Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Trận mưa hôm qua cuốn trôi hết bụi bặm tích tụ qua mấy ngày, bầu trời màu xanh lam giống như vừa mới được gột rửa, không một gợn mây, gió nhẹ thổi qua cành lá của cây hoè cao vút xanh tươi trên đường tạo thành một thứ âm thanh xào xạc dễ nghe lạ thường. Vốn dĩ là một ngày tươi đẹp nhưng sự lầy lội trên đường lại khiến người ta chán nản, móng ngựa đi qua không có cảm giác chân thật mà lại là cảm xúc hư không, mềm như bông. Lưu Sướng rất khó chịu nhưng lại không thể làm gì. Đến mãi tận khi con ngựa dẫm lên con đường đi thông đến hoàng thành thì hắn mới cảm thấy an tâm hơn chút.
Tới bên ngoài cửa cung, Lưu Sướng quen thuộc nhờ cung nhân thân tín đáng tin cậy đem đồ vật vào để tặng, sau đó tìm một góc kín đáo, râm mát kiên nhẫn chờ đợi. Tuy theo như lời Phan Dung thì người kia càng đáng tin cậy hơn nhưng trong tình hình này thì thật sự không thể tiếp tục kéo dài được, hắn chỉ có thể làm vào buổi sáng nên sẽ phải dùng đến biện pháp riêng của mình. Hắn nghĩ dù không thể làm xong chuyện trong một lần nhưng cũng có thể trì hoãn một chút, chỉ cần có thể kéo dài một chút, hắn nhất định có thể nghĩ được biện pháp.
Hắn lẳng lặng dựa vào bức tường cung điện vừa rắn chắc lại lạnh lẽo, nâng mắt nhìn không trung xanh thẳm trên đỉnh đầu, ánh mắt hắn như không có tiêu cự. Tục ngữ nói "Cưới vợ cưới công chúa, được thân phận nhưng chẳng được gì. Thật đáng sợ!" Tuy thân phận phò mã tôn quý nhưng thật ra không khác gì tôi tớ. Tuy quận chúa Thanh Hoa không phải công chúa nhưng cũng có thân phận tôn quý, làm hôn phu của nàng ta cũng không tốt hơn so với phò mã là bao? Hắn nhớ tới người trượng phu còn trẻ tuổi đã bị tức chết kia của quận chúa Thanh Hoa thì trong lòng có chút chua xót.
Nghĩ lại năm đó khi hai người còn ngây thơ, người khác đều cảm thấy chỉ có con gái năm họ lớn là tốt nhất nhưng hắn cũng không cảm thấy cưới công chúa hay quận chúa có vấn đề gì. Nhưng hôn nhân của con cháu hoàng gia, trước nay không phải do bản thân làm chủ, nàng gả cho con trai của công hầu, hắn lại bởi vì phụ thân gây chuyện mà cưới Đan Nương. Hắn không cam lòng, hắn phẫn hận, hắn không muốn cứ như vậy nhận mệnh, nhưng hắn lại không thể làm gì.
Không ngờ chỉ một năm sau, Thanh Hoa đã thành quả phụ. Nàng tới tìm hắn, mắng hắn không đợi nàng, nói hắn không có lương tâm. Có lẽ vì những chuyện đã trải qua nên trái tim hắn đã sớm chai sạn. Hắn không có nửa phần áy náy, chỉ cảm thấy giữa hắn và nàng thật ra cũng không có ai nợ ai, việc gì phải tỏ ra thâm tình như vậy? Làm cho ai xem chứ?
Hắn chỉ mải tập trung quan sát, Thanh Hoa không giống người mà hắn nhớ đến ngày xưa, bên người nàng nuôi dưỡng rất nhiều thiếu niên xinh đẹp, nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, muốn làm gì thì làm, ngoan độc ích kỷ. Nhưng nàng cũng trở nên càng xinh đẹp, quyến rũ hơn, hắn không cự tuyệt nàng, nam nữ hoan ái theo nhu cầu thôi, không có ai nợ ai. Giống như hắn và Mẫu Đơn, Hà gia đưa tiền trong lúc Lưu gia gặp chuyện, hắn cho Mẫu Đơn xung hỉ, dùng thân phận thiếu phu nhân Lưu gia "Áp" lại bệnh tật của nàng, làm Mẫu Đơn có thể tiếp tục sống sót, cũng giống vậy không ai nợ ai. ngôn tình tổng tài
(*)Xung hỉ: lấy vợ/ chồng để gặp may, trong quan niệm thời xưa, lúc này Mẫu Đơn đang bị bệnh nặng nên lấy chồng để gặp việc vui mong nàng sẽ khỏe lại
Hắn chỉ cần nhìn thấy Mẫu Đơn là thấy tức giận, nàng tồn tại là một loại sỉ nhục với hắn, lúc nào cũng nhắc nhở hắn, dù có tôn quý như con cháu nhà trâm anh thì sao chứ? Hắn có khác gì những thiếu niên xinh đẹp mà Thanh Hoa nuôi dưỡng kia, đều dựa vào thân thể, nhan sắc để kiếm sống. Sự thống khổ của hắn chỉ có thể giảm bớt khi nhìn thấy Mẫu Đơn bi thương, khóc lóc, hắn sống không thoải mái thì sao nàng lại được phép hơn hắn chứ? Tôn nghiêm của hắn chỉ có thể được thoả mãn khi một người có thân phận cao quý như Thanh Hoa vắt óc tìm mưu kế hay theo đuổi lấy lòng hắn —— để hắn biết hắn không giống những nữ nhân ăn cơm mềm.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới cuối cùng mọi chuyện trở nên như thế này. Con gái một thương nhân mà cũng có thể vứt bỏ hắn như giày rách, hắn không đáng giá vậy sao? Nàng đã hết bệnh, cùng người khác tình chàng ý thiếp, tình thâm ý trọng, quay đầu lại là vứt bỏ hắn, vậy thì hắn làm sao có thể nhẫn nhịn, bỏ qua được chứ? Mỗi người đều có được thứ mình muốn nhưng chưa từng có người hỏi hắn muốn gì. Hắn cười khẩy một tiếng, hắn càng không muốn bọn họ như nguyện.
Thời gian trôi thật sự quá chậm, tường cung quá cao, ánh nắng khẽ đung đưa, rất nhanh biến mất ở phía bên kia bức tường, chỉ để lại một luồng lạnh thấu xương. Lưu Sướng đứng ngồi không yên, đã lâu như vậy mà không nhận được hồi âm, trong lòng không khỏi nôn nóng.
Cuối cùng cửa cũng mở, người tới là tổng quản trong cung Hoàng Hậu, Dương Đức Nhất, hắn cười rộ lên giống như phật Di Lặc, da thịt hồng hào, mượt mà. Vừa thấy nụ cười trên mặt Dương Đức Nhất, Lưu Sướng thầm vui vẻ, chuyện nhất định thành! Quả nhiên, không đợi hắn mở miệng, Dương Đức Nhất đã cười chúc mừng hắn: "Chúc mừng Lưu phụng nghị lang tâm tưởng sự thành, nương nương đã đồng ý rồi!"
Giống như có gánh nặng ngàn cân đột nhiên dời khỏi người, người chết đuối đột nhiên có thể hô hấp thoải mái, Lưu Sướng vui mừng khôn xiết, một khối ngọc cổ đã chuẩn bị từ sớm trượt vào tay Dương Đức Nhất mà không hề lộ dấu vết, hắn thật sự cảm tạ: "Đại tổng quản vất vả!"
Rõ ràng chỉ là một tổng quản, hắn lại thêm chữ "đại", Dương Đức Nhất khẽ cười: "Phụng nghị lang cần gì phải khách khí như thế? Lưu thượng thư sáng sớm đã nói với lão nô rồi, việc này cũng có liên quan đến trưởng công chúa Khang Thành, quận chúa cũng từng vài lần cầu nương nương, dù như thế nào cũng phải làm việc chu toàn mới được. Hôm nay nương nương thấy đồ vật mà ngài hiếu kính thì rất vui mừng, còn nói với lão nô, đúng là người trẻ tuổi không thể chờ đợi, nếu ngài ấy không nhanh chóng cầu Thánh Thượng ban cho ý chỉ thì lại thật sự trở thành người xấu mất!"
Lưu Sướng nghe thấy thì choáng váng, vậy là có ý gì? Sao hắn nghe không hiểu?
Dương Đức Nhất thấy bộ dáng ngơ ngác của hắn thì tốt bụng nhắc nhở: "Vốn dĩ lúc trước quận chúa Thanh Hoa đã nghĩ cách cầu xin vài lần nhưng Thánh Thượng đều nói ngài đã có thê thất nên không thỏa đáng, chuẩn bị chọn cho nàng một mối khác trong số các tân khoa tiến sĩ năm tới. Vào dịp Tết Đoan Ngọ, phủ Ngụy vương lại làm ra chuyện như vậy nên mấy ngày nay nàng cũng không dám tiến cung, trưởng công chúa Khang Thành cũng tính toán đợi một thời gian nữa sẽ nhắc tới việc này. Bây giờ thì tốt rồi có Hoàng Hậu nương nương tính toán thay các nàng, còn gì tốt hơn chứ. Ngài cứ an tâm mà trở về, chắc chỉ không đến nửa tháng nữa là ý chỉ tứ hôn ý sẽ được ban xuống."
Trong đầu Lưu Sướng có tiếng "ầm ầm" vang lên, trước mắt bay qua luồng sáng trắng, ngay sau đó tối đen lại, chỉ mơ màng thấy miệng Dương Đức Nhất lúc đóng lúc mở, nụ cười chói mắt nhưng hắn lại không thể nghe rõ cụ thể ông ta nói cái gì. Rốt cuộc ở giữa xảy ra chuyện gì? Hắn cứng đờ túm lấy tay áo Dương Đức Nhất, cố sức nói: "Ta nhờ người tặng đồ vào nói gì với tổng quản?"
Trên khuôn mặt trắng nõn, hồng hào của Dương Đức Nhất không có biểu cảm gì đặc biệt, ông ta cười vui vẻ nói: "Chuyện đó có gì quan trọng chứ? Quan trọng là chuyện này đã làm xong, nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn sẽ không thay đổi! Phụng nghị lang vẫn nên nhanh chóng trở về chuẩn bị đi, chúng tôi chờ uống rượu mừng của ngài." Nói xong thì cũng không nhiều lời thêm với Lưu Sướng nữa mà đi thẳng vào cửa cung.
Dương Đức Nhất đi vào tường cung, đi đến một nơi có hoa cỏ tươi tốt, quận chúa Thanh Hoa mặc một bộ Hồ phục màu đỏ tươi đi ra, nhướng mày cười nói: "Tổng quản vất vả rồi."
Dương Đức Nhất cười mi mắt cong cong, miệng không ngừng chúc mừng quận chúa Thanh Hoa. Quận chúa Thanh Hoa cười nhạt, nhét một túi đồ vật vào tay ông ta mà không để lại dấu vết, đứng thẳng lưng rồi lặng lẽ rời đi.
Tuyệt đối không thay đổi! Điều này có nghĩa vốn dĩ đây là chuyện không chắc chắn nhưng trách hắn quá vội vàng nên ngược lại mới thúc đẩy? Không thể nào có chuyện này được? Hoàng Hậu không phải người đã thu đồ vật mà không làm việc, nếu không hắn và Phan Dung cũng sẽ không nghĩ đến việc đi cầu nàng, chắc chắn ở giữa chuyện này có ai đó ra tay truyền sai lời. Lưu Sướng ngơ ngác nhìn đám rêu xanh dưới chân tường một lát, giẫm lên rồi dùng chân nghiền nát đấm rêu kia cho đến khi gương mặt mờ đi, vặn vẹo sau đó xoay người rời đi.
Gã sai vặt Thu Thật nhìn gương mặt dữ tợn của hắn thì có chút sợ hãi, nhưng vẫn ân cần nhắc nhở: "Công tử, nếu không chờ một chút? Chỗ Quý phi nương nương còn chưa ra mà...... Có lẽ còn sẽ có thay đổi."
Lưu Sướng lạnh lùng thốt lên: "Không chờ được." Còn chờ gì nữa? Lúc trước sở dĩ hắn chuẩn bị tặng Quý phi chỉ vì đề phòng trong bất kỳ tình huống nào, chủ yếu vẫn muốn dựa vào Hoàng Hậu. Bây giờ bên Hoàng Hậu nắm giữ hậu cung đã quyết định rồi thì kể cả Quý phi có quyền lực đến đâu cũng không thể đồng thời cùng chống lại Hoàng Hậu, trưởng công chúa Khang Thành và phủ Ngụy vương. Hắn vẫn có thể nhìn rõ điểm này.
Vừa mới đi ra cửa An Phúc, Thu Thật khẩn trương nhắc nhở Lưu Sướng: "Công tử gia, lão gia ở nơi đó."
Lưu Sướng ngẩng đầu lên một cách cứng đờ thấy Lưu Thừa Khải mặc quan phục màu tím, đeo túi cá vàng, dừng ngựa ở cách đó không xa, bình tĩnh nhìn hắn, nụ cười nơi khóe miệng có chứa mấy phần châm chọc giống như hết thảy đều nằm trong suy đoán của lão cũng ở trong kế hoạch của lão.
Lưu Sướng mím chặt môi, nhìn chằm chằm Lưu Thừa Khải. Tim phổi của hắn giống như đám rêu xanh bị hắn giẫm đến nát nhừ kia, khô quắt yếu ớt, không còn một chút sự sống, đau giống như xuyên tim, nát xương đến nỗi hắn không thể thở được.
Ánh mắt Lưu Thừa Khải nhìn lướt qua Thu Thật bên người hắn, cười khoan dung: "Chúc mừng con ta được như ước nguyện."
Thu Thật sợ hãi trốn vào phía sau Lưu Sướng, chỉ ước gì lúc này mình không tồn tại. Nghĩ đến kết cục của Tích Hạ, hắn không nhịn được kéo cổ tay áo Lưu Sướng, thấp giọng cầu xin: "Công tử gia, ngài nhịn đi! Ngài không thắng được lão gia đâu. Rốt cuộc ngài ấy vẫn là phụ thân của ngài, dù như thế nào thì lão gia cũng sẽ không hại ngài đâu."
Khóe miệng Lưu Sướng lộ ra một nụ cười cổ quái, hắn vững vàng bước về phía Lưu Thừa Khải, cổ họng rõ ràng còn nghẹn ngào nhưng âm thanh lại rất rõ ràng, trầm ổn: "Phụ thân đang muốn về nhà à? Hôm nay công việc trong bộ có bận lắm không?"
Lưu Thừa Khải có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại cảm thấy vừa lòng, lão đã nói rồi, hai người đều là nữ nhân, một người là con gái thương nhân, một người là quý nữ tông thất, bản chất hoàn toàn khác nhau, chẳng qua tính tình con trai lão hơi ngang bướng chút, chưa kịp thích ứng mà thôi. Hiện tại quả nhiên đã suy nghĩ thông suốt rồi, đúng là không ép là không được. Nhi tử đã chịu thua thì lão cũng sẽ không tiếp tục truy cứu nữa, lão hòa ái trả lời: "Cũng bình thường."
Hai cha con phóng ngựa một trước một sau đi trên đường, tạm thời đều im lặng. Lưu Thừa Khải lén nhìn Lưu Sướng nhưng thấy từ sau khi lên ngựa Lưu Sướng vẫn luôn giữ nguyên một tư thế, khớp xương nắm dây cương đến trắng bệch, môi cũng mím chặt thì lão cũng có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói: "Tiền tiêu rồi thì thôi, dù sao cũng sẽ không có hại, một thời gian nữa cha sẽ mượn cơ hội cầu cho con một chức quan có thực quyền. Về sau con đi theo cha, nghe lời cha sẽ không thiếu được chỗ tốt. Cha chỉ có một nhi tử là con, cha và nương con còn trông cậy vào con dưỡng lão, làm quang tông diệu tổ nhà ta nên chắc chắn sẽ không hại con, con chớ làm chúng ta thất vọng."
Lưu Sướng mím môi cười, chậm rãi nói: "Vâng. Ngài yên tâm, tất nhiên nhi tử sẽ không để ngài thất vọng. Trước kia là do nhi tử quá tùy hứng."
Lưu Thừa Khải cao hứng nói: "Nữ nhân ấy à, hung hãn ghen tuông một chút cũng không sao, chỉ cần tâm tư của nàng còn ở trên người con thì cái gì cũng dễ nói. Con vẫn nên sửa một chút tình tình của mình, nữ nhân đa số đều thích được dỗ dành." Thích phu nhân luôn luôn hung hãn, ghen tuông, lão cũng có thể chịu đựng cả đời đấy thôi! Lão làm được, vì sao nhi tử không làm được?
Lưu Sướng hướng ánh mắt lạnh lùng về phía chân trời, ngoan ngoãn nói: "Nhi tử nghe theo lời cha dạy bảo."
Edit: Rin
Trận mưa hôm qua cuốn trôi hết bụi bặm tích tụ qua mấy ngày, bầu trời màu xanh lam giống như vừa mới được gột rửa, không một gợn mây, gió nhẹ thổi qua cành lá của cây hoè cao vút xanh tươi trên đường tạo thành một thứ âm thanh xào xạc dễ nghe lạ thường. Vốn dĩ là một ngày tươi đẹp nhưng sự lầy lội trên đường lại khiến người ta chán nản, móng ngựa đi qua không có cảm giác chân thật mà lại là cảm xúc hư không, mềm như bông. Lưu Sướng rất khó chịu nhưng lại không thể làm gì. Đến mãi tận khi con ngựa dẫm lên con đường đi thông đến hoàng thành thì hắn mới cảm thấy an tâm hơn chút.
Tới bên ngoài cửa cung, Lưu Sướng quen thuộc nhờ cung nhân thân tín đáng tin cậy đem đồ vật vào để tặng, sau đó tìm một góc kín đáo, râm mát kiên nhẫn chờ đợi. Tuy theo như lời Phan Dung thì người kia càng đáng tin cậy hơn nhưng trong tình hình này thì thật sự không thể tiếp tục kéo dài được, hắn chỉ có thể làm vào buổi sáng nên sẽ phải dùng đến biện pháp riêng của mình. Hắn nghĩ dù không thể làm xong chuyện trong một lần nhưng cũng có thể trì hoãn một chút, chỉ cần có thể kéo dài một chút, hắn nhất định có thể nghĩ được biện pháp.
Hắn lẳng lặng dựa vào bức tường cung điện vừa rắn chắc lại lạnh lẽo, nâng mắt nhìn không trung xanh thẳm trên đỉnh đầu, ánh mắt hắn như không có tiêu cự. Tục ngữ nói "Cưới vợ cưới công chúa, được thân phận nhưng chẳng được gì. Thật đáng sợ!" Tuy thân phận phò mã tôn quý nhưng thật ra không khác gì tôi tớ. Tuy quận chúa Thanh Hoa không phải công chúa nhưng cũng có thân phận tôn quý, làm hôn phu của nàng ta cũng không tốt hơn so với phò mã là bao? Hắn nhớ tới người trượng phu còn trẻ tuổi đã bị tức chết kia của quận chúa Thanh Hoa thì trong lòng có chút chua xót.
Nghĩ lại năm đó khi hai người còn ngây thơ, người khác đều cảm thấy chỉ có con gái năm họ lớn là tốt nhất nhưng hắn cũng không cảm thấy cưới công chúa hay quận chúa có vấn đề gì. Nhưng hôn nhân của con cháu hoàng gia, trước nay không phải do bản thân làm chủ, nàng gả cho con trai của công hầu, hắn lại bởi vì phụ thân gây chuyện mà cưới Đan Nương. Hắn không cam lòng, hắn phẫn hận, hắn không muốn cứ như vậy nhận mệnh, nhưng hắn lại không thể làm gì.
Không ngờ chỉ một năm sau, Thanh Hoa đã thành quả phụ. Nàng tới tìm hắn, mắng hắn không đợi nàng, nói hắn không có lương tâm. Có lẽ vì những chuyện đã trải qua nên trái tim hắn đã sớm chai sạn. Hắn không có nửa phần áy náy, chỉ cảm thấy giữa hắn và nàng thật ra cũng không có ai nợ ai, việc gì phải tỏ ra thâm tình như vậy? Làm cho ai xem chứ?
Hắn chỉ mải tập trung quan sát, Thanh Hoa không giống người mà hắn nhớ đến ngày xưa, bên người nàng nuôi dưỡng rất nhiều thiếu niên xinh đẹp, nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, muốn làm gì thì làm, ngoan độc ích kỷ. Nhưng nàng cũng trở nên càng xinh đẹp, quyến rũ hơn, hắn không cự tuyệt nàng, nam nữ hoan ái theo nhu cầu thôi, không có ai nợ ai. Giống như hắn và Mẫu Đơn, Hà gia đưa tiền trong lúc Lưu gia gặp chuyện, hắn cho Mẫu Đơn xung hỉ, dùng thân phận thiếu phu nhân Lưu gia "Áp" lại bệnh tật của nàng, làm Mẫu Đơn có thể tiếp tục sống sót, cũng giống vậy không ai nợ ai. ngôn tình tổng tài
(*)Xung hỉ: lấy vợ/ chồng để gặp may, trong quan niệm thời xưa, lúc này Mẫu Đơn đang bị bệnh nặng nên lấy chồng để gặp việc vui mong nàng sẽ khỏe lại
Hắn chỉ cần nhìn thấy Mẫu Đơn là thấy tức giận, nàng tồn tại là một loại sỉ nhục với hắn, lúc nào cũng nhắc nhở hắn, dù có tôn quý như con cháu nhà trâm anh thì sao chứ? Hắn có khác gì những thiếu niên xinh đẹp mà Thanh Hoa nuôi dưỡng kia, đều dựa vào thân thể, nhan sắc để kiếm sống. Sự thống khổ của hắn chỉ có thể giảm bớt khi nhìn thấy Mẫu Đơn bi thương, khóc lóc, hắn sống không thoải mái thì sao nàng lại được phép hơn hắn chứ? Tôn nghiêm của hắn chỉ có thể được thoả mãn khi một người có thân phận cao quý như Thanh Hoa vắt óc tìm mưu kế hay theo đuổi lấy lòng hắn —— để hắn biết hắn không giống những nữ nhân ăn cơm mềm.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới cuối cùng mọi chuyện trở nên như thế này. Con gái một thương nhân mà cũng có thể vứt bỏ hắn như giày rách, hắn không đáng giá vậy sao? Nàng đã hết bệnh, cùng người khác tình chàng ý thiếp, tình thâm ý trọng, quay đầu lại là vứt bỏ hắn, vậy thì hắn làm sao có thể nhẫn nhịn, bỏ qua được chứ? Mỗi người đều có được thứ mình muốn nhưng chưa từng có người hỏi hắn muốn gì. Hắn cười khẩy một tiếng, hắn càng không muốn bọn họ như nguyện.
Thời gian trôi thật sự quá chậm, tường cung quá cao, ánh nắng khẽ đung đưa, rất nhanh biến mất ở phía bên kia bức tường, chỉ để lại một luồng lạnh thấu xương. Lưu Sướng đứng ngồi không yên, đã lâu như vậy mà không nhận được hồi âm, trong lòng không khỏi nôn nóng.
Cuối cùng cửa cũng mở, người tới là tổng quản trong cung Hoàng Hậu, Dương Đức Nhất, hắn cười rộ lên giống như phật Di Lặc, da thịt hồng hào, mượt mà. Vừa thấy nụ cười trên mặt Dương Đức Nhất, Lưu Sướng thầm vui vẻ, chuyện nhất định thành! Quả nhiên, không đợi hắn mở miệng, Dương Đức Nhất đã cười chúc mừng hắn: "Chúc mừng Lưu phụng nghị lang tâm tưởng sự thành, nương nương đã đồng ý rồi!"
Giống như có gánh nặng ngàn cân đột nhiên dời khỏi người, người chết đuối đột nhiên có thể hô hấp thoải mái, Lưu Sướng vui mừng khôn xiết, một khối ngọc cổ đã chuẩn bị từ sớm trượt vào tay Dương Đức Nhất mà không hề lộ dấu vết, hắn thật sự cảm tạ: "Đại tổng quản vất vả!"
Rõ ràng chỉ là một tổng quản, hắn lại thêm chữ "đại", Dương Đức Nhất khẽ cười: "Phụng nghị lang cần gì phải khách khí như thế? Lưu thượng thư sáng sớm đã nói với lão nô rồi, việc này cũng có liên quan đến trưởng công chúa Khang Thành, quận chúa cũng từng vài lần cầu nương nương, dù như thế nào cũng phải làm việc chu toàn mới được. Hôm nay nương nương thấy đồ vật mà ngài hiếu kính thì rất vui mừng, còn nói với lão nô, đúng là người trẻ tuổi không thể chờ đợi, nếu ngài ấy không nhanh chóng cầu Thánh Thượng ban cho ý chỉ thì lại thật sự trở thành người xấu mất!"
Lưu Sướng nghe thấy thì choáng váng, vậy là có ý gì? Sao hắn nghe không hiểu?
Dương Đức Nhất thấy bộ dáng ngơ ngác của hắn thì tốt bụng nhắc nhở: "Vốn dĩ lúc trước quận chúa Thanh Hoa đã nghĩ cách cầu xin vài lần nhưng Thánh Thượng đều nói ngài đã có thê thất nên không thỏa đáng, chuẩn bị chọn cho nàng một mối khác trong số các tân khoa tiến sĩ năm tới. Vào dịp Tết Đoan Ngọ, phủ Ngụy vương lại làm ra chuyện như vậy nên mấy ngày nay nàng cũng không dám tiến cung, trưởng công chúa Khang Thành cũng tính toán đợi một thời gian nữa sẽ nhắc tới việc này. Bây giờ thì tốt rồi có Hoàng Hậu nương nương tính toán thay các nàng, còn gì tốt hơn chứ. Ngài cứ an tâm mà trở về, chắc chỉ không đến nửa tháng nữa là ý chỉ tứ hôn ý sẽ được ban xuống."
Trong đầu Lưu Sướng có tiếng "ầm ầm" vang lên, trước mắt bay qua luồng sáng trắng, ngay sau đó tối đen lại, chỉ mơ màng thấy miệng Dương Đức Nhất lúc đóng lúc mở, nụ cười chói mắt nhưng hắn lại không thể nghe rõ cụ thể ông ta nói cái gì. Rốt cuộc ở giữa xảy ra chuyện gì? Hắn cứng đờ túm lấy tay áo Dương Đức Nhất, cố sức nói: "Ta nhờ người tặng đồ vào nói gì với tổng quản?"
Trên khuôn mặt trắng nõn, hồng hào của Dương Đức Nhất không có biểu cảm gì đặc biệt, ông ta cười vui vẻ nói: "Chuyện đó có gì quan trọng chứ? Quan trọng là chuyện này đã làm xong, nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn sẽ không thay đổi! Phụng nghị lang vẫn nên nhanh chóng trở về chuẩn bị đi, chúng tôi chờ uống rượu mừng của ngài." Nói xong thì cũng không nhiều lời thêm với Lưu Sướng nữa mà đi thẳng vào cửa cung.
Dương Đức Nhất đi vào tường cung, đi đến một nơi có hoa cỏ tươi tốt, quận chúa Thanh Hoa mặc một bộ Hồ phục màu đỏ tươi đi ra, nhướng mày cười nói: "Tổng quản vất vả rồi."
Dương Đức Nhất cười mi mắt cong cong, miệng không ngừng chúc mừng quận chúa Thanh Hoa. Quận chúa Thanh Hoa cười nhạt, nhét một túi đồ vật vào tay ông ta mà không để lại dấu vết, đứng thẳng lưng rồi lặng lẽ rời đi.
Tuyệt đối không thay đổi! Điều này có nghĩa vốn dĩ đây là chuyện không chắc chắn nhưng trách hắn quá vội vàng nên ngược lại mới thúc đẩy? Không thể nào có chuyện này được? Hoàng Hậu không phải người đã thu đồ vật mà không làm việc, nếu không hắn và Phan Dung cũng sẽ không nghĩ đến việc đi cầu nàng, chắc chắn ở giữa chuyện này có ai đó ra tay truyền sai lời. Lưu Sướng ngơ ngác nhìn đám rêu xanh dưới chân tường một lát, giẫm lên rồi dùng chân nghiền nát đấm rêu kia cho đến khi gương mặt mờ đi, vặn vẹo sau đó xoay người rời đi.
Gã sai vặt Thu Thật nhìn gương mặt dữ tợn của hắn thì có chút sợ hãi, nhưng vẫn ân cần nhắc nhở: "Công tử, nếu không chờ một chút? Chỗ Quý phi nương nương còn chưa ra mà...... Có lẽ còn sẽ có thay đổi."
Lưu Sướng lạnh lùng thốt lên: "Không chờ được." Còn chờ gì nữa? Lúc trước sở dĩ hắn chuẩn bị tặng Quý phi chỉ vì đề phòng trong bất kỳ tình huống nào, chủ yếu vẫn muốn dựa vào Hoàng Hậu. Bây giờ bên Hoàng Hậu nắm giữ hậu cung đã quyết định rồi thì kể cả Quý phi có quyền lực đến đâu cũng không thể đồng thời cùng chống lại Hoàng Hậu, trưởng công chúa Khang Thành và phủ Ngụy vương. Hắn vẫn có thể nhìn rõ điểm này.
Vừa mới đi ra cửa An Phúc, Thu Thật khẩn trương nhắc nhở Lưu Sướng: "Công tử gia, lão gia ở nơi đó."
Lưu Sướng ngẩng đầu lên một cách cứng đờ thấy Lưu Thừa Khải mặc quan phục màu tím, đeo túi cá vàng, dừng ngựa ở cách đó không xa, bình tĩnh nhìn hắn, nụ cười nơi khóe miệng có chứa mấy phần châm chọc giống như hết thảy đều nằm trong suy đoán của lão cũng ở trong kế hoạch của lão.
Lưu Sướng mím chặt môi, nhìn chằm chằm Lưu Thừa Khải. Tim phổi của hắn giống như đám rêu xanh bị hắn giẫm đến nát nhừ kia, khô quắt yếu ớt, không còn một chút sự sống, đau giống như xuyên tim, nát xương đến nỗi hắn không thể thở được.
Ánh mắt Lưu Thừa Khải nhìn lướt qua Thu Thật bên người hắn, cười khoan dung: "Chúc mừng con ta được như ước nguyện."
Thu Thật sợ hãi trốn vào phía sau Lưu Sướng, chỉ ước gì lúc này mình không tồn tại. Nghĩ đến kết cục của Tích Hạ, hắn không nhịn được kéo cổ tay áo Lưu Sướng, thấp giọng cầu xin: "Công tử gia, ngài nhịn đi! Ngài không thắng được lão gia đâu. Rốt cuộc ngài ấy vẫn là phụ thân của ngài, dù như thế nào thì lão gia cũng sẽ không hại ngài đâu."
Khóe miệng Lưu Sướng lộ ra một nụ cười cổ quái, hắn vững vàng bước về phía Lưu Thừa Khải, cổ họng rõ ràng còn nghẹn ngào nhưng âm thanh lại rất rõ ràng, trầm ổn: "Phụ thân đang muốn về nhà à? Hôm nay công việc trong bộ có bận lắm không?"
Lưu Thừa Khải có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại cảm thấy vừa lòng, lão đã nói rồi, hai người đều là nữ nhân, một người là con gái thương nhân, một người là quý nữ tông thất, bản chất hoàn toàn khác nhau, chẳng qua tính tình con trai lão hơi ngang bướng chút, chưa kịp thích ứng mà thôi. Hiện tại quả nhiên đã suy nghĩ thông suốt rồi, đúng là không ép là không được. Nhi tử đã chịu thua thì lão cũng sẽ không tiếp tục truy cứu nữa, lão hòa ái trả lời: "Cũng bình thường."
Hai cha con phóng ngựa một trước một sau đi trên đường, tạm thời đều im lặng. Lưu Thừa Khải lén nhìn Lưu Sướng nhưng thấy từ sau khi lên ngựa Lưu Sướng vẫn luôn giữ nguyên một tư thế, khớp xương nắm dây cương đến trắng bệch, môi cũng mím chặt thì lão cũng có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói: "Tiền tiêu rồi thì thôi, dù sao cũng sẽ không có hại, một thời gian nữa cha sẽ mượn cơ hội cầu cho con một chức quan có thực quyền. Về sau con đi theo cha, nghe lời cha sẽ không thiếu được chỗ tốt. Cha chỉ có một nhi tử là con, cha và nương con còn trông cậy vào con dưỡng lão, làm quang tông diệu tổ nhà ta nên chắc chắn sẽ không hại con, con chớ làm chúng ta thất vọng."
Lưu Sướng mím môi cười, chậm rãi nói: "Vâng. Ngài yên tâm, tất nhiên nhi tử sẽ không để ngài thất vọng. Trước kia là do nhi tử quá tùy hứng."
Lưu Thừa Khải cao hứng nói: "Nữ nhân ấy à, hung hãn ghen tuông một chút cũng không sao, chỉ cần tâm tư của nàng còn ở trên người con thì cái gì cũng dễ nói. Con vẫn nên sửa một chút tình tình của mình, nữ nhân đa số đều thích được dỗ dành." Thích phu nhân luôn luôn hung hãn, ghen tuông, lão cũng có thể chịu đựng cả đời đấy thôi! Lão làm được, vì sao nhi tử không làm được?
Lưu Sướng hướng ánh mắt lạnh lùng về phía chân trời, ngoan ngoãn nói: "Nhi tử nghe theo lời cha dạy bảo."
/95
|