háo buông bát thỏa hiệp. Kỳ thật những chuyện như thế này nếu Sở Cố Hoài điều tra thì cái gì cũng biết từng li từng tí, nhưng nàng không muốn như vậy, chính miệng Tiễn Tiểu Háo nói ra cùng điều tra ra là có khác biệt rất lớn.
Ừm, mau mau nói thật.
Tốt nghiệp S Đại Học Hệ Pháp Luật...... Tiễn Tiểu Háo đắc ý nói.
Em nói lại lần nữa coi. Sở Cố Hoài nhíu mày, buông bát đũa.
Hệ Pháp Luật của Đại Học S. Học Sĩ học vị. Tiễn Tiểu Háo lặp lại một lần.
Chết tiệt...... Sở Cố Hoài nghiến răng nghiến lợi.
Sao vậy. Tiễn Tiểu Háo xấu hổ.
Hệ Pháp Luật của Đại Học S! Còn hơn cả Đại Học M! Em mở quán trà cái quái gì! Sở Cố Hoài liếc cái xem thường.
Ách, cái này gọi là gây dựng sự nghiệp hiểu hay không hả, hừ...... Tiễn Tiểu Háo có chút chột dạ, hơi lớn tiếng.
Lớn tiếng không có nghĩa là đúng.
Cha mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa. Sở Duy Tiêu nhỏ giọng nói. Có chút sợ hãi.
Ngoan, cha mẹ không có cãi nhau, chỉ là nói chuyện thôi, con tiếp tục ăn đi. Tiễn Tiểu Háo gắp đồ ăn cho Sở Duy Tiêu.
Ai nha, chị giận cái gì chứ, chị cũng là nghiên cứu sinh Đại Học S thôi. Tiễn Tiểu Háo bình tĩnh nói.
Đây không phải là vấn đề, em......
Được rồi được rồi, em thừa nhận là em có chú thờ ơ, hiện tại rất tốt, mở quán trà muốn đi thì đi không đi cũng không sao, chị nhìn chị đi, làm tới mệt chết mệt sống . Tiễn Tiểu Háo gắp đồ ăn cho Sở Cố Hoài.
Chẳng lẽ em không muốn hoàn thành ước mơ của bản thân mình? Không muốn đứng ở tòa án xưng hùng xưng bá? Sở Cố Hoài khó hiểu hỏi.
Không có, trời sinh em lười biếng sẵn rồi. Tiễn Tiểu Háo thừa nhận bản thân không có ý chí cầu tiến, nàng rất thích cuộc sống hiện tại, không gì có thể trói buộc nàng, ngoại trừ gia đình này, nhưng nàng nguyện ý bị gia đình này trói buộc, nơi đây cho nàng chỗ dựa rất vững chắc.
Lúc rảnh rỗi cũng đến sự vụ sở giúp giúp chị đi, tiền lương sòng phẳng. Sở Cố Hoài bình tĩnh lại, trình bày ý kiến của nàng.
Ah,OK , bất quá em muốn gấp đôi. Tiễn Tiểu Háo cò kè mặc cả.
Ừm. Sở Cố Hoài bất đắc dĩ đáp ứng, sau đó tự an ủi bản thân, dù sao tiền của mình cũng là của nàng, không hơn không kém.
Hoan hô, ăn cơm ăn cơm. Tiễn Tiểu Háo hoan hô một tiếng, cầm lấy bát đũa lại bắt đầu ăn ngốn nghiến.
Buổi tối trước khi đi ngủ Tiễn Tiểu Háo quyết đoán cố gắng dỗ Sở Duy Tiêu ngủ, sau đó chạy đến phòng Sở Cố Hoài, kết quả, khi nàng trộm lên giường đã bị Sở Cố Hoài một cước đá ra phòng, cuối cùng vẫn là chán nản chen lấn giường ngủ với Sở Duy Tiêu.
Từ đó về sau, Tiễn Tiểu Háo bắt đầu bị Sở Cố Hoài bức ôn tập những kiến thức trước đây mà nàng đã quên thật lâu thư, hiến pháp, XX pháp, sau đó bị Sở Cố Hoài bức đi thi lấy bằng luật sư, Tiễn Tiểu Háo cảm thấy mình rất thảm thương, vừa chăm con nhỏ lại vừa đọc sách, mỗi ngày bận như con quay vậy.
May mà thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, nháy mắt một cái cũng hơn ba tháng, Tiễn Tiểu Háo bằng trí nhớ kinh người cùng nền tảng căn bản thuận lợi thông qua cuộc thi tư pháp, thời tiết tháng 9 dần dần chuyển lạnh, vào thu, dựa theo ước định, Sở Duy Tiêu phải đến trường học, có thể tưởng tượng ra rằng trước kia hắn chưa từng đến trường học, sợ hắn không thích ứng, Tiễn Tiểu Háo cầm đầu mọi người trong nhà quyết định mời gia sư bổ túc cho hắn nửa năm, sau đó sẽ tìm trường tiểu học tốt nhất thành phố.
Em có đút hay không hả? Sở Cố Hoài xoay người, dữ tợn trừng mắt nhìn Tiễn Tiểu Háo một chút.
Đút, đút. Tiễn Tiểu Háo luôn miệng đáp ứng, từng chút từng chút đút Sở Cố Hoài. Sở Cố Hoài ăn rất nhiệt tình, thỉnh thoảng còn xem văn kiện vài lần.
Ăn cơm cũng phải nghỉ ngơi nữa chứ. Tiễn Tiểu Háo có chút đau lòng.
Ưm, không như vậy thì sao kiếm tiền nuôi em được. Sở Cố Hoài miệng còn chứa cơm nói.
Lòng em đau lắm, ngày hôm qua mệt thế mà hôm nay còn cố gắng đi làm, hay là em giúp chị xoa bóp lưng ha? Tiễn Tiểu Háo đề nghị.
Ừ, ăn xong cơm trước đã. Sở Cố Hoài ngồi nguyên buổi sáng, hơn nữa tối hôm qua bị giày vò, lưng đã rất mỏi rất đau.
Chị Cố Hoài, khi rãnh thì sắp xếp thời gian để chúng ta đi du lịch đi, ở nhà đến mức khó chịu. Tiễn Tiểu Háo đề nghị.
Ừ, vài ngày nữa đi, mấy ngày nay cả sự vụ sở đều bận rộn, chị cũng phải ở lại làm thêm giờ.
Những việc này, chị Tiểu Mi có thể làm không? Tiễn Tiểu Háo hỏi.
Có thể, bất quá nàng nắm trong tay không ít vụ kiện. Sở Cố Hoài gật gật đầu.
Vậy cứ cho nàng làm đi, chị về nhà nghỉ ngơi thôi......
Như vậy......
Ai nha, chị đừng lo lắng, em gọi một cú điện thoại cho Quách Mỹ Mỹ bảo đảm thu phục liền, đêm nay chị không cần tăng ca, về nhà nghỉ ngơi.
Ừm, cũng tốt. Sở Cố Hoài thỏa hiệp, tùy ý Tiễn Tiểu Háo sắp đặt.
Cùng nhau ăn cơm gần một giờ đồng hồ, Tiễn Tiểu Háo dọn dẹp xong, định dìu Sở Cố Hoài vào phòng nghỉ, giúp nàng xoa bóp lưng.
Sở Cố Hoài đứng lên bỗng lảo đảo, Tiễn Tiểu Háo vội vàng đỡ lấy, tay ôm eo nàng, sau đó nhịn không được hôn môi nàng.
Em làm sao thế! Sở Cố Hoài nhéo nhéo mặt nàng.
Hứ! Em hôn có một cái thôi mà......chị Cố Hoài, em yêu chị lắm...... Tiễn Tiểu Háo mở to đôi mắt long lanh, ôm eo Sở Cố Hoài nói.
Chị cũng vậy. Sở Cố Hoài thanh âm dịu xuống dưới, vươn tay sờ sờ mái tóc mềm mượt của Tiễn Tiểu Háo.
Khấu khấu. Tiếng gõ cửa lại vang lên, Tiễn Tiểu Háo bĩu môi không hài lòng, Sở Cố Hoài hé miệng cười cười, hôn lên đôi môi cong cong kia.
Vào đi.
Học tỷ! Ngoài cửa Thôi Hi Lâm thực hưng phấn bước vào, nhưng không ngờ tới cảnh tượng trong phòng lại như thế này.
Háo Tử? Học tỷ. Hai người...... Thôi Hi Lâm mặt tái xanh nhìn hai người đang ôm nhau trong phòng.
Í, chị Cố Hoài vừa rồi đứng lên mém nữa ngã sấp xuống, tôi liền đỡ nàng. Tiễn Tiểu Háo mở miệng giải thích, nhưng không có ý định buông tay ra, giống như khiêu khích hai mắt Thôi Hi Lâm.
Thôi Hi Lâm lập tức thay đổi sắc mặt, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, khi còn ở trường học nàng chợt nghe một vài học tỷ nói rằng Sở Cố Hoài là người đồng tính, cho nên nàng vừa mới tốt nghiệp không lâu đã chạy đến Quân Thành luật sư sự vụ sở, một là vì tiền đồ, hai là vì Sở Cố Hoài, mà hôm nay phản ứng của Tiễn Tiểu Háo đã cho nàng xác định được giới tính Sở Cố Hoài, tâm tình Thôi Hi Lâm hiện tại thực mâu thuẫn, vừa vui vừa buồn, vui vẻ vì mình rốt cục cũng có cơ hội, nhưng khi thấy Sở Cố Hoài để mặc cho Tiễn Tiểu Háo ôm, nàng lại cực kỳ khổ sở.
Hi Lâm, có chuyện gì không? Sở Cố Hoài hỏi.
Á, em định hỏi chị ăn điểm tâm xong chưa , ưm, còn nữa, chị thích đồ mặn hay đồ ngọt hơn?
Thôi Hi Lâm thật cẩn thận hỏi.
Tiễn Tiểu Háo trừng lớn đôi mắt. Đây, đây là chuyện gì thế này......
Nàng chuyển hướng Sở Cố Hoài, nghiến nghiến răng.
Ách...... Hi Lâm, không cần phiền phức như vậy, điểm tâm Háo Tử mỗi ngày đều có làm. Ăn còn không hết. Sở Cố Hoài cự tuyệt, sợ cục cưng nhỏ trong lòng giận dỗi.
Vâng, vậy em ra ngoài trước...... Thôi Hi Lâm bảo trì khuôn mặt đáng thương hề hề tươi cười, xoay người đi ra văn phòng, trong khoảnh khắc đưa lưng về phía Sở Cố Hoài, trong ánh mắt long lanh một tầng nước mắt.
Thôi Hi Lâm đi ra văn phòng còn không quên đóng cửa lại, có thể thấy đây là một cô gái tốt bụng.
Chị xem!!! Còn nói không quan hệ, chị ăn điểm tâm của nàng. Tiễn Tiểu Háo ngẩng đầu đối Sở Cố Hoài nói.
Buổi sáng tâm tình tốt nên ăn mấy cái, nàng đặc biệt làm không nên cự tuyệt. Sở Cố Hoài vuốt ve lưng Tiễn Tiểu Háo.
Hừ, đặc biệt làm , con gái người ta thích chị thì có. Tiễn Tiểu Háo nhạy bén đã nhận ra chồng mình bị người khác dòm ngó.
Ngưỡng mộ thôi, trước kia chồng em ở trường học rất nổi tiếng . Sở Cố Hoài đắc ý nói.
Không dám ngưỡng mộ đâu, bất quá nói đi phải nói lại em cũng thấy rất kỳ quái, bộ dạng em đâu có xấu, sao mấy bạn học không có ai theo đuổi em hết...... Tiễn Tiểu Háo nói ra vấn đề nàng đã thắc mắc nhiều năm nay.
Ờ, bởi vì không dám theo đuổi, sợ em ghét...... Sở Cố Hoài cười cười, quyết định giúp Tiễn gia Đại ca Nhị ca giấu diếm chân tướng sự thật.
Á...... Như vậy a, thế tại sao chị có nhiều người theo quá vậy, chị so với em xinh đẹp hơn bao nhiêu chứ...... Tiễn Tiểu Háo hỏi tới.
Chị đáng yêu hơn em a. Sở Cố Hoài cười nựng nựng mặt bánh bao của Tiễn Tiểu Háo.
Sặc...... Tiễn Tiểu Háo lâm vào giai đoạn trầm mặc.
Thật vậy hả? Sao em cảm thấy chuyện này rất đáng ngờ? Tiễn Tiểu Háo hoài nghi.
Em nghĩ nhiều quá rồi, ưm...... Không phải muốn giúp chị xoa bóp lưng sao, nhanh lên. Sở Cố Hoài vội vàng nói sang chuyện khác.
Lúc Tiễn Tiểu Háo và Sở Cố Hoài rước Sở Duy Tiêu và Thước Thước mang về nhà, đã là chuyện của bốn ngày sau, Tiễn mẹ mẹ và Sở mẹ mẹ mỗi người ôm một đứa không chịu buông tay, cuối cùng vẫn là Sở Cố Hoài ra tay bày ra gương mặt không chút thay đổi đem hai đứa con đoạt trở về.
Cục cưng ơi
khó khăn lắm mới đoạt lại hai đứa ,trở về đến đây, chậc chậc, nói có hai ngày , thật ra tới bốn ngày. Tiễn Tiểu Háo nắm tay Duy Duy vào nhà, Sở Cố Hoài ôm Thước Thước đi ở đằng sau.
Mẹ ơi, ông bà ngoại ,ông bà nội đều rất tốt với tụi con. Sở Duy Tiêu ngẩng đầu nói chuyện với Tiễn Tiểu Háo.
Đương nhiên rồi, Duy Duy nhà ta rất đáng yêu a, mẹ làm bánh pudding cho con, con chơi với Mặc Địch một lát. Tiễn Tiểu Háo căn dặn Sở Duy Tiêu, chỉ chỉ Mặc Địch lười biếng nằm trên sô pha.
Ừm, con chơi một mình đi, ba cho Thước Thước uống sữa. Sở Cố Hoài đem đứa nhỏ đưa đến trong tay Tiễn Tiểu Háo rồi đi pha sữa.
Bận sống bận chết đi, đến giờ ăn cơm chiều hai người mới được thảnh thơi, chăm trẻ con thực mệt, chăm rồi mới biết...... Hơn nữa là hai đứa, mệt càng thêm mệt.
Mệt chết, hộc hộc, lại đây, ăn cơm chiều. Tiễn Tiểu Háo một mông ngồi xuống sẽ không nhúc nhích nữa.
Mẹ, mẹ mệt lắm không? Về sau Thước Thước để con chăm sóc cho. Sở Duy Tiêu đi đến bên cạnh Tiễn Tiểu Háo, ân cần hỏi. Không cần không cần, sao có thể để con chăm, con nha, cứ chơi cho đã đi, mấy tháng sau phải nghiêm túc học tập, đừng làm mẹ buồn phiền, cha con học tập rất lợi hại. Tiễn Tiểu Háo sờ sờ đầu Sở Duy Tiêu, lại một lần nữa cảm nhận được sự lựa chọn của mình rất chính xác.
Tuy rằng bà ngoại con lựa chọn ẹ mở quán trà nhỏ, bất quá năm đó mẹ cũng tốt nghiệp đại học. Tiễn Tiểu Háo tiếp tục tạo hình tượng tốt cho Sở Duy Tiêu.
Hửm? Em cũng tốt nghiệp đại học chính quy? Sở Cố Hoài lại kinh ngạc, Tiễn Tiểu Háo rốt cuộc còn có chuyện gì mà mình không biết .
Chị không biết!? Thật không thể hiểu nổi...... Tiễn Tiểu Háo liếc cái xem thường.
Ách...... Bây giờ thì biết rồi, nói nói, em học đại học nào, hệ gì? Sở Cố Hoài hưng trí.
Còn lâu mới nói cho chị. Tiễn Tiểu Háo đứng lên, múc cho Duy Duy bát canh, bản thân mình cũng bắt đầu ăn như hổ đói.
Khụ khụ......
Được rồi, nói cho chị nói cho chị...... Tiễn Tiểu Háo buông bát thỏa hiệp. Kỳ thật những chuyện như thế này nếu Sở Cố Hoài điều tra thì cái gì cũng biết từng li từng tí, nhưng nàng không muốn như vậy, chính miệng Tiễn Tiểu Háo nói ra cùng điều tra ra là có khác biệt rất lớn.
Ừm, mau mau nói thật.
Tốt nghiệp S Đại Học Hệ Pháp Luật...... Tiễn Tiểu Háo đắc ý nói.
Em nói lại lần nữa coi. Sở Cố Hoài nhíu mày, buông bát đũa.
Hệ Pháp Luật của Đại Học S. Học Sĩ học vị. Tiễn Tiểu Háo lặp lại một lần.
Chết tiệt...... Sở Cố Hoài nghiến răng nghiến lợi.
Sao vậy. Tiễn Tiểu Háo xấu hổ.
Hệ Pháp Luật của Đại Học S! Còn hơn cả Đại Học M! Em mở quán trà cái quái gì! Sở Cố Hoài liếc cái xem thường.
Ách, cái này gọi là gây dựng sự nghiệp hiểu hay không hả, hừ...... Tiễn Tiểu Háo có chút chột dạ, hơi lớn tiếng.
Lớn tiếng không có nghĩa là đúng.
Cha mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa. Sở Duy Tiêu nhỏ giọng nói. Có chút sợ hãi.
Ngoan, cha mẹ không có cãi nhau, chỉ là nói chuyện thôi, con tiếp tục ăn đi. Tiễn Tiểu Háo gắp đồ ăn cho Sở Duy Tiêu.
Ai nha, chị giận cái gì chứ, chị cũng là nghiên cứu sinh Đại Học S thôi. Tiễn Tiểu Háo bình tĩnh nói.
Đây không phải là vấn đề, em......
Được rồi được rồi, em thừa nhận là em có chú thờ ơ, hiện tại rất tốt, mở quán trà muốn đi thì đi không đi cũng không sao, chị nhìn chị đi, làm tới mệt chết mệt sống . Tiễn Tiểu Háo gắp đồ ăn cho Sở Cố Hoài.
Chẳng lẽ em không muốn hoàn thành ước mơ của bản thân mình? Không muốn đứng ở tòa án xưng hùng xưng bá? Sở Cố Hoài khó hiểu hỏi.
Không có, trời sinh em lười biếng sẵn rồi. Tiễn Tiểu Háo thừa nhận bản thân không có ý chí cầu tiến, nàng rất thích cuộc sống hiện tại, không gì có thể trói buộc nàng, ngoại trừ gia đình này, nhưng nàng nguyện ý bị gia đình này trói buộc, nơi đây cho nàng chỗ dựa rất vững chắc.
Lúc rảnh rỗi cũng đến sự vụ sở giúp giúp chị đi, tiền lương sòng phẳng. Sở Cố Hoài bình tĩnh lại, trình bày ý kiến của nàng.
Ah,OK , bất quá em muốn gấp đôi. Tiễn Tiểu Háo cò kè mặc cả.
Ừm. Sở Cố Hoài bất đắc dĩ đáp ứng, sau đó tự an ủi bản thân, dù sao tiền của mình cũng là của nàng, không hơn không kém.
Hoan hô, ăn cơm ăn cơm. Tiễn Tiểu Háo hoan hô một tiếng, cầm lấy bát đũa lại bắt đầu ăn ngốn nghiến.
Buổi tối trước khi đi ngủ Tiễn Tiểu Háo quyết đoán cố gắng dỗ Sở Duy Tiêu ngủ, sau đó chạy đến phòng Sở Cố Hoài, kết quả, khi nàng trộm lên giường đã bị Sở Cố Hoài một cước đá ra phòng, cuối cùng vẫn là chán nản chen lấn giường ngủ với Sở Duy Tiêu.
Từ đó về sau, Tiễn Tiểu Háo bắt đầu bị Sở Cố Hoài bức ôn tập những kiến thức trước đây mà nàng đã quên thật lâu thư, hiến pháp, XX pháp, sau đó bị Sở Cố Hoài bức đi thi lấy bằng luật sư, Tiễn Tiểu Háo cảm thấy mình rất thảm thương, vừa chăm con nhỏ lại vừa đọc sách, mỗi ngày bận như con quay vậy.
May mà thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, nháy mắt một cái cũng hơn ba tháng, Tiễn Tiểu Háo bằng trí nhớ kinh người cùng nền tảng căn bản thuận lợi thông qua cuộc thi tư pháp, thời tiết tháng 9 dần dần chuyển lạnh, vào thu, dựa theo ước định, Sở Duy Tiêu phải đến trường học, có thể tưởng tượng ra rằng trước kia hắn chưa từng đến trường học, sợ hắn không thích ứng, Tiễn Tiểu Háo cầm đầu mọi người trong nhà quyết định mời gia sư bổ túc cho hắn nửa năm, sau đó sẽ tìm trường tiểu học tốt nhất thành phố.
/86
|