CHƯƠNG 10: MUỐN OA
Editor: Luna huang
Ngày mai, Ám Dạ liền nghe lời hủy tường viện giữa hai nhà, Ám Nguyệt cười hì hì đứng ở một bên khoa tay múa chân, trong tay cầm khăn, thường thường giúp Ám Dạ lau mồ hôi trên trán, Bạch Lưu Ly vốn là muốn gọi người đến hỗ trợ, lại bị Bách Lý Vân Tựu ngăn lại.
Bạch Lưu Ly nhìn Bách Lý Vân Tựu đưa đến một cái ghế, khoác t áo khoác rên người an vị trong viện nhà mình, trong tay cầm noãn lô, tiểu đại hoàng áp bên chân của hắn, một người một chó nhàn nhã như thế nhìn Ám Dạ bận rộn ở đối diện.
Bạch Lưu Ly có chút bất đắc dĩ cười cười, xoay người liền đến chẩn đường, Ám Nguyệt nhìn Ám Dạ bận rộn mồ hôi đầm đìa, lại nhìn Bách Lý Vân Tựu chính một tay đang cầm noãn lô, một bên nhàn nhã uống trà nóng, bĩu môi, tiến đến chỗ Ám Dạ toái toái niệm chút gì, Ám Dạ trừng nàng một mắt, nàng hừ một tiếng ném khăn trong tay chạy đến chẩn đường đi tìm Bạch Lưu Ly.
Đợi Bạch Lưu Ly trở lại trong viện, Ám Dạ đã hoàn toàn phá bỏ tường ngăn, chính cho người dọn gạch nát, Bách Lý Vân Tựu còn lại là ngồi ở nhà chính ăn một chén mì thịt bò nóng hầm hập, Ám Nguyệt tại trù phòng tại trù phòng của bọn họ bận rộn.
Màn đêm buông xuống, vẫn là Ám Nguyệt xuống bếp, ăn no cơm uống đủ rượu Bách Lý Vân Tựu đúng là cùng Ám Dạ đến nhà chính sát vách của Ám Dạ, không biết hai người nói gì đó đến lúc ngủ mới vừa về, Bạch Lưu Ly hỏi hắn cùng Ám Dạ lén lén lút lút nói cái gì, Bách Lý Vân Tựu chỉ là ôm nàng không có gì, ngủ, Bạch Lưu Ly liền không hỏi nữa.
Ngày sau, Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ mỗi ngày sáng ra cửa, thẳng đến vào buổi tối mới về, khi trở về đều là dáng dấp phong trần mệt mỏi, Bạch Lưu Ly không chỉ một lần hỏi Bách Lý Vân Tựu đi đâu đi làm cái gì, Bách Lý Vân Tựu đều là nói không có việc gì, tìm con đường nuôi gia đình mà thôi, Ám Nguyệt cũng bình thường hỏi Bạch Lưu Ly gia cùng Dạ Dạ đến cùng mỗi ngày đi làm những thứ gì, có thể thấy được Ám Nguyệt cũng không có từ chỗ Ám Dạ tìm được cái gì.
Ám Nguyệt há chỉ là cái gì cũng không có tìm được, còn bị Ám Dạ nói chớ nói nhảm nhiều như vậy, làm hại nàng luôn oán giận trước mặt Bạch Lưu Ly, Bạch Lưu Ly cảm thấy đôi phu thê này thực tại thú vị, tốt xấu Bách Lý Vân Tựu còn nói với nàng muốn đi tìm con đường nuôi gia đình, được đáp án như vậy, Bạch Lưu Ly liền không hỏi nữa, sự tình nam nhân không muốn nói, hỏi nhiều hơn nữa cũng vô dụng, phản chính chỉ cần hắn không còn là dẫn theo mộc kiếm đánh người nữa, nàng cũng không thèm để ý.
Chỉ là Ám Nguyệt ngồi không yên mà thôi, bất quá qua vài ngày, không biết Ám Dạ nói gì đó với Ám Nguyệt, Ám Nguyệt cũng không có bất kỳ nghi vấn nào nữa, mỗi ngày buổi sáng làm tốt cao điểm giao cho hỏa kế bán, nàng liền đến chẩn đường hỗ trợ Bạch Lưu Ly, nhận làm bốc thuốc lúc trước của Bách Lý Vân Tựu, mỗi ngày cùng Bạch Lưu Ly chung đụng cực kỳ hòa hợp.
Bạch Lưu Ly trái lại thích Ám Nguyệt hỗ trợ, suốt ngày hoạt bính loạn khiêu, cho ngày bình tĩnh của nàng thêm không ít lạc thú, nàng cũng đã từng hỏi qua Ám Nguyệt vì sao đột nhiên sẽ không túm vấn đề Ám Dạ cùng Bách Lý Vân Tựu đi sớm về trễ không thả, Ám Nguyệt ngay từ đầu không đáp, qua đây vài ngày mới đỏ mặt lén lút nói với Bạch Lưu Ly, Dạ Dạ nói nếu không đi kiếm vạc đến lúc đó có oa oa làm sao đủ dùng.
Bạch Lưu Ly cười, mặt Ám Nguyệt càng đỏ hơn.
Bạch Lưu Ly không sau lưng Bách Lý Vân Tựu len lén uống dược nữa, Ám Nguyệt cùng Bạch Lưu Ly nói ra lời Ám Dạ nói với nàng, sau này mỗi ngày cũng phải để Bạch Lưu Ly bách một lần mạch cho nàng, đều phải lén lút vấn Bạch Lưu Ly cùng một vấn đề, “Phu nhân, hôm nay ta có hỉ mạch hay không?”
Ngày hai mươi tám tháng chạp, Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ như trước sớm liền đi, tới gần cuối năm, Ám Nguyệt đã cửa hàng cao điểm để hỏa kế về nhà ăn tết, Bạch Lưu Ly trái lại cũng muốn đóng chẩn đường nghỉ tạm mấy ngày, thế nhưng càng gần cuối nắm, bách tính đến xem chẩn càng nhiều, đối mặt những bách tính giản dị thật thà của Liễu thành, Bạch Lưu Ly liền bỏ ý niệm trong đầu bản thân, như trước mở rộng cửa của chẩn đường, bách tính Liễu thành nói nương tử của ân nhân thực sự là tiên tử Bồ Tát phái tới, Bạch Lưu Ly cười.
Ám Nguyệt như trước đến chẩn đường chiếu cố Bạch Lưu Ly, cũng vẫn ở chỗ cũ Bạch Lưu Ly nhàn rỗi để Bạch Lưu Ly giúp nàng bắt mạch, không nề kỳ phiền hỏi cùng một vấn đề.
Lúc này Ám Nguyệt vừa bước vào trong chẩn đường còn một người bệnh cuối cùng, chiếu phương thuốc Bạch Lưu Ly mở căn dặn cụ bà ho khan không ngừng đúng hạn dùng thuốc lại đến trước mặt Bạch Lưu Ly, lưu loát ngồi xuống đưa tay lên mạch chẩm, cười tủm tỉm nhìn Bạch Lưu Ly, không mặt mũi không da mà hỏi thăm: “Phu nhân, nghỉ đủ rồi giúp bắt mạch nhìn ta một chút ngày hôm nay có hỉ mạch hay không.”
Bạch Lưu Ly lúc này chính ở trong đồng bồn một bên rửa tay, dùng khăn lau khô tay xong nâng tiểu noãn lô Ám Nguyệt vì nàng đặt trên bàn, mới chậm rãi ngồi vào ghế, có chút bất đắc dĩ nhìn Ám Nguyệt cười nói: “Ám Nguyệt muội muội, ngươi hôm nay muốn ta bắt hỉ mạch cho ngươi, người có nghĩ cách giản đơn một chút sẽ cảm thấy ngươi nghĩ muốn hài tử đến sắp điên rồi, người có nghĩ cách không đơn giản sẽ cảm thấy nam nhân nhà ngươi mỗi đêm lao động không biết mệt, chống mỗi đêm lăn qua lăn lại như thế.”
Mấy ngày nay Ám Nguyệt đều cùng Bạch Lưu Ly ở chung, cảm thấy phu nhân này của bọn họ cùng trong đồn đãi lúc trước hoàn toàn khác nhau, đẹp không nói, còn thập phần ôn hòa, thường xuyên xem chẩn không thu ngân lượng, thảo nào gia muốn cùng Dạ Dạ đi ra ngoài kiếm tiền bạc, cũng khó trách bách tính của Liễu thành đều phải xưng nàng là Bồ Tát tiên tử, đó là đến nàng thân là nữ nhân cũng thích cực kỳ phu nhân này.
Không chỉ có như vậy, Ám Nguyệt còn phát hiện phu nhân không giống gia thích gương mặt lạnh lùng thanh âm thật thấp hoàn toàn đoán không ra suy nghĩ trong lòng, phu nhân cũng không ngại nàng lải nhải, thỉnh thoảng còn có thể cùng nàng vui đùa, lúc đầu trước mặt phu nhân nàng còn sẽ cảm thấy e lệ, có mấy lời còn sẽ cảm thấy khó có thể mở miệng, hiện nay lại là cái gì cũng dám nói trước mặt phu nhân, hơn nữa hoàn toàn không sợ bị chê cười.
“Lẽ nào ban đêm gia không có đem phu nhân lăn qua lăn lại sao?” Ám Nguyệt nghe xong lời của Bạch Lưu Ly chẳng những chưa phát giác ra xấu hổ, trái lại hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly, chỉ kém chưa đưa tay nắm tay của Bạch Lưu Ly, “Phu nhân, nói cho ta một chút ban đêm ngươi và gia đều chơi đùa là thế nào?”
“…” Khóe mắt của Bạch Lưu Ly dáng tươi cười có chút run.
Ám Nguyệt lại đang tiếp tục, nghi ngờ tiếp tục, “Ta và Dạ Dạ luôn có thể lăn đến xuống gầm giường, đây là có chuyện gì a? Ngươi và gia có thể hay không a? Đây rốt cuộc là vấn đề của Dạ Dạ hay vấn đề của ta a? Rõ ràng ta cũng không có loạn động.”
“…” Bạch Lưu Ly mặc mặc, sau đó nghiêm túc nói, “Đây chứng minh Ám Dạ của ngươi không có chạm qua những nữ nhân khác, ngươi nên vui vẻ mới đúng.”
Nếu là nam nhân có kinh nghiệm, sao lại lăn xuống gầm giường?
“Phu nhân làm sao mà biết được?” Ám Nguyệt hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhiên cũng không đợi Bạch Lưu Ly nói, nàng cũng đã tự mình đánh nhịp tổng kết, “Ta đã biết, nhất định là gia cùng phu nhân cũng sẽ lăn xuống gầm giường, nên phu nhân mới có thể hiểu rõ như vậy!”
“…” Nàng và Bách Lý Vân Tựu, không có lăn qua xuống gầm giường, chỉ là lúc đầu mới lạ mà thôi, hiện tại…
Ám Nguyệt tựa hồ còn muốn nói điều gì, Bạch Lưu Ly trước nàng một bước cắt đứt lời lung tung của nàng, “Được rồi, không phải là muốn xem hôm nay ngươi có hỉ mạch hay không sao, an tĩnh chút, bắt cho ngươi.”
Bạch Lưu Ly nói, Ám Nguyệt lập tức an tĩnh lại, ngồi lưng thẳng tắp, Bạch Lưu Ly buông tiểu noãn lô trong tay xuống, nâng tay lên cổ tay của Ám Nguyệt.
Một lúc, ngũ chỉ của Bạch Lưu Ly giật giật, sau đó chậm rãi thu tay về, Ám Nguyệt như trước khẩn trương hỏi: “Thế nào phu nhân? Hôm nay ta có thể làm nương không?”
“Nếu ta nói có?” Bạch Lưu Ly cạn tiếu phản vấn.
Trong nháy mắt Ám Nguyệt sửng sốt, sau đó bỗng nhiên đứng lên, không thể tin nhìn Bạch Lưu Ly, thanh âm có chút run rẩy, “Thật, thực sự?”
“Đúng vậy, chúc mừng ngươi được đền bù như mong muốn rồi.” Bạch Lưu Ly cười đến bình tĩnh.
Ám Nguyệt thật lâu chưa tỉnh hồn lại, sau khi tĩnh hồn lại liền một mực qua lại trong chẩn đường, vừa đi vừa ra ngoài nhìn, như đang chờ đợi Ám Dạ trở về.
Như trước có người đến xem chẩn, Bạch Lưu Ly lại trở nên có chút không yên lòng, ánh mắt luôn luôn rơi xuống bụng của mình.
Mùa đông bầu trời sớm đen, sắc trời trở nên rất là hôn ám, trên bầu trời đổ tuyết rào rào, Bạch Lưu Ly vừa đốt đèn, Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ đã trở về.
Ám Nguyệt đứng ở ngoài cửa xa xa liền nhìn thấy Ám Dạ trở về, lập tức như chim nhào qua chỗ hắn, đụng đến Ám Dạ rút lui hai bước mới vững vàng tiếp được nàng, nhìn vẻ mặt nàng vui vẻ không khỏi cười sờ sờ đầu của nàng, Ám Nguyệt còn lại là ở trên đường phố đã không có bao nhiêu người đi đường ôm hắn vừa cười lại nhảy, bất minh bất minh, không cất bước nổi, chỉ có thể mặc cho nàng ôm hắn như thế.
Bách Lý Vân Tựu không có dừng lại, nhàn nhạt quét Ám Nguyệt hưng phấn một mắt, tiếp tục đi trạch tử của bọn họ, thấy Bạch Lưu Ly chính đứng ở ngoài cửa chờ hắn, vốn là mặt mày lãnh đạm không khỏi nhu vào vài phần ôn nhu, tiến lên liền nắm tay nàng ôn hòa nói: “Tuyết rơi, lạnh, thế nào đi ra chờ?”
Bạch Lưu Ly rút tay ra phủi tuyết ở đầu vai hắn, cạn tiếu nói: “Nhìn phản ứng của Ám Nguyệt liền biết các ngươi đã trở về, Ám Nguyệt mang thai, vô cùng vui vẻ.”
“Thật không, đích thật là sự tình cao hứng.” Ôn nhu trên mặt Bách Lý Vân Tựu chưa thay đổi, chỉ nắm tay của Bạch Lưu Ly ôm nàng vào phòng, “Tiến thất đi, bên ngoài lạnh.”
Ánh mắt của Bạch Lưu Ly lại một lần nữa rơi xuống bụng của mình, nắm lại tay của Bách Lý Vân Tựu có chút chặt.
Cơm nước đêm nay là Ám Dạ làm, bởi vì Ám Nguyệt mang thai, Ám Dạ bảo hộ nàng thật tốt, cái gì cũng không cho đụng, một bữa cơm này, Bạch Lưu Ly ăn tổng giác có chút không phải là tư vị.
Ban đêm, Bách Lý Vân Tựu từ chỗ Ám Dạ cầm về một đại bao phục lớn màu đen, mở trước mặt Bạch Lưu Ly, bên trong có hồ mao cừu thuần trắng, một gốc huyết linh chi, còn có một còn có một trăm lượng bạc ròng.
Bạch Lưu Ly rất là kinh ngạc, Bách Lý Vân Tựu còn lại là vân đạm phong khinh nói: “Tây sơn bảo bối rất nhiều.”
Chóp mũi của Bạch Lưu Ly có chút chua, ôm thật chặt Bách Lý Vân Tựu, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, “Làm hộ săn bắn?”
“Tạm thời mà thôi, đầu xuân lại tìm đường khác.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu ôn hòa.
“Tiếng khóc kêu của Bọn họ, cho ngươi rất thống khổ đi?” Lòng của Bạch Lưu Ly có không đành.
Bách Lý Vân Tựu không nói gì.
“Sau này không nên đi.” Bạch Lưu Ly đau lòng.
“Hảo.”
Đêm khuya vắng người, Bách Lý Vân Tựu đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng của Bạch Lưu Ly, vuốt ve vài cái liền thu tay về, hắn cho là nàng đang ngủ, nhưng hắn không biết, đêm hôm đó, nàng vẫn không có ngủ.
/207
|