Thật vất vả mới tiễn bước Mạc Lương Ngôn được, Đóa Đóa thở phào nhẹ nhõm, ngã vào giường.
Ài, cuộc sống hai ngày nay thật sự là rất lên bổng xuống trầm!
“Hắn đối với chủ nhân trước kia của thân thể này trái lại rất tốt.” Cửu Vương gia lên tiếng.
“Đúng á.” Ài, cho nên nàng mới phiền não đây.
“Đúng rồi,” Đóa Đóa nhắc nhở hắn, “Ngươi nghìn vạn lần đừng để người khác biết ngươi ngoài có thể nói chuyện ra còn biết rất nhiều bản lĩnh thần kỳ đấy, nếu không hắn sẽ có đề phòng với ngươi, sau này liền nguy hiểm.”
“Điều này đương nhiên ta biết.”
Cửu Vương gia đứng ở gần nàng, ngẩng đầu, cao ngạo đi tới đi lui, vô cùng hài lòng với câu nói hắn biết “bản lĩnh thần kỳ” của Đóa Đóa.
Đóa Đóa không nói gì nhìn hắn, rõ ràng vẫn là hình dạng tiểu hồng điểu, bước đi cái gì mà bước đi chứ. . . . . .
————
Mạc Lương Ngôn võ công cao cường, tuy rằng chưa từng tận mắt thấy hắn ra tay, nhưng Hoàng Phủ Dật phỏng đoán, hai người bọn họ hẳn là đánh không phân thắng bại.
Dưới tình huống này, để không bị phát hiện thì việc theo dõi cũng chỉ có thể tự hắn đi.
Nhưng làm như thế lại thật sự rất mất thời gian, Hoàng Phủ Dật vội giải quyết chuyện khẩn cấp khác xong, liền tìm thẳng tới tận nơi.
Hắn là quang minh chính đại vào từ cửa lớn, vừa vào cửa, liền hỏi hạ nhân của Vân gia rằng biểu thiếu gia của bọn họ ở đâu.
Phúc thúc mở cửa liền hoảng hốt, tay đều run rẩy, Thái tử gia là đến trừng trị gian phu nha. . . . . .
“Điện, điện hạ. Biểu thiếu gia ngài ấy. . . . . .”
Phúc thúc vừa định nói giúp biểu thiếu gia vài câu, liền nhìn thấy Mạc Lương Ngôn từ trong biệt viện đi ra.
Mới từ chỗ Đóa Đóa về không lâu, tâm tình Mạc Lương Ngôn vốn đã không tốt, hiện giờ lại nhìn thấy Hoàng Phủ Dật, hắn cười nhạt, “Thái tử điện hạ thật có nhã hứng, vậy mà lại đến.”
Hoàng Phủ Dật cũng rất bình tĩnh mỉm cười, “Mạc công tử, hôm nay ta đến là có việc tìm ngươi.”
Thế là một anh tuấn một xinh đẹp, hai soái ca đẹp đến người người oán trách liền như thế mà đối diện, so xem ai bình tĩnh hơn.
Nếu Đóa Đóa ở đây, nhất định sẽ khóc ròng phán ra kết quả ——
Không cần so, hai bọn họ đều đồng hạng nhất!
Giọng nói bình tĩnh, ánh mắt Mạc Lương Ngôn lạnh nhạt, “Thái tử điện hạ tìm ta có chuyện gì?”
Hoàng Phủ Dật thật ôn hòa cười cười, “Phúc thúc, ngươi đi làm việc đi.”
Ài, cuộc sống hai ngày nay thật sự là rất lên bổng xuống trầm!
“Hắn đối với chủ nhân trước kia của thân thể này trái lại rất tốt.” Cửu Vương gia lên tiếng.
“Đúng á.” Ài, cho nên nàng mới phiền não đây.
“Đúng rồi,” Đóa Đóa nhắc nhở hắn, “Ngươi nghìn vạn lần đừng để người khác biết ngươi ngoài có thể nói chuyện ra còn biết rất nhiều bản lĩnh thần kỳ đấy, nếu không hắn sẽ có đề phòng với ngươi, sau này liền nguy hiểm.”
“Điều này đương nhiên ta biết.”
Cửu Vương gia đứng ở gần nàng, ngẩng đầu, cao ngạo đi tới đi lui, vô cùng hài lòng với câu nói hắn biết “bản lĩnh thần kỳ” của Đóa Đóa.
Đóa Đóa không nói gì nhìn hắn, rõ ràng vẫn là hình dạng tiểu hồng điểu, bước đi cái gì mà bước đi chứ. . . . . .
————
Mạc Lương Ngôn võ công cao cường, tuy rằng chưa từng tận mắt thấy hắn ra tay, nhưng Hoàng Phủ Dật phỏng đoán, hai người bọn họ hẳn là đánh không phân thắng bại.
Dưới tình huống này, để không bị phát hiện thì việc theo dõi cũng chỉ có thể tự hắn đi.
Nhưng làm như thế lại thật sự rất mất thời gian, Hoàng Phủ Dật vội giải quyết chuyện khẩn cấp khác xong, liền tìm thẳng tới tận nơi.
Hắn là quang minh chính đại vào từ cửa lớn, vừa vào cửa, liền hỏi hạ nhân của Vân gia rằng biểu thiếu gia của bọn họ ở đâu.
Phúc thúc mở cửa liền hoảng hốt, tay đều run rẩy, Thái tử gia là đến trừng trị gian phu nha. . . . . .
“Điện, điện hạ. Biểu thiếu gia ngài ấy. . . . . .”
Phúc thúc vừa định nói giúp biểu thiếu gia vài câu, liền nhìn thấy Mạc Lương Ngôn từ trong biệt viện đi ra.
Mới từ chỗ Đóa Đóa về không lâu, tâm tình Mạc Lương Ngôn vốn đã không tốt, hiện giờ lại nhìn thấy Hoàng Phủ Dật, hắn cười nhạt, “Thái tử điện hạ thật có nhã hứng, vậy mà lại đến.”
Hoàng Phủ Dật cũng rất bình tĩnh mỉm cười, “Mạc công tử, hôm nay ta đến là có việc tìm ngươi.”
Thế là một anh tuấn một xinh đẹp, hai soái ca đẹp đến người người oán trách liền như thế mà đối diện, so xem ai bình tĩnh hơn.
Nếu Đóa Đóa ở đây, nhất định sẽ khóc ròng phán ra kết quả ——
Không cần so, hai bọn họ đều đồng hạng nhất!
Giọng nói bình tĩnh, ánh mắt Mạc Lương Ngôn lạnh nhạt, “Thái tử điện hạ tìm ta có chuyện gì?”
Hoàng Phủ Dật thật ôn hòa cười cười, “Phúc thúc, ngươi đi làm việc đi.”
/308
|