Trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, Mạc Lương Ngôn âm trầm nói, “Ngươi không biết có một thứ gọi là điểm huyệt hả?”
“Biết a.” Đóa Đóa rất là nhu thuận gật đầu, cười tủm tỉm, “Tiểu Cửu, ra đây ra đây, nếu hắn điểm huyệt ta, ngươi cứ mổ ta một chút, tùy tiện bị thương cũng không sao”.
Cửu Vương gia lập tức bay ra từ trong tay áo nàng, giống như vô cùng hưng phấn mà vỗ cánh.
“. . . . . .” Mặt Đóa Đóa liền suy sụp xuống, “Tiểu Cửu, hình như ngươi rất cao hứng thì phải. . . . . .”
“Đương nhiên,” Cửu Vương gia mừng rỡ chỉ kém mức nhảy cẫng lên, “Ta chờ ngày này đã lâu rồi!”
“. . . . . .” Ô ô, rất đả kích người mà. . . . . .
Thấy một màn này, mặt Mạc Lương Ngôn phủ đầy hàn sương, hung ác nhìn chằm chằm Đóa Đóa một lúc rồi lại nhìn con chim hồng hồng bay qua bay lại linh hoạt kia.
Thuộc hạ của hắn đã thử rất nhiều lần nhưng hoàn toàn không có cách nào bắt được nó.
“Người đâu,” Thanh âm lạnh buốt làm không khí xung quanh đột nhiên hạ xuống mấy độ, “Làm theo lời nàng ta!”
Hì hì, thành công!
Đóa Đóa rất thích thú, quả nhiên như nàng sở liệu a, Mạc Lương Ngôn sẽ không làm tổn thương nàng, hoặc nói đúng hơn là sẽ không làm tổn thương thân thể của Vân Tri Hiểu.
Có điều không biết đến bao giờ Hoàng Phủ Dật mới tìm thấy nàng a. . . . . . Aizz.
Ghế dựa rất nhanh được làm xong, có điều bọn họ hiện giờ đang nóng lòng chạy về nên muốn cưỡi ngựa, mà người cưỡi ngựa không thể cõng Đóa Đóa như thế. . . . . .
Cho nên vì không làm chậm tốt độ của mọi người, chỉ có thể để Mạc Lương Ngôn khinh công giỏi nhất đến tự cõng nàng. . . . . .
Không có cơ hội trả đũa Đóa Đóa, Cửu Vương gia vô cùng buồn bực, lập tức đem tinh lực dư thừa của ḿnh dùng để trêu đùa Mạc Lương Ngôn.
Mạc Lương Ngôn không nói không rằng, đen mặt nghiêm túc bay về phía trước để bảo trì tốc độ bằng những kẻ cưỡi ngựa.
Mà Cửu Vương gia đứng bên cạnh mãnh liệt vỗ cánh ——
“Cố lên! Cố lên! Ta thấy người thật tốt nha nha nha ~”
Giọng nói này làm cho thuộc hạ của Mạc Lương Ngôn đều bực bội, nhưng mà lại không bắt được cái con chim hồng hồng đó, chỉ có thể mang theo sát khí đằng đằng tiếp tục lên đường.
Mạc Lương Ngôn đại khái không phải là người. . . . . .
Đây là cảm giác sau cả một ngày nghiên cứu của Đóa Đóa.
Thuộc hạ của Mạc Lương Ngôn tất cả đều cưỡi ngựa tốt, tốc độ rất nhanh.
Cho dù khinh công của con người dùng toàn lực có thể đuổi kịp tốc độ của tuấn mã, nhưng vì hạn chế thể lực nên cũng chỉ giữ vững được không quá một ngày.
“Biết a.” Đóa Đóa rất là nhu thuận gật đầu, cười tủm tỉm, “Tiểu Cửu, ra đây ra đây, nếu hắn điểm huyệt ta, ngươi cứ mổ ta một chút, tùy tiện bị thương cũng không sao”.
Cửu Vương gia lập tức bay ra từ trong tay áo nàng, giống như vô cùng hưng phấn mà vỗ cánh.
“. . . . . .” Mặt Đóa Đóa liền suy sụp xuống, “Tiểu Cửu, hình như ngươi rất cao hứng thì phải. . . . . .”
“Đương nhiên,” Cửu Vương gia mừng rỡ chỉ kém mức nhảy cẫng lên, “Ta chờ ngày này đã lâu rồi!”
“. . . . . .” Ô ô, rất đả kích người mà. . . . . .
Thấy một màn này, mặt Mạc Lương Ngôn phủ đầy hàn sương, hung ác nhìn chằm chằm Đóa Đóa một lúc rồi lại nhìn con chim hồng hồng bay qua bay lại linh hoạt kia.
Thuộc hạ của hắn đã thử rất nhiều lần nhưng hoàn toàn không có cách nào bắt được nó.
“Người đâu,” Thanh âm lạnh buốt làm không khí xung quanh đột nhiên hạ xuống mấy độ, “Làm theo lời nàng ta!”
Hì hì, thành công!
Đóa Đóa rất thích thú, quả nhiên như nàng sở liệu a, Mạc Lương Ngôn sẽ không làm tổn thương nàng, hoặc nói đúng hơn là sẽ không làm tổn thương thân thể của Vân Tri Hiểu.
Có điều không biết đến bao giờ Hoàng Phủ Dật mới tìm thấy nàng a. . . . . . Aizz.
Ghế dựa rất nhanh được làm xong, có điều bọn họ hiện giờ đang nóng lòng chạy về nên muốn cưỡi ngựa, mà người cưỡi ngựa không thể cõng Đóa Đóa như thế. . . . . .
Cho nên vì không làm chậm tốt độ của mọi người, chỉ có thể để Mạc Lương Ngôn khinh công giỏi nhất đến tự cõng nàng. . . . . .
Không có cơ hội trả đũa Đóa Đóa, Cửu Vương gia vô cùng buồn bực, lập tức đem tinh lực dư thừa của ḿnh dùng để trêu đùa Mạc Lương Ngôn.
Mạc Lương Ngôn không nói không rằng, đen mặt nghiêm túc bay về phía trước để bảo trì tốc độ bằng những kẻ cưỡi ngựa.
Mà Cửu Vương gia đứng bên cạnh mãnh liệt vỗ cánh ——
“Cố lên! Cố lên! Ta thấy người thật tốt nha nha nha ~”
Giọng nói này làm cho thuộc hạ của Mạc Lương Ngôn đều bực bội, nhưng mà lại không bắt được cái con chim hồng hồng đó, chỉ có thể mang theo sát khí đằng đằng tiếp tục lên đường.
Mạc Lương Ngôn đại khái không phải là người. . . . . .
Đây là cảm giác sau cả một ngày nghiên cứu của Đóa Đóa.
Thuộc hạ của Mạc Lương Ngôn tất cả đều cưỡi ngựa tốt, tốc độ rất nhanh.
Cho dù khinh công của con người dùng toàn lực có thể đuổi kịp tốc độ của tuấn mã, nhưng vì hạn chế thể lực nên cũng chỉ giữ vững được không quá một ngày.
/308
|