Dịch: Minovan
Căn phòng giống như rơi vào chết lặng, dường như ngay đến cả không khí xung quanh cũng ngưng kết lại.
Trần Mộ Bạch nổi cơn thịnh nộ, quét tất cả đồ vật ở trên mặt bàn rơi xuống đất, chiếc bình hoa ở bên cạnh cũng vô tội chịu trận, vỡ tan tành.
Anh bước chân lên đống lộn xộn đó, từng bước đến gần cô, Cố Cửu Tư muốn trốn tránh theo bản năng nhưng lại bị anh giữ thật chặt lấy cổ tay, “Cố Cửu Tư, có phải hôm nay em ăn nhầm thuốc rồi hay không?! Sự nhẫn nhịn của em đâu hết rồi?! Sự lạnh lùng của em đâu rồi?!”
Cố Cửu Tư nhắm mắt đợi anh phát tiết xong mới ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, giọng nói tràn đầy sự khổ sở, “Tôi thực sự rất mệt rồi, tôi không muốn sống một cuộc sống như vậy nữa…”
Đây là lần đầu tiên Trần Mộ Bạch nhìn thấy người con gái này khóc, nếu nói anh không hoảng sợ thì là nói dối.
Trước ngày hôm nay, anh vẫn luôn cho rằng có phải người con gái này không biết khóc hay không, cô luôn nhẫn nhịn, luôn tự kiềm chế, lạnh nhạt. Trong mắt của anh, Cố Cửu Tư không khác gì một khúc gỗ.
Trần Mộ Bạch ngay lập tức kéo cô lại gần, vừa dịu dàng lau nước mắt cho cô, vừa nghiến chặt răng thấp giọng nhắc nhở bên tai cô, “Cố Cửu Tư, em nghe kỹ cho tôi, tất cả đều là do em lựa chọn, dù có mệt đến đâu em cũng phải chịu đựng! Nếu như em dám chết, người mà em muốn tôi tìm, tôi nhất định sẽ khiến cho người đó hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, tôi nói được là làm được! Tôi không bảo em rời đi, em không được đi! Càng không được chết!”
Nói xong liền mạnh mẽ đẩy cô ra, Cố Cửu Tư ngã ngồi xuống đất, anh cũng không hề có ý định đến giúp cô đứng lên.
Anh đứng từ trên cao nhìn xuống cô một lúc, nở một nụ cười lạnh lẽo, “Coi như tôi nhìn rõ rồi, tôi đúng là không có mắt!”
Sau đó liền đạp cửa rời đi.
Cố Cửu Tư cúi đầu ngồi dưới đất, trong lòng nguội lạnh như đã chết. Qua một lúc rất lâu, cô mới nhớ đến việc mình phải đứng dậy, lúc chống tay xuống dưới đất mới cảm nhận được mặt đất không được bằng phẳng nên trượt tay, trong lòng bàn tay liền đầy những vết thương nông sâu, máu đỏ tươi cũng không ngừng chảy ra ngoài.
Tràn Tĩnh Khang đứng ở một nơi xa xa, nhìn thấy Trần Mộ Bạch nổi cơn thịnh nộ bước từ phòng làm việc rồi xông vào phòng ngủ, dụi dụi mắt hỏi Trần Phương ở bên cạnh, “Sao thiếu gia lại tức giận rồi thế? Không phải lúc nãy vẫn còn bình thường sao?”
Trần Phương nhìn theo, nhíu mày lại, “Lần này… chỉ sợ là giận thật rồi…”
Qua một lúc sau, hai người họ lại nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Cố Cửu Tư từ trong phòng bước ra, không hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ biết quay ra nhìn nhau.
Thật ra hai người đó cũng không phải chưa từng cãi nhau bao giờ, hoặc là hai bên thế lực ngang nhau, rồi bước vào giai đoạn giằng co, cuối cùng tức đến mức mỗi người một ngả. Hoặc là Cố Cửu Tư tỏ ra mình ở thế yếu nên chọc cho Trần Mộ Bạch nổi trận lôi đình. Hoặc trường hợp hiếm gặp hơn chính là Trần Mộ Bạch cố ý trêu chọc cô, làm cô tức giận, cuối cùng Cố Cửu Tư nhẫn nhịn đến mức nội thương. Thế nhưng tình huống cả hai bên đều thiệt hại như thế này thì từ trước đến nay đều chưa bao giờ gặp phải.
Trần Phương và rần Tĩnh Khang nhìn nhau không biết nên làm gì.
Một lúc sau, Trần Tĩnh Khang mới đề nghị, “Hay là đi xem như thế nào ạ?”
Trần Phương gật đầu đồng ý, cả hai người cùng đồng thanh nói ra, “Ba/con đi xem thiếu gia, con/ba đi xem (chị) Cửu Tư”
Trần Tĩnh Khang há hốc mồm, “Con nói trước nhé!”
Trần Phương bình tĩnh vạch ra chỗ sơ hở của con trai mình, “Ba nói ít hơn con một chữ, nói xong trước con.”
Trần Tĩnh Khang định lầy đến cùng, “Vậy thì đã sao chứ!”
Trần Phương vô cùng điềm tĩnh nói, “Ai nói xong trước, người đó thắng.”
Hai người nhất quyết không ai chịu nhường ai cuối cùng quyết định dùng cách rất đàn ông để giải quyết vấn đề này, nói tóm lại thì chính là kéo búa bao.
Cuối cùng, Trần Tĩnh Khang chỉ nhờ vào một chiếc bao mà giành thắng lợi hoàn toàn trước một nắm đấm của Trần Phương, cuối cùng dương dương tự đắc, oai nghiêm đi vào phòng Cố Cửu Tư.
Lúc này Cố Cửu Tư đã tức giận đến mức không còn dáng vẻ cam chịu thường ngày, hoàn toàn rơi vào tình trạng không ai dám đến gần.
Rõ ràng như vậy nhưng Trần Tĩnh Khang lại không hề nhận ra, một người bình thường ôn hoàn, rất dễ nói chuyện một khi trở nên liều lĩnh thì sẽ bất chấp tất cả để đạt được điều mình muốn.
Trần Tĩnh Khang đi vào trong, nói khô cả họng một hồi lâu, Cố Cửu Tư cũng không thèm liếc nhìn cậu một lần, cuối cùng cậu đột nhiên nghĩ ra một chiêu, rên rỉ kêu, “Ai ya, chị Cố, chị nói một câu đi, em cảm thấy không được khỏe.”
Cố Cửu Tư vẫn không thèm nhìn cậu, “Đi nghỉ sớm đi.”
Trần Tĩnh Khang vẫn tiếp tục phát huy sự nghiệp diễn xuất của mình, ôm lấy bụng kêu lên, “Bụng đau quá.”
Cố Cửu Tư đưa mấy viên đường đỏ mua từ hôm trước đưa cho cậu, “Nghỉ sớm đi.”
Trần Tĩnh Khang trợn tròn mắt nhận lấy, “Nhưng em là con trai…”
Cố Cửu Tư còn không buồn nói vài câu qua loa với cậu, chỉ máy móc lặp lại, “Nghỉ ngơi nhiều vào.”
Trần Tĩnh Khang cảm thấy không vui, “Ừm, ngoài câu này ra không còn câu nào khác sao?”
“Có.” Từ đầu tới cuối, Cố Cửu Tư vẫn không nhìn cậu lấy một lần lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Hai mắt Trần Tĩnh Khang lập tức phát sáng, “Câu gì?”
Vẻ mặt cô lạnh lùng lên tiếng, “Về phòng chờ chết đi.”
“…” Cuối cùng Trần Tĩnh Khang thất bại cầm theo túi đường đỏ mà rút lui khỏi chiến trường.
Lúc Trần Phương đi đến xem Trần Mộ Bạch, anh đang ngồi ở trên sofa, hai tay đỡ trước trán, không chịu bật đèn.
Trần Phương đứng ở ngoài cửa, ánh sáng từ hành lang đột ngột hắt vào, Trần Mộ Bạch liền khó chịu híp mắt lại.
Trần Phương dường như không hề có ý định đóng cửa lại, chỉ gọi một tiếng, “Thiếu gia…”
Giọng nói của anh trầm thấp đến dọa người, “Chú Phương, tôi ở Trần gia bao nhiêu năm rồi?”
Trần Phương do dự trả lời, “Lúc tôi đến Trần gia, thiếu gia đã ở đó rồi…”
Trong bóng đêm, giọng nói của Trần Mộ Bạch càng trở nên khác thường, “Tôi nhớ cũng gần mười mấy năm rồi… Cố Cửu Tư đến Trần gia mấy năm rồi?”
Tần Phương trí nhớ vẫn rất tốt, lần này không cần nghĩ liền có thể trả lời, “Sáu năm.”
Trần Mộ Bạch thấp giọng lẩm bẩm, “Sáu năm… sáu năm đã dám nói mệt sao…”
Trần Phương không biết rõ đầu đuôi câu chuyện, chỉ đành thuận theo lời của anh, “Dù gì Cửu Tư cũng chỉ là một cô gái.”
Trần Mộ Bạch đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười lạnh lẽo mà đơn độc, “Sao tôi không rõ việc đó chứ, thế nhưng chú Phương, tôi không thể mềm lòng… tôi sợ nếu như tôi mềm lòng sẽ hại đến cô ấy… cô ấy nói cô ấy muốn rời khỏi Trần gia, bi kịch của Trần Phương Trúc tôi không muốn lặp lại nữa.”
Chuyện năm đó của Trần Phương Trúc, không ai trong Trần gia dám nhắc đến, rồi chuyện đó cũng theo thời gian mà dần dần rơi vào quên lãng, thế nhưng cũng không hề đại biểu cho việc không có ai nhớ đến.
Trần Phương sững lại một lúc, rồi nói ra những lời mà ông đã giấu trong lòng bấy lâu nay, “Thiếu gia, những chuyện đó đều đã qua rồi. Thật ra có một số chuyện cậu có thể nói ra, nếu cậu không nói, cô ấy chưa chắc đã hiểu.”
Bọn họ đều không phải là những người dễ dàng thể hiện cảm xúc của mình, Mỗi lần thăm dò lẫn nhau như vậy, người thì nhất quyết không nói, người thì buồn bực không hỏi, thời gian qua đi sẽ bắt đầu nảy sinh xung đột. Cố Cửu Tư cứ buồn bực không chịu lên tiếng, lại càng làm người khác tức giận hơn. Mặc dù Trần Mộ Bạch thuộc tuýp người lạnh lùng, thế nhưng kiểu người này cũng chính là kiểu người thâm tình nhất.
Trần Mộ Bạch giống như có điều suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn ông, sau đó liền rơi vào trầm mặc, anh đương nhiên hiểu “cô ấy” trong lời của ông là ai.
Trần Phương đưa hộp thuốc đến trước mặt anh, “Lúc nãy tôi thấy tay của Cửu Tư chảy rất nhiều máu, cậu có muốn đi xem không?”
Hồi lâu sau, ông cũng không nghe thấy tiếng trả lời, Trần Phương liền đóng cửa rồi đi ra ngoài.
Trần Mộ Bạch ngồi thêm một lúc mới rút điện thoại ra gọi điện.
“Người mà tôi bảo cậu tìm, cậu đã tìm được chưa?”
Giọng của Đường Kính rõ ràng nhỏ đi vài phần, chột dạ trả lời, “Vẫn chưa…”
Những năng lực khác của Đường Kính tạm thời không bàn đến, trên thế giới này, việc tìm một người đối với cậu ta mà nói, không phải chuyện gì quá khó khăn.
Trần Mộ Bạch ngừng một lát, hỏi dò, “Có phải… đã chết rồi không?”
Đường Kính cảm thấy khó hiểu, “Chết rồi thì cũng phải có một chút dấu vết chứ, thế nhưng người này không có một chút vết tích nào cả, giống như đã bị ai đó xóa sạch sẽ… tôi nói này, Trần Tam Nhi, không phải cậu cố tình bịa ra một cái tên cố tình trêu chọc tôi đấy chứ?”
Trần Mộ Bạch rõ ràng không có tâm tình để đùa giỡn như vậy với cậu, “Tôi không có vô vị như cậu đâu! Có phải cậu không tìm kỹ không?’
Đường Kính cực kỳ không phục, “Không phải!”
Hai người nghi ngờ lẫn nhau nên đang hết sức để chứng minh sự vô tội của mình.
Đường Kính đột nhiên nghĩ ra được điều gì, “Có thể có một khả năng khác, chính là có người biết cậu sẽ đi điều tra, mà người này hiểu cậu rất rõ, biết cậu sẽ đến chỗ tôi để điều tra, mà trùng hợp ở chỗ, người này cũng hiểu rõ các phương thức điều tra của tôi, thế nên, họ đã dọn dẹp sạch sẽ chuyện này từ trước rồi, vì vậy tôi mới không tra ra được điều gì. Đúng rồi, rốt cuộc người cậu bảo tôi tìm là ai vậy?”
Trân Mộ Bạch suy nghĩ một lát, cũng không định trả lời câu hỏi của Đường Kính, “Vậy không còn cách nào khác sao?”
Đường Kính cũng không để bụng, “Cứ tìm theo cách cũ của chúng ta thì chắc chắn không được, phải đổi cách khác xem sao. Trước đó tôi cũng nghĩ đến vài người, người thích hợp nhất chính là Đoàn Vương gia. Anh ta xuất thân đặc biệt, có một số tài liệu tôi không lấy được, hơn nữa dường như, cậu với anh ta cũng không liên quan gì đến nhau, nên chắc người kia cũng không nghĩ tới việc cậu sẽ đi tìm anh ta.”
Trần Mộ Bạch không quen biết Đoàn Cảnh Hi, anh cũng không muốn để quá nhiều người biết chuyện này, “Cậu thử lại lần nữa xem, nếu như thực sự không được… đến lúc đó rồi tính.”
Đường Kính đồng ý, “Có manh mối gì khác không?”
Trần Mộ Bạch đột nhiên nghĩ đến chuyện Cố Cửu Tư đã từng hỏi anh về chuyện của Mạnh Nghi Niên, “Cậu thử điều tra từ chỗ Mạnh Nghi Niên đi.”
Đường Kính đáp ứng việc nhanh chóng đi điều tra, sau đó liền cúp điện thoại.
Trần Mộ Bạch đặt điện thoại xuống, vô tình chạm vào hộp thuốc, rũ mắt suy nghĩ một lúc, vừa định đứng dậy, thì màn hình điện thoại lại sáng lên.
Vừa mới bắt máy thì đầu dây bên kia vang lên tiếng gọi mà Trần Mộ Bạch anh ghét nhất.
“Tiểu Bạch.”
Trần Thốc chưa kịp nói tiếp thì Trần Mộ Bạch đã cúp ngay điện thoại.
Trần Thốc cầm điện thoại, cảm thấy khó hiểu, một lúc lâu mới chợt nhận ra, sau đó gọi lại lần nữa, rất nghiêm túc thay đổi cách xưng hô, giọng điệu như có việc cần nhờ giúp, “Mộ Bạch.”
Trần Mộ Bạch thờ ơ “Ừm” một tiếng.
Trần Thốc vừa thay áo blouse vừa lên tiếng, “Anh phải vào phòng phẫu thuật ngay bây giờ, anh đưa cho em số điện thoại, em giúp anh nạp 200 tệ tiền điện thoại nhé.
Tâm tình của anh đang vô cùng tệ, hai tay nắm chặt điện thoại dường như muốn làm khó Trần Thốc, “Làm gì! Cái kẻ kia ăn nhiều đến mức khiến anh nghèo đến nỗi không nộp được tiền điện thoại hả?”
Trần Thốc rõ ràng không vui, “Sao tự nhiên lắm chuyện thế!”
Trần Mộ Bạch cũng không chịu thua, “Không nói thì thôi, đi tìm người khác đi!”
Thấp thoáng đã nghe thấy tiếng y tá ở đầu bên kia đang giục Trần Thốc, anh đồng ý một tiếng rồi bắt đầu giải thích, “Hôm qua cô ấy gặp kẻ lừa đảo trên xe buýt, mượn 200 tệ, người đó xin số điện thoại của cô ấy, nói hôm nay sẽ nạp tiền điện thoại trả lại.”
Trần Mộ Bạch hừ lạnh, lộ rõ sự trào phúng, “Đầu cô ta nhúng nước à? Thế mà cũng tin”
“Anh định tự mình nạp cho cho ấy, thế nhưng điện thoại lại để quên ở nhà, lại có một bác sĩ khác tìm anh làm phẫu thuật giúp, anh thực sự không kịp nên mới tìm em giúp.”
Trần Mộ Bạch cũng không thèm quan tâm đến việc cấp bách của anh, vẫn chậm rãi châm chọc, “Anh cũng ngốc giống cô ta rồi à, không biết dạy cô ta thế nào là giang hồ hiểm ác, lòng người khó đoán sao.”
Giọng nói của Trần Thốc không có gì khác thường, “Không cần. Mộ Bạch, cô ấy và chúng ta khác nhau, một người con gái đơn thuần như vậy, anh không muốn để cho một số người một số việc vấy bẩn cô ấy, anh sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, để cô ấy cảm thấy rằng thế giới này thật tốt đẹp, mỗi ngày đều có thể vui vẻ mà sống, Những chuyện mà em nói đến, chỉ cần anh còn ở đây một ngày thì nhất định sẽ không để cô ấy phải biết đến.”
Căn phòng giống như rơi vào chết lặng, dường như ngay đến cả không khí xung quanh cũng ngưng kết lại.
Trần Mộ Bạch nổi cơn thịnh nộ, quét tất cả đồ vật ở trên mặt bàn rơi xuống đất, chiếc bình hoa ở bên cạnh cũng vô tội chịu trận, vỡ tan tành.
Anh bước chân lên đống lộn xộn đó, từng bước đến gần cô, Cố Cửu Tư muốn trốn tránh theo bản năng nhưng lại bị anh giữ thật chặt lấy cổ tay, “Cố Cửu Tư, có phải hôm nay em ăn nhầm thuốc rồi hay không?! Sự nhẫn nhịn của em đâu hết rồi?! Sự lạnh lùng của em đâu rồi?!”
Cố Cửu Tư nhắm mắt đợi anh phát tiết xong mới ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, giọng nói tràn đầy sự khổ sở, “Tôi thực sự rất mệt rồi, tôi không muốn sống một cuộc sống như vậy nữa…”
Đây là lần đầu tiên Trần Mộ Bạch nhìn thấy người con gái này khóc, nếu nói anh không hoảng sợ thì là nói dối.
Trước ngày hôm nay, anh vẫn luôn cho rằng có phải người con gái này không biết khóc hay không, cô luôn nhẫn nhịn, luôn tự kiềm chế, lạnh nhạt. Trong mắt của anh, Cố Cửu Tư không khác gì một khúc gỗ.
Trần Mộ Bạch ngay lập tức kéo cô lại gần, vừa dịu dàng lau nước mắt cho cô, vừa nghiến chặt răng thấp giọng nhắc nhở bên tai cô, “Cố Cửu Tư, em nghe kỹ cho tôi, tất cả đều là do em lựa chọn, dù có mệt đến đâu em cũng phải chịu đựng! Nếu như em dám chết, người mà em muốn tôi tìm, tôi nhất định sẽ khiến cho người đó hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, tôi nói được là làm được! Tôi không bảo em rời đi, em không được đi! Càng không được chết!”
Nói xong liền mạnh mẽ đẩy cô ra, Cố Cửu Tư ngã ngồi xuống đất, anh cũng không hề có ý định đến giúp cô đứng lên.
Anh đứng từ trên cao nhìn xuống cô một lúc, nở một nụ cười lạnh lẽo, “Coi như tôi nhìn rõ rồi, tôi đúng là không có mắt!”
Sau đó liền đạp cửa rời đi.
Cố Cửu Tư cúi đầu ngồi dưới đất, trong lòng nguội lạnh như đã chết. Qua một lúc rất lâu, cô mới nhớ đến việc mình phải đứng dậy, lúc chống tay xuống dưới đất mới cảm nhận được mặt đất không được bằng phẳng nên trượt tay, trong lòng bàn tay liền đầy những vết thương nông sâu, máu đỏ tươi cũng không ngừng chảy ra ngoài.
Tràn Tĩnh Khang đứng ở một nơi xa xa, nhìn thấy Trần Mộ Bạch nổi cơn thịnh nộ bước từ phòng làm việc rồi xông vào phòng ngủ, dụi dụi mắt hỏi Trần Phương ở bên cạnh, “Sao thiếu gia lại tức giận rồi thế? Không phải lúc nãy vẫn còn bình thường sao?”
Trần Phương nhìn theo, nhíu mày lại, “Lần này… chỉ sợ là giận thật rồi…”
Qua một lúc sau, hai người họ lại nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Cố Cửu Tư từ trong phòng bước ra, không hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ biết quay ra nhìn nhau.
Thật ra hai người đó cũng không phải chưa từng cãi nhau bao giờ, hoặc là hai bên thế lực ngang nhau, rồi bước vào giai đoạn giằng co, cuối cùng tức đến mức mỗi người một ngả. Hoặc là Cố Cửu Tư tỏ ra mình ở thế yếu nên chọc cho Trần Mộ Bạch nổi trận lôi đình. Hoặc trường hợp hiếm gặp hơn chính là Trần Mộ Bạch cố ý trêu chọc cô, làm cô tức giận, cuối cùng Cố Cửu Tư nhẫn nhịn đến mức nội thương. Thế nhưng tình huống cả hai bên đều thiệt hại như thế này thì từ trước đến nay đều chưa bao giờ gặp phải.
Trần Phương và rần Tĩnh Khang nhìn nhau không biết nên làm gì.
Một lúc sau, Trần Tĩnh Khang mới đề nghị, “Hay là đi xem như thế nào ạ?”
Trần Phương gật đầu đồng ý, cả hai người cùng đồng thanh nói ra, “Ba/con đi xem thiếu gia, con/ba đi xem (chị) Cửu Tư”
Trần Tĩnh Khang há hốc mồm, “Con nói trước nhé!”
Trần Phương bình tĩnh vạch ra chỗ sơ hở của con trai mình, “Ba nói ít hơn con một chữ, nói xong trước con.”
Trần Tĩnh Khang định lầy đến cùng, “Vậy thì đã sao chứ!”
Trần Phương vô cùng điềm tĩnh nói, “Ai nói xong trước, người đó thắng.”
Hai người nhất quyết không ai chịu nhường ai cuối cùng quyết định dùng cách rất đàn ông để giải quyết vấn đề này, nói tóm lại thì chính là kéo búa bao.
Cuối cùng, Trần Tĩnh Khang chỉ nhờ vào một chiếc bao mà giành thắng lợi hoàn toàn trước một nắm đấm của Trần Phương, cuối cùng dương dương tự đắc, oai nghiêm đi vào phòng Cố Cửu Tư.
Lúc này Cố Cửu Tư đã tức giận đến mức không còn dáng vẻ cam chịu thường ngày, hoàn toàn rơi vào tình trạng không ai dám đến gần.
Rõ ràng như vậy nhưng Trần Tĩnh Khang lại không hề nhận ra, một người bình thường ôn hoàn, rất dễ nói chuyện một khi trở nên liều lĩnh thì sẽ bất chấp tất cả để đạt được điều mình muốn.
Trần Tĩnh Khang đi vào trong, nói khô cả họng một hồi lâu, Cố Cửu Tư cũng không thèm liếc nhìn cậu một lần, cuối cùng cậu đột nhiên nghĩ ra một chiêu, rên rỉ kêu, “Ai ya, chị Cố, chị nói một câu đi, em cảm thấy không được khỏe.”
Cố Cửu Tư vẫn không thèm nhìn cậu, “Đi nghỉ sớm đi.”
Trần Tĩnh Khang vẫn tiếp tục phát huy sự nghiệp diễn xuất của mình, ôm lấy bụng kêu lên, “Bụng đau quá.”
Cố Cửu Tư đưa mấy viên đường đỏ mua từ hôm trước đưa cho cậu, “Nghỉ sớm đi.”
Trần Tĩnh Khang trợn tròn mắt nhận lấy, “Nhưng em là con trai…”
Cố Cửu Tư còn không buồn nói vài câu qua loa với cậu, chỉ máy móc lặp lại, “Nghỉ ngơi nhiều vào.”
Trần Tĩnh Khang cảm thấy không vui, “Ừm, ngoài câu này ra không còn câu nào khác sao?”
“Có.” Từ đầu tới cuối, Cố Cửu Tư vẫn không nhìn cậu lấy một lần lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Hai mắt Trần Tĩnh Khang lập tức phát sáng, “Câu gì?”
Vẻ mặt cô lạnh lùng lên tiếng, “Về phòng chờ chết đi.”
“…” Cuối cùng Trần Tĩnh Khang thất bại cầm theo túi đường đỏ mà rút lui khỏi chiến trường.
Lúc Trần Phương đi đến xem Trần Mộ Bạch, anh đang ngồi ở trên sofa, hai tay đỡ trước trán, không chịu bật đèn.
Trần Phương đứng ở ngoài cửa, ánh sáng từ hành lang đột ngột hắt vào, Trần Mộ Bạch liền khó chịu híp mắt lại.
Trần Phương dường như không hề có ý định đóng cửa lại, chỉ gọi một tiếng, “Thiếu gia…”
Giọng nói của anh trầm thấp đến dọa người, “Chú Phương, tôi ở Trần gia bao nhiêu năm rồi?”
Trần Phương do dự trả lời, “Lúc tôi đến Trần gia, thiếu gia đã ở đó rồi…”
Trong bóng đêm, giọng nói của Trần Mộ Bạch càng trở nên khác thường, “Tôi nhớ cũng gần mười mấy năm rồi… Cố Cửu Tư đến Trần gia mấy năm rồi?”
Tần Phương trí nhớ vẫn rất tốt, lần này không cần nghĩ liền có thể trả lời, “Sáu năm.”
Trần Mộ Bạch thấp giọng lẩm bẩm, “Sáu năm… sáu năm đã dám nói mệt sao…”
Trần Phương không biết rõ đầu đuôi câu chuyện, chỉ đành thuận theo lời của anh, “Dù gì Cửu Tư cũng chỉ là một cô gái.”
Trần Mộ Bạch đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười lạnh lẽo mà đơn độc, “Sao tôi không rõ việc đó chứ, thế nhưng chú Phương, tôi không thể mềm lòng… tôi sợ nếu như tôi mềm lòng sẽ hại đến cô ấy… cô ấy nói cô ấy muốn rời khỏi Trần gia, bi kịch của Trần Phương Trúc tôi không muốn lặp lại nữa.”
Chuyện năm đó của Trần Phương Trúc, không ai trong Trần gia dám nhắc đến, rồi chuyện đó cũng theo thời gian mà dần dần rơi vào quên lãng, thế nhưng cũng không hề đại biểu cho việc không có ai nhớ đến.
Trần Phương sững lại một lúc, rồi nói ra những lời mà ông đã giấu trong lòng bấy lâu nay, “Thiếu gia, những chuyện đó đều đã qua rồi. Thật ra có một số chuyện cậu có thể nói ra, nếu cậu không nói, cô ấy chưa chắc đã hiểu.”
Bọn họ đều không phải là những người dễ dàng thể hiện cảm xúc của mình, Mỗi lần thăm dò lẫn nhau như vậy, người thì nhất quyết không nói, người thì buồn bực không hỏi, thời gian qua đi sẽ bắt đầu nảy sinh xung đột. Cố Cửu Tư cứ buồn bực không chịu lên tiếng, lại càng làm người khác tức giận hơn. Mặc dù Trần Mộ Bạch thuộc tuýp người lạnh lùng, thế nhưng kiểu người này cũng chính là kiểu người thâm tình nhất.
Trần Mộ Bạch giống như có điều suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn ông, sau đó liền rơi vào trầm mặc, anh đương nhiên hiểu “cô ấy” trong lời của ông là ai.
Trần Phương đưa hộp thuốc đến trước mặt anh, “Lúc nãy tôi thấy tay của Cửu Tư chảy rất nhiều máu, cậu có muốn đi xem không?”
Hồi lâu sau, ông cũng không nghe thấy tiếng trả lời, Trần Phương liền đóng cửa rồi đi ra ngoài.
Trần Mộ Bạch ngồi thêm một lúc mới rút điện thoại ra gọi điện.
“Người mà tôi bảo cậu tìm, cậu đã tìm được chưa?”
Giọng của Đường Kính rõ ràng nhỏ đi vài phần, chột dạ trả lời, “Vẫn chưa…”
Những năng lực khác của Đường Kính tạm thời không bàn đến, trên thế giới này, việc tìm một người đối với cậu ta mà nói, không phải chuyện gì quá khó khăn.
Trần Mộ Bạch ngừng một lát, hỏi dò, “Có phải… đã chết rồi không?”
Đường Kính cảm thấy khó hiểu, “Chết rồi thì cũng phải có một chút dấu vết chứ, thế nhưng người này không có một chút vết tích nào cả, giống như đã bị ai đó xóa sạch sẽ… tôi nói này, Trần Tam Nhi, không phải cậu cố tình bịa ra một cái tên cố tình trêu chọc tôi đấy chứ?”
Trần Mộ Bạch rõ ràng không có tâm tình để đùa giỡn như vậy với cậu, “Tôi không có vô vị như cậu đâu! Có phải cậu không tìm kỹ không?’
Đường Kính cực kỳ không phục, “Không phải!”
Hai người nghi ngờ lẫn nhau nên đang hết sức để chứng minh sự vô tội của mình.
Đường Kính đột nhiên nghĩ ra được điều gì, “Có thể có một khả năng khác, chính là có người biết cậu sẽ đi điều tra, mà người này hiểu cậu rất rõ, biết cậu sẽ đến chỗ tôi để điều tra, mà trùng hợp ở chỗ, người này cũng hiểu rõ các phương thức điều tra của tôi, thế nên, họ đã dọn dẹp sạch sẽ chuyện này từ trước rồi, vì vậy tôi mới không tra ra được điều gì. Đúng rồi, rốt cuộc người cậu bảo tôi tìm là ai vậy?”
Trân Mộ Bạch suy nghĩ một lát, cũng không định trả lời câu hỏi của Đường Kính, “Vậy không còn cách nào khác sao?”
Đường Kính cũng không để bụng, “Cứ tìm theo cách cũ của chúng ta thì chắc chắn không được, phải đổi cách khác xem sao. Trước đó tôi cũng nghĩ đến vài người, người thích hợp nhất chính là Đoàn Vương gia. Anh ta xuất thân đặc biệt, có một số tài liệu tôi không lấy được, hơn nữa dường như, cậu với anh ta cũng không liên quan gì đến nhau, nên chắc người kia cũng không nghĩ tới việc cậu sẽ đi tìm anh ta.”
Trần Mộ Bạch không quen biết Đoàn Cảnh Hi, anh cũng không muốn để quá nhiều người biết chuyện này, “Cậu thử lại lần nữa xem, nếu như thực sự không được… đến lúc đó rồi tính.”
Đường Kính đồng ý, “Có manh mối gì khác không?”
Trần Mộ Bạch đột nhiên nghĩ đến chuyện Cố Cửu Tư đã từng hỏi anh về chuyện của Mạnh Nghi Niên, “Cậu thử điều tra từ chỗ Mạnh Nghi Niên đi.”
Đường Kính đáp ứng việc nhanh chóng đi điều tra, sau đó liền cúp điện thoại.
Trần Mộ Bạch đặt điện thoại xuống, vô tình chạm vào hộp thuốc, rũ mắt suy nghĩ một lúc, vừa định đứng dậy, thì màn hình điện thoại lại sáng lên.
Vừa mới bắt máy thì đầu dây bên kia vang lên tiếng gọi mà Trần Mộ Bạch anh ghét nhất.
“Tiểu Bạch.”
Trần Thốc chưa kịp nói tiếp thì Trần Mộ Bạch đã cúp ngay điện thoại.
Trần Thốc cầm điện thoại, cảm thấy khó hiểu, một lúc lâu mới chợt nhận ra, sau đó gọi lại lần nữa, rất nghiêm túc thay đổi cách xưng hô, giọng điệu như có việc cần nhờ giúp, “Mộ Bạch.”
Trần Mộ Bạch thờ ơ “Ừm” một tiếng.
Trần Thốc vừa thay áo blouse vừa lên tiếng, “Anh phải vào phòng phẫu thuật ngay bây giờ, anh đưa cho em số điện thoại, em giúp anh nạp 200 tệ tiền điện thoại nhé.
Tâm tình của anh đang vô cùng tệ, hai tay nắm chặt điện thoại dường như muốn làm khó Trần Thốc, “Làm gì! Cái kẻ kia ăn nhiều đến mức khiến anh nghèo đến nỗi không nộp được tiền điện thoại hả?”
Trần Thốc rõ ràng không vui, “Sao tự nhiên lắm chuyện thế!”
Trần Mộ Bạch cũng không chịu thua, “Không nói thì thôi, đi tìm người khác đi!”
Thấp thoáng đã nghe thấy tiếng y tá ở đầu bên kia đang giục Trần Thốc, anh đồng ý một tiếng rồi bắt đầu giải thích, “Hôm qua cô ấy gặp kẻ lừa đảo trên xe buýt, mượn 200 tệ, người đó xin số điện thoại của cô ấy, nói hôm nay sẽ nạp tiền điện thoại trả lại.”
Trần Mộ Bạch hừ lạnh, lộ rõ sự trào phúng, “Đầu cô ta nhúng nước à? Thế mà cũng tin”
“Anh định tự mình nạp cho cho ấy, thế nhưng điện thoại lại để quên ở nhà, lại có một bác sĩ khác tìm anh làm phẫu thuật giúp, anh thực sự không kịp nên mới tìm em giúp.”
Trần Mộ Bạch cũng không thèm quan tâm đến việc cấp bách của anh, vẫn chậm rãi châm chọc, “Anh cũng ngốc giống cô ta rồi à, không biết dạy cô ta thế nào là giang hồ hiểm ác, lòng người khó đoán sao.”
Giọng nói của Trần Thốc không có gì khác thường, “Không cần. Mộ Bạch, cô ấy và chúng ta khác nhau, một người con gái đơn thuần như vậy, anh không muốn để cho một số người một số việc vấy bẩn cô ấy, anh sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, để cô ấy cảm thấy rằng thế giới này thật tốt đẹp, mỗi ngày đều có thể vui vẻ mà sống, Những chuyện mà em nói đến, chỉ cần anh còn ở đây một ngày thì nhất định sẽ không để cô ấy phải biết đến.”
/87
|