CHƯƠNG 9: NGHE NGƯƠI
Editor: Luna Huang
Bởi vì một câu nói của Ám Nguyệt, bữa cơm này của Ám Dạ ăn đều có chút cẩn cẩn dực dực, Ám Nguyệt thường thường cắn chiếc đũa quan sát thần sắc của Ám Dạ, lại quan sát thần sắc của Bách Lý Vân Tựu, một bữa cơm cũng ăn được có chút không yên lòng, Bách Lý Vân Tựu không nói lời nào, nét mặt lại cũng không có biểu hiện ra bớt giận, đáy lòng Bạch Lưu Ly có chút bất đắc dĩ, hảo hảo một bữa cơm liền để một cái mặt đen này của Bách Lý Vân Tựu làm hỏng.
Ăn cơm xong, Bạch Lưu Ly để Ám Nguyệt giúp nàng thu thập chén đũa, giữ lại Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ ngồi ở trong nhà chính, nàng cùng Ám Nguyệt mang nước vào tại trù phòng rửa chén, đỡ phải Ám Nguyệt nói ra cái gì cắt đứt lời Ám Dạ muốn nói, Ám Nguyệt trái lại hoan hoan hỉ hỉ, chút nào không vì lời mình mới vừa nói hủy bầu không khí mà xấu hổ, bả ngồi bên cạnh Bạch Lưu Ly vén ống tay áo lên rửa chén, Bạch Lưu Ly biết nàng nhiệt tâm, liền cũng không cùng nàng tranh, chỉ ở ngồi bên cạnh.
Thời tiết mùa đông, khí trời lạnh, trong nhà chính, Bách Lý Vân Tựu xốc than lên lại thêm than vào chậu, Ám Dạ thấy thế, vội vã trong tay hắn lấy đũa chuyển than, thật nhanh bỏ thêm than vào chậu, than củi ba ba bay chút hỏa tinh ra, liền lẳng lặng đốt đốt.
Bách Lý Vân Tựu lấy hai vò rượu Ám Dạ mới vừa rồi mang đến, đưa một vò cho Ám Dạ, Ám Dạ ngẩn ra, Bách Lý Vân Tựu đụng vò rượu hắn đụng một cái, liền nâng vò ngẩng đầu liền uống, Ám Dạ nhất thời sang sảng cười, cũng ngấc đầu lên uống ngụm lớn.
Ám Nguyệt cấp tốc rửa sạch hết chén ghé vào bệ cửa sổ của trù phòng nhìn nhà chính, vừa nhìn vừa cảm khái cười nói: “Phu nhân, đây là ta đi theo bên người gia nhiều năm như vậy lần thứ hai thấy gia uống rượu như thế, lần đầu tiên là gia uống lúc đại hôn với phu nhân.”
“Thật không?” Bạch Lưu Ly đứng ở cạnh cửa, cũng nhìn phương hướng nhà chính, nhìn Bách Lý Vân Tựu mang mặt nạ một bên vẫn có thể tự tại uống, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, “Ám Nguyệt cũng biết bọn họ đang nói cái gì?”
“Nói cái gì?” Ám Nguyệt khẽ ân một tiếng, sau đó xoay đầu lại nhìn Bạch Lưu Ly, nét mặt dáng tươi cười bất biến, “Còn có thể nói cái gì, Dạ Dạ nhất định là đang cùng gia nói chuyện của Tố thành hai năm qua., chuyện của Chiểu thiếu gia, chuyện của Bán Nguyệt tỷ, nga không, hôm nay không thể gọi là Chiểu thiếu gia nữa.”
Nét mặt của Ám Nguyệt không có hoảng hốt không có bi thương, lời từ trong miệng nàng nói ra hình như là một chuyện đã rất lâu, cùng nàng không có bao nhiêu quan hệ, chỉ là các nàng đều biết, nét mặt của người cười, đáy lòng không nhất định cũng đang cười, không nhất định vui vẻ.
Bạch Lưu Ly không có đón nhận ánh mắt của Ám Nguyệt, ánh mắt như trước rơi vào trên người Bách Lý Vân Tựu trong nhà chính, hai năm đã qua, trong hai năm này, bọn họ chưa bao giờ nghe qua bất cứ tin tức gì của Tố thành, đó là trên đường nghe được cũng sẽ làm bộ không thèm để ý, giữa bọn họ càng chưa hề đề cập sự tình có liên quan đến Tố thành, bởi vì nếu muốn rời xa, cần gì phải lưu ý phải hỏi đến, tất cả, chỉ coi như đêm tuyết hàn lãnh hai năm trước, cùng tương lai của bọn họ không còn quan hệ nữa.
Thế nhưng, nàng có thể làm được, lại không biết hắn có thể chân chính làm được không, dù sao hắn sinh ở Trạch quốc dưỡng ở Trạch quốc, dù cho Trạch quốc không thương hắn, hắn vẫn như cũ yêu quốc gia này.
Nhãn thần của Bạch Lưu Ly có chút cô đơn, nàng không biết, nàng đến tột cùng là cứu hắn, hay ràng buộc hắn nữa.
Trong lòng có đăm chiêu, đó là đến Ám Nguyệt ở bên nói đều có chút nghe không được, thẳng đến Ám Nguyệt vươn tay trước mặt nàng quơ quơ, Bạch Lưu Ly mới lấy lại tinh thần, lúc này mới khẽ cười nói: “Nếu là cảm thấy nơi này lạnh, liền ra chẩn đường ngồi một chút thế nào?”
“Được được! Đến cửa hàng của phu nhân ngồi một chút!” Ám Nguyệt vui tươi hớn hở chạy đến chẩn đường, thời gian chạy không quên quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người đang ở nói chuyện với nhau trong nhà chính.
Đến chẩn đường, khó khăn lắm mới ngồi xuống, Ám Nguyệt như bị kim đâm đột nhiên lại nhảy dựng lên, sau đó từ trong lòng vội vội vàng vàng móc ra một túi gấm tử sắc hai tay đưa cho Bạch Lưu Ly, gãi gãi thái dương có chút ngượng ngùng nói: “Suýt nữa đã quên vật này, phu nhân, đây là Bạch lão thái gia giao cho ta, để ta nhất định phải giao cho phu nhân.”
Bạch Lưu Ly tiếp nhận túi gấm, mở, khi nhìn đến thứ bên trong tay có chút cứng.
Đó là một thanh tiểu chủy thủ tinh xảo, lại cũng vô cùng sắc bén, là tiểu chủy thủ phụ thân Bạch Trí đưa cho nàng nàng vẫn mang theo ở trên người, hai năm trước, lúc nàng quyết định cùng Bách Lý Vân Tựu làm một một đôi phu thê tầm thường nàng có đi gặp Việt lão đầu một mặt, lúc đó nàng không cùng Việt lão đầu nói thêm cái gì, chỉ là đem thanh tiểu chủy thanh tiểu chủy thủ này treo trên cổ của hắn, ôm hắn có chút nghẹn ngào nói, sau này có cơ hội, nhất định sẽ trở lại gặp hắn.
Lúc đó nàng vốn tưởng rằng Việt lão đầu sẽ loạn kêu loạn gọi đại phát giận, nhưng hắn lại an tĩnh dị thường, như là biết nàng sẽ rời đi, đúng là dùng bàn tay thô ráp vuốt mặt của nàng nói, đi đi, lão phu sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.
Một khắc kia, Việt lão đầu cười với nàng, cười đến dị thường từ ái, nàng lần thứ hai nếm được vị đạo viền mắt ướt át, một khắc kia, nàng cũng không nhịn được nữa, ôm Việt lão đầu nói, Việt lão đầu, cùng đi với chúng ta đi, Việt lão đầu cũng đẩy nàng ra, vuốt râu mép trừng mắt nhìn nàng, mắng, cút đi tiểu tử thối, đừng để ý tới lão phu, ngươi hảo hảo là được, lão phu không cần ngươi chiếu cố!
Nàng không chịu đi, Việt lão đầu lại vui tươi hớn hở cố sức đẩy nàng đi, còn vui tươi hớn hở nói, nhớ kỹ bảo tức phụ nhi của ngươi sinh một tiểu tử mập mạp a! Nếu không nỗ lực, lão phu cắt đứt chân của ngươi!
Hôm nay, tiểu chủy thủ này một lần nữa về tới trên tay của nàng, như vậy ——
“Việt lão đầu có đúng hay không đã xảy ra chuyện?” Tay Bạch Lưu Ly run một cái, dưới sự kích động đúng là cố sức bắt vai của Ám Nguyệt, đến liên thanh âm đều có chút run rẩy.
“Chuẩn phu nhân, ngươi đừng có gấp a! Bạch lão thái gia rất khỏe mạnh!” Vai Ám Nguyệt bị Bạch Lưu Ly trảo đến đau, lại cũng không có đẩy nàng ra, chỉ là cười tủm tỉm nói, “Bạch lão thái gia vẫn là vui vẻ như trước một dạng, chính do tiểu nha đầu gọi Sa Mộc kia của ngươi chiếu cố, rất khỏe mạnh rất khỏe mạnh.”
“Như vậy tiểu chủy thủ…” Bạch Lưu Ly thở phào nhẹ nhõm, tay nắm chặt tiểu chủy thủ thoáng buông lỏng một chút.
“Đây là Bạch lão thái gia để ta mang đến cho tiểu công tử, lão thái gia nói còn không phải cho phu nhân.” Ám Nguyệt lúc này mới khai tay của Bạch Lưu Ly, cầm lấy cổ tay của nàng để sát vào nàng cười đến có chút bát quái nói, “Nên ta mới hỏi a, gia cùng phu nhân vì sao chưa sinh một oa oa?”
Bạch Lưu Ly cũng tách vấn đề của Ám Nguyệt ra, dùng ngón cái vuốt ve vỏ của tiểu chủy thủ, hỏi: “Việt lão đầu làm thế nào biết các ngươi muốn ly khai?”
“Hắc, cái này tự nhiên là chúng ta trước khi rời đi đi gặp lão thái gia, ta nói với lão thái gia, chúng ta cũng phải đi, sau này cũng không hồi Tố thành, lão thái gia không nói hai lời liền đem liền đem vật này giao cho ta, còn nắm thật chặt tay của ta nói nhất định phải đưa đến trong tay tiểu công tử, nhưng là bây giờ ta không thấy tiểu công tử, liền đem nó cho phu nhân, nếu không để ở trên người ta ta cuối cùng là sợ sẽ ném đi.” Ám Nguyệt nghiên đầu, “Bất quá ta thật không có cùng lão thái gia nói chúng ta muốn tìm gia, không biết lão thái gia làm sao đoán được.”
“Vậy ngươi cùng Ám Dạ? Lúc nào thành? Như thế nào tìm được chúng ta?” Ba chữ tiểu công tử để trong lòng Bạch Lưu Ly khẽ run, không muốn tiếp tục nói nói như vậy như vậy, biết Việt lão đầu như trước thân thể cường tráng an hảo, liền đem trọng tâm câu chuyện chuyển đến trên người Ám Nguyệt cùng Ám Dạ.
Ám Nguyệt vừa nghe đến chuyện cùng Ám Dạ thành hôn, tựa hồ khuôn mặt nhỏ nhắn không có da mặt đúng là đột nhiên đỏ, khả ái chết người, chọc cho Bạch Lưu Ly túm vấn đề này không thả, học thói quen động tác của nàng lấy khuỷu tay chạm chạm nàng, “Ám Nguyệt muội muội, nhìn mặt của ngươi đỏ bừng, có đúng hay không Ám Dạ đột nhiên biết ngươi tốt trái lại cầu ngươi gả cho hắn?”
“Mới, mới không phải…” Lúc này lúc này không riêng mặt đỏ, còn không dám ngẩng đầu nhìn Bạch Lưu Ly, cúi đầu nhìn mũi hài của mình, thanh âm yếu đi rất nhiều, “Là ta nhân lúc Dạ Dạ thụ thương, bá vương…ngạnh thượng cung…”
Bạch Lưu Ly thấy Ám Nguyệt thật lâu không nói lời nào, cho là nàng xấu hổ mở miệng, liền quay đầu dùng mộc côn châm đèn, vừa nghe đến lời của Ám Nguyệt, suýt nữa ném luôn đèn.
Ám Nguyệt vội vàng nói: “Suỵt! Phu nhân! Việc này ngươi cũng không thể nói cùng gia, chớ nhìn gia trong ngày thường bát kinh chánh nhi bát kinh, lời nói lại sẽ tổn hại người! Dạ Dạ đến bây giờ còn còn chưa hoàn toàn tha thứ ta, nếu như còn để gia biết, Dạ Dạ xác định vững chắc không để ý tới ta.”
Bạch Lưu Ly nhịn không được khẽ cười ra tiếng, nàng một linh hồn đến từ tương lai cũng không có mạnh như Ám Nguyệt, làm sao có thể không để cho nàng kinh ngạc, nhưng vẫn là cười khẽ lắc đầu một cái: “Làm sao sẽ.”
Nhìn ánh mắt của Ám Dạ nhìn Ám Nguyệt, đã là đem nàng đặt ở đầu quả tim, lại sao vì chuyện thúc đẩy bọn họ trở thành phu thê chân chính mà không mà để ý Ám Nguyệt như vậy, bất quá là những năm gần đây đường truy phu của Ám Nguyệt dài dằng dặc, dài dằng dặc đến nàng không tự tin mà thôi.
“Làm sao không, Dạ Dạ có lúc chính là hay giận.” Ám Nguyệt cố sức hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn là vì xấu hổ mà hồng phác phác, sau đó lúc nhãn thần rũ xuống lập tức rũ mặt, giơ tay lên xoa bụng của mình vẻ mặt phiền muộn nhìn Bạch Lưu Ly, “Phu nhân, ngươi là đại phu, ngươi nói một chút vì sao cũng sắp hai năm rồi, bụng của ta cũng không thấy có động tĩnh? Lẽ nào ta làm gà mái già không sinh được trứng?”
“…”
Ban đêm, Bách Lý Vân Tựu như thưòng lui tới mỗi một đêm khẽ ôm Bạch Lưu Ly nằm ở trên giường, Bạch Lưu Ly gối trên cánh tay hắn cảm thụ nhịp tim của hắn, nghe hắn nói lời tối này Ám Dạ nói với hắn.
Mục Chiểu leo lên đế vị khôi phục tốt Tố thành , lắng nghe dân thanh, ngắn hai năm liền vì bách tính Trạch quốc sáng lập phúc trạch, thâm thụ kính yêu của bách tính.
Bán Nguyệt không biết tung tích, Mục Chiểu từng phái người tìm kiếm khắp nơi không được kết quả, đến nay hậu cung vẫn là không một gia nhân, triều thần mỗi ngày tấu lên đều không hiệu quả, triều thần đang cố gắng để Mục Chiểu nạp phi lập hậu.
Thính Phong nói không có bảo vệ tốt Vân vương phủ không mặt mũi nào đối mặt Bách Lý Vân Tựu, quyết ý đi ra ngoài lịch lãm, sách phong thư cho Ám Dạ nếu là nhìn thấy Bách Lý Vân Tựu liền thay chuyển giao.
Bách Lý Vân Tựu như trước thụ bách tính oán tăng, hôm nay Minh vương gia Tào Phong nhiều lần cùng Mục Chiểu thương lượng làm sao vì hắn rửa sạch bêu danh, đương nhiên đây là chuyện bí mật, triều thần cũng không biết.
Còn có chính là Ám Nguyệt cùng Ám Dạ một năm rưỡi trước thành, hai năm đó chưa từng buông tha truy tầm tung tích của bọn họ, thật vất vả mới tra được bọn họ đặt chân ở Liễu thành.
Quen biết hơn hai năm tới nay, Bách Lý Vân Tựu lần đầu tiên nói nhiều hơn Bạch Lưu Ly, lần đầu tiên hắn nói nàng nghe, cuối cùng, Bách Lý Vân Tựu ôm thật chặt trong lòng, thanh âm nhẹ gần như nhẹ nhàng bật hơi, “Lưu Ly, vì sao không muốn hài tử?”
Thân thể Bạch Lưu Ly cứng đờ, lên tay dán tại vai Bách Lý Vân Tựu bỗng dưng buộc chặt.
Một lúc lâu, Bạch Lưu Ly bỗng dưng ôm chặt Bách Lý Vân Tựu, thanh âm có chút run rẩy nói: “Ta sợ…”
Nàng sợ hài tử hài tử nàng không thể toàn tâm toàn ý chiếu cố hắn, linh trong thân thể hắn còn chưa thanh trừ sạch sẽ, nếu là có hài tử, lòng của nàng chắc chắn sẽ bị hài tử phân, vậy Vân Tựu của nàng, ai tới toàn tâm toàn ý che chở đau lòng?
“Không sợ, có ta ở đây.” Bách Lý Vân Tựu nhẹ nhàng áp môi trên trán Bạch Lưu Ly, giọng nói ôn nhu, “Muốn hài tử đi, như vậy nhà của chúng ta mới hoàn chỉnh.”
Bạch Lưu Ly hoàn toàn vùi mặt vào trong ngực của Bách Lý Vân Tựu, nghe tim hắn bình ổn hữu lực, gật đầu, “Hảo, nghe lời ngươi.”
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc ngày hôm nay bắt đầu đi làm, định cư ở NAM của cùng học đã trở về ngày mai phải đi, cùng nhau ăn cơm, về nhà chậm sở dĩ gõ chữ chậm, canh tân cũng đã chậm, thứ lỗi
/207
|