Thế nhưng Mạc Lương Ngôn vẫn cứ không nói một tiếng mà chạy cả ngày, thuộc hạ của hắn đã mấy lần yêu cầu đổi người nhưng đều bị hắn từ chối.
Hiện giờ sắc trời đã tối, nhưng Mạc Lương Ngôn vẫn chưa kêu thuộc hạ nghỉ ngơi, bọn họ vẫn tiếp tục đi như ban ngày để cho kịp đường.
Mà cứ tiếp tục như vậy, suốt ba ngày.
Trong ba ngày này, những người này cũng không hề dừng lại nghỉ nửa khắc nào, cuối cùng cũng ra khỏi quốc cảnh của Kì quốc, tiến vào Tây Nguyệt quốc.
Chân mới bước vào Tây Thủy thành biên cảnh Tây Nguyệt Quốc, Mạc Lương Ngôn đột nhiên kéo Đóa Đóa đang ngồi thảnh thơi nghỉ ngơi sau lưng hắn xuống.
“Này. . . . . .”
Sau một trận trời đất đảo lộn, Đóa Đóa phát hiện Mạc Lương Ngôn đã ngã trên đất, mà mình thì ngã trên người hắn, bị hắn ôm chặt.
“Chủ tử ——”
Thuộc hạ của hắn đầu tiên là kinh sợ kêu lên, sau đó bình tĩnh lại, kiểm tra hơi thở của hắn, xác định hắn không sao thì lập tức hợp lực khiêng hai bọn họ vào trong khách điếm.
Đúng vậy, là hai bọn họ.
Bởi vì cánh tay Mạc Lương Ngôn ôm Đóa Đóa không thể gỡ ra nổi, bọn họ chỉ có thể khiêng luôn cả Đóa Đóa lên cùng.
“. . . . . .” Đóa Đóa đã cảm nhận được cảm giác bị người ta khiêng cả tứ chi đã lâu không thấy là như thế nào.
Ô ô, lần liền trước bị người ta nâng thế này, là lần đầu tiên nàng gặp bọn Hoàng Phủ Dật, “đụng gãy” xương sườn của hắn.
Sau đó nàng mới biết, đó vốn không phải do nàng đụng, là hắn nghĩ nàng đang thử xem hắn có võ công hay không, cho nên mới dùng nội tực làm gãy hai cái!
Ô ô, oan quá, khi ấy nàng đã cảm thấy mất mặt biết chừng nào . . . . . .
Khiêng họ vào phòng hạng nhất của khách điếm xong, cả đám áo đen đều nhìn Đóa Đóa với ánh mắt cảnh cáo.
Sau đó vì không quấy nhiễu đến chủ tử nghỉ ngơi, bọn họ đều rời khỏi phòng.
Cơ hội tốt!
Đóa Đóa dùng ánh mắt ra hiệu cho Cửu Vương gia, bảo hắn thử xem có đưa nàng đi được không.
Nhìn nhìn Mạc Lương Ngôn chẳng biết là ngủ say hay là hôn mê kia, Cửu Vương gia biến mình lớn them vài lần, sau đó thử gỡ tay Mạc Lương Ngôn ra.
. . . . . . Không gỡ được.
Biến lớn thêm. . . . . . vẫn không gỡ được.
Không còn cách nào khác, hắn đành mạo hiểm biến về hình người, nhưng vẫn không có cách nào lôi Đóa Đóa ra khỏi lòng hắn ta.
Tay Mạc Lương Ngôn giống như là mọc ra từ người Đóa Đóa vậy, có kéo thế nào cũng không mảy may dịch chuyển.
Đóa Đóa bất lực, sao có thể như thế a. . . . . .
Nàng cúi đầu nhìn nhìn, bị mặt hắn dọa đến nhảy dựng lên, á á á!
Hiện giờ sắc trời đã tối, nhưng Mạc Lương Ngôn vẫn chưa kêu thuộc hạ nghỉ ngơi, bọn họ vẫn tiếp tục đi như ban ngày để cho kịp đường.
Mà cứ tiếp tục như vậy, suốt ba ngày.
Trong ba ngày này, những người này cũng không hề dừng lại nghỉ nửa khắc nào, cuối cùng cũng ra khỏi quốc cảnh của Kì quốc, tiến vào Tây Nguyệt quốc.
Chân mới bước vào Tây Thủy thành biên cảnh Tây Nguyệt Quốc, Mạc Lương Ngôn đột nhiên kéo Đóa Đóa đang ngồi thảnh thơi nghỉ ngơi sau lưng hắn xuống.
“Này. . . . . .”
Sau một trận trời đất đảo lộn, Đóa Đóa phát hiện Mạc Lương Ngôn đã ngã trên đất, mà mình thì ngã trên người hắn, bị hắn ôm chặt.
“Chủ tử ——”
Thuộc hạ của hắn đầu tiên là kinh sợ kêu lên, sau đó bình tĩnh lại, kiểm tra hơi thở của hắn, xác định hắn không sao thì lập tức hợp lực khiêng hai bọn họ vào trong khách điếm.
Đúng vậy, là hai bọn họ.
Bởi vì cánh tay Mạc Lương Ngôn ôm Đóa Đóa không thể gỡ ra nổi, bọn họ chỉ có thể khiêng luôn cả Đóa Đóa lên cùng.
“. . . . . .” Đóa Đóa đã cảm nhận được cảm giác bị người ta khiêng cả tứ chi đã lâu không thấy là như thế nào.
Ô ô, lần liền trước bị người ta nâng thế này, là lần đầu tiên nàng gặp bọn Hoàng Phủ Dật, “đụng gãy” xương sườn của hắn.
Sau đó nàng mới biết, đó vốn không phải do nàng đụng, là hắn nghĩ nàng đang thử xem hắn có võ công hay không, cho nên mới dùng nội tực làm gãy hai cái!
Ô ô, oan quá, khi ấy nàng đã cảm thấy mất mặt biết chừng nào . . . . . .
Khiêng họ vào phòng hạng nhất của khách điếm xong, cả đám áo đen đều nhìn Đóa Đóa với ánh mắt cảnh cáo.
Sau đó vì không quấy nhiễu đến chủ tử nghỉ ngơi, bọn họ đều rời khỏi phòng.
Cơ hội tốt!
Đóa Đóa dùng ánh mắt ra hiệu cho Cửu Vương gia, bảo hắn thử xem có đưa nàng đi được không.
Nhìn nhìn Mạc Lương Ngôn chẳng biết là ngủ say hay là hôn mê kia, Cửu Vương gia biến mình lớn them vài lần, sau đó thử gỡ tay Mạc Lương Ngôn ra.
. . . . . . Không gỡ được.
Biến lớn thêm. . . . . . vẫn không gỡ được.
Không còn cách nào khác, hắn đành mạo hiểm biến về hình người, nhưng vẫn không có cách nào lôi Đóa Đóa ra khỏi lòng hắn ta.
Tay Mạc Lương Ngôn giống như là mọc ra từ người Đóa Đóa vậy, có kéo thế nào cũng không mảy may dịch chuyển.
Đóa Đóa bất lực, sao có thể như thế a. . . . . .
Nàng cúi đầu nhìn nhìn, bị mặt hắn dọa đến nhảy dựng lên, á á á!
/308
|