Chẳng lẽ vì nàng hiện giờ đang ở cùng với người khác, cho nên tâm tình của hắn và Hoàng Phủ Dật khác nhau?
Nhưng mà hiện giờ cũng không có thời gian để nàng lo nhiều việc, còn phải trả lời nữa.
Nàng đành phải ép ra chút nước mắt lần nữa, “Biểu ca, Hoàng Phủ Dật chính là Thái tử, sao hắn có thể để muội rời cung? Nếu muội thật sự đi như thế, hắn nhất định sẽ phái người truy sát, muội không muốn liên lụy đến huynh. . . . . .”
Đóa Đóa giả vờ rơi lệ, “Biểu ca, nếu có duyên, liền hẹn. . . . . . kiếp sau vậy!”
Ô ô, kiếp sau cũng sẽ không liên quan! Kiếp sau nàng vẫn muốn quen biết Hoàng Phủ Dật cơ. . . . . .
“Hắn là Thái tử thì thế nào?”
Mạc Lương Ngôn cười lạnh một tiếng, “Đóa Đóa, nếu ta đã nói muốn dẫn muội đi, thì nhất định sẽ bảo vệ muội chu đáo.”
“Nhưng hắn. . . . . .”
“Ta là minh chủ võ lâm của Tây Nguyệt quốc, nếu bàn về thuộc hạ, ta cũng không ít hơn hắn.”
“. . . . . .” Đóa Đóa bị hoảng sợ.
Cùng lúc kiêm nhiệm Nhiếp Chính vương và võ lâm minh chủ, đây chính là thống nhất hắc bạch đạo trong truyền thuyết nha!
Hơn nữa hắn còn giả thành nam sủng của Nhiếp Chính vương, ba thân phận đổi tới đổi lui, không biết hắn có lo lắng mình sẽ bị tâm thần phân liệt hay không nữa. . . . . .
Đóa Đóa thu suy nghĩ lại, cúi đầu giả khóc, có chút mờ mịt chớp mắt vài lần.
Hắn đã thừa nhận thân phận võ lâm minh chủ rồi, vì sao không thẳng thắn thừa nhận mình chính là Nhiếp Chính vương luôn?
Đang nghĩ ngợi, giọng nói của Mạc Lương Ngôn có chút cứng ngắc vang lên, “Hiện giờ không cần lo lắng gì nữa rồi mà muội vẫn không đáp ứng, Hiểu Hiểu, lẽ nào muội ham mê quyền thế của Hoàng Phủ Dật ư?”
Hắn nhắm mắt, vẻ mặt thống khổ.
À. . . . . . thì ra là nguyên nhân này, hắn đang thử Vân Tri Hiểu, cho nên chưa hoàn toàn thẳng thắn về thân phận.
“Không phải,” Đóa Đóa lắc mạnh đầu, “Muội không có ý đó.”
“Vậy muội theo ta đi!”
“Biểu ca. . . . . . hai việc này không giống nhau, huynh cho muội chút thời gian suy nghĩ có được không?”
Đóa Đóa muốn trì hoãn một chút, lại về bảo Hoàng Phủ Dật giúp nàng nghĩ một cái cớ hay để từ chối.
Trên khuôn mặt tuyệt mĩ xẹt qua tia thống khổ, “Được, ta không bức muội, Hiểu Hiểu, ta không nỡ bức muội.”
“. . . . . .” Giọng nói của hắn rất bi thương, Đóa Đóa nghe đến cũng trở nên khổ sở.
Ài. . . . . . Hắn cũng là một người đáng thương.
Có điều nàng vẫn rất ghét hắn vì muốn hãm hại Hoàng Phủ Dật mà gây tổn hại cho mọi người trong hoàng gia.
Nhưng mà hiện giờ cũng không có thời gian để nàng lo nhiều việc, còn phải trả lời nữa.
Nàng đành phải ép ra chút nước mắt lần nữa, “Biểu ca, Hoàng Phủ Dật chính là Thái tử, sao hắn có thể để muội rời cung? Nếu muội thật sự đi như thế, hắn nhất định sẽ phái người truy sát, muội không muốn liên lụy đến huynh. . . . . .”
Đóa Đóa giả vờ rơi lệ, “Biểu ca, nếu có duyên, liền hẹn. . . . . . kiếp sau vậy!”
Ô ô, kiếp sau cũng sẽ không liên quan! Kiếp sau nàng vẫn muốn quen biết Hoàng Phủ Dật cơ. . . . . .
“Hắn là Thái tử thì thế nào?”
Mạc Lương Ngôn cười lạnh một tiếng, “Đóa Đóa, nếu ta đã nói muốn dẫn muội đi, thì nhất định sẽ bảo vệ muội chu đáo.”
“Nhưng hắn. . . . . .”
“Ta là minh chủ võ lâm của Tây Nguyệt quốc, nếu bàn về thuộc hạ, ta cũng không ít hơn hắn.”
“. . . . . .” Đóa Đóa bị hoảng sợ.
Cùng lúc kiêm nhiệm Nhiếp Chính vương và võ lâm minh chủ, đây chính là thống nhất hắc bạch đạo trong truyền thuyết nha!
Hơn nữa hắn còn giả thành nam sủng của Nhiếp Chính vương, ba thân phận đổi tới đổi lui, không biết hắn có lo lắng mình sẽ bị tâm thần phân liệt hay không nữa. . . . . .
Đóa Đóa thu suy nghĩ lại, cúi đầu giả khóc, có chút mờ mịt chớp mắt vài lần.
Hắn đã thừa nhận thân phận võ lâm minh chủ rồi, vì sao không thẳng thắn thừa nhận mình chính là Nhiếp Chính vương luôn?
Đang nghĩ ngợi, giọng nói của Mạc Lương Ngôn có chút cứng ngắc vang lên, “Hiện giờ không cần lo lắng gì nữa rồi mà muội vẫn không đáp ứng, Hiểu Hiểu, lẽ nào muội ham mê quyền thế của Hoàng Phủ Dật ư?”
Hắn nhắm mắt, vẻ mặt thống khổ.
À. . . . . . thì ra là nguyên nhân này, hắn đang thử Vân Tri Hiểu, cho nên chưa hoàn toàn thẳng thắn về thân phận.
“Không phải,” Đóa Đóa lắc mạnh đầu, “Muội không có ý đó.”
“Vậy muội theo ta đi!”
“Biểu ca. . . . . . hai việc này không giống nhau, huynh cho muội chút thời gian suy nghĩ có được không?”
Đóa Đóa muốn trì hoãn một chút, lại về bảo Hoàng Phủ Dật giúp nàng nghĩ một cái cớ hay để từ chối.
Trên khuôn mặt tuyệt mĩ xẹt qua tia thống khổ, “Được, ta không bức muội, Hiểu Hiểu, ta không nỡ bức muội.”
“. . . . . .” Giọng nói của hắn rất bi thương, Đóa Đóa nghe đến cũng trở nên khổ sở.
Ài. . . . . . Hắn cũng là một người đáng thương.
Có điều nàng vẫn rất ghét hắn vì muốn hãm hại Hoàng Phủ Dật mà gây tổn hại cho mọi người trong hoàng gia.
/308
|